Đám người chạy ra ngoài mãi mà không thấy Hoàng Hiên và Bắc Vũ Đường ra, rất sợ hai người gặp chuyện gì bất trắc, mới quay lại xem.
Hoàng Hiên và Bắc Vũ Đường đều là người của bát đại gia tộc, nếu hai người xảy ra chuyện, hơn nữa từng tiếp xúc với đám người bọn họ, dù họ không sai, cũng sẽ bị giận chó đánh mèo.
Đám người Xuyên Tử tiến vào, thấy mây đen trên đỉnh đầu đều đã tan đi.
Bắc Vũ Đường yên tĩnh ngồi một bên, bên cạnh cô còn có một người đang nằm, người đó rõ ràng là Bắc Thần.
Họ tìm một vòng, thấy Hoàng Hiên cách đó không xa.
Những người đó vừa thấy Hoàng Hiên ngã trên mặt đất, sợ quá lao cả lên, khẩn trương xem xét.
Bắc Vũ Đường thấy một bộ như trời sắp sập của họ, "Yên tâm, cậu ta không sao."
Những người đó nghe cô nói vậy, vẫn không yên tâm, kiểm tra Hoàng Hiên từ trên xuống dưới một lượt rồi, xác định thân thể không có vết thương, mới thở phào nhẹ nhõm.
Họ chuẩn bị nâng Hoàng Hiên đi, lại nghe được giọng nói u lãnh của Bắc Vũ Đường vang lên.
"Các người đánh cậu ấy thành như vậy?" Giọng Bắc Vũ Đường thình lình vang lên, khiến họ dừng bước.
Đám người Xuyên Tử chột dạ không dám nhìn cô.
Bắc Vũ Đường nhìn vết thương trên người Bắc Thần, sắc mặt hơi trầm xuống, "Nếu không muốn tôi ra tay đối phó với các người, chờ cậu ấy tỉnh lại thì xin lỗi cậu ấy đi.
Còn không, các người cứ chờ tôi chiêu đãi là được.
Dám đụng vào người của tôi, lá gan của các người cũng lớn lắm."
Mấy người nghe giọng nói lạnh lẽo của Bắc Vũ Đường, sợ đến run người.
Bọn họ cũng khó xử lắm chứ, nếu không nghe lời Hoàng Hiên thì họ cũng không có kết cục gì tốt.
Tóm lại, dù là nghe hay không nghe đều sẽ đắc tội một bên.
Bọn họ sở dĩ dám động vào Bắc Thần chủ yếu là vì còn ôm tâm lý may mắn, cầu nguyện Bắc Vũ Đường không quá quan tâm Bắc Thần, chỉ lợi dụng mà thôi.
Nhưng mà hy vọng của họ đã tan biến.
Thật ra, Bắc Vũ Đường đang lo những người này sẽ bị Bắc Thần đã thức tỉnh dị năng giết chết.
Theo tư liệu cốt truyện, Bắc Thần sau khi thức tỉnh dị năng thì tính cách thay đổi 180 độ, ai từng đắc tội cậu đều sẽ có kết cục không tốt.
Với tình hình vừa rồi, tính cách Bắc Thần đã thay đổi, còn trở thành thế nào thì không biết.
Để phòng ngừa vạn nhất, bắt những người này xin lỗi là việc cần làm.
Đây không chỉ vì bảo vệ bọn họ, càng là vì tránh để Bắc Thần phải giết chóc.
Đám người Xuyên Tử gật đầu liên tục, "Chúng tôi nhất định sẽ xin lỗi Bắc Thần."
Được đáp án mình muốn, Bắc Vũ Đường cũng không làm khó họ nữa, vẫy tay cho họ rời đi.
Mấy người mang theo Hoàng Hiên chạy vội.
Họ đi chưa được bao lâu, hộ vệ của Bắc gia xuất hiện trong rừng cây nhỏ.
Bắc Thần được họ nâng đi.
Bên kia, Âu Nam cũng nghe được chuyện xảy ra trong rừng cây.
Biết Bắc Thần bị người nâng đi rồi, hắn còn mừng thầm, lại có chút tiếc nuối vì tên Hoàng Hiên ngu xuẩn kia không giết được thằng khốn đó.
Nhưng mà, nghĩ đến Hoàng Hiên cũng bị hôn mê đưa đi, với tính cách của Hoàng Hiên, hắn tuyệt đối sẽ không cho qua như vậy, chỉ cần mình châm ngòi thổi gió bên tai, để tên ngu xuẩn đó đi giải quyết thằng khốn kia.
(Tự nhiên nghĩ đến mấy bà phi tử thì thầm nói xấu người ta bên tai hoàng đế =)))
Âu Nam thầm tính kế, nở nụ cười đắc ý.
Bắc Vũ Đường ơi là Bắc Vũ Đường, chờ tao xử lý xong tên ngu xuẩn kia, xem mày còn thồn thức ăn của cún cho tao kiểu gì nữa.
Giờ Âu Nam không chịu được khi nhìn hai người bên nhau, cảm thấy rất chói mắt.
Bên kia, đoàn người Bắc Vũ Đường trở về lâu đài cổ, vừa vào trong, đã bắt đầu xử lý vết thương trên người Bắc Thần.
Khi hầu gái cởi quần áo đầy bùn đất và máu loãng ra, lộ ra da thịt bên trong, mấy hầu gái đều sửng sốt.
Họ còn tưởng sẽ thấy rất nhiều miệng vết thương, nhưng mà cậu lại lành lặn không bị thương một vết nào.
"Tiểu thư, cô xem." Hầu gái Tiểu Ngọc hô.
Bắc Vũ Đường đang nói chuyện với bác sĩ, nghe tiếng hầu gái gọi, nghiêng người nhìn qua.
Thấy Bắc Thần hoàn hảo không bị thương, còn kinh ngạc hơn nhóm hầu gái, chỉ là cô kinh ngạc thầm thôi, người ngoài không nhìn ra.
Đây...!Đây là xảy ra chuyện gì?
Cô nhớ rõ trên tay cậu có không ít vết bầm tím, rách da.
Giờ lại không có một miệng vết thương, ngay cả vết bầm tím cũng không thấy.
Bắc Vũ Đường nghĩ đến một khả năng, hẳn là dị năng của cậu có tác dụng chữa trị thân thể, mới có thể khiến thân thể cậu khôi phục lại như cũ trong một thời gian ngắn.
Bắc Vũ Đường nghĩ thông suốt rồi, nói với bác sĩ gia đình, "Bác sĩ Từ, hôm nay khiến chú đi tay không rồi.
Cậu ấy không sao, máu lúc trước cháu còn tưởng là của cậu ấy, giờ xem ra là của người khác."
Bác sĩ Từ không để ý xua tay, "Không sao, chú cũng có thể kiểm tra qua cho cậu ấy."
"Không cần, cậu ấy không sao là tốt rồi."
Bác sĩ Từ là người thông thấu, nếu Bắc Vũ Đường không muốn, ông cũng không miễn cưỡng.
"Tiểu Thuý và Tiểu Ngọc, hai em tiễn bác sĩ Từ ra ngoài đi."
"Vâng, Tam tiểu thư."
Ba người đi cả rồi, Bắc Vũ Đường lập tức đóng cửa phòng lại.
Chuyện này nhất định không thể để người khác biết, nếu không Bắc Thần sẽ rất nguy hiểm.
Aizz, Boss phản diện gì đó đúng là phiền toái mà!
"Cậu thật đúng là không để người ta bớt lo." Bắc Vũ Đường thì thầm một tiếng, đứng lên, ra khỏi phòng.
Bắc Vũ Đường rời đi rồi, Bắc Thần vẫn luôn nhắm mắt thình lình mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo, không giống người vừa tỉnh lại chút nào.
Bắc Thần ngồi dậy, nhìn phía Bắc Vũ Đường rời đi, biểu cảm đen tối.
Đi xuống giường, vươn vai, cảm thấy cơ thể có một sức mạnh bàng bạc đang kích động.
Cậu cúi người nhìn xuống, toàn bộ vết thương đã biến mất.
Cậu nhìn về phía ly pha lê trên bàn, theo ý niệm của cậu, ly pha lê kia chuẩn xác bay vào trong tay cậu.
Chẳng lẽ sức mạnh đột nhiên xuất hiện trong cơ thể cậu là cách không lấy vật?
Bắc Thần thử tập trung sức mạnh vào bàn tay, sau đó, một màn khiến cậu kinh sợ xảy ra, cái ly nắm trong tay cậu giống như chạm vào thứ gì đó cực nóng, dần tan rã, cuối cùng biến mất vô tung trong tay cậu.
Bắc Thần nhìn tay mình, khiếp sợ ban đầu đã thay bằng mừng như điên.
Sức mạnh này có thể giết người trong vô hình, hơn nữa còn không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.
Bắc Thần không biết sức mạnh này còn có thể làm vật thể lớn tan rã không, chẳng hạn như: Người.
Bắc Thần bức thiết muốn thử xem sức mạnh trong cơ thể mình mạnh đến mức nào.
Cậu chọn một cái hộp gỗ lớn hơn ly pha lê, vào tay cũng nhanh chóng biến mất.
Cậu lại nhắm đến ghế dựa, nhưng mà nghĩ cái ghế đột nhiên biến mất, sẽ khiến các hầu gái trong lâu đài chú ý.
Xem ra muốn thí nghiệm trên vật thể lớn thì cần ra ngoài mới được.
Khi tiếng bước chân ngoài cửa gỗ truyền đến, Bắc Thần nằm về giường.
Cửa phòng mở ra, Bắc Vũ Đường bưng đồ ăn vào phòng.
Cô đi đến trước giường cậu, đặt đồ ăn xuống.
Bắc Thần thấy cô rất lâu chưa đi, cũng không nói gì, thầm nghi hoặc.
Bên tai truyền đến tiếng lật giấy, đôi khi nghe được tiếng nhấm nuốt đồ ăn.
Bắc Thần nghiêng đầu, hơi hé mắt thấy Bắc Vũ Đường đang ngồi đọc sách một bên, ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ nhàn nhạt phủ lên người cô, tựa như mạ một vầng sáng màu vàng kim, sườn mặt hoàn mỹ chìm trong vầng sáng đó mông lung, đẹp vô cùng.
Bắc Thần thấy vậy, không tự hiểu đã quên đi ước nguyện ban đầu, quên đi tất cả.
Trong mắt cậu chỉ còn sự tồn tại của cô.
Cô yên tĩnh ngồi bên đọc sách, canh giữ bên cạnh cậu.
Cảm giác được người để ý, được người coi trọng tốt đẹp như vậy, giống như hoa anh túc, sẽ làm người nghiện, khiến cậu muốn nắm chặt cô trong tay, không bao giờ buông ra.
Ánh mắt Bắc Thần nhìn cô nóng bỏng, mang theo chấp niệm hằn sâu trong lòng.
Bắc Vũ Đường đọc sách được nửa thì nhận ra có người nhìn mình.
Dù sao ánh mắt cậu quá có tính xâm lược, cô muốn không biết cũng khó.
Bắc Vũ Đường lại coi như không biết gì, tiếp tục đọc sách.
Thời gian dần trôi, ánh mắt kia trước sau chưa từng rời khỏi cô.
Cô muốn làm lơ sự tồn tại của cậu, nhưng mà ánh mắt cậu quá xâm lược.
Cô làm như lấy đồ ăn, rời mắt khỏi sách, hơi ngẩng đầu.
Bắc Thần thấy hành động của cô, nhắm mắt lại.
Bắc Vũ Đường cầm trái cây, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bắc Thần đang nhắm mắt, khoé môi ngậm nụ cười, mấp máy, "Sao còn chưa tỉnh chứ?"
"Bắc Thần, cậu có biết bộ dáng của cậu lúc trong rừng câu hơi khủng bố không? May mà bổn tiểu thư lớn gan, không là bị cậu doạ chắc rồi.
Nhưng mà, sao cậu lại biến thành như vậy? Tớ nghe nói, người bị quỷ nhập thì sẽ bị như vậy.
Chắc cậu không bị quỷ nhập đó chứ?"
Bắc Thần nghe cô nói, khoé môi cong lên một độ cong nhỏ khó phát hiện.
"Mai mà cậu còn chưa tỉnh, tớ sẽ mời đại sư đến xem cho cậu, trừ tà."
"Bắc Thần, nói cho cậu biết nhé, tớ không có đồng tình cậu đâu, sau này mà cậu còn hỏi mấy chuyện vớ vẩn như vậy, bổn tiểu thư chắc chắn sẽ không khách khí! Đừng tưởng cậu xỉu rồi là trốn được một kiếp.
Cậu tỉnh lại rồi, bổn tiểu thư sẽ tìm cậu tính sổ, dám nói chuyện hung dữ với bổn tiểu thư, cậu chán sống rồi hử?"
Vừa nói, Bắc Vũ Đường vừa ra tay, ngón tay trắng nõn chọc chọc mặt Bắc Thần.
Một chọc, hai chọc......
Bắc Thần không động, cảm nhận ngón tay cô chạm vào người mình, lực độ không đau chút nào, còn khiến cậu cảm thấy ngứa ngứa.
Khi cô thu tay lại, cậu cảm thấy trong lòng có chút mất mát.
"Bổn tiểu thư đối xử tốt với cậu lắm à?" Bắc Vũ Đường lầm bầm lầu bầu.
Đáy lòng Bắc Thần yên lặng trả lời một câu.
Tốt!
"Tớ mới không có đối tốt với cậu đâu, đừng có tự mình đa tình." Bắc Vũ Đường vừa nói xong, lại thì thầm một tiếng, "Coi như cậu có lương tâm, biết bổn tiểu thư đối xử tốt với cậu.
Nhưng mà, bổn tiểu thư tuyệt đối không thừa nhận đâu."
Bắc Vũ Đường lẩm bẩm lầm bầm nửa ngày, lại tiếp tục nâng sách lên đọc.
Bắc Thần không nghe được tiếng động nữa, lại trộm mở mắt ra, ánh mắt u lãnh trở nên nhu hoà dị thường, ánh mắt nhìn cô nhu tình không nói nên lời.
Cậu đã rơi vào cái lưới lớn đầy ôn nhu mà Bắc Vũ Đường dệt ra, chỉ là tình cảm đó, trong lòng cậu, đã biến thành một tình cảm khác.
Lúc kim đồng hồ chỉ 10 giờ, Bắc Vũ Đường đứng lên, nhẹ giọng nói với người trên giường, "Ngủ ngon."
Bắc Vũ Đường ôm sách rời đi, khi cô đi qua bàn học, nhìn thoáng qua bàn.
Cô nhớ lúc đi trên bàn bày hai cái ly pha lê, giờ chỉ còn một cái, ngay cả hộp gỗ ở bên cũng đã biến mất.
Xem ra trước lúc cô tới, cậu đã thử nghiệm sức mạnh của mình.
Có được siêu năng lực khủng bố như vậy, cô chỉ hy vọng cậu đừng bước lên đường xưa.
Bắc Vũ Đường không khỏi quay đầu nhìn cậu một cái, sâu trong mắt tràn đầy lo lắng.
Bắc Thần nghe được tiếng đóng cửa, xác định cô đã đi, mới ngồi dậy.
Cậu đi đến trước cửa sổ, nhìn thấy chiếc đèn sáng lên dưới đình, điểm xuyết trong bóng đêm đen như mực.
Trong đầu cậu vang lên lời Bắc Tuân từng nói.
Là đàn ông, không phải tránh sau phụ nữ, mà là đứng trước mặt em ấy, ngăn cản tất cả mưa gió cho em ấy, vì em ấy chống đỡ một mảnh trời.
Nếu không làm được như vậy, thì rời xa em ấy đi.
Câu nói này như khắc vào trong lòng, cậu chưa từng quên.
Khi đó cậu chưa có cảm giác gì nhiều với Bắc Vũ Đường, bởi vì cậu luôn cho rằng, cô chỉ lợi dụng mình mà thôi.
Đến khi cậu không còn giá trị lợi dụng nữa thì cậu đâu cần lo lắng cho sự an nguy của cô.
Nhưng mà, cậu lại nhớ kỹ câu nói của Bắc Tuân.
Ngay cả cậu cũng không hiểu lý do vì sao.
Bắc Thần cúi đầu nhìn tay mình, từ nay về sau, cậu sẽ dùng đôi tay này chống đỡ một mảnh trời cho cô.
Đôi mắt u ám lộ ra ánh sáng kiên định trong đêm tối.
-
Cổng học viện Thiên Thánh, một thân ảnh gầy yếu xuất hiện, người phụ nữ khuôn mặt tiều tuỵ, rõ ràng mới hơn 40 mà nhìn như ngoài 50.
Khi người phụ nữ đi đến trước cổng, bảo vệ ngăn bà ta lại.
"Anh trai này, tôi đến tìm con trai.
Con trai tôi học ở đây." Trương Phương nói với bảo vệ.
"Con trai chị tên là gì?" Bảo vệ cũng không thấy kỳ quái.
Tuy nơi này là trường quý tộc, nhưng vẫn còn một số con cháu bình dân học ở đây.
"Bắc Thần, con trai tôi tên là Bắc Thần."
Bảo vệ nghe tên này thì hiểu rõ, tên Bắc Thần khá nổi trong học viện Thiên Thánh.
Lúc trước vì cậu bị bắt nạt rất thảm nên thành danh, giờ là vì cậu ở bên Bắc tiểu thư mà thành danh.
"Tôi biết cậu ấy, chị chờ ở đây một lát, tôi sẽ đi gọi cậu ấy ra giúp chị." Bảo vệ cười nói.
Trương Phương liên tục gật đầu, "Được, được, cảm ơn."
Bảo vệ chậm rãi đến khu dạy học, vừa lúc đang là giờ ra chơi.
Bảo vệ tìm tới ban A của Bắc Thần, liếc mắt đã thấy cậu ngồi chính giữa.
"Bạn học Bắc Thần, bên ngoài có người tìm." Bảo vệ hô với Bắc Thần.
Bắc Thần nghi hoặc ngẩng đầu, "Ai?"
"Mẹ cậu."
Biểu cảm của Bắc Thần hơi cứng lại.
Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn cậu, chú ý biểu cảm của cậu khẽ thay đổi.
Bắc Thần đứng lên, Bắc Vũ Đường cũng đứng lên theo, cậu nghiêng đầu, "Tôi tự đi."
Bắc Vũ Đường còn chưa bước chân ra đã dừng lại, "Có chuyện gì nhớ gọi tớ."
Bắc Thần gật đầu.
Bắc Vũ Đường nhìn theo Bắc Thần đi sau lưng bảo vệ, mãi đến khi họ rời khỏi tầm mắt.
Âu Nam ngồi đằng sau ghen ghét nhìn Bắc Vũ Đường như vậy, bàn tay nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch, đáy mắt nổi lên sự ghen giét.
Trong thời gian này, Âu Nam đã nhận ra một sự thật, Bắc Vũ Đường đã thật sự không cần hắn nữa.
Cô thật sự di tình biệt luyến!
Nhận ra điều này, Âu Nam rất bực bội.
Cô gái này đã từng nói, đời này chỉ biết yêu mình hắn, kết quả thì sao, vẫn di tình biệt luyến đó thôi!
Bắc Vũ Đường cảm nhận được ánh mắt đằng sau, quay đầu, vừa lúc bắt được sự hung ác nham hiểm trong mắt Âu Nam, tuy lúc cô quay đầu, hắn đã nhanh chóng thay bằng nụ cười, nhưng vẫn bị cô bắt được.
Âu Nam mỉm cười nhìn cô.
Bắc Vũ Đường hờ hững nhìn thoáng qua, quay đầu.
Cô quay đầu rồi, nụ cười trên mặt Âu Nam lập tức bị thu về.
Cổng trường, Trương Phương nhón chân chờ mong nhìn bên trong cổng, thấy bảo vệ ra, lướt qua người hắn nhìn Bắc Thần đằng sau.
Đáy mắt bà ta có tia sáng vụt qua.
"Thần Thần." Trương Phương kích động tiến lên, nắm lấy tay cậu, đánh giá cậu từ trên xuống, "Mẹ thấy con không có việc gì cũng yên tâm."
Trương Phương chú ý đến sự thay đổi của con trai, cậu cao hơn, rắn chắc hơn, sắc mặt hồng nhuận, xem ra sống khá tốt ở chỗ thiên kim tiểu thư điêu ngoa kia.
Đáy mắt Trương Phương xẹt qua một tia sáng tăm tối.
"Thần Thần, mẹ rất nhớ con." Trương Phương âm thầm để lộ cánh tay xanh xanh tím tím của mình.
Bắc Thần liếc qua đã chú ý đến vết thương trên tay bà ta, những vết thương này là vết thương mới.
"Ông ta lại đánh mẹ?" sắc mặt Bắc Thần lạnh lùng, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh.
Trương Phương cuống quýt kéo ống tay áo xuống che đi cánh tay, khẩn trương giải thích: "Không, không có, mẹ không cẩn thận bị va thôi."
"Mẹ đừng giấu giúp ông ta, ông ta là người thế nào, chẳng lẽ con còn không biết." Mặt Bắc Thần âm trầm, "Con đi tìm ông ta."
Trương Phương vội ngăn cản, "Thần Thần, đừng đi.
Giờ con vất vả lắm mới ra được, đừng về đó.
Mẹ, hôm nay mẹ đến đây thăm con."
Bắc Thần chú ý ánh mắt bà ta lập loè, hiển nhiên là không nói thật.
"Có phải ông ta bắt mẹ tới không?"
Trương Phương sửng sốt, cuống quýt lắc đầu phủ nhận.
Bà ta như vậy càng khiến cậu tin vào suy đoán của mình.
"Ông ta lại muốn làm gì? Nếu mẹ không nói, con đi hỏi ông ta." Bắc Thần trầm mặt nói.
Trương Phương do do dự dự, cuối cùng mở miệng: "Mẹ...!Mẹ...!Trong nhà không có tiền, ông ấy bảo mẹ tới hỏi con lấy tiền."
Bà ta vừa nói xong, lại lập tức nói: "Thần Thần, con đừng để ý đến ông ấy.
Mẹ sẽ nói với ông ấy, con cũng không có tiền.
Con tuyệt đối không được đi hỏi vay Bắc tiểu thư đâu."
Bắc Thần cũng có tiền, tiền này là Bắc Vũ Đường trả công làm việc cho cậu, hoặc là bảo cậu đi làm bài tập rồi cho cậu thù lao.
Thật ra, Bắc Thần biết là cô cố ý, chỉ là muốn cho cậu mà thôi.
"Đi theo con." Bắc Thần đi đến cây ATM đối diện trường học.
Bắc Thần rút ví da ra, lấy một tấm thẻ ngân hàng ra.
Khi nhìn tấm thẻ ngân hàng kia, ánh mắt lạnh băng của Bắc Thần trở nên ôn nhu.
Cậu còn nhớ rõ, khi đó...
Cậu đang nghiêm túc học tập, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Cậu gần như không cần đoán người tới là ai, vì trong lâu đài này, chỉ có mình Bắc Vũ Đường sẽ làm vậy.
Cậu quay đầu, thấy Bắc Vũ Đường ôm một đống sách vở bài tập đi vào trong.
Cậu đứng lên, đi về phía cô, nhận chồng sách vở dày trên tay cô.
"Mệt chết tớ rồi." Bắc Vũ Đường vừa đi vừa nói, đến trước bàn học của cậu, nhìn sách cậu đang đọc dở, "Sao sách của cậu toàn mấy thứ tớ không đọc hiểu vậy?"
Cậu buông đồ xuống, trả lời: "Đây là chương trình học của đại học năm nhất.".