MAU XUYÊN NGHỊCH TẬP: BOSS THẦN BÍ, ĐỪNG TRÊU CHỌC LUNG TUNG

Editor: Bạch Diệp Thảo

Lúc A Hoa vào, thấy phu nhân đang nhàn nhã đứng đó, Đại Boss bận rộn xử lý toàn bộ quần áo.

Ban đêm cùng ngày, toàn bộ phòng để quần áo bị đổi sạch sẽ.

Đêm đó, Kha Diệc Dương hiếm thấy không ngủ chung cùng cô, mà tới phòng ngủ cách vách ngủ.

Bắc Vũ Đường nằm trên giường lớn mềm mại, nở nụ cười.

Xem ra cuối cùng hắn cũng ý thức được.

- Hôm sau-

Lúc Bắc Vũ Đường xuống nhà ăn sáng, không nhìn thấy Kha Diệc Dương.

A Hoa thấy Bắc Vũ Đường nhìn về phía tầng hai, biết cô nghĩ gì, giải thích: “Sáng sớm Boss đã đến công ty rồi.”

Bắc Vũ Đường không đáp lại.

A Hoa thấy vậy, trong lòng thở dài một hơi.

Trong mắt A Hoa, hai vợ chồng này thật là biệt nữu. Rõ ràng đều để ý đối phương, đều yêu đối phương, nhưng lại cứ muốn như vậy.

Ăn xong cơm sáng, Bắc Vũ Đường nhìn cách sắp xếp nội thất của cả biệt thự, vứt hết toàn bộ những gì Dương Ức Liễu thích, từ lớn như nội thất, đến nhỏ như ly pha lê.

A Hoa chỉ cái dương cầm giá trị xa xỉ kia, “Phu nhân, thật sự phải dọn đi sao?”

“Đúng. Còn cả bộ sofa này nữa, cả bức hoạ kia nữa, thảm trong phòng ngủ và phòng khách cũng thay hết đi.”

A Hoa trừng mắt nhìn cô.

Phu nhân làm sao vậy nhỉ, hôm qua thì đổi hết quần áo, túi xách, giày dép, hôm nay đến toàn bộ biệt thự đều gặp tai hoạ luôn.

A Hoa không dám làm chủ, trộm nhắn tin cho Đại Boss.

Kha Diệc Dương đọc được, cũng chỉ nhắn trả lời ba chữ, ‘Nghe cô ấy.’

A Hoa thấy Đại Boss cũng không có ý kiến, lập tức phân phó cho công nhân xử lý những đồ dùng gia đình không cần đến.

Bắc Vũ Đường thì đặt mua một bộ nội thất khác thay thế.

Chờ đến khi Kha Diệc Dương về, toàn bộ biệt thự đã rực rỡ hẳn lên, rèm cửa đổi, thảm đổi, nội thất cũng đổi. Cả căn nhà càng sáng và đơn giản hơn, trong đại khí lộ ra sự lịch sự và tao nhã.

Kha Diệc Dương nhìn ngôi nhà trước mặt, rất kinh ngạc.

A Hoa thấy biểu tình của Đại Boss, trong lòng mừng trộm. Lúc thấy thành phẩm cô cũng có phản ứng như thế này.

Cô thật không ngờ mắt thẩm mĩ của phu nhân lại tốt như thế, dưới sự sắp xếp của cô ấy, cả căn nhà đều trở nên khác biệt hẳn.

A Hoa cười nói: “Boss, mỗi một vật trong phòng đều do phu nhân tự mình bố trí.”

Kha Diệc Dương rất kinh ngạc, nhìn Bắc Vũ Đường, cô lại xoay người rời đi, trái tim đang vui sướng của hắn dần lạnh lại, đáy mắt hiện lên nét ảm đạm.

Bữa tối, Kha Diệc Dương ân cần gắp một miếng măng tây vào bát Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường nhìn măng tây trong chén, đập mạnh đũa xuống bàn, “Tôi ăn no rồi, anh cứ từ từ dùng bữa tiếp.”

Nói xong, cô đứng lên, ném lại Kha Diệc Dương mờ mịt vô thố.

A Hoa thấy vậy, lại nhìn bộ dáng thất bại của Kha Diệc Dương, không nhịn được nhắc nhở một câu, “Boss, phu nhân không thích ăn măng tây.”

Kha Diệc Dương ngẩn ra, nhìn măng tây trong bát cô, yên lặng buông bát đũa, rời khỏi nhà ăn.

Trong thư phòng, Kha Diệc Dương ngồi đó, toàn bộ suy nghĩ đều bị lấp bởi câu chất vấn của cô.

‘Anh đã bao giờ biết tôi thích gì chưa?’

…………

Kha Diệc Dương nhớ lại, cô rốt cuộc thích cái gì, vì sao những gì hắn nhớ đều không phải thứ cô thích.

Cả một đêm, Kha Diệc Dương đều suy nghĩ về vấn đề này.

Nửa đêm, A Hoa đang ngủ say, đột nhiên bị tiếng chuông đánh thức.

A Hoa căm giận nhận điện thoại, tức giận nói: “Ai thế?”

“Là tôi.”

Đầu bên kia là giọng nói lạnh băng của Đại Boss làm A Hoa sợ đến mức tỉnh hẳn.

“Bo… Boss.” A Hoa giật mình ngồi dậy.

Muộn như vậy Đại Boss còn gọi mình làm cái gì, chẳng lẽ phu nhân xảy ra chuyện gì rồi sao?

“Tới thư phòng một chuyến.”

A Hoa sửng sốt, “Bây giờ?”

“Đúng vậy.”

A Hoa đang muốn hỏi có phải quá muộn rồi không, bên kia đã ngắt điện thoại. Rơi vào đường cùng, A Hoa chỉ có thể bò ra khỏi ổ chăn, khổ sở mặc quần áo vào, đi về phía thư phòng ở tầng hai.

Thật là không biết tối mò thế này Boss còn tìm mình làm gì.

Đi đến trước cửa thư phòng, gõ cửa, A Hoa nghe được tiếng Đại Boss.

“Vào đi.”

A Hoa đẩy cửa vào, thấy toàn bộ thư phòng khói thuốc nồng nặc, Đại Boss đứng bên cửa sổ, bên chân hắn còn có một đống tàn thuốc.

A Hoa rất kinh ngạc, trong ấn tượng của cô, Đại Boss không thích hút thuốc.

Cô thu lại sự kinh ngạc, cẩn thận hỏi, “Boss, anh tìm tôi có việc gì sao?”

Kha Diệc Dương xoay người nhìn về phía A Hoa, “Cô ấy thích cái gì?”

“Cái gì?” A Hoa không hiểu gì cả.

“Phu nhân thích ăn cái gì? Thích làm cái gì?” Kha Diệc Dương hỏi.

Vấn đề này làm A Hoa ngốc, chuyện này không phải Đại Boss biết rõ nhất hay sao, sao lại hỏi người ngoài như mình chứ. Chợt, cô nghĩ tới chuyện buổi tối xảy ra trên bàn ăn, cũng hiểu.

A Hoa cẩn thận nhớ lại thói quen ngày thường của Bắc Vũ Đường, chậm rãi nói: “Phu nhân thích ăn bánh kem mousse, sủi cảo chưng, mì phở, thích ăn thịt trâu, không quá thích hải sản,…”

A Hoa kể từng cái, thấy Đại Boss nghe rất nghiêm túc.

Một giờ sau, A Hoa được thả ra khỏi thư phòng, hoàn toàn tỉnh queo không ngủ nổi.

Aizz, vì sao mỗi lần họ dỗi nhau, người chịu tội luôn là mình nhỉ.

Nhưng mà nhớ tới Đại Boss đưa mình một tờ giấy, tâm tình lại trở nên cực kỳ tốt. (Hẳn là tờ chi phiếu:D)

Sáng sớm hôm sau, Bắc Vũ Đường xuống nhà ăn cơm, vẫn không nhìn thấy Kha Diệc Dương. Cô ăn xong cơm sáng, ra ngoài đi bộ về, thấy phòng khách có tiếng cãi nhau ầm ĩ.

Chờ cô vào nhà, thấy trong phòng khách có năm người cả nam lẫn nữ quần áo thời thượng đang ngồi đó.

“Phu nhân, cô về rồi.” A Hoa vừa thấy cô, lập tức tiến lên đón.

Những người trong phòng khách nhìn thấy cô đều đứng lên, mỉm cười với cô.

Bắc Vũ Đường hồ nghi nhìn những người này, A Hoa giới thiệu cho cô, “Phu nhân, những người này là những nhà thiết kế tới thiết kế quần áo cho cô.”

“Xin chào, Bắc phu nhân. Tôi là Đại Vệ, cô có nhu cầu gì, thích phong cách như thế nào thì cứ nói cho tôi, tôi có thể may đo giúp cô.” Một người đàn ông diện mạo anh tuấn tiến lên trước.

“Tôi là Lâm Đại, là nhà tạo hình.”

“Tôi là…”

Năm người tiến lên giới thiệu, Bắc Vũ Đường nhìn họ, không cần nói cũng biết là người do Kha Diệc Dương an bài.

Bắc Vũ Đường khách khí có lễ nói: “Xin lỗi, gần đây không có tâm tình về mặt này. Lúc nào tôi có yêu cầu, nhất định sẽ tìm mọi người. Thật sự xin lỗi, khiến mọi người đi một chuyến tay không.”

“Bắc phu nhân, cô khách khí quá rồi.”

Tiễn những người này đi rồi, Bắc Vũ Đường nhàn nhã phơi nắng, đọc sách như mọi ngày.

Bên kia, vốn hẳn phải ở trong công ty làm việc, Kha Diệc Dương lúc này lại đang chìm trong cửa hàng bánh kem, cửa hàng ngừng kinh doanh, chính là vì dạy vị Boss này làm bánh kem.

Thợ làm bánh kem đứng bên giảng dạy tỉ mỉ, Kha Diệc Dương vụng về làm theo.

Lúc Phương bí thư đưa văn kiện quan trọng đến thì thấy Đại Boss đang đeo tạp dề, vụng về vẽ hoa lên bánh kem. Anh chàng đứng ngoài cửa kính nhìn, Đại Boss không khéo tay, nhưng lại rất nghiêm túc và chăm chú.

Nếu thấy không tốt ở đâu, hắn nhất định sẽ không ngừng sửa lại, nỗ lực làm được tốt nhất.

Hắn như thế, hoàn toàn không giống Đại Boss mà Phương bí thư biết.

Phương bí thư cũng biết thanh mai trúc mã lúc trước của Boss, biết tiểu thư Dương Ức Liễu, càng biết diện mạo của phu nhân bây giờ và Dương Ức Liễu cực kỳ giống nhau, cứ như là chị em sinh đôi vậy.

Lúc đó anh chàng cũng nghĩ Đại Boss luôn coi tiểu thư Bắc Vũ Đường là tiểu thư Dương Ức Liễu. Mãi đến nửa năm trước, anh chàng vẫn luôn cho là như vậy. Nhưng, gần đây, anh chàng dần phát hiện, Đại Boss thay đổi.

Toàn bộ cảm xúc của Đại Boss đều bị Bắc Vũ Đường khống chế, chỉ cần cô cười một cái, Đại boss có thể vui vẻ cả ngày. Toàn bộ cảm xúc của hắn đều bị một mình cô tác động.

Cười vì cô cười, khóc vì cô khóc.

Giờ còn vì cô, mà nguyện ý làm những việc này.

Dù là tiểu thư Dương Ức Liễu ở đây, Đại boss cũng không thể làm đến tình trạng này vì cô ta.

“Boss, ở đây có một văn kiện quan trọng cần anh ký tên.” Phương bí thư thấy hắn làm xong thì mới đi vào.

Kha Diệc Dương lãnh đạm ừ một tiếng.

Sau đó cẩn thận đặt bánh kem vừa làm xong vào hộp rồi mới nhận văn kiện.

Ký tên xong, Kha Diệc Dương nói với Phương bí thư, “Chiều tôi không quay lại, nếu không có việc gì gấp, ngày mai lại xử lý.”

“Vâng.”

Phương bí thư nhận lại văn kiện, nhìn Đại Boss vô cùng cẩn thận nâng hộp bánh kem đi mất.

Ánh nắng sau 12h ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ kính rơi xuống đất, ánh sáng ôn hoà chiếu qua tán lá xanh. Dây đằng xanh lục quấn dưới ghế bập bênh làm bằng gỗ tử đằng, một cô gái ngồi đó, tay nâng quyển sách, tập trung đọc.

Ánh sáng nhu hoà chiếu xuyên qua cành lá phủ lên người cô, lông mi dài hơi buông, nhấp nháy nhẹ nhàng tựa như một chú bướm.

Một hình ảnh yên bình, giống như một bức tranh thuỷ mặc, mê ly mộng ảo.

Kha Diệc Dương vào đến nhà ấm trồng hoa thì thấy hình ảnh này, tầm mắt trực tiếp dừng trên thân ảnh thanh lệ giữa vạn hoa ấy.

Bắc Vũ Đường cầm lấy trà trên bàn uống một ngụm rồi đặt xuống, đột nhiên, cô ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn Kha Diệc Dương đứng ở cửa.

Hắn đến đây từ lúc nào, sao lại không có một động tĩnh gì hết vậy.

Kha Diệc Dương đi vào nhà ấm, nhà ấm vốn rộng, vì hắn đến nên có vẻ chen chúc.

Bắc Vũ Đường chú ý tới đồ vật trong tay hắn.

Kha Diệc Dương đặt bánh kem trong tay xuống, bên môi là nụ cười nhạt lấy lòng, “Đây là bánh kem em thích ăn. Em nếm thử xem.”

Bắc Vũ Đường nhìn bánh kem một cái rồi không để ý nữa, tầm mắt chuyển về quyển sách, chỉ là khoé mắt nhìn lướt qua được vệt trắng ở góc áo hắn, rùng mình trong lòng.

Bánh kem kia chẳng lẽ là….

Bắc Vũ Đường kinh ngạc không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn là cự người ngàn dặm.

Kha Diệc Dương muốn nói lại thôi, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh cô, an tĩnh nhìn cô như vậy.

Ánh mắt hắn quá nóng, dù Bắc Vũ Đường muốn bỏ qua sự tồn tại của hắn, coi hắn thành không khí cũng khó.

Bắc Vũ Đường đứng lên, rời khỏi nhà ấm.

Nhìn cô rời đi, đôi mắt đen u ám dần trở nên ảm đạm.

Cô… cô vẫn không tha thứ cho mình.

Bắc Vũ Đường lên tầng, đóng cửa phòng lại.

Cô vốn nghĩ hắn sẽ đuổi theo, nhưng cánh cửa vẫn luôn đóng chặt, không có động tĩnh, ngược lại, hệ thống đã lâu không xuất hiện lại lên tiếng.

[Đinh, hệ thống-kun đã online.]

[Tiến độ của ký chủ không tệ nha, còn công lược được cả bệnh kiều.]

Bắc Vũ Đường không để ý đến hệ thống đang nhàm chán kia.

[Ký chủ, cô có biết Đại Boss đang làm gì không?]

[Ha ha, cô nhất định không thể tưởng tượng được đâu.]

[Có muốn biết hay không? Chỉ cần chi năm điểm tích lũy là có thể biết được ngay lập tức, có phải rất hậu đãi không?]

Bắc Vũ Đường:……….

[Ký chủ, ký chủ…]

Bắc Vũ Đường dứt khoát nhắm mắt lại.

[Ký chủ, kỹ thuật giả vờ ngủ của cô quá kém. Thật là, tôi nhìn dễ lừa thế sao?]

[Thôi, bổn hệ thống đi đây.]

Aizz, vì sao ký chủ nhà nó lại cao lãnh như vậy chứ, chẳng đáng yêu chút nào.

Giọng nói của hệ thống vừa biến mất, Bắc Vũ Đường mở to mắt.

Trong lòng có chút tò mò, không biết Kha Diệc Dương đang làm cái gì.

Lúc này, trong phòng bếp, A Hoa và một vị đầu bếp năm sao đang đứng một bên, nhìn Đại boss cầm dao phay vùi đầu cắt rau. Đột nhiên, dao phay bị chệch, ngón tay bị cắt một vết, máu tươi chảy ra.

A Hoa nhìn thấy thế, lập tức đi lấy ugo.

“Boss, anh bị đứt tay, không được dính nước. Chuyện như vậy vẫn giao cho chúng tôi đi.” A Hoa khuyên nhủ.

Nhìn Đại Boss cầm dao, A Hoa cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.

“Đúng vậy, tôi thái, cậu nấu đi.” Đầu bếp phụ hoạ theo.

Kha Diệc Dương quả quyết cự tuyệt, “Không cần, anh đứng bên chỉ đạo là được.”

Trên tầng, Bắc Vũ Đường đột nhiên ngửi thấy mùi khét, khẽ cau mày.

Rốt cuộc dưới nhà đang làm cái gì?

Chỉ chốc lát sau, cô lại nghe thấy tiếng hét của A Hoa và tiếng lang cang lách cách.

Bắc Vũ Đường ngồi không yên, thả quyển sách trên tay xuống, đi xuống nhà. Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi khét nồng nặc, cả phòng ngập trong khói.

Bắc Vũ Đường đi thẳng vào phòng bếp, thấy khói từ phòng bếp đang lan ra bốn phía.

Kha Diệc Dương đeo tạp dề, tay cầm thìa cùng A Hoa và đầu bếp chật vật, vội vàng chạy ra.

Bọn họ vừa chạy ra đã thấy Bắc Vũ Đường đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn lại.

Ánh mắt Bắc Vũ Đường dừng lại trên người Kha Diệc Dương, chỉ thấy bàn tay cầm thìa của hắn dãn đầy băng dán, vẻ mặt chật vật, lúc thấy cô còn luống cuống đứng đó, giống như một đứa trẻ mắc lỗi bị người lớn bắt được.

“Anh….”

Kha Diệc Dương cúi đầu, không dám nhìn cô.

A Hoa và đầu bếp thức thời, lặng lẽ rời đi.

Kha Diệc Dương thấy cô cử động, nghĩ là cô lại đi, lẩm bẩm, “Anh xin lỗi, sau này anh sẽ không ngăn cản em đi đâu hết. Em muốn đi đâu thì đi.”

Bắc Vũ Đường đi lên trước, vươn tay cầm tay hắn.

Kha Diệc Dương ngừng lại, ngơ ngẩn nhìn cô, tuỳ ý cô nắm tay mình, kéo mình đi.

Bắc Vũ Đường mở hộp thuốc ra, xử lý miệng vết thương cho hắn.

Kha Diệc Dương ngây ngốc, cứ ngơ ngác nhìn cô như vậy, ánh sáng trong mắt càng lúc càng chói.

“Ngu ngốc, anh lại không phải đầu bếp, không biết làm thì đừng có miễn cưỡng.” Bắc Vũ Đường trừng hắn, “Hôm nay không được để tay dính nước, biết chưa?”

“Ừ.” Đại Boss ngoan ngoãn gật đầu, khoé môi cong lên.

Đột nhiên, Kha Diệc Dương kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.

Giờ phút này, hắn rốt cuộc cảm thấy viên mãn, cả người đều sống dậy.

Thời gian này cô không để ý, cô bỏ qua sự tồn tại của hắn khiến cuộc sống của hắn trở nên áp lực, không thú vị.

“Đường Nhi, đồng ý với anh, đừng bao giờ được không để ý đến anh nữa, có được không?” Kha Diệc Dương khẩn cầu.

“Chỉ cần anh không làm việc gì có lỗi với em, em sẽ không làm vậy.” Bắc Vũ Đường hứa hẹn.

Kha Diệc Dương bảo đảm, “Sau này không bao giờ thử em, không bao giờ khoá em.”

Vì Kha Diệc Dương tai họa phòng bếp, bữa tối hôm nay chỉ có thể ăn ngoài.

Kha Diệc Dương tâm tình tốt dẫn Bắc Vũ Đường ra ngoài ăn tối.

“Em muốn ăn gì?”

Bắc Vũ Đường hơi suy tư, “Anh quyết đi.”

“Được.”

Bắc Vũ Đường nhìn xe đi về phía trung tâm thương nghiệp, nhìn vị trí, không phải là đến công ty của hắn sao.

Kha Diệc Dương dẫn Bắc Vũ Đường tới một nhà ăn chất lượng thường ở trung tâm tài chính, nơi này là nơi các tinh anh của các công ty lớn chung quanh dùng bữa.

Tuy là bữa tối, nhưng nhà ăn vẫn có nhiều người tăng ca.

Khi Kha Diệc Dương và Bắc Vũ Đường xuất hiện ở nhà ăn, mấy người ngồi ở bàn bên cạnh lập tức chú ý. Mấy người đó không khéo lại đúng là nhân viên của Tập đoàn Kha thị, thấy Đại Boss dẫn mỹ nữ tới thì đều mở to hai mắt nhìn.

“Vị mỹ nữ kia hẳn chính là vợ Boss trong truyền thuyết nhỉ?”

“Xinh thật!”

“Kỳ lạ, sao bữa tối nay lại đến đây ăn?”

“Ai mà biết.”

“Không phải nói tâm trạng của Boss gần đây không tốt, hôm nay còn không đi làm à. Sao tôi thấy tâm trạng của Boss rất tốt mà.”

“Nhất định là tin sai rồi.”

Một đám người nhỏ giọng bàn tán, ánh mắt còn thường nhìn về phía Bắc Vũ Đường.

Bọn họ nhìn thấy Kha Diệc Dương ôn nhu săn sóc hầu hạ Bắc Vũ Đường, lại thấy Đại Boss ôn nhu cười sủng nịch, thật sự là mở rộng tầm mắt mà!

Phải biết rằng biểu tình họ thường thấy của Đại Boss đó chính là banh mặt, lạnh như băng, nào có được ôn nhu như bây giờ.

“Mẹ ơi, đây là Đại Boss trong ấn tượng của tôi sao?”

“Trời ạ, nếu Đại Boss ở trong công ty cũng như vậy, phỏng chừng phải mê hoặc cả đám mất.”

“Đáng tiếc những người khác không có phúc phận này, bậc thù vinh này chỉ có Bắc Vũ Đường mới có thôi. Thật sự hâm mộ cô ấy, có thể chiếm được trái tim Boss.”

“Đừng hâm mộ, cũng không nhìn người ta lớn lên như thế nào.” Một người phụ nữ diện mạo kiều mị, đáy mắt ngậm một nụ cười lạnh khinh thường.

Nghĩ là Đại Boss thích cô sao, chẳng qua chỉ là một thế thân, chờ lúc chính chủ tới, cô chẳng là gì cả.

“Tiểu Mị, cô có ý gì?” Một người phụ nữ khác nghe được mùi không đúng, gấp gáp truy vấn.

“Không có ý gì.” Người phụ nữ kiều mị tên là Tiểu Mị kia cười thần bị.

Cô ta càng như vậy, người khác càng tò mò.

Chờ họ đi rồi, Tiểu Mị tách nhóm, sau đó gọi điện cho Dương Ức Liễu, nhưng bên kia vẫn luôn trong trạng thái bận.

Tiểu Mị nhăn mày lại, không gọi điện nữa, trực tiếp gửi ảnh vừa chụp cho cô ả.

Chỉ chốc lát sau, Dương Ức Liễu thấy người mình xếp trong tập đoàn Kha thị gửi ảnh chụp cho mình, đôi mắt nhìn chằm chằm Kha Diệc Dương trên ảnh.

Cô ả thấy cái gì, Kha Diệc Dương vậy mà lại nhìn con bé kia bằng ánh mắt này!

Bình luận

Truyện đang đọc