LONG VƯƠNG TRUYỀN THUYẾT (ĐẤU LA ĐẠI LỤC 3)

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn

- --

Đường Vũ Lân lắc đầu một cái, "Hẳn là sẽ không đâu. Sau này ta sẽ tòng quân, đây là ý định ta đã ấp ủ từ lâu. Đợi sau khi tốt nghiệp Nội viện sẽ thực hiện."

"Tòng quân?" Diệp Tinh Lan kinh ngạc nhìn Đường Vũ Lân, "Ta có nghe Lạp Trí nhắc tới, nhưng không ngờ lại là sự thật. Lẽ nào tòng quân tốt hơn ở lại học viện tu luyện sao?"

Đường Vũ Lân khẽ mỉm cười, "Đây là chí hướng của ta, cuối cùng ta sẽ phải thực hiện. Cũng như mục tiêu của Cổ Nguyệt là trở thành người của Truyền Linh Tháp vậy. Chúng ta đều có ước mơ của riêng mình. Ngươi thì sao? Ngươi sẽ ở lại học viện chứ?"

Diệp Tinh Lan gật đầu, "Ta không thích thế giới bên ngoài ngươi lừa ta gạt, học viện là nơi thích hợp với ta nhất. Lạp Trí cũng vậy, cậu ấy nói sẽ cùng ta ở lại học viện." Nói tới đây, ánh mắt của nàng không khỏi nhu hòa đi mấy phần.

"Rất tốt! Ngẫm lại, không biết 10 năm nữa, chúng ta sẽ ra sao? Khi đó hồi tưởng lại lúc này, hẳn cũng là một chuyện vô cùng tuyệt vời."

Diệp Tinh Lan nở nụ cười, "Đúng vậy! Chắc chắn là như thế! Ngươi về đi, ta muốn tu luyện."

Rời khỏi phòng Diệp Tinh Lan, Đường Vũ Lân đang định trở về phòng của mình, nhưng đột nhiên nghĩ đến những gì Diệp Tinh Lan vừa nói, bước chân chợt ngừng lại ở trước cửa phòng Cổ Nguyệt.

Nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

Cửa hé, Cổ Nguyệt nhìn thấy hắn, liền mở cửa ra.

Đường Vũ Lân đi vào, có chút đắc ý nói: "Khối Đấu Khải thứ hai của ta đã hoàn thành. Khối tiếp theo hẳn là của nàng đấy!"

Cổ Nguyệt khẽ mỉm cười, "Không biết nữa, để xem Tinh Lan sắp xếp như thế nào đã. Dù sao bản thiết kế khối Đấu Khải thứ hai của mọi người ta đã sớm giao cho nàng ấy."

Đường Vũ Lân cũng không khách khí, ngồi xuống trên ghế, nhấc ly nước trên bàn lên uống mấy ngụm.

"Này! Đó là cái ly của ta!" Cổ Nguyệt có chút oán trách nhìn hắn.

"Ồ." Đường Vũ Lân đáp lại một tiếng, cười đùa, "Dù sao cũng đã uống rồi, nàng...rửa lại là được!" Nói xong, hắn uống sạch phần nước còn lại vào trong bụng.

Cổ Nguyệt có chút xấu hổ nhìn hắn, Đường Vũ Lân cười hì hì, "Ta rất thích ngắm dáng vẻ hiện tại của nàng. Đừng bày ra vẻ trong lòng mang theo cả thiên hạ nữa có được hay không? Chúng ta mới 15 tuổi thôi mà! Ta nhìn đã già lắm rồi, khoảng thời gian này, nàng nhìn qua còn già hơn cả ta, sắp có nếp nhăn rồi kìa!"

Cổ Nguyệt tức giận uốn cong eo, rút dép ném về phía Đường Vũ Lân, "Ngươi mới có nếp nhăn!"

Đường Vũ Lân đón lấy chiếc dép, cười híp mắt nói: "Trước đây ta từng nghe qua một bài hát, có câu, chuyện hạnh phúc nhất là được ở bên nàng, chậm rãi cùng nhau già đi. Cổ Nguyệt, nàng nói xem, sau này mình sẽ cùng nhau già đi sao?"

Cổ Nguyệt ngẩn ngơ, nhìn hắn, đột nhiên có chút nói không nên lời.

Đường Vũ Lân đứng lên, đi tới trước mặt nàng, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng nhấc chân nàng lên, một lần nữa mang lại dép cho nàng.

Đứng thẳng người, hắn giơ tay xoa xoa ở trên đầu nàng, cười híp mắt nói: "Tóc của nàng rối hết cả rồi này!"

"Đồ xấu xa!" Cổ Nguyệt tức giận nhìn hắn chằm chằm.

"Ngủ ngon." Đường Vũ Lân lại vò vò đầu của nàng, nhưng từ đầu đến cuối Cổ Nguyệt cũng không hề trốn.

Hắn đi rồi, Cổ Nguyệt lại vẫn đứng im ở nơi đó, không hề chỉnh lại mái tóc của mình.

Mãi một lúc lâu sau, nàng đi tới nơi lúc trước Đường Vũ Lân ngồi, ngồi xuống, lấy ly nước của chính mình, lại rót đầy, uống một hơi cạn sạch.

"Chuyện hạnh phúc nhất, ở bên nhau, cùng nhau già đi?" Hơi nước lặng yên không một tiếng động, xuất hiện bên trong đôi mắt nàng.

Vòng thi đấu thứ nhất của Giải thi đấu Hồn Sư Thanh Niên Tinh Anh Cao Cấp Toàn Đại Lục mất trọn 3 ngày với kết thúc. Có nhà vui, có nhà buồn. Tinh La đế quốc chính thức thể hiện ra năng lực tổ chức tuyệt vời của mình. Tuy rằng Tinh La Thành người đông như mắc cửi, nhưng sắp xếp ngay ngắn gọn gàng, không hề xuất hiện tình trạng hỗn loạn bởi vì giải đấu.

Sau khi vòng thứ nhất của đấu đơn kết thúc, sẽ tới vòng thứ nhất của đấu đôi, đấu đoàn đội, đấu Cơ Giáp nối đuôi nhau diễn ra.

So với thi đấu cá nhân, số lượng thành viên và đoàn đội của những phương thức này ít hơn nhiều. Theo sự sắp xếp của Ban Tổ chức, mỗi ngày chỉ có một hạng mục diễn ra. Đến lúc sau, khi nhân số tham dự giảm đi do bị đào thải, một ngày sẽ có thể thấy được nhiều phương thức thi đấu đa dạng hơn.

Sáng sớm, Đường Vũ Lân đã xuất hiện ở ngoài cửa phòng Cổ Nguyệt, tinh thần sảng khoái lai láng, gọi nàng cùng đi ăn điểm tâm.

So với mấy ngày trước, ngày hôm nay nụ cười trên mặt Cổ Nguyệt tươi tắn hơn thấy rõ, sự ủ dột tựa hồ đã biến mất, khí tức vui tươi của thiếu nữ một lần nữa xuất hiện.

Ăn sáng, ánh mắt Đường Vũ Lân không ngừng liếc trộm nàng.

"Ngươi nhìn cái gì vậy?" Cổ Nguyệt lườm hắn một cái.

Đường Vũ Lân cười nói: "Xem ra ngày hôm nay nàng có chút khác biệt nha! Có phải là hối hận vì không tham gia đấu đơn rồi không?"

Cổ Nguyệt hừ một tiếng, "Không tham gia đấu đơn là vì không muốn ngươi gặp phải ta! Gặp phải ta, làm sao ngươi còn có thể tranh đoạt hạng nhất được chứ."

"Tự tin như thế?" Đường Vũ Lân có chút không phục nói: "Làm sao nàng có thể xác định chắc chắn là ta đánh không lại nàng?"

Cổ Nguyệt thản nhiên đáp: "Thực lực."

"Không phục! Ngày nào đó chúng ta luận bàn một trận." Đường Vũ Lân cười nói.

Cổ Nguyệt bĩu môi khinh thường, khóe miệng lại lộ ra ý cười.

Lúc này, các đồng đội của hắn cũng đã lần lượt tới phòng ăn. Diệp Tinh Lan ngồi xuống bên cạnh Cổ Nguyệt. Thời điểm nàng nhìn thấy nụ cười trên mặt Cổ Nguyệt, trong mắt không khỏi mang theo thâm ý liếc nhìn Đường Vũ Lân một chút, trên mặt cũng nở một nụ cười.

"Ngày hôm nay thi đấu đôi, mọi người phải cẩn thận nhé! Ngày hôm trước ta đã gặp phải một đối thủ cấp độ Hồn Vương. Thực lực tổng hợp của Hồn Sư Tinh La đế quốc bên này so với ta tưởng tượng còn cao hơn."

Tạ Giải tràn đầy tự tin nói: "Cao hơn cũng vô dụng, thi đấu đôi, mục tiêu của chúng ta chính là quán quân."

Nguyên Ân Dạ Huy lườm hắn một cái, "Câm miệng!"

Tạ Giải có chút lúng túng nói: "Ta nói không sai mà? Lẽ nào mục tiêu của chúng ta không phải quán quân sao?"

Nguyên Ân nói: "Coi như là vậy, lời này ngươi cũng không có tư cách nói. Người yếu thì không có tư cách khoe khoang."

Tạ Giải mặt đầy cạn lời, "Ta yếu chỗ nào hả?" 

Nguyên Ân Dạ Huy đáp: "Ngươi đánh thắng được ai?"

Tạ Giải không chút do dự chỉ về Từ Lạp Trí, "Lạp Trí đấy! Lạp Trí khẳng định là đánh không lại ta, phỏng chừng Tiểu Ngôn cũng đánh không lại được ta."

"Mặt ngươi có thể bớt dày hơn một chút được không? Đem so với Phụ Trợ Hệ Hồn Sư và Khống Chế Hệ Hồn Sư!" Nguyên Ân Dạ Huy thật sự muốn tung một tát đánh hắn văng ra ngoài.

Tạ Giải cười hì hì, "Một ngày nào đó, ta sẽ mạnh hơn nàng. Nói không chừng ngày hôm nay mọi người sẽ có thể gặp được đối thủ mạnh. Chỉ có giao chiến cùng đối thủ mạnh mẽ, mới có thể giúp thể hiện ra thực lực chân chính của mình!"

Nguyên Ân Dạ Huy cười lạnh một tiếng.

Đường Vũ Lân nói: "Cái miệng thối này của ngươi, từ bây giờ trở đi cũng đừng nên nói gì nữa!"

Tạ Giải nói: "Đội trưởng, ngươi cũng không giúp ta sao? Ngươi nhìn Nguyên Ân đi, nàng xem thường ta!"

Đường Vũ Lân tức giận: "Vậy ngươi hãy dùng thực lực chứng minh là nàng sai, nếu không thì đừng có mạnh mồm."

Thi đấu đôi, tám người bọn họ đều phải xuất chiến, Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt một đôi, Nguyên Ân Dạ Huy và Tạ Giải, Hứa Tiểu Ngôn và Nhạc Chính Vũ, Diệp Tinh Lan và Từ Lạp Trí.

Dù sao, bên trong bốn cặp đôi, đúng là không thể khẳng định được cặp đôi nào là mạnh nhất. Dù sao bình thường bọn họ rất ít khi tiến hành so đấu hai đối hai. Nhưng khi đó Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt đã từng chiến thắng Nguyên Ân Dạ Huy và Nhạc Chính Vũ, bởi vậy, về tổng thể mà xem, có lẽ cặp đôi bọn họ có thực lực tổng hợp mạnh nhất.

Tám người cùng ra khỏi khách sạn, hướng về nơi so tài thẳng tiến. Vũ Trường Không không đi cùng với bọn họ, mà đã sớm tới địa điểm thi đấu, sắp xếp khu vực quan sát dành riêng cho phái đoàn Sử Lai Khắc.

Trước đó bởi vì đấu đơn được tổ chức rải rác trong ba ngày, nên trên thực tế Vũ Trường Không chỉ xem mỗi một trận của Đường Vũ Lân mà thôi, những người khác thi đấu thế nào, hắn đều không quan tâm.

Ngày hôm nay đấu đôi, bốn cặp đôi học viên Sử Lai Khắc đều sẽ xuất chiến, làm lão sư dẫn đội, tự nhiên là phải quan tâm đến năng lực mà học sinh của mình thể hiện ra.

Học viên của Sử Lai Khắc học viện, đặc biệt là học viên ưu tú, sau khi tu vi đạt tới trình độ nhất định, đều sẽ có phương hướng phát triển bất đồng. Đến giai đoạn này, chuyện lão sư có khả năng làm, chính là tận lực giúp bọn họ bớt đi đường vòng, và cả chỉ dẫn một số kinh nghiệm, nhưng phần lớn những chuyện khác sẽ không tác động vào. Phát triển của cá nhân, dựa theo phương hướng thích hợp nhất phát triển, mới là phương thức để bồi dưỡng được Hồn Sư, Đấu Khải Sư ưu tú chân chính.

Bởi vậy, hiện tại Vũ Trường Không đã rất ít chỉ điểm bọn họ, đa phần đều là sau khi trải qua thực chiến, phát hiện chỗ thiếu sót, mới giúp bọn họ khắc phục mà thôi.

Tiến vào đường dẫn dành riêng cho tuyển thủ, Đường Vũ Lân và các bạn mình đi chung với nhau. Một màn chiến thắng đối thủ Hồn Vương kinh người ở ngày thi đấu thứ nhất, tuy rằng được không ít người tận mắt thấy, nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, hơn nữa cũng đã qua mấy ngày, cũng không có khán giả hay là những tuyển thủ khác chú ý tới hắn.

Tuyển thủ có khu vực chờ thi đấu riêng biệt. Thời điểm bọn họ đến khu vực chờ, ngay cả một chỗ trống cũng không còn. Tám người không thể làm gì khác hơn là tìm một góc đứng lại, chờ đợi đến lượt mình thi đấu.

Đường Vũ Lân đứng ở nơi đó, hướng về phía các tuyển thủ xuất chiến ở khu trung đẳng nhìn lại. Yêu cầu tuổi tác của giải thi đấu là từ 20 tuổi trở xuống, phóng tầm mắt nhìn tới, tuyệt đại đa số tuyển thủ dự thi chí ít đều có dáng vẻ từ 18 tuổi trở lên. Có người hưng phấn nóng lòng muốn thử, có người căng thẳng nắm chặt hai tay, cũng có người ngồi tại chỗ, bình tĩnh thong dong nhắm mắt dưỡng thần.

Từ bề ngoài của bọn họ đại khái liền có thể cảm nhận được trình độ năng lực của tuyển thủ.

Bình luận

Truyện đang đọc