Tác giả: Vân Phi Mặc
"Ta nên về thôi." Cố Phiên Nhiên dịu dàng nói với Cổ Phàm Chi.
Cổ Phàm Chi nắm lấy tay ả, đi thẳng ra ngoài.
"Không gặp cũng thế."
Khi tới cửa, Cố Phiên Nhiên dừng bước, nói với Cổ Phàm Chi, "Điện hạ, ngài nên qua đi. Dù họ có nói gì, họ đều là huynh đệ của chàng. Hoàng thượng hy vọng huynh đệ chàng hòa thuận. Nếu chàng lộ vẻ bất hòa với họ, Hoàng thượng chắc chắn sẽ thất vọng về chàng. Chuyện này bất lợi cho chàng."
Cổ Phàm Chi nghe ả suy nghĩ cho mình, vừa ấm lòng, vừa cảm động.
"Nhưng nàng lại chịu ủy khuất."
"Ta không ủy khuất. Phiên Nhiên sợ mình liên lụy chàng. Nếu thật là vậy, Phiên Nhiên có chết cũng không trốn được tội." Cố Phiên Nhiên dịu dàng nói.
"Nhiên Nhiên." Cổ Phàm Chi cảm động lắm, đôi mắt tràn đầy nhu tình.
"Đi thôi. Ta ở bên ngoài chờ chàng." Cố Phiên Nhiên cổ vũ hắn quay lại.
"Chờ bên ngoài thì buồn lắm, nàng về trước đi, ở nhà chờ ta về." Cổ Phàm Chi săn sóc dặn.
Cố Phiên Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.
Cổ Phàm Chi về phòng, Cố Phiên Nhiên thì lang thang vô định trong đình viện u tĩnh, thưởng thức nắng ấm thoải mnái sau giờ ngọ.
"Cố tiểu thư."
Một giọng nữ tử trung niên bỗng vang lên phía sau.
Cố Phiên Nhiên xoay người, thấy người tới là một nữ tử trung niên hơi lớn tuổi mặc tơ lụa, nhìn qua đã đoán được lai lịch không nhỏ.
"Xin hỏi ngươi là?"
"Lão nô phụng mệnh chủ tử, mời cô nương tới một chỗ." Nữ tử trung niên có vẻ khách khí, thật ra lại rất bá đạo.
Khí độ của bốn người theo phía sau nữ nhân, còn cả ánh mắt kiêu căng họ nhìn mình, tất cả đều lộ ra một thông tin: Chủ tử của họ lai lịch không nhỏ.
"Không biết chủ nhân ngươi là ai?" Cố Phiên Nhiên thoáng lùi ra sau hai bước.
"Cô nương đi là biết."
Cố Phiên Nhiên đã nhìn ra, nếu ả không đi, họ sẽ cưỡng chế ả đi.
"Có thể để ta báo cho hạ nhân một tiếng trước không, nếu không thấy ta, họ lại lo lắng." Cố Phiên Nhiên từ tốn nói.
"Cô nương yên tâm, sẽ có người nói với hạ nhân nhà ngươi. Cô nương chỉ cần đi theo lão nô là được."
Cố Phiên Nhiên lúc này không thể từ chối, ả chỉ có thể đồng ý.
"Được rồi."
Vậy thì tốt hơn để họ cưỡng chế trói đi qua.
"Mời."
Cố Phiên Nhiên bị mời lên xe, xe nhanh chóng tiến vào trong thành, hướng về nơi quyền lực nhất thành Trường An. Sau khi tiến vào cửa cung, Cố Phiên Nhiên đã xác định được người mời mình tới lần này là ai.
Mama nói với Cố Phiên Nhiên, "Ngươi chờ bên ngoài."
Cố Phiên Nhiên gật đầu.
Mama tiến vào trong điện, ở ngoài điện không có gì che nắng, Cố Phiên Nhiên chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nóng hầm hập. Nơi này là Hoàng cung, không phải nơi ả có thể tùy ý đi lại.
Cung nhân lui tới thấy ả, cũng chỉ coi như không nhìn thấy, vội vàng tới lại vội vàng đi.
