MÊ MẨN



Khương Niệm ngồi tại bàn, nâng mặt lên uống rượu xem kịch vui, khó trách tối nay Qúy Hi không đáp ứng lời thổ lộ, thật sự là ánh mắt của của Qúy tiểu thư rất cao đi a.
Quý Hi trở lại bàn.
" Thế nào? Có lấy cách liên hệ không?" Khương Niệm giương mắt nhìn Qúy Hi, xem vừa rồi hai người nói chuyện còn rất có tâm cơ, chắc là rất hấp dẫn đây.
" Không phải ta muốn theo đuổi nàng." Qúy Hi một lần nữa giải thích, bổ sung nói, " Nàng rất giống một người bạn của ta trước đây, ta nhận sai."
Khương Niệm " Nga" một tiếng.

Bộ dạng của ngươi như vầy mà muốn ta tin chuyện đó sao, dựa theo tính cách của Qúy Hi, sẽ không bao giờ đi làm vậy, lại còn không ngại mặt mũi mà đi hỏi.
Mặc kệ có tin hay không, Qúy Hi đều không giải thích nữa.
Làm bạn tốt tất nhiên phải cho nhau mặt mũi, Khương Niệm lấy hơn nửa bình rượu, rót cho Qúy Hi, không tiếp tục cái đề tài này nữa.

Lại khen ngược lại rượu, thưởng thức tác phẩm nghệ thuật của mình, " Này hình xăm đẹp quá, thật hợp với ngươi."
Qúy Hi càng Khương Niệm chạm ly: " Mèo khen mèo dài đuôi?"
Khương Niệm nói: "Ta có khen đâu, bản vẽ là do chính ngươi làm mà."
Hình xăm của Qúy Hi đúng là tác phẩm tự hào nhất của Khương Niệm.

Lúc đấy cửa hàng mới khai trương, nàng miễn phí làm cao cấp cho Qúy Hi, đến nay vẫn còn để trong tiệm làm quảng cáo, hấp dẫn được không ít khách quan tâm.
Mới đầu khi Qúy Hi nói muốn xăm mình, Khương Niệm còn rất không muốn, cho rằng nàng đang nói giỡn, bởi vì Qúy Hi nhìn không giống người có hứng thú làm việc này.

Thẳng đến khi Qúy Hi kéo ra áo sơ mi, lộ ra chính nửa đầu vai của mình, bên trên có một mảng sẹo lớn, làm cho người ta sợ hãi.
Khương Niệm thấy vậy mới làm.
Qúy Hi chỉ nói một câu, khi còn nhỏ bị nước sôi đổ trúng.
Từ khi có hình xăm, Qúy Hi mới bắt đầu mặc áo lộ vai lưng, chỉ là xã hội đối với người có hình xăm, nhiều ít vẫn mang theo thành kiến.

Qúy Hi lại không sao, làm người ta cảm thấy làm một " Hư nữ nhân." Cũng được, còn không dễ dàng gì bị ai khi dễ.
Lần đầu tiên xem Qúy Hi xăm người, phản ứng cơ bản đầu tiên là: " người này xăm hình nhìn rất chân thật, rất đẹp." Đương nhiên còn biết được sự thật về sau, lại sẽ cảm thán: " một tảng to như vậy, chắc là đau lắm đây!"
Quý Hi chỉ nói còn chịu được.
Lúc trước thời điểm mà Khương Niệm làm hình xăm cho Qúy Hi, Qúy Hi đau đến toát mồ hôi đầy đầu, chính là không khóc, còn không có kêu nhỏ một tiếng, phải biết bao nhiêu lão đại đều sẽ đau.

Đến mức quỷ khóc, sói gào, một phen nước mắt nước mũi.
Từ lúc đó trở đi, Khương Niệm cảm thấy Qúy Hi người này có điểm thật đáng sợ.
Như vậy rồi mà còn có thể nhẫn, khẳng định làm được đại sự.
" Ngươi như vậy mà lại thích vẽ tranh, lúc trước như thế nào mà biết đến bộ môn vẽ?" Khương Niệm vẫn luôn tò mò vấn đề này, một người học quản lý, mà ba ngày hai bữa đến học hỏi ở khoa mỹ thuật.

Vì sao lại không học mỹ thuật? Qúy Hi trầm mặc một biểu cảm, " Vẽ tranh chỉ là hứng thú.

Ta lại càng thích dùng tiền để giao tiếp hơn."
" Tiền rớt ra từ mắt đi?" Khương Niệm thuận miệng nói.
Qúy Hi gật đầu, " Đúng vậy."
Khương Niệm biết là Qúy Hi ham làm giàu, là chân chính làm giàu bằng bản thân mình, không phải đi cửa sau.

Nếu không với gương mặt này, chỉ cần quen biết người có tiền là hạ bút thành văn.
O giờ, sau khi ra khỏi quán, giờ này đã không còn tàu điện ngầm, nàng phải gọi xe trở về.
Năm phút sau.
Lên xe.
Quý Hi đem cửa kính hạ đến mức thấp nhất, để hóng gió nhìn ra quang cảnh ngoài đường.

Đường phố hai bên hàng cây có thứ tự, cành lá tươi tốt, cạnh tranh chất dinh dưỡng, nỗ lực sinh trưởng.
Thời điểm mùa hè qua đi ngày càng đến gần.
Tài xế nhìn định vị, địa điểm là Q đại khu học phía nam cửa bắc, từ kính chiếu hậu nhìn ra phía sau, nói chuyện tào lao, cô nương ở Q đại học nghiên cứu sinh?
Qúy Hi cả người mệt mỏi, trở về chỉ cần dựa vào gối là có thể ngủ, nàng không nghĩ muốn nói chuyện, chỉ nhẹ đáp Ân.
Học thật giỏi a.
Quý Hi là ở một huyện nhỏ mà tới, một cái địa phương có giáo dục bần cùng thiếu thốn tài nguyên.Nhưng là thi đại học được 698 điểm, viết lên kỉ lục 698 điểm, tạo lên tiếng vang không nhỏ ở địa phương.
Lúc đấy nàng cảm thấy mình rất tài giỏi.
Thẳng cho đến khi học năm nhất học tiếng anh, nàng mang theo âm ngữ tiếng anh của quê khiến cho các bạn học cười vang, lúc này nàng mới ý thức được, nàng còn chưa đủ lỗ lực.
Bắc Lâm xưa nay không thiếu nhân tài ưu tú.

Có rất nhiều người khi mới bắt đầu đều đã không thể tồn tại được.
Một mình ở Bắc Lâm sinh sống 7 năm, Qúy Hi tỏa ra một thân nhuệ khí, thấy rõ hiện thực, nàng chẳng qua chỉ là đọc sách để thay đổi vận mệnh của mình, đây là cách bình thường nhất.
Nàng hiện tại thực tế cũng không có dã tâm gì, chỉ nghĩ thực hiện hết khả năng lỗ lực của bản thân mình, cho chính mình cùng người nhà có lối sống tốt hơn.
Cái này nói thì là mục tiêu đơn giản, nhưng lúc thực hiện, một chút cũng không dễ dàng.
Hai mươi mấy phút sau, Qúy Hi trở lại ký túc xá.
Trong ký túc an tĩnh, một bạn cùng phòng khác đã dọn ra khỏi trường học.

Qúy Hi tính toán thời gian, nhiều lắm là một tháng rưỡi nữa, chính mình sẽ đi ra ngoài thuê nhà.
Nói đến thuê nhà, lại tiêu tiền.
Từ từ nói sau đi.......

Quý Hi đi tắm nước ấm sạch sẽ, lên giường mới nằm xuống không tới một phút, liền ngủ say, đến đèn cũng quên tắt.
*
Cuối tuần không cần đi đến công ty, nhưng cũng không có nghĩa là có thể nghỉ ngơi, cơ bản là luôn duy trì thói quen mang notebook ra làm việc.
Qúy Hi khi làm việc luôn tập trung một cách cao độ, bảo trì trạng thái hết sức chăm chú, cả ngày ngồi một chỗ, gân cốt căng chặt, eo cũng cứng lại.
Mặt trời đã ngả về hướng tây, ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ ký túc xá chiếu lên bàn sách, Qúy Hi híp híp mắt, phát hiện đã hết một ngày.
Nàng thay đổi một bộ đồ tập thể thao, đứng ở trước gương, đem tóc cuốn lại một chỗ, chuẩn bị đi ra ngoài chạy vài vòng thả lỏng đầu óc.
Chạy vòng quanh sân vận thể dục của trường học, một hơi được 5 km, Qúy Hi thở hồng hộc, thở không ra hơi, đầu tóc ướt nhẹp, mồ hôi chảy như nước dán lên người.
Lúc này trời đã tối, bầu trời thưa thớt mấy ngôi sao, lúc sáng lúc tối.
Gió đêm thổi tới.Tóc bị gió thổi lay lay không thoải mái, trên người thì mồ hôi dính dính, lạnh vèo vèo, Qúy Hi đang chuẩn bị trở lại ký túc xá, điện thoại vang lên một hồi chuông.
Tỷ, người đang làm gì vậy? hôm nay không tăng ca sao.
Điện thoại vâng lên, giọng thiếu nữ ở bên kia thật dễ nghe.

Người gọi tới chính là Qúy Nam, em gái của Qúy Hi, đang học cao trung.
Không tăng ca, đang ở ký túc xá nghỉ ngơi.Qúy Hi một bên nghe điện thoại, một bên đi thong thả, Ngươi hôm nay ở nhà, bà đã đỡ ho chút nào chưa?
Tốt rồi không sao hết, người đừng lo lắng.

Hôm nay ta đã hầm lê cho người ăn rồi.
Quý Hi: Vậy là tốt rồi.
Tỷ, ta có chuyện muốn nói với ngươi........!Qúy Nam hơi do dự nói.
Ân.
Ta không có tham gia nghệ thuật nữa, ta dựa vào thành tích học văn hóa tốt không có vấn đề.

Bất quá không thể bằng ngươi được vẫn kém xa.
Ngươi không phải vẫn thích học thanh nhạc sao? Như thế nào đột nhiên lại không tham gia thi nghệ thuật nữa." Qúy Hi tuy hỏi như vậy, cũng có thể biết được nguyên nhân, một khi bắt đầu con đường nghệ thuật này, tốn không ít tiền.
Quý Nam quá hiểu chuyện.
Ta đương nhiên là vẫn thích.

Ta cũng muốn theo học chuyên nghiệp giống ngươi, tương lai kiếm được nhiều tiền hơn.

Qúy Nam nói.
Quý Hi lúc trước học chuyên nghành tài chính, cũng chỉ là vì suy nghĩ muốn kiếm được nhiều tiền, hiện tại suy nghĩ lại, ý tưởng này cũng có vẻ buồn cười.

Nam Nam, Qúy Hi nghĩ nghĩ, mặt khác không nói nhiều lời, nói thẳng: nói cho ngươi biết cái tin tức tốt, ta đi làm đã được nhận vào làm chính thức, sẽ có tiền lương.
Điện thoại bên kia hiện rõ lên thanh âm vui vẻ: "Đã được chính thức? không phải nói là ba tháng sao, như thế nào một tháng liền được nhận?
Tỷ của ngươi so với người khác ưu tú hơn, đương nhiên thời gian được nhận chính thức sẽ nhanh hơn.
Qúy Hi nói dối không chớp mắt, để có thể trở thành thực tập sinh ở ZY đã là khó như lên trời, tưởng tượng trong một tháng mà được làm chính thức, quả thực đúng là chuyện không thể xảy ra.
Là tỷ của ta giỏi nhất.
Cho nên ta không cần ngươi lo lắng chuyện tiền bạc, ngươi tiếp tục tham gia khóa huấn luyện đi.

Có mục tiêu thì phải làm cho tốt tới cùng, đừng miên man suy nghĩ, chuyện trong chuyện ngoài, như vậy làm cái gì cũng không tốt, hiểu không?
Ân, ta sẽ cố gắng.Ta nợ Tỷ quá nhiều, chỉ có thể để sau này báo đáp, những lời này Qúy Nam không dám nói ra, ngược lại nói ra lời xa lạ.

Ngươi ở bên ngoài nhớ chăm sóc tốt bản thân mình, đừng suốt ngày chỉ ăn mì gói.
Quý Hi đáp lời: Ta biết.
Quý Nam nhìn thấu hết thảy: Mỗi lần đều nói biết, lại không nghe lời.

Đúng rồi tỷ, ngươi hiện tại có người yêu không, bảo người yêu ngươi chiếu cố ngươi tốt.
Tiểu nhóc con, nói chuyện gì đâu không.
Quý Nam lập tức tinh nghịch nói: Cái này là bà hỏi, không niên quan tới ta.
Đưa điện thoại cho bà đi, ta muốn cùng với người nói vài câu, ngươi học bài đi.

Qúy Hi cười, ra lệnh.
Quý Hi cùng bà nói chuyện vài câu, chủ yếu là hỏi về thân thể có khỏe không như thế nào, còn nói bản thân mình ở đây rất tốt, không cần lo lắng linh tinh.
Sau khi nói chuyện kết thúc, Qúy Hi nhìn về nơi bầu trời tối đen nơi xa, chậm rãi thở dài.

Tiền lương của thực tập sinh thì làm gì được bao nhiêu?Nàng hiện nay thật sự là muốn nghèo đến trắng tay.
Liền tính toán sau hai tháng mới có thể được nhận vào làm chính thức, còn phải đợi hai tháng nữa.
Lạc quan lên, mọi việc luôn luôn có biện pháp.
Lại đến một tuần mới.
Thứ hai, công việc tích tụ lại thành một đống trước mặt.

Qúy Hi đã sớm thích nghi được với việc này, đã quen với tiết tấu làm việc của ZY.
Tổng bộ của ZY tọa lạc bên cạnh một con sông, cửa sổ sát đất làm bằng kính xuyên thấu, có thể xem được toàn bộ phong cảnh đẹp nhất của thành phố Bắc Lâm không sót tý gì.
Khoảng khắc mặt trời lặn là đẹp nhất.
Trước mặt là thành thị sa hoa, một ánh sáng vàng rực rỡ, bao phủ hết ấm áp nhu hòa bên trong.
Công ty của Qúy Hi được xem là mảnh đất vàng, chỉ cần dựa vào cửa sổ, nhìn toàn bộ phong cảnh, đã giống như là được đi du lịch phong cảnh rồi.
Chỉ cần nói đến văn phòng như vậy thôi, đã thu hút một lượng lớn hồ sơ rồi.
Tháng 5 nắng nhẹ còn đang chiếu xuống, Qúy Hi dựa vào bên cửa sổ uống cà phê, hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt, ấm áp.
Uống xong ly cà phê lại tiếp tục tăng ca, không có một chút rảnh, toàn phải ỷ lại vào cà phê để tiếp tục làm việc.
Mãi cho đến 9 giờ, mắt của Qúy Hi có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát.


Phát hiện một tin nhắn trò chuyện hiện lên.
Nhóm chát của thực tập sinh, không có nhiều người lắm, chỉ xem được mấy cái, không có chuyện gì toàn nói tào lao.

Quý Hi cũng ở trong đó, bởi vì nhóm trưởng là Tống Chậm biểu muội của Khương Niên.
- ----------- tin tức mới nhất, xác định, hùng mập mạp rốt cuộc muốn nghỉ qua bên phía đối tác làm việc.
- ----------- thật hay gỉa?
- ---------- ta tống rùa đen có thể không biết tin tức nghỉ việc sao?ngươi là đang nghi ngờ năng lực của ta.
- ---------- hùng mập mạp làm việc lâu năm, không muốn khổ nữa
Hùng mập mạp tên là Hùng Phan, chức vụ là tổng giám, trong công ty là người lớn tuổi nhất, trong ngành này đã năn lê bò trườn được hai mươi mấy năm.

Hùng Phan phụ trách tiêu thụ, cùng tổ khoa học kỹ thuật, là người hòa ái dễ gần, cho lên nhân viên đều kêu hắn là hùng mập mạp.
Phụ trách nói ra tin tức này là nữ hài Tống rùa đen, đúng là Tống Chậm, làm cái gì cũng chậm, nhưng vĩnh viễn ở khoản nhiều chuyện thì nhanh số một không ai bằng được.
Hơn nữa mỗi lần tin tức đưa nên đều rất chính xác không có sai lầm, mức độ đáng tin cực cao.
Có thể đoán ra hậu phương của cô nương này không nhỏ.
Tin nhắn còn tiếp tục đi xuống.
- ------ vậy hạng mục của tổ chúng ta ai đến tiếp nhận?
- ------ vài ngày nữa sẽ có tân tổng giám
- ------ lại là nam nhân trung niên sao? ôi, muốn soái ca
- ------ so với soái ca còn cảm giác hơn, nghe nói là ngự tỷ đấy, không đến 30 tuổi md, các ngươi không nghĩ tới đúng không.
Không trách Tống Chậm nói vậy, công ty cao tầng thật sự ít nữ đến đáng thương, càng miễn bàn đến dưới 30 tuổi,điều này ở trong công ty được xem là điều giật gân.
- ------- ngọa tào, không đến 30 tuổi!?
- ------- địa vị như thế nào?
- ------- ta liền nói cho các ngươi, các ngươi đừng nói ra bên ngoài
- ------- không nói không nói
- ------- Wall Street làm công mới trở về, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Kiều Minh.
- -------??? Đại tiểu thư tập đoàn Kiều Minh, như thế nào không quay về kế thừa gia nghiệp
- ------- Khả năng là để chứng minh bản thân
- ------- không đi đường tầm thường.
- ------- mặc kệ như thế nào, tuổi này có thể thăng md thì chính là nb
- ------- ta hình như đã gặp qua nàng một lần, quá đẹp! về sau chúng ta có phúc được nhìn
- ------- càng xinh đẹp càng là nữ nhân đáng sợ, làm nhân viên của nàng chắc chắn khổ sở, đột nhiên có chút nhớ Hùng mập mạp
.................
Tin thức chạy thật mau.
Quý Hi chỉ nhìn sơ lược qua, xem đại khái.
Đương nhiên nàng xem được chính xác tổng giám sắp tới là nữ nhân, hơn nữa chưa đến 30 tuổi, không khỏi có điểm chờ mong.....
Khẳng định là một nhân vật lợi hại..


Bình luận

Truyện đang đọc