MÊ MẨN

Dính người.

Kiều Chi Du đè cả người lên Qúy Hi, cọ cọ mặt vào cổ, dựa dẫm dính sát, ngửi lấy mùi hương thuộc về Quý Hi, cảm xúc càng thêm dâng trào mãnh liệt.

Nàng híp híp mắt cười trộm, bất giác lại nghĩ đến lúc nãy Qúy Hi chủ động nhiệt tình hôn.

Ngày thường nhìn nhạt nhẽo cô quạnh như vậy, thế mà lúc chủ động hôn mình, lại nhiệt tình nóng bỏng như lửa.

Có thể cảm nhận được người mình nhiệt tình thích, cũng nhiệt tình thích mình, thật quá hạnh phúc.

Lòng nàng bây giờ mới thực sự an tâm.

Sườn mặt Qúy Hi dán lên mái tóc đang tán loạn của Kiều Chi Du, có cảm giác ngứa ngáy ở cổ, nói đúng hơn là trong lòng đang ngứa ngáy hỗn loạn, bởi vì mặt Kiều Chi Du đang như có như không cọ qua cổ nàng, nhẹ nhàng ngứa ngáy.

Mỗi lần đối mặt với Kiều Chi Du, nàng lúc nào cũng có mấy ý nghĩ “ Không được thuần khiết” hiện ra, cũng giống như đêm nay Kiều Chi Du sờ sờ eo nàng, hôn lên môi, nàng lúc đó lại có mấy suy nghĩ đặc biệt táo bạo, trong lòng tràn ra mấy suy nghĩ không tưởng, ham muốn điều gì đó sâu xa hơn không chỉ là hôn môi……

Nàng tự nhận bản thân mình là người chậm nhiệt đối với mọi thứ xung quanh, nhưng mà khi đối diện với Kiều Chi Du, đều không còn là như vậy nữa.

Bộ phim còn đang tiếp tục chiếu trên màn hình, nam nữ chủ đang giải trừ hiểu nhầm lẫn nhau, nhưng xem thấy diễn biến kiểu này, đoán không nhầm lại theo kịch bản cẩu huyết tách nhau ra lần nữa.

Qúy Hi cùng Kiều Chi Du cũng không tiếp tục xem phim, cứ để phim tiếp tục chiếu, chỉ để đó nghe tiếng phát ra.

Hai người nằm ở trên sô pha nhỏ, chân duỗi không hết, có chút chật chội, nhưng lại thật ấm áp, nằm ôm đối phương vào lòng, thật chỉ muốn mãi như thế, không muốn rời xa.

Lẳng lặng mà ôm nhau một lát.

“ Có nặng hay không?” Môi Kiều Chi Du dán bên tai Qúy Hi, thủ thỉ mà nói mơ hồ.

Quý Hi nói thực sự: “ Không nặng.”

“ Quý lão sư,” Kiều Chi Du sờ sờ trên người Quý Hi một phen, nhắc mãi nói: “ Đều da bọc xương rồi, phải nuôi cho béo lên mới được.”

Quý Hi nghe thấy vậy cười cười, lại nhấp môi, không nhịn được mà ôm Kiều Chi Du chặt thêm vài phần.

Thật ra hiện tại nàng vẫn không có cảm giác an toàn.

Quan hệ của các nàng càng thân mật, nàng lại có ý nghĩ, sợ trong tương lai sẽ không có Kiều Chi Du ở bên nữa.

Qúy Hi rất sợ hãi việc phải đi hoàn toàn ỷ lại vào một người khác, nhưng hiện tại, bên người nàng lại giống như đã xuất hiện một người cho nàng ỷ lại như thế.

Kiều Chi Du sợ đè nặng Qúy Hi, dời người đi, ngồi lên sô pha. Qúy Hi thấy thế cũng lập tực thay đổi tư thế ôm lấy nàng, không cho kéo ra khoảng cách.

Thấy Quý Hi dính mình như kẹo, Kiều Chi Du nhìn nàng tươi cười, “ Quý đáng yêu.”

Quý Hi: “ Ân.”

“ Ta mới phát hiện ra người rất dính người a.” Sau khi ở bên nhau, Kiều Chi Du luôn cảm thụ được Quý Hi có một chút một chút dính nàng không buông ra.

Nghe thấy giọng nói ôn nhu của nàng phát ra, Quý Hi bất chấp tất cả, da mặt dày tiếp tục dán tiếp tục dán.

Kiều Chi Du lại nói: “ Ta thích.”

Có những lời này của Kiều Chi Du, Quý Hi lại càng được nước làm tới, nàng dán sát đến chóp mũi của Kiều Chi Du, cảm nhận hương vị chỉ thuộc riêng về nàng.

Kiều Chi Du cũng bị Qúy Hi làm cho cảm thấy ngứa ngáy, nàng ôm ôm eo Quý Hi, dựa đầu lên vai Quý Hi, chớp chớp mắt nghỉ ngơi, ôm ôm ngủ thoải mái.

Một cái ôm ôn nhu ngọt ngào, nhìn thấy Kiều Chi Du nhắm mắt nghỉ ngơi, Quý Hi lặng lẽ ngắm mặt nàng, ánh mắt dừng lại quan sát chăm chú.

Qúy Hi nhìn ngắm gương mặt Kiều Chi Du, mặc cho là xem qua bao nhiêu lần đều cảm thấy khuôn mặt này thật tinh xảo xinh đẹp, nàng đặc biệt rất thích chóp mũi cùng bờ môi căng mọng kia, nghĩ đến mình đã được hôn qua đôi môi này, tự nhiên trong lòng sinh ra cảm giác thực thỏa mãn.

Hồi tưởng lại từ lúc bắt đầu gặp gỡ Kiều Chi Du, lại cho đến bây giờ, Quý Hi đều cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều đang như là một giấc mơ. Nàng vô luận như thế nào, cũng không thể tưởng tượng được, ở trong quán bar chỉ vô tình nhìn thấy, nàng đã bị nữ nhân xinh đẹp này hấp dẫn, không ngờ hơn nữa là hiện tại nàng còn là bạn gái của mình.



Quý Hi vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp gỡ, Kiều Chi Du xa cách cao ngạo, khí chất cự tuyệt xa cách người ngoài, mà hiện tại, Kiều Chi Du lại đang nhắm mắt lại, thả lỏng bản thân, lười nhác dựa vào nàng, ôm ôm thật chặt. Giống như đã thay đổi hoàn toàn thành một người khác.

Nàng tốt như vậy, lại nghiêm túc đi thích mình. Có phải hay không chính mình đã quá bi quan? Quý Hi nhìn mặt Kiều Chi Du chằm chằm không chớp mắt, nghĩ thầm, nàng hẳn là vẫn lên tín nhiệm Kiều Chi Du nhiều hơn, không cần phải có những suy nghĩ miên man, rằng một ngày nào đó Kiều Chi Du sẽ không cần đến mình.

Kiều Chi Du vẫn là không thể thực hiện được ý nguyện, hơn 10 giờ nàng đành phải rời chung cư đi về, Kiều Thanh đã hai lần gọi điện thoại cho nàng, hỏi khi nào thì Dì trở về.

*

Quý Hi lên xe về quê là lúc 8 giờ, nàng đã cố ý nói với Kiều Chi Du là hơn 8 giờ tối, chính là nàng không muốn Kiều Chi Du phải vất vả dậy sớm đi tiễn mình.

Từ Bắc Lâm đến Dung Thành cũng chỉ mất hơn 2 giờ ngồi xe, cùng lắm chỉ bằng thời gian xem một bộ phim.

Bất quá quê của Quý Hi lại ở chỗ khá xa, vừa tới nội thành, còn phải chuyển qua xe lửa đi về huyện, sau đó là ngồi xe bus đến trấn nhỏ, tới trấn nhỏ rồi, lại còn phải đi bộ mấy km nữa mới đến được nhà. Đi một chuyến như vậy, cũng muốn hết cả ngày.

Ngày nghỉ đầu tiên là một ngày trời trong xanh nắng đẹp. Vì là ngày nghỉ dài hạn lên nhà ga có nhiều ngươi di chuyển đi lại, biển người tấp lập vội vã.

Qúy Hi kéo rương hành lý 24 ký nặng nề, chậm chạp lên xe, sau đó lựa chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Ánh nắng mặt trời xuyên qua của kính chiếu vào khuôn mặt nàng, thực ấm áp.

Trên xe người đông đúc không thể có không gian an tĩnh. Đâu đó có có vài đứa trẻ đang khóc lóc ầm ĩ, người lớn thì gọi điện thoại ồn ào, tiếng điện thoại vang to, tranh chấp xô đẩy, đến mức nhân viên trên xe phải nhắc nhở yên lặng vài lần, nhưng mọi chuyện vẫn tiếp diễn.

Lúc Qúy Hi đang ngồi trên xe trở về Dung Thành thì Kiều Chi Du vẫn còn đang nằm ngủ, hôm nay thực sự rất mệt mỏi. Vì là ngày nghỉ lên nàng ngủ thẳng một giấc dài tới hơn 9 giờ mới tỉnh lại.

Vừa lúc đó bên kia Quý Hi mới đi ra khỏi đường hầm, sau khi nhìn thấy số điện thoại quen thuộc hiển thị trên màn hình, nàng nhanh chóng bắt máy.

Kiều Chi Du chôn nửa khuôn mặt trong gối, cười hỏi người bên kia: “ Đã dậy chưa?”

Âm thanh của nàng khàn khàn, lười biếng dễ nghe. Qúy Hi vừa nghe thấy, liền liên tưởng ngay đến cảnh Kiều Chi Du vừa mới thức dậy, khóe môi bất giác mỉm cười, “ Ngươi vừa mới dậy sao?”

“ Ân~~, quên mất hẹn báo thức.” Kiều Chi Du dùng tay xoa xoa trán, do ngủ khá lâu, đầu óc nàng hơi choáng váng. “ Ngươi đang ở đâu? Đã ăn sáng chưa?”

“ Ăn rồi.” Quý Hi còn đang mải suy nghĩ cách để giải thích cho Kiều Chi Du nghe về lời nói dối của mình.

“ Hôm nay cùng nhau ăn cơm đi, để tối ta cùng tiểu Kiều tổng đưa ngươi ra trạm xe.” Kiều Chi Du còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nàng nghĩ nghĩ, nhỏ nhẹ nỉ non: “ Mấy ngày nữa không được nhìn thấy ngươi.”

Nghe thấy Kiều Chi Du ủy khuất than thở, Quý Hi càng khó mở miệng giải thích, bàn tay nàng lắm chặt chai nước uống đang uống dở, chậm rãi cố gắng mở miệng nói: “ ……. Ta đã đi từ sáng.”

Kiều Chi Du bật dậy, “ Không phải nói là tối mới đi sao?”

“ Nhớ nhầm, là 8 giờ sáng.” Quý Hi giả ngu nói.

Kiều Chi Du ngồi trên giường, tóc tai hỗn loạn, liền thanh tỉnh hẳn, với tính cách của Quý Hi, nói là nhớ nhầm có mà quỷ mới tin.

Quý Hi thấy đầu dây bên kia trầm mặc, nàng nghĩ, có phải hay không đã giận rồi sao?

Kiều Chi Du bất đắc dĩ, chậm nửa nhịp mới đáp lại Quý Hi: “ Sao không giải thích tiếp nữa đi?”

Quả nhiên là không thể gạt được nàng, Qúy Hi nói: “ Tự mình ta đi cũng vậy mà, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Kiều Chi Du biết rằng Quý Hi là vì quan tâm lo lắng cho mình, cố ý làm như vậy, nhưng cho dù là 5 giờ sáng Quý Hi phải ra trạm xe, nàng cũng vẫn nguyện ý dậy sớm đưa nàng đi.

“ Ngươi giận sao?” Quý Hi lại hỏi.

“ Đúng vậy, giận ngươi.” Để yên là hôm nay vẫn có thể nhìn thấy nàng, kết quả lại ngược đi, không nói lời nào với người ta, đã trực tiếp bỏ đi. Kiều Chi Du dựa lưng vào đầu giường giận dỗi, tức giận nói: “ Bây giờ ta nhớ ngươi, phải làm sao bây giờ?”

Hiện tại liền nhớ tới ngươi.

Tâm Quý Hi liền mềm nhũn ra, lúc bị Kiều Chi Du nói tới, nhưng nghe giọng có vẻ như Kiều Chi Du đang nói đùa, “ Qua mấy ngày nữa ta liền quay lại.”

Kiều Chi Du nghĩ lại, giọng nói liền chuyển biến, khinh khinh nhu nhu mà nói một câu: “ Trở về phải dỗ ta thật tốt đó.”

Giống như nữ vương đang làm nũng. Quý Hi cúi đầu cười cười, đối với từ “ dỗ” này, nàng hiện tại nghe thấy có chút mẫn cảm, không khỏi lại nhớ chuyện của các nàng đêm qua ……… Quý Hi liếm liếm môi đáp: “ Ân.”

“ Đến lúc đó ta đến đón người, nhớ, nếu còn lừa, ta sẽ không tha cho ngươi.” Nói như vậy, Kiều Chi Du càng muốn khi dễ nàng, nghĩ đến những lúc bị khi dễ mặt nàng sẽ đỏ lên, không khỏi thích thú.



“ Được.” Quý Hi ngoan ngoan ngoãn ngoãn, nàng nhìn thời tiết đẹp đẽ ngoài cửa sổ, “ Kỳ nghỉ mà ngươi không đi ra ngoài chơi sao?”

“ Không đi.” Chỉ có một mình, Kiều Chi Du không có ý tưởng đi ra ngoài chơi, nàng không giống như Diêu Nhiễm thích đi du lịch, lại thêm mấy ngày nghỉ cao điểm này, người người đi lại tấp lập, nàng càng không có hứng thú.

“ Ở nhà nghỉ ngơi cũng tốt.” Quý Hi nói.

“ Ngươi còn đang nợ ta một cái kỳ nghỉ, khi nào trở về nhớ trả lại cho ta.” Kiều Chi Du tính toán chi li.

Quý Hi cười cười đáp ứng hết.

Sóng ở đây không được tốt, mới nói được vài câu, bất đắc dĩ Quý Hi đành phải kết thúc cuộc trò chuyện. Trên xe vẫn ồn ào như cũ, Quý Hi đành phải lấy tai nghe ra đeo, tùy tiện bật lên một bài nhạc.

Quý Hi một bên nghe nhạc, một bên quay mặt ra ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Trước mắt đã không còn hình bóng của những tòa nhà cao tầng, hiện tại nơi đây chỉ còn có những lùm cây xanh trùng trùng, phong cảnh dần bị bỏ lại phía sau.

Mỗi lần trở về nhà, Quý Hi đều cảm thấy giống như mình đang rơi vào một thế giới khác.

Quả thật chính là như vậy, cho nên trước kia nàng mới cố gắng khổ luyện học tập miệt mài để có thể thoát khỏi nơi đây.

Hiện cũng có thể coi như đã thành, đã có thể thoát khỏi nơi đây.

Lúc 6 tuổi Quý Hi là được người ta nhận nuôi, còn trước lúc 6 tuổi, nàng còn đang ở tại một cô nhi viện nằm trong Dung thành. Từ sau năm 6 tuổi ấy, nàng bắt đầu sống tại một nơi hẻo lánh thâm sơn cùng cốc ở Dung thành.

Ký ức của những năm trước 6 tuổi kia, cũng đã bị thời gian qua năm tháng cọ rửa đi, ký ức đã sớm loang lổ mơ hồ.

Quý Hi vẫn còn có ấn tượng với những năm tháng đó, nhớ không nhầm thì lúc đó nàng còn đang ở trong trạng thái tự kỷ, còn thường xuyên bị những đứa trẻ lớn tuổi hơn bắt nạt, nhưng thật may là lúc đấy nàng còn được một chị gái che chở cho, an ủi mỗi khi nàng gặp chuyện buồn. Chỉ có điều thời gian đã trôi qua quá xa xăm, nàng thậm chí đã quên mất tên của chị ấy là gì, chỉ duy nhất nàng còn nhớ mãi một đặc điểm, đó chính là ở chóp mũi của đối phương có một nốt chấm. Rất giống với Kiều Chi Du, ở bên chóp mũi đều có một chấm thu hút đẹp đẽ.

Cho nên định mệnh đã sắp đặt cho nàng có duyên với người có nốt chấm trên mũi sao? Là cứ vậy mà nghĩ, không khỏi cảm thấy thật thần kỳ.

Còn mọi chuyện sau 6 tuổi, nàng lại nhớ rất rõ ràng.

Sau khi được nhận nuôi, nàng cũng không quá coi trọng với cha mẹ nuôi mới, tuy nhiên cũng không tính là ghét bỏ hay sao. Gia đình mới cũng có chu cấp cho nàng đi học, tuy nhiên cũng không có quá nhiều, vậy lên ngay từ khi lên học cấp hai, Quý Hi đều cố gắng tự dựa vào chính mình.

Ban đầu Quý Hi còn đơn thuần tin rằng cha mẹ nuôi mới không có khả năng sinh con, lại có mong muốn có con, vậy lên mới nhận nuôi nàng. Nhưng sau đó nàng lại nghe thấy mọi người nói chuyện, theo một cách khác, họ thật ra không có ý định nhận nuôi đứa trẻ nào, nhưng lại muốn nhận nuôi bởi vì sau này không muốn chăm sóc mẹ già ….

Khi đó nàng còn nhỏ, chỉ biết trốn đến một góc để khóc lớn, khóc đến quặn thắt tim gan. Có cảm giác mình lại bị vứt bỏ lần thứ hai, không có ai nguyện ý muốn nàng, trong lòng nàng tràn đầy mong ước có một gia đình, nhưng thật sự thì từ trước đến nay nàng đều không có gia đình nào.

Loại đả kích này đối với một đứa trẻ mà nói, thực sự thực sự rất tàn nhẫn.

Chính vì đã trải qua cảm giác này, dần dần trong lòng Quý Hi liền sinh ra một bóng ma tâm lý, nàng không còn muốn tin tưởng bất kỳ một ai, cũng rất khó để có thể đặt niềm tin vào một ai khác.

Sau đó không biết bằng cách nào, họ cuối cùng cũng có con, sinh ra Quý Nam. Tuy nhiên nhìn thấy cái tên Quý Nam cũng có thể đoán ra được, mong muốn thật sự của họ là có một đứa con trai, rồi sau đó, họ cũng được như ý nguyện thật sự có một đứa con trai.

Có rất nhiều địa phương ở nông thôn, có tư tưởng cũ kỹ trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, đặc biệt là ở chỗ Quý Hi khi đó, cùng mấy bạn học nữ học đến cấp 3 liền tính là đã “ Không tồi”, đã có thể đi ra ngoài làm thuê vài năm, sau đó tìm một đối tượng kết hôn, cả đời cứ như vậy “ Yên ổn” là xong.

Qúy cha Quý mẹ đến Quý Nam còn không quan tâm, càng miễn bàn đến chuyện quan tâm đến Quý Hi, bọn họ mang theo con trai đến một nơi khác làm ăn, có đôi khi cả năm còn không về nhà lấy một lần. Chỉ gửi về một chút tiền còn không đủ để ăn cơm hàng ngày.

Từ nhỏ Quý Hi đã đi theo Quý bà sinh hoạt, có thể nói, bởi vì còn có bà cùng em gái, nàng mới miễn cưỡng có cảm giác gia đình.

Vào buổi chiều lúc hơn 2 giờ, Quý Hi mới về tới nhà ở nông thôn.

Khung cảnh nơi đây hoang vắng quạnh quẽ, dọc theo đường đi cũng không có gặp ai. Hiện tại ở vùng nông thôn này cũng không còn có mấy người ở lại, người trẻ tuổi nơi đây đều đã đi vào thành phố tìm kiếm việc làm, nơi đây chỉ còn lưu lại một ít người già cùng trẻ nhỏ.

Qúy Hi đón lấy ánh nắng mặt trời, nàng kéo rương hành lý đi trên con đường nông thôn gập gềnh, bánh xe năn trên mặt đất, phát ra tiếng ồn ầm ầm.

Bất chợt phía sau chuyền đến một trận bước chân vội vã hấp tấp.

“ Ngươi khỏe.”

Quý Hi xoay người lại.

“ ………… Ngươi là Quý Hi? ”

Bình luận

Truyện đang đọc