MÊ MẨN

“Ăn ngon sao?” Kiều Chi Du nhìn vào mắt Qúy Hi.

“Ăn ngon.’’ Qúy Hi trả lời theo bản năng.

Kiều Chi Du cười xinh đẹp, cực nhẹ nói một tiếng: “Da mặt dày.’’

Qúy Hi phản ứng lại giống như mèo khen mèo dài đuôi.

Bữa tối, Qúy Hi làm một bàn bốn món ăn, xương sườn hấp, măng tây xào thịt, trứng xào cà chua, cộng thêm một đĩa rau xanh.

Đều là mấy món cơm nhà đơn giản, vì đơn giản nên làm cũng mau, không mất nhiều thời gian.

Chờ đồ ăn bưng đủ lên bàn, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, lại càng tăng thêm sắc thái.

Kiều Chi Du nhìn đến muốn đói bụng ngay.

Lúc này ngoài trời đã hoàn toàn tối, xa xa ánh đèn chiếu sáng, đèn điện luôn phiên hào vào nha, giống một bức tranh minh họa cảnh đêm đặc sắc.

Quý Hi bới đầy cơm: “Có thể kêu Tiểu kiều tổng ăn cơm được rồi.’’

Kiều Chi Du tiếp nhận một chén, “Đang ở kia vẽ tranh hăng say.’’

Quý Hi xoay lại nhìn phòng khách, đúng là, tiểu gia hỏa đang vẽ tranh ở trên bàn trà, nghiêm túc chăm chú, phim hoạt hình cũng không muốn coi.

“Bảo bối, rửa tay ăn cơm nào.’’

“Dì, ngươi xem ta vẽ đi.’’ Kiều Thanh gấp không chờ nổi đưa cho Kiều Chi Du xem.

Kiều Chi Du nhìn thấy trên giấy vẽ có hai hình người, sửng sốt trước, còn cười: “Họa thật sự đẹp.’’

Quý Hi cũng tò mò, đi tới, “Họa cái gì?’’

“Chính mình xem đi.’’ Kiều Chi Du đem giấy cho Qúy Hi xem.

Qúy Hi nhận lấy vừa thấy, cũng bất đắc dĩ cười, tiểu gia hỏa vẽ phác họa lại hình dáng nàng cùng Kiều Chi Du nấu cơm trong phòng bếp, nét vẽ còn non nớt nhưng chân thật. Bất quá, trên giấy này còn vẽ thêm mấy hình màu đỏ tình yêu là như thế nào đây?

“Lão sư.’’ Kiều Thanh mềm mại gọi, đôi mắt ngập nước nhìn Qúy Hi, trong lòng mang tâm tư nhỏ chờ mong, kỳ thật trong lòng chính là đang đợi Qúy Hi khen khích lệ.

“Tiểu Thanh thật là lợi hại.” Qúy Hi hiểu ý, lập tức khen một câu.

Được Qúy Hi khen khẳng định, Kiều Thanh vui lên gấp đôi, “Lão sư thích sao?’’

Quý Hi: “Thích.’’

Kiều Thanh ngượng ngùng nói: “Vậy đưa cho lão sư.’’

“Cảm ơn tiểu bảo bối.’’ Qúy Hi kéo kéo tay nhỏ của Kiều Thanh, “Đi, ăn cơm nào.’’

Trên bàn cơm, Kiều Thanh ngồi ở bên cạnh Qúy Hi.

Kiều Chi Du vừa ngẩng đầu lên, nhìn đến hai cái đầu đang vùi vào ăn cơm tới ngon, hình ảnh có chút khôi hài. Kiều Thanh gặm một ngụm xương sườn, lại ăn một miếng cơm, ăn đến cái miệng sáng bóng, đỏ bừng. Qúy Hi ăn cái gì đều rất tùy tính, không ngượng ngùng, đang ăn cũng không làm cho người khác cảm thấy thô lỗ, chỉ làm cho người ta thấy ngon miệng hơn.

“Ăn không hợp sao?’’ Qúy Hi ngẩng đầu, thấy Kiều Chi Du không ăn mấy.

‘Không có.’’ Kiều Chi Du cũng ăn lên, nhai tinh tế. Kỹ thuật nấu ăn của Qúy Hi tất nhiên là không bằng được với Lý a di, gia vị đều cơ bản nhất, nhưng cố tình làm ra hương vị như vậy, đặc biệt có cảm giác cơm nhà. Bình thường, bình đạm, nhưng là một hương vị khác.

Qúy Hi cũng nhớ tới lúc ở nhà ăn cơm. Nàng tuy rằng sẽ nấu cơm, bất quá khi một người ăn, căn bản sẽ không muốn chuẩn bị nấu, thông thường là ăn tùy tiện cái gì đấy cho xong.

“Lão sư làm đồ ăn ăn thực ngon.’’ Kiều Thanh ăn còn biết vuốt mông ngựa.

Nghiêm túc mà nói cũng không phải khen quá lời, Qúy Hi nấu cơm kỳ thật là vẫn ngon, còn có thể đem ra khoe được.

Quý Hi ; “Thích ăn vậy liền ăn nhiều một chút đi.’’

“Ân! Ta sẽ đem cơm ăn hết.’’ Kiều Thanh đỡ bát cơm, trịnh trọng gậy gật đầu, nàng hỏi lại Kiều Chi Du: “Dì, ngươi thích ăn sao?’’

Kiều Chi Du cũng nói: “Thích, ăn ngon.’’

‘’Vậy về sau, chúng ta mỗi ngày đều tới nhà lão sư ăn cơm nha. Lão sư, có thể hay không?’’ Kiều Thanh an tĩnh nói, giọng nói có hơi chút xấu hổ. Nàng liền nghĩ nếu mỗi ngày đều có thể ăn cơm với các nàng cùng nhau như vầy, sẽ thực sự vui vẻ.

Quý Hi nghe xong, nói có thể cũng không được, nói không thể thì không đành lòng.

Kiều Chi Du đành phải kiên nhẫn giải thích: “Lão sư còn có công việc gấp của chính mình, Tiểu Thanh không thể không hiểu chuyện như vậy, ngoan đi.’’

Kiều Thanh nghe xong trầm mặc, mếu máo gật đầu.

Qúy Hi đối với tiểu hài tử không đành lòng, nghĩ nghĩ nói: “Như vầy được không, về sau mỗi cuối tuần ngươi đến đây học, lão sư liền nấu cơm cho ngươi ăn.’’

Kiều Thanh thoáng cao hứng lên, nhưng nghĩ tới một tuần một lần, cũng không cao hứng lắm.

Ba người tiếp tục ăn cơm.

Ăn được một nửa.

Kiều Thanh: “Lão sư.’’

Quý Hi hỏi: “Làm sao vậy?’’

Tiểu nữ hài đáy mắt đơn thuần chất phác, giống như hồ nước. Kiều Thanh nhỏ giọng nói nhỏ nhẹ, “Ta thích cùng lão sư dì ở bên nhau, thực vui vẻ.’’

Kiều Thanh hôm nay tựa hồ phá lệ nói đặc biệt nhiều. Qúy Hi cùng Kiều Chi Du nhìn nàng vui mừng đến vậy, nguyện ý nói ra với người khác cảm xúc của mình, nói ra những lời trong lòng, là đang bắt đầu đi ra khỏi thế giới chính mình tự khóa lại.

Quý Hi nghe, nói cho Kiều Thanh: “Lão sư cũng thích Tiểu Thanh cùng với dì ở bên nhau, thực vui vẻ.’’

Lời này không phải giả, nàng thích tiểu hài tử này, cũng thích ở chung với Kiều Chi Du, nếu không nàng cũng sẽ không tiếp xúc thường xuyên như vậy với Kiều Chi Du.

Kiều Thanh khó có được xán lạn cười.

Tiểu hài tử tươi cười lên nhìn quá sạch sẽ, giống như tờ giấy trắng vậy, Qúy Hi thích xem. Bất quá có qua trăm triệu năm nữa cũng không nghĩ tới, tiểu gia hỏa này thình lình nhảy ra một câu:

“Lão sư cùng dì kết hôn đi, chúng ta chính là người một nhà, có thể ở cùng bên nhau mỗi ngày.’’

Kiều Thanh đầy cõi lòng mong chờ nói, ngày đó ở nhà trẻ nàng nhìn thấy hiểu được, suy nghĩ đơn thuần, nghĩ vấn đề này cũng đơn thuần đơn giản.

Trên bàn cơm không khí nháy mắt đọng lại.

Quý Hi cùng Kiều Chi Du đồng thời dừng lại đũa trên tay. Qúy Hi khóe miệng cười cười, nghĩ thầm đúng là có phong thái của Kiều Chi Du. Đây là cái gì truyền thống của Kiều gia sao?

Quý Hi nhìn đến Kiều Chi Du.

Kiều Chi Du cũng nhìn xem Qúy Hi.

Ý tứ của Qúy Hi là, kiều tổng là người một nhà của nàng làm ơn giải thích một chút cho tiểu kiều tổng đi.

Nhưng Kiều tổng lại thờ ơ.

Cuối cùng, vẫn là Qúy Hi đi giải thích: ‘’Tiểu Thanh à, kết hôn là sự kiện rất quan trọng, không thể tùy tiện nói được. Ngươi lớn lên về sau sẽ hiểu rõ.’’

Từ nhỏ mở ra tư tưởng bao dung rất quan trọng, vô luận là tính hướng, tình yêu đều đáng giá phải tôn trọng. Cho nên Qúy Hi không cùng Kiều Thanh giải thích, nữ nhân là không thể cùng nữ nhân bên nhau.

‘’Ân.’’ Kiều Thanh cái hiểu cái không, suy nghĩ, như thế nào để mau lớn lên nhanh. Nhưng đáy lòng của nàng thật sự hy vọng lão sư có thể cùng dì ở bên nhau. Nàng cũng nhìn ra được, dì và lão sư ở một chỗ, đồng dạng thật vui vẻ.



Trong lòng tiểu hài tử vĩnh viễn là thuần túy nhất, có đôi khi người lớn ngược lại không hiểu được tiểu hài tử.

Qúy Hi coi như đã giải quyết xong chuyện này, nàng bỏ một miếng cơm vào miệng nhai nhai, lúc này lại nghe được phía đối diện Kiều Chi Du chậm rì rì nói: ‘’Cùng ta ở bên nhau thật có hại sao? Ngươi như vậy không vui.’’

‘’Khụ ---------- ‘’ Qúy Hi đột nhiên không kịp phòng ngừa bị sặc cơm, nàng xoay đầu, khụ khụ hai cái, thiếu chút nữa đem mặt đỏ bừng lên.

Kiều Chi Du thấy vậy cười không ngừng, không hề trêu ghẹo, mà là đem ly nước đẩy đến trước mặt Qúy Hi nói: ‘’Ăn chậm thôi. Lớn như vậy rồi ăn cơm còn để sặc.’’

Quý Hi uống nước, chửi thầm, còn không phải tại ngươi sao.

*

Cuối tháng bảy thời điểm Bắc Lâm nhiệt độ lên cao nhất. Qúy Hi thích nắng, thích nóng, nàng cảm thấy an tâm và kiên tịnh hơn.

Mùa hè năm nay, cùng mùa hè bảy năm trước không giống nhau, đây là một bước chuyển biến đại lớn trong cuộc đời của Qúy Hi.

18 tuổi năm ấy nàng nhận được thư trúng tuyển của Q đại, làm cho nàng có cơ hội đến Bắc Lâm sinh hoạt, mà hiện giờ bắt đầu được tập đoàn ZY nhận vào làm chính thức, bây giờ náng đã có thể tự tin dừng chân tại Bắc Lâm.

Mới nhất ZY mới chuyển chính thức một nhóm nhân viên, trong đó khóa thực tập này chỉ có ba người, một nam và hai nữ. Qúy Hi vẫn rất ngoài dự liệu chính mình lại có cơ hội được ở lại, nhưng nàng lại thấy đây không phải là may mắn, nàng vì điều này nỗ lự trả giá cũng đủ rồi.

Qúy Hi vẫn làm tại bộ phận tiêu thụ. Phòng tiêu thụ, trong tổ lại có thêm một nữ nhân nữa mới vào làm. Tên là Mạnh Tĩnh.

Mạnh Tĩnh cũng mới được chuyển làm chính thức từ bộ phận thị trường, phía trước đã có kinh nghiệm hai năm. Nàng so với Qúy Hi lớn hơn hai tuổi, diện mạo khí chất không tính là xuất chúng, nhưng năng lực làm việc rất mạnh.

Người cũng như tên, Mạnh Tĩnh tính tình an tĩnh, cùng Qúy Hi giống nhau, không nói nhiều lắm làm việc chuyên chú.

Bất quá sự an tĩnh của Mạnh Tĩnh so với Qúy Hi lại có sự bất đồng. Qúy Hi là tự bày ra, chẳng qua ngày thường thu lại, không cần thiết sẽ không biểu hiện ra. Mà Mạnh Tĩnh trong xương cốt là người nhã nhặn lịch sự, nói chuyện lúc nào cũng khinh nhu nhẹ nhàng. Mạnh Tĩnh và Qúy Hi đều là người Dung Thành, nàng nhìn thấy ở tư liệu hồ sơ của Qúy Hi. Đất khách gặp gỡ đồng hương, tóm lại so với người khác thì vẫn quen thuộc hơn, hơn nữa hai người còn cùng một khóa vào với nhau.

Giờ ngọ, khu vực làm việc.

Mạnh Tĩnh: ‘’Qúy Hi, không đi ăn cơm sao? ‘’

Quý Hi nhìn xem thời gian, đã đến giờ ăn cơm, nàng sửa sang lại tốt tư liệu, ‘’Đi thôi.’’

Officie Building có một cái nhà ăn nhỏ, hương vị ăn không tồi, tan tầm giữa trưa xong, rất nhiều nhân viên sẽ qua đây ăn cơm trưa.

Đi vào thang máy. Qúy Hi thấy một thân ảnh cao gầy, nàng vội ấn đè lại cửa.

Mạnh tĩnh mới vừa rồi đang buồn bực, liền nhìn thấy Kiều Chi Du đi vào, nàng nhường nhường, ‘’Chào Kiều tổng.’’

Quý Hi cũng cười cười: ‘’ Chào Kiều tổng.’’

Kiều Chi Du nhìn Qúy Hi: ‘’Đi ăn cơm? ‘’

‘’Ân,’’ Qúy Hi lại hỏi: ‘’Kiều tổng, đi tầng mấy?’’

Kiều Chi Du: ‘’ Hạ phụ B3.’’

Kiều Chi Du không nói nữa, lấy điện thoại ra, gửi đi tin nhắn WeChat tới.

Tức khắc. Trong thang máy điện thoại Qúy Hi vang lên. Nàng lấy điện thoại ra vừa thấy, cư nhiên là người bên cạnh Kiều Chi Du gửi tới: ‘’ Chúc mừng, được chuyển chính thức.’’

Quý Hi cúi đầu mỉm cười, gửi nhanh lại.

Lần này nàng vừa gửi xong, điện thoại Kiều Chi Du lại vang lên, nàng cũng mở ra vừa thấy.

“ÂN, rất vui vẻ.’’

Còn mang theo một biểu tượng bánh bao dễ thương.

Khó có được, Qúy lão sư bán manh.

Một giây sau, Qúy Hi động ấn xuống, bởi vì sợ chùng hợp, nàng vừa rồi mở yên lặng. Kiều Chi Du trả lời lại: ‘’Giữa trưa ăn nhiều một chút.’’

Quý Hi suy nghĩ hồi lâu: ‘’Ngươi cũng vậy.’’

Toàn bộ thang máy khó nhai nhất là Mạnh Tĩnh, cùng lãnh đạo đi chung thang máy đã mất tự nhiên, nàng còn xem Kiều Chi Du cùng Qúy Hi đều đang xem điện thoại, vì thế cũng lấy điện thoại ra lướt lướt, cho giống.

Tới lầu một, Qúy Hi cùng Mạnh Tĩnh chào hỏi lại Kiều Chi Du rồi mới rời đi.

Ra thang máy xong.

Mạnh Tĩnh hỏi Qúy Hi: ‘’Ngươi cùng Kiều tổng quen thuộc sao?’’

Quý Hi chỉ lắc đầu, không biết Mạnh Tĩnh vì cái gì hỏi vậy.

Mạnh Tĩnh cảm thấy con ngươi Qúy Hi rất lạnh lùng, nhưng đối với Kiều Chi Du lại nhiệt tình hơn so với người khác rất nhiều.

Đi được vài bước, Mạnh Tĩnh lại hỏi: ‘’Lần đầu tiên được thấy Kiều tổng gần như vậy, thật xinh đẹp. Khi chất cũng rất được.’’

Mạnh Tĩnh đối với người quen biết nói đương đối nhiều hơn một chút, tâm tư nàng cũng thật đơn thuần, liền cảm thấy các nàng ở chung cũng không tệ.

Qúy Hi cười cười: “Ân.’’

‘’Ngươi cũng thật xinh đẹp. Nghe nói lúc trước ngươi còn là “ hoa khôi trường học.’’. Mạnh Tĩnh lời nói mang thêm sự hâm mộ, nàng diện mạo không được xinh đẹp, vậy lên rất hâm mộ những người có diện mạo xinh đẹp, có một khuôn mặt đẹp cũng tốt làm gì cũng được chú ý hơn.

Qúy Hi cười cho qua: “Đừng nghe bọn họ nói bậy.’’

Hai người đi về hướng nhà ăn, vừa đi vừa nói chuyện, bên cạnh lại chuyền đến một trận bước chân dồn dập.

‘’Các ngươi đi ăn cơm sao? Cho ta đi cùng với, ta vẫn chưa biết ăn cái gì?’’ Lục Phong mới vừa ra ngoài làm việc, trên trán còn có mô hôi toát ra.

“Được a, cùng nhau đi ăn.’’ Mạnh Tĩnh dễ nói chuyện, lại nói một Phú nhị đại hàng không xuống, ai mà dám đắc tội, ai mà biết có bối cảnh gì đằng sau.

Quý Hi cũng không dám nói gì, Lục Phong hẳn là đã hiểu rõ ý nàng, cho lên hiện tại cũng không dám vượt qua mức quan hệ đồng nghiệp. Nếu là đồng nghiệp bình thường, cố tình lảng tránh ngược lại có chút kỳ quái, vì thế ba người lại cùng nhau đi ăn cơm.

Chuyện Lục Phong muốn theo đuổi Qúy Hi, trong văn phòng mọi người ít nhiều cũng có biết qua.

Trong lúc ăn cơm, Mạnh Tĩnh cảm thấy chính mình như một cái bóng đèn dư thừa vậy, mọi người đều không được tự nhiên, cũng may Qúy Hi có nói đến vài chuyện liên quan đến công việc.

“Qúy Hi ngươi làm T tốt sao?’’ Mạnh Tĩnh uống lên một ngụm canh liền hỏi, “ sáng mai phải giáo.’’

“Còn không có, chuẩn bị đêm mai ở lại làm thêm.’’ Qúy Hi nghĩ lại công việc còn lại tồn đọng không ít, so với lúc làm thực tập vội hơn rất nhiều.

“Ngươi đã quên sao, đêm mai bộ phận của chúng ta có liên hoan mà.’’ Mạnh Tĩnh nhắc nhở nói.

Lục Phong cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, Kiều tổng mời khách.’’

‘’Vậy đành để đêm mai thức đêm làm vậy.’’ Qúy Hi tý nữa thì quên đêm mai có liên hoan.

Thiếu lý thuyết thì thực tập không được đi, với Lục Phong lại khác, tình huống có chút đặc biệt.

Qúy Hi cùng Mạnh Tĩnh đều hiểu rõ trong lòng.

Bởi vì bộ phận Tiểu Thụ cùng bộ phận khoa học kỹ thuật, tháng này có nhiều công trạng lớn, vậy lên Kiều Chi Du tự bỏ tiền túi ra mời mọi người đi liên hoan, giống như khen thưởng cùng khích lệ tinh thần mọi người, thứ hai là để mọi người trong bộ phận cùng nhau quen thuộc hơn, kéo khoảng cách lại gần nhau.

Tiệc liên hoan được diễn ra ở một nhà hàng cao cấp. Chia làm hai bàn, Qúy Hi vừa lúc lại ở cùng bàn với Kiều Chi Du.

Một nhóm người cùng nhau ngồi xuống, mặt ngoài nhìn rất náo nhiệt. Nhưng lại giống như tiệc công việc hơn, cũng không nhẹ nhàng hơn ngồi ở văn phòng là mấy, yêu cầu phải chú ý nhiều. Không lại may rủi nói câu nào sai, chọc đến vị lãnh đạo nào lại khổ nữa, không dám vui chơi quá trớn.



Kiều Chi Du không đi mời rượu mọi người, nhưng thân là cấp trên của hai bộ phận, việc bị mời uống là không thể thiếu được.

Trên bàn tiếng nói chuyện ồn ào, ly cốc chạm nhau.

“Kiều tổng, tới tới tới, ta kính người.’’

‘Kiều tổng, ngươi không chỉ xinh đẹp, năng lực lại mạnh như vậy, phùng mỗ phục. Ta kính ngươi ly rượu.!’’

…………..

Ánh mắt của Qúy Hi thường dừng ở trên người Kiều Chi Du, hiển nhiên là mấy người kia cố ý chuốc rượu cho Kiều Chi Du say, nàng đang lo lắng sợ Kiều Chi Du phải uống quá nhiều, lại thấy Kiều Chi Du kêu trợ lý qua hỗ trợ uống giùm, lòng nàng lúc này mơi nhẹ nhõm thở ra.

Kiều Chi Du là người có chừng mực, ở bên ngoài cùng nắm thì chỉ uống năm phần say. Cho dù có phải uống thì cũng không uống nhiều.

Rất nhiều cấp trên thích những cô gái biết uống nhiều rượu, ưu thế xã giao, đặc biệt là một người xinh đẹp như Qúy Hi, càng dễ trở thành mục tiêu của mọi người.

Quý Hi tửu lượng không tồi, lần đầu gặp phải trường hợp như vậy cũng không có sợ hãi, trước tiên nói bản thân mình không uống được nhiều rượu, chờ khi uống đủ, sẽ nói sảng sảng vài câu, rất hào phóng. Làm như vậy sẽ khiến cho mọi người thoải mái, không mất hứng, càng nhận được sự yêu thích của mọi người.

Mới uống được mấy ly, Qúy Hi liền nhận được tin nhắn wechat gửi tới.

Kiều tổng: “Uống nữa liền say.’’

Còn có thêm một tin nhắn, là của Lục Phong gửi lại đây: “ Đừng cậy mạnh, chờ lát nữa ta giúp ngươi uống.’’

Quý Hi không trả lời lại Lục Phong, chỉ gửi đến cho Kiều Chi Du: “ Tửi lượng của ta không tệ lắm.”

Lập tức, Kiều Chi Du phát tới: “ Tửu lượng có tốt thì cũng không được uống nhiều.’’

Quý Hi: “Ân.’’

Cả buổi tối, Qúy Hi vẫn uống lên không ít. Phải nói mọi người đều uống không ít, chờ tới lúc đi ra khỏi nhà hàng, một đám hai má đều đỏ bừng bừng.

Thời gian còn sớm, cư nhiên mọi người lại muốn đi tăng hai.

Qúy Hi nghĩ T còn chưa làm xong chỉnh sửa đến hoàn hảo, liền viện lý do nhíu mày nói bản thân không được thoải mái, nghĩ cần phải về nghỉ sớm. Thật ra đây chỉ là một cái cớ mà thôi.

Nói uống ít thì không nghe, giờ lại kêu người không được thoải mái, Kiều Chi Du hỏi: “ Không có việc gì đi đi, có thể đi về một mình không?”

“Không sao cả, ta có thể tự mình đi về. Chính là dạ dày có chút không thoải mái thôi, nghỉ ngơi xong lại tốt.’’ Qúy Hi nhẹ nhàng cười, “Kiều tổng, các người ở lại chơi vui vẻ.’’

Kiều Chi Du xem sắc mặt Qúy Hi, như là có chút không được tốt, nhưng nàng đang bị hai cái cao tầng cuốn lấy, nói nhất định phải ở lại đây, không thoát thân ra được.

Sau khi nhóm người rời khỏi, không khí trở nên thanh tịnh hơn nhiều. Ở đây không phải nội thành, trên đường ít người, Qúy Hi một mình đứng ở đầu đường, hóng gió.

Nàng nhìn đến tin nhắn Kiều Chi Du để lại: “Về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho ta biết.’’

Qúy Hi trong lòng ấm áp: “Được.”

Có lẽ được chuyển lên làm chính thức, cho lên tâm tình có chút vui, đêm nay Qúy Hi đã uống không ít rượu, đầu có chút choáng váng.

Gió lại thổi mạnh đến.

Bên đường có một cửa hàng tiện lợi, Qúy Hi nhìn nhìn, chuẩn bị đi vào mua bình nước chanh uống.

Vừa định đi, thì một ly nước chanh được đưa tới trước mặt.

Không khỏi có điểm bất ngờ.

“Uống cái này đi, tỉnh rượu.’’

Qúy Hi ngẩng đâu thấy rõ một gương mặt Nam cao gầy, “Ngươi sao lại không cùng đi?’’

Lục Phong nói: “Ta không yên tâm cho ngươi, vẫn là nghĩ đến đưa ngươi trở về. Ngươi dạ dày còn khó chịu không? Muốn hay không ta đưa ngươi đi bệnh viện.’’

Quý Hi thừa nhận Lục Phong rất biết cách săn sóc, cũng luôn suy nghĩ đến cảm thụ của nàng, làm gì cũng có chừng mực, có lẽ đổi lại một cô gái khác, đã sớm bị hắn làm cho cảm động rồi. Nhưng Qúy Hi là ngươi hiểu rõ bản thân mình muốn điều gì.

Cứ như vậy, hai người đứng ở giữa trời gió giằng co, Qúy Hi trước sau không nhận nước của Lục Phong.

“Qúy Hi, ngươi chắc hẳn đã biết, ta thực sự thích ngươi.’’ Lục Phong cười, cố chấp nâng cánh tay nên, cũng cố chấp nói “Có thể cho ta cơ hội theo đuổi ngươi được không?”

Quý Hi quả quyết lắc đầu, cự tuyệt.

“Ngươi không có một chút suy xét ta sao?” Lục Phong vẫn ôm một chút hy vọng.

“Chúng ta không thích hợp.’’ Qúy Hi nói.

Không thích hợp quả thật là lý do cự tuyệt phổ biến nhất.

Lục Phong ngẫm lại, vấn là hỏi tới: “Vậy ngươi có thể cho ta biết lý do cụ thể không? Ta muốn biết, ta rốt cuộc có điểm nào không tốt………”

Qúy Hi lại càng không muốn giải thích nhiều, vì thế nàng ra đòn sát thủ, đối với Lục Phong nói ra năm chữ: “Ta thích nữ nhân.”

Con gái tỏ tình thì nói bản thân mình thẳng, con trai tỏ tình thì nói bản thân mình cong, Qúy Hi có nhiều kinh nghiệm rồi, biện pháp này tuy hơi thô bạo nhưng lại rất hiệu quả. Dù sao nàng cần có sự nghiệp ổn định trước, cũng không nghĩ tới yêu đương, không muốn bản thân bị ảnh hưởng.

Nghe được lời hồi lại ngắn gọn của Qúy Hi xong.

Hắn nhìn Qúy Hi, đứng một lúc cũng nói không nên lời.

“Ngươi không cần tìm lý do như vậy làm cái cớ.” Lục Phong lắc lắc đầu tỉnh rượu,: “Ta không tin, ngươi khẳng định là cố ý nói vậy.”

“Thật sự, ta thích Kiều Tổng.’’ Có thể là đang choáng váng, Qúy Hi buột miệng nói ra, trực tiếp đem Kiều Chi Du ra làm lá chắn.

Không khí đột nhiên yên tĩnh, quá tịch mịch.

Quý Hi nói xong liền hối hận, đều nói cái gì đi đâu vậy, nhưng nói đã nói rồi, về sau sẽ không bị Lục Phong dây dưa nữa.

“Ngươi ………. Thích Kiều tổng!?’’ Lục Phong lại mở miệng, giọng nói cao lên vài độ, cằm thiếu điều muốn rớt cả ra, cực lực cố gắng duy trì bình tĩnh, “ Chính là Kiều tổng, hẳn là nàng sẽ không có suy nghĩ thích nữ nhân đi?”

Nếu đã diễn, Qúy Hi căng da đầu, dứt khoát diễn cho thật, “Ta biết điều đó, ta cùng nàng sẽ không có khả năng ở bên nhau, ta đây chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy nàng, đã cảm thấy mãn nguyện rồi.”

Lời nói này của Qúy Hi, vừa nói ra, nàng cảm thấy chính mình cũng muốn cảm động rồi. Ngừng lại xong, nàng lại nói với Lục Phong: “ Chuyện này ta cũng không nói với ai, Ngươi ngàn vạn lần đừng cho người khác biết.’’

Xem Qúy Hi bộ dáng nghiêm túc nói chuyện, Lục Phong giờ phút này như bị hóa đá trong gió. Thật lâu sau, hắn cũng nghiêm túc: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra bên ngoài.’’

‘’Cảm ơn.’’ Qúy Hi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng giải quyết được một mối đau đầu lớn.

Lần đầu tiên trong đời,nhất kiến chung tình a, Lục Phong vẫn có chút không thể tiếp nhận được chuyện này, cò có thể nào sao đây? Hắn cùng với người ta không cùng một xu hướng giới tính. Cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.

Lục Phong vẫn có gắng tỏ ra thân sĩ: “Ta đưa ngươi về.’’

Quý Hi nói: “Không cần.’’

‘’Ân, cái này, ngươi cầm nước uống đi.Đồng nghiệp quan tâm thôi, không có ý tứ khác.’’ Lục Phong cúi đầu, rời đi, bước chân thật nhanh, tậm tình thật phức tạp.

Quý Hi nhìn ly nước chanh lạnh trong tay, cười cười, chiêu này thật đúng là dùng được, không bao giờ thất bại mà.

Nhưng đời không như mơ, Qúy Hi vừa chuẩn bị xoay người lại, biểu tình đang cười trên mặt bỗng cứng đờ.

Cười không được nữa rồi, muốn khóc.

Nàng cũng không biết là từ khi nào Kiều Chi Du, đã đứng ở một góc cách đó không xa…………..!!!

Bình luận

Truyện đang đọc