MAU XUYÊN NGHỊCH TẬP: BOSS THẦN BÍ, ĐỪNG TRÊU CHỌC LUNG TUNG

Tác giả: Vân Phi Mặc

Hàn Trọng vừa dứt lời, Tiểu Mặc Nhi đã đáp ngay, "Ba đào toàn chuyển kiến hàn yên, bích thủy bạch vân thượng cửu thiên. Lạc nhật vô tình thu sắc khởi, dư huy vạn đạo thị hồi toàn."

Mọi người ở đây đều chấn kinh.

Trước không nói bài thơ hay hay dở, chỉ nói đến tốc độ đã là khủng khiếp rồi.

Bỗng, tiếng vỗ tay vang lên, người nọ chính là Lâm Phong của thư viện Hàn Sơn.

Tiếu Phong cũng vỗ tay liên tục, "Tốt, tốt, tốt."

Hắn nói ba tiếng tốt liên tục, có thể thấy hắn bội phục cậu.

"Dư huy vạn đạo thị hồi toàn, hay!"

Tiếng vỗ tay của họ như hòn đá ném vào hồ nước, phút chốc gợi lên phản ứng của mọi người, từng đợt vỗ tay vang lên, nhất là bá tánh bên ngoài.

Sắc mặt Tấn Huyền chẳng đẹp chút nào, hắn cứ nghĩ ván này có thể sẽ hoà, nào ngờ cậu lại làm được.

Hắn nhìn quanh, bên tai là tiếng vỗ tay vang dội, lòng thở dài một hơi.

Ván này hắn thua.

Hàn Trọng nhìn Tấn Huyền.

Tấn Huyền lại lên tiếng trước, "Ván này ta nhận thua."

Một tức làm một bài thơ, hắn không làm được.

Ván này hắn thua tâm phục khẩu phục.

Nếu ván trước, các học sinh không hề chấp nhận, nghĩ cậu dựa vào nhân khí của bản thân, đầu cơ trục lợi mới thắng, thì ván này, họ đã thấy thực lực thật sự của cậu, tâm phục khẩu phục.

"Nếu các ngươi còn thua ván này thì người thắng sẽ là Mộc Tử Mặc." Tề Mạnh Huy của thư viện Thái Bạch nói với người của thư viện Hương Sơn.

"Ván này so cái khác đi. Nếu cứ thi thơ từ ca phú mãi thì bá tánh bên ngoài cũng thấy buồn tẻ, không bằng ván này tỉ thí âm luật. Nhạc cụ tuỳ các ngươi chọn, người bình chọn sẽ là mọi người ở đây."

"Được."

Nhắc đến âm luật, đôi mắt Đào Tinh tức khắc sáng lên.

Hắn am hiểu thổi sáo, mà tiếng tiêu của Tấn Huyền càng là tuyệt nhất kinh thành.

Đôi mắt của người trong thư viện Hương Sơn đều sáng lên, ván này họ thắng chắc rồi!

Tiếu Phong ở bên châm chọc, "Trước đó đã nghe nói Tề Mạnh Huy và Tấn Huyền là tri âm, giờ xem ra không sai. Aizz, xem ra ván này tiểu gia hoả phải thua rồi."

Lâm Phong cũng cho là vậy, vì mọi người nghĩ sức một người có hạn, không thể am hiểu mọi thứ được, nhưng, lần này mọi người sẽ được tận mắt chứng kiến thế nào là quái thai, thế nào là thần đồng.

Mỗi một thế giới luôn có vài người khác với người thường, Tiểu Tử Mặc chính là một trong số những người như thế.

Đào Tinh xung phong lên trước.

Có rất ít nam tử hiểu âm luật, dù sao trọng tâm của họ là khoa cử, trừ khi là người có thiên phú, bằng không sẽ chỉ hiểu sơ sơ thôi, không tinh thông.

Trình độ của Đào Tinh chỉ coi như tầm trung, nhưng đã đủ khiến bá tánh bên ngoài nghe đã ghiền.

Mấy vị tiếp theo lên đài không đánh đàn thì là thổi sáo, còn có người gõ trống, cuối cùng chỉ còn lại Tiểu Mặc Nhi và Tấn Huyền.

Tiểu Mặc Nhi làm thủ thế "mời".

Tấn Huyền không nói gì, cầm lấy cái tiêu làm bằng bạch ngọc, đưa lên môi, tiếng tiêu uyển chuyển du dương truyền ra, làn điệu tuyệt đẹp, khiến người ta cảm thấy mới mẻ. Học sinh xung quanh dừng nói chuyện với nhau, đắm mình hưởng thụ tiếng tiêu cao siêu ấy, ngay cả bá tánh bên ngoài cũng đều lộ vẻ mặt say mê.

Khi tiếng tiêu của Tấn Huyền ngừng lại, mọi người vẫn đang chìm trong tiếng tiêu của hắn.

Đám người Tiếu Phong là người hoàn hồn đầu tiên, hắn bĩu môi, "Tuy không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, tiếng tiêu của hắn rất tốt. Ván này Tấn Huyền thắng chắc rồi."

Đây gần như là suy nghĩ chung của tất cả học sinh.

Tề Mạnh Huy nhìn Tiểu Tử Mặc, "Ngươi muốn thể hiện tiết mục gì?"

Tiểu Tử Mặc mang cầm tới, đôi tay gảy dây đàn.

Khi cậu gảy dây đầu tiên, Bắc Vũ Đường đã biết cậu muốn đàn khúc gì.

Khi tiếng đàn vang lên, Tiểu Mặc Nhi cũng bắt đầu ngâm xướng.

"Biển xanh cười, sóng dạt dào đôi bờ

Chìm nổi theo sóng, mãi nhớ ngày hôm nay

Trời xanh cười thế sự chìm nổi tựa sóng triều

Kẻ thắng người thua, chỉ trời xanh mới biết

Giang sơn cười, mưa bụi xa xăm

Sóng khi dâng khi tận, hồng trần tục thế, tri âm biết mấy người

Gió mát cười, cuối cùng chuốc lấy cô đơn

Hào khí năm ấy vẫn dư một vạt nắng chiều

Giang sơn cười, mưa bụi xa xăm

Sóng khi dâng khi tận, hồng trần tục thế, tri âm biết mấy người

Trăm họ cười, chẳng còn cô đơn

Hào kiệt năm ấy, vẫn si ngốc cười vang."

(Bài hát Thương hải nhất thanh tiếu - Đổng Trinh)

Nếu chỉ so cầm kỹ, vậy hai bên sàn sàn nhau, nhưng cậu còn chọn một bài ca hào hùng vạn trượng, khí thế ngất trời, tức khắc khiến mọi người cảm giác đang ở trên cao, bị khí thế mạnh mẽ đập vào mặt.

Tất cả mọi người kinh sợ, họ bị cầm kỹ của cậu làm kinh sợ, càng bị bài ca họ chưa từng nghe hấp dẫn.

Khi lời đầu qua đi, Tiểu Mặc Nhi định ngừng lại thì thấy Bắc Vũ Đường cầm tiêu đi lên, mà Phong Ly Ngân thì tri kỷ cầm dùi trống.

Tiểu Mặc Nhi lập tức hiểu, không dừng lại, tiếp tục lời hai.

Lần này, tiếng trống, tiếng đàn, tiếng tiêu kết hợp hoàn mỹ, giai điệu lúc trầm lúc bổng, chê trước khen sau, quanh co, mọi người đi theo tiếng nhạc, từng bước rơi vào thê lương và tịch liêu.

Trước mắt mọi người dường như xuất hiện hai đại cao thủ thưởng thức lẫn nhau, phần tình nghĩa ấy được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Lần này, ở đình hồ chỉ có tiếng ca hào hùng vạn trượng mang theo tang thương và tịch liêu, người hát lần này không phải Tiểu Mặc Nhi mà là Phong Ly Ngân hát chính, Bắc Vũ Đường hát đệm, hoàn mỹ biểu diễn tiết mục "Thương hải nhất thanh tiếu", cũng là bài hát Tiểu Mặc Nhi thích nhất.

Người ở đình hồ đều chìm trong tiếng ca mỹ diệu, mà âm thanh đó như có ma lực, truyền tới con phố đối diện.

Có người trên phố đột nhiên dừng bước, nhìn về hướng đình hồ, một người, hai người, ba người, người dừng bước liên tục xuất hiện, lắng nghe tiếng ca hào hùng đại khí truyền đến từ nơi xa.

Âm thanh kia không ngừng lại, truyền khắp phố, dù là nam hay nữ, già hay trẻ, là lữ nhân vội vàng, hay là gia súc không hiểu tiếng người, tất cả điềm im lặng, chìm trong bài hát này.

Tiếng ca theo gió bay xa, ngay cả trong Hoàng cung cũng nghe thấy.

(Ro: Má, anh nhà chơi gian!)

- Ngự Thư Phòng-

Văn Tuyên Đế nâng tay, ý bảo đám đại thần đang tranh luận im ngay, đại thần nghi hoặc ngậm miệng lại.

"Nghe." Văn Tuyên Đế thốt ra một chữ.

Các đại thần nghi hoặc.

Nghe cái gì?

Mọi người im lặng lại, quả nhiên nghe được tiếng ca nhè nhẹ truyền vào tai.

Khi nghe được, suy nghĩ đầu tiên của họ là: Ai to gan dám hát gần Ngự Thư Phòng thế?! Nhưng sau khi nghe tiếp, họ lại quên hết, chìm đắm trong bài ca.

Một bài ca hào hùng mang theo chút thê lương và tịch liêu truyền vào tai, họ nhắm mắt, trước mắt tựa như hiện ra một hình ảnh hào hùng vạn trượng.

Ở đình hồ, lời hai đã kết thúc.

Khi tiếng ca lại vang lên, lần này là Bắc Vũ Đường đánh đàn, Phong Ly Ngân thổi sáo, Tiểu Mặc Nhi đánh trống. Cầm kỹ của Bắc Vũ Đường cao siêu, tiếng tiêu của Phong Ly Ngân càng là kỳ diệu, tiếng trống của Tiểu Mặc Nhi điểm xuyến.

Lần này càng chấn động lòng người hơn hai lần trước, lan truyền và cuốn hút vượt xa hai lần trước.

Lần sau càng kinh diễm hơn lần trước, cả thành Trường An như đều bị bài hát này cảm nhiễm, tất cả mọi người đều dừng lại, an tĩnh lắng nghe, hưởng thụ bữa tiệc âm nhạc, càng là hưởng thụ khí thế hào hùng vạn trượng, khí thôn sơn hà.

Qua ba lần, ba người mỗi lần đều dùng một nhạc cụ khác biệt.

Qua ba lần, họ dừng lại, tiếng hát dừng, nhưng toàn bộ đình hồ, thậm chí bá tánh cả thành Trường An vẫn còn chìm trong đó, không thể tự kiềm chế.

Bắc Vũ Đường nhìn tình huống của mọi người, đặc biệt là khi thấy tình huống của cả phố, không khỏi nhìn về phía Phong Ly Ngân.

Phong Ly Ngân lộ ra biểu cảm vô tội.

Lần này y không gian lận đâu, họ thật sự chìm trong bản hợp tấu vừa rồi mà.

Hồi lâu sau, mọi người mới hồi thần.

Lâm Phong nhìn Tiểu Tử Mặc trong sân, vỗ tay đầu tiên, những người khác cũng vỗ tay theo. Tiếng vỗ tay bên này cũng như tiếng ca vừa rồi, lan khắp nơi, nam nữ già trẻ trên phố đều vỗ tay theo.

Bọn họ vỗ tay vì ca khúc xưa nay chưa từng nghe bao giờ, vỗ tay vì khí thế hào hùng vạn trượng ấy, tiếng vỗ tay từ tận đáy lòng.

Tiếng vỗ tay như có ma lực, lan đến tận Hoàng thành. Nếu không phải cần bảo vệ Hoàng thành, chắc các thị vệ cũng sẽ vỗ tay cho tiếng ca vừa rồi.

Vạn dân cùng vỗ tay là khái niệm thế nào? Là hình ảnh thế nào?

Trước kia có lẽ không biết, nhưng qua hôm nay, ai ai cũng hiểu.

- Ngự Thư Phòng-

Văn Tuyên Đế nghe được tiếng vỗ tay bên ngoài, hỏi, "Bên ngoài đã xảy ra truyện gì?"

Một thị vệ mau chóng vào bẩm báo, "Hồi bẩm Hoàng thượng, vạn dân ngoài thành đang cùng vỗ tay."

Văn Tuyên Đế không ra khỏi Ngự Thư Phòng, vậy mà tiếng vỗ tay liên tục vẫn truyền vào tai.

"Đi tra xem vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Văn Tuyên Đế nói.

Một lát sau, Thống lĩnh Ngự lâm quân quay lại bẩm báo.

"Hoàng thượng, vừa rồi có vẻ toàn thành đều nghe được một bài hát, họ vỗ tay vì bài hát đó. Bài hát truyền từ đình hồ ra, là do tiểu thần đồng Mộc Tử Mặc đàn tấu."

"Đình hồ." Văn Tuyên Đế kinh ngạc trong lòng.

Phải biết từ đình hồ đến Hoàng thành không gần, thế mà tiếng ca có thể truyền tới bá tánh bên này, quả là khó mà tưởng tượng. Nếu không phải bản thân ông chính tai nghe được, chỉ sợ ông cũng sẽ không tin.

"Trận tỉ thí thế nào?" Văn Tuyên Đế hỏi.

"Tiểu thần đồng thắng tuyệt đối." Thống lĩnh báo cáo sơ qua về chuyện vừa xảy ra.

Văn Tuyên Đế nghe xong thì cười ha ha, "Không tồi. Lúc trước trẫm không nhìn lầm, người này bất phàm!"

Các đại thần nghe Văn Tuyên Đế đánh giá cậu cao như thế thì lòng đầy hoảng sợ.

"Danh thần đồng quả là danh xứng với thực."

"Hoàng thượng thánh minh." Các đại thần khen tặng.

Qua việc này, Tiểu Tử Mặc chính thức tiến vào mắt người nắm giữ quyền cao chức trọng của Nam Đường Quốc.

Lúc này, ở đình hồ, ánh mắt mọi người nhìn Tiểu Tử Mặc đã thay đổi, tràn đầy khâm phục. Họ không khâm phục cũng không được.

"Ván này Mộc Tử Mặc thắng."

Không một ai phản đối.

Sắc mặt mấy người thư viện Hương Sơn tham gia tỉ thí rất khó coi, nhưng kỹ không bằng người nên cũng chẳng nói gì được.

Tấn Huyền nói, "Chúng ta sẽ làm theo ước định."

Tiểu Tử Mặc nhẹ giọng nói, "Không cần. Các vị không cần đến quan phủ huỷ bỏ tư cách."

Mấy người Tấn Huyền kinh ngạc nhìn cậu, vẻ mặt rất phức tạp, vốn là oán hận và bất mãn, phút chốc lại biến thành hổ thẹn.

Mọi người càng bội phục Tiểu Tử Mặc.

Lúc trước còn cảm thấy cậu là người cuồng ngạo, nhưng từ giờ sẽ không ai cảm thấy như vậy nữa.

Lâm Phong tán thưởng một tiếng, "Người này tuyệt đối không phải vật trong ao."

Tiểu Mặc Nhi rời đi, mọi người tự phát tránh đường như lúc cậu tới.

"Tiểu thần đồng uy vũ!"

Có bá tánh bên ngoài đột nhiên cao giọng hô, lập tức có người hô theo.

"Tiểu thần đồng."

"Tiểu thần đồng."

"Tiểu thần đồng."

......

Tiểu Mặc Nhi gật nhẹ đầu với mọi người, thân ảnh nho nhỏ nề nếp và nghiêm túc làm một lễ học sĩ với bá tánh bên ngoài.

Sự khiêm tốn và thái độ của cậu với bá tánh càng khiến bá tánh thích cậu hơn.

Thư sinh thanh cao, kiêu ngạo, thường sẽ không để những tiểu thương như họ vào mắt, chính họ cũng cảm thấy mình kém một bậc. Chưa từng có một thư sinh nào hành lễ học sĩ với họ cả.

Cậu không xem nhẹ họ, ngược lại còn tôn trọng họ, sao họ có thể không thích cậu được?

Học sinh các thư viện và học sinh từ các nơi vào kinh thi đều kinh sợ, rất nhiều người bị thuyết phục ngay.

Lâm Phong dẫn theo các học sinh của thư viện Hàn Sơn rời khỏi đình hồ, cũng hành lễ với toàn bộ bá tánh đứng bên ngoài giống Tiểu Mặc Nhi.

Học sinh thư viện Thái Bạch được Tề Mạnh Huy dẫn dắt cũng làm ra hành động tương tự.

Các bá tánh sững sờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Sau đó, học sinh các thư viện lớn cũng làm hành động tương tự, học sinh các nơi khác cũng vậy.

Hành động này, trận trượng này khiến người ở phố đối diện xem mà trợn tròn mắt.

Sau lần này, danh thần đồng của Tiểu Mặc Nhi bắt đầu lan khắp Nam Đường Quốc, đặc biệt là khúc "Thương hải nhất thanh tiếu" mà cậu đàn lúc tỉ thí lại thịnh hành khắp cả Trường An, thậm chí lan truyền ra ngoài thành Trường An, tới các quốc gia khác.

Danh thần đồng của Tiểu Tử Mặc cũng theo bài hát lan truyền tới các quốc gia xung quanh.

Đó là sau này.

Mọi người rời khỏi đình hồ, nhưng đề tài lại không hề biến mất.

Màn đêm buông xuống, trong một ngõ nhỏ yên tĩnh, một bóng đen dáo dác nhìn quanh, thấy không có ai thì mau chóng tiến vào ngõ nhỏ. Vừa vào ngõ nhỏ, bóng đen đó đã đi thẳng về cuối ngõ.

Chỉ một lát sau, một bóng đen nhảy từ nóc nhà xuống, khiến người trong ngõ nhỏ hoảng sợ.

"Ngươi đến rồi." Đào Tinh nhìn người trước mặt.

Người tới đeo mặt nạ, giọng nói trầm và khàn truyền từ sau mặt nạ ra, "Chuyện lần này ngươi làm không tệ."

Đào Tinh cười nói, "Chuyện tiên sinh dặn, ta nào dám chậm trễ, không biết thù lao của ta..."

Người đeo mặt nạ cho hắn một chồng ngân phiếu, Đào Tinh vội nhận lấy, khuôn mặt vui mừng.

"Sau này tiên sinh còn cần thì có thể giao cho ta." Đào Tinh vội nói.

Nam tử đeo mặt nạ nhìn hắn một cái, đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy khinh thường.

"Chuyện này đừng để người thứ hai biết."

"Tất nhiên rồi." Đào Tinh vội đảm bảo.

Nam nhân đeo mặt nạ đạp khinh công rời đi, sau khi hắn đi, hai người luôn ở trên nóc nhà cũng đi theo hắn, nam nhân kia rời khỏi thành Trường An, tới một thôn trang bình thường ở ngoại ô.

Sau khi tiến vào thôn trang, hắn lập tức biến mất.

Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân cũng biến mất ở thôn trang theo người nọ, tiến vào một mật thất.

Trong mật thất có bốn năm người ngồi, một đám mặc trang phục Thục QUốc, dẫn đầu là một nữ tử trẻ tuổi, nữ tử sở hữu dung mạo tú mĩ, lộ ra vẻ anh khí, nhưng đôi mắt xếch lại tràn đầy lạnh lẽo.

Sau khi tiến vào mật thất, nam nhân đeo mặt nạ tháo mặt nạ ra, lộ ra một khuôn mặt bình thường.

"Cơ thống lĩnh."

"Đã làm xong chưa?" Nữ tử lạnh giọng hỏi.

Nam tử trả lời, "Đã làm thoả đáng. Ba tháng sau, hắn sẽ hoàn toàn ngậm miệng."

Cơ Dao gật đầu vừa lòng, "Các ngươi nghĩ cách trà trộn đến bên cạnh hắn."

Một nam nhân phe phẩy quạt nói, "Thống lĩnh, sợ là rất khó. Chúng ta không dễ gì tiếp cận hắn. Trước đó Phùng Tam theo dõi hắn cũng bị hắn phát hiện. Thuật ẩn nấp của Phùng Tam là giỏi nhất, vậy mà chưa tới gần đã bị hắn phát giác, sợ là chúng ta khó mà đến gần hắn được. Hơn nữa hắn rất cảnh giác, không giống một hài tử bình thường."

Cơ Dao trầm ngâm, "Dù thế nào cũng cần phải xác nhận được thân phận của hắn."

"Đúng vậy."

"Việc này chỉ có mấy người đang ngồi đây biết, không thể tiết lộ ra ngoài, ai tiết lộ, giết không tha." Cơ Dao lạnh giọng nói.

"Rõ."

Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên trong mật thất.

"Ồ, Cơ Dao thống lĩnh đúng là uy phong đấy. Giờ đã thành chó nhà có tang mà còn bá đạo thế, không sợ đám người chẳng còn sót lại bao nhiêu của ngươi bị dọa chạy à?"

Một nữ tử đi từ trong bóng đêm ra. Nữ tử mặc bộ nghê thường màu trắng, vô cùng mỹ mạo, thân hình như rắn nước, nhẹ bước từng bước tới trước mặt mọi người.

Cơ Dao thấy người tới, đôi mắt hiện lên nét khiếp sợ và bi thương.

"Cao Thanh Vũ."

Cao Thanh Vũ mỉm cười, vừa lòng khi thấy biểu cảm kinh ngạc trên mặt Cơ Dao.

Nữ nhân này có thể tới đây, vậy nhất định là...

Cơ Dao nhìn năm thuộc hạ của mình, họ đều là người mình tin tưởng nhất, nhưng trong số đó lại có kẻ phản bội mình.

"Là ai?" Cơ Dao đè nén sự tức giận và đau lòng nhìn mấy người họ.

"Thuộc hạ không phản bội thống lĩnh."

"Ta cũng không."

Năm người không ai thừa nhận.

Cơ Dao nhìn họ, ánh mắt không ngừng đảo qua, "Đến lúc này rồi còn cần giấu giếm sao?"

Cao Thanh Vũ cười khẽ, "Ngươi nghĩ chúng ta thông qua họ tìm được ngươi à? Vậy ngươi cũng quá coi thường khả năng của Trọng Minh Vệ rồi. Không ngại nói cho ngươi biết, sớm từ lúc các ngươi điều tra hắn, chúng ta đã đi theo các ngươi. Nhất cử nhất động của các ngươi đều nằm trong tầm khống chế của chúng ta."

Cao Thanh Vũ đắc ý cười khẽ, nhìn Cơ Dao bằng ánh mắt thương hại, tựa như đang nhìn một con sâu cái kiến.

"À, đúng rồi. Chắc ngươi còn chưa biết nhỉ. Tin tức ngươi lấy được lúc trước là do chúng ta nói cho ngươi đấy." Cao Thanh Vũ cười đến đắc ý và càn rỡ.

"Các ngươi đã sớm biết sự tồn tại của hắn?" Cơ Dao khiếp sợ.

"Không sai."

"Hắn là giả?" Cơ Dao hỏi lại.

Nếu hắn thật sự là hậu duệ của Nhiếp Chính Vương, vậy Trọng Minh Vệ nhất định sẽ không để hắn tồn tại trên đời này.

"Thật cũng được, giả cũng thế, cũng chẳng sao cả. Tác dụng của hắn chính là dẫn dụ đám dư nghiệt các ngươi ra. Chờ diệt trừ toàn bộ đám dư nghiệt các ngươi rồi thì dù hắn là thật hay giả cũng khó thoát khỏi cái chết, không phải sao?" Cao Thanh Vũ nói, dường như giết một người là một việc đơn giản như bóp chết một con kiến.

Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, đó là nguyên tắc của Trọng Minh Vệ họ.

Tiểu tử kia còn sống đến giờ là vì hắn còn có giá trị. Không thì sao hắn có thể tồn tại trên thế giới này được.

Không thể trách họ tàn nhẫn độc ác, muốn trách thì phải trách tại sao hắn lại giống Nhiếp Chính Vương đến bảy tám phần như thế.

"Các ngươi..." Ánh mắt Cơ Dao rất lạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc