LONG VƯƠNG TRUYỀN THUYẾT (ĐẤU LA ĐẠI LỤC 3)

Dịch giả: Tiểu Băng

Vũ Trường Không dẫn năm nhất Lớp Năm tới. Đường Vũ Lân, Tạ Giải, Cổ Nguyệt đi ngay sau lưng hắn, các học sinh còn lại ai cũng hớn hở, rất tin tưởng vào ba đại diện lớp mình.

Diệp Anh Dung mỉm cười đi tới.

"Vũ lão sư, xin chào." Cô gật đầu chào Vũ Trường Không.

Diệp Anh Dung rất đẹp, cao hơn một mét bảy, thon thả cân đối. Đôi mắt to sáng ngời có thần, mái tóc dài màu xanh nhạt cột đuôi ngựa. Da trắng nõn, mặt trái xoan, miệng anh đào nhỏ nhắn, nhìn rất dễ nhầm tưởng là một học viên hệ cao cấp.

Hai mươi ba tuổi đã vào Đông Hải Học Viện làm giáo sư, Tứ hoàn Hồn Tông, ở tuổi của cô, cũng là ưu tú.

"Chào cô." Vũ Trường Không cũng khẽ gật đầu chào lại.

"Ta là chủ nhiệm Lớp Ba Diệp Anh Dung." Diệp Anh Dung nhấn mạnh tên mình, vì cô biết lãnh ngạo nam thần không biết cô là ai. Trong truyền thuyết, người chỉ biết tới thế giới nam thần của mình, chả nhớ được tên của người nữ nào trong học viện.

"Ừ." Vũ Trường Không xoay mắt sang sân đấu.

Tạ Giải chớp chớp mắt. Hắn rất hâm mộ cái dáng lãnh ngạo này của Vũ Trường Không, không phải giả vờ đâu nha, mà trời sinh như thế. Mình so với Vũ lão sư, thật là kém quá xa a!

Diệp Anh Dung không phật lòng chút nào, quay lại vẫy tay với lớp mình, học sinh lớp ba chạy qua, xếp hàng sau lưng cô.

Diệp Anh Dung nói: "Đấu hữu nghị thôi, Cổ Thiên Nhật, Cổ Thiên Nguyệt, Cổ Thiên Minh, đều phải chú ý, hiểu chưa?"

"Vâng, Diệp lão sư!" Ba học viên sinh ba và đồng thanh.

Vũ Trường Không quay sang, hơi nhìn kĩ ba học viên kia, rõ là thấy ba anh em sinh ba này nhìn thú vị.

Chủ nhiệm Long Hằng Húc đã đi tới sân đấu.

"Thi đấu lên lớp trận thứ hai, năm nhất Lớp Năm, các ngươi vẫn là phái ba người này thi đấu đúng không?"

Vũ Trường Không gật đầu, Đường Vũ Lân, Tạ Giải, Cổ Nguyệt ba người nối đuôi nhau đi vào sân.

Diệp Anh Dung mỉm cười, "Các ngươi cũng đi a."

Cổ thị tam huynh đệ cũng vào sân đấu.

Ba huynh đệ này có một đặc điểm, là ai cũng có dáng gầy gò, nhưng ánh mắt lại sắc sảo, động tác của ba người luôn giống hệt nhau.

Vũ Trường Không chẳng nhắc học trò mình câu nào, sau này lúc nào chúng cũng có khả năng gặp phải đối thủ. Thi đấu lên lớp là một loại tôi luyện, nếu lúc nào cũng cần mình nhắc nhở chỉ bảo, thì sẽ không bao giờ phát triển được.

Ba người Đường Vũ Lân xếp theo hình tam giác đứng lại, Đường Vũ Lân đứng đầu tiên, dáng vẻ trầm ổn như núi.

Cổ thị tam huynh đệ đứng cạnh nhau. Cổ Thiên Nhật đứng giữa, bên trái là Cổ Thiên Nguyệt, bên phải là Cổ Thiên Minh.

"Các ngươi chuẩn bị xong chưa?" Long Hằng Húc hỏi theo thường lệ, thấy hai bên và gật đầu, mới vung tay lên, tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Cổ thị tam huynh đệ và phóng ra Võ Hồn, ba người Đường Vũ Lân kinh ngạc.

Ba cặp cánh mở ra, dưới chân mỗi người có Hồn Hoàn màu trắng, Cổ thị tam huynh đệ và bay lên không trung.

Long Hằng Húc ngẩn người.

Phi hành Võ Hồn? Phi hành Võ Hồn khá là hiếm thấy, bọn họ là anh em sinh ba, dù Hồn Lực yếu kém, Hồn Linh không mạnh, cũng có thể đưa vào Lớp Một chuyên bồi dưỡng tinh anh mới đúng. Xem ra, lúc nhận báo danh vào học đã làm sai.

Đúng là học viện đã sai. Cổ thị tam huynh đệ không tới báo danh và một lúc. Lúc ấy Cổ Thiên Nhật tới trước, Cổ Thiên Minh bị tiêu chảy, Cổ Thiên Nguyệt thì bận đi làm việc khác. Lúc ấy, đệ tử tới báo danh quá đông, lão sư quay cuồng, đâu có ai để ý nhận ra họ là anh em sinh ba.

Ba anh em này cũng có và vấn đề giống Đường Vũ Lân, là xuất thân từ gia cảnh bình thường, cha mẹ không có khả năng mua một lúc ba cái Hồn Linh cho bọn hắn a! Cho nên mới có đứa mua trước đứa mua sau, chắp vá lung tung, mãi tới trước ngày báo danh, mới mua xong cái hồn linh thứ ba cho chúng đi báo danh. Hồn lực của cả ba chỉ có cấp mười một, Võ Hồn tuy rằng không kém, nhưng Hồn Hoàn quá kém, nên mới bị phân vào Lớp Ba.

Cổ Võ Hồn của thị tam huynh đệ tên là Ma Thiên Chiến Ưng, là một loại Võ Hồn loài chim có tốc độ phi hành rất nhanh.

Ma Thiên Chiến Ưng không mạnh lắm, nó chuyên dùng tốc độ để thủ thắng, nếu là Hồn Thú, Ma Thiên Chiến Ưng có thể bay cao tới hơn ba nghìn mét, và bay được với thời gian dài. Nên ba anh em này, đều là Chiến Hồn Sư Hệ đánh nhanh.

Hồn Linh đầu tiên họ chọn cũng giống nhau, là một loại chim ưng tên là Khinh Phong Chuẩn. Tốc độ nhanh, không có lực công kích, chỉ to chừng bàn tay.

Đây cũng là vì quá nghèo, chứ nếu có tiền, mua được hồn linh mạnh hơn, thì lực chiến đấu của họ sẽ tăng lên gấp nhiều lần.

Ba người mọc ra ba đôi cánh xám, và rung cánh bay lên.

"Biết bay hả? Thế nào?" Tạ Giải nhìn Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân mỉm cười, "Đánh xuống là được. Cổ Nguyệt, phong nguyên tố." Đường Vũ Lân nói, trên tay hào quang màu lam lóe lên, mấy sợi Lam Ngân Thảo quấn lên eo Tạ Giải.

Tạ Giải kêu thảm, "Ta sợ độ cao!"

Đường Vũ Lân tức giận: "Ta còn sợ đau nữa cơ, hôm qua ngươi đâm ta mấy nhát hả?" Không cho Tạ Giải nói thêm lời nào, nó kéo Tạ Giải tới trước mặt, ôm lấy eo Tạ Giải.

Một đạo thanh quang hiện lên, cả người Tạ Giải nhẹ bẫng, chỉ trong nháy mắt, hắn bay lên.

Bên dưới đài, Diệp Anh Dung chỉ nhìn thấy Đường Vũ Lân ôm lấy eo Tạ Giải, quay quay mấy vòng, sau đó ném mạnh lên không trung.

Trên người Tạ Giải thanh quang lượn lờ, nhanh như diều gặp gió, vọt tới chỗ Cổ Thiên Nhật.

Có khả năng ném người được cao tới như vậy? Diệp Anh Dung hoảng hốt.

Cổ thị tam huynh đệ đều có Võ Hồn phi hành, lại còn là anh em sinh ba. Cô đã dạy chúng không chiến và khả năng phối hợp lẫn nhau. Đối phương chỉ có một người bay lên không, đây không phải cơ hội cho tam huynh đệ vây lại công kích hay sao?

Bình luận

Truyện đang đọc