Đường Vũ Lân thà rằng đi học lái máy bay, thà rằng đi hấp thu năng lượng hủy diệt. Hắn thậm chí thà rằng đối mặt với toàn bộ hỏa lực Bắc Hải Quân Đoàn cũng không nguyện ý ở đây thừa nhận thống khổ kịch liệt trong tình huống tinh thần còn thanh tỉnh.
Thôn Phệ lão ma không nói quá, những gì hắn nói lúc này Đường Vũ Lân đều cảm nhận được. Đối với hắn đây là tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần.
Mỗi khi Đường Vũ Lân bị tra tấn đến lúc ý thức mơ hồ thì sẽ cảm giác được Tinh Thần Chi Hải bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cả người trong chớp mắt trở nên thanh tỉnh, mà lúc đó vừa vặn là lúc hắn có thể cảm nhận được rõ ràng hơn những chuyện xảy ra trong miệng mình.
Cảm giác này khó có thể diễn tả bằng lời. Hiện tại hắn chỉ muốn chết, chỉ muốn chết.
Cuối cùng, 24 giờ đã trôi qua, Thôn Phệ lão ma vỗ lên đỉnh đầu Đường Vũ Lân khiến hắn hôn mê bất tỉnh.
Nhìn Đường Vũ Lân nằm trên mặt đất, bên cạnh Thôn Phệ lão ma, hai thân ảnh nổi lên, chính là Ác Mộng lão ma cùng Phá Diệt lão ma.
"Các ngươi nói, ta có phải quá tàn nhẫn hay không? Ta chỉ cho hắn thêm chút nguyên liệu mà thôi. Phương thức này trước đây ta mới chỉ tưởng tượng, cũng chưa từng thực hiện qua. Liệu nó có kíƈɦ ŧɦíƈɦ tinh thần hắn trở nên không bình thường không?" Thôn Phệ lão ma tựa hồ có chút lo lắng nói.
"Đừng có làm bộ. Lúc ngươi cho hắn ăn sao lại không do dự?" Ác Mộng khinh thường nói.
Thôn Phệ lão ma phẫn nộ nói: "Ngươi thật sự là quá hèn hạ, vô sỉ. Loại phương pháp này trước kia sao ngươi không nói với chúng ta. Ngươi sao có thể như vậy? Thủ đoạn tra tấn người của ngươi sao lại siêu việt hơn chúng ta? Nhìn bộ dạng thống khổ kia, trong lòng hắn, rõ ràng là ngươi mạnh hơn hai chúng ta. Ta rất rất bất mãn, ngươi biết không? Ta vô cùng bất mãn."
"Ha ha ha ha! Đáng đời. Dù các ngươi bất mãn hay không, hiện tại lão phu rất thoải mái, vô cùng vui vẻ. Ai nha, ta muốn nhanh cho mấy tiểu tử kia thử một chút, xem bọn chúng có phản ứng gì. Tinh thần không bình thường cũng không có việc gì, không phải còn có Căm Hận tên kia sao? Hắn có thể trợ giúp bọn chúng khôi phục tinh thần."
--------------------
"Tiểu mập mạp, xem ra chúng ta có tiếng nói chung rồi. Từ giờ trở đi, chỉ cần ta ăn gì thì ngươi liền ăn cái đó. Ta đảm bảo ngươi có thể vượt qua kiểm tra phi thường dễ dàng." Thôn Phệ lão ma cười tủm tỉm nói với Từ Lạp Trí.
Từ Lạp Trí thở hổn hển từng ngụm lớn. Hắn đã toàn lực hấp thu năng lượng huỷ diệt, rốt cuộc cũng bơi tới bờ bên kia, nhưng dù hắn dùng cách nào cũng không thể tiến vào Bắc Hải Quân Đoàn. Trong nhận thức của hắn, khi hoả lực bắn ra, hắn không biết chuyện gì đã trực tiếp ở trên Ma Quỷ Đảo.
Sau đó Ác Mộng lão ma nói với hắn, vì hắn thất bại nên muốn phóng khói độc. Đúng lúc này, Thôn Phệ lão ma xuất hiện như đấng cứu thế. Thôn Phệ lão ma nói với hắn, chỉ cần nghe lời thì có thể đảm bảo đồng bạn không bị khói độc tra tấn.
Sau đó, Từ Lạp Trí được Thôn Phệ lão ma dẫn tới rừng rậm.
Nhìn con sâu màu xanh biếc kia, Từ Lạp Trí chớp chớp mắt và nhìn thấy Thôn Phệ lão ma ném nó vào trong miệng rồi nhai ngấu nghiến.
Từ Lạp Trí lập tức mở to mắt nhìn.
Thôn Phệ lão ma cười tủm tỉm nhìn hắn, sau đó chợt nghe Từ Lạp Trí nói: "Thứ này có thể ăn sao? Ăn có ngon không?"
Lúc này đến lượt Thôn Phệ lão ma sửng sốt, sau đó hắn nhìn thấy Từ Lạp Trí nhấc tay lên, lấy con sâu khác trong tay hắn, trực tiếp ném vào miệng và nhai.
Cái này ...
Sau hai ba lần nhai, Từ Lạp Trí sáng mắt lên, sau đó chỉ thấy yết hầu khẽ động, hiển nhiên là đang nuốt con sâu kia.
"Oa oa, ta còn tưởng rằng buồn nôn cơ, không ngờ hương vị cũng không tệ lắm. Tuy rằng hơi chua, trong chua có đắng, sau đắng là ngọt. Quan trọng hơn là, chỉnh thể có mùi trúc nhàn nhạt. Sau khi ăn hết trong bụng ấm áp dễ chịu, còn rất thoải mái. Ăn ngon a! Không nghĩ tới trên Ma Quỷ Đảo còn có đặc sản như thế. Có còn ... hay không, đào cho ta một con nữa đi."
Nhìn bộ dạng cao hứng bừng bừng của Từ Lạp Trí, Thôn Phệ lão ma vẻ mặt cổ quái hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Tiểu mập mạp, ở phương diện ăn uống ngươi quả nhiên có thiên phú độc đáo a."
Hắn còn đang nói thì đã thấy Từ Lạp Trí đi tới ngồi xuống bên cạnh cây, hai tay tìm kiếm trong bùn đất.
Cùng là một đồ vật, có người bị tra tấn sống dở chết dở, có người lại cực kỳ hưởng thụ. Đương nhiên, tình huống này quả thực chưa từng xuất hiện trên Ma Quỷ Đảo.
Cho tới bây giờ Thôn Phệ lão ma chưa từng chịu thua, nói chính xác thì chư vị lão ma trên hòn đảo này không có ai sẽ chịu thua. Vì vậy hắn nghĩ hết các biện pháp tìm kiếm nguyên liệu "thượng phẩm" cho Từ Lạp Trí ăn.
Nhưng hắn nào biết Từ Lạp Trí không từ chối cái gì, lúc mới bắt đầu hắn còn hơi do dự, nhưng dần dần hắn ăn ngày càng vui vẻ, ngày càng hưng phấn. Cuối cùng, ăn đến mặt đều đỏ, cơ bản không cần Phá Diệt lão ma hướng dẫn, hắn cũng có thể tìm kiếm các loại "nguyên liệu nấu ăn" ở nơi sơn cốc tràn đầy khí tức sinh mệnh này, đơn giản là tự học thành tài.
Thôn Phệ lão ma không thể không rút lui, hắn chỉ có thể lựa chọn hành hạ người khác. Hắn không thể không thừa nhận Từ Lạp Trí có thiên phú dị bẩm.
Không hề nghi ngờ, Từ Lạp Trí phá kỷ lục rồi.
--------------------
Đường Vũ Lân không biết hai tháng này mình đã trải qua như thế nào. Mỗi ngày đều ở trong trạng thái hỗn loạn, tra tấn thể xác chỉ đứng thứ hai, còn tra tấn tinh thần quá mức dữ dội.
Hắn là một người thích ăn, nhưng bị Thôn Phệ lão ma tra tấn đến mức nhìn thấy vật gì cũng ói. Tuy nhiên, khả năng thích ứng mạnh mẽ đã dần có tác dụng.
Đường Vũ Lân rất nhanh đã phát hiện, cơ thể mình không vì thống khổ mà suy yếu mà ngược lại, liên tục ăn những thứ cổ quái như côn trùng, gián, rắn, chuột, kiến, ... khí huyết của hắn ngày càng tràn đầy. Nhất là khí tức sinh mệnh cực kỳ đậm đặc.
--------------------
"Thôn Phệ lão ma, cám ơn ngươi a! Nhưng con sâu kia ... có còn hay không? Nó có thể sống bao lâu. Ta có thể cầu ngươi một việc không, ta bắt thêm vài con, chốc nữa ngươi để Nhạc Chính Vũ ăn. Con sâu này có sinh mệnh lực nồng đậm, rất tốt cho thân thể hắn. Lúc trước hắn dùng thiên phú hy sinh cứu ta, hao tổn quá nhiều sinh mệnh lực, nếu có thể ăn thêm vài con thì nhất định sẽ có trợ giúp rất tốt cho hắn."
Thôn Phệ lão ma trợn mắt há mồm nhìn Hứa Tiểu Ngôn thương tiếc vuốt vuốt con sâu xanh biếc trong tay, như thể là đang cầm một món trân bảo vậy.
Cái thế giới này là thế nào? Hồn sư Hệ Thức Ăn có thể ăn côn trùng còn chưa tính, tiểu cô nương này sao lại ...
Lần đầu tiên Hứa Tiểu Ngôn ăn côn trùng cũng thống khổ không kém Đường Vũ Lân, nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện trong con sâu này tràn đầy khí tức sinh mệnh. Vì vậy, khi Thôn Phệ lão ma muốn cho nàng ăn côn trùng lần thứ hai thì nàng có biểu hiện như bây giờ.
Cái năng lực thích ứng này ...
Cái khác không nói, năng lực thích ứng của cô nương này quả thực rất tuyệt!
Đương nhiên cũng có người đặc biệt thảm.
Ví dụ như ...
"Ọe, ọe, ọe, gϊếŧ ta đi!" Tạ Giải kêu thảm, tinh thần hắn sắp sụp đổ.
"Ọe, ta muốn gϊếŧ ngươi, ọe, đừng cho ta cơ hội, ta nhất định phải gϊếŧ ngươi!" Khuôn mặt Diệp Tinh Lan tái nhợt.
"Ọe, ọe, ọe. Ta liều mạng với ngươi!" Thân thể Nguyên Ân Dạ Huy không ngừng co giật.
"Thật tốt quá, lệ rơi đầy mặt a! Thôn Phệ lão ma tiên sinh, xin hỏi, những con côn trùng này nên bảo quản như thế nào. Ta có thể mang đi một ít hay không. Nếu có thể bảo tồn, được bổ sung sinh mệnh năng lượng nồng đậm như vậy, gia tộc Thần Thánh Thiên Sứ chúng ta có thể tuỳ ý sử dụng thiên phú hy sinh rồi. Ngài xem, gia tộc bọn ta có đủ tài lực, vậy chúng ta liên hợp khai phát côn trùng chứa sinh mệnh năng lượng trong sơn cốc này a. Nói không chừng chúng ta có thể tinh luyện thành dược, như vậy, ngài đã có cống hiến trác tuyệt cho thế giới." Nhạc Chính Vũ cũng buồn nôn, nhưng người có thiên phú hy sinh như hắn rất nhạy cảm với sinh mệnh năng lượng. Sau một lần buồn nôn, hắn đã phát hiện ảo diệu trong đó.
Kết quả là, Đường Vũ Lân cầm đầu bốn người bị Thôn Phệ lão ma hành hạ suốt ba tháng. Mà Nhạc Chính Vũ, Hứa Tiểu Ngôn và Từ Lạp Trí được cử đi học tấn cấp.
--------------------
"Các ngươi có biết ta ghét gì nhất trên thế giới này không?" Một lão giả mũi ưng, sắc mặt âm trầm đứng trước mặt Nhạc Chính Vũ, lạnh lùng hỏi.
Trong mắt hắn tràn ngập vẻ căm hận, dường như Nhạc Chính Vũ là tồn tại đáng ghét nhất trên thế giới này.
"Ta không biết." Nhạc Chính Vũ thành thật trả lời.
Mấy ngày ở cùng Thôn Phệ lão ma là thời gian vui vẻ nhất mà Nhạc Chính Vũ trải qua từ khi đến Ma Quỷ Đảo. Sinh mệnh lực tiêu hao vì cứu Hứa Tiểu Ngôn đã gần như khôi phục sau khi ăn không ít côn trùng. Đây là niềm vui ngoài ý muốn, điều này cũng khiến hắn ít chán ghét nơi này hơn. Kỳ vọng hiện tại của hắn là có thể cứu được đồng bạn của mình.