MỸ NHÂN ỐM YẾU THÍCH GIẢ NAI CHỈ MUỐN LÀM SÂU LƯỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ngài và Thái tử là thanh mai trúc mã, không ai có thể sánh được."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Đất Bắc lạnh lẽo, tiết trời hanh khô, thời điểm cuối hạ vừa tàn, ngọn gió thu tiêu điều đã vội rít lên ngoài song cửa, mang theo tiếng vọng u u não nề.

Chiếc thuyền hoa Phức Tranh ở đang neo tại bờ sông Hoành, cũng là chiếc thuyền tư nhân của Thái tử điện hạ.

Từ xa trông lại, thuyền hoa đồ sộ và lộng lẫy, cực kỳ xa xỉ, nhưng khi đến gần lại toát lên vẻ tinh tế đặc trưng của non nước Giang Nam, những chiếc đèn cung điện rực rỡ suốt đêm, thắp sáng cả mặt sông ảm đạm.

Bất cứ ai nhìn vào cũng không khỏi thở dài cảm thán, Thái tử điện hạ quả thật rất cưng chiều tiểu công tử họ Phức.

Nhưng đối với đám quan lại quyền quý biết rõ góc khuất bí mật trong cung mà nói, chiếc du thuyền hoàng gia xa hoa tinh xảo này chẳng phù hợp với phong cách và lối sống khoe mẽ của Thái tử đất Bắc chút nào, đúng là kỳ lạ thật.

Nói trắng ra, chiếc thuyền hoa này không giống thứ Thái tử sẽ dùng, trái lại càng hợp với sở thích của vị quyền thần duy nhất xuất thân từ Giang Nam — Thừa tướng đương triều Du Hàn Châu.

Trùng hợp hơn nữa, mấy ngày gần đây không biết tin đồn từ đâu ra, nói rằng thuyền hoa của Thái tử cướp từ xưởng đóng thuyền dưới tay Du Hàn Châu.

Vì thủ đoạn không mấy vẻ vang nên Thái tử không dám nói cho Đương kim Thánh thượng biết, cũng chưa rõ lúc nào trả lại thuyền, mặt khác còn phải xem Du tướng có để bụng chuyện này hay không.

Đám con cháu quyền quý vốn không ưa Thái tử đều đang chờ xem trò cười của gã, chỉ là chuyện này liên quan đến thể diện hoàng gia, bọn họ cũng không dám lời ra tiếng vào.

Mà Phức Tranh thì không biết điều này.

Cậu sống trong chiếc thuyền xa hoa quý giá, nhưng sức khỏe lại không mấy khả quan, mỗi khi đêm đến trời trở lạnh, cổ họng ngứa ngáy không chịu nổi, trằn trọc mãi không thể yên giấc.

Hôm nay cậu chỉ ăn hơi nhiều bánh hoa quế, ấy thế mà ban đêm lại ho suốt, vị máu dồn lên cổ họng, cảm giác rất khó chịu.

Có lẽ vì tối đó ho dữ dội hơn mọi khi, chỉ trong chốc lát, Xuân Hỷ ngủ ở gian phòng ngoài đã vội vàng bưng một bát tuyết lê ngân nhĩ*  bước vào.



Phức Tranh nằm nghiêng trên giường gỗ hoa lê vàng, quay lưng về phía gian ngoài, nghe thấy tiếng bước chân, cậu lười biếng mở mắt, nhưng chỉ ôm chăn, không động đậy.

Xuân Hỷ đã quen với sự lạnh nhạt của cậu, cô nàng nhẹ nhàng đặt khay xuống rồi bước đến gần.

"Công tử, dậy dùng chút canh đi ạ, ho mãi thế này, ngày mai cổ họng sẽ sưng lên mất."

Tuy nói vậy, nhưng cô nàng cũng chỉ dừng tay trên người Phức Tranh, không dám ép cậu ngồi dậy.

Phức Tranh sợ lạnh nên không nhúc nhích, nhưng cổ họng cứ ngứa mãi. Cậu mở mắt rồi nhắm lại, cuối cùng chậm rãi lật người, một tay chống lên giường định ngồi dậy.

Xuân Hỷ vội nhét một chiếc gối nhung ở sau lưng để cậu ngồi vững, rồi cẩn thận kéo lại tấm chăn lụa đã bị vén ra.

Ngay sau đó, một bát canh tuyết lê nóng hổi được đưa đến.

