LƯƠNG CUNG HÀNH - GIANG SẮC MỘ

Đã diễn thì phải diễn cho trót. Rời khỏi hang động, ta bảo Mục Dương dẫn đến nơi Thái Bình Môn thường vứt xác. Suốt đường đi ta vẫn cố gắng ghi nhớ khung cảnh xung quanh để hoàn thiện bản đồ.

Chuyện này không dễ chút nào, nhưng ta có một chút kỹ xảo. Ngay khi đặt chân vào núi Thái Bình, ta đã bắt đầu đếm số bước chân của mình, từ chân núi đến cửa vào môn phái là bao nhiêu bước, từ cửa lớn đến Nghị Sự Đường là bao nhiêu bước, bổ sung thêm phương hướng. Đến giờ, tuy trên “bản đồ” vẫn còn rất nhiều chỗ trống, nhưng cũng đã dần có trật tự rồi.

Đồng thời, mồm miệng ta cũng không rảnh rỗi. Lấy thân phận thiếu chủ để quang minh chính đại thăm dò tình hình trong môn phái. Ở đây có bao nhiêu đệ tử, bao nhiêu huyết nô, bao nhiêu người đang bị cấm túc vì bị Tả Hộ pháp tiền nhiệm liên lụy, bao nhiêu người đang ở bên ngoài chưa trở về; những người này có thân phận thế nào, danh tiếng ra sao trên giang hồ… Ta đã nghe được một phần thông tin từ miệng Vương Bá Hổ và những người khác, chẳng qua là xác nhận lại. Cũng có những chuyện mà anh em Long Hổ không biết, hiện giờ Mục Dương đều tiết lộ cho ta.

Vừa đi vừa ghi nhớ, bất tri bất giác bọn ta đã đến một cánh rừng tươi tốt hơn những nơi khác nhiều.

Nhận ra Mục Dương có vẻ thất thần, trong lòng ta khẽ động, giả mù sa mưa nói: “Lúc ta không có ở đây, mấy trăm huynh đệ đều phải nhờ Mục thúc hỗ trợ phụ thân quản lý, thật sự vất vả. Chờ mọi chuyện được giải quyết, Mục thúc nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói rồi, ta dời tầm mắt nhìn khắp bốn phía. Nhìn lên trên, chẳng có gì ngoài những tán cây rừng rậm rạp; nhìn xuống dưới, tình hình có chút khác biệt. Có những con côn trùng màu sắc sặc sỡ bò đầy dưới đất, làm ta nổi da gà. Nhìn kỹ thêm, phát hiện ra có thứ gì đó đang bị đám sinh vật nhỏ này đang đào bới lên…

Trước khi cơn buồn nôn ập tới, ta tự cấu mình một cái thật đau.

“Chính là ở đây.” Mục Dương bên cạnh nói, “Bình thường không có ai đến đây, chỉ có dã thú trong núi lai vãng kiếm ăn. Vậy nên lúc phát hiện ‘thi thể’ kẻ trộm không còn ở đây, chẳng ai biết hắn biến mất khi nào, cũng có người cho rằng hắn không phải bỏ trốn, mà là bị lang hổ ăn mất rồi.”

Ta trầm mặc, trong lòng thầm nhủ: Sau này có chạy thoát, ta cũng sẽ không bao giờ vào ngọn núi này săn bắn gì.

“Thiếu chủ.” Mục Dương lại gọi ta, “Ngài có cần vào sâu bên trong xem kỹ không?”

Ta nghe vậy, chữ “Không” đã đến bên môi. Như Mục Dương nói, thời gian qua lâu như vậy, gần như không thể tìm được manh mối gì ở đây. Huống hồ, Thẩm Thông hẳn là đã đến đây rồi. Nếu lão phát hiện ra dấu vết bỏ trốn của tù nhân thì cũng chẳng đến lượt ta đứng đây nghe Mục Dương dong dài.

Nhưng rốt cuộc, ta vẫn không đáp vậy.

“Đi, xem thử.” Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, “Dù gì cũng đã tới đây rồi.” 

Chính là lời của ta.

Tới cũng đã tới, để ta xem, từ khi Thái Bình Môn xuất hiện đến nay, có bao nhiêu người đã bị chúng hạ độc thủ, bao nhiêu người không thể trở về nhà, bao nhiêu đứa trẻ không thể gặp lại cha mẹ…

Ta căm ghét nơi này, vô số lần muốn mặc kệ mà bỏ đi. Ta cảm thấy “huyết nô” không đáng để thương cảm, theo lời Mục Dương nói, bọn họ đều là cam tâm tình nguyện ở lại mà. Hơn nữa ta chỉ còn nửa năm, còn chẳng đủ thời gian để tiêu xài cho riêng mình, sao lại dùng nó cho người khác?

Nhưng ta —— ta đã nhìn thấy…

Có một bộ xương nho nhỏ nằm ngủ say dưới tàng cây, côn trùng bò sột soạt giữa khuôn ngực của “nó”;

Có hai bộ xương nương vào nhau nằm ở cùng một chỗ. cho đến khi máu thịt hư thối bong ra từng mảng, cả ác nhân Thái Bình Môn lẫn mãnh thú trong núi đều không thể tách rời “chúng” ra;

Có rất nhiều xương trắng, đếm không xuể, bị ném vào hố một cách thô bạo. Có một vài dấu vết như muốn bò lên trên, tiếc rằng chúng không thể lên được đến miệng hố…

“Về thôi.” Sau một lúc lâu vừa đi vừa nhìn, ta dừng bước, nhẹ giọng nói, “Ta biết rồi.”

Mục Dương đứng sau ta nửa bước. Ta nói xong, phải đợi một lát mới nghe gã thấp giọng đáp lời.

Phản ứng như vậy khiến ta không khỏi nhìn lại vẻ mặt gã. Tiếc là lúc ta nhìn đến, gã vẫn trông xảo quyệt âm u như cũ. Ta nhíu mày, nảy ra vô số suy đoán không hay, nhưng rồi cũng không nói thêm cái gì.

……

……

Lúc gặp lại Thẩm Thông, lão đã thay quần áo, sắc mặt dường như hồng hào hơn trước nhiều. Ta chẳng muốn biết sự thay đổi này diễn ra thế nào đâu, chỉ đơn giản thuật lại phân tích của bản thân —— chính là nói hươu nói vượn —— kết luận lại, kẻ trộm nhất định có gốc to. Thế lực đứng sau lưng bọn họ chắc chắn có danh tiếng trên giang hồ. Phụ thân cùng các vị thúc thúc có lẽ nên ngẫm lại xem có thế lực nào phù hợp với những đặc điểm này không.

Mục Dương không nói gì, Thẩm Thông và Hộ pháp to con kia trầm mặc một lúc, dường như tin lời ta, bắt đầu thảo luận.

Ta dỏng tai lên nghe hòng bổ khuyết hiểu biết của mình với tình hình bên ngoài, đồng thời âm thầm buồn cười. Kỳ thực có phân tích gì đâu, chẳng qua ta suy ngược từ kết quả ra thôi.

“Mục thúc nói, trong núi có rất nhiều lang hổ, cho dù kẻ trộm được Tả Hộ pháp giúp đỡ thì cũng chẳng dễ gì chạy trốn, cho thấy hắn cũng có thực lực”—— cũng có thể là kẻ giúp đỡ hắn làm được nhiều thứ hơn Thẩm Thông nghĩ, đóng gói đưa hắn đi một cách nguyên vẹn;

“Đám người đuổi theo ta đều còn rất trẻ, lại phối hợp nhuần nhuyễn, có trước có sau, ắt hẳn được rèn luyện bài bản sâu xa” —— không nói đâu xa, ta không tin trong Thái Bình Môn có nổi năm, sáu đội nhóm có thể làm được những chuyện này.

Đáng tiếc, Thẩm Thông không biết được tâm tư thật sự của ta. Nói mấy câu như thế, lão quả nhiên tìm được vài mục tiêu. Ta nghe ra một cái tên quen thuộc trong số đó: Vô Trần Sơn Trang.

Nghĩ một lúc, câu chuyện mà Tạ Ngọc Hành từng kể hiện lên trong đầu ta. Trang chủ của Vô Trần Sơn Trang có cô em ruột, thời trẻ gả vào một môn phái chính đạo là Hoắc Gia Kiếm Trang. Thế nhưng không hiểu sao Thái Bình Môn lại nhắm vào đó, ra tay diệt sạch Hoắc Gia Kiếm Trang.

Bất luận là thực lực, tài lực, hay mối hận với Thái Bình Môn, thế lực này đều rất phù hợp với những tiêu chuẩn mà ta nêu ra.

Ta: “…”

Thật hả? Các ngươi tìm ra thật luôn á!?

Hồi đầu ta còn cho rằng bọn họ cùng lắm là có manh mối hơ hồ thôi, sau đó còn cần ta đi tra xét cẩn thận, như thế này… Lòng ta dấy lên dự cảm chẳng lành, ta vắt óc cố gắng nghĩ cách giúp Vô Trần Sơn Trang thoát khỏi hiềm nghi.

Đúng lúc này, Thẩm Thông nghiến răng ken két: “Lúc trước Hoắc Gia lén cất giữ cung thần, e rằng lão già Nhiếp Vô Trần cũng đánh hơi được rồi. Bao nhiêu năm như vậy, có khi bọn chúng đã phát hiện ra bí mật thật sự của cung Trụy Nhật!”

Có chuyện này nữa à?

Ta sửng sốt, Hộ pháp to con tràn đầy căm phẫn, hướng về phía Thẩm Thông thỉnh cầu: “Chưởng môn! Ta lập tức dẫn người đi lên hướng bắc diệt trừ Vô Trần Sơn Trang, mang cung Trụy Nhật về!”

Ta theo bản năng kêu lên: “Phụ thân! Xin cho phép hài nhi đi, lấy công chuộc tội!”

Thẩm Thông nghe xong mấy lời này, hết nhìn ta đến nhìn Hộ pháp. Sau đó, ánh mắt lão hướng về phía Mục Dương.

Ta nghe được một tiếng nuốt khan, sau đó Mục Dương cũng đưa ra thỉnh cầu tương tự, nhưng so với ta và Hộ pháp to con thì có vẻ không tích cực lắm.

Không nên nóng vội. Ta cúi đầu, mắt nhìn chân, lần nữa nghiền ngẫm. Nếu lão súc sinh đã giao việc này cho ta, khả năng cao lão vẫn sẽ để ta làm, chẳng qua lão vẫn còn nghi ngờ năng lực của ta. Mục Dương và Thành Vu Thanh — chính là Hộ pháp to con — có lẽ lão sẽ chọn một trong hai người này đi cùng ta.

Với ta mà nói, vấn đề chẳng qua là từ “tìm cơ hội lén trốn đi khỏi đám người Vương Bá Hổ” chuyển thành “tìm cơ hội lén trốn đi khỏi một trong hai Hộ pháp”. Ngẫm lại thì cũng không khác nhau là mấy.

Bất kể là đi cùng với ai, sau khi phát hiện ra ta đã biến mất đều chỉ có hai lựa chọn, hoặc là “về Thái Bình Môn bẩm báo”, hoặc là “mặc kệ, tiếp tục nhanh chóng chạy đến Vô Trần Sơn Trang”. Quay về là tốt nhất; còn nếu đi tiếp, xét đến đường xá xa xôi, ta vẫn có cơ hội đuổi kịp. Chỉ là nếu như vậy, thời gian đi tìm Tạ Ngọc Hành sẽ giảm đi đáng kể.

Nghĩ đến đây, lòng ta chợt thắt lại một chút, nhưng rồi cảm thấy có lẽ như vậy cũng tốt. Nếu y căm ghét ta, đương nhiên sẽ không muốn gặp lại ta. Còn nếu y đã tha thứ cho ta, thậm chí thật sự thích ta như trước kia từng nói, lại biết ta chỉ còn sống được nửa năm, không, đến chừng đó có khi chỉ còn vài tháng ngắn ngủi, như thế cũng rất đau lòng. Thà tận dụng cơ hội này cứu thêm vài mạng người.

Nghĩ thông suốt rồi, trong lòng ta thoáng hoang mang, không biết nên nhẹ nhõm hay sầu lo. Nghĩ kỹ thì chắc là nhẹ nhõm nhiều hơn.

“Mục Dương,” Trong thời gian ta suy tư, Thẩm Thông xem ra cũng cân nhắc rất nhiều, cuối cùng điểm danh, “Ngươi đi cùng Phù Nhi.”

“Tuân lệnh.” Mục Dương đáp. Nghe giọng điệu thì vẫn như cũ, không quá tích cực.

Này có lẽ cũng là chỗ khôn ngoan của gã. Sau khi xác định rõ tâm tư của mình với Tạ Ngọc Hành, ta đã có thể tập trung đánh giá tình hình hiện tại. Khi Thẩm Thông ngờ vực, không tin tưởng ai, thì cứ chăm chăm vào nhiệm vụ sẽ không có kết quả tốt.

Thành Vu Thanh ước chừng cũng đã ý thức được điều này. Ta lén nhìn gã, thấy sắc mặt gã dần trắng bệch.

“Vu Thanh,” Thẩm Thông cũng quay sang, “Ngươi ở lại. Có việc khác cho ngươi làm.”

Thành Vu Thanh lộ ra vẻ căng thẳng, trịnh trọng chắp tay: “Tuân lệnh! Hết thảy đều nghe Chưởng môn phân phó.”

Thẩm Thông nhìn gã một lúc, nhàn nhạt cười: “Đương nhiên. Hiện giờ trên dưới toàn môn, người ta tin tưởng nhất chính là ba người các ngươi.”

Nói rồi cũng không cho biết “việc khác” là gì, mà chuyển sang yêu cầu ta chọn thêm vài người cùng đi lên phương bắc.

Quy mô của Vô Trần Sơn Trang lớn hơn Hoắc Gia Kiếm Trang. Lần này bọn ta đến đó, tuy có thể hạ độc thủ, nhưng vì đã có thảm án ở nhà người em ruột, Trang chủ Nhiếp Vô Trần nhất định đã tăng cường phòng bị. Đến khi đó, nếu thủ đoạn kia bất thành, sẽ phải dùng đến thực lực để đấu nhau.

Đến đây, Thẩm Thông lại nói: “Hôm nay đã muộn rồi, không tiện xuống núi. Ngày mai… Phù Nhi, ta biết ngươi nóng lòng lập công, nhưng cũng chớ có vội vàng. Để ta xem xem ngươi tu tập Thông Thiên Quyết thế nào rồi, vừa hay, có thể dạy ngươi công pháp tiếp theo.”

Ta cúi đầu, cung kính đáp: “Vâng ạ, phụ thân.”

Trong lòng thầm nghĩ: Vừa hay, ta có thêm thời gian đi loanh quanh Thái Bình Môn, hoàn thiện nốt bản đồ.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thẩm: (vẽ vòng tròn) (vẫy khăn) Tạm biệt Tạ Ngọc Hành! Ta đi giải cứu thế giới đây!

Tiểu Tạ: …

Tiểu Thẩm: Đi thật đó, thật sự sắp đi rồi đó?

Tiểu Tạ: …

Tiểu Thẩm: Ngươi không thèm giữ ta lại chút nào à? Tạ Ngọc Hành, Tạ Ngọc Hành, Tạ Ngọc Hành?

Tiểu Tạ: …

[Mà bây giờ Tiểu Tạ giờ đang làm gì nhỉ… (nhìn trời)]

Bình luận

Truyện đang đọc