LƯƠNG CUNG HÀNH - GIANG SẮC MỘ

Mượn xác hoàn hồn.

Bốn chữ, chữ nào ta cũng nghe hiểu rõ ràng, nhưng ghép lại với nhau, ta lại không biết sao nó lại xuất hiện vào lúc này. Tạ Ngọc Hành sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến, còn ta…

Ta cảm động nói: “Chẳng lẽ triều đình có cả loại bí pháp này?”

Hơi khó tưởng tượng, nhưng trên đời này còn có cả loài ong có thể truy tung định vị cách xa mấy trăm dặm, có các loại võ công vượt ngoài tưởng tượng của ta, từ đó suy ra, có cả các thuật pháp huyền bí thì cũng không có gì lạ.

“Ngươi muốn đưa ta dùng, để ta chết một lần chuộc tội rồi sống lại trong thân xác người khác sao?” Nói đến đây, hốc mắt ta hơi đỏ lên. Nghe Tạ Ngọc Hành nói thích ta là một chuyện, nhưng khi thấy y lo nghĩ cho ta, cảm giác vẫn rất khác nhau.

Tiếc thay, lời tiếp theo của Tạ Ngọc Hành đã đánh tan trí tưởng tượng của ta. Y rõ ràng là kinh ngạc, trên mặt càng có vẻ không nói nên lời: “Chuyện này… sao có thể?”

Ta chớp mắt, hoang mang: “Vậy sao ngươi lại nói chuyện này? Chẳng lẽ…” ta lần nữa suy đoán, nhất thời căng thẳng, “Ngươi ngươi ngươi, ngươi là mượn xác hoàn hồn, vậy nên không biết cha mẹ mình là ai?”

Tạ Ngọc Hành thật đáng thương. Ta giơ tay muốn ôm y, Tạ Ngọc Hành không tránh né, nhưng cũng có vẻ gượng gạo. Ta không trách y, chỉ là muốn thương tiếc thôi. Trên lưng gánh một bí mật khủng khiếp như vậy, y nhất định sống rất vất vả.

“Vậy chỉ còn hai chúng ta thôi.” Ta vỗ vỗ lưng người thương, an ủi, “Đi đây đi đó hay ẩn cư núi rừng, đều tùy ngươi,”

“Nói lung tung gì vậy.” Y ngẩng đầu lên khỏi vai ta, giống như rốt cuộc hết chịu nổi, “Ta đang nói ngươi!”

Ta: “Hả?”

Tạ Ngọc Hành hít sâu một hơi, duỗi tay nhéo má ta, xoa tròn bóp dẹp một hồi. Sắc mặt y hơi đỏ lên, đôi mắt lại sáng bừng, có vẻ vô cùng phấn chấn: “Đâu ra lắm tâm tư như vậy? Bí pháp, ta mượn xác hoàn hồn —— Sao ngươi không nghĩ xem, có khi nào là ngươi mượn xác hoàn hồn!”

Ta “A” một tiếng, có chút tủi thân lẩm bẩm: “Từ đầu ta đã nói là ngươi…” Chờ chút chờ chút, “Ngươi nói ta sao? Ta từ trước kia?”

Tạ Ngọc Hành rốt cuộc cũng buông mặt ta ra, ngồi thẳng lên, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy! Ngươi không thấy kỳ lạ sao? Những việc mà ‘thiếu chủ ma giáo’ đã làm, có việc nào giống với tính cách của ngươi không? Ngươi rơi vào tay Thái Bình Môn, nhìn cách bọn chúng hành xử, không phải mỗi ngày đều khó chịu sao? —— Chỉ tiếc là khi đó không có cách nào khác. Ong truy tung đã tìm đến ta, chúng đến nhanh và nhiều như vậy, chứng tỏ nhóm Thiên Xu đã ở rất gần, Thiên Tuyền lại biết mặt ngươi, nếu để bọn họ bắt được ngươi, nhất định là… Chi bằng mạo hiểm để ngươi đi theo Thái Bình Môn. Chỉ cần ngươi thông minh một chút, không để lộ sơ hở, bọn chúng vẫn có thể bảo vệ ngươi chu toàn.”

Một hơi nói cả tràn như vậy, y cũng không thấy mệt.

“Ừm,” Tạ Ngọc Hành lại nhéo cằm ta, nhìn trái nhìn phải, “Đúng là rất thông minh, chẳng những có thể theo bọn chúng trở về, mà còn có thể chạy thoát ra.

Ta vui vẻ: “He he.”

“Từ từ,” Ta chợt nhớ ra, “Vậy ta không phải là thiếu chủ kia? Vậy…”

“Ngươi có kể ta nghe một chút.” Tạ Ngọc Hành trầm ngâm, “Thành thật mà nói, phần lớn nội dung ta nghe không hiểu, nhưng ta đoán ngươi đến từ một nơi rất yên bình phồn thịnh. Dường như nơi đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi còn nói rất lo lắng cho ba mẹ.”

Ta nghe y nói mà trái tim kích động, đập thình thịch liên hồi, chẳng biết từ đâu lại dâng lên một nỗi buồn sâu sắc. Một chút cay cay từ chóp mũi tràn ra, sau đó là những cảm xúc phức tạp, khó diễn tả thành lời dần ngập tràn trong tâm trí. Ta bị cuốn vào những cảm xúc đó, trong lòng rối bời, chỉ nhớ được khi đó mình đã nhìn Tạ Ngọc Hành bằng ánh mắt trông mong, nói: “Ngươi nói thêm đi, ba mẹ ta… là người như thế nào?”

Liệu họ có hiền từ nhân ái như ta tưởng tượng trước khi đụng phải Thẩm Thông không? Không, nói không chừng hết thảy đều không phải là ta tưởng tượng ra, mà họ thật sự tồn tại.

Tạ Ngọc Hành: “Ta nói từ đầu đi.”

Ta gật gật đầu. Y nói: “Những gì ta nói với ngươi trước kia, có vài chuyện là thật, vài chuyện là giả, vì ta không muốn để ngươi biết…”

Không muốn để ta biết chuyện gì? Ta định hỏi y, nhưng trong lòng liền phát giác được, y muốn giấu giếm thân phận của “Thẩm Phù” ở thế giới này.

Là vì ta.

Ta dần dần hiểu ra điều này.

Thị trấn nhỏ kia là chốn đào nguyên, trong đó không có mưa máu gió tanh. Ta là thiếu hiệp Thẩm Phù vui tươi ngốc nghếch, một lòng muốn trừ gian diệt bạo. Bóng ma của Thái Bình Môn không thể chạm tới, ta cũng không biết thân xác này dính đầy tội nghiệt.

Ta nước mắt lưng tròng: “Hức, Tạ Ngọc Hành, ngươi… ngươi tốt với ta quá.”

Tạ Ngọc Hành: “…”

Y nhích lại ôm ta.

Lúc này thời tiết nóng nực, tư thế này khiến cả hai chúng ta đều không thoải mái, nhưng Tạ Ngọc Hành không quan tâm, còn ta thì chỉ một lòng cảm thấy “y suy nghĩ cho ta, biết ta muốn gì”. Hơn nữa, chỉ cần ở gần y, ngửi được hương hoa thơm lừng, ta không những không giãy giụa mà càng muốn ôm nhiều hơn.

Lời còn chưa nói ra, Tạ Ngọc Hành đã thỏa mãn ta rồi. Y xem ta như một đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ lưng ta, nói: “Ngươi đã làm rất tốt rồi. Nếu ta là ngươi, đơn độc lẻ loi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, xung quanh đều là kẻ xấu, chưa chắc có thể làm được như ngươi.”

Nói rồi, y có vẻ do dự một chút, cuối cùng vẫn nghiêng đầu, hôn nhẹ một cái lên gò má ta.

Mềm… mềm quá!

Ta: “Không muốn cái này, hôn môi cơ.”

Tạ Ngọc Hành: “…”

Y cười, quả nhiên hôn lên môi ta.

Ta lại vui vẻ, chờ đến khi y rời ra, còn được nước lấn tới: “Ta nhớ không chỉ thế này! Tối hôm qua thời gian gấp rút mới tạm bợ một chút. Ngươi phải mở hàm răng ra, sau đó, sau đó…”

Tạ Ngọc Hành: “Được rồi, còn muốn nghe chuyện nữa không?”

“Ừa.” Ta tiếc nuối.

Tạ Ngọc Hành chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Ta trước nay chỉ thấy người khác làm như vậy, còn lại không rành lắm, để… từ từ đi.”

Ta cười: “Ừaaa.”

Y vẫn ôm ta, ta cũng thuận thế dựa vào vai y, nghe y nói. Lần này không còn thanh âm nào cắt ngang. Qua lời Tạ Ngọc Hành, ta nghe một đoạn hành trình dài mà bọn ta cùng trải qua.

Ngay từ đầu, đúng là y và Khai Dương lẻn vào Thái Bình Môn, tìm được cung Trụy Nhật trong đó.

“Là một cánh cung rất bình thường.” Y đều đều nói, “Ban đầu, ta và Khai Dương đều hoài nghi tình báo sai. Nhưng xem cách lão ma đầu canh giữ, đó lại đúng là thứ chúng ta muốn tìm, vậy nên chúng ta lấy nó rồi rời đi.”

“Chưa kịp ra ngoài đã đụng phải Hộ pháp, chúng ta đánh nhau với Thái Bình Môn. Khai Dương bất cẩn bị thương, không thể đi tiếp, nói ta mang cung rời khỏi đó.”

“Ta lập tức đi —— Linh Tê Vệ chính là như vậy, có thể hy sinh mọi thứ để hoàn thành nhiệm vụ. Nếu lúc đó người bị thương là ta, nhất định cũng sẽ làm tương tự.”

“Nhưng vẫn chưa thể thoát. Ta đến bên vách núi, bị thiếu chủ kia đuổi theo. Ta đâm hắn một kiếm, hắn cũng cho ta một chưởng. Triền đấu như vậy cho đến khi chúng ta cùng rơi xuống vực. Ta còn nghĩ mình chết chắc rồi, nhưng may mắn lúc ngã xuống, ta va phải cái cây mọc bên vách núi, tốc độ rơi giảm đi đáng kể. Đến lúc chạm đất bị nội thương rất nặng, nhưng vẫn còn sống.”

“Hắn thì khác. Lúc đó ta không thể cử động, nhưng thấy được cơ thể hắn đã nát đến tám phần, dưới thân còn có một vũng máu, tuyệt đối không sống nổi. Nhưng…”

Ngữ khí của Tạ Ngọc Hành trở nên quái dị. Y chần chừ một lúc mới nói tiếp: “Không ngờ hắn lại bắt đầu nhúc nhích.”

Kẻ nhúc nhích không phải là thiếu chủ ma giáo, mà là ta.

Lúc đó ta mới vừa xuyên qua, theo như Tạ Ngọc Hành miêu tả là “Nghĩ cái gì cũng viết hết lên trên mặt”. Ta hoài nghi y vốn định nói ta ngốc nghếch, nhưng y không nói ra, ta cũng làm như mình không nghi ngờ gì cả.

Ta ngốc nghếch như vậy, vừa mở mắt ra nhìn cảnh vật xung quanh đã bị dọa cho hoảng hồn. Phát hiện ra cách đó không xa có một người bị thương, lại hoảng thêm lần nữa. Sau một khoảng thời gian hoảng loạn ngắn ngủi, dưới sự bức bách của đói khát và đau đớn, ta bắt đầu nỗ lực cầu sinh.

Dưới chân núi không có sẵn thức ăn, khi đó ta cũng không có năng lực săn bắt —— dù có thì ta cũng không thể nào nhóm lửa —— vậy nên chỉ nhặt một đống quả dại, đều còn xanh. Ta im lặng nhấm nháp, chua đến mặt mày nhăn nhúm.

Nhăn nhó hồi lâu, nhớ đến cách đó không xa có một người không thể cử động, ta do dự đấu tranh một lúc, nhích đến bên cạnh đối phương, chia cho y mấy quả.

Có lẽ ta cũng không nghĩ Tạ Ngọc Hành sống nổi, chỉ là xuất phát từ tâm thái không muốn nhìn thấy có người chết đi ngay trước mắt mình, vừa chia trái cây vừa lẩm bẩm: “Thiên linh linh địa linh linh, ân oán trước đây không liên quan gì đến mình, mình là đứa con của chủ nghĩa xã hội!”

Mấy lời này cũng thuộc phạm trù Tạ Ngọc Hành “không hiểu nổi”, nhưng thấy ta lắm lời như vậy, y cũng có một ít suy đoán, chính là “mượn xác hoàn hồn” mà y nói với ta.

“Lúc đầu ta cũng không dám tin, nhưng quần áo ngươi rách tơi tả, ta nhìn thấy ngực ngươi. Nhát kiếm đâm xuyên người, nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã khép miệng; những vết trầy xước do ngã xuống vách núi cũng hoàn toàn biến mất. Ngoại trừ có một linh hồn khác nhập vào thân thể, dùng một sức mạnh mà ta không lý giải được chữa lành những vết thương đó, ta không nghĩ ra được khả năng nào khác.”

Một khi đã vậy, Tạ Ngọc Hành bèn thử nói chuyện với ta. Y phát hiện ra là người mềm lòng, cũng nhận ra sự cảnh giác của ta, vậy nên mở miệng là vào thẳng vấn đề. Y nói chính mình giết “tiền thân” của ta, còn nói đây là trừng phạt đúng người đúng tội, kể lại những tội ác mà tên thiếu chủ kia đã gây ra.

Sau đó, Tạ Ngọc Hành đã vô cùng hối hận. Nói thiếu chủ giết người là được rồi, còn kể về Tiếu Diện Phật làm gì, ta nghe xong nôn sạch mớ quả chua vừa ăn, sắc mặt còn thê thảm hơn cả một người trọng thương gần chết như y. Đó cũng là lý do sau này ở trong thị trấn, y không nhắc đến quá khứ nữa. Y không muốn ta khó chịu thêm.

Nghe đến đây, ta nửa cảm thấy nặng nề, nửa lại nhẹ nhõm.

Hóa ra những giấc mơ trước kia của ta đều không đúng. Cung Trụy Nhật không lộng lẫy, ta cũng không giao thủ với Tạ Ngọc Hành. Có lẽ vì ta nghe y kể quá nhiều chuyện, ngày nghĩ gì đêm mơ thấy nấy thôi. Nói cách khác, âm hồn của “thiếu chủ ma giáo” cũng không còn lảng vảng trong thân xác này. Từ sợi tóc đến gót chân, tất cả đều thuộc về ta.

Tạ Ngọc Hành: “Ngươi làm sao vậy, mặt đỏ lên rồi?”

“Không có gì,” Ta vội nói, “Chỉ là, he he.”

Tạ Ngọc Hành nghi hoặc nhìn ta.

——————————

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay trời còn sớm —— vén màn bí mật quá khứ của đôi trẻ!

Bình luận

Truyện đang đọc