LƯU MANH HÓA IDOL



Thời gian: Tối chủ nhật.
Địa điểm: Nhà hàng Tứ Xuyên gần Đại học Kỹ thuật Thông tin.
Sự kiện: Một đám nhà giàu khoe của.
Anh đã kiếm được rất nhiều tiền, thật sự rất nhiều, một máy tính là một trăm, một trăm năm mươi cái là một vạn năm.

Có lẽ đây là vụ làm ăn lớn nhất của Trương Quang Bảo, và cũng là lần đầu tiên anh kiếm được nhiều tiền như thế.

Bản thân anh chỉ chừa lại ba nghìn bảy để đóng học phí, còn lại đều chia cho Lý Đức và người khác.

Kể cả mấy anh em giúp đỡ lắp đặt hệ thống chiều nay, mỗi người đều nhận tiền phí kỹ thuật một trăm tệ.

Thật ra làm gì có kỹ thuật nào, chỉ cần cắm một đĩa khôi phục ghosT vào ổ đĩa quang, năm phút là xong rồi.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng, là Trương Quang Bảo chăm sóc bọn họ.

Nói đến Trương Quang Bảo, ký túc xá nam sinh từ tầng một đến tầng bảy ai cũng biết anh là người trọng nghĩa, trước nay chưa từng lùi một bước, chẳng qua tính tình hơi nóng nảy.

Điều này hoàn toàn không cản trở mọi người ủng hộ anh là anh cả, nói đùa, có ảnh cả nào không nóng tính chứ?
Sau khi bận rộn những việc kia xong, Trương Quang Bảo dẫn theo cả đám, nghênh ngang đi tới nhà hàng món cay Tứ Xuyên.

Anh không nói lời nào, chỉ ném một xấp tiền cho ông chủ ở quầy phục vụ, dặn: “Ông chủ, dọn món nào đắt đắt ấy, đừng tiết kiệm tiền cho tôi.” Tuy rằng khách tới cửa là chuyện tốt nhưng ông chủ đã buôn bán ở nơi này nhiều năm, chưa từng thấy qua kiểu nhà giàu như vậy, có tiền cũng không cần ngang ngược như vậy chứ?
Quá đáng nhất là rõ ràng trong phòng có điều hòa, thế mà mấy người kia vẫn chê quá nóng, yêu cầu đặt một cái quạt điện trước mặt mỗi người.

Ông chủ nói không có nhiều quạt như thế, một anh chàng đẹp trai trắng trẻo đứng dậy khỏi đám người, miệng ngậm điếu thuốc, móc ra mấy tờ trăm tệ đưa cho ông chủ: Đi, mua giúp mấy cái quạt điện, bọn tôi rời đi thì cho ông!
Cuối cùng vẫn là một cô gái xinh đẹp đứng lên ngăn cản hành động vô lý của bọn họ.

Ông chủ thở dài trong lòng, sao đầu năm nay sinh viên đại học đều như vậy thế?
“Tới đây, các anh em, chúng ta kính Quang Bảo một ly, thằng nhóc này đúng là bạn chí cốt, không cần phải nói nhiều!” Lý Đức đã uống đến mặt mũi đỏ bừng, tay cầm ly bia, để trần nửa người trên, lớn tiếng nói.

Anh ta vừa dẫn đầu, các anh em khác cũng đứng lên theo, cùng kính rượu Trương Quang Bảo.
Giờ phút này, trên mặt Trương Quang Bảo đã không còn vẻ mệt mỏi, tuy ánh mắt vẫn còn đỏ, bờ môi vẫn nứt nẻ nhưng tinh thần lại rất tốt.


Anh mặc kệ sự phản đối của Dương Ngân Hạ, nâng ly rượu nói: “Lần này may mắn có các anh em giúp đỡ, không cần nói gì hết, cạn ly!”
Uống đến cuối cùng, nhiều anh em đều không ổn, chạy tới chạy lui vào nhà vệ sinh.

Trương Quang Bảo móc ra thuốc lá Trung Hoa vừa mua vào buổi chiều, phát cho mỗi người một điếu.

Mấy ngày trước anh khoác lác trong đồn cảnh sát anh thường hay hút Trung Hoa, thật ra đây là lần đầu tiên anh tự mua nó.

Dù sao không cần lo lắng về học phí, phí sinh hoạt có thể tự mình kiếm, có ai không tiêu tiền thừa chứ? Chỉ cần các anh em vui vẻ, những thứ khác không quan trọng.
“Anh Trương, em nghe nói lần này chúng ta đã làm xong mọi việc của sinh viên năm nhất, chỉ sợ Tư Đồ Tuyên Hùng bên kia không có gì chơi đùa.

Thằng cháu trai này lòng dạ nham hiểm, bản thân tham lam nuốt hết ba trăm tiền hoa hồng.

Anh tính thử xem, một cái máy kia bán được nhiêu tiền?” Người nói chuyện là Tiểu Tiền của phòng ngủ sát vạch, thường xuyên chạy sang phòng 118, rất thân quen với mấy người Trương Quang Bảo.
“Tư Đồ Tuyên Hùng là ai?” Trương Quang Bảo trợn mắt hỏi.
“Chính là Tư Đồ David, anh ta vốn tên là Tư Đồ Tuyên Hùng, David là biệt danh.” Dương Ngân Hạ vẫn luôn ngồi bên cạnh Trương Quang Bảo như chim non nép vào người bỗng mở miệng giải thích.
Giờ Trương Quang Bảo mới biết hóa ra anh ta tên là Tư Đồ Tuyên Hùng, anh còn nghĩ thằng cháu trai kia là Hoa kiều chứ.
“Thằng cháu trai không ra gì kia, cậu nói xem, đều là anh em với nhau, kiếm ít hơn một chút cũng không chết người, mẹ nó đúng là không trượng nghĩa.” Lý Đức gác chân lên mặt bàn, nghe thấy bọn họ phê phán Tư Đồ David thì vội vàng chen vào một câu.
Trương Quang Bảo phun ra một vòng khói, nhìn nó biến mất trong không khí, hừ một tiếng, cười nói: “Mấy người tin hay không, chắc chắn thằng cháu trai này sẽ đến làm phiền chúng ta.”
“Anh ta dám!” Lưu Quyết đập mạnh ly rượu, khuôn mặt chữ quốc đỏ bừng: “Chúng ta sợ ai? Lúc trước khi còn ở thị trấn, có ai trong trường học dám làm trái ý chúng ta? Kể cả mấy anh em xã hội đen thứ thiệt cũng phải cho chúng ta mấy phần mặt mũi, tôi không tin không trị được một thằng giặc tây.

Quang Bảo, tôi nói cho cậu, cậu cứ tập trung vào lớp học, có chuyện gì thì mấy anh trai này sẽ xử lý.”
Vẻ mặt Trương Quang Bảo vô cùng đắc ý: “Đúng vậy, cũng không nhìn xem chúng ta là người nào, lớn như vậy chưa từng sợ người khác.”
Dương Ngân Hạ ở bên cạnh không nghe nổi nữa, một sinh viên tốt không nên giả vờ làm côn đồ, nơi này là trường đại học, không phải xã hội đen.

Sao những nam sinh này hở ra là đánh giết, giống y như phim ‘Người trong giang hồ’.

Chẳng qua cô ấy không muốn làm mất mặt Trương Quang Bảo trước nhiều người như vậy nên đề nghị giải tán.
Nghe xong, mọi người đều cảm thấy vẫn còn sớm, muốn uống tiếp, còn định đi bar chơi một trận, rất lâu rồi không gặp được việc vui như này.

Chẳng qua cặp mắt phượng của Dương Ngân Hạ trừng một cái, cả đám đều im lặng, ai cũng biết đàn chị Dương rất chăm sóc đàn em, ai cũng nghe lời cô ấy nói.
“Các anh em, mọi người đi chơi đi, ta đã không ngủ hai ngày nay rồi, đi trước một bước.” Bước chân Trương Quang Bảo hơi lảo đảo phải nhờ Dương Ngân Hạ đỡ, lúc đi tới cửa còn không quên quay đầu dặn dò vài câu.
“Chậc, anh Trương, để tôi nói cho cậu biết, con đường này rẽ ra bên ngoài có một khách sạn năm sao điều kiện không tệ.

Cái giường kia ấy mà, vừa lớn vừa mềm mại, hơn nữa còn tặng…” Tiểu Tiền vừa định dặn dò Trương Quang Bảo mấy câu, vừa nói đến đây đã bị Lý Đức bên cạnh bịt miệng, sau lưng không biết bị tên cháu trai nào đấy đá một cú vào mông.

Cũng may lúc này hai người Trương Quang Bảo đã rời khỏi nhà hàng, nếu không để bọn họ nghe được, Quang Bảo thì không sao chứ đàn chị Dương, ha ha, không lột da anh ta mới lạ.
Vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng, Trương Quang Bảo đã đứng thẳng người, không cần Dương Ngân Hạ đỡ.
“Vừa này cậu còn…” Dương Ngân Hạ hơi khó hiểu.
“Shh, nếu tôi không làm như vậy, đám Lý Đức có thể thả tôi đi được à?” Trương Quang Bảo sửa sang lại quần áo, cười ha ha nói.

Dương Ngân Hạ lắc đầu, cười gượng, cô ấy thật sự không biết nên nói gì, đám dở hơi này!
Bọn họ đi đến bãi tập trong sân trường, chân đạp lên mặt cỏ mềm mại, không trung là vầng trăng non hình lưỡi liềm treo lơ lửng.

Lúc này đã chín giờ tối, trên bãi cỏ đầy những đôi trai gái yêu nhau, có ngồi hoặc nằm, vô cùng ấm áp.

Nhìn thấy khung cảnh này, Dương Ngân Hạ không khỏi xúc động.
Trương Quang Bảo đang đi trước mặt cô ấy, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời, trong miệng ngâm nga một bài hát không rõ.
“Quang Bảo, cậu hát bài gì thế?” Dương Ngân Hạ đuổi theo, nhìn chằm chằm Trương Quang Bảo đang đi bên cạnh.

Một nụ cười bí ẩn hiện lên trên khuôn mặt của anh: “Ngoại trừ tôi, chưa ai nghe từng nghe hay hát ca khúc này.”
“Hừ, lại khoác lác, chẳng lẽ là cậu sáng tác?” Dương Ngân Hạ bĩu môi.

Thấy vậy, Trương Quang Bảo khẽ sửng sốt, anh quen biết đàn chị đã được hai năm, vẫn luôn xem cô ấy như chị gái, quả thật chưa từng nhìn kỹ.

Lúc này, chỉ thấy cô ấy nhẹ nhàng bĩu môi, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên rõ nét dưới ánh trăng dịu dàng.
“Hóa ra đàn chị Dương cũng là người đẹp.” Anh thầm nghĩ.
Hai người đi đến một góc vắng vẻ khá ít người, Dương Ngân Hạ đề nghị ngồi ở đây một lát, Trương Quang Bảo không nói lời nào, đặt mông ngồi xuống.
“Ôi, cuối cùng thì tôi cũng được thở ra một hơi.” Trương Quang Bảo vừa ngồi xuống đã cảm khái.


Suy nghĩ của Dương Ngân Hạ không ở chỗ này, lặng lẽ quan sát xung quanh, không có ai chú ý đến bọn họ.

Hầu như trên bãi tập đều là các cặp đôi, người ta đều bận rộn gặm môi, ve vởn nhau, làm gì có ai rảnh rỗi đi nhìn bọn họ.
“Mẹ! Thằng nào thiếu đạo đức thế này!” Trương Quang Bảo bất ngờ kêu lên, móc ra một vật từ dưới mông, giơ lên cao.

Dương Ngân Hạ nhìn sang, mặc dù không rõ lắm nhưng có vẻ là một quả bóng hơi nhỉ? Trương Quang Bảo bực bội ném thứ kua ra ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm: “Nếu tôi biết là ai làm, nhất định phải cắt thằng em của nó ra làm đồ nướng!”
Nghe đến đây, Dương Ngân Hạ đã biết là thứ gì, mặt cô nóng bừng như bị phỏng, không dám hỏi nhiều.
“Quang Bảo, cậu nảy ra ý tưởng này, chính cậu cũng là người liên lạc với ông chủ, hẳn cậu phải nhận nhiều mới đúng, sao chỉ muốn một ít như vậy thôi?” Dương Ngân Hạ vẫn luôn giấu vấn đề này trong lòng, ban nãy nhiều người không tiện hỏi, bây giờ mới nghĩ tới.

Hình như Trương Quang Bảo không quan tâm chuyện này lắm, qua loa nói: “Đều là người nhà với nhau, tiền nhiều hay ít không quan trọng, tôi chỉ thiếu chút học phí, có thể nộp lên là được rồi, đỡ phải bị mẹ già nhắc tới nhắc lui bên tai cả ngày.” Dương Ngân Hạ biết rõ, mấy người đàn ông này mở miệng ngậm miệng đều là chữ nghĩa, đừng nói là tiền, mạng cũng không gấp nhưng tình nghĩa phải được đặt lên hàng đầu.

Có lẽ đây chính là điểm khác biệt giữa họ với phụ nữ.
“Mưa to không ngớt, anh vẫn đang đợi em, một mình anh đứng giữa cánh đồng bát ngát, rất muốn nói yêu em lần nữa, nhưng chỉ có thể một mình chờ đợi bình minh...” Im lặng một hồi, Trương Quang Bảo lại bắt đầu ngâm nga bài hát không rõ tên.

Mặc dù anh ngân rất khẽ nhưng Dương Ngân Hạ vẫn có thể nghe được, giọng anh trong trẻo mang theo nỗi đau thoang thoảng, giống như đang khóc không thành tiếng.

Trong lòng anh vẫn còn đang nhớ tới người phụ nữ đó ư?
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Ngân Hạ vô cùng chua xót, suýt đã bật khóc.
“Quang Bảo, tôi có thể hỏi cậu một câu được không?” Dương Ngân Hạ cẩn thận mở miệng.

Trương Quang Bảo chợt quay đầu lại, cười như không cười nhìn cô ấy, khuôn mặt tuấn tú hệt như một tác phẩm điêu khắc dưới ánh trăng.
“Đàn chị, đừng bảo chị hỏi tôi có thích chị không nhé?” Lời này của Trương Quang Bảo không có nửa phần đùa giỡn, Dương Ngân Hạ không khỏi bối rối, cố ý né tránh ánh mắt của anh anh, qua loa nói: “Lại nghịch rồi, ai nói đấy, tôi mới không hỏi vậy.”
“Ha ha… Đùa với chị thôi, chị là đàn chị của tôi, tôi không có lá gan kia đâu.” Trương Quang Bảo cười lớn quay đầu lại.

Dương Ngân Hạ cảm thấy trái tim mình đập dồn dập, phải một lúc sau nó mới ổn định lại.
“Cậu, có phải cậu còn đang nhớ tới cô bạn gái nhỏ kia đúng không?”
Nét mặt Trương Quang Bả không có biểu cảm gì, chép miệng thì thập: “Chậc, haiz, nói như nào nhỉ.

Kêu tôi bây giờ hoàn toàn buông xuống là chuyện không thể nào, dù sao cũng từng yêu nhau năm sáu năm.

Đời người có bao nhiêu năm sáu năm, huống chi đó còn là giai đoạn quý giá nhất.

Chẳng qua, đàn chị, thành thật với chị, tôi không hề cảm thấy tiếc, chị có biết tại sao không?”
Dương Ngân Hạ hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì cô ấy không biết tôi, sáu năm qua, cô ấy cũng không tìm hiểu tôi.

Chị biết cô ấy nói cái gì với tôi không? Cô ấy bảo tôi không có lòng cầu tiến, không có cái con quỷ, lòng cầu tiến, hừ hừ…” Dường như Trương Quang Bảo thấy câu vừa rồi quá buồn cười, muốn cười hai tiếng nhưng cười không nổi.
Tâm trạng Dương Ngân Hạ lại rất tốt đẹp, bởi vì những lời này của anh khiến cô ấy vui vẻ trở lại.

Trương Quang Bảo không có lòng cầu tiến? Nực cười!
“Thật ra tôi biết chí cậu cao hơn trời, chẳng qua cậu luôn dùng dáng vẻ côn đồ để che giấu tất cả, không muốn bày ra cho người khác thấy mà thôi.

Tôi chưa bao giờ nghi ngờ Quang Bảo của chúng ta có tinh thần cầu tiến, có năng lực hay không, chỉ là…” Dương Ngân Hạ còn chưa nói hết câu đã bị Trương Quang Bảo ngắt lời.
“Cái này, đàn chị, cho tôi chen ngang một câu, chị nói năng lực là chỉ khía cạnh nào?”
“Nhóc hư, sao cậu cứ không đứng đắn thế, tất nhiên ý tôi là…” Dương Ngân Hạ suy nghĩ nửa ngày vẫn không tìm được từ thích hợp để miêu tả Trương Quang Bảo.
“Ồ, hiểu rồi, đàn chị, nói cho chị biết, mạnh!” Trương Quang Bảo vỗ ngực, nói vô cùng chắc chắn.

Dương Ngân Hạ dở khóc dở cười, tên đàn em dở hơi này.
“Quang Bảo, tôi nói này, cậu còn phải lên lớp, không nên ngủ gà ngủ gật.

Hôm qua khi tôi đi qua văn phòng hiệu trưởng có nghe thấy giáo viên chủ nhiệm nhắc đến cậu với thầy hiệu trưởng đấy.

Còn nữa, nhất định phải chú ý đến sức khỏe của mình, ăn uống đúng giờ, nhớ nhai kỹ nuốt chậm, nếu không sẽ tổn thương đến dạ dày.

À đúng rồi, tôi đã mua thuốc dạ dày Starshine, mai sẽ đưa cho cậu, nếu không thoải mái thì…” Dương Ngân Hạ lẩm bẩm một hồi, đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó dựa vào trên bả vai mình, quay lại nhìn thì thấy là đầu của Trương Quang Bảo.

Anh quá mệt mỏi, hai ngày hai đêm không chợp mắt, hiện tại dựa vào vai cô ấy ngủ ngon lành.
Dương Ngân Hạ không thể hình dung rõ ràng cảm giác của bản thân ngay lúc này, có một chút vui mừng vì cô ấy biết Trương Quang Bảo là một người cực kỳ nghiêm túc.

Chỉ cần anh đã nhận định một chuyện nào đó, mặc kệ như thế nào đều sẽ cố gắng hết sức hoàn thành.


Có một chút vui vẻ vì cô biết suy nghĩ của anh về bạn gái trước đây, quên đi người phụ nữ lẳng lơ kia chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Ngoài ra còn có một ít buồn bã, cho đến nay, Quang Vũ vẫn luôn xem cô ấy như một người chị lớn.

Đúng vậy, bản thân lớn hơn anh ba tuổi, đây cũng là một mảnh dằm ghim trong tim cô ấy.
Ngửi thấy mùi mồ hôi đặc trưng và nhiệt độ cơ thể nóng như than của người đàn ông, Dương Ngân Hạ vốn đã nóng lại càng cảm thấy nóng hơn, đến mức hoảng hốt, tâm trạng không yên, giống như có con thỏ đang chạy loạn trong lồng ngực.
“Ha ha...” Trương Quang Bảo bỗng bật cười một tiếng, vươn tay xoa mũi, lại ngủ thiếp đi.

Dương Ngân Hạ không đành lòng đánh thức anh, cứ để anh dựa vào mình như thế.

Chắc hẳn lúc này anh đang có một vài giấc mơ ngọt ngào nhỉ? Chỉ không biết ai xuất hiện trong giấc mơ của anh, là cô bạn gái cũ không có mắt nhìn hay là...
“Quang Vũ...” Dương Ngân Hạ khẽ gọi trong lòng, chậm rãi nghiêng đầu qua, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

Giờ phút này, dường như những người khác trong bãi tập đã biến mất, dưới bầu trời chỉ còn lại hai người bọn họ mà thôi.

Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống như kéo bỏ bức màn sân khấu, bên tai vang lên tiếng côn trùng kêu vui vẻ, thỉnh thoảng còn có cơn gió mát thổi qua khiến lòng người thanh thản.

Cô ấy có một chút say.
Thật sự không có người nào khác ư? Đương nhiên không phải, ngay lúc này, cách bọn họ khoảng hai mươi mét, có mấy người đang trốn phía sau một cái cây lớn, nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy gian xảo.

Ngay khoảnh khắc Dương Ngân Hạ dựa vào Trương Quang Bảo, một nam sinh mặt chữ quốc bỗng hoan hô: “Khà khà… Tôi thắng…” Anh ta còn chưa kịp hét lên đã bị hai tên đồng bọn bên cạnh bịt miệng.
“Shh, mẹ nó cậu nhỏ giọng dùm cái!” Một thanh niên tướng mạo anh tuấn thấp giọng mắng.
“Mau, đưa tiền đưa tiền, tôi đã nói rồi, chắc chắn đàn chị Dương thích Quang Bảo mà, ha ha, lại kiếm được một khoản.” Mặt chữ quốc vui sướng khoa tay múa chân, tất nhiên anh ta không chỉ vui vì được tiền mà còn vì anh em của mình.
Mặt trắng vô cùng không tình nguyện móc ra một tờ tiền đưa qua, vẫn không quên mắng một câu: “Ông đây nguyền rủa tối nay cậu sẽ không cứng được!” Mặt chữ quốc không thèm để ý, giơ giơ tờ tiền trong tay, xoay người chạy đi.
Mặt trắng hừ một tiếng với bóng lưng của anh ta, quay người nhìn đôi ‘cẩu nam nữ’ cách đó hai mươi mét, lẩm bẩm: “Sầu ghê, sao lại thích Quang Bảo chứ, không phải chị nói thích thôi à?” Anh ta tức giận giậm chân, kêu gào: “Không được, bố mày phải đi báo cáo với bảo vệ khoa, đến đây bắt gian mới được!” Lời này chỉ nói mà thôi, thật ra anh ta vẫn đứng ở đằng kia không nhúc nhích.
Bóng người cao lớn màu đen phía sau lưng bỗng hỏi: “Thích cậu ở điểm nào?”
“Ha ha, tôi cũng là anh đẹp trai mà, cậu không biết hả? Không phải có người đề cử tôi là giáo thảo à?” Mặt trắng ấm ức nói.
Bóng đen cao lớn suy ngẫm một hồi, sau đó ném ra một câu khiến mặt trắng nổi đóa: “Vậy sao cậu không đến Thâm Quyến triển lãm đi, bên kia rất nhiều phụ nữ giàu có.”
Mặt trắng rầu rĩ một lúc lâu, không làm gì được người đàn ông cao lớn phía sau lưng anh ta.

Khi còn học cấp ba, mỗi lần đánh nhau đều xung phong tấn công nhưng đều không phải là đối thủ của đối phương, vì thế đành phải nén giận.

Một lúc sau, mặt trắng quay đầu nhìn về phía Trương Quang Bảo, hỏi: “Lương Cẩm, cậu nói xem, lần này Quang Bảo có chút không đúng nhỉ?”
“Không cảm thấy, tôi nghĩ lúc này mới chính là bản thân cậu ấy, cậu ấy vốn là một người như vậy.

Lẽ nào cậu không biết à, chúng ta quen cậu ấy nhiều năm như vậy cho đến bây giờ, ngoại trừ trước mặt người thân, cậu ấy đều không thích để lộ sắc mặt.

Thằng nhóc này, rất quỷ quái!”
Nghe xong mấy lời này, mặt trắng cảm giác người anh em này còn xảo quyệt hơn cả Trương Quang Bảo.

Anh ta cười ha ha, mỉa mai nói: “Kỳ lạ, sao dạo này mọi người lại thích chơi trò kín đáo thế nhỉ? Mẹ nó còn thích không lộ sắc mặt, cậu hiểu lời này có nghĩa gì không?”
“Cậu đó, là người thô lỗ, tôi có giảng cái này thì cậu cũng không hiểu.

Đi, về thôi, đỡ phải thấy được cái gì ở đây rồi nổi cáu lên.” Bóng đen đẩy mặt trắng, hai người vừa cãi nhau ầm ĩ vừa đi về phía ký túc xá.
Đúng là một ngày khiến người khó quên, nhiều năm sau, Lý Đức nói trong một cuộc phỏng vấn với một đài truyền hình nào đó: “Tôi nghĩ vụ thành công kia đã củng cố sự tự tin của Quang Bảo.

Kể từ thời điểm đó, Quang Bảo đã thể hiện một ít năng lực của mình.

Thành công của cậu ấy không phải tình cờ mà là chuyện chắc chắn.”.


Bình luận

Truyện đang đọc