LƯU MANH HÓA IDOL



“Đúng rồi, nhóc lưu manh, lần này khu vực thi đấu Tây Nam nhiều người như vậy, anh có tự tin tiến vào top 100 của cúp Tiểu Cường không?” Triệu Cảnh bất chợt nhớ lại chuyện này, nghiêm túc hỏi.
Trương Quang Bảo vắt chéo chân, cố làm vẻ thần bí, nói: “Cô đoán xem?”
“Ừm, tôi nghĩ chắc chắn là được.

Tôi đã nghe qua rất nhiều ca khúc đại trà, cảm thấy bài hát của anh, có chút thú vị, còn những cái khác đi, ây da, không phải tôi nói, một tên nhóc viết một bài hát gì mà Tát Mã tát tôi một cái tát, trời ạ, sau khi tôi nghe xong, nôn hết cơm ba ngày ra.
Khi đó tôi đã để lại bình luận cho anh ta, nói: Nhóc con, ngũ âm phải phát từ tim, gan, lá lách, phổi, thận, ngũ âm của cậu không ổn, tim, gan, lá lách, phổi, thận cũng không có, vậy mà dám khoe tài!”
“Ha ha...” Trương Quang Bảo cười lớn, con nhóc này buồn cười thật, cho dù người ta viết không được cũng không thể chê trách người ta vậy chứ.

Còn tim gan, lá lách, phổi, thận nữa, không có cái nào hết thì không phải quái vật sao.

Ây da, người anh em đó mà thấy được tin này, e là lập tức đâm đầu vào tàu hũ chết cho rồi.
“Nhóc lưu manh, cố lên! Tinh thần tôi, thân xác tôi đều ủng hộ cậu!” Triệu Cảnh múa máy tay chân trước mặt Trương Quang Bảo, tự tin tràn trề nói.

Trương Quang Bảo nghe vậy, mặt tái xanh.

Tinh thần ủng hộ thì thôi đi, thể xác còn ủng hộ?
Trương Quang Bảo nuốt nước bọt, khẽ nói: “Cô nói, thể xác cô ủng hộ tôi?”
“Ừ, giúp anh kéo phiếu đó! Chứ anh nghĩ gì?” Triệu Cảnh trừng mắt hỏi.

Trương Quang Bảo khinh thường chính mình một hồi, nghiêm túc nói: “Không, không có gì, tôi cũng nghĩ vậy.”
Triệu Cảnh ngẩng đầu nhìn trời, đôi chân mang giày trắng không kìm được mà nhảy nhót: “Một tiếng cười nhạt, đặt tên hay đó, cảm thấy phóng khoáng lắm, nhạc cũng không tệ, thuận miệng, chắc chắn vào top 100 là không thành vấn đề.

Quan trọng là sau khi vào top 100, ban tổ chức sẽ sắp xếp như thế nào.

Là tiếp tục thi trên mạng hay là thi thực tế.
Nếu như thi thực tế, phát huy khi thi đấu cũng quan trọng, không biết anh hát ra sao, đừng đến lúc đó luống cuống là toi rồi...”
Trương Quang Bảo chưa từng nghĩ, con nhóc này là quen thuộc với cúp Tiểu Cường đến thế, còn giúp mình nghĩ ra ý tưởng.

Được, người bạn này không uổng kết giao! Cho dù lần sau, cô ấy nói muốn tự sát, mình cũng phải chạy đi cứu.


Thường nói đàn ông thích trượng nghĩa, không ngờ người phụ nữ này cũng vậy.
Khi đó, anh an ủi: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để mấy người thất vọng đâu.

Chỉ cần là chuyện Trương Quang Bảo tôi muốn là, không có chuyện nào không thành công.”
Triệu Cảnh nghe vậy thì bĩu môi: “Xí, cho anh chút màu sắc anh đã mở xưởng nhuộm rồi.

Thanh niên không biết trời cao đất dày! Lần này tác phẩm dự thi rất nhiều, sao anh biết là mình nhất định đoạt giải? Tôi không có yêu cầu cao, chỉ cần anh tiến vào top 16 khu vực thi đấu Tây Nam thì coi như anh giỏi, sao nào?”
Trương Quang Bảo khẽ gật đầu: “Không thành vấn đề.” Nói rất tự nhiên, rất đơn giản, như đó là vật nằm trong túi anh vậy.

Người khác nhìn vào, sẽ cảm thấy Trương Quang Bảo tự cao tự đại, ngông cuồng nhưng thật ra anh rất có tự tin với bản thân mình, chưa nghe qua câu này sao, tự tin, là một phần của thành công.
“Ôi, ôi, ôi lại chém gió rồi.

Nếu như anh không làm được, thì sao nào?” Triệu Cảnh nổi hứng thú lên, nằm dài trên ghế, leo lên ghế, quỳ bên cạnh Trương Quang Bảo, nghiêng đầu hỏi.
Trương Quang Bảo ngẩng đầu: “Tùy cô xử lý!”
Ký túc xá nữ, chi nhánh đại học Kỹ thuật Thông tin Thành Đô.
Dương Ngân Hạ đang theo dõi tình hình của cuộc bình chọn trên mạng của cúp Tiểu Cường, còn có, tác phẩm của Trương Quang Bảo vẫn ổn định ở hạng mười hai, đến hôm nay thôi, số phiếu đã vượt qua hai vạn, và vẫn đang tăng với tốc độ nhanh chóng.

Xem ra, đến cuối tháng sẽ đạt đến ba mươi vạn, có lẽ không thành vấn đề.

Hơn nữa, vào top 100, cũng là chuyện rất có hy vọng.
Hai ngay nay, Dương Ngân Hạ đã dùng hết các mối quan hệ của mình, cả tòa ký túc xá này, ai mà có máy tính đều đã bầu cho Trương Quang Bảo hết.

Vậy còn chưa là gì, cô còn gọi điện về cho ông bà cha mẹ, kể cho họ biết chuyện Trương Quang Bảo tham gia cuộc thi sáng tác âm nhạc.

Mẹ vừa nghe đã bày tỏ, về đơn vị sẽ bảo các đồng chí khác giúp đỡ, bầu cho con rể tương lai vài phiếu.

Nhưng, thái độ của cha hình như hơi khác, nói chuyện này giải trí được rồi, không cần nghiêm túc.
“Ngân Hạ, chồng chúng ta xếp hạng mấy rồi?” Một người bạn cùng phòng đang nằm trên giường đọc sách, bất chợt ngẩng đầu lên hỏi.
Dương Ngân Hạ cười, vui vẻ nói: “Bây giờ là hạng thứ mười hai ở khu vực thi đấu Tây Nam, được hai ba ngàn phiếu, chắc là đến cuối tháng sẽ đạt ba mươi vạn, cũng có hy vọng tiến vào top 100.

Này, đó là chồng tôi, sao mà thành chồng chúng ta rồi?”
Bạn cùng phòng cười hì hì, hí hửng nói: “Đừng có keo kiệt vậy, bây giờ Quang Bảo nhà chúng tôi có triển vọng lắm, hôm qua tôi đến phòng hành chính của trường, còn nghe phó hiệu trưởng Vương khoe chồng chúng ta, nói tên nhóc đó tuy rằng nghịch ngợm nhưng lại làm vẻ vang trường ta, hy vọng cậu ta đoạt giải lớn.
Theo như nguyên lý trên thị trường chứng khoán thì, chồng chúng ta bây giờ là cổ phiếu Blue chip, đắt hàng lắm, không cẩn thận là thành bản giới hạn đó.

Cậu nói xem, tôi còn không nhanh lôi kéo làm quen, tranh giành chức bà hai gì đó trong tương lai sao?”
Dương Ngân Hạ vui vẻ cười, chỉ bạn cùng phòng đó, lắc đầu nói: “Cậu đó, với cái miệng này.

Nếu như để chồng tôi nghe được, thì anh ấy sẽ vui đến mức nhảy cẫng lên! Ha ha!” Có câu người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, nhân hôm nay vui vẻ, thời tiếc cũng không tệ, gọi Quang Bảo ra để shopping, thuận tiện ****, khao anh ấy.
Những ngày qua, anh rất vất vả, phải bù đắp cho anh hẳn hoi.

Nghĩ đến đây, cô móc điện thoại ra gọi cho anh.
“A lô, Quang Bảo...”
“A lô, Ngân Hạ, ui da, đừng động vào tôi! Ha ha, đừng nhúc nhích! A lô Ngân Hạ, em nói đi, anh nghe nè.”
Âm thanh đầu dây bên kia ồn ào, hình như là ở nơi công cộng, bên cạnh còn có giọng một người phụ nữ đang cười, nghe giọng Trương Quang Bảo thì hình như người đó đang chọc anh?
“Quang Bảo, bây giờ anh đang ở đâu? Ai ở cùng với anh vậy?” Trực giác của phụ nữ mách bảo Dương Ngân Hạ, người phụ nữ này có mối quan hệ thân thiết với Trương Quang Bảo nếu không, không thể nào đùa giỡn ở nơi công cộng được.
“Ờ, anh đang ở Cửu Lý Đê, ở cùng với Triệu Cảnh.”
Dương Ngân Hạ bất chợt có một cảm giác khó nói, như đánh mất một thứ gì đó lại như có chút ghen tuông, sao mà Triệu Cảnh cứ bám lấy Quang Bảo nhà chúng tôi vậy? Cô ấy muốn làm gì? Cho dù là bạn bè thì Trương Quang Bảo có bạn gái, cô không thể nào để ý một chút sao, giữa nam nữ cũng phải có khoảng cách chứ.
“Ngân Hạ, sao vậy?” Bạn cùng phòng thấy sắc mặt cô khác thường nên hỏi.

Dương Ngân Hạ cúp điện thoại, ngồi bên giường, im lặng hồi lâu.

Cô tin Trương Quang Bảo, anh là một người trọng tình trọng nghĩa, rất chung thủy.

Cô cho rằng mình tương đối hiểu anh.
Nhưng Triệu Cảnh thì khác, cô và cô ấy không tiếp xúc nhiều, chỉ gặp vài lần mà thôi.

Người phụ nữ này có thể làm cho bất kỳ người phụ nữ nào coi cô ấy là kẻ địch! Cho dù là vẻ ngoài hay là thân hình đều là người đẹp xuất sắc.


Đối với đàn ông thì đây là sức hấp dẫn chí mạng.
Nếu như cô ấy muốn làm gì Quang Bảo nhà chúng tôi thì sao, Quang Bảo trong tình huống không phát hiện được, sẽ...
Không được, tuyệt đối không được! Những việc khác có thể bàn bạc, riêng tình cảm thì không, không thể nào chia sẻ cho người khác được.

Quang Bảo là bạn trai của tôi, anh ấy kết bạn khác giới, mình sẽ không phản đối, nhưng bạn khác giới như vậy, khó tránh quá lố rồi.
“Ngân Hạ? Có phải chồng chúng ta xảy ra chuyện rồi không?” Bạn cùng phòng thấy vậy mới hỏi.
Dương Ngân Hạ đang bực mình chuyện này, vừa nghe “Chồng chúng ta” thì không vui, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi nói mấy lần rồi, đó là chồng của một mình tôi!”
Bạn cùng phòng hình như nhận ra nên xin lỗi: “Được được được, chồng cậu, nha, cậu nói đi, chuyện gì vậy?”
Dương Ngân Hạ nhìn cô ấy, thầm nghĩ, để bạn bè ra ý kiến cũng được, dù sao cô ấy cũng có biệt danh Sát thủ trai trẻ, từng quen rất nhiều bạn trai, chắc là kinh nghiệm phong phú.

Khi đó, cô đã kể lại hết cho cô ấy nghe, hy vọng cô ra ý kiến giúp mình, dù sao về mặt này, mình vẫn thiếu kinh nghiệm.
“Nguy hiểm! Nguy hiểm cực kỳ! Ngân Hạ, xem ra, ý thức nguy cơ vẫn chưa đủ.

Cậu nghĩ xem, người phụ nữ hoàn hảo, thân hình quyến rũ, xinh đẹp như cậu nói, hơn nữa còn mập mờ giữa ranh giới nam nữ, thì loại phụ nữ này chắc chắn là khắc tinh của mọi đàn ông!
Tôi phân tích cậu nghe, loại phụ nữ này, đa phần rất tâm cơ, giả vờ đáng yêu ngây thơ, chuyên gia đi tìm người như chồng chúng...!à chồng cậu để ra tay! Cẩn thận nha, đừng có lơ là, bị người ta đào chân tường, đến lúc đó cậu khóc cũng không kịp!”
Dương Ngân Hạ nghe vậy, cô lo lắng, có nghiêm trọng như cậu nói không vậy? Hơn nữa, Quang Bảo nhà chúng tôi, anh ấy cũng không phải loại người đó mà?
Không đâu, chắc chắn là không, tôi tin Quang Bảo, anh ấy chỉ yêu mình tôi.

Bạn cùng phòng bất lực lắc đầu: “Được được được, coi như tôi lòng dạ tiểu nhân được chưa? Nhưng cậu cũng không thể ở đây được, cậu phải đến trước mặt bọn họ, tuyên bố chủ quyền trước mặt người đó! Phải biết, trên thế giới này thứ gì cũng có thể nhường, chỉ có chủ quyền và lãnh thổ hoàn chỉnh là không thể nhường!”
Dương Ngân Hạ im lặng, đúng vậy, cho dù cô tin Quang Bảo, nhưng Triệu Cảnh thì sao? Cô không hiểu Triệu Cảnh, cũng không biết cô ấy là người như thế nào, nếu như cô ấy thật sự thích Quang Bảo thì sao?
Không được, như bạn cùng phòng nói đó, mình phải ở bên cạnh Quang Bảo, tuyên bố sự tồn tại của mình.

Nhưng như vậy, Quang Bảo có giận không? Có nghĩ mình nghi ngờ anh không?
“Ây da, chị của tôi ơi, nếu như Quang Bảo chột dạ, anh ấy sẽ không vui.

Nếu như anh ấy bình thường vậy thì không có gì rồi.

Nói cậu biết, đàn ông đều tham hư vinh, cậu nghĩ xem, hai người phụ nữ đứng đó, ghen tuông vì anh ấy, anh ấy còn không vui mừng sao?” Bạn cùng phòng cổ vũ Dương Ngân Hạ.
“Nói bậy, Quang Bảo nhà chúng tôi không phải loại người đó.” Tuy nói như vậy nhưng khi Dương Ngân Hạ nói xong câu này, người đã ra đến cửa rồi.

Bạn cùng phòng lắc đầu rồi lại nằm xuống đọc sách tiếp.
Trên đường đi, cô đều nghĩ, chút nữa gặp Quang Bảo và Triệu Cảnh thì nên nói gì.

Nếu như nói quá rõ ràng, người ta mất mặt sẽ cảm thấy mình làm khó, nói nhẹ thì e là nghe không hiểu.

Tốt nhất là không nặng không nhẹ, vừa đủ để Triệu Cảnh hiểu ý mình, cũng không tổn thương lòng tự trọng của cô ấy.
Không lâu sau, đã đến công viên Cửu Lý Đê, Dương Ngân Hạ nhìn khắp nơi, cuối cùng cũng thấy Trương Quang Bảo và Triệu Cảnh dưới cây cổ thụ bên hồ.

Vừa nhìn thì đã ghen lên.

Triệu Cảnh đó mặc một chiếc ghi lê màu vàng, còn có một chiếc quần jeans bó sắt màu trắng có hoa nhỏ, vừa khéo tôn lên dáng.

Thêm mái tóc xoăn thời thượng, cho dù là phụ nữ trông thấy cũng sẽ nhìn thêm vài cái chứ đừng nói là đàn ông.
Lúc này cô ấy đang ngồi trên ghế, ăn rồi nhìn Quang Bảo, ánh mắt đó tràn đầy tình ý!
Thấy Trương Quang Bảo đang mỉm cười nói với cô ấy gì đó, Triệu Cảnh nghe rất nghiêm túc, đôi lúc lại nở nụ cười nghịch ngợm.

