MAU XUYÊN NGHỊCH TẬP: BOSS THẦN BÍ, ĐỪNG TRÊU CHỌC LUNG TUNG

Tác giả: Vân Phi Mặc

Chờ rời khỏi Bắc gia rồi, sắc mặt Triệu Bảo Nhi hoàn toàn âm trầm xuống.

Lâm Tuyết Mai hào khí ban nãy, giờ ra khỏi Bắc gia, hoàn toàn xìu xuống, "Bảo Nhi, giờ chúng ta nên làm gì?"

Triệu Bảo Nhi nhìn thoáng qua Bắc gia, lạnh lẽo nói: "Về trước."

Cô ta hiểu rõ, giờ muốn lấy được tiền từ Bắc gia khó vô cùng. Cô ta nghĩ tới bốn người Cố Mộng Ninh, gọi điện thoại qua, chẳng những không vay được tiền, còn bị nhục nhã một trận.

Triệu Bảo Nhi lại nghĩ tới Kỳ Dã, Kỳ Dã nhận được điện thoại của cô ta, cắt ngay không thèm do dự.

Triệu Bảo Nhi gọi mỗi người một lần rồi, nếu không phải không nhận, thì chính là cười nhạo, tức đến mức đập điện thoại xuống đất.

Lâm Tuyết Mai nhìn con gái đang trong cơn thịnh nộ, rụt cổ lại: "Bảo Nhi, ăn cơm trước đi."

Triệu Bảo Nhi hung ác nhìn bà ta, "Ăn cái gì mà ăn? Đều tại bà, nếu không, tôi phải đi cầu xin người ta à?!"

Lâm Tuyết Mai bị mắng cũng không dám cãi, chỉ có thể lấy lòng, "Mẹ đảm bảo sẽ không có lần sau."

"Nếu còn lần sau, chúng ta đều phải uống gió Tây Bắc!" Triệu Bảo Nhi lạnh lùng nói "Đi ra ngoài!"

Sau khi Lâm Tuyết Mai đi rồi, di động Triệu Bảo Nhi vang lên, nhìn dãy số đang nhấp nháy, Triệu Bảo Nhi hơi khựng lại.

"Có hứng thú hợp tác không?" Bắc Vũ Đường đứng trong tổng bộ tập đoàn Phượng thị, nhìn những người nhỏ như điểm đen phía dưới, chậm rãi hỏi.

"Có." Triệu Bảo Nhi biết mình có cơ hội. Từ 1000 vạn lần trước, có thể thấy đối phương là người giữ chữ tín.

Lần hợp tác lúc này, đối với Triệu Bảo Nhi mà nói, là đưa than ngày tuyết.

"Tôi muốn cô lấy được tài liệu của Kỳ gia và Công ty kỹ thuật Khoa học nước M từ tay Kỳ Dã."

Không đợi Triệu Bảo Nhi mở miệng, Bắc Vũ Đường đã nói thẳng, "Cuối tuần này Kỳ Dã sẽ tới hội sở Hưng Hân. Hẳn cô còn chưa biết, Kỳ Dã đính hôn với Đại tiểu thư Âu Dương gia."

Triệu Bảo Nhi là người thông minh, chỉ một điểm đã thông thấu. Cô ta cần thừa dịp Kỳ Dã đến hội sở Hưng Hân, quay được video mình và Kỳ Dã **, lấy nó để uy hϊế͙p͙ Kỳ Dã, để mình ở lại bên người hắn, sau đó trộm tư liệu.

"Giá giống lần trước." Bắc Vũ Đường hào phóng nói.

Dù sao tiền cuối cùng vẫn về túi mình. Cô không đau lòng tẹo nào cả.

"Được."

Vài ngày sau, Triệu Bảo Nhi quả nhiên ở lại bên Kỳ Dã, làʍ ȶìиɦ nhân của hắn, lấy toàn bộ cơ mật thương nghiệp của Kỳ gia, bán qua tay cho Bắc Vũ Đường.

Triệu Bảo Nhi cũng từng nghĩ đến việc làm thiếu phu nhân Kỳ gia. Nhưng cô ta hiểu, dù Kỳ Dã đồng ý, Kỳ gia cũng tuyệt đối không tiếp nhận cô ta, còn không bằng nhân cơ hội này vớt tiền trêи người Kỳ Dã.

Cô ta là một người thực dụng, đặc biệt là sau khi mất chỗ dựa Bắc gia, cô ta càng coi trọng tiền tài.

Một năm này, xã hội thượng lưu xảy ra rất nhiều chuyện, trong đó có chuyện Đương gia Phượng gia và Đại tiểu thư Bắc gia giải trừ hôn ước. Chuyện này có thể nói là một viên đá gợi ngàn tầng sóng.

Vốn ngoại giới cho rằng Bắc gia sẽ dựa vào Phượng gia mà nâng cao một bước, nào biết hai nhà vậy mà lại giải trừ hôn ước. Khi mọi người chờ Bắc gia bị chê cười, cao tầng Bắc gia lộ ra thông tin Bắc gia đầu tư ở châu Âu thất bại, mấy hạng mục liên tiếp bị Phượng thị cướp mất, lập tức tạo nên chấn động.

Bắc gia lập tức thông báo làm sáng tỏ đó là bịa đặt, nhưng rất nhanh, có người thả ra những tin tức bất lợi với Bắc gia, cổ phiếu Bắc gia bị tuôn hết ra ngoài.

Có người ác ý nói Bắc Vũ Đường là tai tinh, mang Bắc gia đến diệt vong. Trêи mạng lại xuất hiện một tấm ảnh, rõ ràng là Triệu Bảo Nhi lộ tin tức cho đối thủ của Bắc gia.

Tấm ảnh đó là Bắc Dật Phong đăng lên, y không muốn Vũ Đường lại phải chịu những tội mà cô không làm. Sớm tại lúc mấy đơn hàng đều thiệt hại lớn, họ đã bắt đầu tra, nhưng trăm triệu lần không ngờ rằng, vấn đề xuất hiện vì người họ thân nhất bán đứng.

Lúc đó Triệu Bảo Nhi vẫn còn là con gái Bắc gia, vậy mà đã mang Bắc gia đi bán.

Triệu Bảo Nhi nhìn Bắc gia bị huỷ, vui vẻ không thôi. Từ sau khi cô ta và Bắc gia xé rách da mặt, Bắc gia luôn gây phiền toái cho cô ta và Lâm Tuyết Mai, đặc biệt Lâm Tuyết Mai còn bị chỉnh rất thảm.

