LƯƠNG CUNG HÀNH - GIANG SẮC MỘ

Có lẽ ta đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Với ta mà nói, Thông Thiên Quyết không có gì là quá khó. Đã có trải nghiệm từ lần giằng co với những người trong sư môn của Tạ Ngọc Hành, kích phát một thân huyết khí cho bọn Vương Bá Hổ, lúc này Thẩm Thông muốn khảo nghiệm, ta dễ dàng tìm lại trạng thái thích hợp, nhẹ nhàng qua cửa.

Lão có vẻ hài lòng với ta. Đôi mắt lúc nào cũng âm u lạnh lùng hiện lên ý cười rõ ràng, giống như một người cha khoan dung với con mình, dành cho ta rất nhiều sự kích lệ.

Ta nghe lão nói, một mặt thì suy ngẫm xem lão súc sinh này chết thảm thế nào mới hả lòng hả dạ, một mặt giả vờ giả vịt: “Phụ thân nói vậy, hài nhi không biết nên đáp thế nào mới phải.”

“Nâng cao uy danh của Thái Bình Môn ta vốn là việc hài nhi nên làm.”

“Lần này hài nhi nhất định phải bắt tất cả những tên trộm đó mang về làm huyết nô cho phụ thân.”

Thẩm Thông càng thêm vui vẻ, nói một tràn “Được được được”, còn nâng tay lên vỗ vỗ vai ta. Lực tay cực lớn, nếu không phải ta cũng là người tập võ thì đã bị mấy cú vỗ này vả cho nứt vai rồi. Dù hiện tại bình yên vô sự, nhưng ta vẫn thầm chửi rủa mấy câu trong lòng. Thẩm Thông không phát hiện, quay người liền phân phó Mục Dương mang phần thưởng cho ta.

Ta nghe vậy vô cùng ngạc nhiên. Tuy không biết lão định cho ta cái gì, nhưng theo bản năng vẫn lảng tránh: “Phụ thân, hài nhi vẫn chưa lập công, sao có thể nhận thưởng lúc này?”

Thẩm Thông cười nói: “Phù Nhi không cần khiêm tốn. Trong toàn bộ Thái Bình Môn cũng chỉ có ngươi là có tiến độ tu tập Thông Thiên Quyết tốt nhất. Ngay cả Mục Hộ pháp và Thành Hộ pháp đều thua kém ngươi.”

Ta: “Chuyện này…”

Thẩm Thông không muốn bị trái ý: “Được rồi, nghe lời ta.”

Đã nói đến thế rồi, ta chỉ có thể mím môi, khô khốc đáp: “Vậy, hài nhi cảm tạ phụ thân trước.”

“Ha ha.” Thẩm Thông cười, “Nhi tử của ta phải thế chứ!”

Giọng điệu của lão vô cùng sảng khoái, ta thì vui không nổi. Thấy Mục Dương rời đi, một cảm giác bất an chợt quay cuồng trào dâng trong lòng ta.

Cái ngữ ma giáo này… ban thưởng… từ từ, hình như Vương Bá Hổ từng nói chuyện này với ta thì phải!?

Trước mặt không có gương, ta không biết sắc mặt mình trông như thế nào, nhưng đoan chắc là chẳng hề dễ coi. May thay Thẩm Thông cũng đang trông theo bóng dáng Mục Dương mà suy ngẫm gì đó, nhất thời không phát hiện ra ta có gì bất ổn.

Chờ đến khi lão hoàn hồn, ta cũng đã điều chỉnh lại thần sắc. Dù trong lòng đang gào thét “không muốn”, nhưng ít ra ngoài mặt không tỏ thái độ gì. Tiếc thay trời không chiều lòng người, chẳng bao lâu sau, Mục Dương mang theo một đôi nam nữ quay trở lại. 

Nhìn kỹ, có thể thấy bọn họ còn rất trẻ. Như ta tầm trên dưới hai mươi, bọn họ ước chừng cũng là độ tuổi này. Nhưng khác với ta, ta đã bị chia cắt với người trong lòng, không biết đời này còn có duyên gặp lại không, còn cô gái kia thì đã ôm một đứa bé trong tay.

Đứa bé đó còn rất nhỏ, không phải sơ sinh, nhưng chắc chắn chưa đến thế giới này bao lâu. Làn da phấn trắng nõn, mắt nhắm nghiền, vô tri vô giác ngủ say trong tay mẹ. Nó hoàn toàn chẳng biết mẹ đang quỳ xuống, hai tay dâng nó lên cho ta.

Cùng quỳ với cô gái còn có cha của đứa nhỏ. Hắn không giơ tay mà chỉ thành kín dập đầu, đôi tay áp sát mặt đất. Theo lệnh của Mục Dương, hắn cung kính mở miệng, gọi lão súc sinh một tiếng “Chưởng môn”, lại gọi ta “Thiếu chủ”.

Lão súc sinh cười nói: “Phù Nhi, thế nào? Ta biết ngươi kén chọn, nhưng huyết nô trước mắt này, ngay cả ta cũng phải khen một câu ‘chất lượng’.”

Đúng là chất lượng, căn cứ vào tiêu chuẩn đánh giá của Vương Bá Hổ là vậy. Đứa nhỏ này thừa hưởng huyết mạch trẻ trung mạnh khỏe của cha mẹ nó, đừng nói và so với thôn làng dưới núi, dù là lên trấn vào thành đi nữa cũng được xem là bụ bẫm đáng yêu.

Nhưng hiện tại, cha mẹ nó đang dâng nó lên cho ta, trên mặt không có chút lưu luyến nào.

… Từ từ.

Nhìn kỹ hơn, ta lại cảm thấy có gì đó khác thường. Cả đôi tay của thanh niên đặt trên mặt đất lẫn cánh tay cô gái đang nâng đứa trẻ lên đều đang khẽ run. Đương nhiên có thể diễn giải rằng bọn họ căng thẳng và sợ sệt, nhưng liệu có lý do nào khác không?

Trong lòng đắn đo, ta mở miệng nói: “Phụ thân đã khen, đương nhiên là chất lượng.”

Thẩm Thông nghe vậy, nụ cười trên mặt càng đậm.

“Chỉ là,” Ta chuyển hướng, “Phần thưởng hậu hĩnh thế này, vẫn nên chờ hài nhi thành công trở về, phụ thân hẵng ban cho.”

“…” Sắc mặt Thẩm Thông lại nhạt đi.

Lão nhìn ta, như suy từ gì đó. Ta nhìn lại lão chẳng chút e dè nào.

Không phải không đoán ra, có lẽ lão đã nghe chuyện cả chặng đường về ta không ăn được “huyết thực” đám người Vương Bá Hổ săn cho, vậy nên lúc này mới thử ta. Nếu không thể đưa ra một câu trả lời vừa lòng lão, ta chỉ còn đường chết.

Nhưng chẳng lẽ vì vậy mà ta xuống tay xử lý một đứa bé còn chưa tròn một tuổi sao? Hơn nữa, cha mẹ nó khả năng cao là bạn bè đồng trang lứa với ta.

Không làm được.

Ta muốn mọi người đều có thể sống, dù cho có chọc giận Thẩm Thông đi nữa. Tóm lại, ta đã lường trước tình huống xấu nhất rồi, cùng lắm thì đổi từ “nửa năm” thành “ngay lập tức”.

“Đến lúc đó,” Ta cười cười, “Xin phụ thân xem xét sáng kiến mới của hài nhi.”

Thẩm Thông vẫn nhàn nhạt như cũ: “Hửm?”

Ta động não, lấy Tiếu Diện Phật làm cơ sở, nói cho lão nghe về một “phiên bản cải tiến”, có thể sử dụng cho một nhà ba người. Nói một hồi, thanh niên kia run càng dữ dội, cô gái suýt thì không ôm nổi con mình.

Ta tránh không nhìn bọn họ, vẻ mặt bình thản. Không sao cả, kinh tâm động phách xong, ta thoát nạn, bọn họ cũng thoát nạn, dù sao cũng lời.

Thẩm Thông quả thực bị ta thuyết phục, vẻ mặt lại trở nên hưng phấn, nói: “Vi phụ quả nhiên không nhìn lầm ngươi, Phù Nhi, giỏi lắm!”

Ta hết sức cảm động: “Có những lời này của phụ thân, hài nhi muôn chết không từ.”

Nhạc đệm tấu vang, ta nhận thấy tốt hơn hết là mình nên nhanh chóng xuống núi.

Nói là làm liền, sắp xếp lại bản đồ trong đầu xong, ta bắt đầu chọn người. Khinh công tốt, loại; quê quán gần Vô Trần Sơn Trang, loại. Sau một phen sàng lọc lựa chọn, anh em Long Hổ thuận lợi gia nhập, Lưu Tùng cũng từng lăn lộn trước mặt ta nhưng đáng tiếc lại không được chọn.

Mục Dương dường như cũng đang chọn người. Ta có để mắt nhưng không hỏi thăm, chỉ chờ đến hôm sau gã tìm đến ta, hỏi có thể đi được chưa.

Ta vừa nghe gã nói chuyện vừa thuần thục lột da một con chuột núi, lại rắc mớ gia vị, thực vật đã chuẩn bị sẵn lên nó. Tiếc là chưa tìm thấy mật ong, nhưng con chuột này béo múp, sau khi nướng lên, hương thơm nồng đượm bay xa. Ta ngồi một bên, thuận miệng đáp lời Mục Hộ pháp: “Đương nhiên có thể, Mục thúc. Ngày mai chúng ta khởi hành.”

Mục Dương gật đầu. Ta lại cười nói: “Cũng đang rảnh rỗi, ta làm chút món ăn sơn dã, Mục thúc có muốn thử không?”

Mục Dương nhìn ta, lại nhìn cánh rừng sau lưng. Đừng hiểu lầm, ta không có chạy vào nơi Thái Bình Môn thường vứt xác, nhưng tựa hồ Mục Dương vẫn có liên tưởng không hay.

Gã lắc đầu: “Không cần, thiếu chủ cứ tự nhiên.”

Nói xong, gã thoáng nhìn nơi vứt da chuột cách đó không xa. Ta nhìn động tác của gã, không nhịn được cười khẽ. Chờ đến khi bóng dáng Mục Dương hoàn toàn biến mất, ta mới hít sâu một hơi, bắt đầu xé thịt chuột trong tay. Xé xong liền ném miếng thịt vào lửa, ban đầu còn có chút mùi hăng, sau đó, ngoài mùi thịt cháy ra thì mọi thứ khác đều bị gió núi thổi tan.

Sau khi thiêu hết thịt chuột, ta chậm chạm thở ra một hơi, cố nén cảm giác buồn nôn, tự an ủi mình: “Không sao, xuống núi rồi tìm chỗ ăn uống một bữa tử tế —— Ọe!”

… Còn mấy thứ trên núi này, đừng có nhìn, cũng đừng nghĩ về chúng.

Nôn khan nửa ngày, ta chậm rì rì ngồi dậy, ngẫm nghĩ một chút, nhặt da chuột ném luôn vào lửa, xem như hoàn toàn “hủy thi diệt tích”. Là một người hoạt động năng nổ trong nhà bếp, đừng nói giết chuột, ngay cả giết gà giết dê cũng không thành vấn đề với ta. Có câu “quân tử xa nhà bếp”, với tiêu chuẩn này, ta chẳng thể được xem là quân tử.

Phản ứng khó chịu vừa rồi chẳng qua là ta biết vì sao chuột núi ở đây có thể béo tròn như vậy. Nhưng nếu đã cảm thấy ghê tởm, tuyệt đối không định ăn nó, sao ta lại đem nó đi nướng như thế, còn để Mục Dương nhìn thấy?

Có hai lý do. Thứ nhất, không thể giết người, nhưng vì cần trấn an người của Thái Bình Môn, trên tay ta ít nhiều phải dính máu. Thứ hai, có chút vấn đề ta không chắc chắn lắm, nhưng thử nghiệm trên người thì không hay, hiệu quả cũng chậm. Chuột núi thì khác, ta vừa “truyền” Thông Thiên Quyết cho nó, lập tức mắt nó vỡ toác, cả người xuất huyết mà chết. Gây chuyện xong, ta không thể không thêm vài bước xử lý, tránh kẻ khác chú ý.

Được rồi, tổng kết lại một chút.

Ta dập tắt lửa, lẩm bẩm: “Dù ta không báo quan phủ, người ở đây luyện Thông Thiên Quyết lâu ngày, sớm muộn gì cũng chết hết.”

“Nhưng Thẩm Thông đời nào trơ mắt mình đi vào tử lộ? Ừm, vẫn có hai khả năng, hoặc là công pháp lão tu luyện khác với công pháp lão đưa cho người khác luyện, hoặc là Thông Thiên Quyết thật sự gây tổn hại rất lớn cho cơ thể, nhưng Thẩm Thông có cách bù đắp.”

Bù đắp… là thường thường giết người uống máu sao? Làm loại chuyện này còn không bằng bắt chảo lên xào hai món ăn.

“Không đúng.”

Tuy không thể dùng “lẽ thường” để lý giải, nhưng những chuyện xảy ra ở đây e rằng cũng khó dùng hai từ ấy để hình dung. Huống hồ, lúc còn ở bên ngoài, không phải ta từng nghe đệ tử Thái Bình Môn nói qua sao? Người tu tập Thông Thiên Quyết mới là loại huyết thực tuyệt hảo nhất.

“Không muốn chết,” Ta nhẹ giọng, “Thì phải ăn thịt người, còn là ăn kẻ đã luyện qua công pháp tà đạo này.”

Ha ha, may mà ta cũng không sợ chết lắm.

……

……

Trăng lặn trời lên, bình minh lấp ló ở phương đông.

Khi anh em Long Hổ cùng một đống đệ tử có quen có lạ vây quanh ta, ta rốt cuộc đón ánh mặt trời, dẫn đầu xuống núi.

Mục Dương đi cùng hướng, nhưng không đồng hành với ta. Không chỉ riêng gã mà cả những người ta chọn cũng phân thành nhiều nhóm nhỏ, bằng không, hơn trăm người cùng đi, quan phủ có vô dụng đến mấy cũng tăng cường cảnh giác.

Ta cố ý phân anh em Long Hổ vào đội ngũ đi cùng ta. Bọn họ đã “quen” với việc ta một mình ra ngoài “kiếm ăn”, lúc này nghe ta nói vậy cũng không có gì bất ngờ.

Còn ta ấy à, ngoài miệng thì “Đi một chút rồi về”, trong lòng thầm nhủ: Tạm biệt chư vị, kiếp sau gặp lại.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thẩm: Hùng dũng, khí thế ngút trời, xuất phát!

Tiểu Tạ: (ngồi ở hàng ghế khán giả, từ từ giơ cao một lá cờ nhỏ)

Tiểu Thẩm: (lén lút nhìn sang) Tạ Ngọc Hành tới rồi kìa!

Tiểu Tạ: (chậm rãi chỉnh sửa tay áo)

Tiểu Thẩm: (thẳng thừng nhìn sang) Tạ Ngọc Hành định làm gì vậy?

Tiểu Tạ: (giữ vẻ nghiêm túc)

Tiểu Tạ: (vẫy cờ nhỏ)

Tiểu Tạ: Cố lên, cố lên!

Tiểu Thẩm: …(mắt sáng lấp lánh)

Bình luận

Truyện đang đọc