Cảnh tượng này, bạn gái nào thấy cũng khó chịu.
Dương Ngân Hạ bình tĩnh, không nhanh không chậm đi qua đó.
“Ôi, chị Dương đến rồi!” Triệu Cảnh đột nhiên bật dậy, chỉ Dương Ngân Hạ đang đi đến.
Trương Quang Bảo quay đầu, đúng là Dương Ngân Hạ, chưa đợi cô đi đến, anh đã giơ tay ra.

Dương Ngân Hạ mỉm cười, giơ tay ra nắm lấy tay anh, ngồi xuống bên cạnh anh, vẫn là là Quang Bảo thương tôi, hứ!
“Chồng ơi, sao anh ra đây mà không nói em một tiếng.” Dương Ngân Hạ nũng nịu, cô cũng thấy giọng này không thích hợp với cô, buồn nôn quá rồi, nhưng vì trước mặt tình địch, cũng không lo được nhiều vậy.
Trương Quang Bảo nghe vậy, nhíu mày, hôm nay giọng điệu sao khác vậy, còn gọi chồng? Tuy rằng gọi vậy cũng không có gì nhưng trước đây không phải gọi tên không sao?
“Ờ, lúc đó gấp quá, không kịp nói.” Quang Bảo giải thích.
Dương Ngân Hạ gật đầu rồi nói: “Đúng rồi, Một tiếng cười nhạt của anh, bây giờ đã ở hạng mười hai rồi, số phiếu lên đến hai vạn hơn, theo suy đoán của em thì đến cuối tháng sẽ có tầm ba mươi vạn.”
Trương Quang Bảo nhìn cô cười: “Ồ? Ba mươi vạn phiếu? Anh không để ý mấy thứ này lắm, cảm ơn chị nha.”
Dương Ngân Hạ giả vờ tức giận đánh anh một cái: “Nói gì đó, giữa chúng ta còn phải cảm ơn sao? Đây điều là việc em nên làm.”

Hai người vừa cười vừa nói, đột nhiên Triệu Cảnh chen vào: “Không đúng, chắc chắn không chỉ ba mươi vạn phiếu, cô xem thường nhóc lưu manh quá rồi.”
Trương Quang Bảo và Dương Ngân Hạ sững người, Dương Ngân Hạ vẫn mỉm cười: “Này, Triệu Cảnh cũng có ở đây, tôi quên chào hỏi cô rồi.

Sao? Cô đến thăm Quang Bảo nhà chúng tôi à?” Dương Ngân Hạ nhấn mạnh ba chữ nhà chúng tôi.
Nhưng dường như Triệu Cảnh không nhận ra, gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, tôi vẫn luôn đổi quán net để bình chọn cho bài hát của anh ấy, đổi mãi rồi đổi đến bên này, ý trời, ha ha...”
Dương Ngân Hạ hừ trong lòng, đến ý trời cũng nói ra được! Cô cũng vội quá rồi, đây mới là đâu chứ, Quang Bảo nhà chúng tôi không thích cô đâu.

Nhưng người ta đã nói là đến giúp Quang Bảo, trên lịch sự thì vẫn phải cảm ơn.
Vì thế, Dương Ngân Hạ mỉm cười, nói: “Đúng là làm phiền cô rồi, cảm ơn cô.”
Triệu Cảnh cười hì hì, ôm lấy vai của Quang Bảo, lắc lắc: “Tôi không giúp nhóc lưu manh thì giúp ai? Đúng không, nhóc lưu manh.”
Dương Ngân Hạ có rộng lượng cũng không khỏi khó chịu với màn này, Quang Bảo lại coi như không có gì, mở miệng cười ngốc nghếch, còn nói một câu, đương nhiên rồi.

Ây da, ông chồng ngốc, sao mà anh vẫn chưa nhìn ta, con nhóc này đang có ý đồ với anh.
“Khụ khụ...” Ngân hạ khẽ ho vài tiếng, nhắc nhở Triệu Cảnh, vợ cả ở đây, đừng có ngang ngược quá.

Nhưng Triệu Cảnh lại không để ý, cũng không biết là không hiểu thật hay giả vờ không hiểu, dù sao cũng không nhúc nhích, nhưng Trương Quang Bảo lại nghe ra gì đó, dịch người mình ra sát vào bên Ngân Hạ.
Đang vui vẻ thì Triệu Cảnh lại dịch qua sát bên Trương Quang Bảo, rồi nói: “Nhóc lưu manh, anh nói nếu như khu vực thi đấu Tây Nam tổ chức thi thực tế thì sẽ chọn ở đâu? Đến lúc đó, tôi đích thân đến cổ vũ cho anh!”
Trương Quang Bảo chưa lên tiếng, Dương Ngân Hạ đã cướp lời: “Chúng tôi đã bàn bạc xong rồi, nếu như thi đấu thực tế, chúng tôi sẽ dẫn hết chị em của mình, bọn Lý Đức cũng mang hết anh em, cổ vũ cho Quang Bảo!” Lời này rất rõ ràng, đó chính là, cô có đến hay không cũng không quan trọng, không thiếu cũng không thừa.
Trương Quang Bảo cũng hiểu rồi, thì ra chị đang tuyên bố chủ quyền, ha ha, thú vị.

Chắc cô đang nghĩ Triệu Cảnh thích mình?
Hazz, người phụ nữ này, gì cũng tốt chỉ là hơi nhỏ nhen.

Bình thường chị là một người phụ nữ phóng khoáng nhưng khi có người con gái khác gần mình quá thì cũng không thể tránh được ghen lên.

Thật ra, có lẽ cô không biết cá tính của Triệu Cảnh, cô ấy như đàn ông vậy, coi mình là anh em.

E là con nhóc ấy không hiểu tình cảm nam nữ là gì.
Người theo đuổi cô ấy, bị cô ấy đuổi đi hết, con nhóc đó như có chứng sợ yêu đương vậy, không cảm được chuyện yêu đương.
Lúc này, hai người phụ nữ không ai nhường ai, lòng Trương Quang Bảo thích thú lắm.

Đàn ông mà, thấy hai người phụ nữ ghen tuông vì mình, tuy nói một người là bạn gái, một người là bạn bè nhưng lòng hư vinh thì ai cũng có.

Trương Quang Bảo cũng không phải thần, đương nhiên sẽ có mơ mộng.
Nhưng dần dần, anh cảm thấy không đúng.

Hai người phụ nữ này càng nói càng hăng, nhất là Triệu Cảnh, càng nói càng lớn, như cãi nhau vậy, gây chú ý đến người qua đường nhìn ba người một cách kỳ lạ.
Lòng thầm nghĩ, ôi, tên nhóc này thật có phúc, một trái một phải, bị kẹp giữa hai người đẹp, đúng là hưởng hết phúc luôn.
“Này, cái đó, hai người, hai chị, hai bà cô, a, làm ơn làm ơn, đừng giành nữa.

Đến lúc đó bàn tiếp được không? Lỡ như tôi không vào được danh sách của thi thực tế thì sao, vậy thì không phải mất công rồi.”
Triệu Cảnh hứ một tiếng, trừng mắt nhìn Dương Ngân Hạ một cái rồi nói với Quang Bảo: “Nhóc lưu manh, đừng quên chuyện anh đã hứa với tôi, nếu như không làm được, tôi sẽ thiến luôn anh!” Nói xong, quay đầu đi luôn.
Trương Quang Bảo ngơ ra cả buổi mới phản ứng kịp, thiến luôn tôi? Con nhóc này độc ác quá!
“Quang Bảo, anh hứa với cô ấy gì vậy?” Dương Ngân Hạ vội hỏi.
Trương Quang Bảo mới bừng tỉnh: “Ồ, không sao, cô ấy bảo anh vào top 16 cuộc thi đấu khu vực Tây Nam.

Con nhóc này, tính khí vậy đó, thật ra không có ác ý, chị, chị đừng để tâm nữa.”
Nghe Trương Quang Bảo nói vậy, Dương Ngân Hạ bán tín bán nghi, ngẩng đầu nhìn bóng lưng nhảy nhót của Triệu Cảnh mà nghĩ ngợi..


Bình luận

Truyện đang đọc