- Trong điện-
"Nương nương, đã phơi một canh giờ, có cho nàng ta vào không?"
"Để nàng ta tiếp tục phơi." Tiêu quý phi lạnh lùng nói.
Dám câu dẫn con bà, tiểu tiện nhân này đúng là to gan.
"Nương nương, nếu lát nữa Tứ hoàng tử về phủ mà không thấy nàng ta, sợ là sẽ tìm tới." Ma ma nhắc nhở.
Tiêu quý phi trầm ngâm một lát, "Cho nàng ta vào đi."
Một tiểu cung nữ nhanh nhẹn ra ngoài điện, tới trước mặt Cố Phiên Nhiên, "Nương nương bảo đi vào."
Cố Phiên Nhiên theo tiểu cung nữ tiến vào trong điện.
Một nữ tử ung dung hoa quý, khí độ bất phàm ngồi chính giữa điện, Cố Phiên Nhiên quỳ xuống hành lễ.
"Dân nữ Cố Phiên Nhiên tham kiến Quý phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an."
Tiêu quý phi ngồi ngay ngắn ở đó, không lên tiếng, dường như không nghe thấy lời ả nói.
Cố Phiên Nhiên hiểu rõ trong lòng, bà đang cố ý làm khó ả.
Ở đây, ả chỉ là một bình dân không quyền không thế, những người như bà rất dễ bóp chết ả, dù có tức, có ủy khuất, ả đều phải nhịn.
Khi Cố Phiên Nhiên quỳ đến chết lặng, ả cuối cùng cũng nghe được người bên trên mở miệng.
"Đứng lên đi."
"Tạ nương nương."
Cố Phiên Nhiên đứng dậy, chân tê rần khiến ả suýt không đứng được.
"Ngẩng đầu lên." Tiêu quý phi ra lệnh.
Cố Phiên Nhiên ngoan ngoãn ngẩng đầu, để lộ dung nhan thanh lệ.
Đôi mắt lạnh lùng của Tiêu quý phi quét ả từ trên xuống dưới, dung mạo bình thường, không thấy đẹp gì mấy, đẹp là ở làn da trắng nõn và đôi mắt hút hồn người kia.
Vừa thấy đôi mắt đó, Tiêu quý phi nghĩ ngay đến tiện nhân Triệu tiệp dư dựa vào đôi mắt mị hoặc như hồ ly mà câu dẫn Hoàng thượng đêm đêm lưu luyến ở cung của nàng ta. Nữ nhân kia quá bừa bãi, cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào kết cục đó.
Cố Phiên Nhiên cảm giác được rõ Tiêu quý phi không thích mình, nhưng dù là vậy, ả vẫn vờ như không biết, ngoan ngoãn đứng ở đó.
Giờ ả đang chờ Cổ Phàm Chi sớm phát hiện ả mất tích, sớm tới đây.
Ả tuy chưa từng tiếp xúc với nữ tử trong cung, nhưng kiếp trước xem phim đọc sách nhiều, cũng biết nữ nhân trong cung thịnh sủng nhiều năm, hơn nữa còn thuận lợi ngồi yên ổn vị trí Quý phi, há có thể là nữ tử bình thường?
"Ngươi cũng biết vì sao bổn cung gọi ngươi tới đây?" Tiêu quý phi hỏi.
"Dân nữ không biết." Cố Phiên Nhiên dịu dàng đáp lời.
"Ngươi không biết?" Tiêu quý phi cười lạnh, "Nếu bổn cung nhớ không lầm, ngươi là nữ nhân của Đường Cảnh Ngọc."
"Nương nương, ta và Đường công tử chỉ là bằng hữu tốt, không phải như bên ngoài đồn đãi." Cố Phiên Nhiên phủi sạch quan hệ với Đường Cảnh Ngọc.
"Ồ, vậy sao. Quan hệ của ngươi và con ta thì sao?"
"Bằng hữu bình thường."
"Bằng hữu bình thường? Tốt! Rất tốt! Biết nhà ngươi chỉ là thương nhân bất nhập lưu, nhưng không ngờ, nữ tử Cố phủ còn không biết "đức" là gì! Càng không biết thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân! Một nữ tử mỗi ngày đi bên cạnh nam nhân, còn công nhiên vào ở trong phủ người khác, đây là cái mà ngươi gọi là bằng hữu tốt, bằng hữu bình thường?"
Lời này tựa như một cái tát mạnh vào mặt Cố Phiên Nhiên.
"Nữ tử thấy sang bắt quàng làm họ như ngươi, bổn cung thấy nhiều rồi. Khi Đường Cảnh Ngọc có quyền có thế, ngươi leo lên hắn. Giờ hắn không quyền không thế, ngươi lại quấn lên con ta. Đúng là to gan chó!" Tiêu quý phi quát lạnh.
"Ngươi nghĩ ngươi quấn lấy con ta rồi, ngươi có thể một bước lên trời, có thể lên làm Vương phi? Bổn cung nói cho ngươi biết, không thể nào! Vương phi tương lai của con ta nhất định phải là con cái nhà trọng thần, trắc phi cũng vậy. Còn ngươi, với thân phận nữ thương nhân, cùng lắm chỉ là một thị thiếp làm ấm giường!" Từng câu từng chữ của Tiêu quý phi đều là nhục nhã.
Cố Phiên Nhiên cứng đờ, trong lòng lại bừng bừng lửa giận.
"Nếu ngươi là nữ tử trong sạch, bổn cung nể mặt ngươi là người con ta thích, để ngươi làm thiếp thất. Nhưng, ngươi là cái thá gì? Một cái giày rách bị Đường Cảnh Ngọc đi nát, còn muốn trở thành nữ nhân của con ta?"
Cố Phiên Nhiên càng lúc càng khó giữ biểu cảm.
Giờ khắc này, ả có cảm giác mình bị người lột sạch quần áo, bị người ta nhục nhã.
Sự sỉ nhục như vậy, dù có là mẫu thân của Cổ Phàm Chi, ả cũng không thể tha thứ.
Tiêu quý phi dùng ngón tay thon dài nắm cằm ả, để hai người đối mắt nhau, "Tức giận à? Phẫn nộ hả? Dù ngươi có tức, có phẫn nộ cũng không thể thay đổi sự thật này. Chỉ cần một ngày bổn cung còn ở đây, bổn cung sẽ không để ngươi thành công."
"Loại nữ nhân như ngươi, bổn cung thấy nhiều rồi. Ngươi có thể câu dẫn Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, bổn cung thấy mà mừng. Nhưng ngươi tuyệt đối không nên duỗi tay tới trước mặt nhi tử của bổn cung."
"Bổn cung chỉ có một nhi tử, hắn sau này còn có thành tựu, tuyệt đối không thể bị chặt đứt vì tiện dân như ngươi. Nếu ngươi thức thời, ngoan ngoãn rời khỏi hắn đi. Nếu ngươi khăng khăng muốn đối nghịch với bổn cung, bổn cung có cách khiến ngươi và người nhà của ngươi sống không bằng chết."
"Suy xét cho kỹ, ngươi muốn đối nghịch với bổn cung hay là rời khỏi hắn."
Tiêu quý phi không hề cho ả quyền từ chối.
Cố Phiên Nhiên hiểu rõ, nếu ả đối nghịch với bà, bà tuyệt đối không bỏ qua cho ả.
Đó là quyền lực, tại xã hội phong kiến với nam nhân giữ địa vị chủ đạo này.
Ả không ngừng nỗ lực thay đổi vận mệnh, nâng cao sức nặng, đề cao địa vị của bản thân, để có thể có quyền lợi đối thoại với thượng vị giả.
Ả vốn đã sắp thành công, nhưng, vì sự xuất hiện của nữ nhân kia, tất cả nỗ lực lúc trước của ả tan biến, khiến hôm nay ả chỉ có thể thấp kém ở đây mặc người nhục nhã.
Cố Phiên Nhiên là người thực tế, dù giờ khắc này ả muốn đứng lên phản bác lại Tiêu quý phi, nhưng kết quả như vậy sẽ chỉ có hại cho bản thân ả mà thôi.
Sau khi cân nhắc lợi và hạn, Cố Phiên Nhiên nói, "Xin Quý phi nương nương yên tâm, ta sẽ không mơ ước Tứ điện hạ, càng sẽ không trở thành nữ tử ở hậu viện của hắn."
Tiêu quý phi lạnh lùng nhìn ả chằm chằm, như đang xem xét lời ả nói là thật hay giả, "Nếu ngươi thật sự làm được thì tốt. Còn nếu không, dám bằng mặt bằng lòng ở đây, ngươi cần phải nghĩ kỹ hậu quả."
"Với Cố gia các ngươi hiện tại, đừng nói một, dù mười Cố gia, ta cũng có thể bóp chết dễ như bóp chết một con kiến." Tiêu quý phi hung ác cảnh cáo.
Sắc mặt Cố Phiên Nhiên tái nhợt, đè nén lửa giận trong lòng, "Ta hiểu."
"Hiểu thì tốt."
Đúng lúc này, ngoài cửa điện vang lên tiếng ma ma hành lễ.
"Tứ điện hạ."
Tiêu quý phi và Cố Phiên Nhiên đều nghe được âm thanh này, Cố Phiên Nhiên thầm thở ra, mà đáy mắt Tiêu quý phi lại thoáng tối tăm.
Không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Có thể thấy, hắn thật sự đặt tiểu tiện nhân này trong lòng.
Tiêu quý phi thấy bóng người đi vào nội điện, sự lạnh lẽo trên khuôn mặt tan ra hết, thay bằng nụ cười thân thiết hòa ái, khom lưng nâng Cố Phiên Nhiên dậy, vòng tay trượt xuống, tròng lên tay Cố Phiên Nhiên.
"Đây là vòng tay bổn cung thích nhất, làm bạn bổn cung nhiều năm, giờ tặng cho ngươi."
Cố Phiên Nhiên chú ý thấy ánh mắt cảnh cáo của Tiêu quý phi, ả không ngu, sẽ không ngốc nghếch nghĩ hắn tới thì sẽ an toàn.
"Cám ơn Quý phi nương nương."
"Đứng lên đi, đứng lên đi."
Lúc Cổ Phàm Chi tiến vào, vừa lúc thấy một màn này. Hai nữ nhân quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn đang hài hòa yêu thương nhau, khiến hắn rất vui vẻ.
"Mẫu phi."
Tiêu quý phi ngẩng đầu, dường như mới phát hiện hắn tới, kinh ngạc nói, "Phàm Chi, sao hôm nay con lại tiến cung? Chẳng lẽ là vì..."
Nói rồi, bà nhìn về phía Cố Phiên Nhiên.
Cổ Phàm Chi lập tức tỏ thái độ, "Hài nhi nhớ mẫu phi nên mới tới mà."
"Thật vậy sao?" Tiêu quý phi cười, cũng không chọc phá lời nói dối của hắn.
Cổ Phàm Chi tiến vào, nhìn thoáng qua Cố Phiên Nhiên, thấy ả không sao, trái tim lơ lửng mới quay về chỗ cũ.
"Tất nhiên rồi."
Cổ Phàm Chi kéo Tiêu quý phi nói chuyện, thấy Cố Phiên Nhiên vẫn luôn đứng, hơi nhíu mày. Tiêu quý phi là ai? Vừa thấy nhi tử lộ ra biểu cảm như vậy thì lập tức hiểu rõ.
Bà ngẩng đầu nhìn Cố Phiên Nhiên, "Phiên Nhiên, sao ngươi còn đứng? Mau tới đây, ngồi cạnh bổn cung."
Cố Phiên Nhiên hơi cúi người, chậm rãi đi về phía bà.
Tiêu quý phi thân mật kéo tay ả, để ả ngồi xuống.
Cổ Phàm Chi nhìn hai người, hàng mày hơi nhíu dần giãn ra.
Nửa canh giờ sau, Cổ Phàm Chi và Cố Phiên Nhiên cầm tay rời đi.
"Hồng Lăng, nữ nhân kia liệu có ngoan ngoãn nghe lời không?" Tiêu quý phi luôn cảm thấy Cố Phiên Nhiên không đơn giản.
Nếu là nữ tử bình thường thì chắc đã sợ run bần bật khi gặp bà rồi, nhưng ả lại trấn định, bình tĩnh, nhìn là biết không phải nữ tử mềm yếu.
Nếu nữ nhân này là tiểu thư khuê các, bà sẽ vui khi ả và Phàm Chi ở bên nhau, vì ả có thể giúp hắn.
Đáng tiếc, ả chỉ là một thương nhân, hơn nữa còn dây dưa không rõ với Đường Cảnh Ngọc.
Nữ tử không sạch sẽ như vậy, giảo hợp cùng Phàm Chi, sẽ chỉ làm hỏng chuyện của hắn mà thôi.
"Nương nương yên tâm, chỉ cần nàng ta còn bận tâm người nhà thì sẽ không dám đối nghịch với người đâu."
"Ta vẫn luôn lo lắng không yên. Không được, ngươi nhắn lại với ca ca ta, bảo họ giám sát chặt nữ nhân kia. Đừng để nàng ta có hài tử của Phàm Chi." Tiêu quý phi dặn dò.
"Nô tỳ sẽ đi an bài."
****
"Mẫu phi ta có làm gì nàng không?" Cổ Phàm Chi quan tâm hỏi.
"Không phải chàng thấy rồi sao?" Cố Phiên Nhiên cười, chỉ là nụ cười mang theo chút chua xót.
Cổ Phàm Chi nắm chặt tay ả, "Dù mẫu phi nói gì cũng không thể thay đổi quyết tâm muốn nàng của ta."
Cố Phiên Nhiên chậm rãi rút tay ra, "Điện hạ, nam nữ có khác. Nếu người ngoài nhìn thấy thì không tốt."
Hắn cảm giác được, Phiên Nhiên đang giữ khoảng cách với mình.
"Có phải mẫu phi nói gì với nàng không?" Cổ Phàm Chi vội vàng hỏi.
Cố Phiên Nhiên cười nói, "Chàng xem, đây là Quý phi nương nương ban thưởng cho ta, nếu nàng nói gì với ta thì sao lại cho ta vật quý giá như vậy. Giờ còn ở trong cung, nếu bị người khác thấy, sẽ ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của chàng."
Nghe ả giải thích, Cổ Phàm Chi mới không nghi ngờ nữa.
"Phiên Nhiên, ta sẽ cưới nàng, khiến nàng trở thành Vương phi của ta." Cổ Phàm Chi trịnh trọng nói.
"Chàng nói gì vậy chứ." Cố Phiên Nhiên e lệ cúi đầu.
Hai người cùng lên xe ngựa, mà tin tức Cổ Phàm Chi cướp nữ nhân của Đường Cảnh Ngọc cuối cùng cũng thông qua nhiều người có tâm truyền tới tai Văn Tuyên Đế.
Văn Tuyên Đế nghe được tin tức này, lập tức triệu tập Cổ Phàm Chi tiến cung.
"Nữ nhân Cố Phiên Nhiên kia đang ở trong phủ của ngươi?" Văn Tuyên Đế hỏi.
Cổ Phàm Chi nghe được lời này, lòng lộp bộp, biết có người mách lẻo.
"Phải. Nàng bị thương vì nhi thần, nên nhi thần giữ nàng ở phủ dưỡng thương." Cổ Phàm Chi giải thích.
"Lập tức đưa nàng ta ra khỏi phủ." Văn Tuyên Đế trầm giọng, "Nàng ta cứu ngươi, ngươi để hạ nhân chăm sóc là được. Giữ một nữ tử lại trong phủ thì còn ra thể thống gì."
"Ngươi phải biết, hành động của ngươi không chỉ đại biểu cho mình ngươi, mà còn là mặt mũi của Hoàng gia." Văn Tuyên Đế lạnh lùng răn dạy.
"Nhi thần hiểu." Cổ Phàm Chi biết, trong lúc này, nói càng nhiều thì phụ hoàng càng phản cảm.
"Bắt đầu từ ngày mai, ngươi tới giáo trường cùng Tam ca của ngươi. Lui xuống đi."
"Nhi thần cáo lui."
Sau khi hắn rời khỏi Ngự Thư Phòng, người hầu trộm nhỏ giọng nói cho hắn, "Nô tài vừa nghe được, trước đó Hoàng thượng triệu kiến Thất hoàng tử."
"Là lão Thất." Đôi mắt Cổ Phàm Chi thoáng nét hung ác nham hiểm.
Sau khi về, Cổ Phàm Chi còn nghĩ xem nên nói gì với Cố Phiên Nhiên, không ngờ ả lại chủ động rời đi. Kết quả này khiến hắn không kịp trở tay.
Hắn mới vừa đuổi theo ra ngoài, lại dừng bước. Như vậy cũng tốt.
Chỉ khi bình định tất cả rồi, họ mới có thể danh chính ngôn thuận bên nhau.
Cổ Phàm Chi viết một phong thư để người giao cho Cố Phiên Nhiên, chỉ là phong thư vừa ra khỏi phủ Hoàng tử đã bị người của Tiêu quý phi cản lại, cuối cùng chuyển tới tay Tiêu quý phi.
Tiêu quý phi thấy lời hứa hẹn của con mình trong thư, tức run người.
Đúng lúc này, một cung nữ thì thầm với đại cung nữ, nữ quan vội vàng tiến vào nội điện.
"Nương nương, vừa rồi Hoàng thượng răn dạy Tứ điện hạ ở Ngự Thư Phòng. Dường như là vì lời đồn nhảm bên ngoài. Để Tứ điện hạ bắt đầu theo Tam hoàng tử tới giáo trường từ ngày mai."
Đôi mắt Tiêu quý phi hung ác nheo lại.
Nữ nhân kia quả là tai họa.
Không thể giữ lại!
Cần phải tìm cách diệt trừ!
"Để họ nghĩ cách diệt trừ nữ nhân kia đi. Bổn cung không muốn thấy tiện nhân đó nữa." Tiêu quý phi trầm giọng nói.
"Nô tỳ đi làm ngay."
"Chờ Phàm Chi rời khỏi thành Trường An rồi thì làm. Việc này tuyệt đối không thể để Phàm Chi biết."
"Nô tỳ hiểu."
****
"Vừa rồi Tiêu quý phi triệt thư Cổ Phàm Chi gửi cho Cố Phiên Nhiên." Người tới cúi đầu, đeo khăn che mặt, khiến người ta không nhìn rõ.
"Tiếp tục giám sát."
Người nọ lặng lẽ rời đi.
Bắc Vũ Đường trở về tửu lầu, Phong Ly Ngân đã đứng ở chỗ rẽ, yên lặng nhìn nàng.
Phong Ly Ngân đi đến bên cạnh nàng, đột nhiên hỏi, "Ngươi và nàng ta có thù oán gì sao?"
Bắc Vũ Đường dừng bước, chậm rãi ngẩng đầu, "Lúc ngươi không nói gì thì rất đáng yêu, lúc nói chuyện thì lập tức khiến người ta phát ghét."
"Ngươi chỉ cần trả lời một vấn đề của ta, ta có thể giúp ngươi, bao gồm cả người kia." Ánh mắt Phong Ly Ngân nhìn về phía Hoàng cung.
Bắc Vũ Đường cười khẽ, "Cảm tạ ý tốt của ngươi. Thù, tự mình báo, mới thú vị."
Phong Ly Ngân không ngạc nhiên khi nàng từ chối.
Y nhìn nàng xa dần, khác một trời một vực với bóng dáng trong mộng.
"Đường Nhi."
Một tiếng hô bất ngờ khiến nàng khẽ run lên.
Bắc Vũ Đường quay đầu, thấy Phong Ly Ngân đứng dưới mái hiên, ánh mặt trời vàng ấm rơi trên người y, có lẽ do ánh sáng quá lóa mắt, khiến nàng không thấy rõ dung nhan y.
Trong một chớp mắt, thân ảnh mông lung ấy dần trùng với một thân ảnh trong trí nhớ, từng bước, từng bước tiến tới gần nàng từ hư vô.