LƯU MANH HÓA IDOL



Sau khi tan ca, Trương Quang Bảo một thân một mình dạo bước trên đường cái Thành Đô, anh cũng không biết mình đang đi về đâu, tóm lại đi đến đâu tính đến đó.

Anh cảm thấy bản thân có lẽ thật sự nên suy nghĩ kỹ lưỡng về hành động hai mươi mốt năm qua này của mình, chú ý, không phải thức tỉnh, mà là muốn suy nghĩ.
Bản thân sinh ra trong nhà bà ngoại, được bà ngoại một tay nuôi nấng, chưa từng cảm nhận tình thương của cha mẹ, có lẽ bởi vì sự khác biệt, ông ngoại và bà ngoại đều rất ít tâm sự với mình, bọn họ chỉ quan tâm mình trong cuộc sống, họ chỉ quan tâm anh đơn giản ăn có đủ no hay không, mặc đủ ấm hay không, hay là học có tốt hay không.
Như vậy đã dưỡng thành tính cách hành xử khác người của anh, không nhận thức người xung quanh, kiên trì suy nghĩ của mình.

Dùng phương thức trực tiếp nhất, đơn giản nhất giải quyết tất cả tranh chấp, đó chính là nắm đấm.

Tình huống trong nhà khiến lòng tự ái của anh mạnh đến mức đáng sợ, ai dám đắc tội anh, anh chắc chắn khiến anh ta chịu nhiều đau khổ.
Một lời không hòa thuận thì có thể đánh một trận với người ta.

Hồi cấp ba ngày xưa, bản thân luôn không có cảm thấy điều này có gì sai.

Sau khi lên đại học, suy nghĩ dần dần có chút thay đổi, đặc biệt là lần nghỉ hè trước đánh với người ta một trận, cũng không tìm được loại cảm giác này nữa, bản thân mới nhận ra anh không còn là đứa trẻ nhỏ.
Cộng thêm việc chia tay với Trương Ngọc Tâm khiến anh hiểu rõ rất nhiều chuyện.

Có lẽ tính cách của anh thật sự có vấn đề, có lẽ rất nhiều việc bản thân thật sự có trách nhiệm, những điều này anh đều có thể thừa nhận.

Người khác ho rằng như vậy không sao, nhưng chị Dương nói như vậy, anh thật sự không thể nào tiếp nhận được.
Đàn ông có thể không sợ bất cứ nguy hiểm khó khăn nào, có thể không bị bất cứ cái gì đánh ngã, nhưng có thể bởi vì một câu của phụ nữ mà đau lòng khổ sở, điều kiện tiên quyết là người phụ nữ này lại là người quan trọng đầu tiên trong cuộc đời anh.
Anh ngẩng đầu quan sát bốn phía thì đột nhiên phát hiện mình thế mà đã đi đến công viên Cửu Lý Đê.

Lúc này chính là thời gian tản bộ sau bữa cơm chiều, khắp nơi trong công viên đều là người dìu già dắt trẻ, mang nhà mang người.

Mặt trời đã ngả về tây, ánh chiều tà chiếu lên suối phun trong hồ, khiến hồ nước tỏa ra một loại hào quang kỳ dị.
Cây đại thụ bên cạnh, cành lá rậm rạp, cao vút giống như lọng che, Trương Quang Bảo đột nhiên nhớ tới hôm đến công viên cùng Dương Ngân Hạ đã từng dẫn dắt rời đi lực chú ý của cô ấy, tính qua một mạng, ông lão kia đã từng nói muốn anh chú ý quan hệ giữa người với người gì đó, lúc ấy anh cũng không để ý, bây giờ nghĩ lại, có lẽ thật sự có chút đạo lý.
Trương Quang Bảo ngẫm lại bản thân hai mươi mốt tuổi mới hiểu được những đạo lý này, anh cũng cảm thấy buồn cười.


Vấn đề một khi nghĩ thông suốt, tâm trạng cũng sẽ rộng mở sáng sủa vì điều đó.

Hít thật sâu một ngụm không khí mang theo hương hoa, sửa sang lại tâm trạng một cái, anh lên đường trở về trường.
Mới vừa tới cửa trường học thì đụng phải vẻ mặt lo lắng của Lý Đức, Trương Quang Bảo còn chưa kịp hỏi anh ta muốn đi đâu, Lý Đức đã trực tiếp quở trách một câu: “Cậu chạy đi đâu? Điện thoại tắt máy, trong quán net lại không có ai.” Sau khi nói xong, bản thân cũng phát hiện hình như không thỏa đáng, anh ta đang muốn giải thích.
Trương Quang Bảo khẽ cười: “Tôi đến công viên đi dạo, thế nào?”
Lý Đức có chút ngạc nhiên, Quang Bảo lại làm sao rồi?
“A, đúng rồi, bà ngoại cậu đến rồi.”
Trên mặt ghế đá của một góc bên phải thao trường, một bà lão đầu tóc bạc phơ đang ngồi, quần áo bà ấy mộc mạc, trong tay cầm chặt một túi đỏ, đang căng thẳng nhìn bốn phía.

Cách bà lão không xa, một đám sinh viên đang la hét đá bóng khiến bức tranh này thoạt nhìn dường như không hài hòa.
Trương Quang Bảo gần như chạy từng bước tới, mỗi bước tiếp cận bà ngoại đều cảm thấy trọng lượng trên chân tăng thêm một chút.

Bà ngoại luôn sống ở nông thôn, mấy năm gần đây ông ngoại về hưu, mới từ nông thôn đến thị trấn.

Bà ấy chưa từng đọc sách, chữ lớn không biết một chữ, ngoại trừ thị trấn, bà ấy chưa từng đi đến nơi khác.
Thật không dám tưởng tượng bà ấy làm sao tới Thành Đô.

Sức khỏe bà ấy vốn không tốt, từ thị trấn đến Thành Đô, lộ trình năm sáu tiếng, bà ấy như thế đã chịu đựng biết bao nhiêu xóc nảy.

Đối với một người già gần sáu mươi mà nói đây không phải chỉ là đang tra tấn một trận.
“Bà ngoại…” Kiên cường như Trương Quang Bảo, khí phách như Trương Quang Bảo, ở thời điểm này, chỉ gọi một tiếng đã kèm theo tiếng khóc nức nở, nước mắt đã làm mông lung đôi mắt.
Bà lão đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cháu ngoại mình thương yêu nhất, trên mặt nở nụ cười vui mừng đầy yêu thương, bà ấy từ trên mặt ghế đá đứng lên, kéo tay cháu ngoại lại, vừa cầm vừa nắm: “Quang Bảo à, bà ngoại chờ cháu mấy tiếng rồi, mới tan ca hả?”
Trương Quang Bảo vẫn không trả lời, Lý Đức đã đi tới, trả lời thay anh: “Đúng vậy, quán net Quang Bảo bọn nó gần đây bề bộn nhiều việc, cho nên mới về muộn như vậy.” Anh ta nói xong thấy thằng nhóc đá bóng gần đó càng lớn tiếng hơn, không nhịn được quát to một tiếng: “Tất cả cút xa một chút mà đá bóng cho tôi! Nếu không đâm lủng bóng của cậu.”
Trương Quang Bảo cố nén nước mắt để không tuôn rơi, đỡ bà ngoại thấp hơn mình rất nhiều, run rẩy nói: “Bà ngoại, bà còn chưa ăn cơm sao? Đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Bà ngoại cười vui vẻ, cười đến nỗi toàn bộ nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra.

Trương Quang Bảo vội quay mặt đi, anh không muốn để bà ngoại nhìn thấy mình rơi nước mắt.
“Quang Bảo, cậu đưa bà ngoại đi ăn cơm, tôi trở về phòng ngủ, có chuyện gì gọi điện nhé.” Lý Đức vỗ Trương Quang Bảo nói.
“Nhóc con, cùng đi ăn đi.” Bà ngoại vẫn không quên gọi Lý Đức.
“Không sao, bà ngoại, cậu ta đã ăn rồi, chúng ta đi thôi.” Trương Quang Bảo nói xong vội đỡ bà lão từ từ đi về phía nhà hàng.
Đã đến nhà hàng, săn sóc bà ngoại ngồi xuống, Trương Quang Bảo gọi ông chủ: “Gom những món ăn hiện tại rồi xào mấy món, tôi không cần cơm trong thùng của các anh, mang cho tôi cơm nấu trong nồi cơm điện của các anh, tôi có trả tiền, phải nhanh.”
Bà ngoại luôn ngắm nghía Trương Quang Bảo, haiz, đứa trẻ này này sao gầy như vậy? Lúc trước nó hờn dỗi rời khỏi nhà, nó còn xém chút trở mặt với ông ngoại nó, ông nói nó vẫn còn non trẻ, ông cãi nhau với nó làm gì? Đồn trưởng Trần người ta mới nói rồi, chỉ là hiểu lầm, ông còn thù dai không tha, còn gọi điện tố cáo với cha nó.

Đứa trẻ Quang Bảo này từ nhỏ không chịu chút uất ức nào, sao có thể để mặc cha nó mắng như vậy.
“Quang Bảo à, bà nghe mẹ cháu gọi điện về nói cháu đang đi làm?” Bà ngoại hỏi.

Trương Quang Bảo khẽ gật đầu, trước mặt người lớn, anh luôn không nói chuyện nhiều.
“Ui trời, cháu còn nhỏ như thế, sao có thể đi làm? Sức khỏe sao chịu nổi?” Bà ngoại thương yêu nói, trong mắt bà ấy, cháu ngoại lớn hơn nữa cũng vẫn luôn là đứa trẻ.
Trương Quang Bảo kìm nén nước mắt trả lời: “Không sao đâu, bà ngoại, việc cháu làm đều là việc cần kỹ thuật, không mệt.”
Bà ngoại nhẹ gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, cháu ngoại bà là sinh viên mà, đương nhiên sẽ không làm việc nặng.

Chẳng qua như vậy cũng không được, cháu đang học mà.”
Lúc này ông chủ bưng thức ăn nóng hổi tới, Trương Quang Bảo vội vàng đứng dậy tiếp nhận, tự mình đặt trước mặt bà ngoại, còn rất cung kính lấy một đôi đũa ra, hai tay đưa tới.
“Cháu cũng ăn đi, cháu ăn đi, làm việc một ngày, đói bụng lắm đúng không?” Bà ngoại nói.

Trương Quang Bảo ngồi xuống, thay bà ngoại bới một bát cơm, đợi bà ngoại di chuyển đũa, bản thân mới dám bắt đầu ăn.

Xem ra bà ngoại nhất định là cả ngày chưa ăn cơm, bà ấy ăn đến say sưa ngon lành, một hạt cơm rơi trên bàn, bà ấy cũng sẽ nhặt lên.

Nhìn tất cả những việc này, nước mắt Trương Quang Bảo thi nhau lại lần nữa rơi xuống.
Ký túc xá nữ sinh.
Dương Ngân Hạ đứng trước cửa sổ, cầm điện thoại trong tay, cô ấy đang suy nghĩ có nên gọi cho Trương Quang Bảo hay không.

Lời của mình hôm nay hình như nói hơi nặng một chút, lòng tự tôn của anh mạnh như vậy, chắc chắn không chịu nổi.

Haizz, đều do mình lúc ấy vội quá, mới có thể không lựa lời, nghĩ cái gì thì nói cái đó.

Đây chính là bạn trai của mình, sao có thể nói anh như vậy chứ.

Nhưng nói đi nói lại, bản thân còn phải suy nghĩ thay anh sao, tính cách của anh thật sự quá xốc nổi, nếu như không thay đổi, sau này ra xã hội sẽ phải thiệt thòi nhiều.

Chỉ chẳng qua đánh một trận với người khác thì đã nghĩ trăm phương ngàn kế khiến người ta bị đuổi khỏi trường, mắt thấy sắp tốt nghiệp đại học, như vậy không phải hủy đi tiền đồ của người ta sao?
Nói cho cùng, anh cũng vì anh em, nếu như chỉ có anh bị trừng phạt, có lẽ anh sẽ không làm như thế, nhưng cứ luôn liên lụy mấy tên dở hơi như Lý Đức kia.

Đàn ông ấy chỉ biết nghĩa khí gì đó, thật sự không biết nghĩa khí có thể có tác dụng gì.
Suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định gọi điện vào phòng của anh, hỏi Lý Đức một chút, anh đã trở về chưa.
“Alô, Lý Đức hả, tôi là Dương Ngân Hạ, Quang Bảo trở về chưa? Cái gì? Bà… Bà ngoại cậu ấy? Đang ở đâu? Được.”
Dương Ngân Hạ để điện thoại xuống, cô ấy lập tức lao xuống ký túc xá, tìm kiếm từng nhà hàng trong sân trường.

Rốt cuộc tới nhà hàng bọn họ thường ăn kia, cô ấy nhìn thấy một màn như vậy.
Trương Quang Bảo vốn dĩ không quan tâm ăn cơm của mình, anh không ngừng gắp thức ăn vào trong chén bà lão hiền lành đối diện anh.

Mỗi lần gắp đều sẽ đứng lên, kéo tay áo đưa tới, sau đó lại ngồi xuống.

Không ngờ Trương Quang Bảo luôn làm theo ý mình sẽ hiếu thuận với bà ngoại anh như thế.
Vốn đang nghĩ có nên đi vào hay không, bà chủ nhà hàng bị ù kia đã cao giọng kêu lên: “Tiểu Dương, sao không vào? Tiểu Trương ở bên trong đó.”
Trương Quang Bảo nghe được câu này, anh quay đầu nhìn một cái rồi lập tức quay đầu về.
“Có vẻ cậu ấy đang tức giận.” Dương Ngân Hạ thầm nghĩ trong lòng, cô ấy lặng lẽ đi vào, đứng bên cạnh Trương Quang Bảo, cô ấy suy nghĩ nên gọi bà ngoại anh như thế nào.
Bà ngoại đang ăn cơm, đột nhiên nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp đứng bên cạnh cháu ngoại mình, bà ấy mỉm cười nhìn cô ấy.

Rồi hỏi Trương Quang Bảo: “Quang Bảo, cô gái này là?”
Trương Quang Bảo hơi ngượng ngùng, anh ấp a ấp úng không nói nên lời.

Dương Ngân Hạ vượt lên trước một bước, ngọt ngào gọi một tiếng: “Bà ơi, bà khỏe chứ, cháu tên Dương Ngân Hạ, là bạn của Quang Bảo.”
Một tiếng này khiến bà lão mở cờ trong bụng, mặt mày hớn hở, bà ấy để đũa xuống, vỗ cái ghế bên cạnh mình nói: “Tới tới tới, cô gái, mau ngồi, cùng ăn chút gì đi.” Dương Ngân Hạ nghe theo ngồi xuống, cô ấy liên tục khoát tay nói: “Không, bà, cháu đã ăn rồi, bà mau ăn đi, nếu không sẽ nguội.”
Bà ngoại vui vẻ cười, nhìn Dương Ngân Hạ, lại nhìn Trương Quang Bảo cúi đầu không nói, bà ấy bưng bát đũa lên.

Đừng tưởng rằng người già không đọc sách thì cái gì cũng không hiểu, người ta ăn muối còn nhiều hơn anh ăn cơm.

Nhìn cháu ngoại mình và Tiểu Dương này thì biết, chắc chắn là bạn bè giả vờ.

Suy nghĩ một chút, Quang Bảo cũng hai mươi mốt rồi, nhớ ngày đó bản thân mới mười tám đã lập gia đình gả cho ông ngoại đứa trẻ này.
“Ban đêm bà ngoại ở đâu?” Chân của Dương Ngân Hạ nhẹ nhàng đụng đụng Trương Quang Bảo ở bên ngoài bàn.
Trương Quang Bảo khẽ giật mình, anh đúng là chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Đúng vậy, sắc trời đã rất muộn, tối hôm nay bà ngoại ở chỗ nào? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ đành ở khách sạn, nhưng khách sạn thì rồng rắn lẫn lộn, thật sự quá…
Nhìn dáng vẻ cau mày của Trương Quang Bảo, Dương Ngân Hạ mỉm cười, đứng dậy nói với bà ngoại: “Bà ơi, bà từ từ ăn, cháu đi ra ngoài một chút.”
Ra khỏi nhà hàng, Dương Ngân Hạ lập tức lấy điện thoại ra gọi điện.
“Này, Tiểu Tuyết, haizz, thương lượng với cậu một vấn đề, tối hôm nay cậu có thể trở về phòng ngủ chen chung một chỗ với mình không.

Ừ, là như vậy, bà ngoại Quang Bảo cậu ấy đến thăm cậu ấy, đi chết đi, bà ngoại mình cái gì! Ừ, đúng, được, cảm ơn cậu.”
Đợi bà ngoại ăn cơm xong, Trương Quang Bảo lại cẩn thận từng li từng tí đỡ bà ấy ra khỏi nhà hàng.

Dương Ngân Hạ tiến lên đón, vậy mà vô cùng tự nhiên đẩy Trương Quang Bảo qua một bến, cô ấy đỡ bà ngoại, giọng nói dịu dàng: “Bà ơi, bà ngồi xe cả ngày, đã mệt rồi nhỉ, cháu đã tìm được chỗ ở, bà cứ ở qua một đêm đi.”
Bà lão nghe lời này, cười đến không khép miệng, đúng là một cô gái hiểu chuyện mà, Quang Bảo nhà chúng ta nếu có thể lấy cô ấy, vậy đúng thật là có phúc rồi.
Nhìn Dương Ngân Hạ đỡ bà ngoại đi, Trương Quang Bảo lại sững sờ ở đấy nửa ngày chưa kịp phản ứng, rốt cuộc đây là bà ngoại tôi hay bà ngoại chị vậy?
Dương Ngân Hạ có người bạn bởi vì muốn thi nghiên cứu, nên cô ấy đã thuê một căn phòng ở bên ngoài trường, hai phòng, một mình ở.

Bình thường Dương Ngân Hạ bọn họ biết cô ấy chuyên tâm, đều rất ít tới quấy rầy cô ấy, nhưng tình huống lần này đặc biệt, Dương Ngân Hạ cũng đành hạ mình xin xỏ người ta.
Phòng ở rất rộng rãi, cũng quét dọn rất sạch sẽ, sau khi người bạn nhận điện thoại đã lập tức trở về phòng ngủ.

Chìa khóa đặt phía dưới thảm trước cửa.


Dương Ngân Hạ vào phòng đã giống như cô vợ nhỏ hầu hạ bà ngoại ngồi xuống, cô lại trước sau bận bịu chuẩn bị nước nóng gì đó, khiến cho Trương Quang Bảo vô cùng phiền muộn, đây là đâu chứ, chị đã bắt đầu tranh giành thể hiện?
Sau khi hầu hạ bà ngoại rửa mặt đủ kiểu, Dương Ngân Hạ lại tìm một tấm chiếu, một cái gối, còn có một chiếc ra trải giường đã đưa sang phòng bên cạnh.

Trương Quang Bảo còn đang hoài nghi cô ấy muốn làm gì, chỉ thấy bà ngoại vẫy tay với mình, anh vội vàng đi đến trước mặt bà ngoại.
“Quang Bảo, cô gái này bà ngoại rất thích, hai đứa đang yêu nhau đúng không?” Bà ngoại nhỏ giọng hỏi.
Bà ngoại cũng đã nói thích rồi, anh chẳng lẽ nói với bà ấy không có sao? Chỉ cần bà ngoại vui vẻ, bà ấy nói cái gì chính là cái đó.

Trương Quang Bảo lập tức nhẹ gật đầu trả lời: “Đúng vậy, bà ngoại, cô ấy là bạn gái cháu.”
Bà ngoại cười vui vẻ, sờ đầu Trương Quang Bảo thở dài: “Haizz, Quang Bảo trưởng thành, trở thành nam tử hán rồi, bà ngoại vui mừng.”
Trương Quang Bảo ngồi xổm trước mặt bà ngoại, dịu dàng ngoan ngoãn giống như cừu con nhỏ, nào còn có dáng vẻ làm mưa làm gió.
“À, đúng rồi.” Bà ngoại giống như nhớ tới chuyện gì còn chưa làm, lục lọi bên cạnh, thị lực bà ấy không tốt, cuối cùng cũng không tìm được.

Trương Quang Bảo thấy thế, anh vội vàng cầm cái túi bà ngoại đã dùng nhiều năm đưa tới.
Bà ngoại nhận lấy, móc nửa ngày trong túi, cuối cùng lấy ra một thứ.

Đó là một chiếc khăn tay? Giống như bọc lấy cái gì đó, bà ngoại rọi đèn, run rẩy mở khăn tay ra, bên trong lại bọc một lớp giấy.

Bà ấy lại mở lớp giấy kia ra, Trương Quang Bảo mới phát hiện, đựng bên trong lại là tiền.
Bà ngoại giải thích cuộn tiền kia, Trương Quang Bảo phát hiện, mệnh giá lớn nhất là hai mươi tệ đấy, những tờ khác có mười tệ, có năm tệ, thậm chí có một tệ luôn.

Một cuộn dày như thế, chỉ sợ có tới mấy trăm tệ, đều là tiền tiêu vặt ông ngoại thường cho bà ngoại, bà ấy cho tới bây giờ không nỡ tiêu, toàn để lại.

Hơn nữa bình thường mua giấy vụn hay rượu gì đó, mới đụng tới số tiền đó.
“Đến đây, Quang Bảo, bà ngoại biết cháu không chịu thua kém, chắc chắn sẽ không cần tiền của cha cháu nữa.

Nhưng cháu còn nhỏ, chớ làm việc nóng vội, số tiền này cháu cầm đi, muốn mua gì thì mua cái đó.” Bà ngoại duỗi tay run rẩy ra, đưa cuộn tiền kia tới trước mặt Trương Quang Bảo.
Đã không nhớ rõ hôm nay là lần thứ mấy rơi nước mắt, Trương Quang Bảo thậm chí có chút hoài nghi, anh vẫn là Trương Quang Bảo xem thường tất cả kia sao? Tại sao giống như phụ nữ, nói khóc là khóc ngay.
“Bà ngoại, không không không, số tiền này là của bà, cháu không thể nhận.

Hơn nữa bây giờ cháu có tiền lương rồi, đã đủ để cháu tiêu.” Trương Quang Bảo ngăn tay bà ngoại lại, liều mạng từ chối.
May mắn vào lúc này, Dương Ngân Hạ kịp thời xuất hiện, giải vây thay cho Trương Quang Bảo.
“Bà ơi, Quang Bảo cậu ấy bây giờ một tháng có tiền lương hơn một ngàn tệ đó, đã đủ để mình cậu ấy tiêu rồi.

Bà yên tâm, người chị như cháu đây sẽ trông coi cậu ấy cẩn thận, sẽ không để cho cậu ấy xài tiền bậy bạ.”
Bà ngoại nghe lời này xong thì cảm thấy yên tâm rồi, đàn ông tóm lại phải có một người phụ nữ để ý tới mới có thể trung thực.

Tiểu Dương này, người vừa xinh vừa hiểu chuyện, càng nhìn càng thấy thích.

Thật sự hận không thể để Quang Bảo lập tức lấy cô ấy làm cháu dâu mình, nói không chừng lúc bà ấy còn sống, còn có thể ôm được chắt trai.
“Được được được, Tiểu Dương, cháu trông coi Quang Bảo thay bà cho tốt.

Từ nhỏ nó đã nghịch ngợm, chẳng qua cháu ngoại bà tuyệt đối không có xấu xa đâu, nó luôn thật lòng với cháu.

Chỉ cần cháu đối tốt với nó, nó sẽ báo đáp cháu gấp trăm lần.”
Tại sao Dương Ngân Hạ nghe lời này giống như đang ám chỉ cái gì đó, cô ấy cũng không nói ra, chỉ là dùng sức gật đầu đồng ý..


Bình luận

Truyện đang đọc