Tác giả: Vân Phi Mặc
"Ngươi muốn hỏi gì?" Bắc Vũ Đường hỏi, ""Cửu Tiêu Bảo Điển" bị hắn giấu ở đâu à?"
U Minh xua tay, "Hỏi hắn, "Cửu Tiêu Bảo Điển" lúc trước có phải thật không."
"Được, không thành vấn đề."
Bắc Vũ Đường gật đầu đồng ý, sau đó đi tới trước mặt Tần Vũ Hiên đang kích động, nhìn người chật vật đến mức không nhìn ra bộ dáng ban đầu, nở nụ cười ôn hoà, "Thả lỏng nào."
Tần Vũ Hiên kích động giãy giụa, liên tục lắc đầu, miệng kêu y y ô ô.
Ta là Tần Vũ Hiên, ta là Tần Vũ Hiên, cứu ta, cứu ta với.
Bắc Vũ Đường dường như không nhìn ra, "Đừng kích động, giờ ngươi rất an toàn, sẽ không ai tổn thương ngươi."
Ô ô ô...
Tần Vũ Hiên không ngừng kêu ô ô.
Bắc Vũ Đường vươn tay vỗ nhẹ bờ vai hắn, "Ta hiểu, ta biết, ngươi đừng kích động."
Bắc Vũ Đường cho hắn một ánh mắt, Tần Vũ Hiên sửng sốt, lòng đại hỉ.
Nàng đã nhìn ra, rốt cuộc đã nhìn ra.
"Ngươi an tĩnh chút, ta đảm bảo Giáo chủ sẽ không dám làm gì ngươi nữa." Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn U Minh, "Giáo chủ, ta nói đúng không?"
"Đúng." U Minh gật đầu.
Bắc Vũ Đường quay đầu nhìn Tần Vũ Hiên, âm thầm cho hắn một ánh mắt, Tần Vũ Hiên quả nhiên im lặng lại.
"Nhìn mặt trang sức này, nhìn thật kỹ, sau đó nói cho ta biết trên đó có gì. Ngươi trả lời chính xác, ta sẽ bảo Giáo chủ thả ngươi ra." Bắc Vũ Đường nói.
Tần Vũ Hiên nghe vậy, nghe lời nhìn chằm chằm trang sức.
Dưới sự ôn nhu nhỏ nhẹ của Bắc Vũ Đường, ánh mắt Tần Vũ Hiên dần mê ly, cuối cùng hoàn toàn chìm vào hôn mê.
U Minh thấy vậy, lòng đại hỉ, nhìn hắn chằm chằm.
""Cửu Tiêu Bảo Điển" ngươi giao cho Giáo chủ có phải là thật không?" Bắc Vũ Đường hỏi thẳng.
"Không phải thật."
(Ro search mạng thì người ta bảo: Nếu cắt dưới 50% lưỡi thì bệnh nhân vẫn có thể nói, nuốt, dù ban đầu hơi khó, nhưng sau sẽ quen dần. Chắc Mặc gia viết theo trường hợp ban đầu Tần Vũ Hiên bị cắt đầu lưỡi thì nghĩ mình không nói được nữa nên chỉ kêu y y ô ô, sau đó bị chị Đường thôi miên thì nói kiểu lè nhè ấy. Chứ nếu không thì Ro cũng không hiểu tại sao Tần Vũ Hiên vẫn nói được luôn. À, có, magic!)
U Minh nghe không phải thật, trong lòng kinh hãi, cảm thấy may mắn vì mình đã cho người điều tra lại một lần.
U Minh làm một khẩu hình với Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường hiểu rõ.
"Vậy "Cửu Tiêu Bảo Điển" thật đâu?"
Tần Vũ Hiên chất phác nói, "Năm tầng đầu đều là thật, còn năm tầng khác đã bị ta sửa chữa."
"Có nội dung sửa chữa không?"
Tần Vũ Hiên chậm chạp nói ra từng nội dung, ở bên có người ghi chép lại.
"Đó là toàn bộ rồi sao?"
"Đúng, là toàn bộ."
Bắc Vũ Đường hỏi xong, búng ngón tay một cái, Tần Vũ Hiên từ từ tỉnh lại, lúc tỉnh lại thì nghe nàng nói.
"Giáo chủ, ngươi đã biết hết điều ngươi muốn rồi."
Tần Vũ Hiên kinh hãi, bấy giờ mới hiểu mình đã bị lừa.
Hắn kích động giãy giụa, đôi mắt phẫn nộ và hận thù.
"Ô ô ô ô..."
Hắn gầm rú với Bắc Vũ Đường, âm thanh tràn đầy không cam lòng và hận thù.
Nàng lừa mình, vì sao nàng lại lừa mình.
U Minh rất vui vẻ, nữ nhân này đúng là có bản lĩnh, có năng lực, "Người đâu, lấy vạn lượng hoàng kim tới."
"Mộc phu nhân, trong giáo có nhiều cảnh đẹp, hay là ở lại chơi?"
"Không cần, trong phủ còn việc, ta phải về trước."
U Minh cũng không để bụng, "Có cơ hội thì Mộc phu nhân có thể tới bổn giáo chơi mấy ngày."
"Nhất định."
Bắc Vũ Đường cho Phong Ly Ngân một ánh mắt, nháy mắt, hình ảnh xung quanh đều dừng lại, chỉ trừ Tần Vũ Hiên.
Tần Vũ Hiên giãy giụa, khi phát hiện sự khác thường thì ngừng lại, kinh ngạc nhìn quanh.
Bắc Vũ Đường đi từng bước tới trước mặt hắn.
Tần Vũ Hiên kinh ngạc đánh giá nàng.
"Tần Vũ Hiên." Bắc Vũ Đường mở miệng gọi tên hắn.
Đôi mắt Tần Vũ Hiên trợn tròn lên.
Nàng nhận ra mình, vừa rồi hắn không hiểu nhầm, hắn thật sự bị nàng lừa!
Hắn muốn hỏi lý do, hé miệng, vốn tưởng sẽ phát ra âm thanh y y ô ô khó nghe, không ngờ lại nói được thành lời, "Vì sao?"
Tần Vũ Hiên bị giọng nói của chính mình dọa sợ.
Bắc Vũ Đường cười khẽ, "Đừng kinh ngạc, chỉ làm chút pháp thuật cho ngươi nói chuyện được thôi."
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Tần Vũ Hiên hỏi xong, chợt tự giễu, "Hỏi một vấn đề ngu ngốc rồi. Ta muốn biết, vì sao ngươi lại làm như vậy? Ta và ngươi không thù không oán, vì sao lại giúp U Minh đối phó ta? Không phải chúng ta là bằng hữu sao?"
Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn, nhưng đôi mắt chan chứa ý cười đó lại lộ ra cảm giác lạnh toát.
Tần Vũ Hiên thấy được hận ý trong mắt nàng.
Hận?!
Tần Vũ Hiên không hiểu hận ý của nàng từ đâu tới.
Hắn và nàng, căn bản không có thù oán.
"Bằng hữu?" Bắc Vũ Đường cười khẽ, nụ cười châm chọc, "Ta và ngươi trước giờ chưa từng là bằng hữu. Ngươi có biết, lần đầu thấy ngươi, ta nghĩ gì không?"
Tần Vũ Hiên không nói, chỉ nhìn nàng.
"Lúc ấy ta hận không thể nghiền ngươi ra tro. Nhưng ta nhịn, ta liều mạng chịu đựng, nhẫn nhịn không xúc động tìm ngươi báo thù." Bắc Vũ Đường cười, nhưng nụ cười lại nồng đậm đau thương.
"Mỗi lần thấy ngươi, trong đầu ta sẽ hiện ra hình ảnh ca ca bị ngươi gõ nát từng khúc xương. Mỗi lần thấy ngươi, ta đều thấy hình ảnh ca ca tuyệt vọng. Ta hận, hận không thể xé xác ngươi."
Tần Vũ Hiên đầy nghi hoặc, hận thù và bi thương trong mắt nàng không giống giả.
Hắn hoàn toàn không nhớ mình đã từng giết người khi nào.
Hắn há mồm muốn nói, lại phát hiện mình chẳng phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Giờ nàng không muốn nghe thấy giọng hắn nên hắn không nói được.
"Ngươi còn nhớ mình tìm được "Cửu Tiêu Bảo Điển" bằng cách nào không?" Bắc Vũ Đường thu lại toàn bộ cảm xúc, khuôn mặt lạnh băng.
Nàng vung ngón tay, Tần Vũ Hiên lại nói chuyện được.
"Là ngươi ra tay?" Tần Vũ Hiên bừng tỉnh.
"Đúng vậy."
"Những câu chuyện ngươi kể ở Cửu Hoa Sơn Trang lúc trước là cố ý cho ta nghe?" Tần Vũ Hiên nhớ lại.
"Đúng."
"Những người ta gặp ở trà quán lúc đó có phải cũng do ngươi an bài trước, dẫn dụ ta đi tìm "Cửu Tiêu Bảo Điển"?" Tần Vũ Hiên lại hỏi.
"Không sai."
"Vậy "Cửu Tiêu Bảo Điển" kia..."
"Là do ta đặt trong sơn động, để ngươi tìm thấy. Chuyện ngươi giữ "Cửu Tiêu Bảo Điển" là ta sai người lan truyền, chuyện giữa ngươi và U Minh cũng do ta ra lệnh truyền đi. Hành tung của ngươi, cũng luôn bị ta khống chế."
Tần Vũ Hiên cuối cùng cũng hiểu, vì sao mỗi lần mình trốn thoát rồi lại lập tức có người đuổi theo, mãi mãi không dừng.
Hắn càng hiểu, thì ra tất cả đều là một bố cục khổng lồ, chỉ vì đẩy hắn vào chỗ chết.
"Ta căn bản không hề giết ca ca của ngươi." Tần Vũ Hiên giận dữ, nhưng càng nhiều là sợ hãi.
Nữ nhân này quá đáng sợ, im hơi lặng tiếng, biến tất cả mọi người thành quân cờ trong tay nàng.
Bắc Vũ Đường không hề để ý, "Biết vì sao ta lại nói cho ngươi không?"
Tần Vũ Hiên cười châm chọc, "Ngươi muốn ta sám hối sao?"
"Sám hối?" Bắc Vũ Đường cười nhạo, "Ta chỉ muốn để ngươi chết rõ ràng mà thôi."
Nghĩ nói vậy thì hắn tin chắc?
Không đâu.
"Nếu đã muốn để ta chết rõ ràng thì nói nguyên nhân thật cho ta biết đi." Tần Vũ Hiên hung ác nhìn nàng, đôi mắt đầy không cam lòng. Hắn không cam lòng chết đi như vậy.
Hắn cũng không có ngốc đấy nhỉ.
Bắc Vũ Đường nhìn hắn từ trên cao xuống, "Nợ kiếp trước, kiếp này trả. Hưởng thụ nốt thời gian không nhiều còn lại của ngươi đi."
Phong Ly Ngân triệt kết giới, tất cả lập tức sống lại.
"Dẫn hắn đi." U Minh vung tay, lập tức có người kéo Tần Vũ Hiên đi.
Tần Vũ Hiên trước sau vẫn nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, hắn không rõ câu cuối của nàng có ý gì.
Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân rời khỏi Thiên Ma Giáo.
"Giáo chủ, xử trí Tần Vũ Hiên thế nào ạ?" Hồng Ngọc hỏi.
U Minh đang vui vẻ, nhưng nhớ lúc trước hắn dùng "Cửu Tiêu Bảo Điển" giả để lừa mình, đáy mắt hiện lên nét hung ác, "Tước thịt tay chân hắn, ném vào Vạn Độc Quật cho độc trùng."
"Vâng."
Bên kia, Phong Ly Ngân thấy họ xử trí Tần Vũ Hiên, "Bọn họ ra tay rồi, muốn xem không?"
"Không xem."
Kết cục của hắn đã sớm chú định rồi.
"Về thôi."
"Ừ."
Tần Vũ Hiên đã chết, chết ở Vạn Độc Quật.
Nửa đời trước, hắn là thiên chi kiêu tử, kết cục nửa đời sau lại khiến người ta thổn thức.
Còn U Minh thì đã tiến vào mật thất, tu luyện "Cửu Tiêu Bảo Điển".
Cùng lúc đó, ở biên quan xa ngàn dặm.
Một ám vệ lặng lẽ tiến vào doanh trướng, quỳ xuống trước mặt Bắc Lâm.
"Tướng quân, đã điều tra rõ ràng."
"Nói."
"Trương Tú Hồng, tên ban đầu là Đại Nha, trước đó bị phụ thân bán cho nha tử, cuối cùng tới Trương phủ làm nha hoàn, sau đó lắc mình biến thành thê tử của Trương nhị thiếu gia. Phu thê hai người ân ái, gần đây theo Trương nhị công tử đi buôn bán, gặp thổ phỉ. Trương nhị công tử giờ không rõ tung tích, hẳn là gặp độc thủ. Nàng cũng bị bắt lúc đó, trở thành nô lệ."
"Thân phận không có vấn đề?" Bắc Lâm truy hỏi.
"Không có vấn đề, về cơ bản giống những gì nàng khai." Ám vệ báo cáo.
"Vậy Mộc Chi Đào thì sao?" Bắc Lâm hỏi tiếp.
"Thân phận của Mộc Chi Đào hơi cổ quái." Ám vệ trình báo cáo điều tra lên.
Bắc Lâm mở đọc, mày nhíu chặt lại.
Ám vệ nói, "Mộc Chi Đào vốn là quả phụ trong thôn nhỏ của phủ Vân Châu, trước đó rất xấu, lại ngu xuẩn. Nhưng một năm trước lại đột ngột thay đổi, thậm chí im hơi lặng tiếng dẫn theo nhi tử rời khỏi thôn."
Bắc Lâm lật xem những chuyện Mộc Chi Đào làm ở Đại Chu, lại nhớ tới những chuyện nàng làm ở Nam Đường Quốc.
Một phụ nhân vô tri sao có thể biết nhiều như vậy, biết chế tạo Băng Cơ Sương, giải quyết bệnh đậu mùa, dù là loại nào đều sẽ không liên quan đến một quả phụ bình thường.
Bắc Lâm phất tay, ám vệ rời khỏi doanh trướng.
"Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại tiếp cận Bắc gia ta?" Đôi mắt Bắc Lâm hơi trầm xuống.
Trước đó không suy nghĩ nhiều, chỉ dựa vào cảm giác. Giờ điều tra kỹ càng, hắn không thể đối đãi với nàng như bằng hữu bình thường được nữa.
Giờ Bắc gia nhìn như huy hoàng, nhưng thật ra lại đang ngồi trên đống lửa, chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ vạn kiếp bất phục.
Hắn sao có thể không hiểu được băn khoăn của phụ thân, hắn chỉ làm ra vẻ không biết mà thôi.
Đột nhiên, một ám vệ xuất hiện trong doanh trướng.
"Đại tướng quân, Đường Cảnh Ngọc đã chết." Ám vệ nói.
"Cái gì?!" Bắc Lâm cả kinh.
Hắn không quan tâm Đường Cảnh Ngọc, chỉ là bị tin tức bất ngờ làm giật mình.
"Thuộc hạ vô tình phát hiện được thi cốt của Đường Cảnh Ngọc."
"Ở đâu?"
"Trong vực sâu ở Cửu Hoa Sơn." Ám vệ báo cáo lại sự tình một lần.
Hắn truy kích một đạo tặc, tiến vào sơn cốc, vừa lúc giết một con sói, không ngờ lại có cả một bầy. Khi truy đuổi bầy sói đến tận ổ của chúng nó, hắn tìm được xương của con người, cùng với ngọc bội tuỳ thân và y phục rách nát của Đường Cảnh Ngọc.
Bắc Lâm nở nụ cười lạnh.
Thế mà đã chết rồi.
Bắc Lâm hắn còn chưa kịp xuống tay đâu.
Tên hỗn đản này, thế mà lại chết nhẹ nhàng như thế!
Bắc Lâm đấm một đấm xuống bàn, "Đi xuống đi."
Ám vệ rời đi.
Hắn vừa đi, một thị vệ tiến vào doanh trướng.
"Đại tướng quân, thánh chỉ tới."
Bắc Lâm đứng lên, hướng tới doanh trướng bàn chính sự. Lúc hắn đến, các tướng quân đã chờ sẵn, mọi người thấy hắn tới, thái giám mới bắt đầu tuyên bố thánh chỉ.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết..."
Thái giám tuyên chỉ khoảng chừng nửa nén hương, phần lớn là mấy lời vô nghĩa, trọng điểm thì chỉ có hai.
Một là khen thưởng tướng sĩ, hai là ra lệnh Bắc Lâm khải hoàn hồi triều phục mệnh.
"Đại tướng quân." Thái giám giao thánh chỉ vào tay Bắc Lâm.
Bắc Lâm khấu tạ xong, đứng dậy, "Chu công công đi đường vất vả. Người đâu, dẫn Chu công công xuống nghỉ ngơi."
"Chu công công, mời." Thị vệ tiến lên.
Sau khi Chu công công rời đi, Vân Tê tướng quân nói, "Aiz, tiếc thật. Nếu chúng ta thừa thắng xông lên thì có thể tiến thẳng kinh đô, diệt Tấn Quốc rồi."
"Đừng nghĩ vậy. Tấn Quốc bị diệt thì Đại Chu và Thục Quốc sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu. Nếu hai nước này xen vào, chúng ta hiện tại không đủ binh lực ứng đối." Bắc Lâm trầm giọng nói.
Như bây giờ là tốt nhất, vừa lập uy, lại đả kích Tấn Quốc, phá hỏng minh ước giữa Tấn Quốc và Ngô Quốc.
Vân Tê cũng hiểu, chỉ là không cam lòng thôi.
"Dọn dẹp đi, ba ngày sau khải hoàn hồi triều." Bắc Lâm trực tiếp ra lệnh.
"Tuân lệnh." Các tướng lĩnh cùng đáp.
Giờ trở về cũng tốt, vừa lúc có thể thăm dò nàng.
Bắc Lâm vuốt lá bùa bình an nàng cho mình lúc trước, người như vậy thực sự sẽ gây bất lợi cho Bắc gia sao?!
Tâm tình của Bắc Lâm rất phức tạp, rất rối rắm.
Nếu nàng có chủ đích tiếp cận Bắc gia... Nghĩ đến trường hợp này, Bắc Lâm cảm thấy rất phiền muộn.
Bên kia, Bắc Vũ Đường đang bay về thành Trường An hoàn toàn không biết Bắc Lâm đã gặp Trương Tú Hồng, còn đã điều tra chi tiết về nàng.
Nàng hoàn toàn không ngờ Trương Tú Hồng ở Đại Chu xa xôi sẽ có ngày gặp ca ca mình, còn là gặp với thân phận "biểu muội" nữa.
Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân đáp xuống ngoài thành Trường An, đi bộ vào trong thành.
Trước đó, Vũ Đường và mấy người Tiểu Mặc Nhi chia ra hành động, chủ yếu là vì Tiểu Mặc Nhi sẽ thi, mà Bắc Vũ Đường thì còn công việc cần hoàn thành nên mới tạm thời tách ra.
Lần này, khoa cử tiến hành trước, khiến người ta không kịp trở tay.
Ám Dạ, Tiết Thiên, Đại Hương hộ tống Tiểu Mặc Nhi về thành Trường An trước để tham gia thi cử.
- Thư viện Vấn Tân-
Chu phu tử rất xem trọng Tiểu Mặc Nhi, "Mặc Nhi, lần thi này, con đừng cảm thấy áp lực quá. Nếu không thể trúng cử thì cũng không sao, con còn nhỏ. Lần thi này coi như luyện tập là được."
"Mặc Nhi sẽ cố hết sức." Tiểu Mặc Nhi nghiêm túc gật đầu, "Cố hết sức thì mới biết được tài học của mình đến đâu."
Chu phu tử rất vừa lòng với thái độ của cậu, cười nói, "Tốt, rất tốt, có gì không hiểu thì cứ việc tới tìm lão phu."
"Tạ phu tử." Tiểu Mặc Nhi cung kính chắp tay thi lễ.
Sau khi Chu phu tử rời đi, Tiểu Mặc Nhi đọc sách một lát rồi buông xuống, gối cằm lên tay, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bao giờ mẫu thân mới về?
Không biết mẫu thân có về kịp trước khi mình thi không nữa.
Bên kia, tin Tiểu Mặc Nhi sẽ tham gia khoa cử đã truyền khắp thành Trường An, không ít người đều nói về chuyện này.
"Thần đồng sắp thi rồi, lần này nhất định sẽ đỗ cao cho mà xem." Có người nói.
Lúc trước, chuyện Tiểu Mặc Nhi lên Đăng Văn Lâu gõ trống đã khiến dân thành Trường An sôi nổi bàn tán hồi lâu, nên bá tánh khá chú ý đến cậu.
"Nếu hắn đỗ đạt thì sẽ trở thành cử nhân trẻ nhất lịch sử Nam Đường Quốc."
Cả nam và nữ bên này nói chuyện với nhau, nam tử ở bên khác nghe được thì khinh thường hừ lạnh, thậm chí có người còn lên tiếng trào phúng.
"Thần đồng quái gì, các ngươi từng thấy bản lĩnh của hắn chưa?" Nam tử kia vừa lên tiếng, người xung quanh đều sôi nổi nhìn hắn.
"Các ngươi chắc chưa biết đâu, ta tra qua rồi mới phát hiện hắn thi đậu Tú tài ở Đại Chu chứ không phải triều ta. Một hài đồng năm tuổi làm Tú tài? Xưa nay chưa bao giờ có."
"Theo ta thấy, khoa cử ở Đại Chu chắc chắn vô cùng đơn giản, không thì sao một hài đồng năm tuổi cũng đậu Tú tài được chứ."
"Hai năm gần đây, ta nghe nói Đại Chu có không ít thần đồng ra đời, hẳn đều là mấy kẻ mua danh chuộc tiếng, căn bản chẳng hề có thực lực gì. Họ tuyên truyền với bên ngoài như thế chắc là vì muốn các nước khác nghĩ Đại Chu địa linh nhân kiệt, nhân tài xuất hiện lớp lớp thôi."
"Đúng đúng, rất có thể là như vậy. Nếu không thì sao trăm ngàn năm không có, vừa có thì đều xuất hiện ở Đại Chu cơ chứ."
"Lôi huynh nói không sai. Trước đó ta nghe nói Tú tài năm tuổi, phản ứng đầu tiên là nghĩ mình nghe nhầm, chưa từng nghĩ đến trường hợp này."
......
Mọi người truyền tai nhau như thế, dần dần biến thành danh tiếng thần đồng của Tiểu Mặc Nhi có khúc chiết, thậm chí còn nói khoa cử của Đại Chu lỏng lẻo, đề mục đơn giản nên dễ đậu công danh,...
Ở thư viện Vấn Tân, Tiểu Mặc Nhi không biết việc này. Cậu không biết, không có nghĩa người khác không biết.
Khâu Tử Minh vội vàng tới, "Mặc Nhi, không ổn rồi."
Tiểu Mặc Nhi buông sách xuống, ngẩng đầu lên, "Khâu sư huynh, có chuyện gì sao?"
"Không biết từ khi nào mà bên ngoài có người tung tin nói danh Tú tài của đệ hữu danh vô thực. Gần đây biến thành đệ không có tư cách tham gia thi cử. Những người bên ngoài cho rằng đệ tham gia khoa khảo là không công bằng với những người trăm ngàn cay đắng thi đậu Tú tài khác." Khâu Tử Minh vội vã nói.
"Bắt đầu có lời đồn như vậy từ khi nào?" Tiểu Mặc Nhi bình tĩnh hỏi.
"Bảy ngày trước bắt đầu có người nói, lúc đó chúng ta chẳng thèm để ý, dù sao thì chúng ta đều rõ thực lực của đệ, chỉ cần tham gia khoa cử, có thành tích rồi thì đám người đó sẽ biết thực hư."
Khâu Tử Minh nói tiếp, "Chúng ta vốn nghĩ đó không phải là chuyện lớn, không muốn quấy rầy đệ học tập, nào ngờ mới qua mấy ngày đã biến thành như vậy."