MÊ MẨN



Kiều Chi Du nói tiếp: "Muốn cho ngươi dậy nhiều thêm hai tiết mỹ thuật Cho Kiều Thanh.
Dạy mỹ thuật.
Quý Hi ngẫm lại vẫn là giải thích: "Ta không phải chuyên nghiệp.
Không liên quan, chỉ là lớp vỡ lòng.

Đêm mai ta có việc, muốn trễ một chút mới trở về.
Quý Hi nghe ngầm hiểu lời Kiều Chi Du, so với đi học, càng coi như là nàng chơi cùng Kiều Thanh đi.

Nguyên là buổi tối thứ bảy, Qúy Hi chuẩn bị đi làm thêm, nhưng Kiều Chi Du trả học phí so với quán Bar bên kia cũng khả quan không ít.
Được.

Qúy Hi đáp ứng.
Dạy Kiều Thanh hơn một tháng học thêm, tiền tiết kiệm của Qúy Hi tăng không ít.
*
Vẽ như miệng vậy.
Như vầy sao?
Đúng rồi, giỏi quá.
...............
Buổi tối thứ bảy, Qúy Hi tại Kiều gia, dạy cho tiểu gia hỏa vẽ mỹ thuật.
Kiều Thanh làm không biết mệt, Qúy Hi dạy những bước vẽ cơ bản, lúc học lúc chơi, thời gian trôi qua mau.
Đã 9 giờ.
Kiều Thanh nhóe cọ màu trên giấy vẽ qua vẽ lại vui vẻ vô cùng, tiểu hài tử thông minh, học vẽ đồi vật thật mau, vẽ đến ra hình ra dáng.
Ba tiếng gõ cửa vang lên, Qúy Hi ngẩng đầu, còn tưởng là Kiều Chi Du đã trở lại.

Kết quả là Lý a di mang đĩa trái cây đứng ở cửa, Qúy lão sư, ăn chút trái cây đi.
Cám ơn.

Qúy Hi nhìn đồng hồ hoạt hình treo trên tường, nàng hỏi Lý a di: A di, Kiều tổng đại khái bao giờ thì trở về?
Nàng đi tham gia tiệc tối, phỏng chừng đến hơn mười giờ mới về, không biết chính xác nữa.Lý a di giải thích, nàng hòa ái cười nói: Qúy lão sư, ngươi bên này dạy vẽ xong rồi.

Không có việc gì, ngươi đi về trước đi, Tiểu Thanh đã có ta ở cùng rồi.
Nghe được Qúy Hi sắp phải về, Kiều Thanh cảm thấy bỏ dâu tây vào miệng ăn đều không còn ngọt, nàng banh khuôn mặt nhỏ, lại bắt đầu trầm mặc không hé răng.
Tính cách của Kiều Thanh là như vậy, thời điểm vui vẻ sẽ nói nhiều lời hai ba câu, lúc không vui sẽ không nháo, chỉ là an tĩnh, thậm chí có thể cả ngày không phát ra âm thanh.
Quý Hi suy nghĩ biện pháp: Tiểu Thanh, lão sư kể chuyện xưa dỗ ngươi ngủ, được không?
Kiều Thanh thực sự khôn khéo, nàng mở to mắt nhìn Qúy Hi: Muốn nghe lão sư kể chuyện xưa, Không ngủ được.

Đã đến giờ đi ngủ rồi, ngủ sớm dậy sớm mới là bảo bảo ngoan.

Qúy Hi dỗ nói.
Kiều Thanh lắc đầu, lúc này không ăn nữa.
Một bên Lý a di đành phải giải thích cùng với Qúy Hi: Kiều tổng không trở lại, tiểu gia hỏa này sẽ không ngủ.
Dù sao hiện tại trở về cũng không có việc gì, Qúy Hi liền nói: Vậy chờ Kiều tổng trở lại ta về.
Này sao có thể không biết xấu hổ như vậy được, quý lão sư không cần vậy đâu.

Lý a di vội lắc đầu, lại cùng Tiểu Thanh thương lượng, Tiểu Thanh, Qúy lão sư đã vất vả một ngày, ngươi để lão sư sớm về ngủ một chút nha, ngoan
Lão sư, ngươi muốn ngủ sao? Kiều Thanh hỏi Qúy Hi, bắt lấy hết thảy cơ hội nói: Ngươi buổi tối có thể hay không đừng về, ta nhường giường cho lão sư ngủ.
Lý a di bất đắc dĩ vừa muốn cười: Đứa nhỏ này, đúng là quỷ linh tinh.
Lão sư không nghĩ sẽ ngủ, ta ở cạnh ngươi.
Kiều Thanh nhấp miệng cười cười, còn tăm chọc một khối dưa hấu đút cho Qúy Hi ăn.
Quý Hi cũng làm bộ làm tịch đối với Kiều Thanh không có biện pháp, nhưng nhìn Kiều Thanh ở trước mặt mình mở ra nội tâm, trở lên chịu nói chuyện, nàng thực mừng.

Tiểu hài tử quá dễ dàng bị thế giớ bên ngoài ảnh hưởng, quá yêu cầu được đối đãi ôn nhu.
Dì lâm mới mua cho ta bộ đồ chơi ghép hình, chúng ta cùng nhau chơi.
Được nha.
Tinh lực của tiểu hài tử thật không lên khinh thường, hai người ngồi ở thảm phòng khách chơi ghép hình đến hơn 10 giờ, Qúy Hi mí mắt đều đã không mở nổi, nhắm lên hạ xuống, Kều Thanh tinh lực vẫn còn dư thừa, thích thú.
Kiều Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ đen như mực, nhẹ nhàng lôi kéo tay Qúy Hi, Lão sư, bên ngoài tối quá.
Câu nói đột nhiên này làm cho Qúy Hi khó hiểu.
Kiều Thanh đôi mắt linh động, chớp chớp, Hôm nay người đừng đi về, ngày mai dì đưa người về.
Quý Hi: .......
Gần đến 11 giờ.
Đêm hè ve mơ hồ kêu từng trận.
Hứa tổng, tới rồi.

Tài xế xe ngừng lại.
Kiều Chi Du đã quá say xoa xoa cái trán.
Hứa Thịnh bước xuống xe vòng qua bên khác mở cửa giúp Kiều Chi Du ra khỏi xe.
Kiều Chi Du không tính để Hứa Thịnh đỡ, nhưng vừa xuống xe, Hứa Thịnh vẫn là ôm lấy đầu vai nàng, tư thế thân mật.

Ngươi đêm nay sao lại uống nhiều rượu như vậy? Có phải hay không tâm tình không tốt?
Không có.


Kiều Chi Du cánh tay đỡ đỡ Hứa Thịnh: Ta có thể tự mình đi.
Đừng cậy mạnh, đều đến chân còn không đi nổi.Hứa Thịnh không buông nàng ra.
Hứa Thịnh thân cao gần 1m9, thân hình đĩnh đạc, đứng chung với Kiều Chi Du đi giày cao gót vẫn không bị lép vế.

Bạn bè bên ngoài đều nói hai người thực xứng đôi, Hứa Thịnh cho rằng là như vậy, nhưng Kiều Chi Du lại cố không có tiến triển, hai người quan hệ giống như là luôn không có biện pháp đến bước tiếp theo.
Vì ôm được mỹ nhân về, Hứa Thịnh cảm thấy lần này chính mình đã hạ đủ công phu.

Hắn nghĩ Kiều Chi Du đối với hắn cũng có suy nghĩ đến, nếu không đêm nay sẽ không cùng mình đi tham gia yến hội, nghĩ vậy, liền muốn mỉn cười thỏa mãn.
Hứa Thịnh một tay nắm cánh tay Kiều Chi Du, một tay đỡ đầu vai, tay nữ nhân tinh tế, một bàn tay dư dả trắng nõn.

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở vùng cổ lộ ra của Kiều Chi Du, lại đến ngực, hắn không tự giác được nuốt yết hầu.
Đi tới cửa.
Kiều Chi Du đứng không xong.
Cẩn thận.

Hứa Thịnh đem Kiều Chi Du ôm vào lòng chính mình, sau đó ấn cửa vang lên.
Cái khoảng cách này quá thân thiết, Kiều Chi Du mâu thuẫn, đặc biệt là bàn tay đưa lên ôm eo mình của Hứa Thịnh, cứ coi như vô tình ôm đến.
Làm sao vậy? Không thoái mái? Hứa Thịnh đè thấp đầu nhẹ giọng hỏi, ánh mắt tham lam đánh giá, nữ nhân uống rượu xong quả nhiên rất quyến rũ, quá câu người.
Mặc dù cố ý thử cùng Hứa Thịnh tiến thêm một bước phát triển quan hệ, Kiều Chi Du vẫn là không thích ứng được như vậy.

Tâm loạn, nàng cũng không biết rốt cuộc mình muốn gì nghĩ như thế nào nữa, nếu muốn phát triển quan hệ, tự nhiên phải tiếp thu tiếp xúc thân mật.
Lúc này cửa mở.
Mà người đứng ở cửa, là Qúy Hi.
Quý Hi mở cửa ra, liền thấy Kiều Chi Du bị một người đàn ông ôm vào người, nàng còn đang sửng sốt.....
Hẳn là, là bạn trai đi.
Nhìn đến trong nhà có người khác, Hứa Thịnh có chút thu liễm lại.
Còn chưa có trở về? Kiều Chi Du hỏi.
Qúy Hi nhìn hai người trước mắt: Ân.
Hứa Thịnh nhìn Kiều Thanh cười cười, Đã lớn như vậy rồi.
Mà Kiều Thanh thấy có người lạ đến, còn đứng lại sau lưng Qúy Hi, không nói tiếng nào.
Chân ngươi bị thương, để ta ôm ngươi lên lầu.

Hứa Thịnh xem Kiều Chi Du đêm nay hẳn là say, hắn trở lên lớn mật hơn so với ngày thường, hoàn toàn đem chính mình trở thành bạn trai, tay phải lần thứ hai chuyển lên hông Kiều Chi Du, chuẩn bị chặn ngang bế lên.
Không cần, ta có thể đi.


Kiều Chi Du đẩy Hứa Thịnh ra, chống vách tường đem giày cao gót bỏ ra, nàng cũng không phải say đến không tỉnh táo, chẳng qua tối hôm qua mất ngủ, hôm nay lại uống không ít rượu, rất mệt.
Hứa Thịnh: Ta đây đỡ ngươi.
Quý Hi: Kiều tổng ta đi trước.
Kiều Chi Du: Vất vả.
Lại uống nhiều rượu như vậy, Qúy Hi chửi thầm, nhưng ngoài miệng nói: Nghỉ ngơi sớm một chút.
Ân.

Kiều Chi Du lại đối với Kiều Thanh nói: Tiểu Thanh tắm chưa?
Kiều Thanh không nói một lời, gật gật đầu.
Nên ngủ.
Kiều Thanh lại gật gật đầu.
Kiều Chi Du: Ngoan.
Quý Hi không đi, bởi vì Kiều Thanh vẫn nắm chặt tay nàng, nàng xem Kiều Chi Du uống nhiều rượu như vậy, vì thế đơn giản ngồi xổm xuống thân cùng Kiều Thanh nói: Hiện tại dì đã trở lại, lão sư kể chuyện xưa dỗ ngươi ngủ nha.?
Kiều Thanh lúc này mới nói: Được ạ.
Kiều Chi Du băn khoan, lười biếng bổ sung câu: Ta cho ngươi thêm giờ học phí.
Qúy Hi liếc nhìn Kiều Chi Du một cái, đều uống thành như vậy, còn nghĩ tới thêm giờ dạy học phí.

Còn có, như thế nào lại uống nhiều rượu như vậy.
Hứa Thịnh đỡ Kiều Chi Du lên lầu hai, Qúy Hi còn lại nắm tay Kiều Thanh đi ở phía sau, Kiều Chi Du đi chậm, nhìn dáng vẻ chân xác thực có vẻ đau không tiện đi.
Qúy Hi nhìn hai người phía trước đi dán vào nhau, cũng không biết có phải hay không chính mình mẫn cảm, lúc vừa mới mở cửa, hình như là thấy Kiều Chi Du có vẻ mâu thuẫn không muốn thân mật.
Chờ Hứa Thịnh đỡ Kiều Chi Du về phòng, cửa nhẹ nhẹ đóng theo, cùm cụp đóng lại.
Quý Hi hỏi Kiều Thanh, Tiểu Thanh.

có biết vị Thúc thúc kia không?
Kiều Thanh cắn cắn môi, lắc đầu.
Quý Hi nhìn nhìn cửa Phòng ngủ Kiều Chi Du, là chính mình suy nghĩ nhiều quá đi, nếu như đã ở cùng nhau uống rượu, còn đưa nàng về nhà, khẳng định coi là quan hệ thân mật kia.

Chính mình là người ngoài, không có gì phải quản.
Người về đi, cảm ơn ngươi đã đưa ta về.
Hứa Thịnh không quá nghĩ sẽ rời đi, Ta không yên tâm ngươi.
Kiều Chi Du nói: Ta không say.

Chính là có chút mệt.
Tâm tình ngươi không tốt, ta ở cùng ngươi nói..

Hứa Tịnh theo đuổi Kiều Chi Du đã rất lâu, nhưng còn chưa có bao giờ lộ liễu như hôm nay thổ lộ, hắn nghiêm túc nhìn chăm chú mặt Kiều Chi Du, Ta biết ngươi tại sao về nước lại không quá vui vẻ, ta cũng biết ngươi đỗi đãi với Kiều gia không được vui.

Cho ta cơ hội, ta sẽ chiếu cố ngươi.

Ta cho ngươi một cái gia đình.

Hứa Thịnh hơi hiểu một chút chuyện trong nhà của Kiều Chi Du, biết Kiều Chi Du ở Kiều gia thật sự không được ưa thích.
Có thể cho một cái gia, nghe câu phía sau, Kiều Chi Du bị chọc đúng điểm yếu, nàng bình tĩnh nhìn nam nhân trước mắt, không nói nữa.
Ngươi nguyện ý cho ta cơ hội sao?
Kiều Chi Du không nói, giật mình.

Trong lòng cũng rối rắm.
Rốt cuộc cũng giao động.

Hứa Thịnh ôm nhẹ eo Kiều Chi Du, cúi thấp đầu: Đêm nay ta lưu lại chiếu cố ngươi đi.
Đối phương đang tới gần, Kiều Chi Du giữa chân mày nắm thật chặt, thử đón ý hùa, nhưng mà ở trước mắt một giây Hứa Thịnh hôn xuống, nàng vẫn quay đầu đi, một cái trốn tránh, vô pháp tiếp nhận.
Hứa Thịnh thoáng chốc bị dội một gáo nước lạnh, nhưng lại không chịu hết hy vọng, hắn tiếp tục sát vào mặt Kiều Chi Du, "Làm sao vậy?"
"Thực xin lỗi." Kiều Chi Du vẫn là khôi phục lý trí.

Không bị một câu nói kia làm cho cảm động.
Vì cái gì? Hứa Thịnh không rõ, vì cái gì bọn họ đã đến lúc chuẩn bị thân mật, Kiều Chi Du lại phải né tránh.
Ta cũng không biết.

Kiều Chi Du như là đang nói cho chính mình nghe.
Nàng tin tưởng tình cảm là là giọt nước rung động được lưu lại từ từ, hai người ở bên nhau không có cảm giác có thể bồi dưỡng.

Nàng đối với Hứa Thịnh, không thể nói là không có hảo cảm, nhưng chính là không thể bồi dưỡng ra cảm giác như vậy.
Chúng ta đều đã đủ trưởng thành, rất nhiều chuyện không cần vòng vo.

Ngươi cùng ta, chẳng lẽ chỉ muốn làm bạn bè bình thường sao? Hứa Thịnh cảm thấy không như vậy.
Kiều Chi Du im lặng, nàng thật sự suy nghĩ có mục đích đem Hứa Thịnh trở thành người yêu, ở cùng tiếp xúc với Hứa Thịnh.
Vậy vì cái gì chúng ta lại không thể........!Hứa Thịnh đem Kiều Chi Du nhẹ nhàng để ở trên tường, dần dần, hơi thở hỗn loạn: Làm bạn gái ta, cùng nhau ở bên nhau thử xem.
Đối phương tới gần, hơi thở mang theo áp bách tính đánh úp, làm Kiều Chi Du thật sự không thoải mái, thực sự thực sự không thoải mái.
Kiều Chi Du đẩy ra, lại bị nam nhân lấy cánh tay giam cầm đến gắt gao, nàng nói to lên: Ngươi đừng có như vậy, ta không thoải mái.
Ta liền nghĩ sẽ ở lại chiếu cố ngươi.

Hứa Thịnh cũng uống chút rượu, hơn nữa hắn luôn đối với Kiều Chi Du khắc chế, đã hơn một năm làm bạn vẫn không có chút đột phá, hiện tại tâm tâm suy nghĩ người đã ở trong lòng ngực mình, chỉ một bước xa, hắn tự chủ động hơn ngày thường.
Kiều Chi Du nâng giọng to lên, đã cảm thấy được xúc phạm: Ngươi đi ra ngoài.
Quý Hi ở ngoài cửa nghe thấy âm thanh của Kiều Chi Du lúc sau, nhìn nhìn tay nắm cửa, phát hiện không khóa, nàng lập tức đẩy cửa vào.
Đi vào, quả nhiên nhìn thấy tình huống không đúng lắm.
Quý Hi không chút do dự nào, xông lên trước đem hết toàn lực kéo người nam nhân trước mắt này ra, nàng tay chân tuy nhỏ nhưng sức lực rất lớn, thời điểm mấu chốt, thậm chí so với nàng ngày thường trong tưởng tưởng còn mạnh mẽ hơn.
Lôi lôi đẩy kéo, Hứa Thịnh cuối cùng cũng bị kéo ra.
Quý Hi ôm lấy Kiều Chi Du đang không đứng vững, lại canh trừng nam nhân ở bên cạnh, nhìn cũng ra dáng này lọ mà không ngờ tệ như vậy.

Trên mặt nàng không có biểu tình gì, giống như là một khối băng: Ta sẽ chiếu cố nàng..


Bình luận

Truyện đang đọc