LƯU MANH HÓA IDOL



Thật là bái phục các phóng viên giải trí, khứu giác nhạy bén của bọn họ luôn luôn có thể nhận ra được những tin tức có giá trị.

Ngay ngày thứ ba sau khi xảy ra cuộc khẩu chiến ở Thiên Nhai, tin tức giải trí của các cổng thông tin điện tử lớn đều đưa tin về cuộc tranh luận trên mạng lần này.

Mà trong đó, tin tức khiến người ta chú ý nhất đương nhiên là nghi án đạo nhạc của ca khúc “Đêm trăng” đang nổi đình nổi đám trên mạng thời gian gần đây.
Rốt cuộc đây là chuyện người ta cố tình làm quá lên để lăng xê hay là thực sự có chuyện như vậy? Các phóng viên đã phỏng vấn nguồn tin của sự việc, trạm trưởng của Liên minh âm nhạc nguyên sang Trung Quốc, mời anh ta đưa ra một lời giải thích cho sự việc lần này.

Vị trạm trưởng này lập tức lấy ra bản thảo của “Đêm trăng” đã được anh ta mua bản quyền và chuẩn bị đưa vào album mới của một ca sĩ nổi tiếng trong nước, bày tỏ với các phóng viên rằng, tất cả những hành vi nghi ngờ chất vấn về tính sáng tạo của tác phẩm này đều có thể xem như cố ý tạo scandal, hoàn toàn không có chuyện này.
Về chuyện giải thích thế nào về việc phong cách sáng tác của “Đêm trăng” giống với sáu bài hát của Cậu Bảo.

Vị trạm trưởng này đưa ra nhận xét như sau: Âm nhạc, là ngôn ngữ thứ hai của con người, nếu đã là ngôn ngữ thì không thể tránh được có những điểm tương thông, không thể nào nói rằng câu nói này chỉ có bạn mới được nói, lẽ nào tôi không thể nói sao? Giữa các ca khúc có điểm tương đồng với nhau hoàn toàn chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Ngay sau khi lời nhận xét của anh ta được các phóng viên phanh phui, các cư dân mạng lập tức bày tỏ, tên này chính là một thằng ngu x mười phân vẹn mười.

Anh lừa bịp ai đó? Người có mắt có tai đều có thể thấy được rằng điểm giống nhau giữa những bài hát không phải cái gọi là “ngôn ngữ tương thông”.

Mà là giống nhau về cả phong cách sáng tác lẫn thói quen dùng từ.
Theo như chia sẻ của người tung tin trên cộng đồng Thiên Nhai vào mấy ngày trước, tên gốc của bản “Đêm trăng” này là “Tập nguyệt”, sau khi so sánh với nhau, phần lớn cư dân mạng cho rằng, tên “Tập nguyệt” này có sức thuyết phục hơn và có thể thể hiện được ý cảnh của bài hát này tốt hơn.

Còn cái tên “Đêm trăng” này, so ra thì hệt như đang so sánh “Cẩu Thặng” với “Tuấn Kiệt” vậy, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Có phóng viên còn thần thông quảng đại hơn nữa, thậm chí biết được rằng khi tổ chức buổi phỏng vấn cho Tiêu Thái Khôi, tác giả của bài hát “Đêm trăng”, có vài cư dân mạng bày tỏ sự nghi ngờ về tính sáng tạo của ca khúc này, mà các trang mạng đều nhất loạt áp dụng thái độ phong sát, đá hết ra khỏi phòng trò chuyện.

Hơn nữa còn không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.

Đối với điều này, trạm trưởng có cách nghĩ thể nào đây?
“Tiêu Thái Khôi là một ca sĩ kiêm nhạc sĩ rất có tiềm năng, có năng khiếu về âm nhạc cực cao, thân là trang âm nhạc nguyên sang lớn nhất trong nước, chúng tôi có trách nhiệm và cũng có nghĩa vụ bảo vệ một người mới.

Đương nhiên, việc này cũng xuất phát từ cân nhắc về lợi ích của chúng tôi, bởi vì, chúng tôi đã đạt thành thoả thuận với cậu Tiêu Thái Khôi, trang của chúng tôi sẽ cung cấp nền tảng và cơ hội đề xuất tốt nhất để quảng bá giúp cậu ấy.

Một tháng sau, cậu Tiêu Thái Khôi sẽ ra mắt sản phẩm mới, tất cả chúng ta hãy cùng chờ đợi đến lúc ấy nhé.”

Vì thế, các cư dân mạng nhàm chán lại có thêm một kỳ vọng nữa, muốn xem xem cái người “rất có tiềm năng”, “có năng khiếu về âm nhạc cực cao”, “ca sĩ kiêm nhạc sĩ” này sẽ đưa ra tác phẩm như thế nào đây? Còn một nhân vật khác của sự việc, Cậu Bảo, sẽ có phản ứng như thế nào, sẽ là vui vẻ ứng chiến, hay là tiếp tục giữ im lặng đây.
Bất kể là trong giới giải trí hay trên mạng internet, có chủ đề thì sẽ có giá trị.

Cuộc tranh luận về nghi án đạo nhạc lần này vẫn tiếp tục diễn ra, mà hai tài khoản “Cậu Bảo” và “Tiêu Dao Lãng” ngày càng được nhiều người nhắc đến, tỉ lệ tìm kiếm và tỉ lệ tải xuống của sáu bài hát cùng với “Đêm trăng” trên QQ164 không ngừng tăng cao, thậm chí có xu thế ngang hàng với ca sĩ nổi tiếng.
Sức mạnh tạo ngôi sao của mạng internet lớn mạnh đến mức khiến người ta phải cảm thán không thôi.

Trước đây có các tiền bối như Mộc Tử Mỹ, Lưu Manh Yến, sau này thì có mấy tân binh như chị Phù Dung, Thiên Tiên mm, mạng internet tạo ra hết huyền thoại này lại đến huyền thoại khác.

Trong thời đại mạng internet phát triển nhanh chóng như hiện nay, sức mạnh của nó đã vượt xa tưởng tượng của con người.

Thậm chí nó còn hình thành xu hướng cạnh tranh với các phương tiện truyền thông truyền thống, mà mạng internet lại có một ưu thế mà những phương tiện truyền thông truyền thống không thể nào sánh được, đó chính là không có ngưỡng cửa.
Một phút trước, một thanh niên bình thường ở Trung Quốc giận dữ gào thét trên một trang web nổi tiếng nào đó: “Tiểu Khuyển sB đi chết đi! Trả đảo Điếu Ngư lại cho tao!”, một phút sau đã có thể bị Tiểu Khuyển nhìn thấy.

Độ phổ biến của mạng internet thật đáng kinh ngạc, hoạt động trên nền tảng này dễ dàng hơn nhiều so với trên thực tế.

Rất nhiều người hiểu rất rõ đạo lý này, bọn họ lợi dụng mạng internet để tạo ra hết chuyện này đến chuyện khác mà người ta không thể nào tưởng tượng nổi.
Trương Quang Bảo, người đã nổi tiếng trên mạng internet, lúc này đây vẫn chẳng hề hay biết gì.

Anh đang ngồi trong lớp học mà không hề tập trung, quyển sách đặt trên bàn từ lúc vào tiết thẳng đến bây giờ vẫn chưa được mở ra, anh nằm sấp trên bàn, đôi mắt nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
Nghe theo lời bà ngoại bảo, anh chủ động gọi điện thoại cho cha, chủ động nhận sai với thái độ khác hẳn ngày thường, mong rằng có thể làm lành với cha.

Nhưng chỉ đổi lại một câu nói không nóng không lạnh của cha: “Chẳng phải anh có bản lĩnh lắm sao? Có bản lĩnh thì anh dựa vào ông đây, tự mình gây dựng một phen sự nghiệp xem xem! Chỉ bằng anh, tôi thấy cũng chẳng thể làm nên trò trống gì!” Vừa dứt lời đã gác máy luôn.
Khó mà tưởng tượng nổi đây là lời mà một người cha nói với con trai của mình.

Cũng khó trách, từ nhỏ Trương Quang Bảo đã xa cách với cha mình, trong hai mươi mốt năm nay, số lần gặp mặt mà anh nhớ được cũng không quá ba lần.

Sống xa cha mình trong khoảng thời gian dài, thiếu đi sự giao tiếp với con trai, ngăn cách giữa hai người càng lúc càng sâu.

Suy cho cùng cũng là hai cha con mà, tính cách giống hệt nhau, chẳng ai chịu nhận thua cả.

Được thôi, cha đã nói con không làm nên được trò trống gì, vậy con làm cho cha thấy.

Trương Quang Bảo con đây, không nhờ trời, không nhờ đất, không nhờ cha, vẫn có thể gây dựng được giang sơn.
Hùng tâm tráng chí thì có rồi đấy, vậy hành động thì sao? Nếu không hành động thi hùng tâm tráng chí vẫn chỉ là một câu nói suông.

Trương Quang Bảo cảm thấy, đã đến lúc mình phải suy nghĩ về con đường phía trước rồi.

Trường học sắp sửa cho dừng học tất cả các lớp để chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp, sau đó chính là mấy tháng làm chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp.

Lúc này đã có thể ra ngoài liên hệ công việc rồi.
Gần đây, mấy người Lý Đức đều tá hoả hết cả lên.

Nghe nói, số lượng sinh viên tốt nghiệp của năm nay là cao nhất trong lịch sử, sinh viên mở rộng tuyển sinh liên tục nhiều năm cũng dồn lại tốt nghiệp trong năm nay.

Mà trong xã hội hoàn toàn không thể cung cấp nhiều chức vị như thế, cho dù có thì những sinh viên tốt nghiệp với trình độ như bọn họ cũng không phù hợp với điều kiện.
Người ta hễ mở miệng ra là nói muốn cái gì mà “trình độ học vấn từ đại học trở lên”, “có hơn hai năm kinh nghiệm làm công việc liên quan”, này chẳng phải là chuyện vớ vẩn sao? Sinh viên vừa tốt nghiệp đại học thì lấy đâu ra kinh nghiệm làm việc gì đó chứ? Điều kinh khủng hơn là, còn yêu cầu chứng chỉ tiếng Anh cấp bốn, chứng chỉ tin học cấp hai gì đó nữa.
Còn nhớ lúc trước mấy anh em bọn họ từng tham gia cuộc thi tiếng Anh cấp ba do nhà trường tổ chức, Trương Quang Bảo được hai mươi bảy điểm, Lưu Quyết được ba mươi lăm điểm, Lương Cẩm được mười tám điểm, Lý Đức là đáng thương nhất, chỉ được có sáu điểm.

Tức đến mức sau khi cả bọn thấy được kết quả thì lập tức thể hiện rằng, Tmd, sau này không bao giờ học cái thứ tiếng chim này nữa!
Nói thì nói vậy, nhưng thực tế lại như thế này, không có chứng chỉ tiếng Anh cấp bốn, không có chứng chỉ tin học cấp hai, thì e rằng không thể nào tìm được công việc tốt.

Lúc này, suy nghĩ ban đầu sau khi ra ngoài cứ tuỳ tiện làm giám đốc hay quản lý gì đó của Trương Quang Bảo đã hơi dao động rồi.

Sự việc dường như không hề đơn giản như mình đã nghĩ.
“Quang Bảo, đang nghĩ gì đó? Tôi thấy cậu vừa vào tiết đã mất tập trung rồi, xảy ra chuyện gì rồi?” Lý Đức ngồi bên cạnh Trương Quang Bảo vươn tay đụng đụng vào anh, lấy làm lạ mà hỏi.

Mấy ngày nay, Trương Quang Bảo vẫn luôn kiệm lời ít nói, Lý Đức biết, tình huống thế này chắc chắn là có chuyện buồn phiền nào đó, hơn nữa còn không phải là chuyện nhỏ.
Nhìn giáo viên đang cúi đầu giảng bài trên bục giảng, Trương Quang Bảo nhích người về phía Lý Đức, nói khẽ: “Lý Đức, cậu có dự định gì chưa? Sắp tốt nghiệp rồi, gần đây tôi nghe nói tình hình việc làm của sinh viên năm nay có vẻ khá bấp bênh đấy.”
Điều mà Trương Quang Bảo hỏi cũng chính là điều Lý Đức đang lo lắng, vừa nghe xong đã không khỏi thở dài rồi nằm sấp xuống bàn theo, nhỏ giọng đáp: “Tôi cũng đang lo chuyện này đây, hôm qua mẹ tôi gọi điện thoại đến, hỏi tôi sau khi tốt nghiệp xong thì muốn làm gì? Đệt, tôi làm sao mà biết chứ, tốt nghiệp xong là phải ra ngoài tìm việc làm.


Bà ấy bảo tôi tốt nghiệp xong thì ở lại Thành Đô, nói rằng điều kiện ở đây tốt, nhưng mà tôi chỉ muốn chạy ra ngoài thôi.”
Trương Quang Bảo lắc đầu: “Người anh em, tuyệt đối đừng suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Chúng ta chưa từng thật sự lăn lộn ngoài xã hội, không hiểu biết nhiều về thế giới bên ngoài, gần đây tôi có cảm giác rằng có thể tất cả những gì mà chúng ta nghĩ trước đây đều sai cả rồi.”
Lý Đức không khỏi trở nên căng thẳng, những gì Trương Quang Bảo nói trước giờ chưa từng sai.

Trong mấy người anh em bọn họ, anh được xem là người có cả trí tuệ lẫn lòng dũng cảm, bằng không, cũng không đến lượt người nhỏ tuổi nhất bọn như anh lên làm đại ca.

Còn nhớ lúc nghỉ hè, Trương Quang Bảo tự tin tràn trề mà nói với mọi người rằng, chỉ trong năm năm, mọi người đều sẽ là một con người khác.
Bản thân lúc đấy cũng tràn đầy tự tin, tốt xấu gì thì mình cũng đã tốt nghiệp đại học, xem như là một phần tử tri thức cao cấp, chắc cũng không đến mức đến một ngụm cơm cũng chẳng làm ra được đâu nhỉ?
Trương Quang Bảo ngồi thẳng người dậy, thở dài: “Con người ta khi càng lớn thì chuyện cần phải nghĩ cũng càng nhiều và phiền phức hơn.”
Lý Đức đang định trả lời thì bỗng nghe giáo viên trên bục giảng gọi một tiếng: “Bạn học kia! Bạn học mặc áo sơ mi hoa, là cậu đó, đứng lên.” Phản ứng đầu tiên của Lý Đức là bị giáo viên bắt bọn mình nói chuyện trong lớp rồi? Vừa định đứng lên thì chợt nhớ ra mình đâu có mặc áo sơ mi hoa đâu.
Đang cảm thấy nghi ngờ, Trương Quang Bảo đã đứng dậy.
Người giáo viên này vừa tốt nghiệp không lâu, đảm nhận hướng dẫn nghề nghiệp cho bọn Trương Quang Bảo, đối với đám sinh viên, môn này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, mọi người cũng không để tâm lắm.

Thành ra, lúc anh ta vào tiết, có đứa ngủ gật có đứa nói chuyện, có đứa đọc tiểu thuyết.

Nhất là hai đứa nhóc ngồi ở dãy cuối cùng kia, từ lúc vào tiết đến giờ chưa từng dừng lại.
Giáo viên không thể nhịn nổi nữa, cuối cùng nổi giận gọi cậu bạn học kia đứng lên.
“Sao nào? Môn hướng dẫn nghề nghiệp của tôi không quan trọng, đúng không?” Giáo viên trẻ đeo cặp kính trên sống mũi, cất giọng lạnh lùng hỏi.

Thực ra vấn đề này hoàn toàn không cần phải hỏi, sinh viên chắc chắn sẽ trả lời là quan trọng, sau đó hoặc là nhận sai, hoặc là cúi đầu không nói.
Thật đáng tiếc, anh ta lại gặp phải tên khác người như Trương Quang Bảo.

Nếu đã là khác người, vậy câu trả lời đương nhiên cũng phải khác rồi.

“Nói thẳng ra thì, phải, em cho rằng môn hướng dẫn nghề nghiệp hoàn toàn là môn có cũng được mà không có cũng chẳng sao.” Trương Quang Bảo thốt lên lời nói khiến người ta kinh ngạc, không chỉ có giáo viên trưng ra vẻ mặt thảng thốt, đến cả các bạn học cùng lớp cũng đều hướng ánh mắt về phía anh.

Người anh em này gần đây chơi trội thật, đã xảy ra nhiều chuyện thế rồi, thật sự là đến chết cũng không thay đổi mà.
Một hồi sau, giáo viên mới bình tĩnh lại, đều là người trẻ tuổi tràn đầy sức sống, mặc dù giáo viên rất tức giận nhưng vẫn cố gắng kìm chế chính mình, dùng giọng điệu bình tĩnh hết mức có thể để hỏi: “Vậy cậu nói xem, vì sao không quan trọng?”
Trương Quang Bảo cúi đầu xuống mấy giây, sau đó lại ngẩng đầu lên, nhìn giáo viên cười nói: “Tất cả những gì chúng ta được dạy trên lớp đều chỉ là lý thuyết suông, không có bất kỳ ý nghĩa thực tiễn nào cả.

Em dám đảm bảo, tất cả bạn học trong lớp có đến hơn 99% đến nay vẫn có nhận thức rõ ràng về tình hình việc làm.

Không lâu trước đây em cũng như vậy.

Cứ nghĩ rằng tốt xấu gì thì mình cũng là sinh viên, tìm một công việc cũng không thành vấn đề.

Chẳng qua…”
Giáo viên vẫn đang nghe rất nghiêm túc, thấy Trương Quang Bảo ngừng lại thì hối thúc: “Không sao, cậu nói tiếp đi.”
"Tôi không muốn dội một gáo nước lạnh vào ai cả, nhưng mọi người phải biết rằng năm nay là năm có số lượng sinh viên tốt nghiệp nhiều nhất kể từ khi mở rộng tuyển sinh đại học.

Nhưng trong xã hội hoàn toàn không có nhiều vị trí tuyển dụng như vậy.

Có thể nói, một phần đáng kể các sinh viên không thể tìm được công việc thích hợp, đặc biệt là sinh viên đại học của chúng ta, tôi hy vọng các anh chị em chuẩn bị cho việc này.

”Giọng Trương Quang Bảo không lớn, nhưng mọi người trong lớp đều có thể nghe rõ.
Mấy lười này có phải đang bắn tiếng đe doạ hay không, một phần đáng kể không tìm được công việc thích hợp? Điều này có thể sao?
“Mọi người đều cho rằng tôi đang bắn tiếng đe doạ loè thiên hạ, có phải không? Các bạn đều biết rằng tôi đang làm việc ở quán net, đúng chứ, người tôi tiếp xúc có hơi hỗn tạp, cho nên tình huống mà tôi biết được cũng nhiều hơn các bạn một chút, còn một điều muốn nhắc nhở mọi người.

Những tri thức mà chúng ta học được ở đại học có thể sẽ hoàn toàn chẳng thể dùng được trong công việc sau này.

Mọi người đều nên chuẩn bị sẽ phải làm công việc trái với chuyên ngành của mình.

Nếu như chú ý đến những điều mà tôi đã nói phía trên, tin rằng bạn của mấy tháng sau sẽ bớt đi một ít cảm giác thất bại.”
Trương Quang Bảo nhìn một vòng quanh lớp học, cuối cùng dừng ánh mắt lên người giáo viên: “Em nói xong rồi, nếu như thầy có gì dạy dỗ chỉ bảo, hoặc là xử phạt, em đều không có ý kiến.”
Giáo viên cúi đầu im lặng một hồi, rồi ngẩng đầu lên mỉm cười bất đắc dĩ: “Tôi không phản bác được cậu, cho nên, tôi cũng không thể xử phạt cậu, ngồi xuống đi.

Ở vị trí nào thì phải làm tốt chức trách của vị trí đó, tôi là giáo viên, trách nhiệm của tôi là lên lớp.” Vốn dĩ chính là anh hoàn toàn không phản bác được cậu sinh viên này, bởi vì những lời anh nói đều là khách quan.
Còn đi học mà đã có nhận thức như thế về xã hội, xem ra có tham vọng không hề nhỏ.


Trong văn phòng mấy ngày trước đã nghe chủ nhiệm lớp bọn họ nói rằng sinh viên này khá đặc biệt, bản thân lúc đó còn không để ý, bây giờ xem ra, quả nhiên là thế.
“Quang Bảo! Quang Bảo! Em nhìn thấy bài hát của anh trên QQ164 đó!” Lúc Trương Quang Bảo đang làm việc thì nhận được điện thoại của Dương Ngân Hạ, cô ấy không hề che giấu niềm vui của mình, lúc nói chuyện cũng hơi gấp gáp.
Trương Quang Bảo mỉm cười, nhìn trang QQ164 hiển thị trên màn hình, trả lời: “Anh cũng thấy rồi, không ngờ làm xong nhanh như vậy, trang web này thật đáng tin cậy.”
“Quang Bảo, anh nói xem, có khi nào anh sẽ làm một lần rồi trở nên nổi tiếng, trở thành Dương Thành Cương thứ hai không?” Không ngờ con gái cũng biết yy.
Trương Quang Bảo mỉm cười, lắc đầu, than vãn: “Anh nói này đàn chị à, có phải em đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi hay không, chỉ bằng mấy bài hát này mà đã muốn nổi tiếng? Đừng nằm mơ nữa, anh đây chỉ làm chơi chơi thôi, không nghĩ tới những chuyện khác.

À, phải rồi, đừng nói tới thứ hai gì đó nữa, anh không thích so sánh với người khác.”
“Phải phải phải, Trương Quang Bảo là độc nhất vô nhị.

Ha ha, anh không biết đâu, mấy cô gái ngốc nghếch trong phòng ngủ của bọn em có nói thế nào cũng không chịu tin Cậu Bảo kia chính là anh.

Hi hi, Quang Bảo, tối nay về sớm chút nha, chúng ta ăn mừng!” Dương Ngân Hạ vui mừng khôn xiết như một cô bé.

Trương Quang Bảo nghĩ không ra chỉ chút chuyện như thế mà cũng đáng để vui mừng như vậy sao? Sau đó vẫn đồng ý, lúc này Dương Ngân Hạ mới hài lòng gác máy.
“Cậu Bảo, thế nào rồi, đang thầm sung sướng trong lòng chứ gì.” Ảnh đại diện trên QQ của Tiểu Mã chợt sáng lên, lập tức gửi tin tới.
Trương Quang Bảo hoang mang, sao Tiểu Mã cũng như vậy luôn, chuyện có lớn bao nhiêu đây, đến nỗi vậy sao?
“Tôi nói này người anh em, đến mức này sao? Chẳng phải chỉ là được QQ164 thu bài hát thôi sao, có gì hay ho đâu?”
Dường như Tiểu Mã rất ngạc nhiên, hói: “Cậu còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì à?”
Trương Quang Bảo cũng rất ngạc nhiên, đã xảy ra chuyện gì à?
“Hầy, anh bạn, mau lên Baidu tra tên Cậu Bảo đi, xem xem có bao nhiêu trang.” Tiểu Mã nói.

Trương Quang Bảo nửa tin nửa ngờ mở trang tìm kiếm của Baidu, nhập vào hai chữ Cậu Bảo.
Các trang tìm kiếm liên quan khoảng 34000 bài, thời gian tìm kiếm 0,086 giây!
34000 bài, đây là khái niệm gì? Trương Quang Bảo lên mạng nhiều năm như vậy, đương nhiên biết được quan hệ trong đó.

Sao đột nhiên có nhiều tìm kiếm như vậy? Chẳng lẽ có người cũng dùng tên này? Sau đó anh xem kỹ những trang mạng có liên quan, lại phát hiện hầu hết những trang này đều có liên quan đến anh.
Không phải chứ, dù QQ164 có nổi thể nào thì cũng không thể tạo ra phản ứng lớn đến vậy trong thời gian ngắn được.

Hơn nữa xem kỹ lại, trong những trang ấy, có trang đăng lại bài hát của mình, những bình luận liên quan, thậm chí có trang còn đưa cả bài hát “Đêm trăng” vào, còn đổi lại thành tên gốc “Tập nguyệt”.
Chỉ có bốn người biết được cái tên “Tập nguyệt” này, mình, đàn chị, Tiểu Mã, Jay.

Không thể nào là hai người đầu tiên được, Jay đương nhiên lại càng không, vậy chỉ còn Tiểu Mã.

Như vậy xem ra, chuyện này ắt hẳn có liên quan rất lớn đến Tiểu Mã.
“Tiểu Mã, nói thật đi, chuyện này anh đã làm thế nào?” Trương Quang Bảo mỉm cười, hỏi.
Tiểu Mã gửi tới một icon ngạc nhiên: “Sao cậu biết là tôi làm? Cậu đến Thiên Nhai rồi sao?”
“Không có, người biết cái tên “Tập nguyệt” này chẳng có mấy ai, ngoài anh ra thì còn là ai được nữa?”
Tiểu Mã thấy Trương Quang Bảo đã biết chuyện thì cũng không giấu diếm nữa, anh ta kể hết mọi chuyện ra.

Không lâu sau khi QQ164 thu âm bài hát của Trương Quang Bảo, Tiểu Mã thấy trên mạng hiện lên tin tức, trong lúc đang nghi ngờ đây rốt cuộc là thế nào thì vô tình thấy được bài đăng hiện lên trên cộng đồng Thiên Nhai, vì thế anh ta kể hết mọi chuyện ra, dẫn đến tình cảnh náo động như hiện nay.
Tiểu Mã nói rất đơn giản, nhưng Trương Quang Bảo không hề nghĩ như vậy.

Trong đây nhất định còn có điều bí ẩn nào đó, điều mà Tiểu Mã chưa kể với anh.

Bây giờ, mình chỉ biết anh ta là một nhà sản xuất âm nhạc, chỉ thế mà thôi, thậm chí đến cả tên họ của anh ta là gì, làm việc cho công ty nào cũng không biết.

Vì sao anh ta lại muốn giúp mình như vậy? Những điều này thật đáng để suy ngẫm..


Bình luận

Truyện đang đọc