LƯƠNG CUNG HÀNH - GIANG SẮC MỘ

Tạ Ngọc Hành đồng ý theo kế hoạch của ta.

Nói chính xác hơn, y tựa hồ là bị mấy câu “quần chúng” của ta làm cho bối rối. Lúc lên đường, ta thường thấy y vừa cưỡi ngựa vừa lẩm bẩm gì đó. Ta chớp mắt ngắm nhìn y, trong đầu lại bay ra mấy câu “Quần chúng nhân dân là người sáng tạo ra lịch sử”, “Đời người là hữu hạn, nhưng phụng sự nhân dân là vô hạn”…

Càng nghĩ càng cảm thấy rất hợp ý, nhất định phải tìm cơ hội nói cho Tạ Ngọc Hành nghe. Nhưng mà hiện tại, ta có nhiệm vụ quan trọng hơn phải làm: Thuyết phục Chung Nam Kiếm Phái đồng ý với kế hoạch của ta.

Việc này khó hơn nhiều so với việc thuyết phục Tạ Ngọc Hành. Bọn họ đều là “tiền bối trong võ lâm”, khảng khái kéo chúng ta nhập bọn là thật, nhưng cố chấp không nghe khuyên nhủ cũng là thật. May là đường đến kinh thành còn dài, dù cho ban ngày phải gấp rút lên đường, không có thời gian lo nghĩ chuyện khác, thì buổi tối luôn có thời gian “nói chuyện phiếm”.

Ta cũng nhận ra Đào thúc chính là người được kính trọng nhất ở đây, vì thế nhắm thẳng đến ông ấy, hễ có cơ hội là ta lại xáp đến nói chuyện: “Đi con đường này, nhất thiết phải xuất đầu lộ diện, nói rõ thân phận, nhưng cũng phải xem mình là dân chúng bình thường. Đến chừng đó, quan binh muốn bắt mọi người, chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước bọt là đủ nhấn chìm bọn họ. Có câu “miệng lưỡi thế gian” đó còn gì.”

“Xông lên đánh cướp lại khác. Quan binh bắt các người, người ngoài chẳng những lảng tránh mà còn hả hê cổ vũ. Giả sử, ta nói giả sử thôi, có mấy huynh đệ không may bị bắt, chẳng phải thanh danh cả đời xem như hủy, bị triều đình xem như cùng một bọn với bè lũ ma giáo Thái Bình Môn sao? Nói một câu khó nghe, đến chừng đó, muốn đi nhặt xác cho bọn họ cũng…”

Còn chưa nói hết câu, Đào thúc đã nhìn sang phía ta, rõ ràng không vui. Mày cau lại, môi mím chặt, trong mắt lộ ra chút hung dữ. Ta thức thời câm miệng.

Qua một lúc, thần sắc ông ta thoáng hòa hoãn, ta mới tranh thủ bổ sung: “Tóm lại, Đào thúc, hãy suy nghĩ kỹ càng nhé.”

Nếu ông ta thật sự không nghĩ thông — ta thầm nghĩ — thì sau khi đến kinh thành, bọn ta còn vài ngày, thậm chí vài chục ngày trước khi buổi hành hình diễn ra. Đến khi đó, ta phải tìm kiếm các nhân sĩ giang hồ khác, thử thuyết phục bọn họ. Dù sao, chỉ cần xuất hiện cùng với Chung Nam Kiếm Phái, thân phận của ta và Tạ Ngọc Hành xem như không còn đáng ngờ nữa.

Nhưng mà, sự thật chứng minh, Đào thúc đã dao động.

Bình thường ông ta là người nói nhiều, vậy mà từ lúc đó lại trở nên trầm lặng hơn nhiều. Mỗi lần nhìn sang, ta đều thấy giữa mày ông ấy có một chữ xuyên (川).

Ta biết ông ấy đang đấu tranh, không đơn giản chỉ vì những lời ta nói, mà còn vì tư tưởng chủ đạo của thế giới này: Hoàng đế chí tôn vô thượng, bá tánh phải thần phục. Ta nói với ông ấy, cũng xem như là nói một cách thẳng thừng, như thế là sai. Hoàng đế cũng có thể tàn nhẫn, vô tình, vì lợi ích bản thân mà tra tấn những người vô tội. Ông ấy không tố giác ta đã xem như là có tình có nghĩa rồi.

Nhưng đây là chuyện khó tránh khỏi. So với bọn họ, ta đương nhiên tin vào phán đoán của Tạ Ngọc Hành với triều đình hơn. Cũng có thể, y căn bản chẳng phải “phán đoán”, mà thật sự từng nhận được mệnh lệnh gì đó, hoặc nghe được thông tin chuẩn xác từ nhóm Canh Tam Thất. Con đường mà ta vạch ra cho Chung Nam Kiếm Phái, nhìn thì nguy hiểm, thực tế lại là đường sống duy nhất.

