Đúng vậy, ngay từ lần đầu nghe hai chữ “Thiên Tuyền” trong miệng Tạ Ngọc Hành, ta đã mơ hồ cảm giác tên cả hai nghe quen tai, dường như có liên quan đến một khái niệm gì đó. Hiện giờ có thêm “Thiên Xu” nữa, rốt cuộc ta đã bắt được manh mối rồi.
Nghĩ kỹ lại, lúc nãy ở trong phòng Chúc Thái thú chẳng phải có bảy người sao, tương ứng với “thất tinh”.
Có bước đột phá này, lẽ ra ta phải rất hào hứng, nhưng thực tế, lúc này trong lòng ta nặng trĩu, không chút vui vẻ nào. Hẳn là vì lời nói ban nãy của Mục Dương, đúng như gã nói, tên của Tạ Ngọc Hành đã bị một “Ngọc Hành” khác lấy đi rồi sao? Vậy y hiện tại…
Chuyện này đương nhiên không thể nói với Mục Dương rồi. Ta miễn cưỡng áp xuống sự nôn nóng, dùng một giọng điệu trấn tĩnh mà hỏi ra câu kia. Tuy là hỏi, nhưng đó gần như là lời khẳng định. Lời đó vừa dứt, ta liền thấy con ngươi của Mục Dương co lại.
Quả nhiên là vậy. Ta hiểu ra, nhưng lập tức hỏi dồn: “Tại sao?”
Ánh mắt Mục Dương hơi hoảng, nhưng vẫn chưa đáp lời.
Ta biết gã đang cân nhắc lợi hại, không dám chắc có nên ngửa bài với ta hay không. Nhưng hiện tại quyền chủ động ở trong tay ta, ta sẽ không dễ dàng buông ra.
“Theo ý của phụ thân ta,” Ta thẳng thừng phân tích với gã, “Tù nhân kia bị dụng hình tra khảo một thời gian rồi mới dùng thủ đoạn giả chết thoát thân. Trong đống răng người trong nhà giam hẳn là cũng có của hắn. Mục thúc, khi đó ngươi rõ ràng không thèm quan tâm tới hắn, nhưng tại sao sau đó lại đổi ý? Chẳng lẽ lúc Từ Hộ pháp không có ở đó canh chừng, hắn cho ngươi thứ gì sao?”
Mục Dương thoạt nhìn rất muốn bắt ta câm miệng, nhưng nếu đã vậy, ta càng phải nói.
Ta vừa lưu tâm đến cái tay còn lại của gã, đề phòng gã thụi ta một phát, vừa tiếp tục nói nhanh: “Có thứ gì có thể khiến Mục thúc dao động, lại không thể đả động đến Từ Hộ pháp? Hắn là người của triều đình…”
Dừng một chút, nhìn vẻ mặt Mục Dương, thấy yết hầu gã lăn lộn, ta nhận ra gã cũng đã biết chuyện này.
“Có lẽ hắn thật sự có thứ để trao đổi, nhưng mới rồi ta ở trong phủ Thái thú thăm dò tình hình, cảm thấy đám người kia rõ ràng xem thường người trong giang hồ. Thái Bình Môn bình thường hành sự cũng không chút nể nang, ta không tin người kia hứa hẹn cho Mục thúc quyền thế địa vị.”
“Chẳng lẽ là tiền tài?” Ta tiếp tục suy đoán, “Không. Thân là Hộ pháp Thái Bình Môn, Mục thúc nào có thiếu thứ này. Hay là thật sự có lý do gì khó nói… Nhưng nhìn bộ dạng ngươi thế này, hẳn cũng không phải.”
Đã làm cả cái chuyện xem người là thức ăn rồi, ta không tin người trong ma giáo sẽ có gánh nặng tâm lý đối với việc giết người cướp của. Lời vừa rồi chẳng qua là ta nói cho đủ số thôi, trọng điểm ở câu tiếp theo.
“Nếu không phải lấy lợi ích ra dụ dỗ, chẳng lẽ, vấn đề nằm ở chính bản thân người đó?”
Nói đến đây, Mục Dương biến sắc, rõ ràng hít sâu một hơi. Ta biết mình đoán trúng rồi.
“Chẳng lẽ hắn là thân nhân của Mục thúc?” Ta hỏi.
Nhưng đây cũng gần như là đáp án rồi. Dù sao đi nữa, thời gian Mục Dương ở cùng người kia còn ngắn hơn thời gian ta ở cùng Tạ Ngọc Hành, mà lập trường hai bên lẫn tình huống khi đó chẳng hợp để nảy sinh tình yêu tình báo gì cả. Như vậy, giả thuyết hai người có quan hệ huyết thống lại rất hợp lý, vừa kéo gần khoảng cách hai người, vừa có thể giải thích vì sao Mục Dương dù phản bội Thẩm Thông đi nữa cũng không ngần ngại ra tay giúp đỡ đối phương.
“Không hổ là thiếu chủ.” Im lặng một lúc, Mục Dương rốt cuộc thán phục, “Thảo nào Chưởng môn xem trọng ngài như thế.”
Ta giả vờ giả vịt: “Quá khen rồi.”
“Chỉ là,” Sắc mặt Mục Dương thay đổi, vung tay một cái, thoát khỏi khống chế của ta, “Thiếu chủ nói với ta nhiều như vậy mà không trực tiếp động thủ, phải chăng, lời ta nói ban nãy cũng không sai?”
“…” Được rồi, đến lượt ta im miệng.
“Khai Dương là em trai ta.” Mục Dương chủ động nói, “Ta nhận ra vết bớt trên vai nó, nhưng lúc đó nó đã… Ta nghĩ cách bảo họ Từ rời đi, để ta một mình nói chuyện với Khai Dương. Ban đầu nó không tin, mãi đến khi nghe ta nhắc đến những chuyện lúc nhỏ, bấy giờ mới nói với ta, nó phụng mệnh vị kia ở kinh thành, lên núi trộm cung thần.”
Ta tái diễn lại phân cảnh ban nãy của Mục Dương, không nói một lời, nhưng trong đầu vẫn còn quay cuồng, nhớ đến truyền thuyết về cung Trụy Nhật mà Tạ Ngọc Hành từng nói qua.
Được rồi, ta thoáng buồn bực mà nghĩ, có lẽ y cũng không hoàn toàn lừa gạt ta, chỉ là thay đổi thứ tự mọi việc chút thôi. Án mạng ở Hoắc Gia Sơn Trang là thật, nhưng Tạ Ngọc Hành cùng “người bạn” của y lên núi vì chuyện đó là giả. Hai người có mục tiêu rất rõ ràng, chính là trộm cung Trụy Nhật. Chỉ là giữa chừng bị Hộ pháp… không, hẳn là bị ta bắt gặp, mới dẫn đến những chuyện tiếp theo.
“Ta chỉ có một đứa em trai này thôi.” Mục Dương nhàn nhạt nói, “Ban đầu ta tưởng nó có cuộc sống yên ổn qua ngày, lúc này mới biết, mấy năm sau khi ta bị bán đi, trong nhà lại có chuyện, nó cũng vào tay lái buôn, chỉ là nó may mắn hơn ta, được quan phủ mua về.”
Nói đến đây, gã lại trầm mặc. Ta biết đây là lúc thích hợp để lên tiếng, nhưng đầu óc ta lại bắt đầu ong ong. Phải rồi, nếu Tạ Ngọc Hành cùng mấy người Thiên Xu, Thiên Tuyền đều không phải là huynh đệ từ một môn phái giang hồ bình thường, vậy làm sao bọn họ tụ lại một chỗ? Em trai của Mục Dương là bị bán, vậy Tạ Ngọc Hành cũng giống hắn sao?
Trái tim ta nhất thời thắt lại. Trước kia nói chuyện trên trời dưới đất với Tạ Ngọc Hành, nghe y nói mình từ nhỏ rời nhà, bái nhập sư môn, ta chỉ cảm thán “đúng là chốn giang hồ”, chẳng hề nhận ra ý tứ thật sự trong lời nói của y. Bị mua đi bán lại, cả tên của mình cũng không còn, chỉ được gọi bằng một biệt danh “Ngọc Hành”, cũng có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.
… Rốt cuộc tên y là gì? Liệu y có còn nhớ không?
“Không nói chuyện này nữa.” Mục Dương lại mở miệng, cắt ngang suy nghĩ của ta. Ánh mắt gã vẫn luôn nhìn thẳng vào ta, nói, “Thiếu chủ, ta không quan tâm ngài và người kia đã xảy ra chuyện gì, hiện tại thành quan hệ gì. Chỉ có một vấn đề, ngài có muốn giúp y thoát thân khỏi đám người kia không?”
Ta khó mà im miệng nữa: “Muốn.”
Mục Dương cười, tiếp tục nói: “Vậy thiếu chủ, ngài có muốn hợp tác với ta không?”
Ta không nói “Có”, cũng không nói “Không”, mà hỏi ngược lại gã: “Ý ngươi là gì?”
Nhìn vẻ mặt của Mục Dương, có vẻ gã đã có kế hoạch hoàn chỉnh rồi. Y như rằng, nghe ta hỏi xong, gã bắt đầu chậm rãi nói. Gã nói chỉ cần hai ta thiết kế một cái bẫy dẫn đám người Thiên Xu lên núi, lệnh cho giáo chúng Thái Bình Môn vây giết, chẳng phải diệt trừ được mối họa sao? Đến lúc đó cũng có thể ép bọn chúng khai ra tung tích của em trai gã và Tạ Ngọc Hành.
Ta nghe xong, ngẫm nghĩ, chỉ ra hai vấn đề.
“Thứ nhất, Mục thúc, không phải ngươi đã nói sao, người anh em kia bị Hộ pháp tiền nhiệm thẩm vấn, thà chết chứ không chịu khuất phục. Bây giờ đổi lại là ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự có cách moi thông tin từ miệng bọn họ?”
Sắc mặt Mục Dương vốn đã khó coi, lúc này càng xấu hơn.
“Thứ hai,” Không đợi gã mở miệng, ta nói tiếp, “Dù cho chúng ta có thể cứu người ra, ngươi định giải thích với phụ thân thế nào? —— Ta thì không thành vấn đề, dù sao cũng không có mấy ai từng nhìn thấy Tạ Ngọc Hành, nhưng ngươi thì khác.”
Mục Dương nheo mắt, nặng nề nói: “Nói cách khác, thiếu chủ sẽ không làm theo kiến nghị của ta?”
Ta chửi thầm trong bụng, ngươi “kiến nghị” hồi nào, đó rõ ràng là ép buộc. Nhưng ta rộng lượng, vậy nên không thèm so đo với ngươi.
Ta ngẫm nghĩ thật kỹ. Người này cùng ta vào thành, nhất định không phải vì đoán trước được đám người Thiên Xu ở trong phủ Thái thú, càng không thể từ việc đó mà suy ra được em trai gã và Tạ Ngọc Hành đang gặp nguy hiểm. Mục đích thật sự của gã, e rằng lúc này không tiện nói ra.
“Ta nói chứ, Mục thúc, muốn làm cái gì cũng phải nhìn rõ hết thảy những trở ngại trước mắt.” Ta như cười như không, “Nếu ngay cả chuyện cỏn con này cũng không nắm được, còn muốn tìm người bằng cách nào? Còn không bằng nhảy ra trước mặt cho bọn họ bắt, nói không chừng sẽ đưa ngươi đến chỗ của em trai ngươi.”
Đến chừng đó, còn sống hay đã chết thì ta không đảm bảo.
Mục Dương nghe vậy, gương mặt thoáng căng thẳng, giống như đang thật sự nghiền ngẫm những lời ta nói.
Ta nhìn gã, lại nhìn phía sau gã, suy tính khả năng bỏ gã lại đây.
“… Thiếu chủ nói hai vấn đề,” Qua một lúc, Mục Dương chậm rãi mở miệng, “Kỳ thật đều không phải vấn đề. Muốn dụ bọn họ lên núi, đầu tiên phải có ‘mồi’. Chỉ cần ta tiết lộ mối quan hệ của ta và Khai Dương, bọn họ cũng sẽ muốn lợi dụng ta để moi thông tin về tình hình trên núi. Đến chừng đó, ta thuận thế hỏi tình trạng của Khai Dương, khả năng cao bọn họ sẽ không giấu diếm.”
“Còn vấn đề thứ hai, chuyện này trời biết đất biết, ngài biết ta biết. Tìm người, dàn xếp, đều có thể làm một cách lén lút, không nhất thiết phải để lộ ra ngoài. Thiếu chủ, ngài thấy sao?”
“Ta thấy,” Ta thoải mái đáp, “Mục thúc nói đúng, phải có ‘mồi’, nhưng miếng mồi không nên là ngươi.”
Mục Dương nhíu mày: “Hửm? Tại sao?”
Ở nơi gã không nhìn thấy được, ta lén lút siết nắm tay, sắp xếp lại suy nghĩ: “Điều quan trọng nhất: bọn họ không biết ngươi là ai.”
Mục Dương: “Nhưng ta có thể…”
“Nói với bọn họ về chuyện ‘Khai Dương’ gặp phải trên núi sao? Mục thúc, ngươi thử tự hỏi lòng mình xem, những chuyện đó có bao nhiêu người có thể xác thực?” Ta nói, “Ta thì khác, chỉ cần nhìn thấy gương mặt này, bọn họ đều biết đây là người của Thái Bình Môn. Suy cho cùng, trước kia ta từng thật sự dẫn theo một nhóm người giao thủ với bọn họ.”
Mục Dương chau mày thật sâu, như thể đang suy tư lời ta nói.
Ta không cho gã thời gian suy xét kỹ càng, nói thẳng: “Hơn nữa, nếu ta đã dẫn theo một nhóm người, chẳng phải đã chứng minh ta có thân phận đặc biệt sao? Dù bọn họ không thể đoán ra ta là ‘thiếu chủ’, cũng sẽ tin rằng ta là người am hiểu về bố trí trên núi Thái Bình. Ngươi thì khác, Mục thúc, ngươi đoán xem, bọn bọ có cảm thấy ngươi là miếng mồi mà Chưởng môn tung ra không?”
Mục Dương có vẻ bị thuyết phục, chỉ là còn chút băn khoăn.
“Mục thúc hiện tại chỉ sợ không cứu được người.” Ta nói, “Nhưng Tạ Ngọc Hành và Khai Dương đều là người không hoàn thành nhiệm vụ, tình cảnh của bọn họ có lẽ không khác nhau mấy. Ngươi cũng biết, ta không động thủ với ngươi, chứng tỏ chúng ta chung hội chung thuyền. Sao lúc nãy thì chắc chắn, bây giờ lại sợ bóng sợ gió như vậy?”
“… Được!” Rốt cuộc gã cũng mở miệng, “Việc này để thiếu chủ quyết định, ta tận lực phối hợp!”
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Phải nói.. đúng là một cặp đôi cứu vớt lẫn nhau ha (mò mò nắp nồi) (nhìn ngó) (liệu có cần đội lên lại không?)
Tiểu Thẩm: (đang đi tìm người) (lịch sự gõ cửa) Cộc cộc cộc! Tạ Ngọc Hành à, có trong đó không?
Tiểu Tạ: …
Tiểu Thẩm: (lên giọng) Nè? Tạ Ngọc Hành?
Tiểu Tạ: …
Tiểu Thẩm: (gãi đầu) (lẩm bẩm) Hình như không có ở đây, ta đi chỗ khác tìm vậy.
Tiểu Tạ: … Ở đây mà, đừng đi.