LƯU MANH HÓA IDOL



Nếu bạn gặp được một cô gái trong nhà vệ sinh, mà còn là một cô gái xinh đẹp thì bạn sẽ có phản ứng gì? Hơn nữa quan trọng nhất là cô ấy lại thấy bạn lấy bao cao su từ trong người ra nữa, sợ là không phải ngượng ngùng đứng đó không biết làm gì thì cũng là tông cửa chạy? Nhưng Trương Quang Bảo không làm vậy, anh giơ tay phải ra nói một câu: “Cho một miếng khăn giấy đi.”
Chuyện này xảy ra sau khi bốn người bọn họ bước vào quán lẩu nửa tiếng, Trương Quang Bảo đã không biết mình đã uống hết bao nhiêu, dù sao thì có người kính rượu, không có người kính thì cũng uống.

Lúc này uống rượu đã không còn là quá trình nữa mà là mục đích.

Cuối cùng, anh cũng chịu không được, vỗ bàn vứt lại một câu: “Rót rượu cho tôi nhanh lên, tôi sẽ quay lại uống!” Nói xong thì hừng hực chạy xuống lầu.
Quán lẩu nhỏ này chỉ có một nhà vệ sinh, Trương Quang Bảo vội đến mức xông vào đó, vừa đẩy cửa, vừa khéo phía trước có một hồ nước, vì thế đứng ngay trước hồ nước, tay dựa vào tường, bắt đầu nôn.

Nôn tràn lan đại hải, nôn không ngừng.

Ngay vào hôm nay Trương Quang Bảo đã phát hiện mình có chỗ hơn người, đó là âm thanh nôn ọe của mình lớn hơn người khác!
Cuối cùng cũng dễ chịu hơn, Trương Quang Bảo nhìn bãi chiến trường của mình bất giác cười khổ, không ngờ rằng Trương Quang Bảo mình cũng là một người tầm thường, thất tình cũng uống rượu, uống rồi sẽ say, say rồi cũng nôn...
Năm năm, cả đời người có mấy cái năm năm, hơn nữa, năm này là năm tháng quý giá nhất của tuổi trẻ.

Vốn nghĩ là chuyện tình chắc như đinh đóng cột, cho dù như vậy cũng không chịu nổi một đòn, tầm thường, mẹ nó thật là tầm thường, nhưng thế giới này không phải do ngàn vạn người tầm thường đó tạo thành sao? Nghĩ đến đây, khóe môi Trương Quang Bảo nhếch lên tự cười nhạo chính mình.

Đột nhiên nghĩ đến hộp bao cao su Lý Đức cho, lấy ra nhìn, mẹ nó còn là hương hoa quả, que phát sáng, hừ, đi gặp ma hết đi, vứt hết não vào bồn bên cạnh.
Mở vòi nước rửa sạch những thứ mới vừa nôn, Trương Quang Bảo vỗ nước lên mặt, dễ chịu, người cũng tỉnh táo hơn.

Anh ngẩng đầu soi gương, tuy rằng không tính là phong độ ngời ngời nhưng ít nhất cũng không bôi đen cho đất nước xã hội chủ nghĩa của mình, được rồi, người anh em, nghĩ thoáng ra.

Không nghe Lương Cẩm nói sao, đàn ông không thiếu gì vợ để cưới.

Lại bụm mấy ngụm nước vỗ lên mặt, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, anh vừa ngẩng đầu lên đã sững sờ, chuyện kỳ lạ gì đây?
Trương Quang Bảo nhìn thấy một người trong gương, còn là một người phụ nữ xinh đẹp, trông có hơi quen mắt.


Gặp ma rồi, đây là nhà vệ sinh, làm sao có người khác được? Trương Quang Bảo cố gắng lắc lắc đầu, rồi nhìn vào gương lần nữa, không sai, là một người phụ nữ! Cô ấy đang đứng ở ngoài cửa cách Trương Quang Bảo không xa, đang đứng nhìn chằm chằm vào anh.

Trương Quang Bảo nhìn chăm chú rồi nhận ra, đây là cô gái mà vài hôm trước anh đã gặp qua ở quảng trường, còn vì cô ấy mà đánh nhau.

Thế giới này đúng là nhỏ thật, vậy mà lại gặp ở đây.
Trương Quang Bảo quay lại nhìn cô ấy, hôm nay mặc một bộ khác, áo thun cộc tay màu trắng cùng với chiếc váy ngắn màu xanh nhạt, thân hình vô cùng cân đối, thời thượng lại phóng khoáng, vô cùng xinh đẹp.

Nhưng đáng tiếc, bây giờ cô ấy có cởi hết đứng trước mặt mình thì Trương Quang Bảo cũng không nhìn thêm một cái nào.

Đi đến trước mặt cô ấy, Trương Quang Bải giơ tay phải ra: “Cho một miếng khăn giấy đi.”
Triệu Cảnh rất chán nản, hôm nay đến đây ăn cùng vài người bạn, giữa chừng thì đi vào nhà vệ sinh, vừa bước vào định đóng cửa thì có một tên say rượu xông vào, nôn thốc nôn tháo vào hồ nước, bản thân mình bị dọa không nói đi còn đợi anh ta nôn hết.

Việc khiến mình tim đập mặt đỏ là tên lưu manh này lại lấy ra một hộp đồ vứt vào hố xí, tuy rằng cô ấy là con gái nhưng cũng biết đó là bao cao su.

Gặp ma rồi, vào nhà vệ sinh lại gặp biến thái, chuyện ngày nào cũng thấy trên báo vậy mà mình lại gặp rồi.

Nhưng hình như tên say rượu này có tâm sự, Triệu Cảnh thầm đoán trong lòng, vì sau khi anh ta nôn xong, Triệu Cảnh đã bắt gặp ánh mắt buồn bã của anh vào giây phút anh ngẩng đầu lên.

Đó là ánh mắt vô tình để lộ ra, là ánh mắt chân thật nhất, không giả vờ được, ánh mắt sẽ không lừa người.
Phụ nữ dễ mềm lòng, Triệu Cảnh yên lặng đứng đó nhìn, không lên tiếng làm phiền anh.

Nhưng sau đó, khi tên say rượu này ngẩng đầu lên, cảm thông trong lòng Triệu Cảnh đã bay mất, con người trước mặt này lại là tên lưu manh mấy ngày trước! Chuyện khiến cô tức giận là tên này lại dám xuất hiện trước mặt cô, giơ tay ra xin khăn giấy! Nhưng lạ ở chỗ, mình lại nghe lời anh ta, mở ví lấy khăn giấy đưa cho anh ta.

Tên đó lau mặt xong lướt qua Triệu Cảnh, đi thẳng ra ngoài, đến câu cảm ơn cũng không có.
“Cảm ơn.” Ngay lúc Triệu Cảnh đang hối hận thì giọng Trương Quang Bảo vang lên từ sau lưng, cũng coi như là biết lịch sự đi.
“Tại sao mình lại đưa khăn giấy cho anh ta?” Triệu Cảnh tự hỏi.
Khi Trương Quang Bảo bước vào phòng, đám anh em ban nãy đang xì xào thì im bặt, Trương Quang Bảo biết họ đang nói gì, im lặng kéo ghế ngồi xuống.

Anh không lên tiếng mấy người kia cũng không biết nói gì.

Mọi người cứ ngồi vậy, cảm nhận trong lòng đều khác nhau.

Lý Đức rất tiếc thay cho Trương Quang Bảo, cũng lo lắng cho người anh em này của mình sẽ chịu không nổi, ban nãy cũng thấy hết rồi, đó có phải là uống rượu đâu, rõ ràng là chuốc say chính mình.
Thường nói là rượu không say, là người tự say, mượn rượu giải sầu càng thêm sầu, người anh em à, nghĩ thoáng một chút.
“Tôi nói người anh em à.” Trương Quang Bảo ngẩng đầu nhìn về phía ba người bạn cùng học cấp ba lên đến đại học vẫn là anh em của mình.

Ba người kia cũng nhìn Trương Quang Bảo, trong bốn người thì Trương Quang Bảo không phải lớn nhất nhưng mọi người đều quen nghe theo anh, mỗi khi anh nghiêm túc nói chuyện thì cho dù là nghịch ngợm như Lý Đức cũng sẽ nghiêm túc lại.

Anh em năm, sáu năm đã quen nghe theo Trương Quang Bảo.

Sợ nhất là hình thành thói quen, một khi thói quen được hình thành thì khó mà sửa đổi.
Trương Quang Bảo thở dài một hơi, bất lực nói: “Chuyện đã như vậy rồi, các cậu không cần lo lắng cho tôi, anh đây chịu được.

Anh Lương nói đúng, đàn ông thiếu gì vợ để cưới.

Dù sao thì chúng ta cũng đã đối đãi hết mình với người ta rồi, dùng một câu văn vở mà nói thì chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, chia tay không có gì tiếc nuối hết.

Chuyện này chấm dứt ở đây, sau này đừng ai nhắc đến nữa, ai nhắc tôi sẽ trở mặt với người đó.”
Nghe Trương Quang Bảo nói vậy, Lý Đức an ủi phần nào, rốt cuộc vẫn là Trương Quang Bảo, chuyện gì cũng có thể nghĩ thoáng được.

“Quang Bảo, cậu có thể nói như vậy thì anh em yên tâm rồi.

Không sao, cũ không đi mới không tới, về trường tôi sẽ giới thiệu một cô cho, bảo đảm đẹp hơn Trương Ngọc Tâm gấp trăm lần.” Lý Đức gõ bàn nói.

Trương Quang Bảo nghe vậy thì cười, đột nhiên nghiêm lại nói: “Lần này trở lại, các cậu có thấy gì sai sai không?”
“Sai? Sai gì?” Lưu Quyết nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra được gì, mấy anh em vẫn thường thuê phòng ở khách sạn Hồng Kiều với bạn gái, một đêm ít nhất cũng sáu lần, có gì không đúng đâu.
Nhìn mặt anh em khó hiểu, Trương Quang Bảo nói thẳng: “Trước khi chúng ta nghỉ hè, ngày nào cũng nói là trở về sẽ đánh nhau một trận, tìm lại cảm giác tung hoành ngang dọc của thời cấp ba.

Đánh nhau cũng đánh rồi, ra mặt cũng ra rồi, tôi hỏi các cậu có cảm giác gì?”
Nghe anh nói vậy, Lý Đức nhớ ra, trước đây khi lăn lộn ở thị trấn, mỗi lần đánh nhau đều sẽ cảm thấy sảng khoái, cứ như cả thị trấn này chỉ có mình là lớn nhất, mạnh nhất, ai dám không phục thì tên đó sẽ không được yên thân.

Nghĩ lại thời đó, ai mà không biết trường trung học số hai có bốn tên đầu gấu.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, khi đó chỉ là học sinh, lần này quay lại đánh một trận, hình như là không còn cảm giác như trước, thậm chí là có hơi nhàm chán.
Đánh thắng người khác có thể chứng minh điều gì? Chứng minh gan mình lớn? Chứng minh nắm đấm của mình cứng hơn người khác?
Nhìn mấy ánh mắt kỳ lạ trước mặt, Trương Quang Bảo đoán trong lòng họ chắc chắn cũng giống như mình.
“Tôi nói thẳng nha, bây giờ lên đại học đã không còn giống như tên lưu manh hồi cấp ba nữa rồi, khi đó cả ngày chúng ta chỉ nghĩ đến việc đánh nhau, ra mặt tỏ vẻ ngầu.

Nhưng lần này đánh nhau, tôi cảm thấy không còn sảng khoái như trước, ngược lại còn thấy nhàm chán, tuổi này rồi đã không còn được như trước nữa, thấy ai không phục thì hạ người đó.

Hoặc là, giống như trên tivi nói, hoàn cảnh môi trường của người khác nhau, thân phận cũng khác, cách nhìn nhận sự vật sự việc cũng khác.” Trương Quang Bảo không còn giả vờ nghiêm túc hay chém gió, những thứ anh nói đều xuất phát từ đáy lòng.

Hôm nay không còn giống khi xưa, mọi người cũng không còn là trẻ con, điều này thì anh đã hiểu rõ ràng cách đây một tiếng trước ngay sau khi anh và Trương Ngọc Tâm chia tay.
Lý Đức nghe những lời này thì hơi choáng, con người anh ta sợ nhất là nghe đạo lý, nhưng nói thật thì, trong lòng anh ta cũng nghĩ rằng Trương Quang Bảo nói đúng, bây giờ đã khác xưa rồi.
“Quang Bảo, có gì cứ nói thẳng đi, cậu biết là anh đây không giỏi ăn nói.” Tuy rằng Lương Cẩm nói năng vụng về nhưng trong lòng anh ta hiểu chắc chắn Trương Quang Bảo có lời muốn nói.
Trương Quang Bảo thở dài, tựa vào ghế, duỗi người nhìn lên trần nhà.

Cả căn phòng đều im lặng, chỉ có tiếng của chiếc điều hòa cũ trên tường.

Mọi người đều là người trưởng thành, không còn là những tên nhóc học cấp ba nữa, bây giờ nên nghĩ xa hơn rồi.
Đột nhiên nói ra những lời trước đây chưa từng nói, không biết mấy anh em này có nghe vào không.

Dù sao mấy năm nay lười biếng quen rồi, sớm đã thành thói quen thì khó mà thay đổi được.

“Được rồi, mấy anh em, tôi nói thẳng luôn.

Chúng ta không còn nhỏ nữa, hai mươi tuổi đầu, sắp tốt nghiệp đại học rồi.

Hôm nay lời của Trương Ngọc Tâm nói đã khiến nói suy nghĩ, cô ấy hỏi tôi có dự định gì cho tương lai.

Lúc đó, tuy rằng anh đây nói đông nói tây nhưng trong lòng lại nghĩ, đúng vậy, tương lai của chúng ta có dự định gì, còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.

Mấy cậu nói xem, chúng ta nên làm gì cho tương lai đây?”
Lý Đức lập tức nhớ lại những lời đùa mà Trương Quang Bảo hay nói, tiếp lời: “Quang Bảo, không phải cậu nói đợi chúng ta tốt nghiệp rồi đi Vân Nam buôn lậu ma túy sao? Việc này là chuyện tốt đó, tiền kiếm nhanh chóng.”
Trương Quang Bảo cười: “Tên nhóc cậu tưởng thiệt hả, chuyện này chỉ nói chơi thôi, làm được sao? Đó là tội chết đó, chúng ta không làm chuyện phạm pháp, làm người không nhất định phải theo khuôn phép nhưng phải xứng với lương tâm mình.”
“Đúng vậy, nghe Quang Bảo nói vậy, tôi cũng hơi căng thẳng, sắp tốt nghiệp rồi, chúng ta vẫn chưa nghĩ được tương lai làm gì.

Quang Bảo, cậu nói xem cậu có suy nghĩ gì?” Trời sinh Lưu Quyết là một người hời hợt, cẩu thả, cả ngày chỉ nghĩ đến phụ nữ và game, Trương Quang Bảo nói anh ta mấy lần rồi nhưng anh ta không nghe.

Bây giờ Trương Quang Bảo nói vậy, đúng là có chút lo lắng rồi.

“Ý của tôi là, sau khi tốt nghiệp, mấy anh em ra ngoài tìm việc đừng có kén cá chọn canh, cứ làm đại mấy chức giám đốc, quản lý nhỏ gì đó đi, đừng có nghĩ là mình là sinh viên, nhân tài IT, quan trọng là cơ hội rèn luyện.

Tôi không tin là dựa vào thực lực của anh em mình lại không ngóc đầu nổi.

Không phải người ta nói chúng ta không có chí tiến thủ sao, chúng ta phải làm cho cô ấy thấy, năm năm, đúng năm năm, chúng ta phải thay đổi.” Trương Quang Bảo tự tin nói, ba người kia cũng lay động cảm thấy tương lai rộng mở đang vẫy tay với mình, thành phần tri thức tiểu tư sản gì đó, tiền lương mấy vạn, đều là chuyện nhỏ!
Nhưng đến nửa năm sau đó, Trương Quang Bảo mới biết, ban đầu mình nói những lời này thật ra chỉ đang tưởng tượng, đương nhiên đây là sau đó rồi.
Ăn uống no say, Trương Quang Bảo đi tính tiền, bốn anh em khoác vai nhau đi về nhà.

Một bữa no say thoải mái, uống ra tương lai, uống ra niềm tin, tất cả mọi người đều nhìn đi, năm năm sau, mấy anh em sẽ áo gấm về làng!
Ra khỏi phòng, là một hành lang dài, đi qua hành lang này là sảnh lớn.

Bốn người Trương Quang Bảo đã say lắm rồi, tuy rằng đi đường vẫn vững nhưng đầu đã hơi choáng rồi.
“Này, Quang Bảo, sao mà tôi thấy cô gái mặc váy ngắn đó hơi quen? Gặp ở đâu rồi?” Đột nhiên Lý Đức reo lên.
“Mẹ nói, biến thái! Nhìn con gái người ta mà nhìn phần dưới.” Lưu Quyết cười khì khì mắng.
Trương Quang Bảo ngẩng đầu nhìn về phía trước, đây không phải là cô gái đưa khăn giấy cho anh ở nhà vệ sinh sao? Lúc này lại đi cùng những người khác, cách Trương Quang Bảo vài bước, cũng đang đi ra ngoài.

Đột nhiên Trương Quang Bảo lại giả vờ, chọt chọt người anh em bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Đi nhanh lên!”
Bốn người đi nhanh về phía trước, khi sắp đến đầu hành lang thì vượt qua Triệu Cảnh.
“Ôi, trùng hợp vậy, ở đây cũng gặp nữa.” Trương Quang Bảo đột nhiên quay người cười cười nhìn Triệu Cảnh.

Mấy người đối diện dừng lại, nghi ngờ nhìn người đàn ông đang cười này, rồi lại nhìn về Triệu Cảnh đang không biết phải làm sao.
Nếu không có bạn bè ở đây, Triệu Cảnh thật muốn mắng Trương Quang Bảo mấy câu, tên lưu manh này!
“Anh có việc gì không?” Triệu Cảnh lạnh như băng hỏi.

Bọn Lý Đức nghe xong cũng muốn cười, tên nhóc Quang Bảo này hôm nay đụng phải đinh rồi, chắc chắn sẽ mất mặt, chúng ta cứ đợi xem kịch đi.
Trương Quang Bảo mím môi, nhếch mép hít thở một ngụm rồi chầm chậm đi về phía trước, cách Triệu Cảnh một bước xa rồi dừng lại, nghiêng đầu nói bên tai cô: “Chuyện vừa nãy trong nhà vệ sinh, thật là cảm ơn cô.” Hai người cách nhau gần như vậy thì trong mắt của bọn Lý Đức đằng sau nhìn thấy hai người đang hôn nhau.
Nhất thời ngửi được hương thơm nhưng Trương Quang Bảo không rảnh để ngửi hết, còn không nghiêng người về lại thì người anh em bên cạnh sắp tát một bạt tai qua rồi.
Đánh người không đánh người đang cười, hơn nữa người ta đang cảm ơn mình, tuy rằng Triệu Cảnh cảm thấy người này quá bất lịch sự nhưng vẫn khách sáo nói: “Không có gì, chuyện nhỏ thôi.” Đây khiến cho bọn Lý Đức thất vọng ê chề, đang định bảo Trương Quang Bảo đi nhanh lên thì đột nhiên người đàn ông đi bên cạnh Triệu Cảnh trông như là bạn trai cô ấy lại giận dữ!
Nắm chặt lấy cổ áo của Trương Quang Bảo, nghiến răng kèn kẹt, hung hăng nói: “Tên nhóc này, mắt cậu mù hả!” Vừa nói xong thì bị Lý Đức và Lương Cẩm kẹp lại hai bên, cho dù anh ta có cao to lực lưỡng thì cũng không vùng vẫy ra được, anh ta coi như đã nhìn ra, mấy tên nhóc này có tập qua.
Trương Quang Bảo không hề tức giận, vỗ vai Lý Đức ra hiệu cho họ buông anh ta ra, nhìn khuôn mặt méo mó vì tức giận và ghen tuông của anh ta, Trương Quang Bảo ôn hòa vuốt vuốt áo cho anh ta, vỗ vỗ những vết nhăn, khóe miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười kỳ lạ, nhẹ giọng nói: “Việc gì phải vậy, mọi người đều là người văn minh không cần phải kích động như vậy.” Nói xong, gật đầu lịch sự với Triệu Cảnh, cười nói: “Tạm biệt.” Nói xong, dẫn ba người anh em đi.

Một tiếng gầm giận dữ vang lên từ phía sau.
“Quang Bảo tên nhóc cậu tâm cơ quá! Ban nãy cậu vừa làm vậy, bạn trai người ta còn tưởng hai người là gian phu ** rồi.

Còn chuyện ở nhà vệ sinh, trong nhà vệ sinh có chuyện gì tốt đẹp? Nếu là tôi, tôi nghĩ đến chuyện tốt mà hai người làm trong nhà vệ sinh là lập tức sẽ xông vào phòng bếp cầm dao ra thiến cậu ngay!” Lưu Quyết càng nghĩ càng thấy chuyện vừa nãy thú vị thật, vừa ra khỏi quán lẩu đã làm ầm lên.
Đột nhiên Trương Quang Bảo dừng lại, sắc mặt mờ mịt như là nghĩ ra chuyện gì đó.
“Quang Bảo, sao vậy?” Lý Đức nói thầm trong lòng “xong rồi”, hôm nay người anh em này vừa mới mất đi tình yêu đúng là tinh thần không ổn định.
“Tôi nói này Lý Đức, ban nãy tôi vứt hết đồ mà cậu cho vào nhà vệ sinh rồi, cậu nói bạn trai cô ấy đi vệ sinh nhìn thấy mấy thứ đó thì sẽ nghĩ gì đây?”
Cả bọn yên lặng một hồi sau đó tiếng cười vang lên không ngớt khắp con phố, không kiêng nể gì cả.
“Tuổi trẻ đúng là tốt thật...” Cụ già ngồi ven đường nhìn bốn tên nhóc cười đùa như chốn đông người mà cảm thán..


Bình luận

Truyện đang đọc