LONG VƯƠNG TRUYỀN THUYẾT (ĐẤU LA ĐẠI LỤC 3)

LONG VƯƠNG TRUYỀN THUYẾT

Biên soạn: Đức Uy

Bản convert lấy từ truyencv.com

---------------------------------------------- 

Thiên Hải Liên Minh chính thức không có truy cứu hành vi ngày đó của hắn, nhưng cũng không có ai đến xin lỗi. Tất cả tựa như xưa nay chưa hề xảy ra chuyện gì.

Hai tên chủ lực khuyết trận, những trận thi đấu sau đó hiển nhiên là không có cách nào tham gia.

"Ưm." Tiếng hừ nhẹ đem Vũ Trường Không thức tỉnh từ trong trầm mặc, ánh mắt của hắn cấp tốc tìm đến phương hướng âm thanh truyền tới.

Cổ Nguyệt có chút gian nan mở hai mắt ra, "Vũ Lân..." Âm thanh của nàng có chút yếu ớt, nhưng vẫn trước tiên gọi ra tên của hắn.

Vũ Trường Không đi tới bên người Cổ Nguyệt, nắm lấy uyển mạch của nàng, "Hắn không có chuyện gì, đang nằm cạnh ngươi, ngươi vẫn còn rất yếu ớt, trước tiên phải nghỉ ngơi thật tốt."

"Vũ lão sư." Cổ Nguyệt có chút gian nan mở mí mắt lên, nhìn Vũ Trường Không, vành mắt hơi đỏ lên. Sau đó nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, hướng về Đường Vũ Lân nằm ở bên cạnh mình nhìn lại.

Đường Vũ Lân vẻ mặt có vẻ rất an ổn, tựa hồ đang ngủ mê man, cũng không chịu đựng bao nhiêu thống khổ.

"Hắn quá mệt mỏi." Cổ Nguyệt lẩm bẩm nói, sau đó lại lần nữa nhắm hai mắt lại.

Vũ Trường Không ngẩn người, lông mày cau lại.

Cổ Nguyệt đơn giản nói ra chỉ 4 chữ, nhưng lại khiến hắn xúc động rất lớn.

Đường Vũ Lân từ sau khi trở thành học sinh của hắn, tuyệt đối là người cố gắng nhất trong các đệ tử. Vũ Trường Không không chỉ một lần nhìn thấy hắn mang theo phụ trọng chạy bộ vào buổi sáng sớm.

Tu luyện cùng hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày nặng nề như vậy, hắn cũng chưa từng kêu khổ, ở trong Trung Cấp Thăng Linh Đài, bởi vì sai lầm của mình, hắn suýt nữa phải chịu thương tổn vĩnh viễn, thậm chí có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Sau đó lại là lần thi đấu này, mấy ngày trước hắn vừa bị trọng thương, sau đó lại tiếp tục thi đấu. Kết quả, lần này lại bị thương nặng đến như vậy.

Có lẽ yêu cầu của mình dành cho hắn quá cao; mà yêu cầu của hắn đối với bản thân cũng quá cao!

Thiên phú Võ Hồn của hắn không bằng Cổ Nguyệt, Tạ Giải cùng Hứa Tiểu Ngôn, đối với điểm này, hắn kỳ thực hẳn là cũng rất để ý. Vì lẽ đó mà xem, hắn ở trong huấn luyện, trả giá so với người khác càng nhiều hơn.

Sự mệt mỏi dần dần tích lũy, không chỉ là thân thể mệt mỏi, mà tinh thần cũng như thế, chính mình trước sau vẫn quên mất điểm này.

Vũ Trường Không đứng lên, đi tới phía trước cửa sổ, có lẽ thật sự nên điều chỉnh một chút. Chí ít trong một quãng thời gian sắp đến, cần phải điều chỉnh nhiều hơn, bọn họ dù sao đều vẫn chỉ là hài tử.

Mộ Thần ba ngày trước sau khi Đường Vũ Lân bị thương đã tới thăm, sau khi xác nhận hắn không có chuyện gì, mới quay trở về Đông Hải Thành trước. Vũ Trường Không trong lòng quyết định, lần này sau khi trở về phải tìm vị hội trưởng này nói chuyện, Vũ Lân không thể lại để tiếp tục như vậy.

Đối với Thiên Hải Liên Minh Thi Đấu mà nói, Đấu Khải Sư xuất hiện là một khúc nhạc đệm kinh người, nhưng cũng dù sao cũng chỉ là khúc nhạc đệm mà thôi. Nếu không có phần tiếp theo, sóng gió kinh người cũng sẽ từ từ biến mất.

Linh Ban đến từ Đông Hải học viện, tựa như phù dung chớm nở tan biến. Bởi vì biểu hiện ưu tú lúc trước ở vòng bảng, bọn họ cuối cùng vẫn tiến vào vòng 16 đội mạnh. Nhưng bởi vì không tham gia các trận thi đấu phía sau, nên cuối cùng cũng chỉ đạt kết quả thứ 16 mà thôi.

Thiên Hải học viện Long Hoán Thiên, Hải Lục học viện Trương Chấn Bằng, cũng đều đi nghe ngóng tình huống của Linh Ban. Thế nhưng, Đông Hải học viện đối với tin tức về bọn họ phong tỏa phi thường nghiêm mật, nên hai người bọn họ cũng không thám thính được điều gì.

Linh Ban biến mất rồi!

Không chỉ biến mất trên thi đấu. Thời gian sau đó, bọn họ ở trong Đông Hải học viện tựa hồ cũng biến mất rồi. Những học viên khác cũng không hề nhìn thấy sự xuất hiện của bọn họ.

…….

Ba năm sau.

Đông Hải Thành, Đông Hải Hồn Đạo Công Nghệ Khu.

Hai bóng người đang cấp tốc chạy đi, tiến vào bên trong viên khu. Xác định phương hướng, tên thiếu niên bên trái nhìn một chút chung quanh không có ai, cước bộ đột nhiên tăng tốc lên, gia tốc hướng về một phương hướng chạy tới. Thiếu niên bên cạnh hắn cũng vội vàng đuổi theo.

"Ta nói, còn tiếp tục như vậy, ta cũng không nhận rõ được ngươi là Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư hay là ta là Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư. Ngươi có thể hay không đừng chạy nhanh như vậy?" Thiếu niên bên phải khá là bất đắc dĩ nói.

Hai tên thiếu niên nhìn qua đều là 14, 15 tuổi. Ở độ tuổi này của bọn hắn, vóc người của bọn họ đều xem như là rất cao.

Thân cao hơn 1m70, thân thể phát dục đều tương đối khá, không phải đặc biệt cường tráng, nhưng vóc người cân xứng, trong quá trình chạy đi, có thể mơ hồ nhìn thấy bắp thịt săn chắc bên trong lớp quần áo mỏng.

Tốc độ chạy của bọn họ rất nhanh, nhưng biểu hiện trên mặt lại có vẻ rất nhẹ nhàng, hiển nhiên việc chạy bộ cũng không mang lại cho bọn họ quá nhiều áp lực.

Thiếu niên bên trái khẽ mỉm cười, nói: "Lực bộc phát trong quãng đường ngắn hiển nhiên ngươi nhanh hơn, nhưng nói về đường dài, ngươi khẳng định là không xong."

"Ta tại sao lại không xong?" Tên thiếu niên bên phải không vui nói.

Thiếu niên bên trái cười nói: "Vậy chúng ta quay đầu lại, từ Đông Hải Thành chạy đến Thiên Hải Thành, thế nào?"

"Không thể so!" Thiếu niên bên phải không chút do dự nói rằng, "Ta mới không nhàm chán như vậy đâu. Lại nói, điểm cống hiến của ngươi tích góp được bao nhiêu rồi?"

"Ừm. Quá khó khăn. Cuối cùng cũng coi như là tích góp được một chút." Thiếu niên bên trái có chút hưng phấn nói, vừa nói, vừa dùng lực vung vẩy cánh tay, phảng phất như vừa làm ra một sự tình vô cùng ghê gớm vậy.

Hay người vẫn hướng về nơi sâu nhất của viên khu chạy tới, cuối cùng ngừng lại trước một tòa tiểu lâu màu lam đậm.

Tiểu lâu màu lam đậm, tường ngoài lắp mặt kính, tựa hồ được từng khối pha lê ghép lại mà thành. Mặt kính mang lại một vẻ đẹp kỳ dị, khúc xạ ánh sáng từ nhiều hướng khác nhau vô cùng lộng lẫy.

Cửa không có ai, cửa kính cũng màu xanh lam đậm đóng kín. Hai tên thiếu niên đồng thời tiến lên, đem tay phải của mình đặt lên trên cửa kính.

Hai đạo ánh sáng màu lam lóe lên, thanh âm lười biếng tùy theo truyền đến.

"Đông Hải Tiểu Vũ Lân, Đông Hải Tiểu Tạ Giải, hai người các ngươi thật chăm chỉ! Lại tới rồi. Vào đi."

Hai tên thiếu niên này chính là Đường Vũ Lân cùng Tạ Giải. Ba năm qua đi, vẻ ngoài của bọn họ đều xuất hiện biến hóa không nhỏ. Không chỉ cao thêm, thân hình cũng đều nẩy nở ra một chút. Đôi mắt Đường Vũ Lân vẫn to tròn như trước, sau khi hắn trưởng thành lại càng ngày càng anh tuấn. Khiến Tạ Giải thường thường vẫn sẽ hết sức ghen tỵ.

Tạ Giải kỳ thực cũng không kém, bởi vì cùng Đường Vũ Lân ở chung, khoảng cách ngày xưa khi vừa gặp mặt đã biến mất từ lâu, trên mặt mang theo nét tinh ranh. Nhìn qua so với Đường Vũ Lân hơi gầy hơn một ít, con mắt cũng không to bằng Đường Vũ Lân, nhưng ánh mắt lại phi thường có thần, tràn ngập sức sống.

"Kính chào Tào thúc thúc." Đường Vũ Lân cùng Tạ Giải đồng thời cung kính nói rằng. Sau đó mới đồng thời nhanh chóng đi vào bên trong. Nơi này, không thể nghi ngờ chính là phân bộ Đường Môn ở Đông Hải Thành.

Đi vào con đường nối bằng kim loại quen thuộc, gọi là thang máy chuyên môn, đi vào bên trong một căn phòng.

Hai người lần thứ hai thông qua vân tay nghiệm chứng, một màn ảnh lớn tùy theo đó xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Đường Vũ Lân ánh mắt nhất thời trở nên hơi nóng bỏng lên, đưa tay đặt lên mặt trên.

Âm thanh điện tử truyền đến, "Thân phận nghiệm chứng..."

Trên màn ảnh theo đó liên tiếp xuất hiện số liệu tương quan của Đường Vũ Lân.

"Nghiệm chứng thành công, đệ tử ngoại môn Đường Vũ Lân, 13 tuổi 05 tháng lẻ 06 ngày, tổng điểm cống hiến, 14.670, điểm cống hiến khả dụng, 7.863; Cấp bậc, ngoại môn chấp sự cấp 4. Võ Hồn, Lam Ngân Thảo, hồn lực, 28 cấp. Khống Chế Hệ Chiến Hồn Sư, Đại Hồn Sư."

Tạ Giải cũng lấy tay đặt ở một bên khác của màn hình, sau đó, tương quan tin tức của hắn cũng xuất hiện.

"Nghiệm chứng thành công, đệ tử ngoại môn Tạ Giải, 13 tuổi 04 tháng lẻ 01 ngày, tổng điểm cống hiến, 1.554, điểm cống hiến khả dụng, 1.554. Cấp bậc, ngoại môn chấp sự cấp 3. Võ Hồn, Quang Long Chủy, Ảnh Long Chủy, 33 cấp. Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư, Hồn Tôn."

Nhìn điểm cống hiến của mình, biểu hiện trên mặt Tạ Giải không khỏi xụ xuống, đẳng cấp chấp sự của hắn sở dĩ chỉ so với Đường Vũ Lân thấp hơn một bậc, đó là bởi vì Song Sinh Võ Hồn của bản thân hắn có bổ trợ, hơn nữa đã là tam hoàn Hồn Tôn, lúc này mới không bị kéo xuống quá xa. Nhưng còn nói về điểm cống hiến, hắn thua kém hơn rất nhiều.

Nghề phụ hắn chọn là Cơ Giáp Chế Tạo Sư, phương diện này hắn vừa mới nhập môn, bất quá mới chỉ là thợ chế tạo người máy cấp 1 mà thôi. Hơn 1.000 điểm cống hiến này của hắn vẫn là nhờ thông qua một ít tin tức trong gia tộc, thực hiện một vài nhiệm vụ giúp Đường Môn thu thập một ít tài nguyên mà thu được.

Còn về điểm cống hiến của Đường Vũ Lân, không nghi ngờ chút nào, toàn bộ đều thông qua đoán tạo mà thu được.

3 năm qua đi, Đường Vũ Lân vẫn như trước là Đoán Tạo Sư cấp 4, đỉnh phong. Hắn cũng không bởi vì tu vi áp chế không thể thăng cấp mà buông lỏng việc tu luyện Đoán Tạo Thuật, trái lại càng thêm chăm chỉ. Những mục tiêu hắn lập cho mình lúc trước hết thảy đều đã hoàn thành. Hiện tại toàn bộ mọi kim loại hiếm có thể tìm thấy, hắn đều có thể hoàn thành Thiên Đoán nhất phẩm, hơn nữa cũng không quá khó khăn.

Chính là dựa vào trình độ đoán tạo như vậy, hắn mới có thể nhanh chóng tích lũy điểm cống hiến, trở thành Đường Môn ngoại môn chấp sự cấp 4.

Đường Môn phận sự môn, ngoại môn. Ngoại môn phân làm chín cấp, toàn lấy chấp sự mệnh danh. Nội môn thì lại chia làm Lực Đường, Mẫn Đường, Ngự Đường – ba đường, còn có Chấp Pháp Đường, Trưởng Lão Đường nữa.

Đường Môn ngoại môn lại gọi là công ty, lấy tên là công ty TNHH Huyễn Thế Đường Môn. Chấp sự cấp 4, đã tương đương với một tên quản lý của công ty.

Lên tới cấp 5 chính là quản lý cả chi nhánh.

Đường Môn chiêu thu đệ tử phi thường nghiêm ngặt, nhất định phải tinh thông ít nhất một nghề, đồng thời phải có người có thân phận ngoại môn chấp sự cấp 6 trở lên đề cử mới có thể tiến hành sát hạch, thông qua sát hạch, gia nhập Đường Môn.

Bình luận

Truyện đang đọc