MAU XUYÊN NGHỊCH TẬP: BOSS THẦN BÍ, ĐỪNG TRÊU CHỌC LUNG TUNG

Editor: Bạch Diệp Thảo

Bắc Vũ Đường chuẩn bị làm cái ổ nhỏ cho tiểu kỳ lân, còn chưa bắt đầu đã nghe được âm thanh lạnh lẽo của Yểm. Bắc Vũ Đường dám cam đoan, nếu nàng đi chậm một phút, tuyệt đối không sống yên.

"Tiểu đậu đinh, ngoan ngoãn chờ ở đây, lát ta tới đón mày."

Tiểu kỳ lân ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi Bắc Vũ Đường vào động phủ, đón chờ nàng là khuôn mặt đen sì của Yểm, ánh mắt y bất thiện nhìn nàng chằm chằm.

"Bản tôn muốn uống trà."

Bắc Vũ Đường lập tức nâng chung trà lên, đưa đến tay y.

"Bản tôn đau chân."

Bắc Vũ Đường sửng sốt.

"Hừ?" Yểm nguy hiểm hừ một tiếng, Bắc Vũ Đường lập tức ngồi xổm xuống đấm chân cho vị đại gia này.

"Bản tôn muốn ăn......"

"Bản tôn......"

......

Trong phòng, Bắc Vũ Đường vội đến xoay quanh, mà Yểm thì thích ý hưởng thụ.

Ngoài cửa, tiểu kỳ lân đợi lâu không thấy chủ nhân gia, mò hơi vào phòng, nhưng cấm chế ngoài phòng đã chặn nó lại.

Tiểu kì lân tuy có huyết mạch của thượng cổ thần thú, nhưng mà dù sao giờ vẫn còn nhỏ, sức mạnh huyết mạch chưa thức tỉnh, trực tiếp bị cấm chế dội bay ra ngoài.

Yểm thả thần thức, thấy con kỳ lân ngốc kia cứ đi về trước rồi bị bắn ra rồi lại đi về rồi lại bắn ra...

Con kỳ lân này ngốc y như chủ của nó vậy.

Yểm nghĩ như thế.

Một ngày khi tiểu kỳ lân ra đời, trêи Tư Quá Nhai cũng là phong vân biến sắc, chỉ là lực chú ý của mọi người đều bị động tĩnh trêи Thiên Tử Phong hấp dẫn, nên thành ra xem nhẹ bên này.

Nửa tháng sau, dưới chân Tư Quá Nhai, một nữ nhân mảnh khảnh đứng đó, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, nhắm mắt cảm nhận không khí tự do.

Đệ tử canh giữ ở cửa thấy người chậm chạp không đi, không vui nói: "Còn không mau rời đi, có phải còn muốn tiếp tục ngốc ở đây không?"

Tất Tư Vũ nhìn đệ tử thủ vệ, áy náy nói: "Xin lỗi, ta lập tức đi ngay."

Đệ tử thủ vệ thấy thái độ của ả tốt, cũng không nói gì.

Tất Tư Vũ quay người lại, đáy mắt chứa sát ý.

Ả ép sát ý xuống, ngự kiếm rời đi.

Giờ còn chưa phải lúc, chờ đến lúc ả trở thành đệ tử của Thương Quyết, chúng là lúc ả một bước lên trời, có thể dương mi thổ khí, chờ đến lúc đó lại giết hắn cũng không muộn.

Bắc Vũ Đường, hẳn là ngươi không ngờ, ta chỉ cần mười tám năm đã từ Trúc Cơ sơ kỳ lên Kim Đan kỳ nhỉ.

Tốc độ tu luyện như vậy có thể nói là kinh người.

Tất Tư Vũ trở lại động phủ của mình, lại phát hiện động phủ của mình có người cư trú.

"Ngươi là ai?" Tất Tư Vũ nhìn nữ đệ tử xa lạ kia.

Nữ đệ tử kia thấy Tất Tư Vũ là tu sĩ Kim Đan kỳ thì rùng mình, cung kính nói: "Sư thúc, đệ tử tên là Liên Thanh. Không biết sư thúc có gì phân phó?"

Đệ tử tên Liên Thanh kia vừa gia nhập Ẩn Tiên Tông không lâu.

"Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi lại ở đây. Ta nhớ nơi này trước kia có người khác ở." Tất Tư Vũ thấy nàng không nhận ra mình, không khỏi xấu hổ, cũng không vạch trần thân phận của mình.

Liên Thanh tuy nghi hoặc, nhưng cũng cung kính trả lời: "Nơi này là tông môn an bài cho đệ tử. Còn người sống lúc trước, đệ tử nghe nói là một đệ tử phạm tội sống. Nhưng mà, nghe mọi người nói, nàng đoán chừng sẽ không rời khỏi Tư Quá Nhai, cho nên người trong môn phân cho đệ tử nơi này."

Tất Tư Vũ nghe họ coi mình thành người chết, cũng không hỏi ả đã đuổi ả ra, tức đến tâm can tì phổi thận đều đau.

"Sư thúc, nếu ngài muốn tìm chủ nhân trước, chỉ sợ phải lên Tư Quá Nhai. Nhưng mà, muốn lên Tư Quá Nhai phải được sư tôn đồng ý."

Liên Thanh vừa nói xong, Tất Tư Vũ đã xoay người rời đi.

Đúng lúc này, một nữ đệ tử đi qua nhìn Tất Tư Vũ rời đi, nói thầm một tiếng.

"Nữ nhân kia rất giống Tất Tư Vũ."

"Tất Tư Vũ?! Sao có thể! Với tư chất của ả ta, cho ả một trăm năm cũng không lên được Kim Đan kỳ."

Tất Tư Vũ tìm được đệ tử quản lý động phủ, dò hỏi chuyện động phủ.

"Ngươi chính là Tất Tư Vũ?!" Đệ tử kia kinh nghi nhìn ả, "Về vấn đề ngươi hỏi, rất khó hiểu sao? Hình phạt của ngươi, không đến Kim Đan kỳ thì không thể ra. Nếu có thể ra, chính là tu sĩ Kim Đan kỳ, tất nhiên sẽ không ở chỗ cũ. Động phủ cũ, dù ngươi có ra hay không thì cũng sẽ không ở lại, phân cho các đệ tử khác thì có vấn đề gì?!"

Tất Tư Vũ thấy bộ dáng đương nhiên của hắn, tức đến xanh mặt.

Đệ tử kia đưa cho ả một eo bài động phủ, "Đây là nơi sau này ngươi sống."

Tất Tư Vũ nhìn eo bài kia, nhíu mày, "Không phải tới Kim Đan kỳ có quyền tự chọn sao?"

Đệ tử kia cười nhạo một tiếng, "Thật không khéo, toàn bộ động phủ của Kim Đan kỳ đều có người, chỉ còn gian này."

Tất Tư Vũ tức giận nhìn ả, rõ ràng ả thấy có rất nhiều. Đây rõ ràng là cố ý!

Tất Tư Vũ cầm lấy eo bài, rời đi không quay đầu lại.

Những ngày sau đó, các sư huỳnh đồng môn gặp được đều nhìn ả bằng ánh mắt khác thường.

Những nữ tu thì đều khinh thường nhìn ả.

Ả nghe được họ thì thầm sau lưng, toàn bộ là những chuyện khó hiểu, mãi đến một ngày, ả thấy được Lưu Ảnh Thạch lưu truyền rộng rãi trong giới Tu Chân, trong đó là hình ảnh ả và Bách Lý Tầm Phong XXOO.

Tất Tư Vũ cuối cùng cũng hiểu vì sao những người đó nhìn mình bằng ánh mắt kia.

Từ ngày đó, Tất Tư Vũ đóng cửa không ra.

Bắc Vũ Đường tất nhiên cũng biết ả đã ra khỏi Tư Quá Nhai, cũng không đi tìm ả.

Gần đây, Bắc Vũ Đường vẫn luôn nỗ lực xoát hảo cảm của Thương Quyết, nàng có thể cảm giác được, y đối với nàng đã không phải là người xa lạ có thể có cũng có thể không, chỉ là còn thiếu một cơ hội, một cơ hội để y không thể không cưới nàng.

Dù là nhiệm vụ hệ thống hay nhiệm vụ Yểm công đạo, nàng đều phải trở thành đạo lữ song tu của Thương Quyết. Cũng không nói nhất định phải làm Thương Quyết yêu nàng.

Độ hảo cảm hiện giờ, chưa tới yêu.

Như thế, để Thương Quyết cưới nàng, còn cần một cơ hội.

Bắc Vũ Đường có một ý tưởng lớn mật, chỉ là nếu biện pháp này thất bại, nàng sẽ bị động, rất có khả năng lên đường xưa của nguyên chủ.

"Minh, tôi muốn hỏi cậu một chuyện." Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.

[Chuyện gì?]

"Nếu tôi đặt sẵn một bố cục, bố cục này sẽ đạt tới hiệu quả báo thù cho nguyên chủ sau khi tôi buộc phải rời khỏi vị diện, như vậy, nhiệm vụ của tôi hoàn thành hay thất bại?"

[Nếu là do ký chủ cố ý an bài, có thể tính là nhiệm vụ hoàn thành. Phải nhắc ký chủ một tiếng, một khi hiệu quả không đạt đến mức người uỷ thác yêu cầu, nhiệm vụ tính là thất bại.]

"Tôi hiểu rồi."

Như vậy nàng có thể lợi dụng cơ hội kia, để mình đạt được cả hai mục đích, nhưng nguy hiểm cũng rất nhiều.

Không thành công thì xả thân!

Không có nhiều thời gian để do dự, sinh mệnh của tu sĩ quá dài, mà thời gian làm nhiệm vụ của nàng thì quá ngắn. Nàng không có nhiều thời gian như vậy, chỉ có thể làm như thế kia.

Bắc Vũ Đường hạ quyết tâm, ngồi chờ đại hội tỷ thí của các tông môn.

Tất Tư Vũ cũng đang chờ đại hội tỷ thí của các tông môn.

Năm tháng như thoi đưa, chớp mắt đã hai mùa xuân trôi qua, đại hội tỷ thí 50 năm một lần đúng hẹn mà tới.

Là đệ nhất tông môn giới Tu Chân, hoạt động giống như vậy, tất nhiên là tổ chức ở Ẩn Tiên Tông. Nửa tháng trước, không ít môn phái đã lục tục đến Ẩn Tiên Tông.

Trong tiếng tiên hạc tề minh, đại hội so đấu 50 năm một lần chính thức bắt đầu.

Bắc Vũ Đường đứng trong đội ngũ đệ tử tinh anh thì thấy Tất Tư Vũ. Ả đeo khăn che mặt, che giấu dung nhan. Dù là vậy, nàng liếc qua đã nhận ra ả.

Đối với Tất Tư Vũ thích làm nổi bật mà nói, bộ dạng điệu thấp lúc này và lúc trước hoàn toàn giống như hai người vậy.

Tuy là luận bàn giữa các tông, nhưng mỗi tông đều dùng trăm phần trăm sức mạnh. Bởi vì thực lực của môn phái, đệ tử ưu tú hay không đều có thể nhận ra từ đây.

Môn phái tam lưu muốn thành môn phái nhị lưu, môn phái nhị lưu thì muốn vượt lên thành nhất lưu, còn nhất lưu thì phải nỗ lực để giữ địa vị của mình, còn phải ganh đua cao thấp với các môn phái nhất lưu khác.

Khi đại hội bắt đầu, đối chiến trước tiên là tu sĩ Trúc Cơ, sau đó là Kim Đan, cuối cùng là Nguyên Anh. Hoá Thần không dễ dàng ra tay.

So đấu giữa tu sĩ Trúc Cơ rất kịch liệt, cuối cùng khôi thủ là đệ tử của Ẩn Tiên Tông tên Liên Thanh. Sau đó là so đấu của tu sĩ Kim Đan kỳ.

Mỗi lần tỷ thí giữa các Kim Đan tu sĩ đều là thời khắc xuất sắc nhất, Kim Đan kỳ chiếm phần đông trong các môn phái, đồng thời cũng là căn cơ của môn phái.

Nếu căn cơ không xong, không người nối nghiệp, dù trêи đó có Hoá Thần kỳ toạ trấn đi chăng nữa, một khi họ vũ hoá, môn phái cách điểm cuối con đường không xa nữa đâu. Vậy nên các phái rất coi trọng tỷ thí giữa Kim Đan kỳ, xuất chiến đều là tinh anh trong môn phái.

Tất Tư Vũ muốn tham gia so đấu Kim Đan kỳ, đáng tiếc môn phái không để lại ba danh ngạch cho ả. Tuy ả đã sớm đoán được kết quả, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.

Ả nhất định phải nhất minh kinh nhân trong đại hội lần này. Nếu không cho ả danh ngạch tỷ thí, ả cũng có thể lấy phương thức khiêu chiến.

Mỗi khôi thủ đều có thể tiếp thu khiêu chiến của người khác, đương nhiên cũng chỉ có ba người khiêu chiến.

Nếu khiêu chiến thành công, đánh bại khôi thủ, vậy ngươi sẽ thành khôi thủ, tiếp tục tiếp nhận những người khác khiêu chiến, danh xứng với thực là Đệ nhất tu sĩ Kim Đan kỳ.

Mỗi năm, rất ít người đạt được khôi thủ bị đá ra khỏi bảo toạ, nếu có thể trổ hết tài năng giữa tinh anh của các đại môn phái, như vậy thực lực không thể nghi ngờ.

Lần này người đạt được khôi thủ vẫn là đệ tử của Ẩn Tiên Tông.

Kiếp trước, người này là Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường tiếp nhận khiêu chiến của những người khác, thành công đánh bại hai người, tới người thứ ba thì gặp người khắc chế nàng ấy, người nọ không biết dùng thủ đoạn gì, làm bại lộ thể chất thuần âm của nàng ấy trước mặt những người khác.

Lần này, Bắc Vũ Đường không tham gia, người đạt khôi thủ tất nhiên là người khác, một đệ tử trác tuyệt của Ẩn Tiên Tông, tên là Vân Linh.

Chủ trì là tu sĩ Nguyên Anh đứng trêи đài cao, nói với mọi người: "Người đoạt được khôi thủ hôm nay là Vân Linh. Có ai không phục muốn khiêu chiến?"

Khi chủ trì vừa nói xong, Tất Tư Vũ xuất hiện trêи lôi đài.

Tu sĩ Nguyên Anh chủ trì thấy ả, hơi ngây người. Đồng môn khiêu chiên đồng môn, trước kia rất ít xuất hiện. Vậy nên tu sĩ Nguyên Anh kia mới ngạc nhiên.

Tất Tư Vũ không để ý tới sự kinh ngạc của hắn, chắp tay thi lễ, "Đệ tử Tất Tư Vũ, khiêu chiến Vân Linh sư huynh."

Người trong thính phòng thấy một màn này, rất kinh ngạc.

"Đây là tiết tấu nội chiến đó nha." Có người bừng bừng hứng thú nói.

"Tất Tư Vũ, tên quen tai ghê." Trêи khán đài có người kinh ngạc nói.

"Ta cũng thấy quen tai, cứ như là nghe ở đâu rồi vậy."

Các tu sĩ thỉnh thoảng lộ ra biểu tình nghi hoặc, lại nhất thời không nhớ ra Tất Tư Vũ là ai.

Có một tu sĩ mới buồn bực hỏi: "Tất Tư Vũ rất có danh khí sao?"

Một tài xế già bên cạnh cười hì hì nói: "Huynh đệ, ngươi ngay cả Tất Tư Vũ cũng không biết, đúng là đơn thuần mà."

"Là ai?"

"Nàng ta chính là nữ chính trong Lưu Ảnh Thạch bán chạy nhất thị trường bây giờ."

Vị tài xế già kia vừa nói xong, vị tu sĩ trẻ kia đã hiểu, người chung quanh cũng bừng tỉnh đại ngộ.

"Thì ra là nàng ta à."

"Ta đã bảo sao tên nghe quen tai thế mà."

"Dáng người nàng ta không tồi nha."

"Ta đã thấy, trái bưởi cũng to lắm."

Tu sĩ dưới đài khe khẽ thì thầm, mỗi người đều nói rất nhỏ, nhưng mà nhiều người cùng nói, thành ra muốn không nghe được cũng khó.

Nhóm nữ tu vẻ mặt khinh thường nhìn Tất Tư Vũ trêи đài, mà nam tu thì là đôi mắt nóng bỏng, ánh mắt như kiểu nữ tử trước mặt trần như nhộng vậy.

Sắc mặt của không ít đệ tử Ẩn Tiên Tông trở nên khó coi, dù sao Tất Tư Vũ cũng thuộc tông phái của họ.

"Tất Tư Vũ này sao không nghỉ được một lúc nhỉ, chẳng lẽ ghét bỏ thanh danh mình chưa đủ kém à,"

"Còn không phải sao. Nếu là ta, đã sớm trốn trong phòng, nàng ta thì hay rồi, cứ như chẳng có việc gì mà đứng đó.

"Nàng ta không e lệ, ta còn e lệ."

"Cùng tông môn với nàng ta, ta cũng cảm thấy thẹn. Da mặt nàng ta sao có thể dày như thế."

"Hừ, người ta có lẽ còn thích như thế đó."

Ánh mắt Tất Tư Vũ hơi trầm xuống, ô ngôn uế ngữ không ngừng truyền vào tai ả. Nếu là nữ tu khác, đã sớm xấu hổ và giận dữ rời đi, nhưng ả vẫn kiên quyết đứng trêи đài, sắc mặt khẽ biến.

Bắc Vũ Đường nhìn ả, thật bội phục dũng khí này của ả, khi nhìn qua cánh tay ả, nàng thấy ả đã nắm chặt tay.

Xem ra ả cũng không phải hoàn toàn không thèm để ý ngoại giới.

Nguyên Anh tu sĩ chủ trì hỏi: "Ngươi xác định muốn so sao?"

"Xác định." Tất Tư Vũ trịnh trọng nói.

Ả đã không còn đường lui.

Chỉ có ở đây nhất minh kinh nhân thì mới có thể được bên trêи ưu ái, ả mới có thể thoát khỏi khốn cảnh hiện tại.

"Được, vậy bắt đầu đi."

Sau đó tu sĩ Nguyên Anh rời đi, để lại sân khấu cho Vân Linh và Tất Tư Vũ.

"Tất Tư Vũ này chẳng qua chỉ là một Kim Đan sơ kỳ, lại dám khiêu chiến Kim Đan hậu kỳ, thật đúng là tự tin.

"Không chừng người ta còn có vũ khí bí mật đó." Đệ tử Hợp Hoan Tông cười hắc hắc.

"Vũ khí bí mật gì?"

"Đương nhiên là ****."

Vân Linh bội phục nhìn Tất Tư Vũ, chuyện của ả, toàn bộ Ẩn Tiên Tông đều biết.

"Tất sư muội, ta sẽ không thủ hạ lưu tình, muội phải chuẩn bị cho tốt." Vân Linh nói.

Tất Tư Vũ không sao cả, "Sư huynh cứ việc dùng toàn lực, ta cũng sẽ dùng toàn lực ứng phó.

"Được. Tất sư muội tiếp chiêu."

Khi dứt lời, Vân Linh cũng bắt đầu công kϊƈɦ. So đấu trêи đài đã bắt đầu, tiếng nghị luận dưới đài cũng vì màn so đấu xuất sắc mà dần mất đi.

"Không ngờ Tất Tư Vũ còn rất có tài. Ta vốn tưởng Vân Linh có thể mau chóng đành bò nàng ta, giờ xem ra ả có thể chống tốt đấy, thật làm người ta ngạc nhiên."

"Còn không phải sao. Nhưng mà, nhìn nàng ta có vẻ sắp bại trận rồi."

Ưu khuyết điểm trong sân đã hiện ra, Tất Tư Vũ dần dần có chút lực bất tòng tâm, bị Vân Linh từng bước ép sát, đánh bại ả chỉ còn là chuyện sớm muộn.

Bình luận

Truyện đang đọc