Cô ta may mắn có Kỳ Dã bảo vệ, nên không xui xẻo như Lâm Tuyết Mai.

Giờ Bắc gia bị như vậy, cô ta rất vui vẻ.

Bắc gia vay tiền ngân hàng, toàn bộ ngân hàng đều từ chối. Bắc An Quốc biết, việc này là có người giở trò sau lưng.

Người này là ai, không cần nói cũng đoán được một vài.

"Cần con đi cầu anh ấy không?" Bắc Vũ Đường nhìn hai người Bắc An Quốc và Bắc Dật Phong.

Khi Bắc gia gặp phải tình huống sắp đóng cửa, Bắc Vũ Đường tự phát đứng ra, ánh mắt sáng ngời nhìn bọn họ.

Bắc Dật Phong hơi động, đáy mắt hiện lên giãy giụa.

"Không cần." Bắc Dật Phong mở miệng nói.

Nếu Vũ Đường có trọng lượng trong lòng Phượng Minh, anh chắc chắn sẽ không ra tay. Nếu đã ra tay, vậy có nghĩa là, tất cả những gì lúc trước đều dùng để mê mắt họ thôi.

Nếu đã vô dụng, y tuyệt đối không để em gái đi tự rước lấy nhục. Vì chuyện giải trừ hôn ước, cô đã bị thương một lần rồi, y không muốn cô lại bị thương.

"Em đi cầu anh ấy, có lẽ có thể làm anh ấy thay đổi chủ ý, thả cho chúng ta một con ngựa." Bắc Vũ Đường tiếp tục nói.

Bắc Dật Phong duỗi tay ôm vai cô, nói với cô, "Đây là chuyện của đàn ông Bắc gia. Em và mẹ chỉ cần đứng sau anh và ba là được. Dù bây giờ mất đi công ty, nhưng chỉ cần chúng ta còn, một ngày nào đó chúng ta có thể dựa vào đôi tay mình đứng lên một lần nữa."

Cô đã chịu bao nhiêu khổ như vậy, về nhà cũng không hưởng thụ hạnh phúc được bao lâu, sao có thể để cô đi chịu tội một lần nữa được.

Lòng Bắc Vũ Đường rung động.

Giờ khắc này, cô cảm nhận được ấm áp từ Bắc Dật Phong, ấm áp của người nhà. Y mở cánh tay, giống như mở cánh chim, bảo vệ cô bên y.

Mặc kệ bên ngoài dãi nắng dầm mưa, đều có y che chở. Cô chỉ cần dựa vào y, an ổn ngốc là được.

Một khắc đó, cô cuối cùng cũng tìm được thứ nguyên chủ kiếp trước luôn tìm kiếm.

Bắc Vũ Đường nhìn y, đáy mắt lạnh lẽo hơi thay đổi, thân mình bỗng nhẹ đi, nháy mắt đó, cô cảm thấy đồ vật luôn áp lên mình đã rời đi.

Cô biết, đó là tàn niệm nguyên chủ lưu lại trong thân thể này, chấp niệm muốn được người nhà che chở.

Giờ khắc này, cô ấy cuối cùng cũng cảm giác được.

Trong lòng Bắc Vũ Đường ngũ vị tạp trần, một giọt nước mắt không tiếng động chảy xuống.

Giọt nước mắt này, không phải cô, mà thuộc về nguyên chủ.

Bắc gia đau khổ chống đỡ một tháng, cuối cùng tuyên bố phá sản. Một tháng này, cô lẳng lặng nhìn Bắc An Quốc và Bắc Dật Phong bận rộn vì công ty, nhìn mẹ Bắc mỗi ngày đều u sầu đầy mặt.

Nhưng họ lại chưa từng lộ ra trước mặt cô.

Bọn họ rất bình tĩnh dọn ra khỏi biệt thự Bắc gia, rất bình tĩnh dọn vào một căn phòng thuê nhỏ.

Lúc mọi người còn chưa kịp thổn thức xong khi Bắc gia huỷ diệt, Kỳ gia đã nối gót theo sau. Kỳ gia huỷ diệt rất nhanh, không hề dự báo trước, phá sản rồi còn nợ trăm triệu.

Bắc gia và Kỳ gia huỷ diệt, trong đó đều có bóng dáng Triệu Bảo Nhi, hai nhà tất nhiên không tha cho cô ta.

Triệu Bảo Nhi rất thông minh, chuẩn bị trốn ra nước ngoài. Cô ta kiếm được không ít tiền từ tay người thần bí kia, cũng đủ để cô ta sống ở nước ngoài tiêu xài.

Khi Triệu Bảo Nhi đang vui vẻ tự khen mình thông minh, về đến nhà, định xem tài khoản, mới phát hiện toàn bộ tiền trong thẻ ngân hàng đã không cánh mà bay.

Triệu Bảo Nhi rất nhanh nghĩ tới Lâm Tuyết Mai, cô ta không nghĩ ra Lâm Tuyết Mai lấy tiền của mình kiểu gì, cô ta ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn bị Lâm Tuyết Mai lấy mất. Triệu Bảo Nhi tức đến mức muốn giết bà ta.

Cùng lúc đó, Lâm Tuyết Mai đang ở sòng bạc, đánh bạc xa xỉ cả đêm, lại một lần nữa nợ một khoản lớn. Khi mã tử sòng bạc tới đòi tiền, bà ta mới kinh ngạc phát hiện mình đã thua toàn bộ tiền của con gái, thậm chí còn nợ 300 vạn.

Đối mặt với một đám hung thần ác sát, Lâm Tuyết Mai liên tục nói: "Con gái tôi có tiền, tôi gọi nó tới."

Lâm Tuyết Mai nhìn dao nhỏ chói lọi trong tay họ, run rẩy lấy di động ra gọi cho Triệu Bảo Nhi. Lúc này Triệu Bảo Nhi đang nổi nóng, vừa thấy là bà ta, phẫn nộ nhấn nghe, "Bà đang ở đâu?"

"Bảo Nhi, mẹ đang ở hội sở chơi mạt chược, đêm nay mẹ về."

"Bà về ngay đây cho tôi!" Triệu Bảo Nhi cả giận nói.

"Đánh xong bàn này thì mẹ về." Lâm Tuyết Mai ngắt điện thoại. Từ đầu tới đuôi bà ta không nói câu nào bảo Triệu Bảo Nhi qua đây, nhưng bà ta biết, nó sẽ đến.

Quả nhiên, nửa giờ sau, Triệu Bảo Nhi xuất hiện ở hội sở. Cô ta vừa xuất hiện, lập tức bị mời đến sòng bạc ngầm. Triệu Bảo Nhi không phải người ngu, cũng hiểu ra mình bị Lâm Tuyết Mai lừa.

Lâm Tuyết Mai áy náy đối mặt với Triệu Bảo Nhi đang tức giận.

"Mẹ mày nợ 300 vạn, nếu hôm nay không trả được tiền, mẹ mày và mày đừng mong trốn thoát."

Triệu Bảo Nhi mặt xám như tro tàn, "Tôi không có tiền."

"Bảo Nhi, không phải con có một người bạn thường xuyên cho con tiền à? Con gọi điện cho nó, bảo nó cho con tiền." Lâm Tuyết Mai dám lấy tiền ra cả, là vì cảm thấy con gái có bạn như vậy, tuyệt đối không xảy ra được việc gì.

"Không có." Triệu Bảo Nhi giận dữ hét lên, "Tôi bị bà hại chết rồi!"

"Thật sự không lấy ra sao?"

Triệu Bảo Nhi cắn chặt môi, không nói một lời.

Mã tử dẫn đầu hiểu rõ, "Một khi đã vậy, mẹ con chúng mày ở lại tiếp khách kiếm tiền. Khi nào kiếm đủ tiền thì tha."

Triệu Bảo Nhi ra sức giãy giụa, "Tôi và bà ta không có quan hệ, các người thả tôi ra."

"Cha nợ con trả, những lời này hẳn là mày hiểu."

"Tôi không phải con gái bà ta, mẹ tôi là Lăng Nguyệt, các người không thể bắt tôi!" Triệu Bảo Nhi liều mạng giãy giụa.

Những người đó đều đã nhìn quen chuyện như vậy, cũng biết nên xử lý thế nào.

"Bang, bang, bang" mấy bàn tay liên tục, đánh Triệu Bảo Nhi đến ngốc luôn, hai má đỏ phừng.

"Thành thật đi!" Mã tử xuống tay hung hăng cảnh cáo, không hề thương hương tiếc ngọc.

"Mang chúng nó đến hội sở giải trí. Con bé này là từng là nghĩa nữ Bắc gia, hẳn sẽ có nhiều khách nhân thích." Mã tử dẫn đầu nhìn thoáng qua Triệu Bảo Nhi.

Mắt thấy mình sắp bị kéo đến nơi như vậy, Triệu Bảo Nhi luống cuống.

"Tôi đưa tiền, đưa tiền!"

Mã tử dẫn đầu vẫy tay, lập tức ngăn đám đàn em lại. Triệu Bảo Nhi lấy di động trong túi ra, trượt đến số cuối cùng trong danh sách gọi đến. Khi cô ta gọi đi, lại là số không tồn tại.

Triệu Bảo Nhi thấy những ánh mắt bất thiện kia, nhăn nhó cười, "Tôi còn số khác."

Triệu Bảo Nhi liên tục gọi mấy số, đều không tồn tại.

Thấy bọn họ dần mất kiên nhẫn, Triệu Bảo Nhi cũng hoảng lên, ngón tay run nhè nhẹ, cuối cùng nhấn gọi Lăng Phỉ.

"Ai vậy?" Lăng Phỉ không kiên nhẫn.

"Phỉ Nhi, là tớ. Cậu có thể cho tớ vay chút tiền không?" Triệu Bảo Nhi khép nép nói.

Lăng Phỉ cười nhạo một tiếng, "Cô cần tiền?"

"Đúng, tớ chỉ cần 300 vạn là được." Triệu Bảo Nhi chột dạ nói. 300 vạn, với những người đó, không là gì.

"300 vạn?! Cô nghĩ là ba đồng tiền chắc?!"

"Vậy cậu có thể cho tớ vay bao nhiêu?" Triệu Bảo Nhi lấy lòng hỏi.

"Đừng nói là 300 vạn, dù là ba đồng tôi cũng không cho cô." Lăng Phỉ không chút lưu tình nói.

"Phỉ Nhi, chúng ta là bạn tốt."

"Bạn tốt?! Từ này từ miệng cô ra thật ghê tởm. Có người bạn đẩy bạn bè vào chỗ chết như cô, tôi cũng không dám. Sao thế? Nghiện ma tuý phát tác, không có tiền? Cô qua đây làm nô ɭệ cho tôi mấy ngày, tôi vui vẻ có lẽ sẽ mua cho cô mấy bao."

"Lăng Phỉ!" Triệu Bảo Nhi tức điên.

Triệu Bảo Nhi rống xong mới phát hiện không ổn, muốn bổ cứu, đối phương đã cắt đứt điện thoại. Gọi lại, không gọi được, hiển nhiên bị xếp vào sổ đen.

Triệu Bảo Nhi gọi cho mấy người khác, người sau còn ác độc hơn người trước, làm Triệu Bảo Nhi tức tái mặt.

"Xong chưa?" Mã tử dẫn đầu dù bận vẫn ung dung.

Triệu Bảo Nhi đối mặt với đôi mắt của gã, hoảng loạn trong lòng, "Còn, còn."

Triệu Bảo Nhi tìm toàn bộ, nên tìm thì tìm hết rồi, chỉ còn số của Kỳ Dã.

Triệu Bảo Nhi hít sâu một hơi, gọi cho Kỳ Dã, nửa ngày sau, đối phương mới nghe máy.

"Ai?" giọng nói hữu khí vô lực truyền ra.

"Kỳ Dã, là em."

Kỳ Dã vừa nghe giọng Triệu Bảo Nhi, men say bay sạch, "Con tiện nhân kia, mày còn mặt mũi gọi cho tao. Mày hại Kỳ gia tao thảm như vậy, Kỳ gia tao có lỗi gì với mày? Mày bị Bắc gia đuổi, là tao che chở mày! Đồ tiện nhân mày còn dám bán đứng tao!"

"Tiện nhân!" Kỳ Dã tức giận mắng.

Sắc mặt Triệu Bảo Nhi rất khó coi, "Kỳ Dã, em biết em có lỗi với anh. Em cũng là bị buộc, em không làm như vậy, kẻ đó sẽ giết em. Em chết cũng không sao, nhưng trong bụng em còn có đứa con của anh."

Kỳ Dã nghe cô ta nói, còn tức hơn, "Con của tôi?! Cô nghĩ tôi là thằng ngu à? Muốn biến dã loại thành con tôi, tôi ngu xuẩn như thế sao? Cô thật là giống mẹ cô, tiện nữ ai cũng có thể làm chồng!"

"Kỳ Dã!" Triệu Bảo Nhi tức điên rồi.

"Chẳng lẽ tôi nói sai à? Bộ dạng đê tiện của cô lúc trước khi chơi np, tôi vẫn chưa quên đâu."

Triệu Bảo Nhi không chịu được vũ nhục nữa, ngắt điện thoại.

Khi bọn họ muốn mang người đi, Triệu Bảo Nhi vội vàng cầu xin, "Ông thả tôi đi, tôi có thể tìm cách khác kiếm tiền."

Mã tử dẫn đầu hừ lạnh, "Mang đi."

"Không cần, tôi không đi." Triệu Bảo Nhi giãy giụa, nhưng dù giãy thế nào cũng không thoát được.

Lâm Tuyết Mai và Triệu Bảo Nhi đưa đến một hội sở giao dịch quyền sắc, bọn họ không có tự do, không có tư cách chọn khách, đều là khách chọn bọn họ.

Mới đầu, Triệu Bảo Nhi có danh từng là con nuôi Bắc gia, có rất nhiều lão tổng điểm đài, sinh ý không tồi. Lâm Tuyết Mai lại không may mắn như Triệu Bảo Nhi, bà ta bị đưa đến nơi thấp kém nhất, loại người nào cũng có, nhiều nhất là biến thái.

Lâm Tuyết Mai vận khí không tốt, lần nào cũng gặp biến thái, nửa tháng ngắn ngủi, đã bị tra tấn không ra hình người.

Triệu Bảo Nhi vô ý thấy được kết cục của Lâm Tuyết Mai thì sợ hãi, không dám ghét bỏ chỗ mình đang ở nữa, không dám ghét bỏ những người đàn ông tai to mặt lớn, không dám ghét bỏ bọn họ dùng thân phận con nuôi Bắc gia nhục nhã cô ta nữa.

Cô ta muốn leo lên một ân khách để thượng vị, để gã đưa cô ta ra ngoài. Đáng tiếc, mỗi người trêи giường thì đồng ý, mặc quần áo xong sẽ không nhận.

Triệu Bảo Nhi nghiện ma tuý, cô ta muốn đi mua, nhất định phải tiếp nhiều khách hơn.

Nghỉ ngơi không tốt cộng với ma tuý ăn mòn, Triệu Bảo Nhi không còn ngăn nắp lượng lệ và bề ngoài mỹ lệ như trước, cấp bậc cô ta có thể tiếp đãi cũng giảm xuống.

Người cô ta tiếp không bao giờ chỉ còn là lão bản nhỏ nữa, mà người bán buôn nhỏ cũng có.

Mấy người Kỳ Dã và Lăng Phỉ không biết thu được tin tức từ đâu mà đến. Kỳ Dã tự mình chọn cô ta, Triệu Bảo Nhi thấy Kỳ Dã, sáng mắt. Cô ta nghĩ mình có hi vọng ra ngoài.

Cô ta hoàn toàn không chú ý quần áo Kỳ Dã đang mặc cực kỳ bình thường, sắc mặt tiều tuỵ, không còn khí phách hăng hái như trước.

"Kỳ Dã, anh đến đón em sao?" Triệu Bảo Nhi nắm chặt tay hắn, tựa như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm.

Kỳ Dã nhìn người phụ nữ sắc mặt vàng như nến, ánh mặt vẩn đục, không hề thương hại, chỉ còn hận ý, "Đón mày?! Tao tới chơi gái, mày là gái, tao là khách. Hầu hạ ông đây cho tốt, bằng không ông cho mày đẹp!"

Kỳ Dã đẩy ngã Triệu Bảo Nhi, thô lỗ xé rách quần áo của cô ta, thấy bên cạnh có dây thừng, đáy mắt hiện lên nét tà ác, dùng dây thừng trói cô ta lại.

Triệu Bảo Nhi thấy vậy, hiểu hắn muốn làm gì, lập tức kêu to, "Không cần! Không cần!"

Một giờ sau, Triệu Bảo Nhi bị tra tấn đến hơi thở thoi thóp.

Kỳ Dã đi ra ngoài, cả người thần thanh khí sảng.

Hắn giống như tìm được nơi phát tiết buồn bực trong lòng, từ đó về sau, chỉ cần có thời gian sẽ đến gọi Triệu Bảo Nhi. Mỗi lần đến đều tra tấn Triệu Bảo Nhi đến hơi thở thoi thóp.

Triệu Bảo Nhi chỉ cần nhìn thấy hắn sẽ sợ hãi, sợ hãi thủ đoạn tra tấn người của hắn.

Đối mặt với ác ma Kỳ Dã, Triệu Bảo Nhi tâm lực tiều tuỵ, chở đến lúc đám Cố Mộng Ninh bắt đầu an bày từng đợt biến thái qua, cuộc sống của cô ta trở nên nước sôi lửa bỏng.

Một tháng ngắn ngủi, Triệu Bảo Nhi già đi mười tuổi.

Triệu Bảo Nhi muốn chết, nhưng người bên ngoài trông chừng cô ta rất chặt, làm cô ta muốn chết cũng không được.

Nửa năm sau, làn da Triệu Bảo Nhi trở nên lỏng lẻo, sắc mặt vàng như nến, không còn huyết sắc. Cô ta đứng chung với Lâm Tuyết Mai, nhìn hai người còn tưởng là chị em.

Triệu Bảo Nhi vừa thấy Lâm Tuyết Mai, nhớ đến tao ngộ của mình đều là vì bà ta.

Triệu Bảo Nhi nhào lên cào cấu cắn xé Lâm Tuyết Mai, Lâm Tuyết Mai không phòng bị, cánh tay bị cắn ra một miếng thịt. Lâm Tuyết Mai ăn đau, kéo lấy mái tóc thưa thớt của Triệu Bảo Nhi.

Hai người đánh nhau trong hành lang nhỏ hẹp, không ai kéo hai người ra.

Phàm là người làm ở đây đều biết, hai người này đắc tội người không nên đắc tội, sẽ vĩnh viễn sống ở nơi không biết ngày đêm này. Nếu ai có quan hệ với hai người, sẽ có kết cục giống hai người.

"A!"

Đột nhiên, Triệu Bảo Nhi hét thảm một tiếng, hai tay che mắt mình, máu tươi đỏ lòm tràn qua kẽ ngón tay chảy xuống.

"Mẹ, mẹ không cố ý..." Lâm Tuyết Mai kinh ngạc nhìn tay mình, thần sắc kinh hoàng.

Bà ta nhìn máu tươi không ngừng chảy ra từ đôi mắt con gái, cả người đều sợ hãi.

Bà ta không cố ý, bà ta không định làm vậy.

Đúng lúc này, quản sự tới, kéo hai người đi.

Triệu Bảo Nhi từ đó mù một mắt, ngay cả như thế, người cô ta cần phải tiếp đãi vẫn nhiều như trước.

Lâm Tuyết Mai từ ngày đó, mỗi ngày gặp ác mộng, trong mộng bà ta thấy một nữ quỷ cả người đầy máu, óc văng tung toé tìm bà ta báo thù. Bà ta hằng đêm bị ác mộng tra tấn, buổi trưa một ngày, bị hù chết.

Triệu Bảo Nhi nghe tin Lâm Tuyết Mai đã chết, đôi mắt trống rỗng vô thần hơi động, cũng không nói gì, càng không chảy một giọt nước mắt.

Nếu lúc trước cô ta không bị đổi đến Bắc gia, có phải tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra không?

Nếu tiện nhân Bắc Vũ Đường kia không trở lại Bắc gia, có phải tất cả sẽ khác không? Cô ta vẫn là Công chúa Bắc gia cao cao tại thượng, là Đại tiểu thư người người hâm mộ.

Triệu Bảo Nhi hận Lâm Tuyết Mai, hận Kỳ Dã, hận Bắc gia, người cô ta hận nhất vẫn là Bắc Vũ Đường. Bởi vì cô xuất hiện, cô ta mới trở thành thế này, tất cả những tội cô ta mắc phải, đều bởi vì Bắc Vũ Đường!

Triệu Bảo Nhi bị tra tấn vô cùng vô tận, cuối cùng điên rồi.

Lúc cô ta định giết một khách nhân, bị khách nhân kia giết ngược, trong mắt tràn ngập không cam lòng.

Kỳ Dã biết tin, giống như người mất hồn.

Hắn cho rằng mình sẽ vui vẻ, nhưng không biết vì sao lòng lại trống rỗng, hắn lang thang không mục tiêu trêи đường, bất giác đi ra giữa đường, bị một chiếc xe tải lớn đâm bay, cả người ngã trong vũng máu, trước khi chết nở một nụ cười, nụ cười giải thoát.

-Bắc gia-

Bắc An Quốc, Lăng Nguyệt, Bắc Dật Phong đều gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, trong mắt tràn ngập không thể tin.

Bắc Vũ Đường và Phượng Minh đứng chung một chỗ, đối mặt với chất vấn trong mắt ba người kia, sắc mặt cô không hề biến hoá, ánh mắt đạm mạc đối diện họ, không áy náy, không chột dạ.

"Vì sao?" Bắc Dật Phong chất vấn, giọng nói hơi run.

Bọn họ không thể tin, Bắc gia họ bị huỷ diệt, hoàn toàn vì kế hoạch của người trước mặt.

Bắc Vũ Đường không đáp lại.

"Vì sao? Vì sao lại làm như vậy?" Đột nhiên, Bắc Dật Phong cao giọng.

Vì sao...

Bắc Vũ Đường cũng từng muốn hỏi bọn họ.

Vì sao rõ ràng là người thân, họ lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy.

Vì sao muốn cho cô biết cô còn có ba, có mẹ, có anh trai.

Vì sao những thứ cô luôn muốn có, luôn khát vọng có được, vốn nên thuộc về cô, mà cô lại không có được, vì sao đều ở trêи người kẻ đã cướp đi tất cả của cô.

Bắc Vũ Đường từng câu từng chữ, vô cùng rõ ràng, "Bởi vì...... Đây là các người nợ cô ấy, nợ "Bắc Vũ Đường"."

Nói xong, cô xoay người rời đi, để lại ba người Bắc gia vẻ mặt nghi vấn.

Bọn không hiểu ý cô muốn nói.

Rõ ràng cô là Bắc Vũ Đường, vì sao phải dùng "cô ấy".

Sau khi mấy người Triệu Bảo Nhi lục tục rời khỏi thế giới này, Bắc Vũ Đường cảm giác được mình cũng sẽ rời khỏi thế giới này nhanh thôi.

Cô nhìn Phượng Minh, đáy mắt cất nồng đậm không tha.

Cô không biết, lần tiếp theo họ gặp mặt sẽ là khi nào.

"Em muốn xem mặt trời mọc."

Anh đã từng muốn cùng cô ngắm mặt trời mọc, nhưng không được. Cho dù giờ anh không nhớ được toàn bộ ký ức lúc trước, cũng không sao.

Chỉ cần là anh, đã đủ rồi.

"Được."

Phượng Minh nắm tay cô, bên môi là nụ

cười sủng nịch.

Hai người lái xe đến núi Vân Đỉnh, xe bọn họ mới đi được nửa đường, Bắc Vũ Đường phát hiện sắc mặt Phượng Minh thay đổi.

"Làm sao vậy?"

"Bám chắc." Phượng Minh nói một câu, đột nhiên tăng tốc độ.

Bắc Vũ Đường nhìn qua kính chiếu hậu, thấy được ba chiếc xe, vừa nhìn đã biết là không có ý tốt.

Không cần phải nói, bọn họ tất nhiên hướng về phía Phượng Minh mà đến. Xe chạy nhanh như bay trêи đường núi gập ghềnh uốn lượn, có lúc cảm giác như không chạm đất.

Bắc Vũ Đường cố nén dạ dày đang quay cuồng, căng chặt tinh thần.

Phượng Minh đột nhiên mở miệng nhắc nhở, "Giữ chặt."

"Được." Bắc Vũ Đường nắm chặt lấy tay vịn.

Khi đến đoạn vòng, Phượng Minh đột nhiên tăng tốc, Bắc Vũ Đường thấy được xe chạy gần như dọc sát qua vực sâu.

Ba chiếc xe truy đuổi phía sau, hai chiếc xe ý thức được, muốn giảm tốc độ, nhưng không kịp, hai chiếc trực tiếp văng ra khỏi đường, rơi xuống vực. Bắc Vũ Đường nghe được hai tiếng nổ lớn phía sau, ánh lửa tận trời.

Bắc Vũ Đường nhìn qua gương chiếu hậu, trái tim treo cao cuối cùng hơi thở nhẹ. Cô nhìn Phượng Minh, người đàn ông này thật lợi hại, dường như không gì là anh không biết.

Bắc Vũ Đường không kịp cảm thấy may mắn, có một chiếc xe lại truy theo sau họ.

Mà đúng lúc này, tiếng súng vang lên.

"Họ có súng!" Bắc Vũ Đường kinh hãi.

Loại vũ khí này, Bắc Vũ Đường từng thấy, có thể nói là lợi hại hơn tất cả loại vũ khí ở nơi cô sống. Cô từng muốn học tập chế tạo nó, lại phát hiện tiêu chuẩn thế giới của mình không thể chế tạo ra súng lục.

Đây là lần đầu tiên Bắc Vũ Đường tiếp xúc gần với loại vũ khí này, cảm nhận được viên đạn xuất quỷ nhập thần bay qua người, nhìn lá sắt dày nặng lún một lỗ đạn.

Cả trái tim Bắc Vũ Đường treo trêи cổ họng.

Xe bọn họ là xe chống đạn, nếu không, bọn họ đã sớm bị bắn thành cái sàng.

Ngươi đuổi ta truy, đã đến đỉnh núi.

Tới nơi, hai người nhanh chóng xuống xe, Phượng Minh kéo Bắc Vũ Đường chạy vào rừng, người đuổi giết họ cũng truy lên.

Phượng Minh tìm kiếm, nói với Bắc Vũ Đường, "Ở lại chỗ này chờ anh."

"Được." Bắc Vũ Đường gật đầu.

Những lúc này, cô hiểu, mình chỉ liên luỵ đến anh. Nếu không có cô, anh có thể chiến đấu với những người đó.

Phượng Minh chạy về hướng ngược lại với Bắc Vũ Đường, mấy tên sát thủ truy đến, bị Phượng Minh hấp dẫn đi rồi. Chỗ Bắc Vũ Đường ở, tạm thời an toàn. Cô lập tức lấy di động ra, không có tín hiệu.

Xem ra đám người kia đã chặn tín hiệu khu vực này lại rồi, khiến họ không thể cầu cứu bên ngoài.

Bắc Vũ Đường nôn nóng chờ đợi, cô muốn biết anh sao rồi, rất muốn biết. Nhưng, cô không thể ra ngoài, cô không thể trở thành gánh nặng của anh.

Giờ khắc này, Bắc Vũ Đường đột nhiên nhận ra mình không đủ mạnh.

Mấy thế giới trước, cô luôn không ngừng hấp thu tri thức, lại quên không học vũ lực. Nếu mình có võ nghệ, giờ sẽ không cần phải nôn nóng chờ đợi ở đây, mà có thể kề vai chiến đấu với anh.

Bắc Vũ Đường quyết định, thế giới nhiệm vụ sau, chỉ cần điều kiện cho phép, nhất định phải học tập cho tốt.

Thời gian từng chút một trôi đi, thỉnh thoảng nghe được những tiếng súng đằng xa. Mỗi lần nghe tiếng súng vang, trái tim Bắc Vũ Đường đều bị nhấc lên.

Không biết qua bao lâu, nghe được có tiếng bước chân về phía mình, Bắc Vũ Đường cảnh giác, giấu mình sau cục đá, nắm chặt gậy gỗ trong tay,.

"Đường Nhi."

Nghe được giọng Phượng Minh, trái tim treo cao của Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng hạ xuống.

Bắc Vũ Đường đi ra, quan tâm hỏi: "Không bị thương chứ?" Nói xong, ánh mắt nhìn anh từ trêи xuống dưới.

"Không có."

Giải quyết những người kia rất dễ, nhưng vì đưa bọn họ đến một nơi đủ xa, làm anh phí khá nhiều thời gian.

"Vậy là tốt rồi, chúng ta về thôi."

Xảy ra chuyện như vậy, Bắc Vũ Đường cũng không còn tâm tình ngắm mặt trời mọc.

"Được."

Phượng Minh dắt tay cô, hai người đi ra bên ngoài. Lúc hai người sắp lên xe, Bắc Vũ Đường nhạy bén cảm nhận được sát ý, nháy mắt đó, cô nhìn thấy một họng súng tối om từ sau chỉ thẳng về Phượng Minh.

Bắc Vũ Đường không chút suy nghĩ lao lên, dùng thân thể che trước mặt anh.

"Phanh" Một tiếng súng vang.

Phượng Minh đang chuẩn bị mở cửa xe xoay người, thấy thân mình mềm mại của cô đang đổ về phía mình, ngực xuất hiện một lỗ máu, máu tươi không ngừng trào ra.

"Đường Nhi!"

Phượng Minh kinh ngạc lại hoảng sợ tiếp được cô, súng trong tay hướng thẳng về phía kia, bắn đến khi hết đạn.

Tay anh ấn chỗ ngực đang không ngừng trào máu của cô, đôi tay run nhẹ nhẹ, mắt đen che kín tơ máu.

"Em sẽ không sao, sẽ không sao đâu. Chúng ta còn muốn xem mặt trời mọc, chúng ta còn muốn đi vòng quanh thế giới."

Bắc Vũ Đường sờ gương mặt tuấn dật của anh, lau sạch nước mắt tràn mi của anh, "Xin lỗi, em phải lỡ hẹn rồi."

Cô cảm nhận được, sinh mệnh đang dần trôi đi.

Phượng Minh cầm tay cô, nắm rất chặt, "Không cần nói xin lỗi với anh. Anh sẽ không để em chết, sẽ không!"

"Sống cho tốt, chờ..." Chữ "em" cuối cùng nhỏ như muỗi kêu, không thể nghe thấy.

Phượng Minh gắt gao ôm cô, không buông tay, cũng không dám buông tay,

Anh sợ mình buông tay, sẽ không còn gì cả.

Chu Cẩn dẫn người chạy tới, thấy Phượng Minh đang ôm cô, không nói một lời, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất dưới chân họ.

Một tuần sau, người Bắc gia một lần nữa nhìn thấy Bắc Vũ Đường, chỉ có một bia mộ.

Bắc An Quốc, mẹ Bắc, Bắc Dật Phong đều hoàn toàn không kịp trở tay.

Bọn họ còn chưa kịp hỏi rõ ràng, trong lòng họ có oán hận, nhưng đứng trước mộ cô, nhìn nụ cười tươi đó, không còn gì cả.

Ban đêm cùng ngày, Bắc Dật Phong mơ một giấc mơ, trong mơ có cô, có cha mẹ, có Triệu Bảo Nhi, y lại giống như một người xem, nhìn cả nhà hoà thuận vui vẻ, vừa nói vừa cười, duy chỉ có một thân ảnh gầy yếu đứng lẻ loi.

Dáng người đơn bạc đứng đó, đôi mắt to nhìn họ, tràn ngập khát vọng. Nhưng là, mọi người giống như quên đi sự tồn tại của cô, cô giống như một người bị bỏ quên đứng trong góc, cô độc và hâm mộ nhìn người một nhà kia.

Bắc Dật Phong nhìn gương mặt đó, là gương mặt y quen thuộc, nhưng lại cảm thấy xa lạ.

Gương mặt đó không có trương dương, không có thong dong bình tĩnh mà y quen thuộc, chỉ có khϊế͙p͙ nhược và cẩn thận.

Bắc Dật Phong nhìn cô cẩn thận tiếp xúc với họ, nỗ lực làm tốt mọi thứ, lại luôn sai lầm chồng chất, nhưng y trong mộng, không những không nhìn ra cô bất an, nhìn ra nỗ lực của cô, trong mắt chỉ có bất mãn và nhàn nhạt ghét bỏ.

Bắc Dật Phong bị bản thân làm sợ hãi, trực tiếp tỉnh mộng. Y tỉnh lại, chỉ cảm thấy lòng tích tụ khó chịu.

Y cũng không nói giấc mộng hoang đường này cho Bắc An Quốc và Lăng Nguyệt, y không biết rằng, lúc y mơ, họ cũng vậy.

Ba người rất ăn ý, không nói lỡ cho nhau nửa lời.

Bắc Dật Phong cũng chỉ nghĩ là ngẫu nhiên, nhưng hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư đều mơ giấc mơ đó, mỗi một lần là một hình ảnh khác.

Y thấy Vũ Đường bị người trong trường cô lập bắt nạt.

Y thấy cô về đến nhà, bị mẹ bắt bẻ, bị Triệu Bảo Nhi giả nhân giả nghĩa an ủi.

Y thấy chính mình thờ ơ, thấy cha bận rộn mà xem nhẹ.

Cô bất lực chỉ có thể trộm trốn trong góc, yên lặng ɭϊếʍ vết thương của mình. Nhìn cô cuốn người, ôm chặt bản thân, thân ảnh đơn bạc, lộ ra nồng đậm cô tịch và bất an.

Mỗi lần nhìn thấy cô như vậy, trái tim y rất đau, đau lắm. Y muốn xông lên lay tỉnh chính mình ngu xuẩn đó.

Y bất lực nhìn cô đi về hướng diệt vong, nhìn sáng rọi trong mắt cô bị sự coi thường của họ mài mòn, cuối cùng chỉ còn lại tuyệt vọng.

Khi nhìn thấy Triệu Bảo Nhi nói với cô những lời đó, vạch trần âm mưu bấy năm nay.

Khi nhìn thấy cô đầy hy vọng nói cho cha, nói cho người thân như họ, nhưng không ai tin cô. Hy vọng và cứu rỗi duy nhất của cô, dưới sự trào phúng của họ, hoàn toàn dập nát.

Một khắc đó, Bắc Dật Phong cảm nhận được rõ ràng tuyệt vọng và hận ý trêи người cô.

Khi nhìn thấy cô đứng trêи mái nhà, gió lạnh thổi bay mái tóc dài của cô, đôi mắt cô trống rỗng, nhìn xe hoa chạy từ xa đến, hận ý trong mắt dần tụ lại.

Cô hận, hận mọi người!

Là họ đẩy cô vào tuyệt lộ.

Ánh mắt cô dừng trêи đoàn người đang hỉ khí dương dương đó, ánh mắt dừng trêи người Triệu Bảo Nhi, trong mắt có hận ý, nhưng sâu trong đó là nồng đậm hâm mộ.

Bởi vì thứ cô ta có được, là thứ cô luôn khát vọng, lại không chiếm được.

"Vì sao, nếu các người không thích tôi, vì sao phải đưa tôi về?"

"Vì sao, rõ ràng tôi mới là người thân của các người, các người lại không nhìn thấy sự tồn tại của tôi?"

"Vì sao, lại đối xử với tôi như vậy?"

Bắc Dật Phong xông lên phía trước, muốn lôi cô lại, muốn ngăn cản cô.

Nhưng, khi đụng đến cô, y lại trực tiếp xuyên qua.

Y nôn nóng nhìn những kẻ đang hỉ khí kia, hận không thể lay tỉnh bọn họ.

Khi nhìn cô thả người nhảy xuống, trong gió mơ hồ có tiếng nói, tràn ngập tuyệt vọng.

Nguyện kiếp sau, không còn là người Bắc gia!

"Đừng!" Bắc Dật Phong lao ra sân thượng, thân thể rơi xuống theo cô.

Khi nhìn thấy Vũ Đường nằm trong vũng máu, đến chết cũng không cam lòng, Bắc Dật Phong cảm thấy có vô số dao nhỏ chọc khoét tim mình.

"Muốn chết cũng không biết tìm chỗ khác mà chết, định ghê tởm người ta sao." Mẹ Bắc tức giận nói.

Khuôn mặt nhỏ của Triệu Bảo Nhi tái nhợt, mảnh mai rúc vào trong lòng Kỳ Dã, "Vũ Đường, cậu ấy..."

Mặt Kỳ Dã âm trầm, căm tức nhìn cô gái ngã trong vũng máu, "Không cần nhìn, loại nữ nhân âm hiểm độc ác này chết cũng đáng. Em không cần thương tâm vì người như vậy."

Bắc Dật Phong đến bên cạnh Triệu Bảo Nhi, ôn nhu an ủi, "Kỳ Dã nói không sai, đây là do cô ta gieo gió gặt bão."

......

Nghe từng câu, từng câu tru tâm của họ, nghe những người chung quanh chỉ trỏ cô, Bắc Dật Phong tức đỏ mắt, hận không thể tiến lên bóp chết bản thân kia.

Vì sao phải nói những lời tuyệt tình như vậy?

Vì sao phải đối xử với cô tàn nhẫn như thế?

Vì sao bọn họ trong mộng lại hỗn đản như vậy.

Bắc Dật Phong đau tỉnh, tròng mắt đỏ bừng, cả người cứng còng ở đó.

Đột nhiên, y nhớ tới câu cuối cùng Vũ Đường nói với họ.

"Bởi vì... Đây là các người nợ cô ấy, nợ "Bắc Vũ Đường"."

Trong nháy mắt, y nghĩ đến một khả năng.

Có lẽ, cái y gọi là mộng, cũng không phải mộng, mà là những gì Vũ Đường từng trải qua. Nếu thật sự là như thế, Bắc Dật Phong chỉ cảm thấy nó còn đáng sợ, khủng bố hơn cả những gì ác mộng mang lại thôi.

Y tình nguyện tin tưởng tất cả chỉ là ác mộng của y.

Em gái của y hạnh phúc, mà không giống trong mộng, sống thê thảm như vậy, chết thống khổ như thế.

Bắc Dật Phong ngồi xổm xuống, đôi tay thống khổ che mặt, nước mắt tràn ra từ đôi mắt đỏ đậm, chảy xuống từ đầu ngón tay, tiếng nức nở nhỏ bé vang lên trong đêm tối.

Phòng ngủ cách một bức tường, Bắc An Quốc và Lăng Nguyệt cũng tỉnh, sắc mặt hai người tái nhợt. Chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ nhìn thấy con gái rơi dập nát ngã trong vũng máu.

Từng tiếng nức nở thống khổ từ miệng mẹ Bắc phát ra.

Lăng Nguyệt không khống chế được, nói với Bắc An Quốc, "Tôi mơ thấy Vũ Đường. Con bé nhảy lầu, ngã xuống trước mắt chính mình... Vì sao tôi trong mộng lại tàn nhẫn như thế, vì sao tôi khi đó lại vô tình như thế... An Quốc, tôi thật khó chịu, lòng tôi rất khó chịu......"

Bắc An Quốc nhìn vợ khóc rống, lời nói của bà làm ông run nhè nhẹ.

Bắc An Quốc phản ứng rất nhanh, lập tức nhìn ra việc này có phần kỳ quặc, lại suy nghĩ tới lời con gái từng nói với họ, xâu chuỗi những việc này lại với nhau, ông có một suy đoán lớn mật.

Nếu thật là giống suy nghĩ trong lòng ông, vậy Vũ Đường kiếp này là trở về tìm họ báo thù.

Cuối cùng cũng hiểu vì sao cô lại huỷ đi toàn bộ căn cơ, huỷ diệt Bắc gia.

Vốn oán hận, đến không oán không hận, giờ phút này là hối hận.

Lăng Nguyệt nhìn Bắc An Quốc đỏ mắt, khựng lại, "Ông, có phải ông cũng mơ thấy không?"

Bắc An Quốc muốn nói không, cuối cùng vẫn gật đầu.

"Tôi hiểu rồi. An Quốc, tôi hiểu lời con bé nói hôm đó rồi." Lăng Nguyệt không ngốc, nhìn chồng như vậy, sao có thể không rõ. Thật ra, sớm từ lúc ngày đêm mơ thấy con gái, nhìn thấy từng chút một những hình ảnh kia, bà đã sớm nghi ngờ, chỉ là vẫn luôn cảm thấy khó tin, mãi đến khi, con gái chết trước mặt bà.

"An Quốc." Mẹ Bắc Lăng Nguyệt ôm Bắc An Quốc gào khóc, "Nó hận chúng ta, nó hận chúng ta... Chúng ta không xứng làm cha mẹ con bé, không xứng......"

Bắc An Quốc không biết nên an ủi bà thế nào, tâm tình của ông lúc này cũng rất phức tạp.

Hận, hẳn nên như thế.

Là bọn họ có lỗi với cô, không cho cô một ngày ấm áp, không cho cô một chút ấm áp.

Cô huỷ diệt Bắc gia, thậm chí huỷ diệt bọn họ, bọn họ cũng không thể oán hận.

Rõ ràng cô có cơ hội đạp họ xuống vực sâu vạn trượng, rõ ràng có thể khiến họ sống không bằng chết, nhưng cô không làm như vậy. Cô chỉ cướp đi cơ nghiệp trăm năm của Bắc gia, cướp đi vinh quang, vinh hoa phú quý của họ.

Cô chung quy vẫn mềm lòng!

Một giọt nước mắt không tiếng động lăn khỏi khoé mắt đầy nếp nhăn của Bắc An Quốc.

Từ sau ngày đó, mẹ Bắc và Bắc An Quốc tiến vào một ngôi chùa cổ trong núi sâu. Bọn họ muốn chuộc tội, càng muốn tích phúc cho con gái. Bọn họ nguyện ý dùng quãng đời còn lại làm bạn với cổ Phật, ngày đêm cầu phúc cho cô trước Phật tổ.

Chỉ nguyện kiếp sau, con gái có thể bình an hạnh phúc!

Cha mẹ đi rồi, Bắc Dật Phong chỉ dùng mấy vạn nguyên bắt đầu gây dựng sự nghiệp của mình. Từ con số không, dần mở được một công ty. Bảy năm sau, khi công ty của y gặp nguy cơ đóng cửa, người Phượng gia tới.

Người nọ mang theo một phần di sản xa xỉ, đó là do Vũ Đường đã sớm an bài tốt.

Bắc Dật Phong ôm di chúc, khóc thảm thiết, khóc như một đứa trẻ.

Chung quanh đều là công nhân của y, họ chưa bao giờ biết rằng, Boss luôn lạnh như băng cũng sẽ khóc.

Họ không biết thứ kia là gì, lại có thể làm cho Boss luôn kiên cường của họ khóc rống.

Một phần tài sản kếch xù đó, Bắc Dật Phong không động vào một đồng, dù công ty của y rất cần, dù y sắp phải đóng cửa, y cũng không động đến một đồng. Y quyên góp toàn bộ cho người nghèo, vùng núi, lấy danh nghĩa của em gái lập mấy trăm trường tiểu học cho người nghèo.

Có lẽ ông trời không muốn y lụn bại, y vượt qua được, công ty của y được cứu trợ.

Sinh ý càng làm càng lớn, nhưng y không ăn chơi đàng điếm.

Mỗi năm, y sẽ mang phần lớn tiền kiếm được đi trợ giúp trẻ mồ côi, người khuyết tật.

Mỗi năm y đều rút thời gian đi làm việc công ích, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Rất nhiều người không rõ một thương nhân thành công như y, một truyền kỳ thương nghiệp như y vì sao phải làm vậy, cuối cùng, suy đoán thành y lương thiện.

Y làm vậy, chỉ vì một người.

Lúc em ấy còn sống, không thể làm gì vì em ấy, giờ chỉ có thể dùng toàn bộ khả năng tích phúc cho em ấy.

Cùng cực cả đời!

Bình luận

Truyện đang đọc