LƯU MANH HÓA IDOL



Trương Quang Bảo mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng giản dị, kết hợp với quần jean, gương mặt mang theo đường nét bất cần đời.

Hai tay anh đút vào túi quần, đôi mắt xoay trái xoay phải liên tục 180 độ, quét nhìn những người đi qua lại bên cạnh mình.

Các chàng trai tuổi hai mươi đều thích như vậy, cũng giống như mèo trời sinh đã thích ăn cá vậy.

Thời tiết hôm nay quả thực không tệ, mấy ngày trước mặt trời vẫn luôn ẩn trong mây, không chịu ló dạng.

Giờ phút này gió nhẹ phả vào mặt cực kỳ thoải mái.

Trương Quang Bảo mang theo vài anh em đi ra ngoài để làm chuyện mà bọn họ đã bàn bạc ít nhất hai tháng trước.
Bất chợt từ góc Tây Bắc của quảng trường có một cô gái đeo thắt lưng màu hồng, mang quần jean dài bó sát vào cơ thể, khóe miệng thấp thoáng ý cười.

Anh nhanh chóng đụng nhẹ vào Lý Đức bên cạnh, nói: "Này xem kìa, cô gái này không tệ nhỉ, cậu nhìn vóc người xem, tuyệt thật!"
Lý Đức có gương mặt tuấn tú, môi đỏ răng trắng, khuôn mặt vừa trắng vừa nhỏ, nghe Trương Quang Bảo nói như vậy, bèn nhìn theo ngón tay của anh chỉ sang.

Ôi chao, đúng là không tệ mà.

Anh ta gật đầu lia lạ, đáp: "Chậc chậc, đúng là cực phẩm mà."
"Tôi nói mà, cả buổi trời mí mắt trái cứ giật giật thế nào ấy, hóa ra lại là có chuyện tốt." Trương Quang Bảo chỉnh sửa lại quần áo, tiêu sái hất đầu tóc vốn dĩ cũng không đẹp đẽ gì lắm của mình, chuẩn bị hành động.

Lúc này, Lương Cẩm, người nãy giờ vẫn không nói năng gì chợt lên tiếng: "Không ổn đâu, cậu nhìn trên quảng trường này nhiều người như vậy.

Nếu người ta xem chúng ta là lưu manh, vậy thì đúng thật quá mất mặt." Trương Quang Bảo nghe thấy những lời này liền không vui, trong mấy anh em, chỉ có tên Lương Cẩm này mỗi lần gặp chuyện gì là lại nhiều lời.

Ngược lại không phải vì anh ta nhát gan, mà là khi gặp phải bất cứ chuyện gì, anh ta vẫn luôn nghĩ nhiều hơn so với người khác.
"Mẹ kiếp, cậu đang nói cái quái gì vậy, ai là lưu manh chứ? Có thấy lưu manh nào đẹp trai như mấy anh đây chưa? Lý Đức, cậu đi đi, đừng lãng phí gương mặt đẹp trai mà mẹ cậu đã cho nữa." Trương Quang Bảo biết Lý Đức nổi tiếng xúc động, sợ nhất là người khác khiêu khích mình.

Nếu ai đó dám kích động anh ta, anh ta có thể ra giữa đường chặn xe cảnh sát 110 lại nữa ấy chứ.
Chuyện này thật sự không phải là anh cố ý thổi phồng lên đâu.

Khi còn học trung học, có ngày vào ban đêm, mọi người không ai ngủ được cả, nửa đêm trèo qua hàng rào đi ra ngoài quán nét.

Thời điểm đi ngang qua một cây cầu lớn, có lẽ là vì quá phấn khích, Trương Quang Bảo nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát 110 đang tuần tra, liền giật dây bảo Lý Đức ra cản lại.

Người anh em này lại thật sự nghênh ngang đi đến giữa cầu, giơ hai tay hai chân ra đứng cản.

May mà Trương Quang Bảo nhanh tay lẹ mắt, một tay kéo anh ta lại, nếu không, có khi còn chưa kịp tới quán nét, e rằng đã phải qua đêm trong đồn cảnh sát rồi.
Sắc mặt Lý Đức lộ ra vẻ khó xử, hôm nay là ngày đầu tiên "quảng trường văn hóa" mở cửa, rất nhiều người từ các quận huyện khác nhau cũng tới tham gia náo nhiệt.

Trên quảng trường người đến người đi, ít nhất có tới một nghìn người.

Nếu thật sự có xảy bạo động gì đó, cũng không dễ chạy thoát được.
"Không dám đi sao? Hắc hắc, thế này không giống phong cách của cậu nha? Còn nhớ lần trước vào ngày sinh nhật của Lương Cẩm, chúng ta mới uống vài ly thôi, thế mà nửa đêm đó cậu đã một đường đạp hết thùng rác của cả khu phố kia.

Lòng dũng cảm đó đã khiến tất cả anh em ai cũng phục.

Hôm nay sao không nóng nảy như vậy nữa thế? " Những lời này nhất định có hiệu quả, bởi vì anh còn chưa nói hết lời, Lý Đức đã lảo đảo đi tới.


Trương Quang Bảo kích động vỗ vai Lương Cẩm, nói: "Haha! Có trò hay để xem rồi!" Nói xong, anh vội vàng chạy theo xem.
Chỉ thấy Lý Đức vội vàng chạy thẳng đuổi tới chỗ cô gái kia, gọi với theo sau lưng người ta, lớn tiếng kêu lên: "Này! Em à, em tên gì vậy?" Trương Quang Bảo vừa nghe thấy lời này, liền lập tức lui người trở về.

Tên nhóc này con mẹ nó chết não thật rồi sao, có ai mà lại trực tiếp như vậy chứ? Cô gái kia bị giọng nói lớn tiếng phía sau lưng làm cho giật cả mình.

Đang muốn ra vẻ thì lúc quay đầu lại, chợt nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai, giọng điệu mới hòa hoãn hơn, hỏi: "Có cần phải nói cho anh biết sao?" Câu nói đầu tiên thôi đã khiến cho Lý Đức tỉnh táo đầu óc lại, tên nhãi này đầu óc bị thiếu gân, bị em gái kia hỏi như vậy, liền không biết nói gì tiếp theo.

Quay đầu nhìn lại liền thấy Trương Quang Bảo cùng Lương Cẩm, hai người đang làm bộ như không có việc gì, quay lưng về phía anh, giả vờ nói chuyện với nhau.

Chết tiệt thật mà, đúng là con mẹ nó không trượng nghĩa chút nào.

Nhưng không còn cách nào cả, lời đã nói ra khỏi miệng, kịch vẫn phải tiếp tục diễn thôi.

Vì vậy, anh ta mới nói ra một câu đặc biệt cổ hủ, gần như rặn ra: "Chúng ta làm bạn bè được chứ?"
Cô gái kia có vẻ như thấy anh ta đang chọc cười mình, bèn cười như không cười hỏi: "Có cần thiết không?"
"Đương nhiên là có rồi, em đẹp như vậy, không được kết bạn với em, tôi cũng không thể nào quay về được cả." Lời nói này của Lý Đức ngược lại đủ thẳng thừng.

Cô gái kia thật ra đã sớm chú ý tới hai người ở sau lưng Lý Đức, khi nghe anh ta vừa nói như vậy, trong lòng lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.

Khinh thường liếc nhìn anh ta một cái, hất túi xách nhỏ, quay đầu bước đi.

Lý Đức lập tức ngây ngẩn cả ra, bất đắc dĩ nhún vai, muốn đi trở về.
"Đồ ngốc, đuổi theo đi chứ.

Hỏi thử xem cô ấy học trường nào." Trương Quang Bảo chỉ sợ thiên hạ không loạn, liều mạng giật dây.

Lý Đức cũng cảm thấy rằng không thể mất mặt như vậy được, dù gì cũng có người đã từng nói anh ta lớn lên trông giống như Kim Thành Vũ, cứ như vậy kết thúc cũng quá mất thể diện rồi.

Trong lòng quyết tâm đuổi theo.
"Này, em gái ơi, em vẫn còn đi học sao? Ở trường nào vậy?" Lý Đức đi theo phía sau lưng cô gái kia, liên tục đặt câu hỏi.
"Anh làm gì vậy? Muốn giở trò lưu manh ở nơi công cộng sao?" Cô gái kia dừng lại, đầy cảnh giác nói.

Lý Đức táo tợn đáp: "Em đừng nói như vậy chứ, tôi chỉ muốn kết bạn với em thôi, không cần phải nghiêm túc như thế.

Cái danh lưu manh vẻ vang kia, tôi không đảm đương nổi đâu.
Cô gái kia chán ghét cau mày, nói: "Ai muốn kết bạn với anh chứ, anh đừng đi theo tôi nữa, nếu không tôi sẽ không khách sáo với anh nữa đâu!"
Lý Đức lập tức nổi giận, nói: "Tôi nói này, sao cô lại vừa ngốc vừa không biết đối nhân xử thế như vậy chứ? Tôi tìm đến cô chỉ là muốn cùng cô kết bạn.

Nếu dáng dấp của cô heo không tha, chó không gặm thì ông đây cũng lười quan tâm đến cô làm gì."
Đi theo phía sau bọn họ là Trương Quang Bảo cùng Lương Cẩm nghe thấy vậy liền vui vẻ, tính khí của tên nhãi Lý Đức này thật là, mới nói vài câu không đúng đã mở miệng mắng người rồi.
Cô gái kia cũng không phải là dạng vừa, thấy thiếu niên lưu manh lộ ra bản tính, cũng xệ mặt xuống, mắng: "Anh mới ngu ấy, ai muốn anh tìm đến tôi cơ chứ, nhanh tránh xa bà đây ra một chút, bằng không tôi sẽ không khách khí đâu!" Cô gái kia chửi mắng to tiếng, khiến không ít người qua đường đi bên cạnh rối rít nghiêng đầu nhìn bọn họ.

Sắc mặt Lý Đức không thể kiềm chế được nữa, không ngờ miệng mồm của người phụ nữ này cũng thật là lợi hại.

Đang muốn chỉ tay lên trời chửi thề, thì một giọng nói từ bên cạnh truyền đến: "Lưu manh ở đâu ra vậy? Cậu muốn làm gì?"
Lý Đức xoắn xuýt quay lại nhìn, người nói chuyện là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, dáng người cao dong dỏng, gu ăn mặc cũng khá thời trang.

Một tay cậu ta đặt trong túi quần bò, một tay đặt dưới mũi hút thuốc.

Tựa như khiêu khích nhìn anh ta, theo sau là một vài thanh niên cùng tuổi.

Dáng vẻ, hình như còn là học sinh.

Nhóm người Trương Quang Bảo từ nhỏ đã lớn lên ở quận này, bây giờ hiện đang học đại học.

Vừa dịp nghỉ hè, mấy anh em mới cùng nhau quay về chơi.

Thời điểm bọn họ còn sống ở nơi này, chỉ sợ đám nhóc con này vẫn còn là học sinh giỏi ở trường ấy chứ.
"Cậu ở đâu chui ra vậy? Tôi muốn làm gì mẹ nó cậu quản được sao?" Lý Đức cứng đầu cứng cổ mắng, không để đối phương vào mắt mình.

Anh ta có một tật xấu là, thường đánh giá mọi người bằng vẻ ngoài của họ.

Nếu ở trong mắt anh ta, bạn là một tội phạm, anh ta chắc chắn sẽ không cho bạn sắc mặt tốt đâu.
Tên nhóc kia cười lạnh, nhưng không tức giận, vẻ mặt ôn hòa nói với cô gái kia: "Triệu Cảnh, xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại gặp phải mấy tên lưu manh này vậy?" Hóa ra cô gái kia tên là Triệu Cảnh.

Người ta không phát hỏa, Lý Đức ngược lại cả giận, tên nhóc kia rõ ràng không xem anh ta ra gì mà.

Coi anh ta không tồn tại đấy à, khẩu khí này, anh ta tuyệt đối không thể nuốt trôi được.
"Này! Chuyện lạ đấy à, ông đây đi đến chỗ khác mấy năm, sao lúc trở về vẫn luôn đụng phải mấy người không có mắt nhìn thế này.

Nhóc con, mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, tôi là ai biết không?" Lý Đức nói ra những lời này tuyệt đối không phải là phô trương thanh thế, mà là ba năm trước, tên tuổi của ba anh em bọn họ rất nổi tiếng trong giới học sinh của thị trấn này.
"Tôi thấy tướng mạo của anh cũng không có gì đặc biệt cả, cũng không quen biết anh, càng không có hứng thú muốn biết anh, phiền anh đừng quấy rầy bạn của tôi nữa.

Nếu không, đừng trách tôi lỗ mãng!" Tên nhóc kia ngược lại cũng không phải người sợ phiền phức, đối mặt với ánh mắt dữ tợn của Lý Đức, vẫn coi như không thấy gì.

