MAU XUYÊN NGHỊCH TẬP: BOSS THẦN BÍ, ĐỪNG TRÊU CHỌC LUNG TUNG

Editor: Bạch Diệp Thảo

Bắc Vũ Đường dường như đột nhiên nhớ ra, "A, suýt thì quên tự giới thiệu. Tôi là Bắc Vũ Đường."

Chợt quay đầu nhìn về phía Kha Diệc Dương, "Em là gì của anh?"

Kha Diệc Dương đã hiểu, nói với Dương Ức Liễu, "Đường Nhi là vợ của tôi."

Dương Ức Liễu cười gượng nhìn hai vợ chồng, nhìn nụ cười trên mặt họ, cảm thấy cực kỳ chói mắt.

Ngọn lửa đố kỵ cháy trong lòng Dương Ức Liễu, ngoài mặt lại vẫn duy trì nụ cười nhu mỹ.

Biết hai người họ ở bên nhau là một chuyện, nhưng tận mắt nhìn thấy cách họ ở chung, ả lại cảm thấy trái tim mình nhói đau. Ả không nhẫn nhịn nổi nữa, nụ cười bên môi cứng đờ.

"Tôi nhớ còn có việc cần xử lý nên đi trước. Diệc Dương, ngày khác lại hẹn."

"Ừ." Kha Diệc Dương hơi hơi gật đầu.

Dương Ức Liễu xoay người, biểu tình trên mặt lập tức trầm xuống.

Khi ra khỏi văn phòng, nụ cười hoàn mỹ lại được treo lên. Viên chức trong văn phòng thấy ả đi ra, đã sớm hồi thần.

Bọn họ thật sự nhìn thấy hai bà chủ.

Dương Ức Liễu dưới sự chú mục của mọi người đi vào thang máy, khi cửa thang máy đóng lại, tươi cười của ả cuối cùng cũng không giữ được nữa.

Bắc Vũ Đường, mày nghĩ mày còn có thể đắc ý được bao lâu.

Tao thật sự đã coi thường mày!

Rõ ràng biết sự tồn tại của mình, còn có thể giả bộ vô tri. Cho dù biểu hiện của mày có trấn định, vân đạm phong khinh. Ả mới không tin, cô có thể làm được đến một bước đó.

Giờ chỉ sợ trong lòng đã đố kỵ điên rồi nhỉ.

Rời khỏi tập đoàn Kha thị, Dương Ức Liễu nhắn một tin cho Ngọc Mị.

Ả quay đầu nhìn tập đoàn Kha thị phía sau, trong mắt là ánh sáng nhất định phải có được.

Nơi này về sau chung quy là của ả.

Năm năm trước, ả có thể buông tay. Năm năm sau, ả cũng có thể lấy lại.

Bên kia, trong văn phòng Đại Boss, Bắc Vũ Đường ngồi vào sofa, thấy tên ngốc nào đó còn đứng, tức giận nói: "Mau tới đây ăn cơm."

Kha Diệc Dương ngồi đối diện cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

Bắc Vũ Đường hồ nghi nhìn hắn, "Làm sao? Trên mặt em có hoa chắc?"

"Em không tức giận sao?" Kha Diệc Dương không nhìn được hỏi.

Bắc Vũ Đường cười như không cười nhìn hắn, "Anh muốn em tức giận?"

Kha Diệc Dương lắc đầu.

"Anh xem em là loại người vô cớ gây rối à?" Bắc Vũ Đường vẻ mặt ngạo kiều nói.

"Không giống. Đường Nhi là người hiểu chuyện nhất." Kha Diệc Dương bò theo cột, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô, tựa như muốn nhìn ra gì đó.

Thấy cô thật sự không thèm để ý, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Bắc Vũ Đường nhìn thấy biểu tình chợt loé qua đó, khoé môi khẽ nhếch.

Cô mới không có ngu đến mức đi tức giận.

Cô tức giận, cãi nhau với Kha Diệc Dương, chẳng phải là như ý Dương Ức Liễu à.

Dương Ức Liễu gióng trống khua chiêng lựa chọn xuất hiện lúc này là vì cố ý để cô nhìn thấy một màn thân mật đó của ả và Kha Diệc Dương, vì ly gián tình cảm của họ.

Nếu đã biết mục đích của ả mà còn ngây ngốc nhảy vào thì đúng là kẻ ngu, mà cô lại không có ngu.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu giờ khắc này người ở đây là người thật sự yêu Kha Diệc Dương sâu sắc, chỉ sợ dù biết mục đích của Dương Ức Liễu, cũng không thể làm như không tức giận, không ngại.

Một chiêu này của Dương Ức Liễu dùng rất tốt, đáng tiếc ả gặp phải ngoại lệ như Bắc Vũ Đường.

Nguyện vọng của ả, chỉ sợ công toi rồi.

Khi Bắc Vũ Đường và Kha Diệc Dương dùng cơm, bên ngoài đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Trong diễn đàn công ty xuất hiện một tin tức.

Có người tung tin hot, Thiên kim tiểu thư tập đoàn Dương thị còn sống, hơn nữa đã về nước. Vì chứng minh độ chính xác của tin tức này, còn đính kèm thêm một tấm ảnh chụp Dương Ức Liễu ở sân bay.

Mà người trong công ty, vì chuyện nhìn thấy hai bà chủ khác nhau, cũng được xác minh.

Dương Ức Liễu "chết đi sống lại", hơn nữa còn đụng phải Bắc Vũ Đường ở trong công ty. Rất nhiều người đều hướng về văn phòng của Đại Boss, muốn biết được tin tức từ miệng họ.

Đáng tiếc, lại chẳng có ai dám nói thêm gì về chuyện này.

Bởi vì họ cũng không biết tình huống cụ thể, bọn họ chỉ nhìn thấy Dương Ức Liễu tâm tình sung sướng rời khỏi văn phòng, còn Bắc Vũ Đường và Đại Boss thế nào, cách cửa lớn văn phòng, bọn họ không biết.

"Các người nói có phải Đại Boss và bà chủ đang cãi nhau không?"

"Tám chín phần mười."

Cách nói này được phái nữ nhất trí tán thành.

Làm gì có người vợ nào biết được bạn gái mối tình đầu của chồng giống mình như vậy mà không ép hỏi, không tức giận chứ.

Đáng tiếc, cửa văn phòng Đại Boss cách âm quá tốt, dù bên trong có cãi nhau to, bên ngoài vẫn không nghe tiếng được.

Khi mọi người đều tò mò về tình huống bên trong, cửa lớn vẫn luôn đóng chặt lại mở ra. Mọi người nhất trí nhìn về phía họ, cả đám đều trộm nhìn, rất sợ hành động của mình khiến mình bị tai bay vạ gió.

Kha Diệc Dương một tay cầm hộp đồ ăn, một tay nắm Bắc Vũ Đường, hai người giống như ngày xưa ra khỏi văn phòng. Thần sắc bọn họ như thế, Đại Boss vẫn dùng ánh mắt chết chìm người không đền mạng nhìn Bắc Vũ Đường.

Khi Bắc Vũ Đường đi vào thang máy, Kha Diệc Dương cũng vào theo.

"Sao anh lại vào?"

"Đi cùng em." Kha Diệc Dương nghiêm trang nói.

Bắc Vũ Đường không từ chối.

Hai người đứng sóng vai nhau, thỉnh thoảng cửa thang máy mở ra. Người bên ngoài thấy Kha Diệc Dương và Bắc Vũ Đường trong thang máy, trực tiếp sững sờ ở đó, khi cửa thang máy khép lại vẫn còn chưa tỉnh táo lại.

Chỉ chốc lát, thang máy lại ngừng ở tầng 18.

Bên ngoài mấy công nhân đang nói cười, vừa bước một chân vào, nhìn về phía trên, cả kinh không biết nên thu chân hay bước vào.

Cuối cùng bọn họ yên lặng kéo chân khác vào trong thang máy, năm người đứng trước Bắc Vũ Đường và Kha Diệc Dương.

Mấy người cảm thấy lưng như bị châm, cả đám đều ngoan ngoãn không nói câu nào.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ, Đại Boss lại không đi thang máy chuyên dụng. Bà chủ không thích đi thang máy chuyên dụng thì họ biết, nhưng Đại Boss không thích chen chúc với người khác, giờ lại chen với họ thì lại không bình thường rồi.

Đúng lúc này, cửa thang máy lại mở ra.

Bốn người nữa tiến vào, bốn người kia vì có năm người ngăn, cũng không chú ý tới Đại Boss và Bắc Vũ Đường đang đứng trong góc thang máy, ríu rít trò chuyện, mà đề tài họ nói, không khéo lại đúng là đầu đề hôm nay.

"Bạn gái chính quy của Đại Boss đã trở lại, các cậu nói ngụy chính cung nương nương sẽ thế nào?"

"Còn cần phải nói sao, khẳng định là bị bạn gái chính quy đá. Tôi nghe nói, lúc trước Đại Boss rất yêu Dương Ức Liễu. Ngay cả chính cung nương nương bây giờ chẳng phải cũng giống thế sao, nếu không phải yêu thảm cô ta, sao có thể có chuyện như thế được."

Năm người đứng trước Bắc Vũ Đường và Kha Diệc Dương nghe bốn người kia nói chuyện, mồ hôi lạnh ứa ra.

Năm người họ đứng ở giữa, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Bốn người kia nói chuyện hăng hái thực sự, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt năm người kia đang không ngừng cho mình.

Mà Bắc Vũ Đường đứng trong góc nghe họ nghị luận, lông mi hơi nhếch, âm thầm nhìn Kha Diệc Dương.

Kha Diệc Dương nghe mấy người nghị luận, sắc mặt trầm xuống.

"Vậy chính cung nương nương kia không phải quá thảm rồi sao."

"Có gì mà thảm chứ, đến lúc đó chắc chắn Đại Boss sẽ cho cô ta một bút phí phụng dưỡng xa xỉ."

"Dương Ức Liễu và Bắc Vũ Đường tuy tướng mạo tương tự, nhưng gia thế và bằng cấp của Dương Ức Liễu tốt hơn. Dương tiểu thư và Đại Boss càng xứng đôi." Cô gái mặc đồ màu hồng hoàn toàn coi thường Bắc Vũ Đường.

"Đúng vậy, đúng đúng. Bọn họ mới là trai tài gái sắc."

"Bắc Vũ Đường học đại học hạng ba, gia thế bình thường, có thể gả cho Boss là đi vận cứt chó, bay lên cành cao biến thành phượng hoàng." Cô gái đồ hồng kia tiếp tục trào phúng.

Nghe tới đây, đôi mắt u ám của Kha Diệc Dương cháy lên ngọn lửa giận.

Hắn chán ghét nghe họ nói cô như thế.

Tưởng tượng đến tất cả mọi người đối xử với cô như thế, bàn tay đang nắm tay Bắc Vũ Đường không tự giác nắm chặt, dường như muốn truyền cho cô một tin tức nào đó.

Bắc Vũ Đường ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Mục đích hắn đi cùng cô xuống tầng hôm nay là gì, Bắc Vũ Đường đã hiểu.

Nguyên nhân vì hiểu tâm ý của hắn, nên cô không từ chối, chỉ là không ngờ lại có một phân cảnh xuất sắc như vậy.

Kha Diệc Dương đang định lên tiếng, Bắc Vũ Đường đã cho hắn một ánh mắt.

Kha Diệc Dương nhịn lửa giận trong lòng xuống, mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm bốn người kia.

Năm người đứng giữa chỉ cảm thấy sau lưng mình bị kim châm, càng là cảm nhận được một cỗ khí lạnh ập tới họ, hơi thở áp lực đó làm năm người chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Năm người thật sự hận không thể đào hầm ngầm mà chui vào, nhắm mắt làm ngơ.

Bọn họ cầu nguyện trong lòng để bốn người kia mau câm miệng, nhưng mà dường như ông trời không nghe được lời cầu nguyện của họ, bốn người kia vẫn say sưa như trước.

"Giờ tôi rất tò mò, hai người họ gặp mặt có xảy ra đại chiến hay không?"

"Người trong văn phòng của Đại Boss kia quá nghiêm túc, không moi được tin hot."

"Không cần phải nói, chính cung nương nương chắc chắn ăn rất nhiều dấm, cáu kỉnh với Đại Boss."

"Thật ra tôi cảm thấy Bắc Vũ Đường rất đáng thương. Luôn bị coi là thế thân của Dương Ức Liễu, giờ vị kia trở lại, lại phải đổi chỗ, ngẫm lại cũng thấy uỷ khuất thay." Cô gái kia che miệng cười nói, nói là uỷ khuất cho cô, nhưng ngữ khí và biểu tình lại hoàn toàn là vui sướng khi người ta gặp hoạ.

"Ai, xưa nay đều chỉ thấy người mới cười, đâu ai thấy người xưa khóc." Một người khác cũng cười nói theo.

Đúng lúc này, thang máy "đinh" một tiếng, năm người kia thấy mình đến nơi rồi, không hẹn mà cùng lộ ra kinh hỉ. Mấy chục giây ngắn ngủi đối với họ như là mấy thế kỷ vậy.

Năm người cũng không dám ở lại đây lâu thêm một giây nào nữa, vội vàng lách qua bốn người kia ra ngoài, đi nhanh như ma đuổi vậy.

Cô gái mặc đồ hồng nhìn năm người kia xông thẳng ra ngoài, bất mãn nhíu mày, oán giận, "Mấy người này làm sao thế, vội vàng đi đầu thai à, đụng phải người ta cũng không biết xin lỗi."

"Được rồi, được rồi, Tiểu Tuyết đừng giận. Tức giận với những người này không đáng. Không phải cậu..." Người kia vừa nói, cuối cùng cũng nhìn thấy hai người đứng trong góc, những lời định nói đều bị nghẹn ở cổ họng.

"Không phải cái gì?" Cô gái tên Tiểu Tuyết thấy người kia mãi vẫn không nói tiếp, không khỏi nhìn lại, thấy người kia đang hoảng sợ nhìn về phía sau.

Cô ta cũng nhìn về sau, đôi mắt trợn lên.

Hai người còn lại cũng thấy được Đại Boss và Bắc Vũ Đường ở phía sau.

Bốn người đứng thẳng bất động ở đó, đầu óc trống rỗng.

Họ đã hiểu vì sao năm người kia lại hoảng sợ bỏ chạy.

Sắc mặt bốn người trắng xanh nhìn hai người, đối mặt với ánh mắt lãnh lệ của Đại Boss, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh.

"Đinh" cửa thang máy lại một lần nữa mở ra.

Người đứng ngoài cửa thang máy đột nhiên nhìn thấy tình hình trong thang máy, bước chân hơi ngừng lại. Bọn họ chỉ cảm thấy không khí trong thang máy cực kỳ quỷ dị, hơi thở quỷ dị đó làm họ không dám đi tiếp vào trong.

Bốn người kia muốn đi, nhưng đôi chân lại nặng tựa ngàn cân, làm họ không thể dịch bước.

Người bên ngoài thang máy không ai dám tiến lên, trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại.

Khi thang máy đi xuống, mấy người bên ngoài không tự giác ôm ngực.

"Ánh mắt của Đại Boss thật là khủng khiếp, giống như là muốn ăn thịt người vậy."

Mấy người còn lại cũng gật đầu đồng ý.

"Bốn người kia làm cái gì mà để Đại Boss giận như thế?" Có người không nhịn được hỏi.

"Ai biết được."

"Aizz, bốn người kia thảm rồi."

Lần này thang máy không ngừng lại, một đường đi thẳng xuống tầng 1.

Kha Diệc Dương và Bắc Vũ Đường đi thẳng qua người bốn người kia, ra khỏi thang máy.

Khi mấy người nghĩ mình tránh được một kiếp, lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền vào trước khi cửa thang máy đóng lại.

"Ngày mai các người không cần tới đây làm việc."

Bốn người trừng mắt, như chết cha chết mẹ nhìn bóng dáng hai người đi xa.

Hai người đi tới cửa, Kha Diệc Dương vẫn nắm chặt tay cô như trước, ánh mắt chấp nhất và kiên định nhìn cô.

"Anh sẽ không buông em ra, không bao giờ." Kha Diệc Dương vô cùng trịnh trọng hứa hẹn.

Bắc Vũ Đường nhìn hắn, "Ừ."

Kha Diệc Dương dường như hơi bất mãn với phản ứng bình tĩnh đến lãnh đạm của cô, hoặc phải nói là hoảng hốt. Hắn luôn cảm thấy có chỗ nào sai sai, nhưng lại không thể nói ra, đáy lòng luôn bất an.

Kha Diệc Dương nâng tay, ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, dường như chỉ có vậy mới có thể xoá được nôn nóng và bất an trong lòng.

Kha Diệc Dương đã bất chấp nhưng mặt khác, bất chấp đây là đại sảnh công ty, bất chấp nhưng người lui tới, làm lơ ánh mắt của những người chung quanh.

"Đồng ý với anh, đừng rời khỏi anh." Giọng nói trầm thấp, tựa như đang khẩn cầu.

Bắc Vũ Đường tuỳ hắn ôm, nửa ngày sau, mới sâu kín nói: "Quân không phụ khanh, khanh định không phụ quân."

"Không bao giờ."

Mấy em gái tiếp tân không nhịn được mà chụp trộm một tấm. Nhìn Đại Boss khẩn trương vì bà chủ như thế, các cô ấy đều cảm thấy dù Dương Ức Liễu trở về cũng không thể đuổi cô đi.

Chờ đến khi Bắc Vũ Đường rời đi, Kha Diệc Dương lạnh mặt đi vào thang máy chuyên dụng.

Thang máy vừa đến tầng 28, Kha Diệc Dương lạnh lùng ra lệnh cho phòng thư ký, "Thông báo cho toàn bộ tổng giám đốc các bộ phận, mười phút sau đến phòng họp chờ tôi."

Người trong văn phòng đều rùng mình trong lòng, một đám nhanh chóng phát thông báo.

Bọn họ cảm nhận được, toàn bộ công ty sắp phải đối mặt với bão tố, mà tâm bão chính là Đại Boss.

Hội nghị cùng ngày kết thúc, toàn bộ lãnh đạo cấp cao đều ủ rũ cụp đuôi trở về bộ phận của mình, không hẹn mà cùng triệu tập toàn bộ nhân viên của bộ phận tới mà răn dạy. Chiều hôm đó công ty ban hành một thông báo.

Cấm công nhân nói những chuyện không liên quan đến công việc trong lúc làm việc.

Đoàn người đều là người thông minh, vừa nhìn thông báo mới nhất đã biết là nhằm vào chuyện Dương Ức Liễu và Bắc Vũ Đường lần này.

Đồng thời, họ cũng biết Đại Boss cùng ngày đuổi việc bốn nhân viên của bộ kế hoạch.

Những chuyện xảy ra liên tiếp, toàn bộ công ty không ai dám nghị luận về chuyện tư của Đại Boss nữa.

Ngọc Mị tranh thủ thời gian gọi điện cho Dương Ức Liễu.

"Chị Dương, việc lớn không tốt."

Dương Ức Liễu nghe cô ta cẩn thận như thế, mày không tự giác nhíu lại, "Lại xảy ra chuyện gì?"

"Công ty vừa mới ra lệnh cấm mọi người bàn tán về chuyện Bắc Vũ Đường."

"Cái gì?!" Dương Ức Liễu đứng bật dậy, trong mắt chỉ có không thể tin tưởng.

"Chúng ta chỉ sợ không thể dùng dư luận để đả kích cô ta nữa." Ngọc Mị nhắc nhở.

Dương Ức Liễu thở phì phò, toàn bộ cảm xúc đều rối loạn không yên, "Tôi biết rồi."

Dương Ức Liễu ngắt điện thoại, tức giận ném di động trong tay xuống đất.

Vì sao hắn lại bảo vệ Bắc Vũ Đường đến mức này!

Khi họ còn ở bên nhau, hắn chưa từng làm được vì ả đến bước này.

Giờ hắn lại vì con bé kia mà làm được!

Vì sao, nó có tư cách gì!

"A!" Dương Ức Liễu điên cuồng hét lên một tiếng, một tay quét toàn bộ đồ vật trên bàn trang điểm xuống, tuỳ tay cầm lấy đồ mà ném, chỉ một chốc lát, căn phòng đã trở nên hỗn độn.

"Bảo bối, con làm sao thế?" Mẹ Dương đi lên trước, ngăn lại hành vi điên cuồng đập đồ của ả.

Dương Ức Liễu gục trên vai mẹ Dương mà khóc thút thít, "Mommy, tiện nhân Bắc Vũ Đường kia cướp Diệc Dương rồi, nó đoạt anh ấy đi rồi. Mommy, con không thể không có anh ấy, anh ấy là người chồng con nhìn trúng, là của con!"

"Liễu Liễu ngoan, không khóc, không khóc. Diệc Dương chỉ coi nó thành thế thân của con, con mới là người nó yêu." Mẹ Dương chẳng để bụng.

Dương Ức Liễu vội vàng lắc đầu, "Không phải, mommy, hôm nay con đi tìm Diệc Dương, nhưng anh ấy lại xa cách con. Trước kia anh ấy sẽ không đối xử với con như vậy."

"Con phải làm gì bây giờ? Con không thể mất đi anh ấy!"

Mẹ Dương thấy con gái thương tâm như vậy, đau lòng vô cùng, bà ta nhẹ nhàng vỗ về, "Mommy sẽ không để con mất nó."

"Mommy định làm gì?" Dương Ức Liễu kỳ vọng nhìn bà ta.

Mẹ Dương nhìn con gái bảo bối của mình, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt ả, "Mommy sẽ gặp Bắc Vũ Đường nói chuyện một lần. Nó là người thông minh, hẳn sẽ biết làm thế nào mới có lợi cho nó."

Dương Ức Liễu hồ nghi nhìn bà ta, "Cách này có tác dụng không?"

"Có hay không, phải thử mới biết. Con phải tin mommy." Mẹ Dương ôn nhu trấn an.

Dương Ức Liễu ngoan ngoãn gật đầu, chợt nhớ tới cái gì, hầm hừ nói: "Mommy, mẹ có biết hôm nay nó đối xử với con thế nào không? Nó cố ý châm chọc con, lấy tư thái người thắng coi thường con."

Nói đến chuyện lúc trưa, vẻ mặt Dương Ức Liễu lại trở nên dữ tợn.

Mẹ Dương nhíu mày.

"Nó chỉ là thế thân, không có con, làm sao nó có thể trở thành Kha phu nhân." Dương Ức Liễu oán hận nói.

Bình luận

Truyện đang đọc