MÊ MẨN

Đối với chuyện trêu chọc Quý Hi, Kiều Chi Du cảm thấy thích thú, cô vừa dứt lời liền dựa đầu vào vai Quý Hi, thoải mái nheo mắt lại muốn chợp mắt nghỉ ngơi một lát.

Là im lặng. Quý Hi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của Kiều Chi Du, đôi mắt đang nhắm nghiền, hàng mi dài của cô hơi động, một cảnh tượng có vẻ quen thuộc, giống như chuyện xảy ra khi uống rượu vào đêm sinh nhật ngày hôm đó.

Quý Hi khẽ cười, để Kiều Chi Du dựa vào vai mình, yên lặng mười ngón tay đan chặt vào nhau, lòng bàn tay dần nóng lên.

Nhịp tim là một sự tồn tại kỳ diệu mà người khác không thể đoán trước được, nhưng hiện tại Quý Hi rất chắc chắn rằng nàng đã rung động trước Kiều Chi Du vào đêm hôm đó.

Suốt dọc đường đi Kiều Chi Du dựa vào vai Quý Hi ngủ. Trong những ngày đi công tác này, không một đêm nào là ngủ ngon, hơn nữa công việc lại bận rộn, thực sự là rất mệt, tinh thần quả thực rất kém.

Xe từ từ dừng lại.

Kiều Chi Du bị tiếng đóng cửa khi tài xế bước xuống xe đánh thức. Dù âm thanh không quá lớn nhưng Kiều Chi Du ngủ không sâu, chỉ cần một tiếng động rất nhỏ vẫn đánh thức cô.

"Tới rồi?" Vừa mới tỉnh dậy, giọng nói của Kiều Chi Du có chút khàn khàn.

"Ừm." Nhìn gương mặt tiều tụy của người bên cạnh, ánh mắt cùng giọng nói của Quý Hi đều tỏ rõ đau lòng: "Mệt muốn chết rồi."

"Làm sao có thể khoa trương như vậy, trước đây còn bận rộn hơn." Kiều Chi Du lười biếng cười cười, bàn tay phải của cô chạm vào má Quý Hi, mỗi ngày làm nũng: "Ôm một chút, sẽ không mệt nữa."

Đôi khi thực sự giống như một đứa trẻ lớn xác, trong lòng Quý Hi không ngừng phàn nàn, nhưng vẫn nhanh chóng ôm chầm lấy Kiều Chi Du vào trong lòng. Trong xe không có người khác, hai người khẽ nói ôm nhau, bầu không khí dần trở nên nóng hơn.

Những ôm một cái thực sự rất thư giãn, có thể làm giảm mệt mỏi.

Lặng yên không một tiếng động, môi Kiều Chi Du khẽ chạm vào môi Quý Hi, mỉm cười, Quý Hi cũng bật cười, một giây sau liền ép sát cơ thể lại gần Kiều Chi Du, đồng thời, môi nàng cũng áp vào môi Kiều Chi Du.

Một người tiến tới một người né tránh, từng chút từng chút, nhiệt tình trêu chọc.

Lòng bàn tay Kiều Chi Du vòng qua đỡ lấy sau gáy của Quý Hi, ngón tay không ngừng trêu chọc, môi quấn lấy, đón nhận sự mềm mại và ngọt ngào như mưa trong cơn hạn hán kéo dài. Quý Hi cũng động tình đáp lại, qua lớp áo len Kiều Chi Du khẽ xoa eo Quý Hi, không ngừng trêu chọc chiếc lưỡi mềm mại của đối phương.

Lồng ngực sát lại gần nhau không ngừng phập phồng, cánh tay Kiều Chi Du ôm lấy cổ Quý Hi, môi lưỡi không tách rời, từng chút một miêu tả, không ngừng truy đuổi, kèm theo hơi thở nặng dần, đó là sự quyến luyến, là nhớ thương, là triền miên ấp ủ trong một thời gian dài.

Tuyết vẫn rơi.

Bên trong không gian xe nhỏ hẹp, hai người dịu dàng ngọt ngào.

Quý Hi: "Xuống xe."

Kiều Chi Du: "Ừ."

......

Nói muốn xuống xe nhưng hai người vẫn ôm nhau, vừa cười vừa hôn, chậm chạp không chịu dừng lại. Dù sao cũng đã nửa tháng không gặp mặt

"Cô giáo Quý."

Quý Hi nghĩ Kiều Chi Du thật sự muốn nghiêm túc nói chuyện.



"Lần sau chúng ta sẽ thử trên xe?" Quả thật Kiều Chi Du thực sự nghiêm túc: "Cảm giác nhất định là không tồi."

Quý Hi: "..."

Kiều Chi Du cảm thấy thích thú với biểu tình trên mặt của Quý Hi, trong lòng đều rõ ràng, người bình thường giả vờ đứng đắn chính là nàng, đến khi đó người lo lắng không yên cũng là nàng.

Tính tình của Quý Hi, Kiều Chi Du có thể hiểu tường tận, một số người ngoài mặt là buồn chán, trên thực tế, họ hiểu hết những gì nên hiểu.

Lại ở trong xe ôm hôn thêm một lúc, Kiều Chi Du và Quý Hi mới quay trở lại nhà.

Kiều Thanh biết tối nay Kiều Chi Du sẽ về nhà, cô bé vẫn luôn đợi ở phòng khách, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, cô nhóc đã một mạch chạy ra trước cửa, dì bảo mẫu cũng không giữ lại được. Một mặt, Kiều Chi Du trở về khiến cô bé rất vui, mặt khác, mỗi lần Kiều Chi Du đi công tác về sẽ mang quà cho cô nhóc.

"Dì ơi."

"Bé cưng," Kiều Chi Du ngồi xổm xuống ôm Kiều Thanh: "Con có nhớ dì không?"

"Có nhớ." Kiều Thanh không quên nói với Kiều Chi Du: "Con còn có thể giúp dì chăm sóc cô giáo."

Quý Hi khẽ xoa đầu Kiều Thanh, nhanh chóng khoe khoang: "Chăm sóc rất cẩn thận."

"Ngoan như vậy, nào, dì mua quà cho con." Kiều Chi Du hôn lên má của Kiều Thanh, sau đó đưa cho cô nhóc món quà mà cô chuẩn bị, đó là một nhân vật hoạt hình mà cô bé thích: "Hôm nay dì rất mệt, chờ ngay mai sẽ chơi cùng với con, có được không?"

Kiều Thanh gật đầu, vốn dĩ cô nhóc định nói muốn cùng ngủ với hai người, nhưng ngẫm nghĩ một chút lại nhịn xuống không nói, thầm nghĩ, dì đã vất vả như vậy, mình cũng không thể không hiểu chuyện được: "Hôm nay dì mệt, ngủ sớm một chút."

"Được." Kiều Chi Du ghé vào tai Kiều Thanh thì thầm.

Kiều Thanh lại gật đầu, cười nói với Quý Hi và Kiều Chi Du: "Dì ngủ ngon, cô giáo ngủ ngon, con đi ngủ."

Hôm nay không cần phải dỗ ngủ sao? Bình thường mỗi khi ngủ phải dỗ tới đau đầu, Quý Hi không thể không hỏi Kiều Chi Du: "Chị nói gì với cô nhóc, sao đêm nay lại nghe lời như vậy?"

Kiều Chi Du ra vẻ thần thần bí bí: "Em đoán đi."

Quý Hi lại càng muốn biết: "Cái gì?"

Kiều Chi Du: "Không nói cho em biết."

Quý Hi nhỏ giọng: "Chị là trẻ lên ba."

Kiều Chi Du thẳng thắn mạnh mẽ thừa nhận: "Đúng vậy, không phải em vẫn luôn gọi chị là cục cưng sao?"

Nói xong cả hai người đều cười rộ lên, cuộc trò chuyện này ngây ngô đến mức không thể tiếp tục nổi nữa.

Sau khi rót một cốc nước, đi lên lầu, Quý Hi đã nhìn thấy Kiều Chi Du nằm trên ghế sô pha ngủ say, đầu nghiêng sang một bên, một tay buông hờ trên ghế sô pha, trên người cô vẫn mặc một chiếc áo len màu đen giúp tôn lên dáng người, ôm sát lấy từng đường cong xinh đẹp trên cơ thể.

Khẽ bước nhẹ, Quý Hi đặt cốc nước xuống, sau đó cúi người kéo tấm chăn bên hông đắp cho Kiều Chi Du, nàng liếc nhìn gương mặt đang say ngủ của Kiều Chi Du. Đã mệt mỏi thành như vậy, còn nói không sao.

Quý Hi xoay người lấy bông tẩy trang, nàng quỳ xuống bên cạnh ghế sô pha, từng chút một, cẩn thận tẩy trang cho Kiều Chi Du. Nàng không biết chăm sóc cho bản thân bởi vì không quan tâm tới bản thân, nhưng đối với Kiều Chi Du, Quý Hi lại không giống như vậy, chăm sóc từng chút một thực sự nghiêm túc, tuyệt đối không chê vào đâu được.



Trên mặt có chút lành lạnh, Kiều Chi Du khẽ mở mắt ra nhìn thấy Quý Hi đang ghé sát lại gần mình, lấy bông lau mặt cho cô.

Nhìn thấy Kiều Chi Du tỉnh lại, Quý Hi giúp cô khẽ chỉnh lại những sợi tóc rơi trên trán, nhẹ giọng nói: "Em giúp chị tẩy trang trước, chị tắm rửa đi rồi lên giường ngủ."

Kiều Chi Du nhìn chằm chằm vào gương mặt của Quý Hi, từ mơ hồ đến rõ ràng. Cô lại nhớ tới trước kia, công việc bận rộn, một mình trở về nhà, thường xuyên ngủ quên ở trên ghế sô pha như thế này, đến khi tỉnh dậy mới phát hiện mình quên chưa tẩy trang.

"Không thoải mái sao?" Quý Hi vươn tay ra chạm vào trán Kiều Chi Du.

Kiều Chi Du mỉm cười và lắc đầu, đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, khi ở bên Quý Hi, sẽ thường xuyên cảm thấy như vậy. Cô ấy tiếp tục chăm chú nhìn Quý Hi, đột nhiên hỏi: "Chờ tới khi ở cùng với nhau một thời gian, liệu em còn đối tốt với chị như vậy nữa không? Đến lúc đó có cảm thấy chị phiền hay không?"

"Tại sao chị lại nói như vậy?" Động tác trên tay Quý Hi cũng không dừng lại, cũng không phải đang cố ý đối tốt với Kiều Chi Du, nàng cảm thấy đây là chuyện mình nên làm, khi hai người ở bên nhau thì nên đồng hành, động viên và chia sẻ với nhau. Nàng suy nghĩ một lúc, rồi ném cho Kiều Chi Du một câu hỏi: "Còn chị, chị sẽ luôn tốt với em chứ?"

Kiều Chi Du: "Em nói xem?"

Quý Hi nhìn cô: "Chị nghĩ như thế nào thì em cũng nghĩ như thế ấy."

Là sự tin tưởng cùng ăn ý. Cánh tay của Kiều Chi Du đột nhiên vòng qua đầu Quý Hi, khiến Quý Hi hơi ngẩng đầu lên rồi trực tiếp hôn xuống. Không cần nhiều lời lãng mạn, cũng không cần khoa trương, chỉ cần như thế này, là tốt nhất.

Quý Hi cúi đầu chậm rãi lau sạch vết son trên môi Kiều Chi Du: "Đi tắm."

"Ừ..." Kiều Chi Du nhìn Quý Hi, cười hỏi: "Em muốn giúp chị tắm?"

Vẫn còn hứng thú trêu đùa, Quý Hi liền đứng lên: "Em sẽ giúp chị lấy đồ ngủ."

Quý Hi vốn dĩ muốn sau khi tắm xong, sẽ giúp Kiều Chi Du mát-xa thư giãn một chút, nhưng khi nàng bước ra khỏi phòng tắm, Kiều Chi Du đã nằm ở trên giường ngủ say mất rồi.

Kiều Chi Du về sớm hơn đoàn một ngày, sau khi kết thúc công việc cũng không kịp nghỉ ngơi, lên đường kịp chuyến bay, suốt hai mươi tư tiếng không chợp mắt, cô vội vàng như vậy bởi vì sợ bỏ lỡ sinh nhật của Quý Hi.

Vừa chui vào trong chăn, Kiều Chi Du đã ngửi thấy mùi thơm của Quý Hi, khiến thần kinh dịu lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Quý Hi cũng không biết Kiều Chi Du gấp gáp quay trở về, chỉ nghĩ rằng Kiều Chi Du đi công tác quả thực quá vất vả. Khẽ nằm xuống bên cạnh Kiều Chi Du, không bao lâu sau, cánh tay Kiều Chi Du liền vòng qua.

"Còn chưa ngủ?" Quý Hi cố nén giọng nói.

Kiều Chi Du im lặng, không trả lời.

Quý Hi yên lặng ôm Kiều Chi Du một lúc, rồi mới vươn tay tắt đèn đầu giường. Mặc dù còn sớm nhưng nàng cũng đã cảm thấy có chút buồn ngủ, nhưng khi Kiều Chi Du ôm mình khiến Quý Hi càng cảm thấy buồn ngủ hơn.

Hôm nay là đêm giao thừa. Đó là một đêm rất sôi động, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, một nhóm người tụ tập lại và cùng đếm ngược chờ đợi thời khắc bước sang năm mới.

Quý Hi cũng chẳng có gì thay đổi, giao thừa năm nay vẫn bình lặng như mọi khi, nhưng trong sự bình yên của năm nay, không còn sự cô đơn lạnh lẽo, chỉ có hơi ấm của hai người đang ngủ cùng ôm nhau ngủ.

Nhắm mắt không được bao lâu, Quý Hi mơ mơ màng màng, mơ thấy mình cầu hôn Kiều Chi Du, mơ thấy mình mặc váy cưới, nàng đeo nhẫn cưới cho Kiều Chi Du.

Không biết tại sao lại đột nhiên tỉnh giấc, trước mắt tối đen, Quý Hi vẫn còn lơ mơ giữa nửa mê nửa tỉnh, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, nàng khẽ hôn lên trán Kiều Chi Du.

Không biết nghĩ đến chuyện này có phải quá xa với hay không? Hai người họ hiện tại vẫn không thể công khai chuyện yêu đương trong công ty.

Bình luận

Truyện đang đọc