Sau lưng mấy thanh niên khác cũng nhảy tới, bày ra tư thế sẵn sàng tiếp đón.

Người trẻ tuổi vẫn thường sĩ diện hão, dù mất mạng cũng không thành vấn đề, phải kiếm đủ thể diện đã.

Lý Đức liếc mắt nhìn động tĩnh của nhóm người Trương Quang Bảo, mạnh miệng nói: "Cậu hù dọa ai đấy? Hôm nay ông đây đứng ở chỗ này, xem các cậu dám làm gì tôi!" Sắc mặt tên nhóc kia lập tức thay đổi, bắt lấy cổ áo của Lý Đức.
"Có chuyện xảy ra rồi, qua đó đi!" Trương Quang Bảo kêu lên một tiếng, ném điếu thuốc trong tay, vội vàng chạy tới.
Tên nhóc đang nắm lấy cổ áo của Lý Đức muốn động thủ, Trương Quang Bảo thấy thế bước tới, không nặng không nhẹ nói một câu: "Buông ra." Tên nhóc kia vốn tưởng rằng Lý Đức chỉ có một mình, muốn ỷ đông hiếp ít, nhưng không ngờ anh ta còn có người giúp.

Thấy rõ chỉ có ba người bọn họ, trong lòng liền giễu cợt, cười lạnh nói: "Có người giúp đỡ nữa à, thế nào, muốn lên cùng một lần sao?"
Trương Quang Bảo không muốn nghe cậu ta nói nhảm, sắc mặt thay đổi, không nhịn được nói: "Tôi nói cậu buông tay đấy, cậu có nghe thấy không!" Tên nhóc kia không biết Trương Quang Bảo có bản lĩnh gì hay không, trong lúc nhất thời thật sự không biết phải làm thế nào, đành phải tức giận buông tay ra.

Tên Lý Đức này cũng không phải thật thà gì, thấy người ta buông ra, anh ta làm bộ như không có chuyện gì, thừa dịp người ta chưa chuẩn bị, thuận tay đánh một bạt tai.

Tiếng "bốp" giòn giã vang lên, nhất thời khiến cậu nhóc kia sững sờ cả người.
Trên mặt Trương Quang Bảo run lên một cái, giống như là anh bị đánh vậy, nói: "Cái tát này không nhẹ nha." Theo tiếng vang này, bốn phía xung quanh có ít nhất mười người đồng thời đưa mắt nhìn về phía bọn họ.

Mấy tên lưu manh đánh nhau, ở trong thị trấn này không phải là chuyện gì mới mẻ nữa.

Mọi người chỉ ở ngoài xem náo nhiệt, chứ cũng không ai chạy vào khuyên can cả.
"Mẹ kiếp!" Tên nhóc kia phản ứng lại, mắng một câu, sau đó giơ tay định đánh lại.


Trương Quang Bảo vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng hướng về một phía khác, cười nói: "Này, bên kia có cảnh sát đấy, cậu không muốn đi ăn cơm tối trong nhà giam đấy chứ?" Tên nhóc kia quay đầu lại nhìn, cách đó không xa quả thật có hai cảnh sát đang đi tuần tra.

Hai hàm răng cắn "cạch cạch" lại, trên đầu còn nổi gân xanh, chỉ vào mũi Lý Đức căm hận nói: "Nếu anh muốn chúng ta có thể tìm một chỗ để đánh nhau, thương tích hay tàn tật gì thì tự lo nhé!"
Lý Đức sắc mặt đầy dửng dưng, bĩu môi nói: "Tùy cậu thôi."
Lúc này, cô gái tên là Triệu Cảnh kia mới nói một câu: "Các anh cứ từ từ mà đánh nhau, tôi đi trước." Nói xong, cô ấy thực sự bỏ lại bạn mình ở đó rồi tự mình đi mất.
"Cô gái này thật không phúc hậu mà, người ta vì cô ấy đánh nhau.

Cô ấy lại nhấc chân đi, thật đúng là không trượng nghĩa chút nào." Trương Quang Bảo nhìn cô gái kia ngọ nguậy lắc mông rời đi, bèn lắc đầu, vẻ mặt khinh thường nói.
Trương Quang Bảo cứ thờ ơ đứng ở nơi đó, trên mặt mang theo nụ cười mỉm nhẹ, tướng mạo của anh vốn dĩ không thể tầm thường hơn được nữa, thuộc dạng gương mặt phổ thông có thể bắt gặp ở mọi nơi trên đường phố.
Tuy nhiên chỉ cần anh cười lên, cảm giác cả người liền thay đổi, dùng lời của Lý Đức nói, nụ cười của anh thật con mẹ nó xấu xa.

Nhìn những người trẻ tuổi đang tức giận trước mặt, Lý Đức cùng Lương Cẩm đứng hai bên người Trương Quang Bảo.

Tay Lý Đức đặt lên thắt lưng.

Trương Quang Bảo biết, dây nịt nơi thắt lưng là của Lý Đức đặt biệt mua, chỉ cần nhấn khóa kéo xuống là có thể thuận tay giật ra được ngay.

Trước kia lúc đánh nhau, dây nịt da này cũng đã lập được không ít công lao, Lý Đức nhờ vậy mà được phong tặng biệt danh là lữ khách roi da.
"Hắc, tôi nói này người anh em, cậu đang nói lung tung gì thế hả? Muốn đánh cứ tới đây." Trương Quang Bảo dửng dưng hỏi, chuyện đánh nhau đối với anh mà nói, cũng đều đặn giống như giờ chào cờ mỗi sáng thứ hai vậy, bình thường như cơm bữa.

Tuy nhiên bây giờ thì khác, đã lâu không đánh nhau, mấy anh em bọn họ gần như quên mất tư vị của việc đấm vào mặt ai đó là như thế nào.

"Các anh đến từ trường nào?" Tên nhóc kia trở nên thận trọng hơn, trước khi đánh nhau cũng phải tìm hiểu về lai lịch của đối phương mới được.
Lý Đức là một người nóng tính, gần đây lại nhàn rỗi, mỗi ngày đều mong đánh nhau, hoạt động gân cốt.

Vất vả lắm mới có được cơ hội này, đã sớm muốn xông tới xé nát mặt tên tóc dài kia rồi.

Thấy cậu ta đặt câu hỏi như vậy, bèn không nhịn được sốt ruột mắng: "Sao lại lề mề giống như đàn bà vậy, nhóc con, không phải vừa rồi rất kiêu ngạo à? Con bà nó, năm người các cậu, còn có ba người chúng tôi, rõ ràng là thực lực khác xa nhau rồi, còn do dự cái gì nữa, tới đi chứ.

Còn hỏi học trường nào làm gì, chẳng lẽ sau này còn muốn tìm cơ hội ném đá giấu tay sao?"
Tên nhóc bên kia nghe anh ta nói như vậy, khóe miệng mất tự nhiên run lên.

Người có thể lăn lộn trong thị trấn này, thủ đoạn nhất định phải có.

Nếu không cẩn thận chọc phải người của Cửa Bắc, vậy coi như là xui xẻo rồi.

Cần biết rằng, kết cấu của thị trấn này có chút thú vị, toàn bộ thị trấn được bao quanh bởi một bức tường thành, chia thành bốn cửa: Đông, Tây, Nam và Bắc.

Lúc những tên côn đồ cắc ké tự giới thiệu, cũng tất nhiên sẽ nói mình đến từ cửa nào.

Những người trẻ tuổi của thị trấn đều biết, mấy nhân vật ở Cửa Bắc rất hung ác, tuy rằng bây giờ đều đã đi học đại học, nhưng ở trong mắt của những học sinh trung học này, người của Cửa Bắc vẫn luôn khiến người ta phải sợ hãi.
"Các anh có quen biết người của Cửa Bắc không?"
Trương Quang Bảo cười, anh nói mà, cậu trai trẻ này ba năm trước vẫn chỉ đi theo sau mông anh thôi.

Chỉ cần hết thuốc lá thôi là lại bung tiền biếu.

Hai năm qua có vẻ như đã lẫn lộn đủ loại người tạp nham trong đó rồi.
"Biết thì thế nào, mà không biết thì sao chứ?" Trương Quang Bảo ngoẹo đầu hỏi.

Giờ phút này, anh đang quan sát biểu cảm của tên nhóc kia.

Anh có một thói quen rất kỳ lạ, theo như Lý Đức gọi là thói hư hỏng đấy.

Anh rất thích quan sát và đoán biểu hiện của mọi người, dưới sự thay đổi ánh mắt trong những tình huống khác nhau.

Thói quen này, hình như từ lúc bắt đầu có trí nhớ, anh đã có rồi.

Lúc này, gương mặt cùng gò má của tên nhóc kia rõ ràng đang vặn vẹo, hai mắt hơi híp lại, sắc mặt xanh mét, đây là điềm báo trước lúc tức giận.
"Tôi với bọn họ là bạn bèm nếu như các anh cũng biết, tôi đương nhiên phải cho họ thể diện rồi, không được động vào bạn của bạn mình." Tên nhóc kia nặng nề thở ra một hơi, đây là đang muốn tìm một bậc thang cho mình bước xuống đây mà.

Cậu ta đã nhìn ra được, ba người này không phải dạng tốt lành gì.

Cậu ta vừa mới dứt lời, Lý Đức đã lanh lẹ rút dây nịt da ra, vút nhẹ một cái, quất vào mặt của tên nhóc tóc dài kia.

Lập tức trên mặt cậu ta xuất hiện một vết máu.

Khi Lý Đức vừa ra tay, Lương Cẩm cũng giống như một con báo lao tới.

Người anh em này bình thường không nói nhiều, nhưng đến lúc hành động tuyệt đối không bao giờ do dự.

Ngược lại Trương Quang Bảo lui về phía sau, vừa nhìn thấy hai người anh em tiến lên, anh liền vội vàng nhặt một viên gạch dưới trên đất, nói: "Này! Này! Này! Chờ tôi với chứ!"
Thân hình cao lớn của Lương Cẩm, lưng hùm vai gấu, vừa bước lên đã bắt được hai người, sau đó dùng sức thu tay lại.

Hai tên ngốc nghếch kia cứ thế "bang" vào nhau, che mũi ngồi xổm xuống.

Hai người bọn họ nhìn thấy Trương Quang Bảo mang theo một viên gạch đi tới, trái tim yếu ớt run lên, một anh chàng trong đó quay đầu bỏ chạy.

Trương Quang Bảo quăng viên gạch lên tay, dựa theo suy nghĩ của tên bỏ chạy kia, chắc chắn anh sẽ đập tên ở gần mình.

Nhưng không, anh đối ý, không đập viên gạch này xuống.

Mà dứt khoát ném mạnh một cái, tay không nhào tới, cánh tay dùng lực, trúng ngay vào giữa đầu, đập cho tên nhóc đang bỏ chạy kia phải loạng choạng.

Tên còn lại cứ thế đơ cả ra đứng đó, không dám chạy lại, động thủ thì lại không có can đảm, chỉ đành phải ngơ ngác như trời trồng, tay chân luống cuống.

Trương Quang Bảo đánh ngã một người, sau đó nghiêng đầu nói với tên còn sót lại: "Sao vậy người anh em, ngốc rồi đấy à?" Nói xong, lại vung tay lên, trực tiếp đi tới trước.
"Nhóc con, nhớ nhé, tôi tên là Trương Quang Bảo." Trương Quang Bảo vỗ vào đầu tên tóc dài bị Lý Đức đánh đến thay đổi hình dạng gương mặt, mỉm cười nói.
Khi nhóm người Trương Quang Bảo kết thúc trận chiến, ngay lúc mọi người như đang bị lạc vào trong tình cảnh vừa rồi, Lưu Quyết đưa bạn gái của anh ta tới.
"Các cậu đi đâu vậy? Tôi tìm cậu khắp nơi đấy."
"Tìm cái lông ấy, chúng tôi vừa mới đánh một trận xong, ba chọi năm, đánh mấy tên nhóc kia đến tay cũng không còn." Lý Đức dường như vẫn còn có chút chưa thỏa mãn.
"Gì cơ? Đánh nhau sao? Trời đất ơi, sao không đợi tôi chứ, người đâu rồi, ở đâu, tới đây ông đây làm vài trận nào." Lưu Quyết xắn tay áo lên, nhìn xung quanh.
"Đã chạy từ lâu rồi, còn đánh cái lông ấy.

Mới vừa rồi cậu chạy đi đâu vậy, chẳng lẽ thời gian ít như vậy, mà cậu còn đi Hồng Kiều một chuyến sao?" Trương Quang Bảo châm chọc nói.


Hồng Kiều là một khách sạn phổ thông, trước kia khi bọn họ còn học cấp ba trong thị trấn này, các nam sinh đều thích đưa bạn gái tới nơi đó mướn phòng.

Không có lý do gì khác ngoài rẻ, hai mươi tệ là đã có thể có được một phòng đơn.
"Mẹ kiếp, chúng tôi chỉ đi dạo một vòng thôi mà." Lưu Quyết không vui nói, xem ra chuyện vừa rồi không được đánh nhau nên vẫn khiến anh ta canh cánh trong lòng.
Trương Quang Bảo cười hắc hắc, không có ý tốt nói với cô gái bên cạnh Lưu Quyết: "Cô em à, tôi nói cho em biết, tên nhãi Lưu Quyết này không phải hạng người tốt đẹp gì, em phải cẩn thận đấy." Lưu Quyết nghe xong liền cả giận, xông lên muốn đánh anh.

Trương Quang Bảo nhanh nhẹn tránh được, chạy bước nhỏ về phía quảng trường bên ngoài.
"Này, anh Trương, chạy đi đâu vậy?" Lý Đức từ bên ngoài hét to lên.
"Tôi đi về, các cậu đi chơi đi, nếu không ông ngoại tôi sẽ mắng mất." Trương Quang Bảo không quay đầu lại, nói.
"Ngày mấy đi báo danh vậy? Mấy anh em cùng nhau đi."
"Không biết nữa, đến lúc đó gọi điện thoại cho cậu sau." Trương Quang Bảo vừa nói xong, người cũng đã chạy thật xa rồi.
Anh nhẹ nhàng mở cửa, Trương Quang Bảo thò đầu vào nhìn thử, thấy ông ngoại đang ngồi xem tivi trên ghế.

Bình thường giờ này hẳn là ông nội đang ngủ trưa rồi, xem ra hôm nay không thể tránh thoát được.
"Ông ngoại." Trương Quang Bảo cúi đầu đi về phòng mình.
"Con vừa rồi chạy đi đâu vậy, không phải nói đi mua bút sao? Mang đến cho ông xem thử nào." Giọng ông ngoại nói không lớn, nhưng vẫn lộ ra vẻ uy nghiêm.

Không còn cách nào khác cả, từ một cán bộ đã nghỉ hưu của huyện ủy cũ, năm mươi mấy năm công tác, cái giọng lãnh đạo này đã thành thói quen của ông rồi, chỉ sợ khi nói với những người cùng tuổi cũng không thể thay đổi được ấy chứ.
"Vừa rồi con nói đi mua bút, nhưng lúc đi ngang qua quảng trường lại nhìn thấy một đám người đánh nhau.

Ông ngoại à, là ông không thấy đó thôi, những người đó đánh rất ác, nhặt cục gạch lên ném mạnh lắm, một người trong số đó còn bị vỡ đầu nữa, máu chảy ròng ròng...!" Trương Quang Bảo có hơi hối hận vì sao ngay từ đầu mình lại bịa ra một cái cớ quê mùa như vậy, đành phải lấy tuyệt chiêu của mình ra, chém gió liên hồi
"Bút đâu." Ông nội cất cao giọng nói, đã bị lừa mấy lần rồi, nên lần này có vẻ không còn tác dụng nữa.
Trương Quang Bảo không ngờ chiêu này lại vô dụng như vậy, nhất thời sững sờ không nói nên lời, đầu óc xoay chuyển, vội vàng nói: "Đúng, đúng, đúng ạ, bút, con muốn đi mua bút, nhưng cửa hàng văn phòng phẩm lại không mở cửa."
Ông ngoại rất tức giận, xệ mặt xuống, nghiêm túc nói: "Vẫn còn nói dối được à! Nhìn chính mình đi, con ra ngoài tổng cộng mấy tiếng đồng hồ.

Vết chân trên quần áo của con là ở đâu mà ra đấy, có phải lại cùng người khác đánh nhau rồi không?" Trương Quang Bảo nhìn xuống, thấy trên phần eo của chiếc áo đúng là có một dấu giày.

Mới vừa rồi tên kia còn không kịp đánh lại, dấu giày này ở đâu ra thế này? Chết tiệt thật, có một bản in giày.

Nhưng vừa rồi có mấy tên không đánh lại, thế nào cũng có dấu chân? Chết tiệt, lần sau bắt được phải cho bọn đó hát quốc ca ở quảng trường công viên mới được.
"Con cũng không còn nhỏ nữa, sắp tốt nghiệp đại học rồi, sao vẫn còn không hiểu chuyện như vậy chứ? Mẹ con vừa mới gọi điện thoại tới, hỏi chuyện học hành của con thế nào, con muốn ông ngoại nói gì đây hả? Nói con thi trượt ba môn, hai ngày nữa quay lại trường để làm lại bài kiểm tra à? Đích thân chủ nhiệm lớp của con gọi về nhà, nói em thường xuyên không đi học?" Giọng ông ngoại càng lúc càng lớn, đầu của Trương Quang Bảo theo đó cũng càng lúc càng thấp.

Anh vẫn luôn nghĩ rằng mình là một người có tài hùng biện, nhưng khi bị la rầy trước mặt trưởng bối, anh chưa bao giờ mạnh miệng nói lại cả.
Sắc mặt của Trương Quang Bảo tối sầm lại.

Cha mẹ anh đang làm việc ở nước ngoài, mấy năm mới trở về một lần.

Trong ký ức của anh, anh cũng không cùng cha mẹ gặp nhau mấy lần cả.

Những đứa trẻ khác đều lớn lên với cha mẹ ở bên cạnh, nhưng anh lại theo chân ông bà ngoại của mình một tay nuôi nấng.

Mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ khác đi cùng cha mẹ, anh vẫn thường xuyên tự hỏi liệu mình có phải được cha mẹ nhận nuôi không.

Tuy bây giờ đã trưởng thành, đã không còn cần cha mẹ bảo dưỡng cưng chiều nữa, nhưng trong lòng anh vẫn luôn có một niềm khao khát.

Bất cứ khi nào ông nội nhắc đến bố mẹ của mình, ông ấy sẽ ngừng nói khi ông ấy chỉ mỉm cười.
"Được rồi, hai ngày nữa trở về trường là được mà, nhanh đi chuẩn bị đồ đạc đi." Bà ngoại từ trong phòng bước ra, kịp thời giải vây cho Trương Quang Bảo.

Giống như được nắm lấy một cái phao cứu sinh vậy, Trương Quang Bảo chạy trốn chui vào phòng mình.

Bà cực kỳ thương đứa cháu ngoại này của mình, mặc dù cũng còn một cậu cháu trai nữa, nhưng đối với Trương Quang Bảo, bà vẫn vô cùng cưng chiều cậu.

Ở trong mắt bà, mọi việc cháu bà làm đều đúng.

Chỉ cần anh không giết người hay phóng hỏa đốt nhà, những chuyện khác đều không quan trọng chút nào cả.

Từ khi còn học mẫu giáo, Trương Quang Bảo đã chọc ra biết bao nhiêu rắc rối, nhưng cho tới bây giờ bà ngoại vẫn luôn che chở cho anh.

Đến khi anh đã lên đại học rồi, thì vẫn như cũ vậy.
Trương Quang Bảo là sinh viên khoa Khoa học Máy tính của Đại học Công nghệ thông tin Tây Nam.

Điều đáng giận nhất là anh không thi đậu, cũng không chịu vào trường đại học trọng điểm.

Vốn dĩ hiệu trưởng của trường trọng điểm kia là cấp dưới cũ của ông ngoại anh.

Ông ngoại định đi cửa sau cho anh, đưa anh vào.

Nhưng tên ngốc nhà anh lại không nóng không lạnh nói một câu: "Trường đại học trọng điểm có gì giỏi cơ chứ? Con không hiếm lạ gì đâu."
Một câu nói làm ông ngoại tức đến không nói nên lời, dứt khoát mặc kệ anh, để anh đến trường Đại học Công nghệ thông tin học chuyên ngành Khoa học máy tính.

Trên thực tế, sở dĩ Trương Quang Bảo chọn như vậy, hoàn toàn là vì nhóm người Lý Đức, Lương Cẩm đều dự định đến đó học.

Mấy anh em học chung một chỗ có thể chăm sóc lẫn nhau.

Chỉ là không ngờ tới, mấy tên dở hơi này đến trường đại học, vẫn không an phận như cũ, đánh nhau các kiểu thì không, nhưng trốn học, lên mạng, tán gái, phàm là những chuyện gì mà thanh niên ở thời đại này làm, bọn họ đều làm.

Tệ nhất là Lý Đức, tên nhóc này không phúc hậu nhất, vì một chút sung sướng mà làm cho bạn gái lớn bung.

Cuối cùng không còn cách nào khác, cứng rắn kéo nhóm người Trương Quang Bảo bọn họ cùng đến bệnh viện phá thai, khiến cho các bác sĩ trực ở đó đều phải cảm thán, người trẻ tuổi bây giờ thực sự quá điên cuồng rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc