LƯU MANH HÓA IDOL



Lại nghĩ tới đêm hôm đó, cũng là uống rượu xong đi ra, trên bầu trời treo lơ lửng một vầng trăng, gió nhẹ chầm chậm thổi, trong thao trường rộng lớn kia, anh và Dương Ngân Hạ nhàn nhã tản bộ, giẫm trên sân cỏ mềm nhũn, loại cảm giác đó tuyệt vời biết bao.
Dưới ánh trăng dịu dàng và ấm áp, khuôn mặt thanh tú của Dương Ngân Hạ quyến rũ như thế, làm người ta mê muội như thế.

Một nụ cười một ánh mắt tựa như đang rành rành trước mắt.
"Lòng tôi như say, thấy vầng trăng nhi đôi hàng mi, ánh trăng như nước, chứng giám cho lòng không oán không hối hận..."
"Đúng rồi đúng rồi, là cảm giác này!" Trương Quang Bảo đột nhiên huơ tay múa chân, mừng rỡ kêu to.

Dẫn đến khách khí bên cạnh rối rít ghé mắt nhìn sang, quản lý quán net sao thế này? Bị trúng gió nổi điên à?
Ném nửa điếu thuốc trong tay đi, Trương Quang Bảo mở máy vi tính ra, dùng chữ viết biểu đạt loại cảm giác mới vừa ra.

Trong lòng ngập tràn cảm xúc thì hạ bút như có thần, gần như không cần đắn đo, cũng không cần suy tư đã trực tiếp biểu đạt cảm giác trong lòng ra ngoài.

Không tới mười phút, một bài ca từ đã được đặt bên trong bản word.
"Lòng tôi như say, thấy vầng trăng nhi đôi hàng mi, ánh trăng như nước, chứng giám cho lòng không oán không hối hận, chữ tình trên thế gian, ngàn năm vạn kiếp có mấy ai hiểu được, bao nhiêu lần bỗng nhiên quay đầu, chỉ muộn phiền vì ánh sáng của thuở thiếu thời không ngừng chạy..." Lẩm bẩm nhớ ca từ của mình, Trương Quang Bảo gần như sắp bị mình cảm động.

Nhắm mắt lại, nhớ tới một màn đêm hôm đó, cảm giác sợ hãi trong lòng chỉ tăng không giảm, thừa dịp có linh cảm anh lại bắt đầu viết ca từ khác.
Không cân nhắc tiết tấu, cũng không cân nhắc nhịp điệu, hết thảy chỉ bằng cảm giác của mình.

Những người bên cạnh chỉ thấy quản lý quán net ở nơi đó một người huơ tay múa chân, giống như đại thần vũ đạo, cũng không biết anh đang đắm chìm trong không khí mà mình tạo ra.

Sáng tác là một chuyện rất riêng biệt, mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì người khác không thể cảm thụ được niềm vui thú trong đó.
"Xong rồi!" Trương Quang Bảo đẩy bàn phím một cái, tựa như thở phào nhẹ nhõm ngã xuống ghế.

Từ trước đến nay anh không có thói quen sửa đổi tác phẩm của mình, anh vẫn luôn giữ vững ý kiến rằng sáng tác cũng giống như ** vậy, cảm xúc lần đầu tiên mãi mãi là tốt nhất.

Lại sửa đổi thì không khác nào vẽ rắn thêm chân, chim thêm đuôi chó.
Tự vỗ bắp đùi đánh nhịp, trong miệng thấp giọng hừ hừ ca từ vừa rồi phổ thành bài hát, anh đã hoàn toàn đắm chìm trong đó không thể tự kiềm chế.

Nghệ thuật chính là như vậy, ngay cả mình cũng không cảm nhận được chút nào thì lấy cái gì đi cảm động người khác?

"Ừ đúng rồi, bài hát này còn chưa có tên đâu." Trương Quang Bảo đột nhiên nghĩ tới, suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định tên bài hát này là “Tập Nguyệt”, về phần tại sao, chính anh cũng không biết, dù sao thì cảm thấy nên gọi tên này.

Lặp đi lặp lại hát mấy lần, càng hát càng cảm thấy thú vị, trong hai giờ, anh hoàn toàn hòa mình vào trong tác phẩm, cảm thụ sự vui vẻ mà âm nhạc của mình mang lại cho mình.
Nếu không phải là cô em gái thích xem phim Hàn kia vỗ vai đánh thức anh, thật sự không biết anh muốn say mê tới khi nào.
"Anh quản lý quán net, anh quản lý quán net..." Cô em này chú ý tới Trương Quang Bảo thật lâu, từ lúc anh huơ tay múa chân, càng về sau gật gù đắc ý, nói lẩm bẩm, trong đầu em gái lóe qua một suy nghĩ, trúng tà! Rốt cuộc,không nhịn được chạy tới, cắt đứt mộng đẹp của Trương Quang Bảo.
Thở ra một hơi thật dài, Trương Quang Bảo đè nút shift rồi bôi đen hết, ném lời ca và nhạc khúc trên màn hình vào thùng rác.

Đang định xóa sạch thùng rác thì quầy phục vụ có người kêu anh, lúc này anh mới không kịp thủ tiêu, vội vàng chạy nhanh trở về.

Cảm ơn trời đất là anh không xóa, ngày đó nếu chuột trái nhấp xuống thì có lẽ vận mệnh của anh cũng sẽ không có những biến hóa về sau.
Suốt một buổi chiều, trong giờ học mà Dương Ngân Hạ cứ mất tập trung, thầy nói gì, một câu cô ấy cũng không nghe lọt.

Cả tiết khóa đều ngơ ngác ngồi đằng kia, xuất thần suy nghĩ chuyện của mình.

Ngày mai đối với cô ấy là một ngày quan trọng, sinh nhật hai mươi bốn tuổi của cô ấy.

Trước kia, hằng năm vào lúc này cô ấy sẽ mời mấy người Trương Quang Bảo náo nhiệt một chút, ăn bữa cơm, ca hát một chút, mọi người vui vẻ.
Nhưng năm nay cô ấy không muốn như vậy nữa.

Cô ấy muốn có một không gian chỉ thuộc về cô ấy và Trương Quang Bảo, chỉ có hai người bọn họ, đốt ngọn nến, rót rượu vang, dưới tiếng nhạc du dương nâng ly thưởng thức rượu cùng Trương Quang Bảo.

Trương Quang Bảo sẽ nhìn cô ấy một cách chân thành và tràn đầy tình cảm, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô ấy lên, dâng lên nụ hôn thâm tình.

Thật là một đêm tuyệt vời biết bao...
Nhưng mà cậu chủ Trương nhất định sẽ nhớ đến sinh nhật của cô ấy sao? Coi như nhớ lại có thể suy nghĩ chúc mừng cô ấy không đây? Sẽ không phải lại là bốn anh em không ăn cơm trưa, bụng rỗng chờ buổi tối cô ấy vừa điện thoại đến một cái là gào lên lao ra phòng ăn, chuẩn bị làm thịt cô ấy một trận chứ? Haha, chỉ bằng thằng nhóc Trương Quang Bảo kia, chỉ sợ là hơn phân nửa không nhớ nổi, mình vẫn đừng nên hy vọng hão huyền.
Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học đã chen lấn vọt ra phòng học, chỉ có một mình Dương Ngân Hạ còn ngơ ngác ngồi đằng kia.

Cậu sẽ nhớ đến sinh nhật của tôi chứ? Nếu như cậu thật sự yêu tôi, chắc chắn cậu sẽ nhớ, ngọn nến, rượu vang, âm nhạc, tôi đều không cần, tôi chỉ hy vọng cậu có thể nói với tôi một tiếng, em yêu sinh nhật vui vẻ.

Vậy thì cái gì cũng đủ.

Yêu cầu của tôi cũng chỉ có như vậy, Quang Bảo, cậu đừng nên để tôi thất vọng, được không?
"Haizz, Ngân Hạ, tan học rồi mà cậu còn ngây ngốc ở đây làm gì chứ?" Chị em gái chung phòng thấy cô ấy một người ngồi ở đó bên thẫn thờ, qua để nhắc nhở.

Lúc này Dương Ngân Hạ mới tỉnh ngộ lại, thu dọn đồ đạc xong đi theo bạn cùng phòng chậm rì rì ra khỏi lầu dạy học.
"Ngân Hạ, cùng nhau đi ăn cơm đi." Bạn cùng phòng đề nghị.
Dương Ngân Hạ suy nghĩ một chút, lắc đầu cười nói: "Không được, buổi trưa hôm nay Quang Bảo không về, tớ phải đi đón rồi ăn cùng cậu ấy." Bạn cùng phòng hâm mộ nhìn cô ấy, cũng không nói gì thêm, đưa tới một nụ cười chúc phúc.
Ngồi trên xe buýt dựa vào cửa sổ nhìn đường phố phồn hoa ngoài cửa xe, người ta lui tới có đôi có nhóm, trong lòng cô ấy có chút mất mát vô hình.

Phụ nữ đều hy vọng người đàn ông mình yêu quan tâm, dù bạn là người phụ nữ mạnh mẽ cao cao tại thượng thì lòng dạ phụ nữ vẫn luôn yếu ớt.
Suy nghĩ một chút, mình cũng cảm thấy buồn cười, mình và Trương Quang Bảo hình như ngay cả quan hệ yêu đương cũng chưa xác lập, cậu ấy vẫn mở miệng ngậm miệng là chị Dương như cũ, tuy nói trong ngày thường ôm eo khoác vai đã không phải là chuyện lạ gì, nhưng ở trong lòng cậu ấy chỉ sợ cho rằng điều này chính là chuyện bình thường giữa bạn bè khác giới chứ?
Anh sẽ không biết rằng chỉ có những lúc ở cạnh anh cô ấy mới có thể tự do buông lỏng như vậy, không hề có chút phòng ngự nào đáng có của phái nữ.

Chẳng lẽ đây chính là sự bi ai của phụ nữ sao?
Đến trạm, xuống xe thì đã nhìn thấy quán net mà Trương Quang Bảo đi làm.

Lúc này chắc anh còn đang bận rộn trong quán net.

Cũng không biết buổi trưa uống bao nhiêu rượu, dạ dày vốn dĩ đã không khỏe, một bữa no một bữa đói, người bằng sắt cũng không chịu nổi.
Đi tới trước cửa quán net, quan sát kỹ, Trương Quang Bảo đang ở trước một máy tính chính giữa hàng máy đầu tiên sửa lỗi cho khách.

Nhìn anh t chuyên chú, thật sự không đành lòng làm phiền anh.

Thế là, Dương Ngân Hạ cứ đứng như vậy, đứng ở cửa- nơi mặt trời chiếu thẳng, cô ấy sợ vừa đi vào thì Trương Quang Bảo sẽ phân tâm.
"Được rồi, không thành vấn đề, có chuyện gì cứ kêu tôi lại nhé." Trương Quang Bảo vỗ vai vị khách một cái.
"Không cần, có vấn đề tôi cũng không tìm cậu." Ý trong những lời này làm cậu chủ Trương buồn bực, tôi đắc tội cậu ở đâu à?
"Ha ha, đừng hiểu lầm, là vợ cậu đến, chờ cậu ở cửa nửa ngày rồi, mau đi đi, chính là máy vi tính nổ tôi cũng sẽ không kêu cậu, tôi kéo ông chủ của các cậu lên, he he..." Dương Ngân Hạ thường xuyên chạy qua quán nét, khách quen thường tới đều biết rằng cô là vợ của quản lý quán net.
Trương Quang Bảo ngẩng đầu một cái, đúng là chị Dương.

Phất tay một cái cười với Dương Ngân Hạ, trùng hợp lúc này chú Trần rời giường, một bên vỗ đầu mình nói uống nhiều, một bên thúc giục Trương Quang Bảo đi mau.

"Làm sao không vào, bên ngoài mặt trời gắt biết bao, làm cháy da đàn chị của tôi thì tôi sẽ đau lòng." Vừa ra khỏi quán, Trương Quang Bảo đã không nhịn được hỏi.
Trong lòng Dương Ngân Hạ ít nhiều có chút vui vẻ yên tâm, nhàn nhạt cười một tiếng, không nói gì.
Trương Quang Bảo thấy đàn chị thản nhiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắp y hệt trong lời nhạc của anh, cũng không uổng phí công sức mình viết bài hát này cho cô ấy.

Phải tìm một lúc rảnh rỗi hát cho cô ssdy nghe một chút.

Cõi đời này từ trước đến nay không có ai có thể để cho Trương Quang Bảo tôi đây đặc biệt ca hát đâu, chị Dương là người đầu tiên.
Hai người mỗi người đều có chuyện suy nghĩ trong lòng, tất nhiên dọc theo đường cũng không nhiều lời.

Không lâu lắm đã đi tới trường học, nếu cứ như trước kia, chắc chắn hai người sẽ cùng đi ăn cơm.

Sau đó đi tản bộ một chút, nhưng mà hôm nay Trương Quang Bảo bận rộn một ngày, quả thật là quá mệt mỏi, anh muốn đi về sớm nghỉ ngơi, đến cơm cũng không muốn ăn.
Dương Ngân Hạ vừa nghe anh nói ra lời này, trên mặt khó nén vẻ thất vọng nhưng vẫn miễn cưỡng nói: "Vậy cũng tốt, cậu đi về nghỉ sớm đi, đừng mệt mỏi.

Buổi tối khoảng mười giờ tôi mua ít đồ để cho bọn họ mang vào cho cậu, nhớ ăn."
Đưa tay sờ gương mặt đàn chị một cái, cảm nhận được làn da kia mịn màng như châu ngọc vậy, Trương Quang Bảo cười không nói.

Nhẹ nhàng nắm tay anh, Dương Ngân Hạ nhẹ giọng nói: "Mau trở về đi thôi."
Trương Quang Bảo không có nói nhiều, nghiêng đầu đi về phía phòng ngủ đi.

"Cuối cùng anh ấy vẫn không nhớ..."
Vừa vào phòng ngủ, Lý Đức đang lên mạng, Lưu Quyết chẳng biết đi đâu, Lương Cẩm đang giặt một thau quần áo dơ ít nhất nửa tháng.

Trương Quang Bảo chân trước bước vào, cao giọng rống lên một tiếng: "Đều tới, đều tới đây! Có chuyện phải thương lượng!"
Ai cũng biết giọng anh to, mỗi lần rống lên là cả lầu đều nghe thấy, hai người anh em vây quanh, hỏi thăm xảy ra chuyện gì.

Trương Quang Bảo nhìn xung quanh một chút, kéo một cái băng ghế qua ngồi xuống.
"Tôi hỏi các cậu, một người phụ nữ lộ vẻ mặt thất vọng sắc, điều này đại biểu cho điều gì?"
Lý Đức gần như là bật thốt lên: "Chuyện đó còn cần phải nói sao, cậu yếu sinh lý chứ gì!" Vừa mới dứt lời, anh ta đã lập tức phải trả giá vì những lời này của mình, Trương Quang Bảo nhấn nút khởi động lại máy vi tính của anh ta.
“Ôi con mẹ nó! Tôi đang chơi trò chơi đấy, chết thì cậu phải đền cho tôi!" Lý Đức sốt ruột đến độ kêu to.

Trương Quang Bảo hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn lơ đễnh.
"Cũng phải nghĩ cho tôi, không nghĩ ra không được phép đi ăn cơm!" Trương Quang Bảo giở trò mặt dày chơi xấu ra, giơ chân gác lên bàn ngăn cản đường đi ra cửa.
"Cậu và chị Dương xảy ra chuyện?" Lý Đức đang chờ máy tính khởi động lại lần nữa, thừa dịp chút thời gian này còn rảnh chen vào một câu.
Trương Quang Bảo suy nghĩ một chút, không có, vẫn luôn rất tốt, không có chỗ nào chọc đàn chị tức giận mà.

Thế là anh kiên quyết lắc đầu một cái.
"Tôi phân tích cho cậu một chút nhé, cô gái này lộ vẻ mặt thất vọng đối với cậu, ngoại trừ những gì tôi mới nói...!Haizz, đừng đánh đừng đánh, vậy thì có mấy khả năng.

Thứ nhất là cô ấy nói lời gì mà cậu không để ý không hiểu đúng.

Thứ hai là cậu làm chuyện gì để cho cô ấy đau lòng.

Thứ ba là cậu quên chuyện gì rất quan trọng, ngoại trừ ba chuyện này ra không có lý do nào khác." Lý Đức phân tích sát sao bài bản, rốt cuộc không hỗ là tình thánh mà, nói tới nói lui chính là khác biệt.

Không cần phải nói, người ta có mười mấy hai mươi người bạn gái, tổng kết không ra đạo lý mới lạ.
Về điểm này mà nói, Trương Quang Bảo vẫn rất phục.
Nếu như là điều thứ nhất, vậy cũng có khả năng.

Buổi trưa gọi điện thoại hình như đàn chị có chuyện gì muốn nói lại thôi, mình truy hỏi cô ấy lại không chịu nói.

Điều thứ hai thì chắc là không phải, chuyện về Tư Đồ Đại Vệ đã qua một thời gian, trước kia cũng không thấy cô ấy tức giận, như vậy chỉ còn điều thứ ba, chuyện quan trọng? Chuyện gì quan trọng?
Nhìn dáng vẻ Trương Quang Bảo cứ nghi ngờ không hiểu, Lý Đức đắc ý gật gù, nhóc con, bình thường cậu ngạo mạn, lúc này phải cầu tôi rồi chứ! Ý tưởng này cũng chỉ vừa xuất hiện trong đầu đã bị Trương Quang Bảo đá một cước vào mông.
"Mẹ nó cậu úp úp mở mở cái gì, có lời gì nói mau, nếu không cậu chết với tôi!"
"Được rồi được rồi được rồi, tôi nói, tôi nói còn không được sao? Chuyện mà phụ nữ tương đối xem trọng đơn giản chính là chút kỷ niệm gì tương đối có ý nghĩa trong cuộc sống, ví dụ như kỷ niệm ngày kết hôn này, ngày sinh nhật này, còn có..."
Lý Đức vẫn chưa nói hết đã bị Trương Quang Bảo đập mạnh lên bàn một cái làm giật mình.
Tròng mắt xoay chuyển thật nhanh, Trương Quang Bảo đang cố gắng suy tư chuyện gì, đột nhiên anh ngẩng đầu lên: "Hôm nay là ngày mấy?"
"Mẹ kiếp ngày ba mươi tháng chín, ngày mai Quốc khánh, được nghỉ dài hạn." Lương Cẩm trả lời.
Hung hăng đập sau gáy một cái, Trương Quang Bảo cắn răng nghiến lợi hừ nói: "Ôi trời ơi! Mẹ nó, tôi đúng là thằng óc heo! Ngày mai là sinh nhật chị Dương của tôi mà! Làm sao tôi quên bén chuyện này đi mất! Ôi trời! Ôi trời! Bắn chết mười lần cũng đủ!"
Nhìn Trương Quang Bảo ở trong phòng hối hận không kịp vòng tới vòng lui, một bên vỗ trán, một bên nhắc tới sai lầm của mình, lúc này mấy anh em mới nhớ tới.


Đúng vậy, sinh nhật của chị Dương là lễ Quốc khánh, trước kia hàng năm đều sẽ kêu mấy anh em đi ăn thật ngon một trận, xong rồi còn có hạng mục giải trí, không biết năm nay có sắp xếp như vậy hay không?
"Quang Bảo à, bây giờ biết cũng không muộn mà.

Ngày mai mới là sinh nhật của chị ấy, hôm nay cậu còn có thể chuẩn bị." Thấy người anh em sốt ruột như vậy, Lý Đức cũng không tâm tư đi chơi trò chơi, dứt khoát xoay người lại bày mưu tính kế cho anh.

Thằng nhóc Quang Bảo này cái gì cũng tốt, nhưng trong phương diện yêu đương này thì xa xa không bằng mình.

Người anh em này quá cứng ngắt, mỗi lần yêu đương anh đều thật lòng, làm mình cả người mệt mỏi, khổ như vậy chứ.
Trương Quang Bảo nghe thấy lời này i, trong phút chốc cảm thấy anh em quan tâm đến mình, vội vàng kéo qua băng ghế ngồi đến trước mặt Lý Đức, hỏi một cách lo lắng: "Nói một chút xem có sáng ý gì không?"
Nhìn anh trợn to cặp mắt, mặt đầy dáng vẻ chân thành, lại suy nghĩ một chút về một cước trên mông mới vừa rồi, Lý Đức nữa cũng không dám thừa nước đục thả câu, thành thật nói: "Tôi chắc chắn rằng năm nay chị Dương muốn thử cậu một chút, nhìn xem cậu có nhớ ngày sinh nhật của chị ấy hay không.

Lần này chắc chắn chị ấy sẽ không mời chúng ta, khẳng định là hy vọng đón sinh nhật với một mình cậu.

Thế này đi, trước hết cậu giả vờ không biết, đến tối mai cậu mượn cớ hẹn chị ấy ra, dẫn tới, ừ, dẫn tới, dù sao cứ dẫn tới một nơi đặc biệt lãng mạn, đến con đê gần công viên cũng được, tốt nhất là ở ven hồ, hoặc là những chỗ như dưới cây liễu, thâm tình ôm nhau, lời ngon tiếng ngọt, ở thời khắc mấu chốt thật lòng tỏ tình, nói bên mặt hồ bình tĩnh, a, Ngân Hạ, hãy để cho hồ nước trong suốt này làm chứng cho anh, anh gặp em yêu em cả đời, mặc kệ xuất hiện tình huống gì, lòng anh đối với em đến chết..."
Lời mới vừa nói đến chỗ này, Lương Cẩm đã cầm chiếc quần lót bẩn của anh ta đi giặt, Trương Quang Bảo cũng vòng người đi, đang xuất thần suy nghĩ chuyện gì.

Một mình cũng cảm thấy không vui, bĩu môi ngậm miệng, lại chơi trò chơi của mình thôi.

Mẹ nó, chính cậu để tôi nói, nói rồi cậu lại không nghe.
Thật ra thì Trương Quang Bảo chỉ nghe phần mở đầu, trong đầu đột nhiên toát ra một ý nghĩ.

Tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đặc biệt cho Dương Ngân Hạ, một bữa tiệc khiến cho cô ấy trọn đời khó quên.

Trước kia ăn sinh nhật không phải là ăn cơm thì chính là đi hát karaoke, đã chán rồi, năm nào cũng giống nhau, không có ý tưởng gì mới mẻ, năm nay ra chút sáng ý đi.
Thằng ranh Lý Đức nói tục tằng nhất, còn tự cho rằng lãng mạn, buổi tối chạy đến công viên, còn cái gì mà thâm tình ôm nhau, thật lòng tỏ tình, còn phải đứng ở dưới cây liễu bên bờ hồ gì gì nữa chứ, cẩn thận cảnh sát nhân dân coi cậu là tội phạm bắt vào đồn công an bây giờ! Gần đây cảnh sát đang nghiêm trị việc mua bán dâm, nghe nói đã bắt một vài người đến kiếm khách ngay trong công viên.

Nếu như chú cảnh sát nhìn thấy hai người các cậu lén lén lút lút ở chỗ khuất, không coi ngươi là loại người đó mới là lạ!
Nghĩ đến đồn công an, trong đầu Trương Quang Bảo giống như thoáng qua một chút gì, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, còn chưa đến một cái chớp mắt.
"Phải làm sao đây? Người anh em chỉ có mấy trăm nguyên trong người, tiền lương tháng này đã trả trước cho tôi, còn chưa đủ đến chỗ tốt ăn một bữa ngon.

Huống chi chị Dương cũng không phải là loại người tục tằng, phải không tốn kém tiền bạc, lại phải có cảm giác lãng mạn, còn phải có ý nghĩa.

Haizzz, chuyện này nhức đầu, nhức đầu lắm nha..."
"A, có rồi!" Đầu óc Trương Quang Bảo chợt lóe, như có thần thánh giúp đỡ, đột nhiên đứng lên, quát to một tiếng.

Lý Đức đang pk với người ta, bị anh ta làm vậy hù dọa một cái, nhấn sai một nút, lập tức ngủm.

Nhìn xem này, mẹ kiếp, cưỡi rồng bay nửa giờ mới đến mà cứ như vậy chết ngủm quay về!
"Tôi nói này, thằng ranh cậu làm gì ồn ào làm người ta giật thót lên vậy? Lại nghĩ đến chuyện gì rồi?"
"Lý Đức, tôi hỏi cậu, nơi nào có bán rượu vang đỏ? Còn nữa, nơi nào có thể đặt làm bánh kem?" Trương Quang Bảo kéo Lý Đức hỏi.
"Rượu vang? Bánh kem? Có phải là còn cần thêm bó hoa hồng không?" Lý Đức bắt đầu có chút nhìn Trương Quang Bảo với ánh mắt khác, ai nói Trương Quang Bảo của chúng ta không hiểu lãng mạn? Chẳng phải lúc này rượu vang bánh kem gì đều nghĩ tới à, đúng là có tiềm năng đáng được khai thác.
"Đúng đúng đúng, cậu nói cho tôi nơi nào có bán, tôi đi đặt trước.

Đúng rồi, còn nữa, nói cho các anh em ở ký túc xá đừng về nhà, tối mai tám giờ rưỡi, ai cũng không được chạy loạn, người anh em có chuyện muốn nhờ.

Sau khi chuyện thành công, một bữa cơm là không chạy khỏi." Trương Quang Bảo càng nói càng kích động, thật sự có chút kìm nén không được.
"Cậu muốn làm gì? Chuyện riêng của hai người các cậu mà kêu các anh em đi? Không phải là kêu gào trợ uy cho thằng ranh cậu chứ?".


Bình luận

Truyện đang đọc