MAU XUYÊN NGHỊCH TẬP: BOSS THẦN BÍ, ĐỪNG TRÊU CHỌC LUNG TUNG



Nhà ăn rất lớn, bàn rất dài, đủ để hai mươi ba mươi người ăn cùng một lúc.

Bắc Vũ Đường ngồi ở chỗ mình, vị trí của Bắc Thần đối diện cô.
Trong bữa ăn, Bắc Vũ Đường uống một ngụm canh nấm, hương vị tươi ngon, thấy Bắc Thần đối diện không có canh này, cô đẩy bát canh đến trước mặt cậu, "Tôi không muốn ăn, cậu chịu trách nhiệm ăn nốt đi."
Bắc Thần nhìn canh nấm trước mặt, tuy không biết là cái gì, nhưng vừa rồi cậu chú ý thấy cô rất thích uống bát canh này.

Cậu muốn từ chối, nhưng đối mặt với đôi mắt của cô, cậu yên lặng nhận lấy.
[Tinh, độ hảo cảm của Boss phản diện với ký chủ là 66.]
Nghe thấy con số này, Bắc Vũ Đường hiểu rằng cách xoát độ hảo cảm này đã đến đỉnh điểm, muốn độ hảo cảm của cậu tăng thêm thì cần đổi cách khác.
Trước khi chọc thủng lớp cửa sổ giấy này, hình thức ở chung này cần duy trì, nếu không đột nhiên dừng lại thì có vẻ đột ngột.
Sau khi bữa tối kết thúc, Bắc Vũ Đường sai Bắc Thần đi tản bộ với mình, hai người đi trong khuôn viên rộng lớn, lang thang không mục tiêu.

Bắc Thần không phải người giỏi nói chuyện, Bắc Vũ Đường không nói thì không khí giữa cả hai sẽ rất yên tĩnh.
Không ai nói gì, lặng yên đi trên đường nhỏ, xung quanh là cánh rừng rậm rạp, dù có tia sáng mỏng manh lướt qua, nhưng vẫn khá tối tăm.
Hai người yên tĩnh đi một vòng, Bắc Vũ Đường mới dẹp đường về phủ.
Khi hai người sắp ra khỏi khu rừng, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của nhóm hầu gái, nội dung rõ ràng là nói về hai người.
"Vừa rồi ở nhà ăn, nghe nói Tam tiểu thư nhường canh nấm mình thích nhất cho chàng trai kia."
"Thật á? Canh nấm hoang có giá cả trăm nghìn, rất quý giá.

Nếu không phải tiểu thư thích ăn, trong lâu đài không thể nào dự trữ hàng năm được.

Không ngờ Tam tiểu thư lại nhường chàng trai đó."
"Có thể thấy Tam tiểu thư yêu thảm cậu ta rồi."
"Còn không phải sao."
"Lúc trước tôi cứ thấy không thể nào, nghĩ Tam tiểu thư giận dỗi Âu thiếu gia, mới kéo chàng trai kia vào.

Giờ xem ra tôi nghĩ sai rồi.

Dù sao thì ai làm trò mà lại diễn như vậy đâu."
"Tôi đã bảo rồi, Tam tiểu thư thích chàng trai kiam cô còn không tin.

Nếu là diễn trò thì chỉ cần diễn trước mặt Âu thiếu là được rồi.

Diễn ở nhà cho ai xem chứ? Còn nữa cơ, căn phòng kia kìa, bố trí kia kìa, các cô từng thấy Tam tiểu thư để bụng ai như vậy chưa?"
"Có đạo lý, cô nói có đạo lý!"
Mắt thấy đám người kia sắp tới đây, Bắc Vũ Đường cuống quýt kéo Bắc Thần vào bụi cây nhỏ bên cạnh.
Bắc Thần nhìn cô nắm tay mình, theo cô chui vào trong bụi.
Bóng cây tối tăm, Bắc Thần thấy được mặt Bắc Vũ Đường hơi hồng hồng.
"Này.

Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?" Một hầu gái hỏi.
"Tiếng gì?"
"Hình như có tiếng động từ bên đó phát ra." Hầu gái kia chỉ tay về phía hai người Bắc Vũ Đường trốn.
Hầu gái kia càng đến gần, Bắc Thần chú ý bàn tay đang nắm tay mình càng chặt.

Bắc Thần nhìn rõ được sự khẩn trương và sợ hãi trên mặt cô.
Cậu chưa từng thấy cô như vậy bao giờ.
Trước kia cô như thế nào nhỉ?
Bắc Thần hồi tưởng, lại không nghĩ ra được.

Trong đầu chỉ có bộ dáng cô khí thế bừng bừng sai cậu làm cái này làm cái kia, lại âm thầm đối tốt với cậu.
Cô như vậy quá loá mắt, khắc sâu vào trong đầu, trong lòng cậu.
Hầu gái dần tới gần, Bắc Thần nhìn cô khẩn trương vô cùng, đôi mắt đen u lãnh đạm mạc hiện lên ý cười nhợt nhạt.

Cậu đột nhiên ôm cô vào lòng, dùng thân mình chặn tầm mắt bên ngoài.
Cậu chủ động đến gần khiến Bắc Vũ Đường hơi sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động tới gần cô.

Trước giờ đều là Bắc Vũ Đường chủ động, còn cậu bị động đi theo.
Bắc Vũ Đường không đẩy cậu ra.
Hầu gái kia đi lên trước, thấy được thân ảnh của Bắc Thần.
"Ai đó?" Hầu gái cảnh giác nhìn cậu.
Bắc Thần hơi quay đầu.
Hầu gái thấy là cậu, biểu tình thả lỏng, chỉ là vẫn nghi hoặc nhìn cậu, "Cậu ở đây làm gì?"
"Hái hoa." Bắc Thần nghiêm trang nói.
Bắc Vũ Đường nghe vậy, suýt bật cười thành tiếng.
Hầu gái lại "A" lên một tiếng theo bản năng.
Không đợi cô ấy nói tiếp, một hầu gái khác đã kéo cô ấy đi, không ngừng thúc giục, "Đi mau thôi."
"Làm gì mà vội thế? Từ từ đã, hình như ở đó không có hoa." Hầu gái kia hậu tri hậu giác nói.
Giọng hai người càng lúc càng xa, nhưng vẫn loáng thoáng nghe được hầu gái còn lại tức giận trả lời.
"Ngốc à, đoá hoa kia, tên là Bắc Vũ Đường!"
"Hả? Vậy không phải Tam..."
Tuy âm thanh đã đi xa, cũng không còn nhìn thấy họ nữa, nhưng mà lời hầu gái kia lại rõ ràng truyền vào tai hai người.

Bắc Thần thấy mặt Bắc Vũ Đường đỏ bừng, dưới ánh sáng mờ, đôi mắt cô sáng dị thường, giống như ánh đèn trong đêm, chiếu sáng thế giới u ám của cậu.
Dù là bao nhiêu năm sau, cậu vĩnh viễn sẽ không thể quên đôi mắt sáng ngời ấy.
Bắc Vũ Đường ho nhẹ một tiếng, "Mấy cô ấy nói huơi nói vượn, cậu đừng có mà tin đấy.

Nếu cậu tin là thật thì đúng là lãng phí trí thông minh của cậu rồi, nghe rõ chưa!"
Đáy mắt Bắc Thần ngậm nụ cười nhàn nhạt, gật đầu với cô.
"Hừ, bổn tiểu thư không có tốt bụng như vậy!" Bắc Vũ Đường hung dữ nói.
Bộ dáng lạy ông tôi ở bụi này của cô quá sinh động, khiến Bắc Thần không nhịn được muốn tới gần cô, muốn nói cho cô, cậu hiểu mà.
Chỉ là nếu cô không muốn cậu làm, vậy thì cậu sẽ nghe theo ý cô, không chọc thủng cái cửa sổ giấy kia..
"Đi về, đi về, ở đây lắm muỗi quá."
Bắc Vũ Đường vừa xua tay vừa đi nhanh, giống như đang chạy trối chết.
Bắc Thần thông minh không đuổi theo, lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn cô rời xa.
Ánh mặt trời cuối cùng của ngày đã tan biến, rừng cây đen nhánh, đêm tối yên tĩnh lại không hề khiến cậu thấy cô đơn, chỉ vì cậu biết, trên thế giới này sẽ có một người tốt với cậu.
Cậu không cô đơn một mình.
Bắc Thần không hiểu sao thấy cả người nhẹ nhàng, khói mù luôn đọng lại trong lòng cũng bị đôi mắt sáng ngời vừa rồi xua tan.

Bắc Thần quay lại tầng hai, đứng trước cửa phòng Bắc Vũ Đường, lẳng lặng nhìn, tựa như đang nhìn cô vậy.
Tiểu Thuý lên tầng thì thấy cảnh này.
Cô ấy trộm trốn đi, lấy di động chụp một tấm ảnh, tung ta tung tăng share cho Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường biết hành động của Bắc Thần là lúc cô biết mình còn cách thành công không xa.
Học viện Thiên Thánh, mỗi giờ đi học đều có thể thấy rất nhiều xe đỗ trước cổng trường.

Học sinh từ trên xe bước xuống đều là con cháu quyền quý hoặc hào môn.
Cảnh tượng này đối với người dân xung quanh mà nói, đã là bình thường rồi.
Hôm đó, một chiếc xe mang tộc huy Bắc thị từ từ đi tới, những chiếc xe vốn định dừng đều vội tránh ra, cuối cùng xe dừng chính giữa cổng lớn học viện.
Cửa xe mở ra,nmột đôi giày da bóng xuất hiện, sau đó một đôi đùi đẹp lộ ra, Bắc Vũ Đường xuất hiện khiến người xung quanh đều sôi nổi nghiêng đầu trông qua.
Ngay sau đó, phía sau Bắc Vũ Đường xuất hiện một người, một người mà họ không thể tưởng tượng được.
Bắc Thần vừa xuất hiện, người xung quanh đều trợn tròn hai mắt, không thể tin nhìn cậu.
Bắc Vũ Đường và Bắc Thần làm lơ ánh mắt xung quanh, đi thẳng về phía trước.
Đến khi hai người đi rồi, phía sau lập tức kích động bàn tán.
"Oh, tớ không nhìn lầm chứ, Bắc Thần xuống từ xe của Bắc Vũ Đường?!"
"Bắc Vũ Đường thật đấy à?"
"Tớ thấy không giống, hẳn là bị Âu thiếu chọc tức."
"Chẳng lẽ các cậu không chú ý đến một chuyện sao?" Có người đột nhiên xen mồm một câu.
"Chuyện gì?"
"Bắc Vũ Đường và Bắc Thần cùng biến mất một tháng, giờ lại cùng xuất hiện, các cậu không thấy kỳ quái sao? Nếu nói không liên quan gì đến nhau, các cậu tin à?"
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Giờ toàn bộ học viện đều suy đoán một tháng này Bắc Vũ Đường và Bắc Thần cùng biến mất là đi đâu.
Âu Nam nhìn Bắc Vũ Đường và tiểu bạch kiểm kia ra vào có đôi, cảm thấy chói đau cả mắt.
Hôm đó, Bắc Vũ Đường đến phòng giáo dục, Bắc Thần một mình ở lại phòng tự học chờ cô.

Lúc này, một nam sinh đeo kính tiến vào phòng học.

Người này cũng giống Bắc Thần, là con cháu bình dân, dựa vào thành tích ưu dị tiến vào trường quý tộc.
"Bắc Thần, tôi...!Tôi có việc tìm cậu, cậu có thể ra ngoài với tôi một lát không?" Nam sinh đeo kính thẹn thùng hỏi.
Bắc Thần nhìn cậu ta một cái.
Cậu có ấn tượng về người này, giống cậu, đều là người bị bắt nạt trong trường quý tộc này.

Hai người họ xem như là đồng loại, chỉ là cậu ta may mắn hơn Bắc Thần, không vì thành tích vượt qua Hạ Hầu Nhất Minh mà bị đố kỵ, bị Hạ Hầu Nhất Minh căm hận.
Nói đến Hạ Hầu Nhất Minh, địa vị của cậu chàng ở học viện Thiên Thánh rất cao.
Gia tộc Hạ Hầu cũng là một trong bát đại gia tộc, mà Hạ Hầu Nhất Minh đã sớm được xác nhận là người thừa kế của Hạ Hầu gia.

Cậu chàng có khuôn mặt khó phân biệt nam nữ, nếu nói dung mạo của cậu chàng đứng thứ hai ở học viện Thiên Thánh, vậy thì không ai dám xưng là thứ nhất, ngay cả khuôn mặt tuyệt sắc của Bắc Vũ Đường cũng so ra kém cậu chàng.
Hạ Hầu Nhất Minh khác với Âu Nam, cậu chàng không để bụng mấy chuyện này, làm người tuỳ tính, tựa như chẳng để bụng điều gì, nhưng mà người sống trong giới thượng lưu đều biết, đắc tội ai cũng được, đừng bao giờ đắc tội Hạ Hầu Nhất Minh.
Cậu chàng chính là loại giết người không thấy máu.
Cậu chàng không hay xuất hiện trong trường học, nhưng thành tích lần nào cũng xếp thứ hai, kém một điểm so với nam sinh đeo kính.

Mỗi lần đều là một điểm.


Đã từng có người bảo cậu chàng cố ý, nhưng cũng có người cho đó là trùng hợp, rốt cuộc sự thật thế nào thì chỉ có cậu chàng biết.
Bắc gia từng muốn ghép đôi Bắc Vũ Đường với Hạ Hầu Nhất Minh, chỉ là hai bên đều không có hứng thú với nhau, nên chuyện này coi như cho qua.
Trở lại chuyện chính, Bắc Thần nhìn nam sinh đeo kính, tuy cậu quen cậu ta, nhưng mà cũng không thân.
Nam sinh đeo kính sợ cậu không đi, vẻ mặt khẩn cầu nói: "Bạn Bắc Thần, chỉ một chút thời gian thôi.

Làm ơn."
Bắc Thần cúi đầu nhìn thời gian, còn khoảng mười lăm phút nữa Bắc Vũ Đường sẽ về.
"Tôi chỉ có mười lăm phút."
Nam sinh đeo kính nghe vậy, lập tức nói: "Tôi đảm bảo sẽ nhanh thôi.

Không đến mười lăm phút."
"Có chuyện gì?" Bắc Thần hỏi.
Nam sinh đeo kính nhìn quanh một lượt, vẻ mặt khó xử, "Chuyện đó không tiện nói ở đây, cậu có thể đi cùng tôi đến một nơi yên lặng không?"
"Đi thôi." Bắc Thần đứng lên.
Nam sinh đeo kính vẻ mặt cảm kích, không ngừng nói: "Cám ơn, cámơn."
Hai người đi ra khỏi phòng học, đến cuối hành lang, Bắc Thần dừng bước, "Ở đây đi."
Vị trí này vừa lúc có thể thấy cầu thang, chừo Bắc Vũ Đường về, cậu sẽ thấy trước.
Nam sinh đeo kính lại vẻ mặt khó xử, "Vị trí này hơi lộ, hơn nữa thường xuyên có người qua lại.

Bạn học Bắc, có thể đổi một nơi yên tĩnh khác không, xin cậu."
Đối mặt với khẩn cầu của cậu ta, Bắc Thần tiếp tục đi về phía trước.
Nam sinh đeo kính liên tục cảm tạ, "Cảm ơn, cám ơn, bạn học Bắc Thần, cậu đúng là người tốt."
Người tốt? Đây là lần đầu tiên cậu nghe được có người nói cậu như vậy.
Bắc Thần đi theo nam sinh đeo kính, đi đến cỗ ngoặt ngoài khu dạy học, thấy hắn còn muốn đi tiếp, Bắc Thần dừng bước.
"Ở đây đi.

Có chuyện gì?" Bắc Thần hỏi.
Nam sinh đeo kính mặt đau khổ, "Có thể đi thêm vài bước nữa không, chỉ vài bước thôi.

Tôi đảm bảo là cách đây không xa, thật sự sẽ không quá xa.

Nơi này đôi lúc vẫn có người xuất hiện."
Bắc Thần nhìn thoáng qua thời gian, "Cậu chỉ còn năm phút."
Nam sinh đeo kính vội vàng nói, "Đủ rồi, đủ rồi."
"Đi thôi."
Nam sinh đeo kính lại cảm ơn, mười phần thành ý, như là Bắc Thần đang giúp cậu ta một chuyện lớn vậy.

Đến khi họ đến khu rừng phía sau, Bắc Thần nhăn mày lại.
Nam sinh đeo kính xoay người, vẻ mặt áy náy nói với Bắc Thần, "Bạn học Bắc Thần, tôi cũng không muốn làm vậy, nhưng mà tôi còn muốn tiếp tục học ở đây.

Cậu đừng trách tôi."
Bắc Thần vốn là mặt không cảm xúc, lúc này cũng không nhìn ra cảm xúc gì.
Mười mấy người từ bốn phía trong rừng đi ra, họ đi từng bước tới trước mặt cậu, ánh mắt bất thiện nhìn cậu.
Nam sinh chạy nhanh trốn ra khỏi rừng, bỏ lại một mình Bắc Thần ở rừng cây.
Bắc Thần nhận ra những người này, họ là những nhân vật có tiếng tàn nhẫn trong trường, một đám người gia thế xa xỉ, thường xuyên làm ra một vài hành động khác người, nhưng vì nguyên nhân gia đình nên đều được bỏ qua.
Bọn họ là một đám vô pháp vô thiên, cùng từng là những người bắt nạt Bắc Thần nhiều nhất.
Từ khi Bắc Thần đi theo Bắc Vũ Đường, hai người như hình với bóng, những người này xuất hiện ít đi.
Hôm nay mục đích cố ý dẫn cậu ra đây, mục đích đã sáng tỏ.
Chàng trai cầm đầu tóc vàng, tên là Hoàng Hiên.
hắn là người của bát đại gia tộc, ỷ vào bối cảnh gia tộc, làm xằng làm bậy trong học viện, nghiễm nhiên thành ác bá trong học viện Thiên Thánh.
Hoàng Hiên cầm trong tay một cây gậy sắc, nở nụ cười nghiềm ngẫm, "Bắc Thần, đã lâu không gặp."

Ánh mắt hài hước của Hoàng Hiên đánh giá cậu, chậc chậc hai tiếng, "Không tệ đấy, đi theo Bắc Vũ Đường nên chắc nịch hẳn ra.

Không biết lát nữa chịu được mấy gậy của tao đây."
Bắc Thần lui về sau.
Hoàng Hiên từng bước tiến gần, đến khi Bắc Thần không còn chỗ lui.
"Thật ra tao cũng không định nhằm vào mày, tiếc là mày thật không biết điều.

Mày nói xem một thằng dân đen như mày có tư cách gì đứng bên Bắc Vũ Đường? Chồng tương lai của Bắc Vũ Đường chú định là người trong bát đại gia tộc bọn tao.

Đồ dân đen như mày ngay cả xách giày cho cô ấy cũng không xứng." Ánh mắt Hoàng Hiên âm lãnh vẫn luôn nhìn chằm chằm Bắc Thần.
Hoàng Hiên luôn yêu thầm Bắc Vũ Đường, lúc trước Bắc Vũ Đường chán ghét Bắc Thần, hắn cũng giúp đỡ bắt nạt Bắc Thần theo.

Giờ Bắc Vũ Đường lại thích thằng dân đen này, khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Trước đó, Bắc Vũ Đường và Âu Nam ở bên nhau, hắn từng nghĩ sẽ cướp được Bắc Vũ Đường từ tay Âu Nam, nhưng cô ấy quá thích Âu Nam, thích đến mức làm hắn chùn bước.
Hắn chỉ có thể yên lặng chôn tình cảm của mình xuống đáy lòng, không dám biểu lộ ra.
Giờ Âu Nam đi rồi, lại tới thêm một tiểu bạch kiểm.

Âu Nam thì hắn không xua đuổi được, không thể ra tay, nhưng mà tiểu bạch kiểm này hoàn toàn không tất yếu phải tồn tại.
Hoàng Hiên cầm gậy đánh về phía Bắc Thần, giống như bình thường, không chút lưu tình.
Cộp, tiếng gậy của hắn đập vào cây cối ở bên.
Hoàng Hiên nhìn cái gậy thất bại, biểu cảm hơi cứng lại, tựa như không ngờ cậu sẽ bỏ trốn.
Trước giờ cậu chỉ ngoan ngoãn mặc họ đánh, giống như một cái rõ cột gỗ vậy.
Hoàng Hiên cười ha hả, ánh mắt ngày càng hung ác, "Giỏi lắm, giờ biết trốn rồi cơ đấy.

Mày nghĩ mày có Bắc Vũ Đường là chỗ dựa nên dám phản kháng hả."
Hắn kéo gậy, cười lạnh, "Hôm nay tao vốn định để cho mày một hơi, nhưng mà giờ xem ra là không cần thiết rồi."
Hắn vừa nói, vừa đánh gậy về phía bụng Bắc Thần.
Bắc Thần quay người, tránh hiểm được công kích của hắn.
Hai lần liên tục bị tránh, đã khơi dậy lửa giận của Hoàng Hiên, khiến hắn càng muốn dẫm đạp Bắc Thần dưới chân.

Hoàng Hiên lại lần nữa ra tay, Bắc Thần phản ứng nhanh, hai người một tấn công một lùi lại.
Hai phút sau, Bắc Thần ăn hai gậy của Hoàng Hiên.

Hoàng Hiên rất không vừa lòng với kết quả này, âm trầm nhìn cậu, "Lên hết cho tao."
hắn cần giải quyết tên này trước khi Bắc Vũ Đường đến.
Mười mấy người nghe được mệnh lệnh của Hoàng Hiên, cả lũ xông lên, bắt đầu quần Bắc Thần.
Vết thương trên người Bắc Thần ngày càng nhiều, từ lúc đầu còn chạy được, đến cuối cùng chỉ còn hơi thở thoi thóp.
Hoàng Hiên vẫy vẫy tay, đám người vây đánh vội tránh ra.
Hắn đi đến trước mặt Bắc Thần, nhìn người máu thịt mơ hồ trên đất, khoé môi ngậm nụ cười tàn nhẫn.

Hắn nhấc chân, một đạp lên ngực Bắc Thần, Bắc Thần lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Hoàng Hiên hung hăng dẫm lên, "Mày chỉ là con kiến, một con kiến sinh ra để bị người đạp dưới chân."
"Không, không phải." Bắc Thần gian nan mở miệng phản bác.
Hoàng Hiên nghe cậu phủ nhận, cười lạnh một tiếng, "Ai cũng biết Bắc Vũ Đường thích kẻ mạnh, mày chỉ là một kẻ yếu, một kẻ yếu bị người giẫm đạp.

Mày có gì đáng để cô ấy thích?"
Không, không phải, cậu không phải kẻ yếu.
Hoàng Hiên không nhìn thấy giãy giụa trong mắt cậu, hắn thích nhất là dẫm đạp đến dập nát niềm tin của những kẻ đáng thương kia, "Mày chính là một kẻ yếu.

Có bản lĩnh thì đứng lên, đạp bọn tao xuống dưới chân đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc