LONG VƯƠNG TRUYỀN THUYẾT (ĐẤU LA ĐẠI LỤC 3)

Dịch giả: Tiểu Băng

"Ta cũng lên." Cổ Nguyệt nói nhỏ với Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân kinh ngạc nhìn cô, Cổ Nguyệt đứng ngay trước mặt nó. Nó ôm lấy eo cô bé, xoay tròn.

So với Tạ Giải, Cổ Nguyệt nhẹ hơn nhiều, cái eo bé tí, ném cô bé chả cần phải có phong nguyên tố hỗ trợ cũng làm được.

Cổ Nguyệt vọt lên không, theo sát sau lưng Tạ Giải.

Cổ Thiên Nhật ra hiệu. Hắn không đấu chính diện với Tạ Giải, mà ngừng lại giữa không trung.

Ưu thế của bọn chúng là phi hành, đánh nhau trên không trung ư? Chúng đâu có sợ.

Chỉ cần chờ Tạ Giải yếu sức đi rồi mới công kích hắn, đương nhiên là thành công.

Diệp Anh Dung nhìn Vũ Trường Không, đám đệ tử Lớp Năm này thực là liều lĩnh. Bọn chúng không có khả năng phi hành lại dám phi lên không, ưu thế hoàn toàn không có, chỉ cần ba anh em Cổ thị tìm được cơ hội hợp kích, là coi như xong.

Trận đấu ngày hôm qua, cô đã nhìn thấy võ hồn của Đường Vũ Lân chỉ là Lam Ngân Thảo, nhưng hình như có lực rất mạnh, và chỉ vật thôi. Cổ Nguyệt hình như là khống chế mặt đất, thế thì lên không trung có dùng được gì? Kẻ có sức uy hiếp duy nhất là Hệ đánh nhanh Tạ Giải, nhưng hắn lại không biết bay.

Đấu với phi hành Hồn Sư, thường là ổn thủ ở dưới đất để chờ cơ hội. Dù sao, Hồn Sư sau khi phóng ra Võ Hồn, Hồn Lực sẽ từ từ bị tiêu hao, phi hành Hồn Sư có tốc độ tiêu hao nhanh hơn Hồn Sư bình thường. Chỉ cần đủ kiên nhẫn, thì chắc chắn sẽ có cơ hội, nhưng ứng đối lỗ mãng thế này, thì rõ ràng, thắng bại đã định!

Nhưng Vũ Trường Không vẫn rất bình thản. Không lẽ hắn không quan tâm thắng thua?

Cổ Thiên Nhật lùi lại, Tạ Giải đã bay còn cao hơn hắn, nhưng lực ném lên đã hết, hắn đang bắt đầu hạ xuống.

Đúng lúc này, đột nhiên, một đạo lam quang từ dưới chân Tạ Giải hiện lên, Tạ Giải giữa không trung vặn người, mũi chân giẫm mạnh, trên không trung mượn lực thành công, như mũi tên bắn thẳng vào Cổ Thiên Nhật.

Cổ Thiên Nhật sửng sốt.

Trên chiến trường, chỉ một khoảnh khắc thất thần, cũng đủ làm cả bàn thua trông thấy.

Cổ Thiên Nguyệt Cổ Thiên Minh thấy Đại ca không né, thì vội nhào tới, và phát động Hồn Kỹ.

Hồn Kỹ của họ chỉ là tăng phúc cho tốc độ mà thôi.

Lúc này, Cổ Nguyệt cũng đã tới không trung, để giúp Tạ Giải đổi hướng, cô đã bắn ra một quả Băng cầu. Thấy Cổ Thiên Nguyệt và Cổ Thiên Minh muốn tới tiếp viện, cô bé nhếch mép khinh thường, hai tay cùng vung ra, hai quả băng chùy bay vèo về phía hai người.

Cổ Thiên Nguyệt, Cổ Thiên Minh thấy băng chùy lập tức né ra. Nhưng băng chùy không ngừng cuồn cuộn bay ra khỏi tay Cổ Nguyệt làm hai người không có cơ hội đi cứu viện Cổ Thiên Nhật.

Tạ Giải tốc độ cực nhanh, người còn ở không trung, Quang Long Chủy đã chém ra. Một đạo quang nhận màu vàng như thiểm điện bắn ra, Cổ Thiên Nhật vốn định lùi xuống dưới để tránh, lại bị quang nhận kia cản mất đường chạy trốn.

Tạ Giải đã tới trước người, Cổ Thiên Nhật hết cách, vội giơ chân, định đá hắn bay ra.

Tạ Giải túm lấy chân Cổ Thiên Nhật kéo một cái, cả người nhảy vọt lên, Quang Long Chủy gõ lên đầu Cổ Thiên Nhật, đồng thời chân phải đạp mạnh lên vai Cổ Thiên Nhật mượn lực, như đại bàng giương cánh bay vụt tới Cổ Thiên Nguyệt ở gần đó.

"Cổ Thiên Nhật thua." Long Hằng Húc ở phía dưới nhìn rõ ràng, la6tp tức tuyên bố Cổ Thiên Nhật chấm dứt trận đấu. Trong chớp mắt đó, nếu Tạ Giải muốn giết hắn, cổ họng hắn đã bị cắt đứt.

Cổ Thiên Nhật không cam lòng, nhưng đã ngay lập tức nhìn thấy một màn đáng sợ. Ba đoàn lam quang, cùng xuất ra ngay khi Tạ Giải bay vút lên, hắn nhảy liên tục ba lần, đã tới bên cạnh Cổ Thiên Nguyệt.

Tới lúc này, Cổ Nguyệt mới từ không trung hạ xuống, trên người cô lóe ra thanh quang, rõ ràng tốc độ rơi rất chậm so với vật rơi tự do bình thường.

Từ bắt đầu trận đấu tới bây giờ, chỉ mới qua mấy nhịp thở, mà học viên hai lớp đều phải há hốc mồm.

Cổ Nguyệt và Tạ Giải phối hợp cực hoàn hảo, cứ như hai người đang giẫm trên đất bằng.

Đấu cận chiến, Cổ thị huynh đệ sao là đối thủ của Tạ Giải. Cổ Thiên Minh thấy cứu không kịp, nghiến răng quay đầu, lao xuống định công kích Cổ Nguyệt. Cũng nên đánh bại một người a. Sau đó mình lại bay lên, không cho bọn hắn cơ hội.

Cổ Nguyệt phát ra ba quả Băng cầu rồi để mình thoải mái rơi xuống, chẳng buồn nhìn Cổ Thiên Minh.

Bên eo lam quang lóe lên, ngay lúc Cổ Thiên Minh tới sát, cả người cô lướt ngang bay ra. Trên mặt đất một thân ảnh nhảy lên, đón lấy cô, cùng lúc đó, eo của Cổ Thiên Minh bị xiết chặt, rồi bị một lực kéo kéo tuột xuống dưới.

Tạ Giải đạp lên vai Cổ Thiên Nguyệt, Quang Long Chủy gõ vào đỉnh đầu Cổ Thiên Nguyệt, Cổ Thiên Nguyệt sao dám không hạ xuống.

Cổ Thiên Minh bị Lam Ngân Thảo kéo xuống, ngã mạnh xuống đất, không còn phân biệt được phương hướng, chứ đừng nói chi muốn tiếp tục công kích.

"Năm nhất Lớp Năm, thắng!" Long Hằng Húc nói, trong giọng nói có phần khiếp sợ.

Hôm qua Lớp Năm chiến thắng là do thực lực cá nhân, còn hôm nay chiến thắng là nhờ phối hợp.

Cổ thị huynh đệ lẽ ra phải phối hợp ăn ý hơn họ, thì vì khinh địch, lại không thèm phát huy phối hợp, để ba người Đường Vũ Lân đánh bại từng người một.

Thứ làm hắn rung động chính là Cổ Nguyệt thi triển ra năng lực khống chế Băng nguyên tố, ngày hôm qua không phải là Thổ nguyên tố hay sao?

Chẳng lẽ là, song sinh Võ Hồn? Đây chính là thiên tài trong thiên tài a! Nhất là còn là nguyên tố. Long Hằng Húc hối hận quá! Sao mình lại đồng ý giao thiên tài này cho Vũ Trường Không kia chứ. Lần thi đấu lên lớp này phiền toái rồi. Không biết Lớp Một có cản được chân chúng hay không.

Diệp Anh Dung cũng ngơ ngẩn, cô huấn luyện Cổ thị huynh đệ ba người mấy tháng, biết bọn hắn trên không trung phối hợp khá là ăn ý, trừ năng lực công kích kém, thì tốc độ và khả năng phi hành đều dễ dàng chiếm được thượng phong.

Cô đã nghĩ phe mình tất thắng, không ngờ đối phương lại thể hiện ra sự phối hợp ăn ý đến vậy.

Băng cầu của Cổ Nguyệt chẳng những chuẩn xác và đúng thời cơ, mà Tạ Giải còn thể hiện được khả năng của Chiến Hồn Sư Hệ đánh nhanh tới cực hạn, bản thân không biết bay, lại có thể không ngừng đổi hướng trên không trung, lần nào cũng mượn lực từ băng cầu một cách hoàn mĩ. Năng lực này, lực khống chế và cân đối thân thể này, đều là nhân tài kiệt xuất a!

Hít sâu, cố gắng làm mình bình tĩnh, Diệp Anh Dung mỉm cười chúc mừng Vũ Trường Không, "Chúc mừng, Vũ lão sư. Sau này các ngươi chính là Lớp Ba."

Vũ Trường Không lạnh nhạt: "Đó không phải là mục tiêu của ta, đa tạ." Nói xong, hắn nhìn ba tên học viên, chỉ nhìn lướt qua, không bình luận câu nào, quay người đi về Lầu Ký Túc Xá.

"Vũ lão sư thế nghĩa là có hài lòng hay không?" Tạ Giải nghi hoặc hỏi Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân nhún vai, "Ta sao biết. Chắc là ý lại muốn để chúng ta tự tổng kết a."

Cổ Nguyệt nhẹ gật đầu, "Chúng ta không nên chủ động xuất kích. Kỳ thật có thể đợi cơ hội. Nếu chúng ta chỉ phòng ngự dưới mặt đất, bọn chúng cũng sẽ không thể không chủ động ra tay, tự nhào xuống công kích chúng ta. Chỉ cần bọn chúng xuống, thì coi như xong. Nhưng võ hồn phi hành của chúng, nếu muốn chạy, chúng ta cũng không có cách bắt lại được, nhưng đấu theo kiểu chúng ta vừa rồi, một chút cơ hội bọn chúng cũng không có. Lần sau chúng ta không thể lại hấp tấp như vậy."

Bình luận

Truyện đang đọc