LƯƠNG CUNG HÀNH - GIANG SẮC MỘ

Bên ngoài đang là buổi trưa, nóng bức kinh khủng, chỉ cần đi hai vòng ở nơi không có bóng cây cũng đủ cảm thấy da đầu và sau lưng bỏng rát, nhưng lối vào hang động thì khác hẳn. Bên trong tối đen như mực, tầm nhìn không quá ba bước. Một cơn gió lạnh thổi đến từ nơi tăm tối. không biết có phải do hiệu ứng tâm lý không mà ta cảm thấy trong gió có cả mùi máu tanh.

“Được rồi, Thẩm Phù.” Ta tự nói với mình, “Chút nữa dù có nhìn thấy cái gì thì cũng không được lộ ra sự khác thường! Bằng không, không phải ngươi đi cứu người, mà là hại người.”

Hạ quyết tâm xong, ta cất bước, đi vào trong cùng Mục Dương. Cũng không đến nỗi phải mò mẫm. Thái Bình Môn có làm bao nhiêu việc thất đức, có bao nhiêu hung danh đi nữa thì cũng chỉ là một đám ác nhân thôi, đi vào nơi tối tăm cũng cần đến ánh lửa.

Đi được hai bước, Mục Dương tiến đến vách núi cầm lấy ngọn đuốc ở đó, tiếp tục dẫn đường cho ta. Ta thấy hành động của gã, không tỏ thái độ gì, ra vẻ mình là tên thiếu chủ tàn nhẫn máu lạnh. Cứ đi như thế, hai bên vách đá càng lúc càng mở rộng, hiện ra một hành lang gỗ.

Sau mỗi song chắn là một buồng giam. Bởi vì được xây dựng dựa theo địa hình tự nhiên mà các buồng giam này lớn nhỏ khác nhau. Điểm chung là bên trong đều bốc mùi hôi thối, đủ loại xú uế tích tụ lâu ngày trong không gian gần như kín mít. Ta bị hun đến cay mắt, không nhịn được nhìn sang giáo đồ ma giáo bên cạnh, thấy gã trề môi, hơi cúi đầu, cả người vẫn toát ra vẻ u ám chẳng khác gì lúc ở ngoài.

“…” Có lẽ ăn nhiều huyết thực, khứu giác vị giác đều bị lờn rồi chăng?

Mí mắt ta giật giật, từ từ dời mắt nhìn kỹ cảnh tượng trong nhà tù. Đã chuẩn bị sẵn tâm lý chứng kiến địa ngục trần gian, nhưng khi mắt ta dần thích ứng với bóng tối, lại phát giác trong nhà tù trữ rất nhiều cỏ khô và các vật dụng chất đống lộn xộn với đủ hình dạng khác nhau. Còn tìm thứ gì liên quan đến “người” thì thực sự chẳng thấy mảy may nào. Hơn nữa, ngẫm kỹ lại thì từ lúc bước vào đây, ngoài tiếng bước chân và hô hấp của ta và Mục Dương, ta chẳng nghe thấy âm thanh nào khác.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, ta dùng một ngữ điệu kỳ quái hỏi Hộ pháp: “Mục thúc, những huyết nô mà phụ thân nuôi dưỡng đâu? Hay là đều…”

Ta không nói hết câu, nhưng Mục Dương rõ ràng đã hiểu. Giọng điệu của ông ta còn kỳ lạ hơn cả ta: “Huyết nô đương nhiên không ở đây. Nếu thiếu chủ đã biết đến bọn họ, sao lại…?”

Bọn ta ông nói gà bà nói vịt một hồi, rốt cuộc cũng làm rõ được vấn đề. Hóa ra trước đây nhà tù đúng là chật kín người, nhưng đều là thuộc hạ thân cận của Tả Hộ pháp tiền nhiệm. Thẩm Thông xuống tay với bọn họ ở ngay trong này, máu chảy thành sông.

Nhưng đó đều là chuyện đã qua, hơn nữa, mọi chuyện cũng không giống như ta tưởng tượng. Thẩm Thông nuôi một nhóm nam nữ dự trữ để luyện công pháp tà đạo, nhưng những người đó không sống ở cái nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời này. Ngược lại, Thái Bình Môn đãi ngộ bọn họ không tệ chút nào. Không đến mức cơm ngon áo đẹp, nhưng một ngày đủ hai bữa, thỉnh thoảng còn được ăn thịt. So sánh với bên ngoài, đây đã là mức sống của nhà phú nông.

Mục Dương dùng âm giọng đều đều nói với ta, rất nhiều người bị bán đến đây rồi không hề muốn rời đi. Suy cho cùng, phương pháp tu hành của Chưởng môn cũng không phải là ngay lập tức một chiêu đoạt mệnh, trong khi quay về nhà chỉ có nước chết đói.

Còn về việc trẻ con sinh ra đã định sẵn sẽ chết, Mục Dương cũng có cách lý giải: “Ngoài kia, trẻ con cũng không hề dễ nuôi. Một nhà năm, sáu anh em, chỉ có một đứa sống sót cũng là lẽ thường tình. Nếu đã vậy, bọn họ xem như chôn đứa bé ngay từ đầu thôi, không phải sao?”

Ta nghe vậy, trước hết là nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó cứng họng luôn.

“Này!?” Vừa mới thốt lên một chữ, ta đã ý thức được đây không phải là thái độ nên có, vậy là vội vàng sửa miệng, “Môn phái chúng ta lấy đâu ra tiền tài nuôi dưỡng bọn họ?”

Mục Dương không hề nghi ngờ, chỉ âm trầm cười, nói Chưởng môn tất có thủ đoạn.

Ta im lặng, thậm chí nhất thời cảm thấy rất hoang mang. Thật vậy sao, hóa ra trên đời này có rất nhiều người bị chết đói à? Lúc ở thị trấn, Tạ Ngọc Hành chẳng có hôm nào cắt xén thức ăn của ta, một ngày đủ ba bữa có cơm có thịt, rốt cuộc thân thế của y ra sao?

… Đủ loại suy nghĩ đan xen vào nhau, có một thoáng ta còn nghĩ: Nếu nhóm “huyết nô” thật sự là tự nguyện ở lại, ta cứ một mực cứu bọn họ, liệu có phải là đang tự làm khó mình không?

Nhưng rồi những suy nghĩ đó lập tức bị ta đè xuống. Mặc kệ bọn họ có “tự nguyện” theo ý của Mục Dương hay không thì người ăn thịt người vẫn là sai!

Chỉ là, xem thái độ hờ hững của Mục Dương, ta lại có một cảm giác bối rối khác. Theo lời Vương Bá Hổ, ta từ hồi nhỏ xíu đã được Thẩm Thông nhận nuôi, xung quanh đều là loại ác nhân giống như lão, như Mục Dương đây, đều không xem “huyết nô” là đồng loại. Nếu vậy, tại sao ta lại có thể duy trì tâm tư như hiện tại, một lòng một dạ muốn cứu người?

Lẽ nào – ta thầm nhủ – vì ta thích Tạ Ngọc Hành, nên tiện thể thích luôn cách y đối đãi với người khác?… Ôi, xem ra ta thật sự cực kỳ thích y, những chuyện được dạy dỗ từ nhỏ cũng quên sạch luôn rồi.

“Thiếu chủ.” Mục Dương lại lên tiếng, cắt ngang luồng suy nghĩ của ta, “Kẻ trộm cung bị bắt lại cũng từng giam giữ ở chỗ này.”

Ta chớp mắt, hoàn hồn, đáp lời gã: “Ngươi ở ngoài đây cầm đuốc, ta vào xem.”

Mục Dương: “Tuân lệnh, thiếu chủ.”

Trong ánh lửa chập chờn, ta lần đầu tiên bước vào trong buồng giam. Bên trong đã chẳng còn ai, mặc dù có một chút chướng ngại tâm lý, ta cũng không đến nỗi không thể chịu được. Hít thở chậm rãi, di chuyển ánh mắt, một lúc sau, ta “Ồ” lên một tiếng.

Thì ra ngay chỗ cửa ra vào, khuất trong bóng tối có một cái tủ vừa phải, cao chừng nửa người. So với sự bừa bộn trong nhà tù, chiếc tủ này có vẻ quá gọn gàng ngăn nắp. Bỏ qua vết bẩn lem luốc mà ta không muốn biết là gì dính trên đó, trông nó quả thực sạch sẽ đến mức không phù hợp với khung cảnh trong sơn động này.

Tràn đầy hiếu kỳ, đầu ngón tay ta đặt lên tủ, không có cảm giác nhớp nháp, ta càng yên tâm hơn. Sờ soạng một chút là tìm được tay kéo.

“Lọc cọc.”

Tay ta mở ngăn kéo. Mục Dương vô cùng thức thời chuyển dời cây đuốc qua, giúp ta nhìn thấy bên trong.

Một, hai, ba… rất nhiều… răng người.

Ta cả người chấn động. Toàn bộ sự trấn định nãy giờ ầm ầm sụp đổ. Đập vào mắt ta không chỉ là mấy chiếc răng nhỏ mà còn cả máu thịt dính trên đó, đã khô quắt, bên vách ngăn tủ có giòi bọ lúc nhúc. Cảnh tượng khủng khiếp này đang diễn ra ngay bên cạnh ta, khiến hai chân ta run lẩy bẩy. Nếu không nhờ tay ta đang bám vào một điểm tựa, ta ngờ rằng mình đã té xỉu rồi.

Cũng chính điểm tựa này khiến ta có một thôi thúc mãnh liệt đi tìm nước để tẩy uế sạch sẽ. Thẩm Phù ơi là Thẩm Phù, chẳng lẽ ngươi chưa từng làm mấy chuyện tương tự sao? Mấy cái răng thôi mà, sao mà so được với sáng kiến “Tiếu Diện Phật” của ngươi?… Dối trá, giả tạo, ra vẻ lương thiện, ngươi rốt cuộc ——

“Thiếu chủ?”

Mục Dương bên cạnh gọi ta.

Ta lại giật mình, thu hồi suy nghĩ, chớp mắt một cái, lúc này mới phát giác ra hốc mắt ta đã cay cay. Nghe Mục Dương nói với ta: “Những thứ Hộ pháp tiền nhiệm lấy được trên người tên trộm cung nằm ở ngăn bên dưới.”

Ta trầm mặc một lúc: “Đã biết.”

Nói xong mới nhận ra lúc này giọng mình khàn đến mức nào. Trong lòng ta lại cảnh giác lên, suy nghĩ xem liệu mình có nên nói gì khác để gã không nảy sinh nghi ngờ không. Nhưng một suy nghĩ như vậy thôi đã kéo dài đến mấy phút, nếu ban nãy không nói thì tiếp theo cũng không nên nói gì.

Ta đành lẳng lặng chạm vào ngăn kéo thứ hai. Chuẩn bị tâm lý sắp phải thấy một đống xương cốt hay bộ phận cơ thể người xong, lần này lại nhìn thấy những thứ bình thường đến bất ngờ. Ta thấy vài cái bình nhỏ, năm sáu phi tiêu, một đống thứ rất kỳ quái, có lẽ là loại ám khí nguy hiểm nào đó, trong khe hở bên vách tủ còn thấy một thanh trường kiếm.

Suy nghĩ “Đặt mấy thứ này ở đây, không sợ tù binh đoạt lấy bỏ chạy sao?” còn chưa hình thành đầy đủ, ta đã nhớ ra, sâu trong nhà giam có rất nhiều xiềng xích, nhìn qua là đoán được công dụng của chúng liền. Hơn nữa, gân tay gân chân đều bị cắt đứt, bày tất cả binh khí của tù nhân ở đây rõ ràng không phải là để hỗ trợ, mà đơn thuần là khiến họ hoàn toàn tuyệt vọng.

Thái Bình Môn… ta lẩm nhẩm ba chữ này, trong lòng chỉ dần tê dại, chẳng còn dấy lên thêm cảm xúc nào nữa.

Tuy không mở bình ra, nhưng từ vẻ ngoài, ta đã có thể đoán ra loại thuốc bên trong. Phi tiêu dưới ánh lửa có màu sắc kỳ lạ, rõ ràng có tẩm độc. Ám khí cũng như thế. Ta cẩn thận tránh né những mũi nhọn, chỉ nhặt chiếc hộp dùng để phóng chúng ra. Chiếc hộp dường như được làm từ một loại da nào đó, chạm vào rất mềm mại, có thể cột chặt vào cánh tay hoặc đùi mà không hề ảnh hưởng đến cử động.

“Thiếu chủ, Chưởng môn và chúng ta cũng từng kiểm tra mấy thứ này.” Mục Dương đứng một bên nói, “Vẫn chưa tìm được nguồn gốc của chúng.”

Trùng hợp thay, ta cũng thế.

Ta thầm than một câu như vậy, ngoài mặt thờ ơ, trong lòng đã cấp tốc suy nghĩ: Lúc trước đều là ăn may, bây giờ ta nhất thiết phải tìm ra được vài “manh mối” mới có thể quang minh chính đại xuống núi.

Còn “manh mối” ở đâu ra… Hừ, lão khốn nạn kia không chịu mở miệng, ta biết nói kiểu gì với lão đây.

Bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ta hỏi: “Mục thúc, những món đồ ngươi dùng đều có thứ này đúng không?”

Mục Dương lộ vẻ sửng sốt: “Ta dùng?”

“Đúng vậy.” Ta nói, “Binh khí, ám khí có dấu hiệu gì không? Lần này trở về, hai thuộc hạ ta thường dùng nhất là đôi anh em tên Long và Hổ. Bọn họ cũng thích dùng hình tượng này, trên binh khí đều khắc hoa văn tương ứng.”

Mục Dương không nói gì, như thể đã rơi vào trầm tư.

Ta đạt được mục đích, khẽ nhếch miệng, ba hoa chích chòe: “Đó chính là ‘nguồn gốc’! Một đám người tới trộm đồ, nhưng các ngươi chẳng tra hỏi được cái gì, một chút manh mối cũng tìm không ra, còn để người chạy mất! Trong khắp thiên hạ, có bao nhiêu người, bao nhiêu thế lực có khả năng này? Xem ra lần này kẻ nhắm vào Thái Bình Môn chúng ta có xuất thân không tầm thường đâu!”

Mục Dương tròn mắt kinh ngạc: “Cái gì!”

Ta nâng cằm, nói: “Ta không hiểu giang hồ rộng lớn, chuyện còn lại, phải nhờ đến phụ thân và các ngươi suy nghĩ thêm. Hiện tại chúng ta nên báo cáo chuyện này với phụ thân.”

Mục Dương do dự: “Chưởng môn lúc này hẳn là đang luyện công.”

Ô, quá tiện. Ta bình tĩnh nói: “Vậy để sau, vừa vặn ta có chuyện các cần xác nhận.”

Tóm lại là phải mau chóng rời khỏi cái nơi hôi hám này.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thẩm: (chỉ vào Tiểu Tạ) Ngươi, xuất thân không tầm thường!

Tiểu Tạ: (nghiêng đầu) (tủm tỉm cười)

Tiểu Thẩm: (khí thế trào dâng) Còn nữa, ngươi!

Tiểu Tạ: Làm sao?

Tiểu Thẩm: (đỏ mặt) Đẹp thế làm gì hả!

Tiểu Tạ:……

Tiểu Tạ: Ngoan, ngươi cũng rất bảnh mà ^^

Bình luận

Truyện đang đọc