LƯƠNG CUNG HÀNH - GIANG SẮC MỘ

“Ngươi làm sao vậy?” Tạ Ngọc Hành hỏi, “Nóng quá sao? Vậy ta để cửa mở cho không khí lưu thông.”

Cổ họng ta vẫn khô khốc, nhưng không muốn thất thố trước mặt y, nhanh chóng đáp: “Được.”

Chỉ một chữ, Tạ Ngọc Hành sẽ không nghe ra có gì không ổn. Chờ y xoay người, ta lập tức hít thở sâu, điều chỉnh cảm xúc. Đợi y quay về, ta đã có thể trấn tĩnh lại.

Sau đó, nghe Tạ Ngọc Hành nói: “Ngươi tỉnh rồi nhưng không tiện cử động, hôm nay vẫn để ta thay đồ cho ngươi đi.”

Ta: “…!”

Hả?

Hả???

Cái mặt nạ “trấn tĩnh” nhanh chóng rơi ra tan tác, ta sợ đến mức quên hết đau đớn trên người, muốn lao xuống giường.

—— Không thành công.

Lẽ ra ta phải lường trước chuyện này. Với tình trạng cơ thể của ta, động tác này thật sự miễn cưỡng. Mà ngay lúc ta cắn răng rớt nước mắt, tiếng nói lo lắng của Tạ Ngọc Hành lần nữa vang lên. Y ghé sát vào ta, có vẻ hốt hoảng.

Nhưng mà vẫn đẹp.

Ta nước mắt lưng tròng nghe y hỏi: “Thẩm Phù! Ngươi làm sao vậy? Miệng vết thương lại nứt ra rồi sao? Từ từ thôi, để ta nhìn xem.”

Ta không thể làm thêm bất kỳ động tác dư thừa nào nữa, chỉ có thể để y thích làm gì thì làm. Nhẫn nhịn chờ đến khi cơn đau dịu xuống, Tạ Ngọc Hành cũng đã tháo xong băng gạc trên cánh tay và eo bụng ta. Xem sắc mặt của y thì có vẻ tình hình không tốt lắm.

Ta đau muốn chết, hỏi: “Có phải ta hết cứu rồi không? Hay, hay là ta để lại một phong thư tuyệt mệnh, sau này nếu ngươi tìm được người nhà ta thì giao cho bọn họ.”

Tạ Ngọc Hành nghe vậy, ban đầu ngẩn ra, ngay sau đó thần sắc trầm xuống.

“Ngươi,” Y hít sâu một hơi, rõ ràng là đang cố gắng ép cho ngữ điệu của mình thật nhẹ nhàng, “Không cần nghĩ linh tinh, không có vấn đề gì. Vết thương đã khép miệng, chỗ bị nứt cũng không nghiêm trọng. Vừa đúng lúc ta cần đổi thuốc cho ngươi, sẽ hơi đau một chút, cố gắng chịu đựng.”

Ta rầu rĩ, Tạ Ngọc Hành thấy thế lại nói: “Ta mua mứt hoa quả cho ngươi, ngậm vào sẽ đỡ khó chịu hơn.”

Ta: “…”

“Thay đồ” mà y nói ban nãy là thay thuốc cho ta à?

Đã có đáp án, ta dở khóc dở cười, bắt đầu cảm thấy toàn là tự mình chuốc khổ. Ngẫm lại, y cũng là người bệnh, lại vì ta mà bận rộn tới lui, nhất thời càng áy náy hơn, bèn nói: “Vất vả ngươi rồi.”

Tạ Ngọc Hành vẫn ôn hòa: “Vất vả gì đâu. Nếu người phải nằm đổi lại là ta, chẳng lẽ ngươi không làm mấy việc này?” 

Ta chớp chớp mắt, nghiêm túc trả lời: “Ừm… đương nhiên sẽ làm. Nhưng mà có khả năng không làm tốt bằng ngươi.”

Tạ Ngọc Hành cười: “Chứ còn gì nữa.”

Ta nhìn gò má y, không biết là đau đến đần luôn rồi hay là vì lý do nào khác, chợt bật ra một câu: “Kỳ thật cũng không cần mứt hoa quả đâu, ngươi cười với ta nhiều một chút là ta không khó chịu nữa.”

Giọng nói càng lúc càng nhỏ xuống. Cảnh báo trong lòng vang lên.

Tuy không biết trước khi mất trí nhớ ta là loại người gì, phong cách hành sự ra sao, nhưng lời ta vừa nói hiển nhiên là “trêu ghẹo”. Ta lại căng thẳng, tim bắt đầu đập nhanh hơn. Cũng may Tạ Ngọc Hành không phát hiện ra có gì bất thường, hoặc là nên nói y thật sự bận lòng quá nhiều, không để ý tới sắc mặt ta lắm.

Y làm sạch thảo dược, bỏ băng gạc cũ, đổi mới hoàn toàn. Nói thì đơn giản, làm mới thấy phiền phức. Ta không biết đã qua bao lâu, chỉ có thể phán đoán dựa vào cái bóng kéo dài sau lưng Tạ Ngọc Hành. Chờ đến khi y buộc lại miếng gạc cuối cùng, lại phủ hờ cho ta một kiện áo khoác vải dệt cực kỳ mềm mại dễ chịu, ánh sáng bên ngoài đã nhạt đi mấy phần.

Tạ Ngọc Hành thở hắt ra một hơi thật dài. Ta —— nằm yên quá lâu, động tác của y lại quá dịu dàng… vậy nên có hơi buồn ngủ, nhưng nghe động tĩnh vẫn lấy lại tinh thần nhìn y, thấy trên trán y thấm ra một tầng mồ hôi.

Y rất mệt, ta nghĩ.

Y cũng bị thương, ta nhớ lại.

Khi Tạ Ngọc Hành thu dọn những thứ cần vứt đi, ta cố gắng níu lấy tay áo y. Tạ Ngọc Hành nghiêng đầu nhìn ta.

Không kịp cảm thán góc nghiêng của y thật động lòng người, ta đã vội nói: “Ngươi cũng cần đổi thuốc đúng không? Ta giúp ngươi.”

Tạ Ngọc Hành bật cười, mày cong lên một chút: “Ngươi có thể giúp ta cái gì?”

Ta nghẹn lời.

Ừ nhỉ, với tình trạng này của ta, không gây thêm phiền phức đã tốt lắm rồi. Nhưng ta thật sự muốn làm gì đó, vắt hết óc ra, rốt cuộc nói: “Ta kể chuyện cười cho ngươi nhé?”

Tâm trạng vui vẻ mới có thể mau chóng hồi phục.

Ta tự cảm thấy lời này thật chí lý, Tạ Ngọc Hành nghe xong, ý cười trên mặt càng hiện rõ hơn. Nhưng không đợi ta quyết định xem nên bắt đầu từ đâu, y đã lắc đầu, nói: “Không nên. Ngươi như thế này, lỡ đâu lại cười đến nứt vết thương luôn thì biết làm sao?”

Thật không tin nổi, y không hề tín nhiệm ta.

Nhưng nghĩ lại thì y nói cũng có lý.

Trong lòng ta vô cùng mất mát, miễn cưỡng buông tay áo y. Tạ Ngọc Hành dường như cảm thấy bộ dạng ta thế này rất thú vị, duỗi tay xoa đầu ta, nói: “Chờ ngươi khỏe lại rồi kể ta nghe.”

Mắt ta sáng lên, lập tức đáp: “Ừa!”

Tạ Ngọc Hành lại nói: “Không còn sớm nữa, ta đi mua thức ăn làm cơm chiều. Ngươi ở một mình được không?”

Ta càng dứt khoát hơn: “Được chứ!”

Trước kia mê man còn được, hiện tại hiển nhiên là được.

Tạ Ngọc Hành lại sờ đầu ta. Ban đầu ta còn hơi ngượng, cảm thấy y xem ta là con nít, nhưng sau đó chợt nhận ra y tựa hồ là đang thăm nhiệt độ trên trán ta.

Ta bèn dụi đầu vào tay y. Động tác này dường như khiến Tạ Ngọc Hành vui vẻ, y lại cười.

……

……

Tạ Ngọc Hành đi rồi, ta bắt đầu buồn chán.

Chán chết đi được, đành nghĩ đến thương thế của mình.

Khách quan mà nói, ta hiện tại thật sự thê thảm. Hai cánh tay, đùi, eo, bụng… Những chỗ gọi tên được đều bị vũ khí sắc bén liếm qua. Nhưng mà, thứ khiến ta kinh hoàng nhất lại là một vết sẹo cũ.

Nó nằm bên ngực trái. Cúi đầu nhìn, tuy cách một lớp áo, ta vẫn có thể tưởng tượng ra hình dạng của nó. So với những vết thương mới, vết sẹo này không dài, chỉ chừng một tấc, hẳn là do kiếm gây ra. Ban nãy ta còn lấy kiếm làm gương soi, ước chừng độ rộng cũng cỡ này.

Nhưng vị trí này thật sự hung hiểm, chệch đi một tẹo là đâm thủng tim ta rồi.

Đây là giang hồ, ta lần nữa tự nhủ.

Không biết trước kia ta nghĩ gì, bị thương nặng như vậy lại không về nhà. Trong đầu ta chỉ có một ý niệm: Thật muốn về nhà, muốn gặp lại những người thân mà mình không nhớ rõ mặt mũi.

Hơn nữa…

Nếu có thể, ta còn muốn đưa Tạ Ngọc Hành đi gặp bọn họ.

Ta âm thầm nuốt nước bọt, chột dạ nhìn ra cửa, thấy ngoài cửa trống trơn mới an tâm thu hồi ánh mắt.

Sao Tạ Ngọc Hành còn chưa về? Tiễn đại phu lâu như vậy, đi mua thức ăn cũng lâu như vậy.

……

……

Cơm chiều cũng không có gì để khen ngợi, không khác bữa trưa là mấy. Khác chăng, chỉ là Tạ Ngọc Hành cũng bị ta nhìn chằm chằm đến khi no bụng mới thôi. Sau đó y bắt đầu rửa chén, dọn dẹp nhà cửa, khi trời tối hẳn thì châm đèn.

Ta nhìn thân ảnh y lúc ẩn lúc hiện trong phòng, thầm nghĩ, đây chẳng lẽ là chàng tiên ốc? Không đúng, tiên ốc cũng không đời nào đẹp bằng y.

Còn đang suy nghĩ, ta lại thấy y quen cửa quen nẻo đi đến tủ ở góc tường, ôm ra một đống thứ từ trong đó. Ta nhìn kỹ lại, nhìn như đó là một tấm nệm. Y ôm nệm đến bên mép giường, trước khi ta kịp mặt đỏ tim run, y đã trải nó xuống đất.

Ta trợn mắt lắp bắp: “Tạ, Tạ Ngọc Hành, ngươi làm gì vậy?”

Tạ Ngọc Hành đáp: “Chuẩn bị ngủ.”

Hợp lý. Trời tối rồi, cũng chẳng có hoạt động vui chơi giải trí gì khác, đương nhiên là đi ngủ. Nhưng mà…

“Ngươi, ngươi, ngươi sao lại ngủ dưới đất?”

Tạ Ngọc Hành liếc ta: “Căn nhà này chỉ có một gian phòng ở, lại nói, ngươi như vậy, chẳng lẽ ta không nên ở cạnh canh chừng?”

Ta thật cảm động, nhưng đó không phải vấn đề: “Vậy sao ngươi không ngủ trên giường với ta?”

Cao xanh chứng giám, ta không có một chút tư tâm nào khi nói ra lời này. Vừa nói, ta còn cố gắng nhích sang một bên, ý là: Giường rất rộng! Hai chúng ta hoàn toàn có thể ngủ cùng nhau!

Tạ Ngọc Hành từ chối: “Không được, lỡ ta bất cẩn đè trúng ngươi thì sao?”

Ta lập tức nói: “Không đâu không đâu.”

Tuy chưa từng ngủ cùng Tạ Ngọc Hành, nhưng ta đoán tư thế ngủ của y rất gọn gàng.

“Được rồi.” Tạ Ngọc Hành nói, “Thật ra là ngươi có tật ngủ quá xấu, ta không muốn ngủ cùng.”

Ta nghẹn họng, trân trối nhìn: “Hả?”

Tạ Ngọc Hành: “Trước kia chúng ta từng ngủ trong sơn động, ta cho rằng ngươi không quen thôi. Không ngờ đến đây rồi, mới ngày đầu tiên, ngươi ban đầu rõ ràng ở trên giường, nhưng cứ lăn hướng xuống đất. Ta cả đêm phải tỉnh rất nhiều lần chỉ để giữ cho ngươi không ngã xuống.”

Ta nào dám nói gì nữa, chỉ cảm thấy hổ thẹn. Đều tại ta, ta hại Tạ Ngọc Hành ngủ cũng không yên ổn.

Tạ Ngọc Hành lại rất khoan dung: “Không sao đâu, đừng nghĩ nhiều, mau nghỉ ngơi đi.”

Ta đành thôi, nhỏ giọng hỏi: “Ừm… Ngươi ngủ dưới đất có lạnh không?”

“Không.” Tạ Ngọc Hành cười, “Đầu xuân rồi, lạnh gì nữa?”

Nói thì nói vậy, nhưng ta vẫn không thể nào yên tâm nhắm mắt. Ta vốn đã hôn mê rất lâu, hồi chiều đổi thuốc cũng nửa mê nửa tỉnh, hiện tại không hề buồn ngủ.

Nhưng Tạ Ngọc Hành hẳn là rất mệt, theo ta thấy thì y vô cùng bận rộn. Ta không muốn quấy rầy y, chỉ có thể lặng lẽ đếm số: “Một Tạ Ngọc Hành, hai Tạ Ngọc Hành, ba Tạ Ngọc Hành…”

Không ngủ được.

“Một chén cháo thịt, hai chén cháo thịt, ba chén cháo thịt.”

Không được không được, lại đói bụng.

“Một kẻ xấu, hai kẻ xấu, ba kẻ xấu… Chờ ta hồi phục sẽ đi xử lý bọn chúng, báo thù cho Tạ Ngọc Hành!”

Được, cái này rốt cuộc ấp ủ ra chút mệt mỏi. Ta thỏa mãn nhắm mắt, trong đầu nghĩ tới vũ khí —— chính là “nhánh cây” mà Tạ Ngọc Hành nhắc đến —— đứng trước một đám tiểu nhân không thấy rõ mặt mũi, hùng hổ múa may.

Múa đến khi chìm vào giấc ngủ, tỉnh lại trong mơ.

Phải, ta biết đó là mơ. Khung cảnh giống như Tạ Ngọc Hành kể, ta trước hết ở trên một ngọn núi, theo đường mòn đi vào một tòa nhà. Trong đó có rất nhiều người, có nhóm thì kinh hoảng, có nhóm trông cùng hung cực ác. Kỳ thật không nhìn rõ mặt mũi, chỉ là ta tự nhiên biết sắc mặt họ đang thế nào.

Ta lại làm như không thấy gì, tiếp tục cắm đầu đi về phía trước. Đi mãi đi mãi, rốt cuộc đến đích: Một căn phòng.

Ta không chút do dự đẩy cửa, sau đó nhìn thấy một cánh cung.

Một cánh cung tỏa ra ánh sáng vàng, rực rỡ như thái dương, vô cùng bắt mắt.

Ta đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn nó, thầm nghĩ dẫu có là cánh cung bắn mặt trời của Hậu Nghệ cũng chỉ lộng lẫy đến thế này là cùng. Lại nghĩ, Tạ Ngọc Hành nói với ta tên nó là Trụy Nhật, cây cung trong truyền thuyết này có thể gây náo loạn giang hồ. Với vẻ ngoài như vậy, chẳng trách người khác xem nó như thánh vật trong thần thoại, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Định thần lại, ta bắt đầu đi vào trong. Mỗi một bước, ánh sáng trên thân cung lại tối đi một phần. Cho đến khi ta đến bên cạnh, nó đã biến thành một thứ vũ khí hoàn toàn bình thường, chỉ là trên thân vẫn có một tầng sáng màu vàng lưu chuyển. Ta giơ tay chạm vào, cảm thấy thật ấm áp dễ chịu.

Tựa như…

Tựa như Tạ Ngọc Hành ngồi dưới ánh mặt trời trong buổi chiều tà.

Chưa kịp cảm thán dung mạo Tạ Ngọc Hành thêm lần nữa, ta đã xấu hổ. Dù là nằm mơ, nhưng “ngày đêm tơ tưởng” một người thế này, thật sự rất kỳ quái. Nếu một trong hai chúng ta là con gái thì đây rõ ràng là tương tư rồi.

Ta lại buồn rầu, cả giấc mơ cũng muốn làm khó dễ ta. Vào lúc ta tâm thần bất ổn, cái người choáng hết suy nghĩ của ta đột nhiên xuất hiện.

Tạ Ngọc Hành một thân xanh ngọc bích từ cửa bước vào, bên cạnh có thêm một người khác, cũng mơ hồ như những bóng người bên ngoài. Hắn nói: “Quả thật ở đây!”

Tạ Ngọc Hành: “Chẳng lẽ ngươi đến đây là vì muốn tìm cánh cung kia?”

Sao còn tiếp diễn?

Mí mắt ta giật giật, thầm niệm: “Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta!”

Tốt xấu gì cũng là giấc mơ của ta, vẫn nên nghe lời ta chứ?

Ta liên tục gây áp lực lên tiềm thức, cuối cùng được như ý nguyện. Tạ Ngọc Hành và người nọ không hề biết đến sự tồn tại của ta, đi thẳng đến chỗ cánh cung.

Vẫn là người kia ra tay, cầm cung lên. Tạ Ngọc Hành cảnh giác nhìn thoáng ra bên ngoài, thúc giục: “Đi mau.”

Người kia đáp: “Được, đi!”

Ta đã biết trước: “Ôi, các ngươi không đi được đâu.”

Tiếc thay, dù là giấc mơ của ta, hai người bọn họ cũng không thể nghe ta nhắc nhở, chỉ có thể lần nữa trải qua chuyện Tạ Ngọc Hành đã kể cho ta, gặp phải Hộ pháp của Thái Bình Môn, bị đuổi giết, tìm thấy một sơn động, lại gặp được ta trong đó.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Tạ: ( xoa đầu)

Tiểu Thẩm:… (dụi dụi dụi)

Bình luận

Truyện đang đọc