Dần dần, kinh thành càng lúc càng gần, khi bọn ta bắt đầu gặp gỡ những môn phái khác, Đào thúc giao lưu cùng bọn họ, bị một đống kế hoạch như “lẻn vào nhà giam cứu Trang chủ ra”, “bịt mặt lao lên pháp trường, mang người bỏ chạy”, “thôi thì cứ vào cung giãy bày với Hoàng đế”… làm cho hãi hùng khiếp vía. Rốt cuộc, một đêm nọ, ông gọi ta: “Thẩm tiểu huynh đệ, nói rõ kế hoạch của ngươi với mọi người trong phái ta đi.”

Trong lòng ta khẽ động, biết mình đã thành công rồi.

“Được.” Ngoài mặt ta mang vẻ bĩnh tĩnh lịch sự, “Chư vị tiền bối, tiểu bối bất tài, chỉ nghĩ được đến đây. Nếu có ý kiến khác, mời các vị nói ra, chúng ta cùng bàn bạc kỹ lưỡng.”

Vừa dứt lời, Đào thúc đã vỗ bộp lên vai ta: “Đều là người một nhà, khách khí vậy làm gì!”

“…” Ta hít sâu một hơi, thầm nghĩ, còn không phải vì sợ tai vách mạch rừng sao. Ngài đây có thể quản được anh em của mình, nhưng những người khác thì chưa chắc.

“Những phương án kia, theo ta thấy là không khả thi. Nhưng biện pháp của ta, nói thật là cũng có nguy hiểm.”

Rủi ro lớn nhất là số lượng người tham gia. Nếu quá ít, trong mắt người khác đây không phải “ý dân”, mà là đám người giang hồ làm loạn. Cũng may mà còn thời gian, chỉ cần có thêm một nhóm khác gia nhập, ta sẽ có cách thực hiện.

Vừa suy ngẫm, vừa trình bày. Chuyện này liên quan đến mạng người, ta không dám làm ẩu. Ban đầu chỉ có Chung Nam Kiếm Phái lắng nghe, dần dần, mấy người đang dừng chân ở thôn trang này cũng ghé đến.

Làm sao để có nhiều người cùng tham gia, làm sao để phân tán bọn họ vào đám đông và hỗ trợ lẫn nhau, làm sao để nhanh chóng truyền bá cho dân chúng trong kinh thành và vùng phụ cận rằng “Đây là người tốt, không thể chết oan”… Ta nói rất nhiều, lúc nói cũng cẩn thận quan sát thái độ của các nhóm người.

Rất nhiều người lắng nghe, nhưng chỉ chừng phân nửa là tán thành. Ta vừa dứt lời, lập tức có người phản bác: “Nhóc con, đúng là không biết nặng nhẹ! Nếu báo gia môn như lời ngươi nói, chẳng phải là tự chuốc phiền phức vào thân sao?”

Ta nhìn người nọ, là một người đàn ông nhìn còn lớn tuổi hơn cả Đào thúc, đầu đã hai thứ tóc. Sự già dặn không chỉ ở tuổi tác, mà còn ở khí chất nổi bật, khiến ông ta ngồi đó thôi mà đã có vẻ khác biệt với mọi người xung quanh, Ta đoán người này võ công cực cao, rất có danh tiếng trong võ lâm. Quả nhiên, trong đám đông có người reo lên: “Là Hoàng đại hiệp!”

Nghe kỹ hơn, dường như người này còn có danh hào “Hoàng Hạc đạo nhân”, có lẽ liên quan đến sư thừa hoặc công pháp của ông ta. Ta không phân tích tỉ mỉ mà hỏi lại: “Vậy theo ý ngài thì nên làm thế nào?”

Hoàng Hạc đạo nhân: “Kế hoạch càng nhiều, rủi ro càng nhiều! Theo ta, phiền phức như thế làm gì? Cứ vào ngục cướp người là xong.”

Ta nheo mắt, thầm nghĩ, mấy lời ta vừa nói ngài không thèm nghe lấy một chữ à.

“Tiền bối,” Ta gọi, “Chuyện này…”

Giữa chừng bị Tạ Ngọc Hành cắt ngang. Y nãy giờ vẫn luôn im lặng ngồi cạnh ta, cùng lắm là tiện tay lau chùi thanh kiếm của mình, lúc này y nâng mắt lên, nhìn thẳng vào Hoàng Hạc đạo nhân, nói: “Nghe tiền bối nói, phải chăng ngài đã nghiên cứu rất kỹ về đại lao trong kinh thành?”

Hoàng Hạc đạo nhân sửng sốt: “Nghiên cứu cái gì?”

Tạ Ngọc Hành nghiêm túc nói: “Muốn vào đó, cũng phải biết nó ở đâu chứ.”

Khóe mắt đạo nhân giật giật một chút, nói: “Ở đâu —— chuyện này, vào thành hỏi là được rồi!”

Có người bên cạnh ông ta khẽ gật đầu. Tạ Ngọc Hành nhìn thấy, vẫn không đổi sắc, nói: “Nói vậy cũng không sai, đã là người trong kinh thành, hẳn là biết chuyện này. Có điều, tiền bối đi hỏi thăm cũng phải cẩn thận, không khéo sẽ làm người ta chạy đi báo quan phủ đấy.”

Hoàng Hạc đạo nhân: “…”

Mấy người ban nãy vừa gật gù, lúc này bắt đầu nhíu mày. Ta nhìn thấy, liền hiểu đã Tạ Ngọc Hành đánh trúng vào nỗi lo của bọn họ rồi.

“Hơn nữa,” Tạ Ngọc Hành lại nói, “Thường dân, quan viên và tông thất phạm tội sẽ bị giam giữ ở những chỗ khác nhau. Đại ngục của Hình Bộ, hay nhà giam của Đại Lý Tự, hay Tông Nhân Phủ… nếu đi nhầm từ đầu, kế hoạch sau đó khó mà tiếp tục thực hiện.”

Không ít người lộ ra vẻ hoang mang.

Tạ Ngọc Hành: “Ngoài những nhà lao công khai minh bạch đó, thuộc hạ của Hoàng đế vẫn có những nơi bí mật để giam giữ phạm nhân đặc biệt. Theo ta thấy, đây mới là vấn đề. Suy cho cùng, chư bị đều biết, bất luận là ma đầu Thẩm Thông hay là người của Vô Trần Sơn Trang thì đều là những kẻ võ công không tầm thường, ngục tốt bình thường không trông giữ được. Nhưng những nơi bí mật như vậy, liệu có thể hỏi thăm người dân trong kinh thành được không?”

Nghe vậy, vài người đang trong trạng thái hoang mang không tự chủ được mà gật đầu đồng tình với Tạ Ngọc Hành. Ngay cả Hoàng Hạc đạo nhân cũng có vẻ suy tư. Cũng phải, những người tụ tập ở đây, dù là vì mục đích gì đi chăng nữa, thì cũng thật sự có lòng cứu Nhiếp Trang chủ.

“Vậy, theo vị tiểu huynh đệ này, làm sao tìm được nơi đó?” Hoàng Hạc đạo nhân chắp tay hỏi Tạ Ngọc Hành.

Tạ Ngọc Hành điềm nhiên đáp lễ, hỏi: “Nếu tìm được, tiền bối vẫn muốn xông vào cứu người sao? Ngoài ngài ra, có ai muốn đi nữa?”

Hoàng Hạc đạo nhân đáp: “Tất nhiên phải đi. Ta cũng đã nói, chờ đến ngày hành quyết thì mọi chuyện đã muộn. Về việc ai cùng chí hướng…” Ông ta nhìn xung quanh, “Có ai nguyện ý đi cùng lão phu không?”

Nếu “biết được địa điểm”, không ít người giơ tay, đứng dậy tỏ ý đồng hành. Nhưng ta bất ngờ nhận thấy, mà cũng lý giải được, không một ai trong Chung Nam Kiếm Phái muốn tham gia.

Bọn họ tự cảm thấy mình công phu không đủ, hay là bị lời nói của ta lay động? Ta còn đang cân nhắc, nghe Tạ Ngọc Hành nói: “Đi càng đông, động tĩnh càng lớn, khả năng bị phát hiện cũng càng cao.”

Hoàng Hạc đạo nhân nhíu mày.

Tạ Ngọc Hành không cho ông ta thời gian suy nghĩ, nói thẳng: “Đi ít người cũng chưa chắc đã tốt. Ta không biết tình trạng của Nhiếp Trang chủ hiện giờ thế nào, nhưng nếu triều đình muốn khống chế ông ta thì có rất nhiều loại thuốc. Ngoài ra, tay chân ông ta không chừng cũng…”

Thấy sắc mặt mấy người kia càng lúc càng khó coi, Tạ Ngọc Hành dừng lời. Nhưng lời y nói không phải là không có cơ sở, mọi người không thể không suy xét theo hướng này.

Ta cũng thầm nghĩ: Tạ Ngọc Hành quả thật đã nói đến chỗ quan trọng nhất. Nếu người bọn họ cứu ra không phải là một người có sức chiến đấu, mà là một người cần bọn họ cắt giảm nhân lực để đưa ra ngoài, vậy cứ cứu được một người, tương đương với bớt đi một người tiếp ứng…

Vô Trần Sơn Trang trên dưới mấy chục người, lại không biết có bao nhiêu nghĩa sĩ đã đến giúp đỡ rồi bị bắt lại. Chỉ tính một người giúp một người, thì tối thiểu cũng cần hơn năm mươi người hành động cùng một lúc. Linh Tê Vệ không mù, làm sao không phát hiện ra?

Hoàng Hạc đạo nhân hít sâu một hơi, nói: “Xem ra việc này quả thật khó thành. Nhưng kế sách của các ngươi, thực hiện thế nào?”

Lúc nói, đạo nhân nhìn ta chằm chằm, đôi mắt sáng quắc, cứ như muốn thiêu rụi ta.

Bình luận

Truyện đang đọc