LONG VƯƠNG TRUYỀN THUYẾT (ĐẤU LA ĐẠI LỤC 3)

Dịch giả: Tiểu Băng

Lúc Đường Vũ Lân đi ra Hiệp hội Đoán Tạo Sư, trên mặt tràn đầy vui mừng, không phải vì Sầm đại sư và vị Đánh Giá Sư cùng cho rằng nó đã đạt trình độ Đoán Tạo Sư cấp hai, mà bởi vì miếng linh kiện đầu gối đó, hiệp hội đề nghị mua lại của nó, với giá một vạn đồng.

Thì ra rèn kim loại hiếm, có thể kiếm được rất nhiều tiền!

Sầm Nhạc bảo hai ngày nữa nó quay lại để nhận huy chương Đoán Tạo Sư và nhận công tác.

"Mang Thiên!" Sầm Nhạc gọi cho người quen cũ.

"Hửm?" Mang Thiên luôn luôn lãnh đạm như vậy.

"Ngươi từ đâu tìm được của quý đó hả?" Sầm Nhạc hô hấp dồn dập.

Mang Thiên nói: "Chả hiểu ngươi đang nói cái gì."

"Ta còn có thể nói tới cái gì, nói tên đệ tử kia của ngươi chứ nói cái gì. Chín tuổi, cấp hai, còn dùng thẳng Trầm Ngân chế tạo linh kiện cỡ trung. Với tuổi của nó bây giờ, e là không tới mấy năm là có thể thử Nghìn Rèn được rồi, tiến thẳng lên con đường cấp Đoán Tạo Sư cũng được. Ngươi rốt cuộc dạy nó thế nào hả?"

"Này, ngươi nói gì đi chứ?"

Thấy Mang Thiên trầm mặc, Sầm Nhạc rất là bất mãn.

"Không có gì có thể nói, thằng nhóc đó trời sinh Thần lực, lại chịu dùng tâm, nên phải thế thôi." Mang Thiên thản nhiên nói.

Sầm Nhạc tức giận: "Ngươi bảo nó tới tìm ra, là để khoe khoang hả?"

"Đúng!" Mang Thiên không e dè thừa nhận.

"Nói đi, điều kiện gì, nhường đứa nhỏ này lại cho ta. Hầu như lúc nào ngươi của ở cái Ngạo Lai Thành chim không thèm ỉa đó, làm sao có thời giờ dạy bảo đệ tử, ta cam đoan, ngươi nhường nó cho ta, ta nhất định sẽ dốc lòng dạy dỗ nó."

"Cúp!"

"Tút tút tút!"

"Đồ chết tiệt!" Sầm Nhạc thiếu chút đập bẹp cái máy truyền tin hồn đạo trên tay.

"Lão sư, ngài tìm ta?" Đúng lúc này, một thanh niên hơn hai mươi tuổi vào phòng Sầm Nhạc.

"Ngươi rèn tới cấp mấy rồi hả? Ngươi theo ta bao nhiêu năm? Tới bây giờ vẫn không thể Nghìn Rèn..." Thanh niên ngơ ngác cứ thế bị lão sư vốn bình thường rất tốt giờ chửi xối xả như mưa.

Đường Vũ Lân không biết sự ưu tú của mình đã làm ảnh hưởng tới người khác, vì nó đã về tới học viện.

"Cho ngươi!" Đường Vũ Lân đặt cái túi đựng một vạn đồng vào bên cạnh Tạ Giải đang nằm trên giường.

Tạ Giải lạnh lùng, "Ngươi muốn tránh chiến?"

Đường Vũ Lân lắc đầu, "Lúc đó là hết cách, vì ta không có tiền. Nhưng chủ yếu việc phá hoại là do ta làm, không thể để ngươi phải trả cả. Trước trả lại ngươi một vạn, sau này ta sẽ trả thêm. Ta đã đồng ý với ngươi, ngày mai sau khi tan học, ngươi tìm chỗ là được."

Nói xong, quay về giường mình.

Chu Trường Khê và Vân Tiểu liếc nhau, Chu Trường Khê từ khi ăn bánh bao thua Đường Vũ Lân, thì hoàn toàn chịu phục. Vân Tiểu thì là hiếu kỳ, nhìn Đường Vũ Lân ăn mặc không giống kiểu người lòi ra được một vạn đồng.

Khoanh chân ngồi trên giường minh tưởng, Đường Vũ Lân nhanh liền tiến vào trạng thái kỳ diệu. Hôm nay hắn đã lần đầu tiên thông qua Võ Hồn tiến hành chiến đấu thực tế, thứ mà trước nay hắn chưa từng có kinh nghiệm, càng chưa từng được học về chiến đấu thật sự.

Tạ Giải rất lợi hại, Đường Vũ Lân có thể cảm giác được, nếu không phải Lam Ngân Thảo của mình có Hồn Kỹ quấn quanh, thì e rằng không thể nào chạm tới nổi chéo áo của hắn.

Nhưng trận đánh nhau hôm nay đã giúp nó hiểu biết thêm một chút về võ hôn. Lão sư nói, mình phải tập khống chế Lam Ngân Thảo thật nhiều vào, xem ra bây giờ phải bắt đầu tập làm điều đó.

Tạ Giải không đi minh tưởng, mà nằm trên giường suy nghĩ về trận đấu hôm nay với Đường Vũ Lân. Đương nhiên hắn đã chủ quan vì coi thường đối phương, nhưng rõ ràng võ hồn của tên đó là Lam Ngân Thảo mà? Sao tu vi của mình rõ ràng cao hơn cái thằng đó, mà Quang Long Chủy không cản được? Thực là khó hiểu.

Ngày mai, nhất định cho hắn biết lợi hại! Một quyền này, không thể để uổng. Vuốt vuốt chỗ sưng, Tạ Giải lại thấy giận.

Minh tưởng xong là ăn tối, ăn tối về lại minh tưởng. Người chậm thì phải sớm bước vào rừng, Đường Vũ Lân cực hiểu rõ cái câu lấy cần cù bù kém cỏi.

Sáng sớm, lúc ánh mặt trời đầu tiên xuyên vào cửa sổ, Đường Vũ Lân liền mở mắt ra.

Một đêm minh tưởng, khí tức sung túc, Hồn Lực tựa hồ lại hơi tiến bộ. Từ hồi tiến vào cấp mười, tốc độ Hồn Lực tăng rõ ràng nhanh hơn một chút, nhưng muốn tiến giai, đương nhiên phải cần nhiều nhiều hơn nữa, tích lũy qua thời gian.

Nó đang dợm xuống giường, thì thấy Tạ Giải ở giường dưới đối diện cũng vừa mình tưởng xong mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, mắt Tạ Giải lạnh tanh, Đường Vũ Lân bình thản leo xuống giường đi rửa mặt.

Trong mắt hắn, Tạ Giải là người thành thị có tiền, ương ngạnh không coi ai ra gì. Hắn thà làm bạn với Chu Trường Khê chứ không muốn để ý tới loại người này.

Rửa mặt xong, Đường Vũ Lân nghĩ tới việc quan trọng nhất, ăn cơm.

Nó không biết, sau cuộc đại chiến bánh bao hôm qua, nó đã có một biệt hiệu, là ‘Thùng cơm’ trong truyền thuyết...

Hắn thức dậy sớm, trong phòng ăn còn chưa có ai, bữa sáng vẫn chia ra ba loại Giáp, Ất, Bính. Đường Vũ Lân rất tự nhiên đi tới chỗ để món ăn Bính.

Bữa sáng rất phong phú, sữa bò, trứng gà, lạp xưởng, bánh mì, rau quả.

Đường Vũ Lân lấy đầy một bộ chén đĩa to, tìm chỗ khuất gặm lấy gặm để.

Người phụ trách nhà ăn nhận ra nó, vốn hôm qua sợ thằng bé bị bội thực, nhưng nhìn bộ dáng bây giờ, rõ là chuyện ấy không xảy ra.

Nó đang ăn, thì Tạ Giải tới. Cũng giống Đường Vũ Lân, hắn không nhìn hai loại còn lại, mà tới chỗ đồ ăn Giáp lấy một đống đồ ăn đi ra.

Nhìn bề ngoài đồ ăn của hắn và Đường Vũ Lân không khác nhau là mấy, nhưng nhìn kỹ sẽ nhận ra là khác biệt. Cũng là sữa, nhưng sữa của hắn không phải sữa bò, mà là sữa của hồn thú được nuôi trong nhà, những đồ ăn khác cũng vậy, có lai lịch và độ dinh dưỡng cao hơn.

Đương nhiên, sức ăn của Tạ Giải chẳng bằng một phần mười Đường Vũ Lân.

Hai người cách xa nhau rất xa, chăm chú ăn đồ ăn của mình, Tạ Giải thỉnhthoảng còn liếc qua nhìn Đường Vũ Lân, còn Đường Vũ Lân lại dành tất cả sự tập trung vào việc ăn sáng.

Trong phòng ăn người bắt đầu càng ngày càng nhiều, không ít người nhận ra Đường Vũ Lân, chỉ trỏ.

Mặt trời lên cao, lễ khai giảng bắt đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc