LƯƠNG CUNG HÀNH - GIANG SẮC MỘ

Động tĩnh ở đây nhanh chóng thu hút mấy gã canh giữ tiền sảnh. Ta chợt thấy một người đàn ông trung niên gầy còm xắn tay áo bước tới, vẻ mặt hung hãn, đi nửa chừng, vẻ mặt gã thay đổi rõ rệt, vội quành về học theo lời ta: “Cháy rồi, chạy mau!”

Ta trốn sau làn khói, dựng tai lên nghe ngóng thanh âm hỗn loạn phía trước. Quả nhiên, trước mối nguy ảnh hưởng đến tính mạng như vậy, không ai có thể giữ được bình tĩnh nữa. Một loạt tiếng bước chân vang lên, tiếng ly chén đổ vỡ, bàn ghế bị lật tung hòa vào nhau truyền tới. Ta trấn định lại, quay đầu chạy về phía “phòng khách” phía sau.

Một đường này vừa chạy vừa gào, kinh động không ít người. Lại bắt gặp một cha già không mặc quần áo, ta vội che đôi mắt suýt thì bị chói mù luôn, thầm nghĩ chút nữa phải ngắm Tạ Ngọc Hành đến “no mắt” mới được. Còn trước đó ——

“Hình như tiền viện cháy rồi!” Ta hoảng loạn la lên, “Chạy ra cửa sau!”

“Phải rồi, cửa sau!” Cậu trai đi cùng cha già kia nhanh chân vượt qua, như một cơn gió.

Càng lúc càng có nhiều người làm theo, chẳng ai để ý kỹ trong sân. Nếu chịu nhìn, họ sẽ thấy khói đặc chỉ bốc lên từ những góc vườn, không dính gì đến mấy gian nhà.

Để đạt được hiệu quả này, ta chỉ chặt vài cái cây trong sân. Khi đó mọi người ở tiền sảnh mải xem ca múa, người ở hậu viện càng bận rộn hơn. Ta võ công cao cường, có thể lén lút chặt cây mà không gây ra động tĩnh, chỉ có lúc cây ngã xuống mới phát ra tiếng vang, nhưng đã bị những âm thanh khác che lấp.

Xử lý xong, ta đổ mấy bình rượu lên, đảm bảo cháy được. Khoái Lục Các không thiếu rượu, khói bốc lên mù mịt nhưng lửa thì không lớn.

Đây cũng là việc ta và Tạ Ngọc Hành đã lường trước. Hoặc nói đúng hơn, bọn ta không có ý định phóng hỏa. Không làm lửa bùng lên, không lan ra các kiến trúc xung quanh, cũng không thật sự xảy ra thảm họa. Khói thì không đáng ngại, ta vừa nghĩ đến câu “đa số người chết trong hỏa hoạn là do ngạt khói” liền nhớ ra khoảng sân này rộng rãi thoáng đãng, gió thổi qua có thể nhanh chóng cuốn khói đi, thuận thế giúp ta tạo thêm hiệu ứng hỗn loạn. Tóm lại, cho đến lúc này, mọi việc vẫn nằm trong tính toán của ta và Tạ Ngọc Hành.

Nhìn đám người cả nam lẫn nữ quần áo xộc xệch bỏ chạy, ta trở lại căn phòng ban nãy, muốn dìu Tạ Ngọc Hành: “Chúng ta cũng đi!”

Tạ Ngọc Hành gật đầu.

Đây cũng là thời điểm bọn ta đã tính trước. Không thể chạy ra ngoài cùng nhóm đầu tiên, bởi vì Linh Tê Vệ nhất định sẽ phân chia nhân lực đuổi theo nhóm này. Nhưng cũng không thể ở lại quá lâu. Tạ Ngọc Hành trốn trong con phố này, trùng hợp nơi này xảy ra hỏa hoạn, nghĩ bằng đầu gối cũng thấy chuyện này có liên quan đến y. Hơn nữa, thế “lửa” chỉ có vậy, ban đầu có thể làm người ta kinh hoảng, nhưng bình tĩnh lại một chút có thể dễ dàng nhìn thấy thực hư trong này —— cũng càng khẳng định vụ hỗn loạn này là do Tạ Ngọc Hành gây ra.

Thời điểm này thì vừa vặn.

Tạ Ngọc Hành không cho ta đỡ, nói mình có thể tự đi. Ta nghĩ đến vết thương trên người y lại thấy rùng mình, nhưng y trấn an, nói ta mới băng bó lại, có thể chịu đựng được.

“Đừng chần chừ nữa.” Y nói, “Sẽ không kịp đâu.”

Ta trầm ngâm: “Chúng ta có thể tạt vào tòa nhà bên cạnh không?”

Tạ Ngọc Hành giống như cạn lời: “Rồi chờ đến ngày mai cho quan binh đến đông đủ sao? Đều là nhờ chúng ta cả đấy.”

Xảy ra hỏa hoạn, tất nhiên sẽ có người đến điều tra. Ta nghẹn một chút, nhận ra ý kiến mới rồi của mình thật không chẳng ra làm sao: “Thôi được, nhưng nếu ngươi khó chịu nhất định phải ——”

“Nói cho ngươi.” Tạ Ngọc Hành tiếp lời, “Yên tâm đi, trước kia không biết hai chúng ta đều sắp chết, ta luôn tìm cơ hội rời đi. Nhưng hiện tại, đã biết hai ta chỉ còn mấy tháng ít ỏi, trước mắt vẫn còn đại sự phải làm, ta cũng muốn hoàn thành việc này.”

Tuy lúc này không thích hợp, nhưng ta vẫn không nhịn được cười một cái, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc, nói: “Vậy thì được. Hiện giờ ngươi đổi quần áo sạch sẽ rồi, nhưng ta…” Lúc nãy ôm y, trên người cũng dính chút máu của Tạ Ngọc Hành, “Chờ chút, để ta xử lý.”

Không cần đổi đồ, chỉ nới lỏng ra cho xộc xệch một chút, che lấp mấy chỗ dính máu lại. Thế này thì càng giống khách quý chạy nạn. Xong xuôi, ta tháo râu giả dán lên mặt Tạ Ngọc Hành: “Đi thôi, không chậm trễ nữa!”

Đúng như bọn ta suy nghĩ, bên ngoài cửa sau khá vắng vẻ, nhóm “tiền bối” đã bỏ chạy hết rồi. Còn có một ưu thế bất ngờ, mấy người ít ỏi còn lại thấy cảnh náo loạn, hỏi thăm một chút, được đáp lại bằng thái độ sợ hãi hoảng loạn, vậy là càng có nhiều người chạy ra ngoài hơn, ta và Tạ Ngọc Hành lẩn vào dòng người, không gây chú ý.

Tuy vậy, ta cũng không quá an tâm, nhất thời thoát khỏi tầm mắt Linh Tê Vệ thì cũng còn lính tuần tra đêm. Thấy nhiều người chạy ra khỏi ngõ nhỏ như vậy, bọn họ tất nhiên nghi ngờ. Nếu lúc đó bị chặn lại, rất có thể chúng ta sẽ bị Linh Tê Vệ bắt được, nhưng tình hình hiện tại chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó thôi.

Ôm nỗi sầu lo, ta tiếp tục đi về phía trước. Đi một lúc, quả nhiên thấy được cảnh tượng mình không muốn thấy nhất: Đôi cha già trai trẻ chạy ra đầu tiên đã bị một nhóm quan binh mặc giáp chặn lại hỏi chuyện, mấy người theo sau cũng đã dừng bước, ngoan ngoãn chờ đợi.

Ánh mắt ta vô thức lướt qua hai bên, suy tính xem có tạm thời lẩn trốn vào đâu được không. Nếu ở nơi khác trong thành thì không thành vấn đề, nhưng ở phố ăn chơi này, thứ có nhiều nhất là rượu, nhiều thứ nhì là đèn. Đèn lồng sáng trưng, chiếu thẳng lên người ta và Tạ Ngọc Hành. Chưa kịp làm gì thì đã có người lên tiếng hỏi: “Hai ngươi, thân phận thế nào?”

“Ta…” Ta ấp úng, nói không nên lời.

Quan binh khẽ cau mày, cử ra một người đi về phía bọn ta. Ta thoáng nhăn mặt, nghiêm túc cân nhắc xem có nên phi thân lên mái nhà ngay lúc này không. Đúng lúc đó, một cảm giác nặng nề bất ngờ ập lên vai ta.

Là Tạ Ngọc Hành!

Y nghiêng người, dựa hẳn vào ta!

Làm sao vậy? Hay là thương thế nghiêm trọng hơn? —— Trong lúc ta đang vừa kinh hãi vừa lo lắng, chợt nghe tiếng Tạ Ngọc Hành vang lên bên tai. Thanh âm rất nhẹ, chỉ như hơi thở, nhưng từng chữ rõ ràng, nói ra hai cái tên, nơi ở, nghề nghiệp gia đình.

Hóa ra là đang giúp ta gian lận.

Ta kìm nén cảm giác vui sướng trong lòng, trấn định lại, nói với quan binh trước mắt: “Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân sống trong ngõ Thuận Bình ở phía nam thành, ngày thường buôn bán nhỏ. Đây là người anh em kết nghĩa của tiểu nhân…” Ta liếc nhìn Tạ Ngọc Hành đang dựa vào vai mình, nói bằng một chất giọng ngại ngùng nhưng nghiêm túc, lặp lại lời y vừa dạy, “Ban đầu chỉ định đi uống mấy chén, không ngờ gặp chuyện này, ôi!”

Ta còn bịa thêm mấy câu, rõ ràng là có hiệu quả. Quan binh có vẻ bực bội vì đêm khuya còn lắm việc, lại nhìn bọn ta, nói: “Được rồi, chờ đó!”

Ta lo lắng: “Chờ…?”

Hắn cáu bực đáp: “Chờ viết giấy thông hành cho các ngươi đi.”

Ta im lặng, thầm nghĩ bọn họ làm việc thật quy củ. Trong thành không chỉ có một đội tuần tra, nếu bọn ta cứ thế mà đi, đụng phải nhóm quan binh khác thì khó mà nói rõ được. Vì lý do này, những người đứng phía trước cũng an phận chờ đợi, có vài người sốt ruột đã chui vào hàng quán ở hai bên, nhưng ta và Tạ Ngọc Hành không thể làm vậy, đành kiên nhẫn chờ đợi. Được cái quan binh viết giấy thông hành khá nhanh. Đã có mẫu sẵn rồi, bọn họ chỉ cần thêm họ tên địa chỉ là được.

Không bao lâu đã đến lượt bọn ta. Ta nhón chân nhìn người lính cầm bút, thấy hắn hỏi tên bọn ta là chữ nào, hận không thể giật phăng cây bút tự mình viết luôn. Cũng may mà cầm được giấy rồi vẫn chưa có ai đuổi theo. Ta vội đỡ Tạ Ngọc Hành rời đi, đến chỗ trống hơn liền cõng y lên bước vội. Tốt nhất là tìm được một y quán xử lý thương thế cho y.

Ta cũng không dại gì “quay về nơi trú ẩn”. Đến khi rẽ qua một góc đường, ánh đèn phố ăn chơi đã hoàn toàn khuất sau lưng, ta quay lại trấn an Tạ Ngọc Hành: “Ổn rồi, đêm nay chúng ta…”

Nhưng Tạ Ngọc Hành không đáp.

Y chậm rãi thẳng người dậy, nhìn về phía trước.

Ta cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cũng nhìn theo hướng đó, thấy một bóng người trong đêm.

Thấy bọn ta phát hiện rồi, hắn mới từ từ bước ra. Gương mặt này rất quen thuộc, chính là Thiên Xu mà ta đã gặp ở thành Cảnh Dương hai tháng trước!

Thì ra hắn đã chờ sẵn ở đây, chỉ đợi ta và Tạ Ngọc Hành chui đầu vào lưới. Ta không chút do dự, rút trường kiếm bên hông ra, đồng thời bước lên một bước chắn phía trước Tạ Ngọc Hành. Không cần nói nhiều, ta biết Tạ Ngọc Hành sẽ không đi một mình. Lúc này, hoặc là ta thắng Thiên Xu, cùng người thương của mình rời đi, hoặc là chúng ta cùng ở lại đây. Thiên Xu cũng không phí lời, lập tức giao chiến với ta.

Bọn ta triền đấu, binh khí va vào nhau, tiếng leng keng vang vọng trên con phố vắng. Có người bị kinh động, hé cửa sổ nhìn trộm. Trực giác của ta nhận ra điều đó, nhưng không có tâm tư để ý đến, toàn bộ sự chú ý đã dồn vào vũ khí của Thiên Xu. Ngăn chặn hắn, hạ gục hắn, để hắn không bao giờ có thể cản trở ta và Tạ Ngọc Hành nữa.

Ta dần chiếm thế thượng phong, sắc mặt Thiên Xu càng lúc càng xấu. Chỉ có thể trách hắn xui xẻo, nếu là lúc ở thành Cảnh Dương, ta có lẽ không phải là đối thủ của hắn. Nhưng đã đồng hành cùng Chung Nam Kiếm Phái, giao lưu với không ít lãng khách giang hồ, võ công của ta đã đạt được một bước lĩnh ngộ mới. Không bao lâu, ta đã khống chế được kiếm của hắn.

Thiên Xu gian nan bắt lấy cái còi treo trên cổ. Ta không cho hắn cơ hội thực hiện, thẳng thừng bẻ gãy cổ tay hắn, ném cái còi đi xa. Thiên Xu hung hãn trừng ta, trợn mắt há mồm. Ta thuận tay tháo khớp hàm hắn, đánh gãy luôn hai chân.

Lúc làm chuyện này, đầu óc ta cực kỳ tỉnh táo. Ta không cố ý hại người, nhưng nếu không phế hắn, hắn sẽ giết ta. Ta đã chấp nhận chuyện mình sẽ chết, nhưng không thể chết ở nơi này!

Xác định Thiên Xu không thể đuổi theo được nữa, ta đứng lên, định đỡ Tạ Ngọc Hành rời đi. Nhưng ta vừa quay đầu, có tiếng gió sượt qua bên tai. Da đầu ta căng lên, bấy giờ mới nhận ra mình quá tập trung đối phó với Thiên Xu, không để ý tình hình xung quanh. Cũng may ám khí phóng không chính xác, chỉ lướt qua tay trái ta, để lại một vệt bỏng rát.

Ta nhíu mày, tay phải siết chặt kiếm, chuẩn bị xoay người đối mặt với kẻ địch. Nhưng lúc này, ta thấy Tạ Ngọc Hành cầm hộp ám khí trong tay. Y xoay lưng về phía ta, một tay thao tác chiếc hộp, một tay buông thõng.

Ta nhìn kỹ, đột ngột hiểu ra vì sao ám khí vừa rồi bay lệch.

Vì nó đã xuyên qua lòng bàn tay Tạ Ngọc Hành trước khi bay đến chỗ ta.

——————————

Tác giả có lời muốn nói: Một ám khí từ phía sau lao tới → Tiểu Tạ dùng tay đỡ lấy → Lập tức quay người phản kích. Chuyện là vậy đó.

Bình luận

Truyện đang đọc