Phức Tranh chỉ mặc áo trong mỏng manh, cậu vẫn ngồi ôm chăn, những ngón tay gầy guộc đặt trên chăn gấm màu tối, dưới ánh nến, chúng trắng nõn mềm mại như ngọc, trông cực kỳ bắt mắt.

Xuân Hỷ không khỏi liếc nhìn, rồi tựa như bị phỏng, cô nàng vội dời ánh mắt, không dám nhìn thêm nữa, càng không dám nhìn kỹ chàng trai trẻ trên giường, chỉ cúi người, hai tay nắm chặt chiếc khay.

Nàng có tình cảm với công tử, không phải không khao khát, chỉ là...

Nhớ lần đầu gặp mặt, Xuân Hỷ nhìn công tử đến mức thất thần, làm rơi chiếc khay trên tay, nếu không phải công tử đổ bệnh nặng, cộng với việc Thu Phong bị phạt roi, chuyện này vừa hay có thể lấp liếm cho qua, nếu không e rằng nàng đã bị Thái tử điện hạ móc mắt rồi.

Hơi nóng từ bát canh bốc lên nghi ngút, nhẹ nhàng phả vào cằm.

Lúc này Phức Tranh mới tỉnh lại, cậu liếc nhìn bát canh một chút, hơi chần chừ, rồi miễn cưỡng cầm lấy thìa, chậm rãi ăn từng chút một.

Thực ra cậu rất muốn để tỳ nữ hoặc nha hoàn đút cho mình, dù sao thì cũng đã quen với việc làm "con sâu lười", nhưng khổ nỗi thân thể này mắc phải chứng bệnh kỳ quái, không thể tiếp xúc gần gũi với người khác.

Ngày hôm đó sau khi tỉnh lại, nha hoàn Thu Phong thấy cậu ốm yếu không thể ngồi dậy, định bụng giúp cậu uống thuốc.

Nhưng nào ngờ, vừa mới chạm vào vai, cậu đột nhiên phát bệnh, nôn thốc nôn tháo, đau đớn vô cùng, sau đó thì ngất lịm đi.

Thái tử thấy vậy lập tức nổi trận lôi đình, hạ lệnh kéo nha hoàn đó ra ngoài, muốn đánh gãy tay cô nàng. Từ đó, không còn ai dám chạm vào cậu dù chỉ là một ngón tay.

Xuân Hỷ sống sót đến giờ là nhờ giữ khoảng cách với cậu.

Sau đó, Trần thái y đến xem vài lần, nhưng chỉ nói cậu có tâm bệnh, kê đơn thuốc qua loa rồi thôi.

Thái tử giận dữ vốn định trị tội Thái y, nhưng khi nghe hai chữ "tâm bệnh", gã bắt đầu giả vờ lãng tai, chỉ bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt.

Phức Tranh không buồn quan tâm đến tên cặn bã ưa ra vẻ này, cậu muốn cho người cứu nha hoàn vô tội kia, nhưng nào ngờ Thái tử đã đuổi Thu Phong về cung, không cho cậu gặp.

Chưa đầy hai ngày sau, Xuân Hỷ lén lút báo tin, nói là vết thương của Thu Phong không nghiêm trọng, thậm chí cô nàng còn trở thành thị thiếp của Thái tử, được phong làm Thu Lương đệ, bây giờ rất đắc ý.

Phức Tranh nghe xong, trong chốc lát không biết phải phản ứng thế nào, cậu ngẩn người lúc lâu cũng không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Xuân Hỷ bèn ám chỉ: "Thái tử thích những người dịu dàng như công tử vậy. Mà Thu Phong vốn là người Hoàng hậu nương nương ban cho Thái tử."

Phải biết, dáng vẻ nhu mì của Thu Phong cũng phần nào giống với Phức Tranh trước khi đổ bệnh. Bây giờ cô nàng bị đánh, bộ dạng yếu ớt lại càng giống hơn.

Thái tử kiêng dè không dám chạm vào Phức Tranh, dĩ nhiên gã cũng có sẵn hàng thay thế bên gối.

Phức Tranh nghe xong, ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy thật buồn nôn, nhưng cậu cũng không nói gì, chỉ vẫy tay rồi nằm xuống ngủ.

Lúc này, chén canh tuyết lê ngân nhĩ trôi xuống họng, cổ họng cậu dễ chịu hơn đôi chút. Phức Tranh khẽ nheo mắt, nhẹ nhàng thở ra rồi uống thêm vài hớp.

Màu sắc canh lê trong veo, nhưng uống vào lại có mùi thuốc nhàn nhạt. Nghe nói là thêm vài thứ tẩm bổ cho cơ thể, nhưng thuốc dẫn thực sự là gì, mấy ai biết rõ.

Song, Phức Tranh cũng không quá quan tâm đến chuyện này. Cậu không thích mùi vị đó, cũng không muốn uống.

Sau khi gắng gượng uống cho đỡ khát, Phức Tranh đặt thìa vào khay rồi rút tay về, uể oải nói ra hai chữ "trà quả".

Cậu cảm giác miệng lưỡi khô khốc, muốn uống trà quả.

Xuân Hỷ nghe xong thì hơi do dự, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: "Công tử, thân thể ngài... Trần thái y đã nói ngoài canh và nước ấm, ngài không được uống thứ gì khác."

Không chịu tịnh dưỡng cho tốt, e là sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.

Hôm nay cô nàng nghe lén đồ đệ của Trần thái y nói câu này, không biết Thái tử có biết hay không.

Bây giờ nhớ lại, Xuân Hỷ càng lo lắng, tiếp tục khuyên răn: "Công tử dùng thêm chút canh đi ạ, chắc chắn Thái tử cũng đang lo lắng cho bệnh tình của ngài. Hơn nữa... hơn nữa, ngài cũng biết, ngài vừa bệnh, những kẻ đê tiện kia đã hăm hở muốn leo lên giường Thái tử, chỉ mong ngài xảy ra chuyện gì đó bất trắc."

"Hôm qua Thu Phong đã đổi tên thành Thu Trừng rồi... Nếu không phải bị Thái tử trách mắng, nói không chừng cô ta đã gióng trống khua chiêng đến thăm ngài, ra vẻ như thể ả mới là chủ nhân của Đông Cung, chẳng biết xấu hổ là gì."

"Theo ta thì, ngài và Thái tử là thanh mai trúc mã, không ai có thể sánh được."

Xuân Hỷ càng nói càng giận, khuôn mặt hiện rõ vẻ phẫn nộ.

Phức Tranh nghe xong chỉ ngáp một cái, quay đầu đi, lười mở miệng.

Chẳng lẽ cậu lại nói mình là người xuyên không, hoàn toàn không quan tâm Thái tử ngủ với bao nhiêu thị thiếp?

Cậu chỉ quan tâm đến trà quả của mình mà thôi.

Nhưng lúc này không thể uống, vì Xuân Hỷ không đồng ý.

Phức Tranh nghĩ ngợi, thấy Xuân Hỷ chẳng được việc gì cả, cậu đành nhờ người khác giúp đỡ, thực hiện mong muốn của mình.

Phức Tranh không giận, ngẫm nghĩ một hồi, cậu lười biếng cuộn mình vào chăn, chậm rãi cảm nhận sự ấm áp xung quanh.

Cậu đang sống trên chiếc thuyền hoa của Thái tử, việc ăn mặc và đồ dùng hằng ngày đều thuộc hạng tốt nhất. Chỉ riêng tấm chăn mềm mại thêu hoa văn tinh xảo này thôi đã đủ thấy sự xa hoa và khan hiếm bên trong.

Nhưng đó đều là thứ cậu đáng được nhận, bởi thân phận thật của Phức Tranh không hề thấp.

Nếu địa vị không thấp, vậy thì phải sai sử hạ nhân thế nào đây?

Phức Tranh suy nghĩ, kiếp trước cậu là yêu quái chăn bông cỡ nhỏ, suốt ngày chỉ biết ngủ và ngủ, cũng chẳng cần ăn uống gì sất, lạnh thì có trẻ con ôm ấm, năm tháng trôi qua vô lo vô nghĩ, chưa từng sai sử ai bao giờ.

Giờ đây sống cuộc đời của một kẻ bệnh tật bị giam cầm, bảo sung sướng thì chẳng phải, vì đêm nào cậu cũng bị bệnh tật hành hạ, không những vậy Thái tử còn cố tình hạ thấp thân phận cậu, cuộc sống cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao. Nhưng nói khổ thì không hẳn, bởi vì trên danh nghĩa cậu vẫn được hưởng vinh hoa phú quý, có kẻ hầu người hạ.

Còn về việc sai sử người khác, nếu không sống trên thuyền hoa thì với thân phận và địa vị của thân thể này, chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi.

Nhưng hiện giờ cậu chỉ là một "công tử" bị giam cầm, mặc cho người khác ra sức chế giễu chà đạp, muốn làm gì cũng phiền phức.

Chi bằng không cố gắng nữa, cứ lười nhác sống qua ngày, dù sao cũng chẳng sống được bao lâu.

Phức Tranh chán ghét mấy thủ đoạn của Thái tử, cậu cau mày ho khan, rồi ném chiếc khăn dính máu sang một bên, đôi môi hơi tái nhợt, ngồi ngây ngốc hồi lâu.

Xuân Hỷ chờ mãi không thấy Phức Tranh phản ứng, đành đưa mắt lén nhìn cậu thiếu niên.

Vừa nhìn sang, cô nàng bất giác ngẩn người.

Lúc này, sắc trời trên sông đã sẩm tối, ánh nến trên thuyền hoa lấp lánh, tuy không quá sáng, nhưng đủ để vẽ lên bức tranh tuyệt mỹ trước mắt.

Mái tóc đen chưa buộc của thiếu niên xõa xuống, buông lơi dọc theo giường gỗ lê hoa thượng hạng, trông như ngọc đen, tựa như mắt phượng phủ đầy sương sớm, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng khiến người ta say đắm, đến nỗi không còn hơi đâu mà quan sát đến ngũ quan của cậu.

Xuân Hỷ không kiềm được, sắc mặt đỏ bừng, trong cơn mơ hồ, tầm mắt của cô nàng di chuyển đến đôi tay của thiếu niên.

Chỉ thấy mấy ngón tay trắng ngần đang nắm lấy một góc chăn, lắc lư qua lại, như một đứa trẻ nhỏ đang chơi đùa nghịch ngợm.

Xuân Hỷ bỗng muốn cười, hành động của cậu thiếu niên khiến trái tim nàng mềm nhũn.

Nhưng không hiểu vì sao, càng nhìn lâu, Xuân Hỷ lại cảm thấy lòng mình thắt lại, như sợ rằng đôi tay mảnh mai của cậu sẽ vỡ vụn như tuyết trắng đầu xuân.

Thế là ma xui quỷ khiến, Xuân Hỷ không nhịn được nữa mà tiến lại gần...

Sau đó, nàng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, có lẽ là mùi tuyết đầu đông, hoặc sương thu pha lẫn chút vị máu ngọt ngào, rất khó miêu tả.

Nhớ tới những lời đồn đại về công tử, Phức Tranh là người đẹp nhất đương triều kể từ khi Quốc sư qua đời, dung mạo phong thái vô song, được công nhận là chiêm tinh chi tử*.

*Đứa con có khả năng chiêm tinh.

Một thiếu niên bầu bạn với muôn vì tinh tú như thế, trên người vương lại mùi hương dễ ngửi cũng là điều hiển nhiên...

Những suy nghĩ miên man thầm kín dần trôi xa, đôi mắt của thiếu nữ lộ ra vẻ khao khát.

Cô nàng tiến lại gần hơn, đến mức chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào thiếu niên trên giường, cho đến khi...

Cây nến trên bàn đột nhiên vang lên một tiếng "tách".

Ngay sau đó, "tách tách tách", âm thanh ngày càng dồn dập.

Phức Tranh tỉnh lại, cậu khẽ chớp mắt, tự cầm lấy tách trà nhỏ trên bàn để súc miệng, loại bỏ vị máu tanh trong khoang miệng.

Cuối cùng, cậu đặt tách trà trở lại, ngước mắt nhìn Xuân Hỷ vẫn đang mơ màng, ánh mắt bỗng nhạt đi, yên lặng quay đầu sang chỗ khác.

Trên bàn ngay cạnh cây nến gần đó xuất hiện vài viên đá bẩn thỉu ướt sũng, trông rất khôi hài và kỳ quặc.

Còn lớp rèm cửa mới thay thì bị đâm thủng vài lỗ, giống hệt như những ngày trước, chẳng nể nang chút nào.

Điều này khiến Phức Tranh nhớ tới kiếp đầu tiên của cậu, thời điểm vẫn chưa chuyển thế thành chăn yêu, thỉnh thoảng gặp phải những đứa trẻ nghịch ngợm thích bắt nạt cậu, còn cố ý ném đá dính bùn về phía xe lăn cậu ngồi, từng viên đá đập vào người Phức Tranh, chúng nó vừa ném vừa nhìn chằm chằm mặt cậu.

Phức Tranh nhíu mày, nhìn đi nơi khác.

Cậu biết mấy viên đá này là của ai, cũng biết vì sao đối phương lại cố ý quấy rầy cậu.

Suốt nửa tháng, ánh mắt lén lút đó cứ nhìn theo cậu ở khắp mọi nơi, bẩn thỉu và ghê tởm, đêm nào chúng cũng xuất hiện, như thể rất mong chờ cậu lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Tên chó Thái tử đó vì hủy hoại nhân cách và tôn nghiêm của cậu mà không từ thủ đoạn.

Có điều, đây cũng là cơ hội tốt để lợi dụng.

Phức Tranh chán nản hạ mi mắt, tiện tay cầm lấy một món đồ trang trí nhỏ trên giường ném ra ngoài, đập trúng vào bức bình phong, phát ra tiếng vang "keng" rõ ràng.

Thiếu niên đột nhiên nổi giận, Xuân Hỷ giật mình, vội vàng nhìn sắc mặt của Phức Tranh.

Chỉ thấy dung mạo thiếu niên diễm lệ như tranh, biểu cảm thờ ơ lạnh nhạt, đôi mắt lạnh lẽo như đêm thu.

Giọng nói Phức Tranh rất dịu dàng, lại mang chút khàn khàn đặc trưng của tuổi mới lớn, cậu từ từ cất lời: "Bảo người bên ngoài cút đi, mang trà quả vào."

"À... dạ, công tử, nô tì lập tức đi ngay!" Xuân Hỷ bị ánh nhìn chăm chú của cậu làm cho hoảng hốt, vô thức lùi lại vài bước, quay đầu chạy nhanh ra ngoài.

Nàng ngước nhìn chăm chú vào góc phòng nơi khung cửa nhỏ, có một bóng dáng lạ lẫm in trên lớp rèm mờ, như thể đang nhìn nàng qua cửa sổ.

Xuân Hỷ không nhịn được siết chặt khăn tay, cơ thể run rẩy, chỉ thấy cả lưng lạnh toát.

Khi ra khỏi phòng, nhìn thấy hai tên thị vệ lặng lẽ đứng trước cửa, nàng mới hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, mỉm cười nói: "Thị vệ đại ca, công tử ngủ giấc nông, dễ bị đánh thức, hai người ra phía trước canh gác đi."

Nghe vậy, hai thị vệ liếc nhìn Xuân Hỷ với vẻ nửa cười nửa không, tên cầm đầu nói: "Xuân Hỷ cô nương, chúng ta chỉ nghe lệnh Thái tử, bảo vệ công tử sát sao cả ngày lẫn đêm, đâu thể tùy tiện rời đi như vậy."

Đối phương còn cố ý nhấn mạnh bốn chữ "bảo vệ sát sao".

Nghe vậy, sắc mặt Xuân Hỷ tái nhợt, nói: "Nhưng lúc nào các ngươi cũng gây ra tiếng động, làm sao công tử ngủ yên cho được?"

"Cô nương!" Một thị vệ khác đột nhiên lớn tiếng nói: "Cô có hiểu không, Thái tử có lệnh, không ai được phép chạm vào tiểu công tử, công tử muốn thứ gì, cô đều phải nghe theo, không được cãi lệnh. Nếu không phải vừa rồi cô... chúng ta cũng không ra tay quấy rầy. Cô nói có phải không?"

Vừa dứt lời, Xuân Hỷ vốn đang ấp ủ chút suy nghĩ viển vông lập tức rùng mình, không khỏi nhớ lại những lời cảnh cáo đáng sợ của Thái tử, cô nàng bỗng chốc tỉnh táo, vội cúi đầu xin lỗi: "Là nô tì không phải, xin hai vị đại nhân rộng lượng tha thứ, Xuân Hỷ cam đoan sẽ không tái phạm nữa."

Hai thị vệ thấy nàng đã hiểu, chúng liếc nhìn nhau, lộ vẻ hài lòng, vẫy tay rồi tiếp tục đứng gác.

Tên thị vệ thấp hơn trở lại vị trí dưới cửa sổ, để bóng của mình hoàn toàn in lên rèm, rồi đứng bất động.

Nhưng chưa kịp quay đầu tiếp tục nhìn lén bên trong, tên thị vệ cao hơn đã kéo hắn vào góc, đè vai hắn lại, nói: "Kiềm chế chút đi, đừng chọc vị đó nổi giận nữa, nếu xảy ra chuyện chúng ta phải giải thích với Thái tử thế nào, đến lúc đó ngươi và ta sẽ không thoát được đâu."

"Nhưng chẳng phải Thái tử đã bảo không nên xem vị đó như quý nhân, tránh để y cậy sủng mà kiêu hay sao?" Tên thị vệ thấp không phục.

Thị vệ cao lập tức gõ đầu hắn, giận dữ nói: "Thái tử dạy dỗ người khác như thế nào, ngươi cũng dám xen vào à? Bảo ngươi kiềm chế thì kiềm chế đi, đừng lắm lời!"

Thị vệ thấp tỏ vẻ không hài lòng, quay đầu nhìn lại, lẩm bẩm vài câu, "Nhìn một chút thì có sao", "Có nam nhân nào mà đẹp như vậy không", "Chẳng phải cũng chỉ là kẻ hầu hạ trên giường Thái tử thôi à", nhưng cuối cùng hắn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đứng ở nơi khác khuất hơn, không dám lộ diện.

Xuân Hỷ không biết võ công, không nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, hơn nữa cô nàng cũng đang thấp thỏm lo lắng, thế là nhanh chóng quay về phòng.

Trước khi kịp báo cáo tình hình bên ngoài cho Phức Tranh, nàng không dám làm trái lệnh Thái tử, đích thân đi lấy trà quả mang về cho cậu.

"Công tử, hai tên thị vệ đó đã đi rồi. Trà quả này... không tốt cho sức khỏe, ngài đừng uống nhiều ạ."

Phức Tranh gật đầu, nhận lấy tách trà rồi chầm chậm uống.

Trà quả ấm nóng, hương vị ngọt ngào, nhanh chóng xua tan vị đắng trong miệng.

Phức Tranh không tin hai gã thị vệ bên ngoài đã rời đi, hầu như đêm nào bọn chúng cũng mở cửa sổ nhìn chằm chằm cậu, thật ghê tởm.

Có điều, vì là tay sai của Thái tử, bọn chúng chỉ nghe lời Thái tử, định bụng nhìn trộm cậu để cậu biết thân biết phận, chấp nhận số mệnh, tuy nhiên vì kiêng dè thân phận thật của cậu nên đành phải thỏa mãn mọi yêu cầu Phức Tranh đưa ra.

Vừa hay có thể lợi dụng.

Dù sao thì cơ thể này cũng chẳng sống được bao lâu, ăn gì uống gì cũng không ngăn được cái chết của cậu, vậy thì chi bằng cứ thỏa mãn bản thân trước đã.

Còn Xuân Hỷ... cậu không rõ nha hoàn này là người của ai, không thể tin tưởng.

Phức Tranh chậm rãi uống hết tách trà quả, rồi lười biếng tựa vào gối suy tư.

Dung mạo thiếu niên đẹp đẽ, dù đang u sầu mệt mỏi, nhưng vẫn khiến người khác không thể rời mắt.

Sau khi Xuân Hỷ bị cảnh cáo, nàng không dám nhìn nữa, chỉ mỉm cười lấy món đồ trang trí làm từ đá ngọc lam trên kệ, đưa cho thiếu niên chơi.

Phức Tranh khá thích thứ này, hôm qua cậu đã chơi rất lâu. Lúc này cầm lên tay, sờ vào đá ngọc lam mát lạnh, cả người cậu thư giãn đi rất nhiều.

Thấy vậy, Xuân Hỷ nhớ lại lời dặn dò lúc sáng của Thái tử, nhân cơ hội nói: "Công tử, món đồ trưng bày ngọc lam này là đồ Thái tử nhờ người mang đến. Nghe nói cũng là thứ mà Du Hàn Châu đại nhân đã tìm kiếm rất lâu, sau đó Thái tử và Du đại nhân cùng nhìn thấy món đồ này tại buổi đấu giá. Cả hai đều trả giá rất cao, nào ngờ Thái tử giành chiến thắng sát nút, thành công lấy về tay."

"Hôm trước Thái tử nghe nói công tử ngủ không ngon, muốn giải khuây, ngài ấy không nói hai lời lập tức gửi tới ngay, Thái tử thật tốt với công tử! Mặt khác tài lực của Du tướng không kém Thái tử, có lẽ hạ nhân đi theo ngài ấy cũng không chịu khổ gì nhiều..."

Phức Tranh nghe xong, ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt lo lắng của Xuân Hỷ, sau đó cúi xuống nhìn món đồ tinh xảo một lúc, cậu nghĩ ngợi rồi vứt sang một bên.

Không chơi nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc