MÊ MẨN

Kiều Chi Du vừa mới chạm vào môi nàng một cái, liền không khống chế được, mặc dù chĩ là hôn khẽ. Nhưng Quý Hi vẫn là bị lôi cuốn đằm chìm vào, có ý niệm về chuyện gì đó bắt đầu điên cuồng hiện ra….

Hôn qua môi rồi từ từ di chuyển khẽ chạm xuống vành tai Quý Hi, người Kiều Chi Du dần nóng bừng lên, giống như có ngọn lửa đang bùng cháy lên trong cơ thể nàng, hô hấp dần chở lên đứt quãng, dồn dập gấp gáp, nóng rực…

Nữ nhân với nữ nhân, cũng sẽ có ham muốn du͙ƈ vọиɠ, giờ phút này đây Kiều Chi Du đã cảm nhận được mãnh liện về du͙ƈ vọиɠ đó. Nhưng người an tĩnh đang nằm trong ngực nàng thì…. Nàng đành cố gắng áp chế xuống những xúc động nhất thời này, nàng thật cẩn thận thật cẩn thận hạ môi xuống vành tai Quý Hi, chỉ đơn là hôn xuống, không dám làm gì tiếp theo, chỉ đơn thuần đem mặt chôn vào cổ Quý Hi, sau đó bình tĩnh lại biến cái ôm chở lên đơn thuần.

Kiều Chi Du dừng lại động tác, điều này cũng làm cho Quý Hi thoáng bình tĩnh xuống, nhưng ẩn sâu trong lòng nàng bỗng nhiên lại có một vài tia mất mát hiện lên.

Trên giường, hai người ôm nhau, không nói tiếng nào, trái tim cả hai đều đang thình thịch nhảy lên. Rõ ràng đã có cảm giác, nhưng không ai dám tiến lên, giống như lúc này không có chuyện gì xảy ra.

Cứ ôm một lát như vậy.

Kiều Chi Du cọ cọ vào tóc Quý Hi, nói: “ Ngủ ngon.”

Quý Hi cũng đáp lại nhẹ nhàng.

“Ta tắt đèn.” Kiều Chi Du lại nói.

Quý Hi lại là: “ Ân.”

Kiều Chi Du vươn tay tắt đèn, trong phòng liền bị bao phủ bởi bóng tối. Ngày thường ngủ Quý Hi sẽ không tắt đèn, nàng rất chán ghét bóng tối, nhưng đêm nay có Kiều Chi Du nằm cạnh ôm nàng, liền tất cả đều không cần bận tâm.

Sau khi tắt đèn, Quý Hi cùng Kiều Chi Du nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng đại khái là ham muốn trong lòng của hai người vẫn không hoàn bị dập tắt. Bởi vì, chỉ cần khi nào trong lòng ngực còn có mùi hương của đổi phương, thì ham muốn du͙ƈ vọиɠ sẽ không bao giờ tắt được…

Đáy lòng của hai người đều có khiếm khuyết về tình thương, cho lên hai người đều có khát vọng được người kia sưởi ấm. Đêm nay, hai người đều dựa sát vào nhau ngủ, trước sau đều không tách ra.

Quý Hi lại nằm mơ, giấc mơ khi nàng còn nhỏ, lúc còn ở trong cô nhi viện khi đó, nàng đánh nhau cùng người khác, bị ngươi ta hất nước nóng vào vai, trong khoảng khắc da thịt bị bỏng biến dạng, làm cho người khác nhìn vào đều thấy sợ hãi. Lúc ấy, nàng cảm thấy dường như mình đã chết.

Nàng còn mơ thấy tỷ tỷ khi đó.

“ Làm gì đánh nhau cùng hắn?”

“ Hắn khi dễ ngươi.”

……………

Quý Hi ngẩng đầu lên xem, trước mắt lại là khuôn mặt Kiều Chi Du, nàng nhìn chằm chằm cái chấm bên chóp mũi của Kiều Chi Du, thật lâu thật lâu không nói lời nào.

Chuyện khi còn nhỏ, chuyện hiện tai, cảnh ở trong mơ đan xen lẫn nhau, kí ức mơ hồ, hỗn loạn không dừng.

Hình ảnh lại tiếp tục chuyển. Chuyển đến địa phương đang có gió tuyết lớn bao phủ, nàng đang bị đông cứng co ro ngồi ở góc tường, nàng nhìn thấy Kiều Chi Du đang đi lại phía mình, nàng lập tức vui vẻ đứng dậy, ôm chặt lấy Kiều Chi Du, giống như ôm được cọng rơm cứu mạng.

“Quý Hi.”

“ Ân.”

“ Chúng ta chia tay đi.”

Tâm nàng đau đớn, “ Vì cái gì…..”

“ Ta muốn kết hôn.”

………………..

Kiều Chi Du ngủ rất ngon, giấc ngủ của nàng luôn luôn không sâu, ngủ suốt một đêm không tỉnh, điều nay xưa nay chưa từng có.

Mặt trời đã lên cao, những tia nắng len lỏi xuyên qua rèm cửa, hôm nay lại là một ngày trời đẹp.

Kiều Chi Du cúi đầu xuống nhìn, Quý Hi vẫn còn đang nằm trong lòng ngực nàng ngủ, vẫn chưa tỉnh lại, người vừa mềm vừa ấm, thật giống con cừu nhỏ. Bất quá giữa mày nàng lại nhăn chặt lại, miệng còn đang lẩm bẩm nói mớ gì đó.

Quý Hi thoát ra khỏi bóng đè, nàng mở mắt, vẫn là hiện thực hạnh phúc. Kiều Chi Du vẫn còn đang ôm nàng, khuôn mặt ôn nhu đang nhìn nàng.

“ Làm mơ gì vậy? Ngươi còn nói mớ.” Kiều Chi Du không nghe rõ được Quý Hi nói gì.

Tâm trạng của Quý Hi vẫn chưa hoàn toàn thoát ra được ác mộng, nàng ngơ ngẩn nhìn người đang nằm cùng gối đầu, nàng nằm mơ thấy Kiều Chi Du không cần mình nữa. Chỉ đơn giản là mơ, nhưng lòng nàng thật khó chịu.

Kiều Chi Du áp tay mình lên má Quý Hi, “ Sao lại ngốc ngốc ra rồi?”

Quý Hi tỉnh táo lại, chu chu môi nói: “ Ta gặp ác mộng.”

Ánh mắt nàng toát lên sợ hãi, tựa như đang cần người đến an ủi, đây là lần đầu tiên Kiều Chi Du nhìn thấy Quý Hi như vậy, nàng nắm lấy tay Quý Hi, hôn hôn lên trán Quý Hi, nói lời trấn an nàng: “ Ta ở đây, không cần phải sợ.”



Quý Hi nghe theo, nàng rất muốn nghe nhưng lời dỗ dành như vậy của Kiều Chi Du dành cho mình. Trong chăn, nàng nhanh chóng nắm chặt tay Kiều Chi Du.

Lúc mới vừa tỉnh ngủ thật là ngoan, Kiều Chi Du cười, nàng cúi xuống hôn vào môi Quý Hi một cái, nụ hôn chào buổi sáng là không thể thiếu.

Quý Hi bị nàng hôn làm cho bật cười, nàng tiếp tục tỏ ra lười biếng mà ôm lấy Kiều Chi Du, trong lòng vẫn còn buồn bã, nàng sẽ mãi luôn ở cạnh mình sao? Quý Hi đối với mọi việc đều có thể thản nhiên đối mặt, nhưng đối với Kiều Chi Du, thì nàng luôn lo sợ được mất.

Thấy Quý Hi lại tiếp tục dính mình, Kiều Chi Du vuốt ve tóc nàng, “ Còn chưa ngủ đủ sao?”

“ Ân.” Quý Hi ẩn nghĩ trong lòng, không phải là không ngủ đủ, mà là ôm không đủ.

Kiều Chi Du bồi nàng ngủ nướng, “ Có tiến bộ.”

Quý Hi hỏi: “ Cái gì?”

Kiều Chi Du: “ Sẽ biết làm nũng.”

Quý Hi im lặng cười, ở trước mặt Kiều Chi Du, nàng giống như bất tri bất giác sẽ biến thành như vậy, đúng là có chút giống làm nũng.

Bởi vì thức dậy muộn, cho lên gộp ăn sáng cùng ăn trưa thành một bữa, tối ngày hôm qua đi siêu thị vẫn còn dư lại ít đồ, Quý Hi nhanh chóng xào hai món ăn, rất đơn giản làm thành một bữa. Nhìn thấy Kiều Chi Du ăn ngon lành, Quý Hi lúc này mới an tâm xuống.

Cùng nhau nấu cơm, ăn cơm, rửa chén, cùng Kiều Chi Du ở bên nhau làm vụn vặt một vài việc hàng ngày, điều đó khiến cho Quý Hi cảm thấy khoảng cách chênh lệch giữa hai người cũng không còn quá nhiều. Đặc biệt là lúc ở trên bàn cơm, nghe Kiều Chi Du kể lại cuộc sống của nàng khi còn ở nước ngoài: Nàng cũng vừa đi học vừa đi làm, nàng cũng bởi vì công việc mà tăng ca ngày đêm, nàng cũng từ tầng chót mà từng bước một leo lên vị trí hiện tại ….

Thật ra có rất nhiều mặt, càng nàng đều giống nhau.

Ở nhà nằm không cả ngày, mãi đến chiều Kiều Chi Du tính toán mang Quý Hi đi mát xa, sau đó buổi tối sẽ đến quán bar của Diêu Nhiễm Khương Niệm uống rượu, vẫn luôn bận không có thời gian đến, nay Quý Hi đã quay lại, đêm nay vừa vặn có thể đi cùng nhau.

Quần áo tối hôm qua thay ra Kiều Chi Du vẫn chưa giặt, hôm nay nàng đành phải mặc đồ của Quý Hi, thân hình các nàng đều cao tương đương nhau, mặc vào quấn áo của đối phương cũng không phải vấn đề gì quá lớn.

Trong số quần áo của Quý Hi, đa số là thiên về áo sơ mi, đi làm phải thường xuyên diện, bình thường đi lại đâu đó cũng rất tiện, đỡ phải rắc rối.

Kiều Chi Du cầm lấy cái áo sơ mi đơn giản cùng quần jean đi vào nhà tắm thay.

Không bao lâu.

Trong phòng tắm truyền ra một tiếng nói dễ nghe: “ Bảo bối.”

Quý Hi nghe thấy lập tức đi qua, cách cánh cửa làm bằng kính của nhà tắm, “ Làm sao vậy?”

Kiều Chi Du mở ra một khe cửa nhà tắm nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “ Nội y nhỏ quá.”

Quá nhỏ, Quý Hi hơi choáng váng, cũng không biết nói gì, Kiều Chi Du so với nàng …..Nhưng nàng cho rằng vẫn có thể mặc được. Cũng không biết vì cái gì, não nàng lúc này lại nhảy ra một câu: “ Rất nhỏ sao?”

Này biết trả lời thế nào? Kiều Chi Du bó tay, nhìn mặt Quý Hi nửa giây, hỏi ngược lại: “ Ngươi muốn nhìn sao?”

Quý Hi: “………..”

Lại vẻ mặt xấu hổ cố tỏ ra bình tĩnh.

“ Ta có nội y thể thao.” Quý Hi nhớ ra, nói xong nàng lập tức xoay người đi nhanh, trốn thoát khỏi hiện trường.

Kiều Chi Du cười không ngừng, phải chăng bị nàng trêu quá tay rồi, da mặt thật sự rất mỏng a.

*

Từ khi nghỉ việc làm thêm ở đây, đã rất lâu rồi Quý Hi không có thời gian tới quán, chủ yếu là do công việc của nàng quá bận rộn.

Vẫn là khung cảnh như cũ, lúc nào cũng náo nhiệt.

Quý Hi dẫn Kiều Chi Du luồn nách qua đám người.

“ Tới chơi a.”

“ Đã lâu rồi không thấy.”

“ Hi Hi, nhớ người muốn chết.”

……………..

Âm chào hỏi không ngừng, từ trước sân khấu đến tận băng ghế dài.



Tính tình Quý Hi nhạt nhẽo, nhưng vẫn có rất nhiều người nguyện ý chủ động muốn làm quen với nàng, ai cũng có bản tính thích nhìn gái đẹp. Hơn nữa ở trong một dàn mỹ nữ, tính cách của Quý Hi vẫn thật khác biệt, thu hút người khác.

Nổi tiếng như vậy sao? Kiều Chi Du nghiêng mắt nhìn Quý Hi, không nhịn được mà hỏi: “ Trước kia làm thêm ở đây, người theo đuổi ngươi không ít đi?”

Ở địa điểm như quán bar, vận đào hoa xác suất vỗn dĩ sẽ cao hơn nơi khác nhiều.

Quý Hi: “ Còn được.”

Kiều Chi Du: “ Đó chính là rất nhiều đi.”

Quý Hi còn muốn nói Kiều Chi Du, ngày thường ở bên ngoài lúc nào cũng mang bộ mặt tươi cười câu dẫn, nàng đảo khách thành chủ hỏi vặn lại: “ Sao mà so được với số người theo đuổi ngươi?”

“ Sợ ta bị người khác bắt đi à.” Kiều Chi Du đắc ý nói, nàng bắt lấy tay Quý Hi, đan mười ngón vào nhau, nhắc nhở: “ Còn không nắm lại chặt đi.”

Thời gian vẫn còn sớm, người trong quán bar cũng không phải quá nhiều. Khương Niệm cùng Diêu Nhiễm còn chưa thấy tới, Quý Hi cùng Kiều Chi Du ngồi ở bên quầy bar chờ các nàng, gọi thêm hai ly nước uống, vừa uống vừa nghe nhạc.

Trước kia Quý Hi sẽ đứng ở trong chỗ này pha chế rượu, Kiều Chi Du thừa nhận, nàng không ít lần nhìn lén Quý Hi.

Lần đầu tiên các nàng gặp gỡ cũng chính là nơi đây.

Đến bây giờ, các nàng nghĩ lại, mới ngắn ngủn mấy tháng thời gian trước kia, cuộc sống của các nàng vẫn bình thường nhạt nhẽo như nước, nhưng lại không ngờ được sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như bây giờ. Với Quý Hi hay Kiều Chi Du mà nói, cả hai đều giống nhau.

Nhớ tới chuyện lúc trước, Kiều Chi Du dùng ánh mắt chỉ vào cái bàn tròn cách đó không xa, mà nói: “ Ngươi ngồi ở bên kia.”

“ Ân?”

“ Đó chính là chỗ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Kiều Chi Du bổ sung nói, nàng có ấn tượng khắc sâu, hôm đó Quý Hi mặc một cái váy hai dây, thanh thanh lãnh lãnh, trên vai để lộ ra hình xăm bông hoa đỏ rực như lửa, lại càng khiến cho nàng thêm chú ý.

Quý Hi giật mình, nguyên nhân là bởi vì Kiều Chi Du vẫn còn nhớ rõ hoàn cảnh khi lần đầu tiên các nàng gặp mặt. Nói thật, hoàn cảnh lúc đó thật tức cười, nàng có thể nghĩ đến một lần cười một lần.

“ Ngươi còn nhớ rõ sao?” Quý Hi hỏi.

“ Ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy, ánh mắt như muốn đâm thủng, làm sao ta có thể không nhớ rõ được?”

Quý Hi không có lời nào có thể phản bác lại được, như thế nào nàng có cảm giác, Kiều Tổng vẫn tự luyến như vậy.

“ Ta lúc ấy liền cảm thấy, cô gái này vừa nhìn là biết sẽ không theo đuổi người khác. Sự thật chứng minh, trực giác của ta sẽ không sai.” Kiều Chi Du uống nước trái cây, nhân tiện bóc mẽ tính cách Quý Hi. Nàng tò mò, “ Ngươi thì sao, cảm giác đầu tiên khi thấy ta là gì?”

Hồi tưởng lại chuyện vài tháng trước, ngón tay Quý Hi sờ sờ lên miệng ly, nghĩ nghĩ, có điểm thất thần, “ Nghĩ muốn vẽ ngươi.”

Thật đúng là một loại cảm giác không thể nói tới.

“ Vì cái gì?” Vượt ngoài dự đoán của Kiều Chi Du, nàng ngẫm lại, “ Bởi vì ta giống vị tỷ tỷ hàng xóm khi còn nhỏ của ngươi sao?”

“ Không phải.” Quý Hi nhìn Kiều Chi Du, cười cười, “ Ta cũng không biết.”

Chính là nghĩ muốn vẽ nàng, hơn nữa lại bị hấp dẫn bởi vết chấm bên chóp mũi nàng.

Suy nghĩ kĩ lại, Kiều Chi Du cảm thấy câu trả lời này còn rất lãng mạn, có đôi khi tình yêu chính là không thể hiểu được. Hai nữ nhân cùng nhau làm bạn, rõ ràng có thể là hữu nghị, nàng cũng chưa bao giờ có tình cảm khác thường nào khi đối mặt với một cô gái, nhưng đối với Quý Hi, nàng rất rõ ràng đó là tình yêu thật sự.

Đã qua thời gian hẹn gặp mặt, hai người Diêu Nhiễm vẫn chưa xuất hiện.

Kiều Chi Du đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Diêu Nhiễm, vừa mới lấy điện thoại ra, đúng lúc nhìn thấy Diêu Nhiễm gọi tới, nàng thuận tay bắt máy, “ Các ngươi khi nào lại đây? Bọn ta đã tới rồi.”

“Đêm nay không được rồi, ta còn có chút việc. Thật xin lỗi.”

Kiều Chi Du tinh tế nhận ra, cách nói chuyện của Diêu Nhiễm hôm nay có gì đó không đúng, liền quan tâm hỏi: “ Xảy ra chuyện gì sao?”

Đầu dây điện thoại bên kia thoáng im lặng một lát, lại nói: “ Không có gì, các ngươi thoải mái chơi đi.”

Phản ứng này, khẳng định là có chuyện. Nhưng Diêu Nhiễm không nói, Kiều Chi Du cũng không tiếp tục truy hỏi, “ Có vấn đề gì thì gọi cho ta.”

Diêu Nhiễm trầm thấp mà nói: “ Được.”

“ Hai người Diêu Nhiễm hôm nay không đến được.” Kiều Chi Du bỏ điện thoại xuống.

“ Có việc đột xuất sao?”

“ Nàng không nói, ta có cảm giác tâm trạng nàng không được tốt lắm.” Kiều Chi Du cũng buồn bực theo, mới buổi chiều gọi đến còn đang vừa nói vừa cười, nàng mông lung suy đoán rằng, “ Sẽ không phải là cãi nhau với Khương Niệm đi?”

“ Không thể nào …..” Quý Hi nói, ánh mắt hướng về phía sau lưng Kiều Chi Du, nhìn nhìn quan sát, nàng phát hiện ra có người vẫn luôn đang nhìn chằm chằm các nàng ở bên này, đã nhìn được một lúc thật lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc