LƯU MANH HÓA IDOL



Internet là một thế giới giả tưởng mà lại vô cùng đặc sắc, ở trên internet, mọi người sẽ có một loại tâm lý ôm may mắn, bởi vì không ai biết người ngồi ở đầu dây mạng bên kia là người như thế nào.

Đây có lẽ chính là sức hấp dẫn của internet.

Theo những thống kê có liên quan đến mặt này, phần lớn những người truy cập mạng ở Trung Quốc là vì mục đích giải trí.
Nói một chút về mặt này, Trương Quang Bảo lại không giống như thế.

Anh không chơi game, mặc dù vậy, anh lên mạng, làm những việc mà những người khác đều cảm thấy rất nhàm chán, xem tin tức, lướt qua các diễn đàn.

Cho dù là chính trị, hay là kinh tế, thể dục, giải trí, chỉ cần là tin tức mà anh cảm thấy hứng thú, anh sẽ xem qua, sau đó sẽ xem lướt qua các bình luận của các cư dân mạng khác.

Tuy nhiên bản thân anh lại rất hiếm khi tham gia vào trong đó.
Lúc gần đến hai giờ, quán internet về cơ bản đã trở nên ổn định, không có chuyện gì khác.

Bởi vì vào thời điểm này, người muốn mua thứ đồ gì đó đã mua rồi, tất cả mọi người đều tập trung làm việc của mình, nói chung là sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Cho nên, anh mở ra trang tin tức QQ, xem tin tức hôm nay.
Đất nước vẫn đang tốt đẹp, hai kỳ họp đại hội, đảng và chính phủ quan tâm đến khó khăn của nhân dân, các đại biểu mỗi người phát biểu ý kiến của mình, giúp đỡ cho dân chúng.

Dù sao mỗi ngày đều nói như vậy, Trương Quang Bảo liếc mắt nhìn thoáng qua, lập tức bỏ qua.

Nhìn những tin tức giải trí, anh lại cảm thấy hứng thú, vụ án bánh mỳ đã xảy ra lâu như vậy, không ngờ vẫn còn có người xào nấu.
Trương Quang Bảo thật ra khá đồng tình với người bạn thân Tiểu Hồ này, bạn nói xem, người ta cũng chỉ làm vui vẻ, quay một bộ phim ngắn như vậy, lại không sử dụng nó cho mục đích thương mại, Trần Cương này không khỏi hơi quá cầu kỳ, còn cả câu danh ngôn kinh điển anh ta, người không thể vô sỉ đến mức độ như thế đã lan truyền rộng rãi trên internet và trở thành trò cười.
"Giới giải trí quả thật đúng là một địa phương náo nhiệt." Trương Quang Bảo lẩm bẩm cười cười.
Sau khi xem xong tin tức này, Trương Quang Bảo không còn tâm tình xem những tin tức giải trí khác, lọt vào trong tầm mắt đều là những tin tức linh tinh, bạn nói xem có phải một số phương tiện truyền thông nhàm chán không có chuyện để bàn tán hay không, vợ chồng người ta ở nhà vui vẻ, đó là chuyện đương nhiên, bạn lại đặt một cái máy ảnh ở đối diện nhà người ta, phô bày ra hết chuyện riêng tư của người ta, đây không phải là lấy lòng mọi người hay sao? Thật nhàm chán.
Anh đang muốn tắt trang web đi để làm những chuyện khác, nhưng có một cửa sổ đột nhiên hiện lên, sau đó nhanh chóng thu nhỏ, khiến cho Trương Quang Bảo nhảy dựng lên, không phải là virus đấy chứ? Nếu máy này bị nhiễm virus thì sẽ rất phiền phức.

Anh vội vàng mở ra nhìn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không phải virus, là một trang web tự xưng là "Liên minh âm nhạc nguyên bản lớn nhất Trung Quốc", Trương Quang Bảo cũng không thèm nhìn tới, tiện tay tắt đi.
"Ôi..." Anh đứng lên duỗi thắt lưng, lắc lắc cái cổ đang đau nhức, anh bắt đầu đi qua đi lại trong quán internet.

Gần đây các quán internet ở phụ cận đều xảy ra chuyện, có một số người lợi dụng sự tiện lợi của việc mở xuyên đêm, nhân lúc người quản lý quán internet không chú ý, lấy đi camera, thẻ nhớ và vân vân, những thứ này coi như còn nhẹ, nặng nhất là ngay cả ở cứng của bạn cũng bị lấy trộm, như vậy tổn thất có thể rất lớn.
Chú Trần đã nhắc nhở mấy lần, Trương Quang Bảo cũng không dám xem nhẹ, cả đêm đều sẽ đi kiểm tra mấy lần.
Buổi tối hôm nay có nhiều người, hơn phân nửa đều là sinh viên, xem ra không có chuyện gì.

Sau khi Trương Quang Bảo đi kiểm tra một vòng, đang chuẩn bị quay về, đột nhiên, anh phát hiện ra một tình huống.

Máy tính trong quán internet được chia làm sáu hàng, mỗi hàng có năm máy tính, lúc này, máy tính số 29 ở hàng cuối cùng cạnh WC đã tắt, nhưng người dùng internet vẫn còn ngồi ở đó, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn anh một cái.
Trương Quang Bảo bình tĩnh bước tới, giả vờ như không có chuyện gì đi ngang qua sau lưng người nọ, liếc nhìn thoáng qua, máy tính đã tắt, đèn báo trên màn hình vẫn đang nhấp nháy.

Trong lòng anh đã biết chuyện gì đang xảy ra, giỏi cho cái tên này, dám trộm ở chỗ anh.
Anh nhìn mấy máy ở phụ cận máy số 29, các khách hàng đều đang chuyên tâm chơi game, chắc là không có đồng bọn.

Trong lòng anh hạ quyết tâm, đi tới phía sau người nọ.

Nhìn dáng vẻ của gã ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi, trạc tuổi Trương Quang Bảo, còn mặc một cái áo khoác vào ngày nắng nóng như thế này, không phải là để tiện giấu đồ hay sao.
Nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý, Trương Quang Bảo cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai người đó: "Người anh em, thức thời một chút, đừng làm chuyện này ở chỗ tôi, đồ vật lấy ra như thế nào thì trả lại cho tôi như thế đó đi, tôi không muốn xảy ra chuyện."
Mặc dù anh đang ở sau lưng người nọ, không nhìn thấy sự thay đổi trong biểu cảm của gã ta, nhưng thân thể của gã ta run rẩy một cách mất tự nhiên, khẽ ho khan hai tiếng, quay đầu lại...!Liếc mắt nhìn Trương Quang Bảo một cái, trong ánh mắt lộ tia hung hãn: "Quản lý, nói chuyện chú ý một chút."
Khóe miệng của Trương Quang Bảo nhếch lên, hai mắt hơi híp lại, lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Người sáng mắt không nói tiếng lóng, cách đây không xa có một đồn công an, anh không muốn đến chỗ đó ở thâu đêm chứ?" Nói xong, anh cũng không để ý đến gã ta nữa, lập tức đi về phía quầy phục vụ.

Anh tuyệt đối không lo lắng gì cả, bởi vì cả quán internet này chỉ có một lối ra duy nhất chỗ quầy phục vụ.
Anh vừa mới trở lại quầy phục vụ không lâu, đã nhìn thấy máy số 29 được kích hoạt trở lại trên phần mềm quản lý của máy chủ.


Anh nở nụ cười nhàn nhạt, rút ra một điếu thuốc lá rồi châm lửa, nhàn nhã thổi ra một vòng khói.

Không đến năm phút sau, người thanh niên đi tới chỗ anh bên này, khi đi ngang qua quầy phục vụ bèn liếc mắt nhìn Trương Quang Bảo một cái.
"Người anh ta, đi thong thả." Trương Quang Bảo giơ tay phải lên, đặt ở trên trán.
Tám giờ sáng, chú Trần đúng giờ đi vào quán internet, nhìn khách hàng chật cứng căn phòng, cười đến mức cặp lông mày chữ bát kia cũng giãn ra, thậm chí còn khen ngợi Trương Quang Bảo có năng lực.

Ông ấy lập tức bàn giao tài khoản, thúc giục Trương Quang Bảo chạy nhanh trở về nghỉ ngơi.

Trương Quang Bảo đáp lời, lập tức đi ra ngoài, không hề đề cập tới chuyện hôm qua, anh cho rằng việc này không cần thiết.
Hôm nay lại là một ngày đẹp trời, lúc này mới hơn tám giờ một lúc, mặt trời đã lộ ra một cái đầu, trên đường không có người đi đường, chỉ có bác gái quét đường cầm một cái chổi thật dài, ra sức quét đường, phát ra âm thanh "Ào ào".

Hít một hơi thật sâu, Trương Quang Bảo chuẩn bị quay về trường học.
Đúng lúc này, ánh mắt liếc nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng đối diện, áo sơ mi dài tay, đường viền trang trí bằng ren, mặc váy kẻ caro màu đỏ sậm và đi một đôi bốt dài màu trắng.

Cách ăn mặc này, Trương Quang Bảo vẫn luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng, anh nhìn kỹ, à, đúng rồi, vấn đề là ở chỗ cái váy, sao lại giống chiếc váy đồng phục trong những bộ phim nhỏ của Nhật Bản?
"Chị, chị rất đúng giờ đấy." Trương Quang Bảo tươi cười chào đón.

Dương Ngân Hạ cười ngọt ngào, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, dịu dàng nói: "Không phải đã nói đến đón cậu tan làm hay sao, sao tôi dám đến muộn." Trương Quang Bảo đi đến bên người cô ấy, ngửi thấy mùi nước hoa, ô, cô ấy có vấn đề, nếu không sao lại chăm chút cho việc ăn mặc như thế này.
Hai người cùng nhau đi bộ đến trường học, lúc vừa mới bắt đầu, Dương Ngân Hạ vẫn không nói gì, Trương Quang Bảo cảm thấy kỳ quái, bèn mở miệng hỏi: "Chị, sao chị không nói lời nào?" Dương Ngân Hạ vươn tay vuốt tóc ra sau tai, dường như có điều gì khó nói.
"Này, Quang Bảo, cậu nói xem, bộ quần áo này của tôi có đẹp không?" Sau khi suy nghĩ một lúc, Dương Ngân Hạ cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.

Trương Quang Bảo giả bộ quan sát một phen, mở miệng nói một câu khiếp người: "Nếu chị không mặc váy sẽ tốt hơn." Dương Ngân Hạ hiểu lầm ý của anh, lập tức trừng mắt, bĩu môi nói: "Lại không đứng đắn."
Trương Quang Bảo cười ha ha, giơ tay lên thề: "Tôi thật sự không có ý đó, tôi muốn nói cái váy này của chị giống như váy của diễn viên Nhật Bản, nhìn thật chướng mắt."
Dương Ngân Hạ ừm một tiếng, những trong lòng tràn đầy vui mừng, cúi đầu không thèm nói lại.

Trương Quang Bảo trái lại có chút hồ đồ, có phải chị đang tìm cho mình một người anh rể hay không, không nói đến chuyện ăn mặc thế này, còn hỏi bản thân mình thấy quần áo có đẹp hay không? Đúng, nhất định là vậy, không biết người nào lại có may mắn này, cưa được phó chủ tịch hội sinh viên.
Không lâu sau khi đi vào trường học, Trương Quang Bảo mời Dương Ngân Hạ đi ăn sáng, cũng chỉ là cháo và bánh bao hay những thứ linh tinh, nhưng Dương Ngân Hạ vẫn đồng ý.
Trong quán ăn nhanh, nhìn thấy Trương Quang Bảo ăn bánh bao như sói đói, Dương Ngân Hạ có chút đau lòng hỏi: "Quang Bảo, công việc rất vất vả đúng không?" Cô ấy nhìn ra, hai mắt người đàn em khóa dưới này đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt khủng khiếp, đây đều là do thức đêm nhiều ngày, mỗi ngày làm việc mười hai giờ, đến người sắt cũng không chịu nổi.
Trương Quang Bảo ăn quá nhanh, khi nghe thấy câu hỏi của Dương Ngân Hạ, thiếu chút nữa phun một ngụm cháo ra.
"Khụ khụ...!Không có việc gì, cũng không vất vả lắm, chỉ là chuyện này hơi phiền phức một chút.

Chị, chị không biết đâu, khách hàng của mấy quán internet hiện tại thậm chí không biết những thao tác cơ bản, không biết khởi động máy, không biết chuyển đổi phương thức nhập, không biết chuyển đổi chữ hoa sang chữ thường, không biết vào chơi server private thế nào, không biết dùng QQ để mở bằng giọng nói, không biết thoát trò chơi, server private bị đóng nói cấu hình máy của tôi quá kém, xem phim ngại không phải tiếng phổ thông, hỏi tôi quán internet có đoạn phim thô nào để xem hay không? Tôi nói không, anh ta đổ lỗi cho bộ phim không hoàn chỉnh!
Không đăng nhập được QQ nói máy móc không tốt, tôi chạy tới thì thấy mật khẩu không đúng, người nọ còn hỏi tôi mật khẩu là gì? Còn có một cô gái ngốc nghếch lợi hại hơn, nhận một cuộc gọi video từ một cư dân mạng không rõ danh tính, gọi tôi qua, hỏi tôi người trong video là ai? Tôi choáng mất, tôi có khả năng này?
Đêm qua có một cô gái ngốc nghếch hỏi tôi, quán internet của tôi sao không có xu QQ, anh giúp tôi tải một ít xu QQ...!Mẹ nó, nếu cái đồ chơi kia có thể tải xuống, mẹ nó tôi không cần làm quản lý quán internet nữa!"
"Ha ha..." Dương Ngân Hạ cười to đến mức đau cả bụng, hoàn toàn không để ý đến hình tượng thục nữ, không chỉ cô ấy, các khách hàng khác trong quán ăn nhanh đều không nhịn được cười.

Trương Quang Bảo vừa rồi còn nói với vẻ tức giận, hiện tại bản thân mình nghĩ lại cũng cảm thấy khá buồn cười, cũng lắc đầu cười khổ.
"Ôi, Quang Bảo, tôi cười chết mất.

Quán internet của cậu thật sự có người như vậy hay sao?" Dương Ngân Hạ vừa lau nước mắt, vừa thở không ra hơi hỏi.
"Lừa chị làm gì? Tuy nhiên hiện tại nghĩ lại cũng thấy khá thú vị, không ngờ trên đời này vẫn có những người như vậy, ha ha."
Bữa sáng này trải qua trong tiếng cười của Dương Ngân Hạ, cho đến khi rời khỏi đến quầy thanh toán tính tiền, cô ấy vẫn còn che miệng cười không ngừng.

Nhìn thấy thế, Trương Quang Bảo lắc lắc đầu.
"Ông chủ, bao nhiêu tiền?" Trương Quang Bảo lấy ví da ra, chuẩn bị thanh toán.

Đúng lúc này, một người chen ngang vào giữa Trương Quang Bảo và Dương Ngân Hạ, khiến cho Trương Quang Bảo phải lui lại một bước.

Trương Quang Bảo quay đầu lại nhìn...!Vừa nhìn, áo sơ mi quần tây, đầu đinh, mặt người dáng chó, đang dùng một đôi to bằng hạt đậu xanh nhìn Trương Quang Bảo.

Anh nhận ra người này, thằng nhóc này ở khoa thể thao, dường như là một đại ca trong đám sinh viên, tên rất khó đọc, dường như gọi là cái gì Tư Đồ David, một người Trung Quốc lại lấy tên nước ngoài.
"Ô, đây không phải là kiều bào Tư Đồ hay sao?" Trương Quang Bảo nói ra lời làm tổn thương người, ở Thành Đô này, từ kiều bào giống như mắng chửi ai đó là kẻ ngốc ở phương bắc.

Dù sao thằng nhóc này vẫn luôn thích không có việc gì làm thì nói hai câu chửi bậy, vậy cho thằng nhóc này làm một kiều bào đi.
Tư Đồ David dường như cũng không để ý đến sự thô lỗ của Trương Quang Bảo, nở nụ cười tươi nói với anh: "Trương Quang Bảo, tôi nghe gần đây cậu làm chuyện gì đó, hình như là làm quản lý quán internet, đúng không? Ái chà, đó chính là tiền cậu vất vả kiếm được, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm đi, đừng phung phí, tiền này tôi trả cho." Nói xong, anh ta ném xuống một tờ năm mươi tệ.
Trương Quang Bảo thờ ơ lạnh nhạt, nhìn xem thằng nhóc này còn muốn giở trò gì nữa, bởi vì trong trí nhớ của anh, tên này dường như không liên quan gì đến anh.
Thời điểm Dương Ngân Hạ nhìn thấy Tư Đồ David kia, vẻ mặt không tốt lắm, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
"Ngân Hạ, nghe nói đêm qua em không ở kí túc xá, em đi đâu vậy?" Tư Đồ David bỏ mặc Trương Quang Bảo, xoay người sang chỗ khác cười tủm tỉm hỏi Dương Ngân Hạ.

Đều nói giơ tay không đánh người đang cười, Dương Ngân Hạ càng quyết đoán, trực tiếp bỏ mặc anh ta, nắm lấy cánh tay của Trương Quang Bảo rời đi.

Bỏ mặc Tư Đồ David đứng ở chỗ đó, nhìn chằm chằm bóng lưng của Trương Quang Bảo, trong ánh mắt xuất hiện tia lửa.
"Chị, thằng nhóc này có phải có bệnh hay không? Tôi có chọc gì đến anh ta đâu?" Trên đường quay về ký túc xá, Trương Quang Bảo khó hiểu hỏi.

Dương Ngân Hạ cười cười, nói bâng quơ: "Đừng để ý đến anh ta, một kẻ điên." Có thể nói ra những lời này, Trương Quang Bảo đương nhiên hiểu được có thể đã xảy ra chuyện gì.
"Hừm, thằng nhóc kia cũng khá đẹp trai, tuy nhiên đáng tiếc lại làm như vậy, chị Dương của chúng ta căn bản không cảm kích chút nào, ha ha." Trương Quang Bảo có chút vui sướng khi người gặp họa.
"Tôi chán ghét là vì anh ta tỏ vẻ có nhiều tiền, thực ra nhà anh ta vốn không có tiền, gần đây anh ta làm trung gian, lừa đảo sinh viên mới, kiếm rất nhiều tiền đen tối, cậu xem anh ta vừa rồi, cứ giả bộ." Dương Ngân Hạ lộ vẻ mặt khinh thường, dường như nói thêm vài câu cũng thấy chán ghét.
Tuy nhiên những lời này lại khiến cho Trương Quang Bảo chú ý, bèn hỏi Dương Ngân Hạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hóa ra, cứ đến tháng chín hàng năm, sau khi sinh viên mới nhập học, sẽ có rất nhiều người phải lắp máy tính, ông chủ cửa hàng máy tính tìm đến các chủ tịch các câu lạc bộ trong trường, nhờ bọn họ hỗ trợ tìm kiếm khách hàng, cũng đồng ý trả nhiều tiền hoa hồng.
Cứ như vậy, các sinh viên mới còn tưởng rằng các đàn anh quan tâm đến bọn họ, thực ra bị hãm hại còn không biết.
"Quang Bảo, cậu đang nghĩ gì vậy?" Dương Ngân Hạ thấy Trương Quang Bảo cúi đầu suy nghĩ chuyện gì đó, không nói lời nào, bèn hỏi anh.

Trương Quang Bảo đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt tràn ngập tơ máu lập tức bắn ra tia sáng, trên khuôn mặt lại xuất hiện nụ cười tươi đặc trưng.
Trong lòng Dương Ngân Hạ cảm thấy rùng mình, mỗi khi Trương Quang Bảo cười như vậy, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì tốt cả.
"Quang Bảo, không phải cậu muốn đánh anh ta đấy chứ?" Dương Ngân Hạ lo lắng hỏi, Trương Quang Bảo hừ lạnh một tiếng, cười nói: "Anh ta không đáng, hơn nữa, hiện tại tôi đã chán ghét tranh đấu trong giang hồ, quyết tâm rời khỏi giang hồ." Miệng anh nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn đang tính toán một cái kế hoạch, một cái kế hoạch có thể giúp cho anh trả học phí.
Dương Ngân Hạ biết anh trả lời cho có lệ, cũng không truy hỏi, anh không muốn nói, cô ấy muốn hỏi cũng không có tác dụng gì.
Càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, giờ phút này nội tâm của Trương Quang Bảo tràn ngập vui sướng, đột nhiên quay đầu, nắm lấy bả vai của Dương Ngân Hạ, nói: "Chị gái tốt của tôi, chị giúp tôi một chuyện lớn, đến đây, ôm một cái." Nói xong, đúng là ngay ở phía trước ký túc xá, trước mặt rất nhiều sinh viên ra ra vào vào như vậy, anh ôm thật chặt Dương Ngân Hạ, sau khi ôm xong, bèn xoay người vọt vào trong ký túc xá.
Dương Ngân Hạ cả người ngây dại, đứng tại chỗ nửa ngày không nói gì, một đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, hơn nửa ngày sau, cô ấy mới thở ra một hơi thật dài, vươn tay sờ sờ mặt mình, nhìn xung quanh, đột nhiên xoay người, chạy về phía ký túc xá nữ sinh ở phía đối diện.
"Ừm, chắc chắn khả thi, đúng, chính là như vậy." Khi Trương Quang Bảo đang vui sướng khoa chân múa tay, lẩm bẩm tiêu sái tiến vào phòng ngủ.

Đám người Lý Đức vừa rời giường, nhìn thấy Trương Quang Bảo đang múa may.

Lý Đức mặc quần lót nhảy khỏi giường, bước hai ba bước lao đến trước mặt Trương Quang Bảo, sờ sờ cái trán của anh, khẩn trương nói: "Cậu không có việc gì đấy chứ?"
"Quang Bảo, có phải cậu bị áp lực quá lớn hay không?" Lưu Quyết đang nói chuyện điện thoại với bạn gái ở ký túc xá nữ sinh đối diện, lúc này cũng ném điện thoại sang một bên, quan tâm hỏi.
Trương Quang Bảo đi qua đi lại ở bên trong phòng ngủ, miệng lẩm bẩm những câu chẳng hạn như là "Ừm, nhất định không thành vấn đề, đúng, nhất định thành công".

Làm cho ba người khác ở trong phòng cũng cảm thấy mờ mịt, Quang Bảo bị làm sao vậy, sao lại hưng phấn như thế, chẳng lẽ uống viagra quá hạn?
"Các anh em, có muốn kiếm tiền không!" Trương Quang Bảo đột nhiên ngừng lại, trợn mắt ngoác mồm nhìn ba người anh em, lớn tiếng hỏi.
"Đúng, chuyện tôi lo lắng rốt cuộc đã xảy ra." Lý Đức thở dài, đi chân trần về phía WC để rửa mặt.

Lưu Quyết cũng thở dài, lắc lắc đầu tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Trương Quang Bảo không thèm quan tâm, ánh mắt nhìn về phía Lương Cẩm vẫn đang nằm trên giường.

Nhìn Lương Cẩm bằng ánh mắt thân thiết, cùng với động tác xốc lên chăn, Trương Quang Bảo thầm thở dài trong lòng, vẫn là Lương Cẩm có nghĩa khí.
"Quang Bảo, cậu tới đây." Lương Cẩm vỗ vỗ bên giường, ý bảo Trương Quang Bảo ngồi xuống.

Trương Quang Bảo đi qua ngồi xuống, đang muốn mở miệng nói về kế hoạch lớn của mình, Lương Cẩm đã vỗ vỗ bờ vai của anh, dùng lời nói thấm thía nói: "Người anh em, nghe tôi nói, đừng sợ tốn tiền, cậu bị bệnh, phải chữa."
Trong nháy mắt, Trương Quang Bảo đã có suy nghĩ muốn giết anh ta.

Mẹ nó mình đang suy nghĩ nghiêm túc, mình mắc bệnh gì? Đồ miệng quạ đen!
Ngay lập tức, Trương Quang Bảo đứng dậy khỏi giường, ai ngờ đầu và vào thành giường, đau đến mức nhếch miệng!
"Mẹ nó đều lại đây cho tôi!" Trương Quang Bảo hét lớn một câu, khắp hành lang đều nghe thấy giọng nói của anh.


Không đến nửa phút sau, bọn họ đã bị bao vây bởi các ‘Nam thanh niên cởi trần’ trước cửa phòng ký túc xá số 118 tầng một của trường đại học Kỹ thuật thông tin Tây Nam, bọn họ đều nghe thấy tiếng hô của Trương Quang Bảo, quần áo cũng không kịp mặc, vội vàng chạy tới đây.
"Anh Trương, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Quang Bảo, sao vậy, bị bắt nạt ở trong quán internet? Nói đi, cậu muốn bạn thân làm như thế nào?"
Trong giây lát, các sinh viên mồm năm miệng mười bàn tán, đều cho rằng Trương Quang Bảo xảy ra chuyện gì.

Tất cả mọi người đều nghe nói rằng gần đây Trương Quang Bảo xảy ra chuyện, thậm chí chưa nộp học phí, có thể là tiêu hết tiền, nên phải làm quản lý ở quán internet để làm công trả nợ.
Trương Quang Bảo vuốt vuốt trán, nghiến răng nghiến lợi: "À, mẹ nó tôi sắp điên rồi."
Thật vất vả đuổi những nam thanh niên cởi trần đi, Trương Quang Bảo đóng cửa lại, gọi Lý Đức, Lưu Quyết, Lương Cẩm ba người tụ lại với nhau.
"Các anh em, hãy nghe tôi nói, tôi không bị bệnh, cũng không điên, hiện tại mỗi một câu nói của tôi đều là nói thật.

Tôi hỏi mọi người, có muốn kiếm tiền không?" Trương Quang Bảo nói chuyện với vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

Ba người khác vừa nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của anh, trong lòng đều nói thầm, chẳng lẽ anh thực sự có ý kiến gì hay, có thể kiếm tiền?
"Vậy cậu nói xem, có chuyện gì thì nói trước, việc trái pháp luật phạm tội chúng ta cũng không làm, hơn nữa, bạn thân chỉ có hai quả thận, nếu bán một quả thì vợ tôi phải thủ tiết hay sao?" Lưu Quyết nói trước, bởi vì anh ta vẫn luôn nghĩ tới câu nói của Trương Quang Bảo mấy ngày trước "Nếu cần gấp thì bán máu bán thận" cũng được.
Trương Quang Bảo thật sự là sắp điên rồi, thật vất vả bản thân mình mới muốn làm chuyện đứng đắn, nhưng những người anh em này không ngờ đánh chết cũng không tin, đây là anh em cái quái gì vậy.
"Câm miệng! Đều nghe tôi nói, chuyện này không trái pháp luật, tuyệt đối là đúng đắn, hơn nữa người nào cũng có ưu đãi.

Không phải bạn bè khoe khoang đâu, nếu làm tốt, ít nhất cũng có chừng này!" Trương Quang Bảo còn giơ ra một ngón tay, tự tin nói.

"Một ngàn sao?" Lý Đức hỏi dò, Trương Quang Bảo lắc lắc đầu.
"Hai vạn!" Lưu Quyết di chuyển ghế ra phía trước mặt, tỏ vẻ hứng thú.

Trương Quang Bảo cười cười đắc ý, từ chối cho ý kiến.

Các anh em trợn tròn mắt, tuy rằng một vạn đồng cũng không phải là một số tiền lớn, nhưng ở hiện tại đã là một khoản tiền lớn rồi.

Nhìn vẻ mặt tự tin của Trương Quang Bảo, bọn họ dường như thấy được hy vọng.
"Vậy Quang Bảo, phải cần bao nhiêu tiền vốn, bốn người chúng ta có thể có đủ hay sao?" Lý Đức có chút lo lắng hỏi.
"Không cần tiền vốn, tay không đoạt dao sắc!" Trương Quang Bảo vỗ lên trên bàn.
Ngày hôm đó, Trương Quang Bảo không ngủ mà cùng mấy người Lý Đức đi lên tầng năm ký túc xá của sinh viên năm nhất với một cuốn sổ trên tay, khi bắt gặp một ai đố, câu đầu tiên mở miệng nói chính là: "Này! Người anh em, có cần máy tính không?"
Mà cùng lúc đó, ở ký túc xá nữ sinh bên kia, Dương Ngân Hạ cũng bắt đầu hành động, lợi dụng thân phận phó chủ tịch hội sinh viên của cô ấy, triệu tập mấy đàn em đến hỗ trợ.

Cũng may là ngày nghỉ, sinh viên mới ở trong ký túc xá cũng nhiều, cho nên công việc tương đối thuận lợi.
Khi ăn tối lúc bảy giờ, năm người tụ tập trong nhà ăn của trường học.

Trương Quang Bảo không nhận thấy rằng Dương Ngân Hạ đã thay một cái váy khác.
"Chị, chỗ chị có bao nhiêu người?" Vừa ngồi xuống, Trương Quang Bảo thậm chí không kịp ăn một miếng cơm đã lập tức hỏi.

Dương Ngân Hạ vừa nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Trương Quang Bảo, trong lòng cảm thấy căng thẳng, trời ạ, đôi mắt đỏ đến mức muốn ứa máu kia, môi trắng bệch và nứt nẻ, nhất định là vội đến mức cả ngày không uống một ngụm nước nào, thân thể này làm sao mà chịu được.
"Quang Bảo à, cả ngày cậu không chợp mắt hay sao?" Dương Ngân Hạ ngồi bên cạnh Trương Quang Bảo, quan tâm hỏi, giọng nói có chút run rẩy, thậm chí mang theo tiếng khóc nức nở.

Nhưng Trương Quang Bảo căn bản không quan tâm đến chuyện này, thuận miệng hỏi: "Ừm, chị, có bao nhiêu?"
Dương Ngân Hạ thầm thở dài ở trong lòng, lấy cuốn sổ tay ra đưa qua: "Nhìn xem, tất cả đều ở trong này, đại khái có khoảng sáu mươi chiếc, hơn phân nửa ở mức giá ba nghìn năm trăm tệ." Trương Quang Bảo nghiêm túc lật xem, phía trên ghi rõ tên tuổi, địa chỉ, mức giá mong muốn, cấu hình yêu cầu, thậm chí ghi rõ cả một số loại linh kiện.

Xem ra, Dương Ngân Hạ quả thực đặt hết tâm huyết của mình vào đó.
"Thật tốt quá, chỗ tôi có gần một trăm cái, tổng cộng có ít nhất khoảng một trăm năm mươi cái.

Thật tốt quá, thật tốt quá." Anh tập trung tinh thần quan sát, hoàn toàn không chú ý tới những ánh mắt kỳ lạ đang theo dõi anh.
"Ừm, ngày mai tôi phải đi liên hệ nguồn cung cấp, tranh thủ áp giá cả đến mức thấp nhất." Trương Quang Bảo thì thào.

Bỗng nhiên anh đứng lên, nói với mấy người khác: "Mọi người ăn cơm đi, tôi phải gấp rút đi làm." Nói xong, anh chạy vội ra ngoài, Dương Ngân Hạ ở phía sau kêu vài tiếng cũng không thể ngăn anh lại.
Nhìn theo phương hướng Trương Quang Bảo rời đi, Dương Ngân Hạ trầm ngâm, khi người thanh niên này trở nên nghiêm túc, thật sự rất đáng sợ.

Nhưng thân thể của anh sao có thể chịu được.
"Các anh em, Quang Bảo bị sao vậy? Uống nhầm thuốc hay sao, tôi chưa từng thấy cậu ta nghiêm túc như vậy." Lý Đức cắn đũa, nghi hoặc nói.

Làm anh em với Trương Quang Bảo nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ anh đều tùy tiện, không thèm quan tâm đến bất cứ cái gì, chuyện gì cũng không để ở trong lòng, đây là lần đầu tiên Trương Quang Bảo chấp nhất với một chuyện như vậy.
"Đều là do tiền bạc ép buộc đi, không nghe chủ nhiệm lớp nói hay sao, nếu cậu ta không nộp học phí thì đình chỉ học."
Đầu bên kia, Trương Quang Bảo chạy tới quán internet, trước tiên kéo chú Trần ra ngoài rồi kể lại toàn bộ sự việc.

Anh đã nghĩ trước, chuyện này không thể giấu diếm chú Trần, lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, anh biết chút thủ đoạn đấy chắc chắn không thể gạt được ông ấy, còn không bằng ăn ngay nói thật.
Quả nhiên, chú Trần vừa nghe xong, cũng không nói gì cả, vỗ ngực cam đoan ngày mai sẽ giới thiệu anh với ông chủ của Digital Plaza, tuy nhiên có một điều kiện: Trương Quang Bảo không thể rời đi sau khi kiếm được tiền, phải làm cho đến khi anh tốt nghiệp mới thôi.

Trương Quang Bảo tính toán, cuối tháng mười trường học sẽ cho nghỉ học, bận làm đề cương luận văn, cuối tháng mười một là có thể ra trường, cũng chỉ còn ba tháng nữa, lập tức đáp ứng.
Sáng ngày hôm sau, Trương Quang Bảo đã hai ngày không chợp mắt lập tức lao thẳng đến Thành Đô Digital Plaza ngay sau giờ làm việc, chú Trần đã gọi điện thoại trước, giới thiệu anh đi tìm ông chủ Tằng của một công ty tên là Hoành Kình Digital, nghe nói, công ty của ông ta có quy mô lớn nhất ở Digital Plaza, có đủ thực lực để nhận đơn hàng này.
Hơn nửa tháng nay, lần đầu tiên Trương Quang Bảo chịu bỏ tiền ngồi xe taxi một lần.

Trong lòng anh đang cảm thấy rất sốt ruột, biện pháp này thực ra cũng không có gì đặc biệt, ai cũng có thể nghĩ ra được, chỉ là không có ai thực sự đi làm, anh phải lao lên phía trước, một phút cũng không thể chậm trễ, hơn nữa, động tĩnh lần này cũng khá lớn, nếu có người khác nhận được tin tức, chen chân vào giữa, vậy thì sẽ rất lãng phí thời gian.
Không kiếm được tiền là chuyện nhỏ, thất hứa với người khác thì không tốt lắm.

Hơn một trăm bạn học còn đang háo hức ngóng chờ máy tính mới đấy.
Xe đến Digital Plaza, Trương Quang Bảo không lập tức đi tìm ông chủ Tằng kia, mà đi dạo trong trung tâm mua sắm.

Quả nhiên là trung tâm mua sắm đồ kỹ thuật số lớn nhất khu Tây Nam, tiến vào cửa chính, sản phẩm kỹ thuật số rực rỡ muôn màu muôn vẻ làm người xem hoa cả mắt, đâu đâu cũng có cửa hàng máy tính, cửa hàng máy ảnh, cửa hàng cài đặt.

Lúc này vừa mới mở cửa, trong trung tâm đã có rất nhiều khách hàng, có một số người đi dạo như anh, có người đang cò kè mặc cả với nhân viên cửa hàng, một cảnh tượng náo nhiệt.
Trương Quang Bảo nhận thấy máy tính Hoành Kính ở vị trí đắc địa ở trung tâm Digital Plaza, có diện tích mặt tiền cửa hàng lớn nhất, các cửa hàng khác nhiều nhất chỉ có hai ba nhân viên, mà cửa hàng này có sáu nhân viên, hơn nữa không có một ai đang nhàn rỗi, đều đang nói chuyện với khách hàng, có cài đặt, có điều chỉnh thử.

Đúng như Chú Trần nói, cửa hàng này có thực lực nhất.
Trong lòng quyết tâm, Trương Quang Bảo đi tới.
"Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh." Một nữ nhân viên trông đứng đắn trong trang phục chuyên nghiệp buông công việc trong tay xuống, đi tới, rất lịch sự hỏi.

Bất kể việc buôn bán có thành công hay không, dựa vào loại thái độ này cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái, chẳng trách sẽ phát triển lớn như vậy, Trương Quang Bảo thầm nghĩ ở trong lòng.
"Ừm, tôi muốn mua máy tính." Trương Quang Bảo đánh giá tình hình của cửa hàng, thuận miệng nói.
Nữ nhân viên kia nhiệt tình kép một chiếc ghế dựa qua, đặt ở trước bàn thủy tinh, mời Trương Quang Bảo ngồi xuống.

Sau đó lấy bảng cấu hình ra, hỏi Trương Quang Bảo cần cấu hình như thế nào.
"Ừm, muốn dùng để chơi game, dùng CPU AMD đi, 2500+, đối với bo mạch chủ thì dùng ASUS, RAM là Kingston DDR400, 512mB, màn hình là ViewSonic..." Trương Quang Bảo vừa mở miệng đã nói ra tất cả cấu hình, vốn không cần nhân viên cửa hàng giới thiệu.

Bình thường mà nói, rất nhiều người đến cửa hàng để mua máy, nhân viên cửa hàng sẽ cố gắng giới thiệu sản phẩm mà cửa hàng của bọn họ làm đại diện, cho nên Trương Quang Bảo phải bịt miệng của cô ấy.
Nhân viên cửa hàng dường như cũng nhìn ra đây là một người có kinh nghiệm, cũng không hỏi nhiều, ghi nhớ toàn bộ cấu hình, sau đó bắt đầu viết báo giá, cuối cùng đưa cho Trương Quang Bảo.
"3980, chị gái ơi, giá này cao quả, có thể giảm giá hay không?" Trương Quang Bảo miệng rất ngọt, cũng không quan tâm người khác có lớn tuổi hơn anh hay không, há mồm đã gọi là chị.
"Đây đã là giá thấp nhất, không tin anh có thể đi đến các cửa hàng khác hỏi một chút." Cô gái vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp.
Trương Quang Bảo cười cười, đi sang cửa hàng khác hỏi cũng không tốt, giá quy định của tất cả cửa hàng đều đã thương lượng từ trước đó, bạn có chạy một trăm cửa hàng thì cũng có một cái giá quy định, mấu chốt là bạn không biết giá quy định này là bao nhiêu.

Sở dĩ Trương Quang Bảo phải hỏi mua máy trước là muốn nhìn xem không gian lợi nhuận của cửa hàng này lớn bao nhiêu, mới dễ cò kè mặc cả với ông chủ của bọn họ.
"Được rồi, tìm giúp tôi ông chủ của chị đi, chị nói rằng, có mối làm ăn lớn, hỏi ông ấy có nhận hay không." Trương Quang Bảo bày ra dáng vẻ của một ông chủ lớn, bắt chéo chân, châm một điếu thuộc.

Nữ nhân viên vốn dĩ muốn hỏi một chút xem là mối làm ăn gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Trương Quang Bảo, cô ấy cảm thấy không nên hỏi nhiều, nên lập tức đi tìm ông chủ.
Vài phút sau, ông chủ đến đây.

Trông anh ta hoàn toàn không giống một thương nhân, đeo kính mắt gọng vàng, mặc một bộ quần áo màu trắng, nhã nhặn lịch sự, chưa đến ba mươi tuổi, giống như một giáo viên hơn.
"Anh tìm tôi?" Ông chủ ngồi xuống, đánh giá Trương Quang Bảo.


Tầm hai mươi tuổi, tướng mạo thường thường, không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng nụ cười trên khóe miệng kia lại làm cho người ta không thể đoán trước được, anh ta thật sự không nhìn ra, một người còn trẻ tuổi như vậy thì có thể có mối làm ăn lớn gì để anh ta phải đích thân tiếp đón.

Tuy nhiên, xuất phát từ lễ phép và thói quen nghề nghiệp, anh ta vẫn khách khí đi ra.
"Anh là ông chủ Tằng đúng không, tôi tên là Trương Quang Bảo, chào anh." Trương Quang Bảo rất có phong độ đưa tay ra, ông chủ Tằng gật gật đầu, khách khí bắt tay với anh.
"Con người của tôi không thích quanh co lòng vòng, nói thẳng đi, trong tay tôi có một mối làm ăn, muốn tìm anh để hợp tác, cùng anh kiếm lời ít tiền." Trương Quang Bảo ngẩng đầu, cười như không cười nói.
"Ồ, không biết mối làm ăn lớn cỡ nào?" Ông chủ Tằng tổng cảm thấy người trẻ tuổi này vênh váo hung hăng làm cho anh ta rất không thoải mái, vừa cử động, vừa nhíu mày hỏi.

Trương Quang Bảo cũng đã nhìn ra, nhưng anh không thèm quan tâm, mối làm ăn trong tay tôi, chỉ có anh cầu xin tôi, đừng ra vẻ ông chủ lớn với tôi.
"Khoảng một trăm năm mươi cái." Trương Quang Bảo bình tĩnh không sợ hãi nói.

Vẻ mặt ông chủ thay đổi, một trăm năm mươi cái, đó gần như là doanh thu của cửa hàng trong một tháng, nếu người trẻ tuổi này nói chính là sự thật sự, đó quả thật là một mối làm ăn không nhỏ.

Anh ta lập tức cười cười, khách khí mời Trương Quang Bảo đến văn phòng của anh ta nói chuyện, Trương Quang Bảo cũng không từ chối, đi cùng anh ta tới văn phòng.
"Mời ngồi." Ông chủ Tằng chỉ chỉ vào cái ghế sô pha bọc da trước bàn làm việc.

Trương Quang Bảo vừa ngồi xuống vừa nói, câu đầu tiên nói ra khiến cho ông chủ Tằng ngây ngẩn cả người.
"Anh không cần làm giá với tôi, ta biết rất rõ giá linh kiện máy tính, lần này, ý nghĩ của tôi là cho anh ít lãi tiêu thụ mạnh.

Tuy nhiên, tuy rằng mỗi máy kiếm được ít hơn một chút, nhưng một trăm năm mươi cái máy thì cũng khá nhiều."
Ông chủ Tằng ho khan hai tiếng không được tự nhiên, bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm.

Người thanh niên ở trước mắt này, tuổi còn trẻ, hung hăng vênh váo, làm cho anh ta rất không thoải mái.

Tuy nhiên người làm ăn coi trọng là lợi nhuận, về phần những thứ khác, không cần để ý tới.
"Ừm, tốt lắm, tôi rất có hứng thú, có thể nói chuyện."
Trương Quang Bảo đột nhiên thay đổi giọng điệu, cười nói: "Tôi thấy rằng, ông chủ Tằng dường như có chút bất mãn, có phải tôi nói quá trực tiếp hay sao?"
"Cũng không phải, không nói chuyện này nữa, chúng ta bàn chuyện làm ăn đi." Ông chủ Tằng không muốn cùng anh thảo luận vấn đề này.

Thanh niên trẻ tuổi này, tự cao tự đại, cái gì cũng không để vào mắt, nói với anh cũng vô dụng.
"Được, nói thẳng đi, tôi là sinh viên Đại học Kỹ thuật thông tin, cách đây không xa lắm.

Việc nhập học của sinh viên mới lần này, tôi biết trong trường học chúng tôi có rất nhiều người đóng vai trò trung gian cho anh, thu tiền hoa hồng, sau đó các anh cũng lòng dạ đen tối, một cái máy tính ba ngàn tệ, các anh có thể bán đến bốn ngàn, đáng thương cho các đàn em của tôi, vẫn chưa hay biết gì, vẫn còn tưởng rằng mình mua giá rẻ." Trương Quang Bảo nói rất trực tiếp, trên khuôn mặt cũng lộ vẻ khinh thường.
"Bạn học, làm ơn chú ý giọng điệu của mình, cái gì gọi là lòng dạ đen tối? Tôi là thương nhân, không có lợi nhuận thì ai làm?" Vừa rồi vẻ mặt của ông chủ Tằng còn lộ ý cười, lúc này trở nên trầm xuống.

Cho dù giữa các thương nhân cũng còn nói chuyện đúng mực, người trẻ tuổi này thật sự thật ngông cuồng.
"Đừng nói những lời không có tác dụng, như vậy đi, theo giá quy định của anh, một máy tôi cho anh kiếm lời ba trăm, bên trong ba trăm kia, anh chia cho tôi một trăm tiền hoa hồng.

Thế nào?" Trương Quang Bảo chú ý đến sắc mặt của ông chủ Tằng, khi anh nói ra giá này, trong mắt của ông chủ Tằng rõ ràng hiện lên một tia tức giận, hai gò má cũng giật giật, đang nghiến chặt răng.
"Bạn học, trong ba trăm cậu muốn lấy một trăm, chuyện này không khỏi có chút..." Lời phía sau có chút không quá lịch sự, cho nên ông chủ cũng không nói ra.
Trương Quang Bảo đứng lên, đưa tay ra với nụ cười trên môi, ông chủ Tằng có chút không biết làm sao, phản xạ có điều kiện vươn tay ra bắt tay với anh.
"Tạm biệt!" Ông chủ Tằng không ngờ đến hành động này, mối làm ăn vừa mới mở đầu, không ngờ Trương Quang Bảo lại xoay người bước đi, ông chủ Tằng lần đầu tiên gặp một người như vậy.
"Chờ một chút." Khi Trương Quang Bảo đi tới cửa, ông chủ Tằng ở phía sau lưng kêu lên.

Trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười đắc ý, Trương Quang Bảo quay trở lại.
Hành động vĩ đại, tuyệt đối là một hành động vĩ đại.

Hai chiếc xe tải lớn chở theo một trăm năm mươi cái máy tính hoàn toàn mới, chậm rãi chạy vào khuôn viên trường Đại học Kỹ thuật thông tin khu Tây Nam.

Các tân sinh viên đã chờ đợi ở đây từ rất lâu, lúc này đang hoan hô nhảy nhót, hôm trước vừa mới bàn bạc với các đàn anh đàn chị về máy tính, hôm nay đã vận chuyển đến trường học.

Xem ra trường đại học này quả thực là nơi tạo nên nhân tài, anh Trương quả thực có năng lực hơn chúng ta, nhân duyên lại tốt, có hơn một trăm cái máy tính, nói chuyển đến là lập tức chuyển đến đây, hơn nữa còn rẻ hơn trong cửa hàng.
Điều khiến cho những cô bé cậu bé chịu phục chính là, trước đó anh Trương đã giải thích, đây là kiếm tiền với tư cách trung gian, không phải làm không công cho bọn họ.

Thực ra trong lòng mọi người đều rõ ràng, trên đời này căn bản không có bữa ăn không phải trả tiền, anh Trương vội trước vội sau, kiếm tiền cũng là chuyện đương nhiên, nhưng anh rất thẳng thắn, không làm bộ làm tịch.

Cho dù là như thế, bọn họ cũng không bị thiệt gì, giá cả này đã rẻ hơn khá nhiều so với việc bọn họ tự đi mua trong cửa hàng, hơn nữa người ta còn phụ trách vận chuyển tới đây, có cả chăm sóc khách hàng và lắp đặt, lần này xem như anh Trương đã giúp một ân tình lớn.
Mấy nhân viên nhanh chóng đặt giá xuống, bắt đầu dỡ hàng.
Nhân viên của Hoành Kính Digital cầm danh sách, lần lượt gọi từng người tiến đến nhận máy tính.

Cả khu ký túc xá tràn ngập niềm vui, bảo vệ trường không biết tình đích còn khẩn trương tiến đến hỏi, lại bị Lý Đức mời mỗi người một gói thuốc lá, toàn bộ đẩy trở về.
"Lưu Quyết, đợi lát nữa cậu dẫn theo các anh em đi hỗ trợ cài đặt một chút, nói với bọn họ, tôi sẽ không thiếu phần của bọn họ." Trương Quang Bảo đang giám sát công việc nói với Lưu Quyết ở bên cạnh, Lưu Quyết đáp lời, xoay người bước đi.
Trương Quang Bảo dùng sức dụi dụi đôi mắt đã tụ máu nghiêm trọng, anh liên tiếp ngáp mấy cái, anh thật sự quá mệt mỏi, hai ngày hai đêm chưa chợp mắt, đổi thành ai cũng không chịu được, nhưng đây là thời khắc mấu chốt, anh không thể không đi ra.
Dương Ngân Hạ đi ra từ ký túc xá nữ sinh, mỉm cười khi nhìn thấy cảnh tượng này, bản thân mình là lãnh đạo của hội sinh viên, lần này coi như là giúp tân sinh viên, giúp cho bọn họ không tiêu tiền uổng phí.

Quay đầu nhìn thấy Trương Quang Bảo với vẻ mặt mệt mỏi đứng ở nơi đó, trong lòng cô ấy cảm thấy lo lắng, bèn bước qua.
"Quang Bảo, cậu có mệt không?"
Trương Quang Bảo dùng sức mở mắt ra, che miệng ngáp một cái nói: "A, không mệt, chỉ là hơi buồn ngủ."
"Vậy cậu đi nghỉ ngơi sớm đi, để chị trông coi." Dương Ngân Hạ đau lòng muốn chết, vì mấy đồng tiền làm cho người mệt thành như vậy, sớm biết như thế bản thân mình nên lấy tiền ra để cho anh đóng học phí trước.

Nhưng lòng tự trọng của Trương Quang Bảo rất mạnh, chà...
"Ô, ông chủ đến rồi, chị, tôi đi lấy tiền." Trương Quang Bảo nhìn thấy một chiếc xe Santana màu đen đỗ ở trước cửa ký túc xá, biết là ông chủ Tằng đến đây.
Mấy ngày nay, ông chủ Tằng cố gắng kiềm chế bản thân mình, anh ta lăn lộn trên thương trường hơn mười năm, chưa từng gặp một người nào hung hăng giống như Trương Quang Bảo, mà anh chẳng qua chỉ là một sinh viên hai mươi mốt tuổi, chưa bước chân ra xã hội.

Anh ta không dám tưởng tượng, người giống như vậy sẽ xử lý mối quan hệ cá nhân như thế nào? Anh có bạn bè hay không?
Lúc này, nhìn thấy Trương Quang Bảo đang trừng một đôi mắt màu đỏ, nở nụ cười xấu xa đi tới, anh ta rất hận không thể quay đầu bước đi, một đồng tiền cũng không muốn đưa anh.

Nhưng chuyện này cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, trước khi Trương Quang Bảo giao tiền đặt cọc cho anh ta, cũng đã buộc anh ta ký hợp đồng, giấy trắng mực đen, không thể phủ nhận.
"Lên xe nói."
Trương Quang Bảo lên xe, ông chủ Tằng lấy ra một tờ giấy từ trong túi tiền đưa cho Trương Quang Bảo, lạnh lùng nói: "Đây là một vạn năm nghìn ba, cậu đếm đi." Trương Quang Bảo nhận túi tiền, cười nói: "Không cần, dù sao anh cũng là một ông chủ, sẽ không lừa gạt một đứa trẻ như tôi."
"Trẻ con? Cậu là trẻ con?" Ông chủ Tằng gần như sắp phát điên.
Trương Quang Bảo nhún vai, mỉm cười, muốn xuống xe.

Khi anh mở cửa xe, đã bước một chân ra, ông chủ Tằng vẫn nói ra lời nói nghẹn ở trong lòng lâu ngày: "Người trẻ tuổi, làm người không nên như vậy."
Trương Quang Bảo đóng cửa xe ‘Rầm’ một tiếng, xoay người, ghé vào cửa kính xe, nhìn ông chủ Tằng.
"Vậy tôi cũng chỉ có thể nói cho anh, tôi thích!" Nói xong, anh ôm túi tiền vào trong lòng ngực, xoay người bước đi..


Bình luận

Truyện đang đọc