LƯU MANH HÓA IDOL



"Ừ, cậu nói tôi nghe." Dương Ngân Hạ đáp một cách sảng khoái, mặc dù cô ấy cũng không biết Trương Quang Bảo nhờ cô ấy giúp đỡ gì.

Khi một người đàn ông hoang mang lo sợ, không có chủ ý, có thể nhớ tới bạn, ít nhất đã chứng minh một điều, anh ta rất coi trọng bạn.
Trương Quang Bảo ôm miệng như đang bị đau răng, thở dài nói: "Trương Ngọc Tâm muốn làm lành với tôi, chị nói chuyện này tôi nên trả lời cô ấy như thế nào?"
Dương Ngân Hạ rất nghiêm túc nói: "Quang Bảo, chuyện này chỉ sợ tôi không giúp được cậu, về vấn đề tình cảm, tất cả đều do bản thân cậu.

Nếu cậu cho rằng cậu và cô ấy còn có thể tiếp tục, như vậy, đừng bởi vì những sai lầm của cô ấy trước kia mà xa cách, rộng lượng tiếp nhận cô ấy đi, như vậy mới là đàn ông." Bản thân Dương Ngân Hạ cũng thể hiểu tại sao mình lại nói ra những lời này.

Bản thân mình phải cực lực phản đối mới đúng.
Trương Quang Bảo nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Dương Ngân Hạ, đột nhiên nở nụ cười: "Đàn chị, chị không sao chứ, sao lại đột nhiên nghiêm túc như vậy? Làm như nguy cấp lắm."
Dương Ngân Hạ cười cười một cách miễn cưỡng, cầm cốc nước lên uống một ngụm, cũng không trả lời.

Trương Quang Bảo dựa lưng vào ghế, một tay chống đầu, ánh mắt có chút mờ mịt.

Chuyện này thật sự không dễ làm, Trương Ngọc Tâm là một phụ nữ có tính cách mạnh mẽ, dám yêu dám hận, bình thường mà nói, những người phụ nữ như vậy có thể chịu đựng được và biết buông bỏ, nhưng Trương Ngọc Tâm là một ngoại lệ.
Nhìn qua cô ấy có vẻ cởi mở, nhưng Trương Quang Bảo biết, thực ra cô ấy rất yếu ớt, nếu chuyện này không được xử lý đúng cách, hậu quả có thể nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.

Ài, tình cảm thực sự không phải là một thứ tốt, nó sẽ cắn người.
Ánh mắt của Dương Ngân Hạ vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Trương Quang Bảo, cô ấy cố gắng tìm kiếm một điều gì đó từ trên khuôn mặt của anh, cho dù chỉ là một chút gợi ý cũng tốt, nhưng cô ấy lại thất vọng rồi.

Vẻ mặt của Trương Quang Bảo bất cứ lúc nào cũng là bình tĩnh, tĩnh lặng như nước, không cần ảo tưởng có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì từ vẻ mặt hay thậm chí trong ánh mắt của anh.
"Ai..." Trương Quang Bảo đột nhiên thở dài, ngồi thẳng người.
"Quang Bảo, chị hỏi cậu một câu, cậu hãy trả lời tôi một cách thành thật." Dương Ngân Hạ hạ quyết tâm thật lớn, rốt cuộc quyết định mở miệng hỏi những lời này.

Trương Quang Bảo gật gật đầu, nhìn cô ấy chăm chú.
"Cậu, còn yêu cô ấy không?"
Trương Quang Bảo lắc đầu mà không cần (phải) nghĩ ngợi, đàn ông có nguyên tắc của đàn ông, ngựa tốt không ăn cỏ khác máng.


Trước khi cô ấy chia tay với anh, cô ấy đã tìm một người bạn trai ngay trong trường học của cô ấy, đây là không chung thủy, đây là điều mà bất kỳ một người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng được.

Hiện tại lại muốn quay đầu làm lành với anh, rất xin lỗi, anh không phải thằng ngốc, cũng không phải là một bến đỗ chó má gì đó, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Ai làm bất cứ chuyện gì cũng phải chuẩn bị tinh thần trả giá.
"Vậy thì còn có cái gì để mà do dự nữa? Trực tiếp nói cho cô ấy biết, hai người không có khả năng.

Mặt khác, chú ý cách nói chuyện, không cần phải quá trực tiếp." Dù sao cũng là phụ nữ, Dương Ngân Hạ suy nghĩ chu đáo hơn một ít.
Trương Quang Bảo gật gật đầu: "Đó chính là điều mà tôi lo lắng, tôi đang nghĩ xem nên nói với cô ấy như thế nào, tính cách của cô ấy rất mạnh mẽ, lại được nuông chiều từ bé, cho tới bây giờ luôn coi mình là trung tâm, tôi sợ nếu tôi nói không tốt sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của cô ấy."
Dương Ngân Hạ nghe vậy, trong lòng cảm thấy vui mừng, đối với người phụ nữ phản bội mình, anh còn có thể đặt mình vào vị trí của cô ấy để suy nghĩ, một người đàn ông như vậy đáng giá để bản thân cô chờ đợi.
Tết Trung thu, ngày mọi nhà đoàn viên.

Dân tộc Trung Hoa là một dân tộc rất chú trọng truyền thống, tết Trung thu, đoàn tụ với người nhà, trăm ngàn năm qua chưa bao giờ thay đổi.

Tuy rằng các sinh viên rời xa nơi chôn rau cắt rốn không thể đoàn tụ với người nhà, nhưng vào ngày này vẫn sẽ gọi điện thoại về nhà, báo tin bình an, hỏi thăm mọi người.
Lý Đức và những người khác cùng nhau rời giường, bắt đầu rửa mặt chải đầu, mặc vào quần áo mới tinh, cạo râu sạch sẽ, mấy anh em vừa nói vừa cười, trò chuyện về sự sắp xếp của bản thân mình.

Nhưng bọn họ vẫn luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, suy nghĩ nửa ngày, à, đúng rồi, là anh.
Lúc này Trương Quang Bảo vẫn còn nằm trên giường, trời nắng nóng mà vẫn còn trùm chăn.

Thực ra anh đã tỉnh dậy từ lâu, không đúng, chắc là một đêm không ngủ, trước kia vào thời điểm này trong năm, anh luôn dậy sớm, gọi điện thoại về nhà, ân cần thăm hỏi ông ngoại bà ngoại, sau đó gọi cho cha mẹ một lần nữa, tuy rằng hàng năm đều là những lời đó, những phần ấm áp đó vĩnh viễn không thể nào quên.
Nhưng năm nay …
Lý Đức quay đầu lại nhìn anh một cái, niềm vui vừa rồi đã biến mất không thấy đâu nữa từ lâu.

Người bạn thân mà anh ta quen biết từ thời trung học tới nay, chưa bao giờ thích nói ra những chuyện trong lòng mình.

Tuy rằng là anh em sáu năm nay, nhưng từ trước đến nay anh không thích nói nhiều về gia đình của anh.

Chỉ biết là cha mẹ anh không có ở nhà, anh ở nhà ông ngoại bà ngoại, anh ta nhớ rõ mỗi năm có họp phụ huynh, giáo viên không tránh khỏi làm khó anh một phen, bởi vì cha mẹ anh chưa bao giờ đến.
Lưu Quyết lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại về nhà, điện thoại vừa mới thông, còn chưa kịp chào hỏi đã bị Lương Cẩm đoạt lấy, thiếu chút nữa ném anh ta vào WC.
"Làm gì vậy?" Lưu Quyết tức giận.

Lương Cẩm trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, chỉ chỉ Trương Quang Bảo ở trên giường.
Lý Đức đi tới, vỗ vỗ lưng của anh, gọi: "Quang Bảo, hôm nay không cần đi làm hay sao?" Trương Quang Bảo ngáp một cái, từ trên giường ngồi dậy.
"Ô, mọi người đều chuẩn bị xong rồi à? Tôi dậy muộn, chờ tôi một lúc, tôi đi chuẩn bị ngay, hôm nay mấy người đi chơi vui vẻ nhé, đúng rồi, nhớ dẫn theo bạn gái." Trương Quang Bảo đột nhiên trở nên hưng phấn, tươi cười rời khỏi giường, mặc quần áo chỉnh tề, thỉnh thoảng cao giọng nói chuyện.
Ba người còn lại hai mặt nhìn nhau, vui mừng như vậy sao?
Cuối tuần, trường học nghỉ, trong khuôn viên trường có thể nhìn thấy những sinh viên với vẻ mặt rạng rỡ ở khắp mọi nơi, hoặc tụ tập với, hoặc hai người một chỗ, hoặc một mình tận hưởng.

Nhóm của Trương Quang Bảo có quy mô khá lớn.

Bốn người bọn họ, bên cạnh mỗi người đều có một người bạn gái, tám người chậm rãi đi ra vùng ngoại ô.
Phong cách của Dương Ngân Hạ hôm nay chắc chắn có thể gọi là kinh diễm! Lý Đức mỉm cười nói, anh ta chưa từng nhìn thấy chị Dương ăn mặc nóng bỏng như vậy.

Áo sơ mi bó sát người màu hồng, lộ ra trọn vẹn những đường cong lả lướt khiến cho những người đàn ông không thể không nhìn lại lần thứ hai, đương nhiên, bạn lấy ánh mắt gì để nhìn là chuyện của bạn.

Điểm chết người phía dưới là một cái váy bò ngắn, lộ ra cặp đùi trắng như tuyết, phối với một cái thắt lưng bản rộng, trông rất thời trang và đẹp không nói nên lời.

Ngoài ra còn thêm một bốt da nhỏ xinh đáng yêu, tiêu chuẩn pLmm.
Cô ấy vừa xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Điều này khiến cho Trương Quang Bảo phàn nàn, chị, sao tôi luôn cảm thấy ánh mắt của đám con trai đó giống như muốn giết chết tôi?
Bộ trang phục này của Dương Ngân Hạ không chỉ dành cho ăn tết, quan trọng hơn là, đêm qua, cô ấy đã đưa ra một quyết định trọng đại, cô phải hành động ngay hôm nay.

Cô ấy đã đợi ba năm, không muốn đợi thêm nữa, mắt thấy sắp tới ngày tốt nghiệp, nếu không hành động, có thể cả đời cũng sẽ không có cơ hội này.

Phụ nữ à, không chờ đợi được.
Công viên Cửu Lý xem như là một địa điểm giải trí nổi tiếng ở Thành Đô, nó được mở cửa vào ngày mùng một, tháng năm, năm 2001, có diện tích hai mươi ba mẫu, trong đó diện tích cây xanh đạt mười hai nghìn mét vuông, công viên rợp bóng cây xanh, bốn mùa hoa tươi nở rộ, ở giữa có một cái hồ phun nước làm bằng đá tự nhiên xếp chồng lên nhau.


Có hơn bốn trăm gốc cây cổ thụ, cùng với những bụi dâm bụt, đỗ quyên, mai vàng, khiến cho cả công viên giống như một khu vườn thượng uyển, thực sự là một nơi thích hợp để thư giãn và nghỉ dưỡng.
Hôm nay là lễ tết, trong công viên có rất nhiều du khách, tất cả đều vui mừng, tinh thần sảng khoái, trong đó đương nhiên có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ ăn mặc đẹp đẽ, hoan hô nhảy nhót, thu hút sự chú ý của mọi người.
Khi tám người Trương Quang Bảo bước vào công viên, giống như những động vật bị nuôi nhốt trở về với tự nhiên, Lý Đức là người đầu tiên dẫn theo bạn gái của mình chạy như bay, sau đó Lưu Quyết cũng học theo, cuối cùng, ngay cả Lương Cẩm luôn luôn thành thật cũng bị bạn gái lôi đi.

Tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, phải thức thời một ít, đôi người ta hiếm khi mới được đi ra ngoài một chuyến, mấy người đứng ở đằng kia, giống như một trăm cái bóng đèn được bật lên, không khiến người ta cảm thấy chán ghét hay sao?
Tuy rằng Trương Quang Bảo vẫn luôn mỉm cười, nhưng thái độ của anh lại khác thường, rất ít khi nói chuyện.

Dương Ngân Hạ đương nhiên biết anh đang suy nghĩ điều gì, thanh quan khó quản việc nhà, an ủi cũng vô ích, không bằng dỗ dành cho anh vui vẻ, để cho anh tạm thời quên đi những muộn phiền này, vui vẻ đón một cái tết Trung thu.
"Quang Bảo, hiếm khi được đi ra ngoài một chuyến, vui vẻ lên nào, đi, chúng ta đi chèo thuyền thì thế nào?" Dương Ngân Hạ lôi kéo cánh tay của Trương Quang Bảo rồi nói.

Trương Quang Bảo cũng hiểu bản thân mình không khỏi có chút phá hư bầu không khí, lập tức cười cười, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Thật là hiếm thấy, hôm nay Trương Quang Bảo cạo râu sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng, còn thay một bộ quần áo mới, nhìn chung coi như là tuấn tú lịch sự.
Đi cùng với Dương Ngân Hạ, cũng coi như là trai tài gái sắc.

Bất cứ khi nào đi qua chỗ có nhiều người, người ta sẽ luôn liếc nhìn thêm vài lần.
"Quang Bảo, cậu xem, những bông hoa này nở thật đẹp!" Ánh mắt của Dương Ngân Hạ đột nhiên sáng lên, lôi kéo Trương Quang Bảo chạy như điên.

Người sau cười lắc lắc đầu, tùy ý để cô ấy kéo.

Dương Ngân Hạ cúi người xuống, hơi nhắm mắt lại, ngửi mùi hoa một cách say mê, hoa tươi và người đẹp bổ sung cho nhau, cảnh tượng kia cũng khiến cho Trương Quang Bảo không khỏi ngẩn ngơ, trong lòng nhảy dựng không thể giải thích được.

Anh vội dời ánh mắt nhìn nơi khác, gần đây anh phát hiện ra, bản thân anh dường như có chút cảm giác khác thường với đàn chị này.

Điều này khiến cho anh cảm thấy có chút khó hiểu, thậm chí có chút hoảng sợ.
"Tốt lắm, đi thôi, chúng ta đi chơi tiếp nào." Dương Ngân Hạ tươi cười như hoa, có vẻ rất vui sướng.

Khi nói chuyện, bàn tay rất tự nhiên vươn ra, nắm lấy cánh tay của Trương Quang Bảo.

Giống như là bị rắn cắn một cái, Trương Quang Bảo phản xạ có điều kiện rụt trở về.

Dương Ngân Hạ có chút ngạc nhiên, Quang Bảo bị làm sao vậy?
"Cái đó, đàn chị, chúng ta đi nơi khác nhìn xem." Trương Quang Bảo hiếm khi biểu hiện ra vẻ hoảng sợ, không dám nhìn thẳng vào Dương Ngân Hạ, ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, thoáng nhìn thấy chị Dương đang nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
"Chị, đi thôi." Trương Quang Bảo dường như cảm thấy bản thân mình đã phạm sai lầm nào đó, thấp giọng nói.

Dương Ngân Hạ cũng không nói gì, gật gật đầu, đi theo anh đi về phía trước, không ôm cánh tay của anh nữa.

Bầu không khí ít nhiều trở nên ngượng ngùng, bản thân Trương Quang Bảo cũng không biết vì sao lại như vậy, hơn một tháng nay, mỗi khi ở cùng một chỗ với Dương Ngân Hạ, đàn chị luôn thích kéo cánh tay của anh, thậm chí có một số động tác thân mật hơn, bản thân anh chưa bao giờ để ý, cho rằng đó là chuyện rất bình thường, vì sao hôm nay lại thất thố như vậy?
"Xem ngày sinh, xem bát tự, đoán cát hung, đoán họa phúc...!" Một người mù ước chừng khoảng sáu mươi tuổi ngồi ở phía dưới một cây đại thụ, hét lên với giọng điệu kỳ lạ.

Ông ta ngồi trên chiếu, một số dụng cụ bói toán được đặt trên tờ giấy dầu ở trước mặt, đơn giản chỉ là mai rùa, thẻ tre và những thứ khác.
Thấy chị Dương dường như hơi không vui, Trương Quang Bảo giật mình, quyết định tính quẻ một lần để thu hút sự chú ý của đàn chị.
"Chị, hai chúng ta xem bói thử nhé?" Trương Quang Bảo dừng lại trước gian hàng của ông lão, cười nói với Dương Ngân Hạ đang có vẻ buồn bã.

Quả nhiên, Dương Ngân Hạ nghe thấy điều này, gương mặt vừa rồi còn u ám đột nhiên thay đổi, cười nói: "Cậu còn tin những thứ này hay sao?"
"Dù sao cũng không có việc gì, thử xem thế nào, nếu tính chuẩn, tôi sẽ trả tiền, nếu nói không chính xác, chúng ta bước đi, có lẽ ông ta cũng không đuổi kịp chúng ta." Trương Quang Bảo vừa nói, vừa ngồi xuống.

Dương Ngân Hạ lắc lắc đầu, đứng ở phía sau anh, nàng cũng không thể ngồi xuống, váy ngắn, ngồi xuống sẽ lộ hết.
"Ông ơi, phiền ông xem bói giúp cháu." Trương Quang Bảo nói với thầy tướng số kia.

Ông lão nhắm mắt lại, thích nghiêng tai sang một bên khi người ta nói chuyện, thực ra ông ta đã nghe thấy Trương Quang Bảo nói chuyện từ lâu, lập tức gật gật đầu, hỏi ngày sinh tháng đẻ của Trương Quang Bảo, lại sờ sờ bàn tay của hắn, lẩm bẩm trong miệng.
Dù nói như thế nào thì Trương Quang Bảo cũng là sinh viên đại học, tuy rằng không học được tri thức chuyên môn cao thâm nào, nhưng từ trước đến nay anh luôn không tin những thứ giang hồ mánh khoé lừa bịp người này.

Tuy nhiên bởi vì muốn thu hút sự chú ý của Dương Ngân Hạ nên anh mới nảy ra ý nghĩ như vậy.
"Người trẻ tuổi, mạng của cậu, có vấn đề." Ông lão nói ra lời nói làm người ta kinh ngạc.
Trương Quang Bảo lại cảm thấy có hứng thú, nếu nói anh là người giàu sang phú quý, những lời đó không thể nghi ngờ là gạt người, hiện tại lại nói mạng của anh có vấn đề thì thật là thú vị.
"Ông nói xem, có vấn đề gì?" Trương Quang Bảo còn chưa mở miệng, Dương Ngân Hạ đã giành hỏi trước.

"Đường hẹp gặp binh đao, giết người như cây cỏ không nghe một.

Cả đời cậu đều phải sống ở trong đao quang kiếm ảnh, một tướng công thành vạn cốt khô, cậu thành công là giẫm lên đầu của vô số người, độ cao mà cậu có khả năng đạt được là điều người khác không thể tưởng tượng nổi, nhưng rốt cuộc có thể đi cao đến đâu, mấu chốt nằm ở bản thân cậu, chỉ cần cậu muốn đi, không ai có thể ngăn cản cậu." Ông lão nói rất rõ ràng, giống như là một chuyện thật vậy.
"Ồ, nói như vậy, mạng của tôi không tồi?" Trương Quang Bảo cười nói.
Ông lão gật gật đầu, đột nhiên lại lắc lắc đầu: "Nếu tôi có mệnh của cậu, tôi tình nguyện không cần, lao lực cả đời, vĩnh viễn không có một ngày nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, người trẻ tuổi, cậu phải chú ý, mạng của cậu phạm tiểu nhân, ngàn vạn lần phải nhớ xử lý thích đáng các mối quan hệ của cậu, nếu không, người phá hủy cậu chính là người bên cạnh cậu."
Trương Quang Bảo nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Trong điện ảnh đều diễn như vậy, có gì đáng ngạc nhiên?
"Vậy xin hỏi, chuyện tình cảm của cậu ấy sẽ thế nào?" Dương Ngân Hạ đột nhiên ngắt lời hỏi.
"Cô muốn hỏi nhân duyên? Trong số mạng của cậu ta, là trong vạn bụi hoa những người không chạm vào một chiếc lá nào, người phụ nữ có thể trói được cậu ta, cũng không cần khác hẳn với người bình thường, chẳng qua..." Ông lão muốn nói lại thôi, dường như không hạ được quyết tâm.
Trương Quang Bảo đại khái đã đoán được ông ấy muốn nói gì, lập tức lấy ra năm tệ đưa qua: "Cám ơn ông đã nói đến đây." Rất kỳ quái, ông lão lại rụt tay trở về, không nhận tiền của anh.
"Sao vậy? Không đủ?" Trương Quang Bảo nhíu mày.
Ông lão rung đùi đắc ý nói: "Cũng không phải, hôm nay tôi không thu tiền của cậu, chờ đến khi cậu công thành danh toại, rồi trở về cảm tạ tôi đi." Trương Quang Bảo cảm thấy rằng ông lão này có phải có tật xấu hay không, đưa tiền cũng không cần, không cần thì thôi! Anh lập tức lôi kéo Dương Ngân Hạ, rời khỏi gian hàng của thầy tướng số kia.
"Người không biết đi nơi nào, như hoa đào cười trước gió xuân, đôi oan gia này, khụ khụ..."
Trên đường, Dương Ngân Hạ vẫn không hài lòng về việc tại sao vừa rồi Trương Quang Bảo không để cho thầy bói kia nói xong, Trương Quang Bảo lấy cớ đó đều là giang hồ mánh khoé bịp người, không tin được.

Mặt khác trong lòng hiểu được, ông lão kia nói cũng có chút đúng, nếu để ông ta nói tiếp, chỉ sợ sẽ vạch trần hết gốc gác của bản thân mình.
Dọc theo đường đi, Trương Quang Bảo thay đổi thành người khác làm cho Dương Ngân Hạ vui vẻ, một lúc lại kể một câu chuyện cười, một lúc lại đùa giỡn, khiến cho Dương Ngân Hạ nhanh chóng quên đi chuyện không vui vừa rồi, bị Trương Quang Bảo chọc cười ha ha.

Trương Quang Bảo nhìn thấy, không khỏi thầm than thở ở trong lòng, người con gái này đúng là dễ dàng thỏa mãn, hai ngươi trêu đùa lẫn nhau.
"Này, cậu xem kìa! Sao bên kia có nhiều người như vậy?" Dương Ngân Hạ chỉ chỉ về phía trước, Trương Quang Bảo quay đầu lại nhìn, rất nhiều người đang vây quanh, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng hát.

Vì thế anh lập dẫn theo Dương Ngân Hạ đi qua, vừa chen vào đám đông để xem, hóa ra là một công ty đang tổ chức hoạt động ở trong này để quảng bá sản phẩm.
Sân khấu cao khoảng một mét, rộng bằng một căn phòng ngủ, phía sau là một mái vòm có màu sắc rực rỡ, phía trên có tên công ty và những bóng bay trang trí.

Một nữ chủ trì ăn mặc lộng lẫy đang ở trên sân khấu mời những người đang vây xem lên trên biểu diễn, bên góc trái của sân khấu có một ban nhạc đánh nhạc đệm.
"Tất cả mọi người tham gia cuộc thi ca hát đều có khả năng nhận được một phần quà xinh đẹp, cũng có cơ hội tham gia rút thưởng, nhận được một bộ mỹ phẩm phiên bản giới hạn nhãn hàng XX do công ty chúng tôi cung cấp.

Này, Quang Bảo, chúng ta cũng thử xem sao?" Dương Ngân Hạ nhìn thấy có một tấm quảng cáo trên sân khấu, vì thế bắt đầu động viên Trương Quang Bảo.

Phụ nữ có một sở thích đặc biệt đối với đồ trang điểm, giống như đàn ông đối với súng, mà họ lại đặc biệt không chịu nổi hai chữ "Số lượng".
Trương Quang Bảo cười cười, không nói gì, cũng không nói là không đi.

Trong lúc hai người đang đùa giỡn thì một người đi lên sân khấu, khán giả vây xem dưới sân khấu lập tức vỗ tay nhiệt liệt và cổ vũ nồng nhiệt.

Trương Quang Bảo ngẩng đầu nhìn lên, anh bạn này cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc sành điệu, đầu nhuộm đủ loại màu sắc, trên cổ còn đeo một cái vòng bằng xương.
"Màn biểu diễn dành cho cẩu thôi..." Trương Quang Bảo than thở.

Trong lúc nói chuyện, một bản nhạc quen thuộc vang lên, Trương Quang Bảo vừa nghe, đây không phải là bài "Em so với trước đây vui vẻ hơn" hay sao? Anh cũng thích bài hát này, đang định nghe thử một chút xem anh bạn này hát như thế nào.
"...!Cho đến khi sau khi chia tay, em không buồn nữa, em so với trước đây vui vẻ hơn, những lời chúc phúc kia, làm sao anh có thể nói ra …"
Trương Quang Bảo vừa nghe, như bị người tát một cái, khuôn mặt không ngừng run rẩy: "Ôi, ôi, nguy rồi, một bài hát hay như vậy lại bị thằng nhóc này hát dở tệ."
"Cậu có bản lĩnh thì đi lên đi.

Tôi muốn bộ mỹ phẩm số lượng có hạn đó, Quang Bảo, cậu đi đoạt về cho tôi." Dương Ngân Hạ ở bên cạnh khiêu khích anh..


Bình luận

Truyện đang đọc