MÊ MẨN

Ta thích Kiều Chi Du….

Phòng bệnh cao cấp một người ở thanh tịnh, Kiều Chi Du đang ấn điều khiển Tv, bật qua bật lại tìm kiếm cái gì đó coi cho hết thời gian.

Trên bàn có hộp cháo cùng canh còn đang nóng hổi đựng trong hộp giữ nhiệt, Lý a di mới vừa ở đây về không lâu. Kiều Chi Du không tính sẽ ăn, giờ chưa đói bụng, cũng không muốn ăn uống gì.

Mặt trời đang dần nặn xuống. Kiều Chi Du nhìn ra cửa sổ phòng bệnh, từng giọt mưa đang rào rạt quét qua tán lá cây. Ở đây đã một ngày rồi, mà còn chưa khỏi, thật là nhàm chán.

Tiếng đập cửa nhè nhẹ vang lên, thình thịch thình thịch.

Kiều Chi Du nghiêng đầu, nhìn về phía cửa, hôm đó bị thương ở cổ, vẫn còn đau. Nàng đang nghĩ chắc là Diêu Nhiễm đến đây thăm, chờ cho đến khi mở cửa ra, nàng lại nhìn thấy người đến ________

Quý Hi đang đứng ở trước cửa, một tay cầm dù, nước còn đang nhỏ xuống sàn.

Nàng vội vã lên tóc có hơi loạn, chắc là đi đường bị gió thổi đến, cũng đã quên sửa lại, nàng nhìn đến Kiều Chi Du đang phải bó bột ở đó, không có cuốn băng ngạc, nhìn cũng không đến nỗi nặng lắm, sau đó mời chậm rãi thở ra nhẹ nhàng.

“ Sao lại đến đây? Đã nói là không sao mà.” Câu nói đầu tiên của Kiều Chi Du.

Sao lại đến đây? Nghe được ngươi nằm viện, mà lại kêu không lo lắng được sao. Qúy Hi nhìn chằm chằm Kiều Chi Du, nhẹ giọng mà chất vấn lại câu nói của nàng: “ Ngươi nói xem vì sao ta lại đến đây?”

Nhìn thấy sắc mặt của Qúy Hi, trong lòng Kiều Chi Du lại ấm áp khắc sâu, thật làm nàng cảm động đến chết rồi. Vừa mới gọi điện không bao lâu? Khằng định là vẫn luôn nghĩ phải đến đây rồi.

Qúy Hi để dù vào giỏ đựng trong góc tường, sau đó đi đến bên cạnh giường bệnh, “ Bi thương như thế nào?”

“ Bị đập đầu, não chấn thương nhẹ, ở lại viện quan sát mấy ngày.” Kiều Chi Du cố gắng giải thích.

“ Có nghiêm trọng không?”

“ Không nghiêm trọng, còn chưa có ngã đến ngốc.” Kiều Chi Du tỏ ra không có gì mà cười nói.

Qúy Hi lại rất nghiêm túc, “ Còn nói giỡn.”

Hung dữ lên mà còn dễ thương được, Kiều Chi Du nhìn Qúy Hi mà cười, sau đó lại lấy kết quả ct ở trong ngăn kéo ra cho xem, “ Không có lừa ngươi.”

Qúy Hi cúi xuống xem kỹ kết quả, rốt cuộc bây giờ mới an tâm. Đi tắm mà ngã, còn đập đầu xuống, nghĩ lại thấy mà sợ, cũng may là không có bị xuất huyết bên trong.

“ Có phải hay không là do đếm đó uống rượu say, rồi bị té ngã?” Qúy Hi lại hỏi.

“ Ta không có uống say, ta chỉ là không cẩn thận lên mới bị té ngã.”

“ Còn không chịu thừa nhận, ta thấy ngươi chính là uống nhiều, ta biết ngươi lúc nào cũng uống nhiều. Sau đó còn đi tắm, có biết là nguy hiểm không. Lớn như vậy rồi mà đi tắm còn té được……” Qúy Hi nói một mạch lưu loát, nói nói không ngừng, có lẽ là do không có thói quen nói nhiều như vậy, cũng không có bao giờ lo lắng như vậy cho một người khác.

Kiều Chi Du yên lặng nghe Qúy Hi “ Dạy bảo.’’, còn kéo Qúy Hi ngồi xuống mép giường, nàng ngẩng lên mà nhìn Qúy Hi, “ Qúy lão sư, ta biết sai rồi. Xem như hôm nay ta là bệnh nhân được không, đừng hung dữ với ta nữa.”

Nói xong một tràng, Qúy Hi cũng không biết phải nói gì thêm nữa, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng ít nói hàng ngày.

Hai người đều an tĩnh lại, một người ngồi ở đầu giường, một người ngồi ở bên cạnh giường, nhìn đối phương, bên tai là tiếng mưa rơi ào ào không ngừng, cộng thêm cả âm thanh của TV đang phát ra.

Qúy Hi đang định hỏi cái gì đấy.

“ Đầu không còn đau, ngẫu nhiên mới hơi choáng váng, không còn gì đáng lo.” Thấy Qúy Hi vẫn còn lo lắng như vậy, Kiều Chi Du chủ động nói ra.

Qúy Hi nghẹn lại, bởi vì nàng vừa định hỏi đầu Kiều Chi Du còn đau không, Kiều Chi Du liefn đoạt nói trước, dường như là đã biết nàng đang muốn hỏi mấy vấn đề này vậy.

“ Tóc đều rối hết rồi.” Kiều Chi Du lấy tay thuận tiện mà chỉnh lại tóc cho Qúy Hi, chỉnh tóc lại xong, nàng còn nhân tiện sờ sờ đầu, nhịn không được mà hỏi lại: “ Không phải là không lo lắng cho ta sao?”



Qúy Hi xụ mặt xuống, không thèm đế ý đến.

Nhìn Qúy Hi không thèm để ý như vậy, Kiều Chi Du mới cười cười, không nhịn được mới một giây đã đầu hàng: “ Ta sai rồi.”

Qúy Hi đang có nhịn cười, sau đó hai giây, cũng không nhịn được nữa, mà cong môi lên cười. Lại hỏi: “ Ngươi ăn tối rồi sao?”

Kiều Chi Du: “ Còn chưa ăn.”

“ Muốn ăn cái gì? Ta đi mua.” Qúy Hi hấp tấp đến, cái gì cũng chưa mua. Thật ra Qúy Hi đang rất buồn bực, vì cái gì mà Kiều Chi Du nằm viện, sao lại không có người nhà nào đến ở cùng, tại sao nàng lại lẻ loi ở bệnh viện một mình như vậy.

“ Trong hộp giữ nhiệt có cháo, còn có canh. Lúc nãy a di mang đến.” Kiều Chi Du nói cho Qúy Hi, Qúy Hi lại đây cùng nàng, tự nhiên lại giống như thèm ăn, có chút muốn ăn.

“ Tại sao lại không ăn đi?” Qúy Hi thấy hộp giữ nhiệt còn chưa mở ra.

“ Ngươi không ăn?” Qúy Hi trái lại mà hỏi.

Kiều Chi Du nhíu mày. “ Không có đói bụng sao mà ăn?”

Quý Hi cũng nhíu mày: “ Không đói là không ăn sao?”

………..

Hai người ta một câu người một câu, cuối cùng giống như là cãi nhau, nhưng vẫn là vì quan tâm lẫn nhau, có thể cảm nhận ngay được, thực ấm áp.

“ Cùng nhau ăn.” Kiều Chi Du đang định xuống giường.

“ Đừng nhúc nhích, ở nguyên trên giường.” Qúy Hi giữ Kiều Chi Du lại, “ Để ta đi lấy.”

Kiều Chi Du nghe lời, nhìn động tác cẩn thận của Qúy Hi, không nhịn được mà vui vẻ.

Qúy Hi mở hộp giữ nhiệt ra, hương thơm ngào ngạy lan tỏa, là cháo hạt sen nấm tuyết, sền sền, Lý a di chuẩn bị cũng nhiều, đủ cho hai người ăn dư dả. Nàng cẩn thận mà múc ra chén, đưa đến cho Kiều Chi Du, “ Nóng, cẩn thận một chút.”

Kiều Chi Du nhận lấy, không cẩn thận lại xoay cổ, hơi cử động, nhíu mày đau.

Qúy Hi lập tức nhận ra: “ Làm sao vậy?”

“ Cổ vừa cử động vào vết thương, không có việc gì.”

“ Để ta đút cho ngươi đi.” Qúy Hi bưng chén đến, nói cực nhỏ nhẹ.

Kiều Chi Du đầu tiên là sửng sốt, sau đó mở miệng ra nhận lấy, đột nhiên cảm thấy lần này té có giá trị quá, nếu không nằm ở bệnh viện, cũng không biết đến bao giờ mới được chứng kiến cái Hũ nút này lo lắng như vậy cho nàng. Một bên nàng ăn cháo, một bên nhìn ánh mắt Qúy Hi chằm chằm, nhìn không dứt ra.

“ Ăn ngon, ngươi ăn thử đi.” Kiều Chi Du liếm môi, dư vị ngọt ngào còn đang đọng lại.

Thấy Kiều Chi Du thúc giục, Qúy Hi thần không biết quỷ không hay cũng bất giác mà đưa một thìa lên miệng ăn thử, cháo rất ấm, còn có thìa Kiều Chi Du vừa chạm môi ăn qua, tất nhiên môi nàng cũng chạm nhẹ vào, có cảm giác không nói thành lời.

“ Ăn ngon sao?”

Qúy Hi cũng liếm liếm môi: “ Ân.’’

Kiều Chi Du cười: “ Ăn nhiều vào.”

Vì chuẩn bị có một cái thìa, mà cả hai người đều ăn cháo, ngươi một miếng ta một miếng mà thay phiên ăn, lại hợp tình hợp lý.

“ Lại uống thêm canh đi.”

“ Ta không uống đâu, đút ăn no rồi.” Kiều Chi Du nói, “ Ngươi uống đi.”



“ Ta cũng no rồi.”

“ Thật sự lo sao?”

Qúy Hi gật gật đầu.

Kiều Chi Du lấy khăn giấy giúp Qúy Hi lau lau miệng, vừa mới ăn đồ nóng xong, môi Qúy Hi vẫn còn đang hồng nhuận đỏ đỏ, so với màu của son môi còn đẹp tự nhiên hơn, bờ môi nhỏ nhỏ tinh xảo, thật xinh đẹp. nàng còn ngửi thấy được mùi nước hoa quen thuộc trên người Qúy Hi, thấp giọng mà cười nói: “ Dùng nước hoa ta đưa sao?”

“Ân.” Qúy Hi cũng chú ý đến Kiều Chi Du đang nhìn môi nàng, không khỏi mà mím môi lại.

Đôi mắt quả nhiên là không che dấu được sự yêu thích, ánh mắt hai người lưu luyến mà nhìn nhau, không cần nói lời nào, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ tràn đầy nhu tình.

“ Thấy ngươi mệt như vậy, đêm nay ngươi không cần ở lại đây đâu.” Kiều Chi Du không biết có phải là bị ảo giác hay không, nhưng mới vừa rồi nàng thấy mặt Qúy Hi giống như gầy đi hẳn vậy.

Kiều Chi Du giúp Qúy Hi lau miệng xong, lại sờ sờ mặt nàng.

Qúy Hi để cho Kiều Chi Du ôn nhu mà vuốt ve mặt mình. Nghĩ đến cái gì, tim nàng bỗng đập nhanh rộn ràng, thật ra mấy chữ “ ta thích ngươi” này, nói ra thì chỉ có một hai giây, nàng cũng biết Kiều Chi Du cũng đang rất mong đợi.

Nàng thật ra hiểu rất rõ, ngày từ cái đêm Kiều Chi Du bất đắc dĩ mà nói ra “ ta thích một cô gái kia”, nàng cảm thấy do mình cứ trốn tránh nhiều lần khiến cho Kiều Chi Du phải chịu ủy khuất, trong lòng nàng, thật ra cũng rất đau lòng Kiều Chi Du phải ủy khuất như vậy.

Lại dùng ánh mắt như vậy mà nhìn mình, thật sự là không nhịn được nữa. Kiều Chi Du cũng không nghĩ sẽ nhịn nữa, không muốn các nàng chỉ ái muội như thời gian gần đây, nàng đang muốn càng nhiều hơn.

Bên ngoài cửa sổ trời vẫn còn mưa, rào rào, sàn sạt mà rơi xuống. Hai ngươi đều đang có chuyện muốn nói.

“ Hỏi ngươi một việc, không được phép mạnh miệng.” Kiều Chi Du nói trước.

Qúy Hi nhìn nàng.

Kiều Chi Du áp bức lại gần, gần hơn một chút nữa, nàng gắt gao mà nhìn Qúy Hi vào mắt Qúy Hi, “ Ngươi có phải hay không là thích ta?”

Nhịn lâu lắm rồi.

[ Tội gì đâu huhu]

Khi những câu nói này lọt vào tai Qúy Hi, tim nàng đập nhanh đều đều. Lần này cũng không còn do dự nữa, tay nàng đặt lên bàn tay mảnh khảnh của Kiều Chi Du, nắm lại, nghiêm túc kiên định mà nói: “ Ân.’’

Cảm nhận được bàn tay ấm áp của Qúy Hi đang nắm lấy tay mình, cảm giác thật nóng, tâm Kiều Chi Du rạo rực đến mức không thể kiềm lại nữa, nhưng mà thế lại chỉ có ‘ Ân.’, nghe chẳng có tý phong tình nào cả, vậy mà nàng thích đến sắp hỏng rồi. Nàng tươi cười, cười mãi còn chưa ngừng lại được.

Qúy Hi trước sau vẫn nhìn Kiều Chi Du, nắm chặt lấy tay nàng, cũng cười theo.

Hoãn lại một lát.

Kiều Chi Du hỏi: “ Ân là có ý gì?”

Qúy Hi không chút vụng về mà nói: “ ------------ Thích.”

Kiều Chi Du quyết không tha cho nàng, liền phải truy đuổi đến cùng hỏi: “ Thích ai?”

Qúy Hi chậm rãi xoa mặt Kiều Chi Du, nhìn thẳng, nàng cũng sẽ không đi nói nhiều những câu lãng mạn, chỉ biết là rất thích rất thích rất thích, tích cực mà nói: “ Ta thích Kiều Chi Du.”

( nói thật luôn cày bao nhiêu bộ truyện chưa thấy bộ nào mà hai mẻ vờn nhau qua lại chóng mặt như vầy ……….. huhuu

Đợi nó nói yêu mà muốn hết cả truyện.

Không sao vẫn rất cuốn hì hì.)

Bình luận

Truyện đang đọc