LƯU MANH HÓA IDOL



Trang web kia cũng không để lại phương thức liên lạc email, tìm khắp cả trang đầu, rốt cuộc ở phía dưới cùng nhất tìm được “liên lạc của chúng tôi”, sau khi click vào, thì ra là một trang để lại lời nhắn.

Nên viết thế nào đây? Cũng không thể nói quá dài, dễ dàng như vậy khiến người ta không kiên nhẫn, nhưng lại không thể nói quá ngắn, nếu không người ta sẽ cho là mình bệnh tâm thần.
Suy đi nghĩ lại, Trương Quang Bảo rốt cuộc viết xuống một câu như thế này: “Bản thân trong lúc vô tình phát hiện một lỗ hổng an ninh vô cùng nguy hiểm của quý trạm, xin liên lạc QQ188XXX, bản thân bằng lòng giải đáp.”
Chiêu này mặc dù tổn hại một chút nhưng chắc chắn có thể khiến trang web chú ý.

Thà rằng tin là có, không thể tin là không, đây là suy nghĩ của phần lớn người, huống chi lại liên quan chặt chẽ tới lợi ích của bản thân.
Chuyện vốn cho rằng mười phần chắc chín phần, nhưng tin tức phát ra ngoài vài ngày, giống như bùn trâu vào biển, bặt vô âm tín.

Có phải quá nhiều người người ta nhắn lại trang web nên chưa xem tới không? Hay là… bọn họ vốn dĩ không xem lời nhắn! Không, tốt xấu người ta cũng là trang web chính quy, có lẽ sẽ không bất cẩn như vậy.
Chờ đợi là một việc khiến cho người ta đau khổ nhất.

Mắt thấy thời gian chủ trương một tháng càng ngày càng gần, nhưng tác phẩm của mình vẫn nằm trong ổ cứng mạng lưới QQ, Trương Quang Bảo sốt ruột tức giận, chỗ răng sưng lên một cái nướu lớn.

Anh cũng không thèm để ý những bài hát này có thể lấy được thành tích gì, anh chỉ sợ lời nói ra không có làm được.
Hai mươi mốt năm qua, chuyện anh đã bắt đầu, chỉ cần lời đã nói ra, chuyện nhận lời người ta chưa từng không có cách nào thực hiện.

Chỉ có chuyện này khiến trong lòng Trương Quang Bảo sốt ruột tức giận.

Tác phẩm của anh, anh đương nhiên sẽ không nghi ngờ, nhưng vấn đề chính là QQ164 người ta có thể tưởng mình chơi ác, cố ý hù dọa bọn họ không?
Vì lý do an toàn, Trương Quang Bảo lại để lại một lời nữa.

Cũng bày tỏ vô cùng khẩn cấp, đã có hacker theo dõi trang web bọn họ, cũng chuẩn bị tiến hành công kích vào chín giờ tối hôm đó.

Nếu như xử lý muộn, có khả năng oanh tạc máy chủ, màn hình tắt máy.

Chính anh cũng cảm thấy lời này hơi quá, thế nhưng anh không lo được nhiều như vậy, lời này anh nói thật.
Có câu nói rất hay, trời cao không phụ lòng người có lòng.

Rốt cuộc cách thời hạn một tháng Trương Quang Bảo định ra, lúc còn năm ngày, có người tự xưng là nhân viên quản lý trang web QQ164 đã thêm QQ anh vào.

Trương Quang Bảo kia rất vui vẻ, sau khi được thêm vào anh không ngừng réo đại ca đại ca, gọi đến cuối cùng bản thân cũng cảm thấy mình có phải quá trẻ con hay không?
“Anh chính là người nói trang web chúng tôi có lỗ hổng an ninh?” Giọng điệu đối phương dường như không quá thân.
Trương Quang Bảo nở nụ cười: “Ha ha, chính là tôi.”

“Chính là anh nói nếu như xử lý muộn, thì sẽ oanh tạc máy chủ, màn hình tắt máy?” Đối phương tiếp tục truy hỏi.
Trương Quang Bảo lại lần nữa nở nụ cười: “Ha ha, chính là tôi.”
Sau đó đối phương thể hiện thái độ khinh bỉ: “Từng học qua máy tính sao? Biết màn hình là hình vuông hay tròn sao? Nếu ai cũng có thể oanh tạc máy chủ, tôi gọi anh ta một tiếng đại gia.”
Bị người ta mắng cho một trận, tâm trạng Trương Quang Bảo ngược lại nhẹ nhõm không ít.

Nếu như nói thẳng, anh thật sự đúng là không biết làm sao mở miệng.

Bây giờ nghe giọng điệu của người anh em này, chắc hẳn cũng là một người tính cách hướng nội, cứ như vậy thì dễ nói chuyện hơn.
“Chậc chậc… Anh cũng đoán được tôi nói chính là giả à? Vậy sao anh còn thêm QQ của tôi?” Trương Quang Bảo hỏi.
Đối phương trả lời xém chút khiến Trương Quang Bảo hộc máu: “À, hôm nay tôi trực ban, dù sao cũng không có chuyện gì nên tôi muốn xem thử trên đời thật sự có người rảnh rỗi đến cuống cuồng như vậy sao?” Con mẹ nó chứ còn rảnh đến cuống cuồng, tôi cũng vội muốn chết rồi! Móa! Nhưng bây giờ có việc cầu anh, người ta là đại gia, tôi đành phải ra vẻ đáng thương.
“Ha ha, thực sự xin lỗi, nói thật với anh, người anh em, chuyện là như thế này.

Tôi muốn mời trang web các anh giúp tôi một việc, nhưng không có cách liên lạc với các anh, cho nên mới ra hạ sách này, đừng để ý.” Trương Quang Bảo cho tới bây giờ chưa từng nói loại lời mềm mỏng này với người ta, thật sự có chút hương vị người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
“Giúp đỡ? Tôi nói cho anh biết, trang web chúng tôi không làm chuyện phi pháp, hoạt động hãm hại lừa gạt gì cũng đừng tìm chúng tôi.” Đối phương cảnh giác.
Lúc này Trương Quang Bảo lập tức nổi giận: “Móa, tôi là người như vậy sao? Nói rõ nhé, tôi muốn để cho các anh làm chuyên mục cho tôi, đề cử ca khúc của tôi trên trang đầu.” Sau khi nói lời này ra, anh lại cảm thấy có hơi không thỏa đáng lắm, người ta có tức giận không nhỉ?
Ít ra khoảng ba phút đồng hồ, đối phương không phản ứng, cũng không đăng xuất.

Trương Quang Bảo suy đoán anh ta đang làm gì? Phình bụng cười to, cho rằng anh quá ngớ ngẩn? Hoặc là cau mày, sờ cằm, anh đang tự hỏi có phải gặp cao nhân rồi không? Lại hoặc là chỉ là đang đi vệ sinh mà thôi?
“Người anh em, những lời này của anh là lời điên khùng nhất tôi từng nghe đấy.

QQ164 ở trong nước cũng xem như là trang web nổi danh rồi, bài hát có thể đề cử ở trang đầu chúng tôi, bài nào không phải ca khúc vàng? Anh lại dám bảo chúng tôi mở chuyên mục cho anh? Ngay cả dạng thiên vương siêu cấp như Trương Học Hữu, Lưu Đức Diệp cũng nhiều nhất là thêm đường link ở trang đầu thôi, không có chuyên mục chat.

Anh dựa vào đâu?” Giọng điệu đối phương trả lời rất khác biệt.
Trương Quang Bảo để điếu thuốc lá bên miệng xuống, gõ gõ rồi mỉm cười trả lời: “Bài hát “Đêm Trăng” ấy, anh biết không?
“Biết, rất hot gần đây.

Sao nào, có liên quan với anh?”
“Tôi là tác giả gốc của bài hát, chỉ chẳng qua bị người ta đạo văn mà thôi.” Trương Quang Bảo trả lời.
Đối phương lại im lặng một trận, sau đó nhắn tới một câu: “Cho anh năm phút đồng hồ, tốt nhất khiến tôi tin tưởng lời của anh, nếu không thật xin lỗi, tôi trực tiếp kéo anh vào danh sách đen, tôi không muốn nói chuyện với người có chứng cuồng tưởng.”
Trương Quang Bảo cười khẩy một tiếng, lập tức trả lời: “Tôi tha thứ cho tính kiêu căng của anh.”
Đối phương cũng không chịu thua: “Anh còn cuồng vọng hơn tôi.”
Anh cũng không nói gì, trực tiếp nén tài liệu văn bản của sáu bài hát rồi gửi tới.

Đối phương dường như có hơi do dự nhưng vẫn nhận lấy.

Chắc hẳn phải có chút thời gian để nghe, Trương Quang Bảo đẩy bàn phím rồi đi vệ sinh.
Vốc một ít nước lạnh trên bồn rửa mặt dội lên mặt, Trương Quang Bảo hít mũi một cái, nhìn tấm gương trên bồn rửa mặt.

Tuy nói dáng vẻ người anh em này không tính là vô cùng đẹp trai, nhưng vẻ mặt khí khái hào hùng, trong ánh mắt tràn đầy cương quyết bướng bỉnh, nhìn có vẻ cũng không phải là kẻ xấu, không đúng không đúng, nhìn có vẻ không giống kẻ thất bại.

Đúng, nhất định có thể thành.

Chỉ cần có lòng tin, lại chịu cố gắng, không có chuyện gì có thể làm khó mình.
“Sao mình lại tự đùa giỡn bản thân rồi.” Anh nở nụ cười rồi lau khô tay và ra khỏi nhà vệ sinh.

Anh lại đi một quanh quẩn một vòng trong quán net, thời gian không chênh lệch nhiều lắm, anh trở về trước màn hình máy tính.
Vừa đặt mông ngồi xuống, đối phương đã gửi tin nhắn qua: “Nghe xong rồi, muốn nghe tôi đánh giá không?”
“Anh có thể nghe xong chứng minh bài hát của tôi cũng không phải quá kém, lấy thân phận nhân viên quản lý web âm nhạc của anh mà nói, có thể nghe xong sáu ca khúc không biết tên một hơi, nói rõ bài hát của tôi có thể được tuyển, cho nên đánh giá của anh tôi có lẽ nghĩ được.” Trương Quang Bảo tràn đầy tự tin trả lời.
Đối phương có chút im lặng, sau khi gõ qua một loạt dấu chấm hỏi: “Người anh em, anh có thể hàm súc một chút hay không? Anh có biết sự ngông cuồng của anh sẽ không tốt với bản thân hay không.”
“Chuyện đấy vô cùng có lỗi, phách lối là bản tính của tôi.” Trương Quang Bảo run run bả vai cười ha ha.

Anh đoán chuyện này hơn phân nửa là có hy vọng rồi.
“Vậy thì tốt, anh tiếp tục phách lối đi, tôi không tiếp.” Sau khi đối phương gửi tin nhắn này qua thì đã đăng xuất.
Đây là lần đầu tiên Trương Quang Bảo bị người ta làm cho không biết làm sao, chuyện gì xảy ra? Chuyện thất bại rồi sao? Tôi nói sai cái gì? Tôi phách lối hay không liên quan gì đến anh, bàn ca khúc thì bàn đi, anh quản chuyện cá nhân của tôi làm gì? Người kia không phải ăn no rửng mỡ sao? Trương Quang Bảo đẩy bàn phím ra rồi móc ra châm một điếu thuốc, liều mạng hút.

Anh gặp quỷ rồi, tại sao đụng phải người như vậy, bệnh tâm thần.
Trăm mối vẫn không có cách giải, trong phim cũng không có cốt truyện nội dung như vậy.

Lúc đầu bàn bạc nói được thì được thật, tại sao đột nhiên bởi vì cá tính của tôi thì không nói chuyện nữa? Tôi lại không mắng anh, lại không đắc tội anh, chuyện kỳ lạ! Thật kỳ lạ!
Đột nhiên một ngón tay ngọc thon dài đằng sau lấy thế sét đánh không kịp bưng tay lấy đi điếu thuốc trong miệng anh, Trương Quang Bảo đang nổi nóng, bị chơi như thế, đến nay là bạn bè quán net nào, anh mắng: “Má…” Vừa mắng một chữ, anh chợt nhớ tới thân phận của mình, cho dù quan hệ tốt, người khác cũng là khách hàng, không thể không lễ phép như vậy.
“Cậu muốn sao…” Phía sau truyền tới một giọng nói của phụ nữ, cô ấy nói được một nửa cũng không nói tiếp.

Trương Quang Bảo nghe xong thì quay đầu nhìn lại, thì ra là chị Dương.
“Là chị à, sao chị lại tới đây?” Trương Quang Bảo quay đầu lại, cau mày dán mắt vào QQ.

Dương Ngân Hạ nhìn dáng vẻ này của anh, biết hơn phân nửa là chuyện nói đến không thuận lợi.

Lúc này cô ấy hỏi anh, anh cũng sẽ không nói, bản thân dứt khoát cầm lấy con chuột, lật xem lịch sử nói chuyện của anh.

Sau khi xem xong, Dương Ngân Hạ kéo một cái ghế qua, ngồi bên cạnh Trương Quang Bảo.

“Quang Bảo, quay đầu lại, nhìn tôi.” Giọng nói của Dương Ngân Hạ vô cùng nghiêm túc.

Trương Quang Bảo sững sờ, thuận miệng nói: “Chị, có lời gì cứ nói, rắc rối quá.”
“Tại sao? Lời của tôi cậu cũng không nghe rồi à?” Dương Ngân Hạ lạnh lùng nói.

Trương Quang Bảo quay đầu nhìn cô ấy một cái, thấy cô ấy chững chạc đàng hoàng, giống như có chuyện quan trọng gì.

Anh dời ghế, đối mặt cô ấy.
“Có một vài lời tôi đã sớm muốn nói với cậu, chỉ là luôn không có cơ hội.

Bây giờ tôi phải lên lớp rõ ràng với cậu.” Dương Ngân Hạ nghiêm mặt nói.
Trương Quang Bảo đưa tay sờ trán cô ấy, kỳ quái hỏi: “Chị của tôi, chị không có chuyện gì chứ?”
“Nghiêm túc một chút đi! Học thôi!” Dương Ngân Hạ kéo tay Trương Quang Bảo ra.

Trương Quang Bảo khẽ giật mình, ngạc nhiên hét to, người hôm nay gặp tại sao đều bị điên vậy? Con mẹ nó đây là trêu ai ghẹo ai?
“Quang Bảo, tính cách của cậu ác liệt, mạnh mẽ, nói chuyện làm việc xưa nay không cân nhắc cảm giác của người khác, làm theo ý mình, chuyên quyền độc đoán.

Bởi vì những điều này, cậu ăn thua thiệt không ít nhỉ? Chuyện của Tư Đồ Tuyên Hùng, cậu sai một người ở lại trường theo dõi, hơn nữa, chuyện trong nhà cậu, tôi vẫn muốn nói, nếu như cậu chịu bình tĩnh lại tâm trạng, giải thích kỹ cho nhà thì sẽ trở thành như vậy sao? Thật ra rất nhiều chuyện đều là do tính cách cậu tạo thành, cậu hẳn nên suy nghĩ cho kỹ, ở chung với người ta không phải là như vậy.” Dương Ngân Hạ mặc kệ sắc mặt Trương Quang Bảo dần trở nên lạnh lẽo mà nói thẳng.
Lời này nếu người khác nói ra, Trương Quang Bảo chỉ xem anh ta đang đánh rắm, nhưng bây giờ người nói lời này là Dương Ngân Hạ.

Tình huống đương nhiên rất khác nhau, cơn giận đã xông tới đỉnh đầu, nhưng bị anh liều chết ngăn chặn.

Tức giận với ai cũng được, nhưng không thể giận chị Dương.
Anh bình tĩnh nói: “Ừ, tính cách của tôi ác liệt, dễ nổi nóng, làm việc không cân nhắc cảm nhận của người khác, chuyên quyền độc đoán, tất cả phiền phức đều là tôi tự tìm, đúng không? Vậy theo lời của chị nói, chuyện tôi chia tay với Trương Ngọc Tâm cũng là do tôi?”
Dương Ngân Hạ nở nụ cười, bình tĩnh trả lời: “Không thể nói tất cả, nhưng có lẽ có nguyên nhân do cậu, người với người sống chung với nhau, điều kiện tiên quyết hẳn là phải tôn trọng lẫn nhau.

Mà không phải lấy bản thân làm trung tâm, cứ lấy chuyện này mà nói đi, tôi dám khẳng định anh ta có hứng thú với tác phẩm của cậu, nhưng chính bởi vì thái độ của cậu, khiến cho người khác rất tức giận, khiến cho người khác không chịu nổi.

Quang Bảo, nếu tiếp tục như vậy nữa, cậu sẽ phải thiệt thòi nhiều đấy.

Tôi không muốn nhìn thấy kết quả như vậy.”
Phản ứng của Trương Quang Bảo bề ngoài bình tĩnh lạ thường, anh từ từ đứng lên khỏi ghế, từ từ đưa đầu qua, nhẹ giọng nói bên tai Dương Ngân Hạ: “Chị Dương, cửa ở bên kia, tôi không dám hứa chắc sau một phút, tôi còn có thể nhẫn nhịn mà không nổi giận.” Anh nói xong thì dời ghế qua, ngồi xuống trước máy vi tính, cũng không quay đầu nhìn Dương Ngân Hạ.
Dương Ngân Hạ cũng không hề yếu thế, cô ấy “đùng” một cái từ trên ghế đứng lên, lớn tiếng nói: “Trương Quang Bảo, không phải chỉ có cậu mới được tức giận.

Tôi từ trước tới nay chưa từng thấy một người cuồng vọng, tự đại, khiến người ta chán ghét giống như cậu vậy.” Dương Ngân Hạ nói xong câu đó thì xoay người rời đi.
Những vị khách trong quán net hai mặt nhìn nhau, ai cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Lúc đầu có người máy vi tính xuất hiện vấn đề, muốn tìm quản trị mạng giải quyết, lúc này vừa nhìn thì cũng đành phải nhìn chằm chằm màn hình chết máy không dám lên tiếng.

Những người kia muốn tắt máy tính tiền cũng chỉ đành tiếp tục bật lên.
Người một khi thở gấp, như vậy ngực sẽ đau nhức, Trương Quang Bảo lấy tay đè ngực, liều mạng nhịn xuống.

Anh tự nhủ với bản thân, nơi này là quán net, là nơi làm việc, tuyệt đối không thể nổi giận.

Nhưng Dương Ngân Hạ đã tổn thương anh thật sâu.

Cuồng vọng, tự đại, khiến người ta chán ghét.

Anh thật sự không bằng lòng tin tưởng lời này là từ trong miệng Dương Ngân Hạ nói ra được.
Đây là chị Dương của anh, cô ấy thế mà nói như vậy.

Giống như Trương Quang Bảo tôi là một tên bại hoại tội ác tày trời, một con chuột chạy qua đường người người đòi đánh.

Tôi thật sự kém như vậy sao? Lời này nếu như đổi thành bất cứ người nào trong Lý Đức bọn họ nói, bản thân khẳng định đã tát một phát.
“A…” Thật sự đau dữ dội, bản thân giống như sắp nổ tung! Một tay kéo ghế ra, Trương Quang Bảo vọt vào nhà vệ sinh.

Bất chấp tất cả, đúc đầu vào trong bồn rửa mặt, mở khóa vòi nước dội ào ào xuống.
Dòng nước lạnh buốt trôi qua đỉnh đầu, Trương Quang Bảo cảm thấy dễ chịu một chút.

Hôm qua là thế nào? Tại sao lại không gặp được chuyện nào hài lòng? Thật sự chẳng lẽ chính là do mình sao? Chẳng lẽ mình thật sự khiến người ta chán ghét như vậy? Nếu quả thật như vậy, vì sao Lý Đức bọn họ chưa từng nói với mình?
Dương Ngân Hạ à Dương Ngân Hạ, chị thật sự khiến anh em đau lòng rồi.
Anh vô lực ngồi dưới mặt đất, tâm trạng Trương Quang Bảo hỏng bét rồi.

Đã lớn như vậy, vẫn là lần đầu biết mình là người cuồng vọng, tự đại, khiến người ta chán ghét từ trong miệng người bên cạnh mình.

Ha ha, châm chọc, châm chọc tuyệt đối, nói lời này hết lần này tới lần khác là Dương Ngân Hạ hiểu rõ anh nhất.

Cũng thật sự trùng hợp, ngay lúc này điện thoại vang lên.

Trương Quang Bảo lập tức đoán được, là Dương Ngân Hạ, cô ấy là xin lỗi mình hay chưa mắng đủ, gọi điện để mắng tiếp sao?
Anh lấy điện thoại di động ra, nhìn dãy số, thì ra là Lý Đức.
“Này, Quang Bảo, mau về trường, có chuyện! Có việc gấp!” Lý Đức la lớn, Trương Quang Bảo vốn dĩ không có tâm trạng nghe anh ta, nhỏ giọng hỏi: “Lý Đức, chúng ta anh em nhiều năm, tôi hỏi cậu một vấn đề.

Tôi có phải là một người cuồng vọng, tự đại, khiến người ta chán ghét không?”
Lý Đức bên đầu điện thoại bên kia một hồi lâu không nói, Trương Quang Bảo có thể tưởng tượng được, anh ta nghe lời như thế, chắc chắn là há to miệng, nửa ngày không thể lựa chọn.
“Bà mẹ nó, lời này là ai nói? Ông đây đánh chết nó.” Lý Đức giống như rất phẫn nộ, Trương Quang Bảo trong nháy mắt hiểu rõ, cũng mặc kệ Lý Đức còn đang nói gì, trực tiếp ngắt điện thoại.
Trong “Chiến Quốc sách” có một chương gọi là “Trâu Kỵ nghe lời khen, sau đó khuyên vua Tề hãy tiếp thu lời can gián”.

Trâu Kỵ là là mỹ nam tử nước Tề, lúc này nước Tề còn có một người tướng mạo đẹp đẽ khác, Từ Công.

Trâu Kỵ hỏi vợ, tiểu thiếp và khách nhân của mình, họ đều nói ông ta đẹp trai hơn Từ Công.

Nhưng lúc Trâu Kỵ thật sự nhìn thấy Từ Công mới biết được bản thân không bằng ông ấy.
Thế nhưng vì sao những người này đều nói mình đẹp trai hơn ông ấy? Trâu Kỵ trái lo phải nghĩ rốt cuộc đã có câu danh ngôn này: “Vợ ta xem ta là tốt đẹp, ấy là lòng riêng tư đối với ta.

Thiếp ta xem ta là tốt đẹp, ấy là vì sợ ta.

Khách xem ta là tốt đẹp, ấy là muốn cầu cạnh ở ta.”
Mình bây giờ không phải là loại tình huống này sao? Lý Đức bọn họ làm anh em với mình nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu rõ mình hơn những người khác, bọn họ khẳng định biết khuyết điểm của mình, nhưng vì sao họ chưa từng nói? Nguyên nhân ngay đây, bọn họ là người một nhà, không muốn nói với mình.

Mà những người khác không cần kiêng kỵ mà nói với mình, cho tới hôm nay anh mới biết cuồng vọng, tự đại, khiến người ta chán ghét, tất cả điều này đều là đang nói anh.
Trương Quang Bảo khẽ thở dài một hơi rồi đứng lên.

Còn có thể nói gì, một kẻ cuồng vọng tự đại, khiến người ta chán ghét, nếu như không đi nhảy lầu tự sát, vậy cũng chỉ có một lựa chọn.
Trở lại trước máy vi tính, không quan tâm ánh mắt khác thường của những người khác.

Trương Quang Bảo gửi một tin cho nhân viên quản lý QQ164: “Anh bạn, thật xin lỗi, vừa nãy tôi nói chuyện hơi quá đáng một chút.

Hợp tác không thành công không sao, nhưng xin tha thứ cho tôi đã khiến anh không vui.

Hẹn gặp lại, chúc anh một ngày vui vẻ.”
Loại lời này trong hai mươi mốt năm của Trương Quang Bảo cho đến nay, anh chưa từng nói, đây là lần đầu tiên.
Đang chuẩn bị đóng máy tính lại, về trường nghỉ ngơi cho khỏe, không ngờ người đó đột nhiên trả lời: “Như vậy đúng đó, người trẻ tuổi, khiêm tốn khiến người ta tiến bộ, kiêu ngạo khiến người ta lạc hậu, tuyệt đối nhớ kỹ.

Được rồi, chúng ta tới bàn chuyện chuyên mục đi.”
Sao hả? Đồng ý mở chuyên mục cho tôi rồi? Để tôi hưởng thụ đãi ngộ còn cao hơn Trương Thiên Vương, Lưu Thiên Vương? Hạnh phúc tới quá bất ngờ, Trương Quang Bảo có hơi mơ hồ, không phải nói khoác sao?
“Cái đó, cái đó, anh bạn, ý anh là nói anh đồng ý mở chuyên mục cho tôi rồi?” Tay Trương Quang Bảo run rẩy đánh câu này.
“Ha ha, tôi không nói như vậy nhé.

Treo quảng cáo ở trang đầu chúng tôi, đó cũng tính phí theo thời gian đấy, nhìn anh cũng không tệ lắm, tôi có thể cân nhắc tính rẻ cho anh một chút.”
Trương Quang Bảo vừa nuôi ngọn lửa hy vọng, bị một chậu nước lạnh bất ngờ dội xuống từ đầu đến chân: “Tôi không có tiền.”
“Không có tiền, chuyện đó…” Đối phương có hơi khó xử.
“Mặc dù tôi không có tiền, nhưng tôi có thể tặng không bản quyền sáu ca khúc cho các anh.

Tôi chỉ cần giữ lại tác quyền trên web của các anh, sau này các anh muốn làm gì sáu ca khúc này cũng không liên quan tới tôi.” Trương Quang Bảo bày ra tất cả điều kiện của mình.
Vài phút sau, Trương Quang Bảo giống như đã trải qua nhiều năm, anh biết đối phương chắc chắn đang suy nghĩ.

Một ca sĩ không hề có tiếng tăm, phải dùng sáu tác phẩm bài hát đổi lấy cơ hội đề cử trên trang nhất website, chỉ cần là người bình thường cũng sẽ vô cùng thận trọng.
“Thành giao, trong vòng một tháng, chẳng qua anh phải lập tức gửi bản thảo qua.

Sau một tháng, sáu ca khúc này sẽ không có bất cứ quan hệ nào với anh.” Đối phương rất sung sướng.
Trương Quang Bảo càng sảng khoái hơn: “Không thành vấn đề, vậy cứ thế quyết định.”.


Bình luận

Truyện đang đọc