LONG VƯƠNG TRUYỀN THUYẾT (ĐẤU LA ĐẠI LỤC 3)

Dịch giả: Tiểu Băng

Đại đội Cơ Giáp là cấp sư đoàn, chỉ dưới trưởng quan hành chính của Đông Hải Thành một cấp, và không phải chịu sự điều khiển của nền hành chính.

Nghe thấy tráng hán tự xưng là Quang Tiêu, Long Hằng Húc biến sắc. Dù có trưởng quan ở đây, cũng còn không ra lệnh được cho đối phương a!

"Ta bây giờ không phải là đội trưởng đại đội Cơ Giáp, mà chỉ là một người huynh trưởng có đệ đệ bị người ta đánh trọng thương mà thôi. Giao kẻ đánh người ra cho ta." Quang Tiêu lạnh lùng nói.

"Quang Tiêu Đại Đội Trưởng, trong này có chuyện gì hiểu lầm hay không?" ngữ khí Long Hằng Húc dịu hẳn đi, "Ảnh này rõ ràng chỉ là ba đứa bé, chẳng lẽ lệnh đệ lại đến mức để ba đứa bé đánh bị thương hay sao? Ta nghĩ chắc là có vấn đề gì đó, hay chúng ta bình tĩnh, điều tra cho rõ ràng rồi nói tiếp."

Long Hằng Húc biết người này hắn đắc tội không nổi, đối phương nắm cả một đại đội cơ giáp trong tay đó! Không chừng cả đám người vạm vỡ trước mặt này đều là Cơ Giáp Sư, tuy nói người bình thường cũng có thể trở thành Cơ Giáp Sư, nhưng dù sao cũng chỉ là số ít, đại đa số Cơ Giáp Sư đều là Hồn Sư, dù đẳng cấp không cao, nhưng đều có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn và khả năng khống chế Hồn Đạo Khí phong phú. Những người trước mắt này, học viện không đấu lại được. Huống chi, đối phương còn dùng tới sức mạnh cơ giáp bất cứ lúc nào.

Về bản thân Quang Tiêu, hắn cũng biết được một ít. Vị Đại Đội Trưởng này cũng là nhân vật truyền kỳ, gia đình xuất thân bình thường, thuở nhỏ phụ mẫu đều mất, dùng thiên phú và cố gắng của bản thân, vào năm ba mươi lăm tuổi, đã đạt được vị trí Đại Đội Trưởng. Tu vi hồn lực cao tới Lục Hoàn, là một Hồn Đế. Đẳng cấp Cơ Giáp Sư cũng tới cấp Đế. Cả Đông Hải Học Viện, Tu vi hồn lực đạt tới cấp Đế, hình như chỉ có...

"Hiểu lầm? Con nít? Đệ đệ của ta bị đánh thành như vậy, huynh trưởng ta không thể đổ trách nhiệm cho người khác, ta đương nhiên sẽ điều tra, có điều ta sẽ điều tra ngay ở đây. Đừng nói nhảm, mau giao người ra đây. Chúng ta chờ ở đây, đã là cho Đông Hải Thành mặt mũi, ta cho ngươi thêm 20 phút, không giao người, chúng ta sẽ tự đi vào tìm."

Long Hằng Húc sầm mặt, lạnh lùng nói: "Quang Tiêu Đại Đội Trưởng, ngươi không nên quá phận. Nơi này là học viện, là nơi bồi dưỡng học sinh, các ngươi có ai không từ học viện mà ra? Người, ta sẽ không giao, có bản lĩnh, ngươi cứ dùng Cơ Giáp, bước qua thi thể của chúng ta. Nếu không, ngươi đừng hòng bước vào Đông Hải Học Viện một bước."

Các học viên nghe vậy, đều nhiệt huyết sôi trào, những học viên tuổi lớn hơn đều tự giác đi tới đứng sau lưng hắn.

Quang Tiêu tiến tới một bước, giẫm mạnh xuống đất, lập tức, nổ vang trầm thấp vang lên, cả mặt đất đều rung chuyển, những học viên yếu đều té ngã.

"Ta chỉ tin vào sức mạnh. Các ngươi tưởng chỉ bằng các ngươi cũng cản được ta? Đệ đệ của ta bị thương ra thế này, các ngươi không giao ra hung thủ, còn dám đứng đây nói lý? Lão tử cũng có thể nói lý với các ngươi, nhưng nắm đấm ta mạnh hơn, giờ ta muốn dẫn người đi, xem ai ngăn được ta."

Một giọng nói còn lạnh hơn vang lên từ bên Đông Hải Học Viện, "Ta ghét nhất là nói đạo lý, dùng nắm đấm luôn là tốt nhất."

Hàng đầu của Đông Hải Học Viện xuất hiện thêm một người.

Trường bào màu trắng, tóc dài màu lam để xõa sau lưng, đôi mắt màu xanh sẫm sáng rực lạnh lẽo, dáng đứng ngạo nghễ, làm nhiệt độ xung quanh cũng phải hạ thấp xuống.

Người này vừa xuất hiện, khí thế Quang Tiêu vừa tạo ra lập tức bị vỡ tan như bị đập vào một tòa băng sơn.

"Vũ lão sư, là Vũ lão sư...".

"Ngươi là ai?" Quang Tiêu nheo mắt, kéo khí thế của mình lên.

Vũ Trường Không thản nhiên: "Ba đứa nhóc ngươi muốn tìm là đệ tử của ta. Đánh thắng ta, ngươi tiếp tục, thua, cút!"

Thanh âm của hắn lạnh như băng, không chút tình cảm.

"Hặc hặc hặc hặc! Tốt, lâu lắm rồi không có ai nói với ta như vậy. Ta cũng muốn thử xem." Quang Tiêu miệng thì cười, nhưng trong lòng đã phẫn nộ tới cực điểm.

Một luồng hào quang màu vàng cực mạnh từ dưới chân hắn bay lên, vàng, vàng, tím, tím, tím, tím, sáu cái Hồn Hoàn đều xuất hiện.

Hồn Đế, Lục Hoàn Hồn Đế!

Võ Hồn phóng thích, Quang Tiêu bốc lên cao lơ lửng cách mặt đất nửa mét, từ trán bắt đầu xuất hiện những chiếc vảy màu đồng kéo dài xuống hết cơ thể, khiến toàn thân như được bao bọc một tầng thép dày, trên bả vai và ở bên cạnh có ba đoàn hào quang, hai vàng một tím, hai cái màu vàng đều là Tích Dịch, giống nhau như đúc, còn cái màu tím, là Cự Mãng.

Màu tím, Hồn Linh nghìn năm! Rõ ràng sáu cái Hồn Hoàn của hắn chính là do ba cái Hồn Linh ban cho. Có Hồn Linh nghìn năm, tuyệt đối là cao thủ.

Cùng là Võ Hồn Thiết Giáp Long, khí tức Quang Tiêu phát tán mạnh hơn Quang Long rất nhiều lần, như một tòa núi cao bễ nghễ.

Khí thế của hắn làm mái tóc dài của Vũ Trường Không bay phấp phới.

Không khí bỗng trở nên lạnh toát, Quang Tiêu nhìn thấy một luồng lam quang hiện lên.

Khí thế cuồng bạo hắn vừa tạo ra bị chém ra làm hai, rồi tan biết mất.

Vũ Trường Không vẫn áo trắng bồng bềnh, trong bàn tay phải đột ngột xuất hiện một thanh trường kiếm màu lam nhạt.

Kiếm quang uyển chuyển mềm mại, áo trắng kiếm lam, lướt qua như tiên.

Trong Đông Hải Học Viện, chẳng có mấy ai được thấy hắn ra tay bao giờ, nên ai cũng nhìn chằm chằm vào thanh kiếm.

Từng vòng quầng sáng từ chuôi kiếm tỏa ra, Hồn Hoàn không lớn, quay quanh quẩn quanh thân kiếm, nhưng màu sắc của những hồn hoàn làm người ta phải chói mắt. Màu vàng, màu vàng, màu tím, màu tím, màu đen, màu đen!

Đúng vậy, hai cái Hồn Hoàn cuối cùng, chính là màu đen, nghĩa là vạn năm. Đúng vậy, đúng thế, hồn hoàn vạn năm!

Không khí như bị đông lại, cả bầu trời cũng bị thanh kiếm đông cứng. Vũ Trường Không chỉ lẳng lặng đứng yên ở đó, mà cả khí thế cuồng bạo của Quang Tiêu đều bị đông cứng.

Vạn năm..., hồn hoàn vạn năm, sao có thể..., làm sao có thể là hồn hoàn vạn năm!

Bình luận

Truyện đang đọc