LƯƠNG CUNG HÀNH - GIANG SẮC MỘ

Đề tài vòng tới vòng lui, Tạ Ngọc Hành vẫn yêu cầu ta trả lời câu hỏi trước đó, nhưng ta thì đã quên mất ban đầu mình định nói gì rồi.

Thấy y vẫn muốn tiếp tục chủ đề này, ta quyết định đao sắc chặt đay rối, bảo y uống canh để khỏi mở miệng nữa. Tạ Ngọc Hành nhún vai —— cái gì thế này, chỉ một động tác đó thôi có cần làm tới tiêu sái hút mắt như vậy không, cứ như trong tranh… Tóm lại, y rất phối hợp, thật sự uống liền năm chén canh.

Chén đầu tiên, ta còn chìm trong suy nghĩ của mình, không để ý.

Chén thứ hai, chén thứ ba, ta vẫn còn thất thần, cũng không để ý.

Chén thứ tư, chén thứ năm… Nhận ra Tạ Ngọc Hành lại cầm muỗng múc canh lên, ta khiếp đảm đè tay y lại: “Còn uống nữa? Dạ dày ngươi lớn vậy sao?”

Tạ Ngọc Hành cúi xuống, ta nghiêng đầu nhìn theo, thấy chỗ bọn ta đụng chạm da thịt. Vốn dĩ chỉ là một hành động bình thường, nhưng bọn ta cùng nhìn chằm chằm như vậy, chỗ tiếp xúc vô cớ có chút khác thường.

Dần nóng lên, nóng lên, lòng bàn tay ta rịn mồ hôi.

Ta mím môi, cảm thấy mình hẳn là nên buông tay ra, nói vớ vẩn gì đó để tìm cách thoát khỏi bầu không khí quái dị này. Nhưng lý thuyết và thực tiễn đường chia đôi ngả, đây là người ta thích, còn lâu ta mới muốn buông ra —— Hứ.

Tạ Ngọc Hành bình thản nâng tay, cầm lấy muỗng canh. Không hề bị ta tác động chút nào, tiếp tục tự múc canh cho mình.

Ta không thể tin nổi: “Này! Ngươi còn uống tiếp được hả?”

Tạ Ngọc Hành chậm rãi húp thêm một chén, lúc này mới nhìn lên, chân thành nói với ta: “Hương vị thật sự rất ngon. Hơn nữa nãy giờ ta chỉ húp nước, vẫn chưa ăn cái gì.”

Cũng đúng, tới lượt ta ấp úng: “Dù, dù vậy cũng không thể làm một lèo như thế.”

Tạ Ngọc Hành: “Chén này không lớn, mỗi lần chỉ múc được hơn một muỗng, uống hai ngụm là hết, làm sao mà no được?”

Ta hoàn toàn bị thuyết phục rồi: “Được rồi, ngươi biết chừng mực là được.”

Tạ Ngọc Hành mỉm cười, lắc lắc cổ tay. Ta giật mình vội buông tay y ra.

Không có tiền đồ gì – ta tự oán thầm mình. Vừa oán xong lại nghe Tạ Ngọc Hành gọi: “Thẩm Phù.”

Ta: “Sao?” Y lại muốn làm gì?

“Ngươi cũng mau ăn.” Đối tượng ta thầm mến chạm vào chén ta, thở dài, “Nguội lạnh rồi, múc một chén khác đi.”

Ta còn chưa kịp phản ứng, y đã đổ phần còn lại của ta vào nồi, khuấy khuấy, sau đó mới múc một chén mới ấm nóng cho ta.

Ta nuốt nước bọt, ý thức được hai việc.

Thứ nhất, y thật sự xem ta là người một nhà.

Thứ hai, y thật sự thích ăn món ta làm.

Vậy nên ta có ý tưởng mới.

……

……

Căn cứ vào hiểu biết từ trước, cộng thêm mấy lần trước sau thăm dò, ta xác định Tạ Ngọc Hành chưa từng yêu đương.

Thoạt nghe thì là tin xấu, vì Tạ Ngọc Hành chưa từng thích ai cũng có nghĩa là y không thích ta. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta thấy không thành vấn đề. Từ cách nói của Tạ Ngọc Hành, ta đoán không có quá nhiều nơi thịnh hành chuyện nam nữ tự do yêu đương như ở quê nhà ta. Dân phong bảo thủ như vậy, lỡ đâu y đã có người trong mộng, hay có tình cũ khắc cốt ghi tâm gì đó, ta lại phải mất sức chín trâu hai hổ đá người kia ra khỏi tâm trí y à?

Như hiện tại vẫn tốt hơn nhiều, chỉ cần liên tục gia tăng thiện cảm, không dám nói có thể một bước yêu luôn, nhưng khiến y lưu luyến không rời cũng không quá khó.

Từ lý luận đến thực tiễn, ta chọn phương thức đơn giản mà thực dụng nhất: Con đường ngắn nhất đi vào tim là qua dạ dày. Tạ Ngọc Hành thích ăn đồ ngọt chứ gì? Vậy thì bắt đầu từ bánh trứng ngọt đi.

Cái tên này ta vừa nghĩ ra thôi. Trong dự cảm của ta thì không khó làm, chỉ là sẽ mất nhiều thời gian. Đầu tiên là nhào bột mì với dầu, rồi cán mỏng, gấp lại… lặp lại vài lần như thế, rốt cuộc miễn cưỡng ra được đúng ý ta.

Nhưng đó chỉ mới phân nửa. Dùng bột này nặn thành hình chén nhỏ, ta lưỡng lự giữa chiên ngập dầu và chiên ít dầu một chút, quyết định chọn cái sau. Không phải là ta ngại dầu mỡ, chỉ là cảm thấy nếu làm vậy, Tạ Ngọc Hành trở về sẽ nói ta lãng phí. Dù sao mục đích của việc này là để cưa cẩm y chứ không phải để chọc giận y, ta dứt khoát từ bỏ lựa chọn đầu tiên.

Đến đây vẫn chưa xong. Có phần bột làm “chén”, vậy bên trong phải có thứ khác. Trứng ngọt là lựa chọn thích hợp nhất, ta cho sữa, đường vào trứng, đánh tan thật kỹ rồi lược qua rây một lần. Như vậy, lúc chưng lên sẽ có kết cấu mịn màng bóng mượt.

Đừng nói Tạ Ngọc Hành, ta còn thèm đây này.

“Người nấu mà, phải nếm thử mới biết mặn ngọt thế nào.” Ta tự nhủ, bèn lấy muỗng múc một miếng bánh trứng cho vào miệng. Vị ngọt thanh bùng nổ trên đầu lưỡi, tức thì lan lên tới óc. Đến khi ta sực tỉnh, phần bánh trứng đã hao phân nửa.

Nhìn một nửa trống trải kia, ta suy tư: Không ổn rồi, cái chén này thế mà kỳ quái, còn biết ăn vụng cả thức ăn bên trong nữa!

“Ha ha.” Bị chính suy nghĩ của mình chọc cười, ta bèn cầm muỗng lên, nhưng lần này là xúc bánh trứng cho vào phần vỏ bánh đã làm sẵn, “Tạ Ngọc Hành chắc chắn thích món này! Nhưng sao ta vẫn cảm thấy còn thiếu gì đó?”

Nhìn thành phẩm một lúc, ta “Chậc” một tiếng, lại nhóm bếp lần nữa, lần này không đun dầu mà là nấu đường.

Chi bằng ngày mai lấy quả mơ làm kẹo hồ lô. Ta vừa nghĩ vừa nhanh chóng đảo đường cho sệt lại, sau đó đổ vào bánh trứng.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng Tạ Ngọc Hành đẩy cửa.

Mắt ta sáng lên, bưng bánh trứng ngọt ra trước cửa: “Tèng teng!”

Tạ Ngọc Hành: “… Hửm?”

Y còn đứng ở cửa sân, tay xách nách mang, vẻ mặt chẳng hiểu gì.

“Thẩm Phù? Không phải ngươi đang làm bài sao?” Vừa hỏi một câu, tầm mắt y đã bị thứ trên tay ta thu hút, “Cái gì đây? Món ngọt à?”

Ta đáp: “Siêu ngon. Nói không chừng đây là món tủ của quán ăn nhà ta á. Ngươi mau nếm thử.”

Tạ Ngọc Hành nghiêng đầu, cằm hơi nâng lên.

Sau này ngẫm lại, ta phát giác hình như ý y là “Để ta bỏ đồ xuống trước đã”. Nhưng đó là chuyện sau này, còn hiện tại, ta không biết là vì hết sức tin tưởng tay nghề của mình, hay là thuần túy thấy sắc mờ mắt, vậy là trực tiếp một tay cầm bánh một tay cầm muỗng, múc một miếng bánh đưa đến bên miệng Tạ Ngọc Hành.

Tạ Ngọc Hành nhìn ta bằng một ánh mắt vừa hoảng hốt vừa hoang mang, do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng.

Ta nhìn chằm chằm y, quan sát từng thay đổi nhỏ trên gương mặt. Qua mấy giây, vẻ hoang mang đã biến mất, chỉ còn ngạc nhiên, mắt cũng sáng bừng lên: “Đây… rõ ràng chỉ là trứng với sữa, nhưng sao hương vị có thể đặc biệt như vậy?”

Ta thần thần bí bí: “Thiên cơ bất khả lộ.”

Tạ Ngọc Hành bật cười liếc ta: “Được được được, cho một miếng nữa.”

Cứ thế, chẳng ai nhắc đến chuyện “bỏ đồ xuống” nữa, cứ đứng ở cửa, một miếng lại một miếng mà ăn bánh trứng.

Sở dĩ là “chẳng ai”, bởi vì giữa chừng Tạ Ngọc Hành đã buông đồ trong tay mình, nhận lấy đồ vật trong tay ta, nói: “Đừng chỉ lo cho ta, ngươi cũng ăn đi.”

Mới đầu định nói ta ăn rồi, nhưng lời lên tới cổ họng, lại bị gương mặt vui vẻ của Tạ Ngọc Hành làm cho dại ra. Ta há miệng ăn thứ y đưa đến, xong hết, còn cảm thấy ngón tay y đang nhẹ nhàng cọ lên khóe môi ta.

“Thẩm Phù,” Tạ Ngọc Hành gọi tên ta, “Ngươi…”

Ta ngơ ngẩn nhìn y.

Có một nháy mắt, ta lại thấy trong mắt y tràn ngập bóng hình của chính mình. Nhưng ngay sau đó, Tạ Ngọc Hành lại treo lên nụ cười thường nhật, hỏi: “Còn không? Ta muốn ăn nữa.”

“Hết, hết rồi.” Ta nói, “Nhưng mà cái chén này cũng ăn được.”

Tạ Ngọc Hành: “Ồ? Vậy đưa ta ăn thử.”

Y vừa nói vừa cất bước. Ta chớp mắt đuổi theo, hòa thuận vui vẻ đi vào trong sân.

Tạ Ngọc Hành: “Rộp rộp rộp… ừm ——”

Ta nín thở: “Không ngon?”

Tạ Ngọc Hành: “Rộp rộp rộp. Không phải, chỉ là không ngon như bánh trứng.”

Ta hiểu liền: “Không đủ ngọt?” Này thì đơn giản, cho thêm đường sữa là xong, “Lần sau ta điều chỉnh. Ấy, ngươi dính trên mặt này.”

Ta dùng đúng động tác ban nãy của Tạ Ngọc Hành, ngón cái nhẹ nhàng lau vụn bánh bên miệng.

Tạ Ngọc Hành thậm chí còn không phản ứng, mãi đến khi ta thu tay, y mới đột nhiên hít một hơi: “Thẩm Phù?”

Ta vô tội nhìn y. À thì, không phải là không căng thẳng, nhưng nghĩ lại thì y có thể làm vậy với ta, ta đương nhiên cũng có thể làm vậy với y.

Trước ánh nhìn của ta, Tạ Ngọc Hành lại hít thêm một hơi, sau đó quay đầu. Ta nhìn theo, gọi: “Tạ Ngọc Hành, ngươi đi đâu vậy?”

Tạ Ngọc Hành không quay lại, chỉ nói: “Đầu óc kiểu gì, đồ ăn còn để ngoài cửa này.”

Ta: “…” À, phải.

Ta sờ mũi, cúi đầu nhìn vỏ bánh dở dang trong tay, nhét nó vào miệng: “Rộp rộp rộp.”

……

……                                             

Đầu xuôi thì đuôi lọt, mấy ngày tiếp theo ta không ngừng cố gắng, thức ăn càng lúc càng phong phú. Vừa nghĩ món mới, vừa làm bài, vừa luyện võ, xứng đáng là chiến sĩ thi đua.

Tạ Ngọc Hành cũng phối hợp với ta. Tuy trong nhà không có thứ gì để tính giờ, nhưng ta dùng trực giác ước chừng, dường như mỗi ngày y đều về sớm hơn trước kia. Thường thường khi vào cửa sẽ lập tức gọi ta: “Thẩm Phù, hôm nay có gì?”

Ta đáp lời: “Kẹo mơ.”

“Khoai lang ngào đường.”

“…”

“Bánh trứng bông.” Là món hôm nay. Nói xong ta còn hỏi thêm một câu, “Sao hôm nay ngươi về muộn vậy, bên ngoài có chuyện gì sao?”

Vốn chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng sắc mặt Tạ Ngọc Hành có chút kỳ lạ. Y không hứng trí bừng bừng nhìn ta dọn thức ăn ra như thường lệ, mà thần sắc căng thẳng nghiêm túc: “Thẩm Phù, chúng ta phải đi thôi.”

Ta sửng sốt, muộn màng phát giác ra ban nãy y vào cửa cũng không mở miệng, chẳng qua ta theo thói quen mà đáp thôi.

“Đi?” Niềm vui bị áp xuống, thay bằng cảm giác nặng trĩu như có đá đè trong ngực, gần như không thở nổi, “Sao vậy? Lẽ nào ——”

“Ừm.” Tạ Ngọc Hành gật đầu, “Bọn chúng đuổi tới rồi. Hôm nay ta đi mua thức ăn, cảm thấy không khí trên đường có chút kỳ lạ. Nhìn kỹ lại thì phát giác người giang hồ tụ tập rất nhiều. Bọn họ đang hỏi thăm xung quanh, ta bất an, bèn chọn một tên theo dõi, thấy gã đi đến y quán.”

Ta nín thở: “Chẳng lẽ?”

“Đúng vậy.” Tạ Ngọc Hành nói, “Là chỗ ta từng mời đại phu. Cũng may lúc đó ta bịt mắt ông ta, còn dẫn đi lòng vòng một chút, ông ấy nhất thời không biết chúng ta ở đâu. Nhưng nơi này cũng không thể ở lại nữa.”

Ta trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ Tạ Ngọc Hành còn có một bước đề phòng như vậy. Nhưng đó không phải là trọng điểm, chuyện quan trọng nhất bây giờ là: “Từ từ, phải suy nghĩ kỹ đã, đi là đi đâu?”

Tạ Ngọc Hành nhíu mày.

Ta phân tích: “Ngươi cũng nói bên ngoài có nhiều người đang tìm chúng ta, bây giờ ra ngoài chẳng phải là chui đầu vào lưới? Tạ Ngọc Hành, thân thủ ta cũng không tốt bằng ngươi.” Mà y nhất định sẽ không mặc kệ ta sống chết thế nào, “Đã vậy, không bằng ——”

Tạ Ngọc Hành: “Không bằng?”

Biết rõ quanh mình không có ai, ta vẫn ghé sát tai y, nói nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc