LƯƠNG CUNG HÀNH - GIANG SẮC MỘ

Y đâu chỉ đơn giản là bị thương, mà là nửa người đều dính máu. Chỉ là trong phòng tối tăm, y lại mặc quần áo đen để tiện hành động, vậy nên rất khó phát hiện ra. Nếu không phải vừa rồi ôm y, ta còn không biết.

“Là ai?” Ta bùng nổ suy nghĩ – Kẻ nào làm Tạ Ngọc Hành bị thương? “Hắn ở đâu, ta phải chém hắn!”

Sự tức giận xưa nay chưa từng có sôi trào trong lòng, nội lực khắp người ta bắt đầu xao động. Cảm giác này giống hệt như lúc ta và Tạ Ngọc Hành ở hai đầu chiến tuyến, khi đám Vương Bá Hổ mừng rỡ nói thiếu chủ vận khởi công pháp Thông Thiên Quyết.

Không, ta không phải thiếu chủ của bọn họ —— Thân thể này là của ta, võ công cũng là của ta. Hắn dùng võ công làm chuyện ác, còn ta chỉ là muốn báo thù cho người thương.

Đủ loại suy nghĩ tranh đấu trong lòng, nhưng rất nhanh, sự tức giận đã chiếm thế thượng phong. Nội lực bắt đầu bành trướng, tay áo phồng lên, tóc cũng không gió tự lay, phủ tùm lum lên gương mặt của Tạ Ngọc Hành.

Chờ chút, không phải thế này.

Cảm xúc trào dâng mới rồi bị ngắt quãng, ta luống cuống tay chân gạt tóc ra khỏi mặt Tạ Ngọc Hành. Nhưng y còn nhanh hơn, lắc lắc đầu, tự giải cứu gương mặt đẹp ra khỏi mớ tóc của ta, còn nâng tay gõ lên trán ta một cái.

“Chém cái gì mà chém.” Tạ Ngọc Hành thở dài, “Cũng không phải toàn bộ đều là máu của ta. Lại nói, chúng ta ra ngoài an toàn được là tốt lắm rồi, còn đòi lao vào làm gì nữa.”

Ta sửng sốt: “Ám ngục Linh Tê Vệ thật sự ở đây sao? Bọn họ vẫn đang tìm ngươi bên ngoài?”

Tạ Ngọc Hành: “Đúng, đều đúng —— Này, ngươi làm gì đó!?”

“Xem thương thế của ngươi.” Ta đáp, “Đừng nhúc nhích, ta có thuốc.”

Ở trong phòng được một lúc, mắt ta quen dần với bóng tối rồi. Ta nhích đến gần, đã có thể phân biệt được đâu là vết máu, đâu là màu vải nguyên bản. Tuy y gạt ta rất nhiều lần, nhưng lần này ta tin y. Dù sao cũng là Linh Tê Vệ chính quy, võ công không tầm thường, tất nhiên y có thể đả thương người khác.

Ta tự nhủ như thế, nhưng rất nhanh đã bác bỏ suy nghĩ này khi tháo thắt lưng và áo ngoài của Tạ Ngọc Hành ra. Lớp áo lót trắng bên trong nhìn thoạt nhìn cũng đủ ghê người. Lấy eo trái làm trung tâm, máu loang ra xung quanh, ở giữa có vết máu đã khô, màu sẫm đến gần như đen lại.

Đầu ngón tay ta phát run, tiếp tục lột y phục của y, trong lòng càng lúc càng hối hận, một giọng nói không ngừng vang lên: Sao có thể để y đi một mình? Lúc y đi, lẽ ra ngươi phải nghĩ đến chuyện này! Giờ mới đau lòng thì còn nghĩa lý gì nữa?

Cuối cùng, ta cũng nhìn thấy vết thương thật sự của y. Tạ Ngọc Hành không ngốc, y đã tự băng bó sơ qua trước khi ta đến. Ta có thể tưởng tượng y kéo một tay áo xuống, xé một miếng vải từ vạt áo, cắn răng tự buột vết thương lại. Nhưng nhìn tình trạng hiện giờ, rõ ràng cách sơ cứu này không hiệu quả cho lắm.

Ta mặt mày u ám, tự xé một phần vạt áo mình, tháo miếng vải thấm đẫm máu bỏ sang một bên, đổi thuốc, thay băng cho y. Nhìn thuốc bột phủ kín miệng vết thương, thấy dường như nó đã dịu hơn, ta rốt cuộc cũng bình tâm một chút. Lúc này mới phát giác đầu ngón tay mình lạnh buốt rồi.

Toàn bộ quá trình, Tạ Ngọc Hành hoàn toàn im lặng, ngoan ngoãn phối hợp với ta. Nhưng băng bó xong, ta cầm bộ y phục của y lên, đang do dự không biết nên làm gì thì nghe y nói: “Ngươi xem trong tủ thử. Nơi này hẳn là có sẵn quần áo cho khách.” Thấy ta nghi hoặc nhìn sang, Tạ Ngọc Hành giải thích, “Ban đầu ta nghĩ, nếu để lại thứ gì dính máu sẽ khiến người ta nghi ngờ. Nhưng hiện tại đã thế này, chi bằng thay một bộ mới, không chừng có thể che giấu đôi chút.”

Ta bèn đi lấy quần áo cho y. Trước khi lấy ra, ta sờ thử để kiểm tra, vải còn hơi cứng, mới toanh. Cũng phải, khách khứa ở đây chắc cũng không thèm dùng đồ của người khác.

Ta giũ quần áo, ra hiệu cho Tạ Ngọc Hành nâng tay lên. Y dường như bất đắc dĩ, tuy làm theo, nhưng cũng phàn nàn: “Ta cũng không đến mức không tự mặc đồ được.”

Ta nghe vậy, đưa mắt nhìn y. Cũng không biết lúc này sắc mặt mình như thế nào, nhưng Tạ Ngọc Hành rõ ràng cảm nhận được sự đau lòng của ta, giơ tay khẽ vuốt má ta: “Thật sự không sao đâu, ngươi đừng lo lắng quá.”

“Tạ Ngọc Hành.” Ta gọi tên y, nhẹ giọng nói, “Tiếc là ngươi không luyện Thông Thiên Quyết, không thể dùng máu của ta để bổ sung khí huyết.”

Y sửng sốt, sau đó lại trầm mặc.

Ta hài lòng với sự yên tĩnh của y, cúi đầu tiếp tục công việc. Trước hết cởi hết quần áo cũ dính máu trên người y, khoác bộ đồ mới vào. Kỳ thật, ta còn muốn kiếm nước lau sạch vết máu dính trên người y. Vài chỗ đã khô lại, khi ngón tay ta chạm vào, những hạt bụi đỏ li ti rơi xuống. Tiếc rằng giếng nước ở quá xa nơi này, bây giờ một mình ra ngoài cũng không ổn. Ta chỉ có thể nhịn lại, cẩn thận giúp y mặc quần áo chỉnh tề.

Có lẽ bầu không khí quá nặng nề, trong lúc ta đang nghiên cứu cách thắt đai lưng, Tạ Ngọc Hành bắt đầu nói về những gì y đã gặp phải trước đó. Giọng điệu y nhẹ nhàng thoải mái, nói mình có tin tốt, Nhiếp Trang chủ vẫn còn sống. Tuy bị thương khá nặng, nhưng y đã thăm mạch, xác nhận chỉ cần dưỡng thương cho tốt, thân thể lẫn võ công của ông ta đều có thể hồi phục.

Ta nghe ra y không nói hết ý. Thế nào là “hồi phục”? Hồi phục tám, chín phần là hồi phục, hồi phục một, hai phần cũng là hồi phục. Nhưng thôi, chỉ cần người còn sống là còn hy vọng.

Khóe miệng ta hơi cong lên, Tạ Ngọc Hành nhìn thấy, tiếp tục nói, ngoài Nhiếp Trang chủ ra, hai con trai ông vẫn ổn, còn phu nhân và con gái thì không rõ. Nơi này nam nữ giam riêng, thời gian quá gấp rút, Tạ Ngọc Hành chưa kịp qua bên kia xem xét. Nhưng theo kinh nghiệm của y, nếu nữ quyến không trực tiếp phạm tội, Linh Tê Vệ cũng không có ham muốn làm khó dễ bọn họ. Ngoại trừ kết cục là mất mạng, điều kiện của bọn họ trong ám ngục còn thoải mái hơn nhà giam bình thường.

“Nếu thuận lợi như vậy,” Ta hỏi, “Sao ngươi lại bị phát hiện?”

Tạ Ngọc Hành khựng lại.

Đai lưng đã buột xong, ta buông tay, nhẹ nhàng phủi đi mạt bụi đỏ. Những mảng đỏ rơi xuống càng lúc càng nhiều, khiến ta không muốn chạm vào mặt Tạ Ngọc Hành nữa.

“Chẳng lẽ vì ngươi cảm thấy mọi việc quá đơn giản nên chủ động lộ diện trước cai ngục sao?” Ta lại hỏi, “Tạ Ngọc Hành, ngươi có thể đừng tránh nặng tìm nhẹ nữa không? Trông ta dễ bị lừa đến thế à?”

Ta trách cứ, y lại im lặng.

Ta nhìn y, trong lòng vừa thương vừa giận, nhưng những cảm xúc đó dung hòa thành phần tình cảm còn sâu sắc hơn. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu ta: Phải tìm một nơi an toàn, giấu Tạ Ngọc Hành vào đó.

Nhưng còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, tiếng nói của y đã cắt ngang. Ta luôn để tâm đến y, vậy nên khi y lên tiếng, ta đều tập trung trở lại. Theo lời y nói, Nhiếp Vô Trần bị một đệ tử bán đứng.

“Ta kỳ thật không trao đổi gì với Nhiếp Trang chủ, nhưng đúng là dừng ở chỗ ông ta lâu hơn, thái độ đối với ông ta cũng ôn hòa hơn người khác… Đến lúc rời đi, đụng phải một hậu bối thuộc Linh Tê Vệ. Vốn dĩ có thể ứng phó được, nhưng đệ tử kia đột nhiên bổ nhào đến song sắt, nói gã có chuyện bẩm báo, cầu xin triều đình tha mạng.”

“Tuy ta có dịch dung, nhìn qua không nhận ra được, nhưng nếu bị kiểm chứng thân phận thì khó thoát. Hậu bối kia muốn đưa ta đi nghiệm chứng, ta không thể theo nên tìm cơ hội bỏ chạy, chỉ là chạy không đủ nhanh.”

“Nhiếp Trang chủ rõ ràng là một người ngay thẳng, lại có một đồ đệ như vậy, thật đáng tiếc.”

Có lẽ lúc bị bắt giam cùng Nhiếp Vô Trần, gã cũng không ôm ý đồ xấu, nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn của Linh Tê Vệ, gã sợ đến mức muốn “bỏ tà quy chánh”.

Sắc mặt ta trầm xuống, hỏi: “Triều đình thật sự sẽ tha cho gã sao?”

Nếu thế, gã sẽ vào danh sách “có thù tất báo” của ta.

Tự vấn lòng mình, ta vẫn không thể coi thường sinh mạng như nhiều người trong thế giới này. Dù võ công thâm hậu, ta cũng không muốn tay mình vấy máu, nhưng hiện tại, không thể cứ để người ta leo lên đầu lên cổ mình mà không đáp trả.

Tạ Ngọc Hành nhàn nhạt đáp: “Đương nhiên là sẽ tha.”

Ta trầm ngâm một chút, lắc đầu: “Thôi, không nói chuyện này nữa. Ngoài kia có bao nhiêu người đang theo dõi? Bọn họ không vào lục soát, nhưng chúng ta cũng không thể ở đây quá lâu. Ngươi nói rõ tình huống đi, để tính xem thế nào.”

Tạ Ngọc Hành gật đầu, vẻ mặt cũng nghiêm túc lên: “Có ba người đuổi theo ta, hai tên đã bị ta xử lý, một tên quay lại tìm người. Ngươi nói đúng, hiện giờ sợ là bọn họ đã điều tra ở gần đây rồi, chúng ta rời đi nhất định sẽ gây chú ý.”

Ta đề nghị: “Giả làm khách đi ra thì sao?”

Tạ Ngọc Hành bất đắc dĩ: “Ngươi nghĩ tại sao bọn họ phải qua đêm ở đây? Đương nhiên là vì không thể quay về.”

Hai chữ “giới nghiêm” vang lên trong đầu ta khi y nói ra lời này. Ta gật đầu, đã hiểu: “Tuyệt đối không thể ra ngoài sao?”

“Cũng không hẳn.” Tạ Ngọc Hành trầm ngâm, “Nếu trong cung có chính sự khẩn cấp, hoặc trong nhà có việc hệ trọng liên quan đến sống chết…”

Cũng phải, Hoàng đế có việc triệu kiến, hoặc buổi tối trong nhà có người bệnh nặng, chuyển dạ sinh con gì đó đều cần tìm đại phu. Nhưng mấy tình huống này bọn ta không dùng được. Tạ Ngọc Hành nói xong, mím môi, lộ vẻ khó xử.

Ta chợt hỏi: “Nếu nơi này xảy ra chuyện, mọi người không thể ở lại thì sao?”

Tạ Ngọc Hành nghiêng đầu nhìn ta.

Ta cắn môi, tự phản bác: “Không được, lỡ liên lụy mạng người vô tội thì…”

Theo tiêu chuẩn đạo đức của nơi này, những người đến đây để giải trí cũng xem là “vô tội.” Chưa kể đến những người trẻ tuổi phục vụ bên cạnh họ.

“Cũng là ý hay.” Tạ Ngọc Hành nói, “Nếu ngươi lo lắng liên lụy bọn họ, cùng lắm chúng ta tính toán kỹ lưỡng hơn là được.”

Ta chớp mắt: “Vâng, xin chỉ giáo.”

Tạ Ngọc Hành nhỏ giọng nói vài câu. Ta nghe, dần dần tỉnh ngộ: “Hợp lý, cứ vậy mà làm đi.”

Hai nén hương sau, khói đen dày đặc bốc lên từ sân trước, ta lấy khăn ướt che kín mũi miệng, đứng nấp ở một góc, lớn tiếng kêu lên: “Cháy rồi! Cháy rồi! Chạy mau!!”

Bình luận

Truyện đang đọc