MÊ MẨN

Bên ngoài Q đại có một nhà hàng nhỏ, nhà hàng trang trí đơn sơ, ngoài cửa chỉ treo một bóng đèn sợi dây tóc kiểu cũ, trong bóng đêm gió thổi qua lay động, trong tiệm mang kiến trúc cổ xưa cũ nát, kiểu dáng bình thường. Nhưng bởi vì nơi này làm đồ ăn chính gốc của Bắc Lâm, hương vị lại ngon, thêm nữa ở bên cạnh Q đại lên tương đối thu hút khách.

Qúy Hi đi tham gia tiệc liên hoan tốt nghiệp tại đây. Đây là lần đầu tiên nàng quay về trường học, từ lúc dọn ra ngoài ở.

Lúc trước mọi người muốn mở một cái tiệc, mời thêm thầy cô tới ăn. Nhưng tốt nghiệp xong, mọi người đều bận rộn, thu xếp một buổi gặp mặt cũng không dễ dàng gì.

Hôm nay có thể tụ lại đây, đa số đều là những người đang làm việc tại Bắc Lâm. Người tới cũng không nhiều, thêm một giáo sư già có dúm ria ở mép, còn lại là mấy người học nghiên cứu sinh.

Đang ngồi ở đây chỉ có một mình Qúy Hi là nữ nhân. Một bóng hồng trong một vạn, tồn tại cấp quốc bảo.

Chạm ly uống rượu, thực tùy ý, không mang theo hình thức, chỉ là bình thản nói chuyện phiếm với nhau. Không khí thật tốt.

‘’Ta sang năm sẽ về hưu, không còn tính toán đi dạy nữa, các ngươi chính là khóa cuối cùng ta mang rồi. Người trẻ tuổi, muốn lỗ lực a, nhưng đừng để tiền bạc cám dỗ.’’ Lão giáo sư mang theo âm điệu của người Bắc Lâm, đêm nay rất có hứng thú, mặt uống đã đỏ lên toàn bộ, không còn nghiêm túc như ngày xưa, nhìn lại có chút đáng yêu. Hắn uống rượu, tiếp tục nhắc mãi, ‘’Các ngươi làm được ngành này, nhất định phải biết chịu khổ, nếu có thêm trầm ổn thì các tốt. Các ngươi mấy cái nam nhân nhỏ này, tính tình nóng nảy, đến mà học hỏi con người củaTiểu Qúy học học cho tốt tốt vào……….’’

Nghĩ có lẽ là lần cuối cùng được nói như vậy, lão giáo sư lại dong dài, mọi người cũng không cảm thấy phiền. Đều khiêm tốn lắng nghe.

Ngày thường lão sư đối với nàng rất tốt, Qúy Hi đều ghi nhận vào trong lòng, trong ba năm nay giáo sư này thật đối tốt với nàng, cho lên hôm nay nghe giáo sư nói vậy cũng vui vẻ, Qúy Hi cùng hắn cũng uống lên không ít rượu.

Qúy Hi nhìn như một cô nương nhu nhu nhược nhược, nhưng tửu lương so với mọi ngày ở đây không kém hơn ai, làm cho mọi người ở đây đều được mở rộng tầm mắt.

Vẫn là luôn cùng giáo sư nói chuyện cho tới 9 giờ tối, đồ ăn đã ăn gần hết, rượu cũng đã uống được nhiều rồi, Qúy Hi xem điện thoại có một tin nhắn gửi đến,nàng tùy tay cầm lên xem.

Lục Phong gửi tới: Đang bận sao? Nhìn xem Wechat.

Quý Hy cau mày, lúc trước nói là không quấy rầy nữa, như thế nào lại gửi tới, điện thoại trên bàn ong ong vang lên, khiến cho mọi người chú ý đến.

Qúy Hi không quá muốn nghe, những cũng hoãn hoãn lại, nói xin lỗi với những người khác, nàng cầm điện thoại đứng dậy, đi ra khỏi quán ồn ào, đứng ở ven đường bắt máy lên.

“Ngươi đang bận sao?” Lục Phong hỏi.

“Ờ đang vội, có chuyện gì?’’ Qúy Hi nhẫn lại hỏi, lường trước được Lục Phong gọi cho nàng sẽ có chuyện gì đó.

Sau khi uống rượu xong, gương mặt Qúy Hi có chút đỏ lên, ửng đỏ, thêm hiện tại bên ngoài thật nóng, giống như tắm trong lửa vậy. Làm cho nhẫn lại không được lâu lắm.

“Chính là…….” Lục Phong tìm từ một chút, nói: “ Kiều tổng nàng hôm nay tâm trạng không tốt, ngươi nếu có thời gian, có thể ở cùng nàng an ủi một chút.’’

Qúy Hi nghe điện thoại, như rơi vào sương mù, Lục Phong như thế nào lại biết Kiều Chi Du tâm tình không tốt? hắn gọi điện lại đi nói cho mình là có ý tứ gì?

“Ngươi cùng ta nói cái này làm gì?”

“Ta chỉ muốn giúp ngươi theo đuổi Kiều tổng. Nàng hiện tại đang cần có ngươi ở bên cạnh, ngươi lắm bắt cơ hội cho tốt.’’ Sau khi nói xong, Lục Phong gãi gãi đầu, đều cảm thấy mình như kỳ đà cản mũi, như thế nào lại đi tìm thức ăn cho chó vậy? Nghĩ lại tưởng tượng, thôi thì coi như hắn giúp đỡ bạn bè vậy, giúp người khác thành công.

Quý Hi: “……”

Đầu điện thoại bên kia còn tràn đến một câu: “Đừng bỏ lỡ cơ hội này, không theo theo đuổi sao mà biết như thế nào, ngươi vẫn còn cơ hội……………….”

Nói không đầu không đuôi xong cắt đứt điện thoại, Qúy Hi cúi đầu nhìn bóng nghiêng trên mặt đất của mình, chỉ còn lại đầu óc choáng váng, nàng như thế nào hôm nay tâm trạng lại không được tốt?

Time, xa hoa trụy lạc.

Kiều Chi Du ngồi ở vị trí quầy bar, khuỷu tay chống lên mặt bàn, một người ngồi im lặng uống rượu cho hết thời gian.

Tâm trạng hôm nay rất buồn chán.

Đêm nay nàng không ở lại Kiều gia cùng Kiều Thanh, vốn dĩ muốn tốt đẹp ở Kiều gia ăn cơm tối, nhưng nhìn người một nhà ngồi trên bàn ăn, Kiều Chi Du nghĩ lại, lại đột nhiên buống bát đũa xuống, nói có việc cần phải đi trước. Làm cho bầu không khí có chút cứng lại.



Kiều Chi Du không thích ở lại ăn cơm ở Kiều gia, phải nói là chán ghét. Nhìn Kiều gia càng hòa thuận vui vẻ, nàng liền cảm thấy mình không biết xấu hổ làm người dư thừa ở đây.

Đúng nàng chính xác là người dư thừa ở đấy.

Kiều Chi Du cúi đầu cười khổ, đã uống lên vài ly rượu. Men say đã thấm dần dần.

Mở điện thoại ra, nàng nhìn đến mấy cái tin nhắn chúc mừng sinh nhật. Đang đi du lịch nơi khác gửi tin đến là Diêu Nhiễm, còn có lâu ngày không liên lạc Hứa Thịnh cũng gửi đến một tin:

“Chi Du sinh nhật vui vẻ, nếu muốn người ở cùng, có thể gọi điện thoại cho ta.’’

Hôm nay nàng sinh nhật 30 tuổi, nhưng Kiều gia không ai nhớ rõ sinh nhật nàng, ngay cả một câu sinh nhật vui vẻ cũng không được nhận. Càng miễn bàn đến tổ chức sinh nhật cho nàng.

Đêm nay Kiều gia thật ấm áp láo nhiệt. Bất quá tất cả mọi thứ đều không có quan hệ với nàng.

Kiều Chi Du cũng không biết chính xác ngày sinh nhật của mình là ngày bao nhiêu, cái được gọi là sinh nhật là lấy ngày nàng được đưa đến Kiều gia liền tính như vậy. Trước kia khi Kiều Chi Ngênh còn sống, sẽ thay nàng chuẩn bị một ít cái gọi là sinh nhật.

Thật ra cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng, nhưng ở trong nhà hoàn toàn bị ngó lơ, nàng cảm thấy hụt hẫng sốt ruột.

Nghĩ sai rồi, Kiều gia căn bản không phải nhà của nàng.

Nàng không có nhà.

Đêm nay như là một buổi trình diễn tiếng anh chuyên nghiệp các bài hát toàn tiếng anh, ca sĩ ôm microphone hát, liên tiếp mấy bài liên tục.

Kiều Chi Du ngẩng đầu lên, một bên người pha rượu thuần thục pha chế bình rượu bay lên, cũng là một nữ nhân trẻ tuổi, gầy gầy cao cao.

Nhưng không phải là Qúy Hi xinh đẹp.

Kiều Chi Du hơi giật mình, như thế nào mình lại nghĩ đến nàng.

Nhớ tới lần trước hai người cùng nhau, ngồi một góc an tĩnh, nghe nhạc uống rượu, còn có đêm đó cùng nhau dạo quảng trường, nằm ở sườn đồi ngắm sao………

Kiều Chi Du nhấp nháy bên môi cười, lại nghĩ đến ít việc, nàng nhìn ly rượu trong tay suy tư một lát, cầm lấy điện thoại, không nhịn được gửi tin nhắn wechat cho Qúy Hi.

Ngồi chờ đối phương trả lời.

Qúy Hi nhận được tin nhắn của Kiều Chi Du, lúc này lão giáo sư còn đang ngồi thao thao bất duyệt trên bàn tiệc, miệng lưỡi lưu loát, nói năm đó hắn còn trẻ là một thiếu niên cuồng việc. Hứng thú kể chuyện của mình cho mọi người nghe.

Kiều tổng: “Hiện tại có rảnh sao? Mời ngươi uống rượu?”

Vừa lúc nãy Lục Phong nói cho nàng biết Kiều Chi Du đêm nay tâm trạng không tốt, Qúy Hi cũng nghĩ tới có hay không gửi đi một tin nhắn, nhưng đại khái là nàng là ngươi không am hiểu chủ động đi quan tâm người khác, mặc dù trong lòng có nhớ, cũng không có chủ động hỏi.

Hiện tại nhìn đến Kiều Chi Du chủ động gửi tin nhắn wechat đến cho mình xong, Qúy Hi căn bản không có nhiều do dự, trả lời: “Có rảnh.’’

Mời uống rượu là lấy cớ, tâm tình không tốt muốn tìm người nói chuyện là thật đi.

Kiều Chi Du say khướt nhìn Qúy Hi trả lời đến ‘Có rảnh.’, nàng cong cong môi lên, lười nhác mà cười. Xem ra đêm nay có thể không nhàm chán cô đơn rồi. Nàng ở khung chát soạn xuống: “Ta ở time, ngươi lại đây, ta đang chờ ngươi.’’

Quý Hi trước tiên rời đi khỏi nhà hàng. Nàng đã uống không ít rượu, bàn chân đã có chút phiêu vẹo, sau khi đi ra khỏi nhà hàng nhỏ, đến đầu phố bắt một chiếc taxi. Từ Trường học tới Time cũng không xa, gọi xe đi cũng chỉ thêm mấy đồng tiền.

Không đến hai mươi phút, Qúy Hi đã gần đến quán bar ầm ĩ, nàng vốn nghĩ muốn gọi trước cho Kiều Chi Du là mình đã gần tới rồi, vừa vào, cũng là cái góc quen thuộc hình bóng quen thuộc đang ngồi ở đó.

Nàng thường pha rượu ở cái quầy bar đó, Kiều Chi Du cũng là đang ngồi ở đấy. Qúy Hi cũng không biết từ khi nào bắt đầu, nàng và Kiều Chi Du lại chở lên thân thuộc như vậy, chỉ cần nhìn tới bóng dáng, là có thể nhận ra đối phương.

Qúy Hi đến gần, phát hiện Kiều Chi Du đã uống rất nhiều rượu. Chắc là đã tới đây rất lâu rồi.



“Tới.’’ Kiều Chi Du nhìn Qúy Hi cười cười, “Ngươi nghĩ uống cái gì ta mời khách.’’

Kiều Chi Du quay đầu nhìn Qúy Hi, thẳng lăng lăng mà nhìn, “Đã uống say.’’

Quý Hi cũng nhìn chằm chằm lại nàng ; “Uống ít đi.’’

“Quấy rầy một chút.’’ Lúc này một nam nhân tự nhận chính mình đẹp trai đi lên, mục tiêu chủ yếu là trên người Kiều Chi Du, lộ ra vẻ mặt tự tin tươi cười, lại nói ra liên tục: “Ngươi thật xinh đẹp, ta có thể mời ngươi uống rượu không?”

Khí chất thành thục, dáng người khiêu gợi, Kiều Chi Du uống say lại càng thêm bộ dáng tà mị quyến rũ, thật khiến trong lòng của rất nhiều nam nhân thèm khát. Dễ dàng gợi lên động tâm, lòng bắt đầu ngứa ngáy rục rịch.

“Mời ta sao?’’ Kiều Chi Du hơi nghiêng thân mình, ánh mắt khinh thường đặt lên người nam nhân trước mặt, đồng thời cười khinh. Nàng phản cảm nhất là những người tiến lại gần, quá tùy tiện, tựa như lần trước hiểu lầm với Qúy Hi giống nhau, nàng không chút nể mặt quay người lại.

Kiều Chi Du cười như vậy, nam nhân kia sương cốt muốn mềm cả ra, càng thêm nhiệt tình: “Đúng vậy, có thể cho mặt mũi sao?”

Qúy Hi một bên xem Kiều Chi Du thế nhưng lại cười như vậy với một nam nhân xa lạ đến tiếp cận, còn cân nhắc, nàng đêm nay nhất định là đã uống quá nhiều rồi.

Ca sĩ lại hát lên một bài hát Tiếng Anh mười phần ái muội, như là tính cực phối hợp nhạc với cảnh vậy.

Kiều Chi Du lại nhìn Qúy Hi cười cười, được hai giây, Qúy Hi không hiểu ý định trong mắt của Kiều Chi Du là có ý tứ gì, nhưng ngay sau đó, Kiều Chi Du nắm lấy cái tay đang rũ xuống của Qúy Hi, là kiểu………….

Mười đầu ngón tay đan vào nhau.

Hai bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, đan vào nhau ái muội dán chặt vào, thật thân mật kín kẽ.

Qúy Hi bị Kiều Chi Du bắt lấy tay, không hề phòng bị, nàng bắt lấy thật nhanh, lòng bàn tay thật nóng.

“Đã hiểu sao.’’ Kiều Chi Du giữa chặt tay Qúy Hi, âm thanh phát ra hoàn toàn hỏi nam nhân kia.

Nam nhân kia tự nhiên thấy hai nữ nhân trước mắt mình lắm chặt tay, cũng thật mờ mịt, cho nên ý nghĩa là? Hắn giờ mới cười cười hoi: “Cái này……”

Kiều Chi Du hơi nâng đầu, không nhanh không chậm giải thích: “Có bạn gái.’’

Quý Hi gặp bất cứ chuyện gì cũng sẽ không quá mức kinh ngạc, nhưng vừa nghe Kiều Chi Du nói ra mấy chữ này, tim không có lý do đập nhanh liên tục. Hai mắt nàng mở to, nhìn sườn mặt xinh đẹp của Kiều Chi Du, nghĩ thầm, Kiều tổng đêm nay nhất định là đã uống say, hơn nữa thật sự rất say.

“Vậy…….. Vậy quấy rầy.’’ Cái này đúng là làm cho người ta trở tay không kịp mà, nam nhân trước mắt nhìn thấy hai nữ nhân xinh đẹp trước mặt này, muốn mở miệng cũng không nói rõ được, “Chúc hai người hạnh phúc, thật xứng đôi, thật xứng.”

Nói hai câu thật xứng đôi liên tiếp, xong vội vã bỏ đi thật nhanh.

Kiều Chi Du nhìn thấy phản ứng này của nam nhân kia thật sự khôi hài, môi đỏ gợi lên, cười đến vui vẻ, rồi nàng quay đầu về nhìn xem Qúy Hi, ánh mắt hiện rõ lên sự nhu hòa thâm tình.

Hay người còn đang nắm tay nhau, giây tiếp theo, lại buông lỏng ra. Không biết là ai buông ra trước, có lẽ là cả hai cùng buông ra. Lòng bàn tay vẫn còn nguyên dư âm độ ấm của đối phương lưu lại.

“Làm gì nói như vậy.’’ Vừa mới trải qua ái muội xong, cũng giống như thật vậy, Qúy Hi lập tức tìm đề tài nói chuyện, dời đi sự chú ý.

Kiều Chi Du hai má ửng hồng, hỏi lại Qúy Hi:

“Ngày đó ngươi lấy ta ra làm lá chắn, ta còn chưa nói, như thế nào, hôm nay ta không thể nắm tay ngươi làm lá chắn được sao?”

Như vậy mà cũng tưởng tượng được, Qúy Hi xác thật là không còn gì để nói nữa. Qúy Hi cười bất đắc dĩ, cho Kiều Chi Du một câu nói khẳng định:

“Có thể.’’

Diễn kịch đến nghiện rồi, Kiều Chi Du ánh mắt còn không ngại, nhìn Qúy Hi một cách ái muội quyễn rũ, nói:

“Vậy cùng bạn gái của ngươi uống ly rượu đi.’’

Bình luận

Truyện đang đọc