LONG VƯƠNG TRUYỀN THUYẾT (ĐẤU LA ĐẠI LỤC 3)

Mỗi lần đi qua nơi này, Đường Vũ Lân đều có cảm giác trở về Học Viện Sử Lai Khắc, thật sự là nhớ thời gian ở học viện. Tuy rằng bọn họ tu luyện rất khắc khổ, nhưng ít ra không có cảm giác tra tấn về thể xác lẫn tinh thần.

Thật vất vả mới vượt qua được phía trước rồi đến phía sau. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thôn Phệ lão ma, cuối cùng ông ta muốn làm gì?

Đường Vũ Lân lo lắng nhất là tình huống của đồng bạn, hắn đã tách khỏi mọi người lâu như vậy mà hoàn toàn không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Hắn thậm chí không biết đồng bạn của mình còn sống hay không.

Thân là đội trưởng, hắn dẫn theo mọi người tới đây tham gia huấn luyện quân sự, nếu như xảy ra vấn đề, hắn không thể đổ trách nhiệm cho người khác.

Thôn Phệ lão ma buông tay Đường Vũ Lân, thanh âm của hắn trầm thấp mà hùng hậu, thậm chí vang vọng trong rừng cây.


"Không cần lo lắng cho đồng bạn của ngươi, ngươi chỉ cần lo cho mình là tốt rồi. Ngươi yên tâm, không có mệnh lệnh của ta, Ác Mộng tên kia sẽ không làm bất cứ điều gì. Bọn họ đều thích tra tấn người, nhưng ta lại không thích, thú vui cấp thấp này chỉ có những ma quỷ chưa thành thục như bọn họ mới dùng. Ngươi đi theo ta, thời gian sẽ dễ chịu hơn nhiều. Ngươi biết vì sao ta gọi là Thôn Phệ lão ma không?"

Thời gian dễ chịu?

Biểu hiện trên mặt Đường Vũ Lân không đổi, nhưng trong lòng lại oán thầm, tin ngươi mới là lạ.

Khi vừa mới bắt đầu, kỳ thật hắn vẫn còn chút tin tưởng Phá Diệt lão ma, nhưng thống khổ phải chịu khi hấp thu khí tức huỷ diệt, và mọi chuyện phát sinh sau đó, hắn sao có thể không hiểu Phá Diệt lão ma và Ác Mộng lão ma là một phe.

Người trước mắt này nếu cũng là một lão ma thì có thể mạnh hơn bọn họ bao nhiêu? Chỉ là thay đổi phương pháp tra tấn mình thôi.


Nếu như không biết đối phương muốn làm gì, hắn dứt khoát cũng không nói nhiều. Hiện tại hắn không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể sống sót sau sự tra tấn hết lần này đến lần khác của các lão ma. Trong lòng Đường Vũ Lân luôn có một tia hy vọng, hắn mong đợi những chuyện ở nơi này chỉ là khảo nghiệm của học viện, những lão ma này chỉ đang khảo nghiệm hắn mà thôi. Chính là có hy vọng này, dù gặp phải thống khổ như thế nào, hắn đều có thể miễn cưỡng kiên trì.

Thôn Phệ lão ma nhìn Đường Vũ Lân với ánh mắt chứa thâm ý, "Sở dĩ ta gọi là Thôn Phệ cũng là bởi vì ta thích ăn. Trước kia ta đã thích, về sau trở thành lão ma lại càng thích. Vì vậy ta không giống bọn họ. Bọn họ tinh thần đều có vấn đề, bởi vì chỗ này thật sự quá buồn chán. Chỉ có ta ở trên Ma Quỷ Đảo có vui thú, chính là ăn. Chỉ cần có đồ ăn, ta sẽ không thấy buồn chán, ăn có thể mang lại cho ta cảm giác vui vẻ và suиɠ sướиɠ."


Ăn? Nghe được từ này, Đường Vũ Lân Lân theo bản năng nuốt xuống một hớp nước miếng, từ khi tới đây, tính theo thời gian hẳn là đã hơn ba tháng rồi, hắn còn chưa từng ăn qua bất cái gì, hoàn toàn dựa vào sinh mệnh năng lượng nồng đậm ở nơi này mà chống đỡ thân thể. Tuy rằng như vậy không ảnh hưởng đến tình huống cơ thể hắn, nhưng đối với một người đã thành thói quen dùng đồ ăn bổ sung năng lượng cho bản thân như Đường Vũ Lân thì không được ăn tuyệt đối là thống khổ.

Trước mặt bây giờ là một lão ma thích ăn, Đường Vũ Lân lập tức cảm thấy có một cảm giác đói khát mãnh liệt. Đó không phải là phản ứng sinh lý, hoàn toàn là tâm lý.

Thôn Phệ lão ma nhìn Đường Vũ Lân nuốt nướt bọt, lập tức cười nói: "Thoạt nhìn ngươi cũng rất thích ăn, đúng không?" Nói đến đây, hắn vỗ tay phát ra tiếng, "Vậy xem ra chúng ta có điểm chung rồi. Từ giờ trở đi, chỉ cần ta ăn cái gì, ngươi liền ăn cái đó. Ta đảm bảo ngươi có thể vượt qua kiểm tra rất dễ dàng."
Đường Vũ Lân không chút do dự nói: "Vậy ăn cái gì?"

Thôn Phệ lão ma cười hắc hắc, "Yên tâm, ta sẽ không tìm thứ gì đặc biệt buồn nôn. Nếu là ăn thì phải ăn những đồ có giàu chất dinh dưỡng mới được. Đến đây đi, tiểu tử."

Vừa nói, hắn cất bước đi vào trong rừng rậm. Đường Vũ Lân vội vàng đuổi theo.

Thôn Phệ lão ma đi vài bước liền ngừng lại, sau đó hắn ngồi xổm người xuống, ở dưới một cây trúc xanh biếc đào đào, ngón tay móc ra, từ trong đất lấy lên một con sâu lớn màu xanh ngọc dài khoảng ba tấc, dày như ngón tay.

Toàn thân con sâu màu xanh biếc, nhìn qua có chút trong suốt. Sau khi bị bắt, nó vặn vẹo dữ dội, dường như đang hoảng sợ, muốn thoát khỏi tay của Thôn Phệ lão ma.

Tay phải Thôn Phệ lão ma lại đào trong đất hai cái, rất nhanh đã lấy ra một con sâu khác.
Một dự cảm bất thường tràn ngập trong lòng Đường Vũ Lân, không thể nào ...

Đúng lúc này, hắn thấy Thôn Phệ lão ma trực tiếp ném một con sâu vào trong miệng mình, nhai nuốt, vẻ mặt còn rất hưởng thụ, bên miệng chảy xuống chất lỏng màu vàng. (Viết đến đây, tác giả thật buồn nôn, rất hối hận vì đã viết đoạn này sau bữa sáng).

"Oẹ ..." Đường Vũ Lân hầu như hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, xoay người sang bên nôn một trận.

Thật là ác tâm! Dù hắn thích ăn nhưng tuyệt đối không thích ăn côn trùng. Bộ dạng của Thôn Phệ lão ma đơn giản làm người khác không dám nhìn thẳng.

Đúng lúc này, một thân ảnh màu xanh biếc xuất hiện trước mặt hắn. Nhìn bộ dạng ngọ nguậy kịch liệt kia, quan sát gần còn có thể nhìn thấy tầng lông tơ màu vàng trên người nó, sắc mặt Đường Vũ Lân đại biến, cơ hồ như thiểm điện vụt sang một bên.
Đối với hắn, ăn là một việc hưởng thụ nhất, nhưng giờ khắc này, nhìn thấy con sâu vô cùng ghê tởm trước mặt, hơn nữa nhiều ngày đã không ăn, Đường Vũ Lân thật sự không thể nào khống chế phản ứng của bản thân. Hắn cơ hồ quay đầu bỏ chạy. Giờ đây, hắn không quan tâm đến điều gì, chỉ muốn nhanh rời khỏi Thôn Phệ lão ma.

Nhưng một chuyện khiến hắn giật mình đã xảy ra. Dù tốc độ của hắn nhanh như thế nào, dù hắn sử dụng tuyệt học Đường Môn, Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ hay kỹ năng chạy nước rút Kim Long Phi Tường thì con sâu màu xanh biếc kia luôn lắc lư trước mặt hắn, không hề có nửa điểm bị vứt bỏ.

Đường Vũ Lân vừa chạy vừa không ngừng nôn ọe.

Đột nhiên, hắn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó bị ép ngã xuống mặt đất. Không đợi hắn kịp phản ứng, Đường Vũ Lân chỉ thấy toàn thân tê rần, hồn lực và khí huyết chi lực đều bị giam cầm. Sau đó một bàn tay lớn nhéo mũi hắn.
Là một người bình thường, mũi bị nắm, Đường Vũ Lân theo bản năng há mồm để hô hấp, sau đó hắn trơ mắt nhìn con màu xanh biếc kia đút vào trong miệng mình.

Một tay Thôn Phệ lão ma nâng cằm Đường Vũ Lân lên, miệng hắn tự nhiên khép kín lại.

Cảm giác một con sâu ngọ nguậy kịch liệt trong miệng mình ...

Da đầu phát nổ, trước mắt biến thành màu đen, cảm giác buồn nôn mãnh liệt ập tới. Nhưng hắn cái gì cũng không làm được, thậm chí động một ngón tay cũng không được.

Thanh âm khàn khàn của Thôn Phệ lão ma vang lên bên tai hắn, "Đã nói rồi, chỉ là ăn thôi, cớ sao lại chạy. Ta ghét nhất người đối xử không tốt với đồ ăn. Ngươi không muốn ăn nó, vậy để con bọ tre này dần bị phân giải trong nước miếng của ngươi đi. Ngươi sẽ cảm nhận được nó từ từ nhúc nhích đến không thể nhúc nhích, theo thời gian dần hoá thành chất lỏng, theo yết hầu của ngươi dần chảy xuống, trở thành một phần thân thể ngươi. Ân, có phải rất mỹ diệu hay không? Quá trình này ước chừng cần tròn một ngày. Ngươi không thể động, không thể làm bất cứ chuyện gì, nhưng ta có thể chứng kiến ánh mắt và cơ bắp của ngươi biến hoá. Nhìn biểu lộ thú vị này của ngươi, ai nha thật quá tuyệt vời. Ta sẽ bắt đầu suy nghĩ, ngày mai chúng ta sẽ ăn gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc