MỸ NHÂN ỐM YẾU THÍCH GIẢ NAI CHỈ MUỐN LÀM SÂU LƯỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Thái tử muốn dâng mỹ nhân, bổn tướng đâu thể phụ ý tốt của gã."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Trên thuyền hoa khắp nơi đều là tai mắt của Hoàng hậu, mạng sống của Xuân Hỷ cũng nằm trong tay bà ta và Thái tử, nàng hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.

Mà thời điểm Phức Tranh cố ý nói những lời thách thức đó, cậu cũng chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt với cái chết.

Song, trong lúc mơ hồ, dường như cậu nghe thấy tiếng khóc ngắt quãng, ồn ào không ngớt.

Phức Tranh cau mày, vùi mình vào chăn.

Nhưng tiếng ồn càng lúc càng lớn, cơn đau tim cũng ngày một dữ dội, cậu cố gắng điều chỉnh hơi thở, mệt mỏi mở mắt ra.

Xuân Hỷ ngồi bên cạnh thấy công tử đã tỉnh thì vội vàng lao tới, cúi xuống chăm chú quan sát sắc mặt cậu.

Gương mặt Phức Tranh trắng bệch như giấy, đôi mắt xưa nay vẫn luôn trong trẻo giờ đây đã không còn tiêu cự, như thể không nhìn thấy nàng được nữa, lòng Xuân Hỷ đau nhói, nước mắt rơi lã chã.

Nàng run rẩy lau nước mắt, lấy miếng vải lạnh trên trán Phức Tranh xuống rồi thay bằng một miếng vải ấm hơn, vừa cẩn thận lau mồ hôi cho cậu, vừa nhỏ nhẹ hỏi: "Thế tử, ngài có nghe nô tỳ nói không?"

Phức Tranh không đáp, chỉ khép hờ đôi mắt, trông cực kỳ ốm yếu.

Xuân Hỷ thấy thế, nàng vô cùng hoảng sợ, cũng không dám hỏi thêm gì nữa, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.

Toàn thân nàng lạnh toát, nhưng không dám dừng lại, bởi chỉ cần dừng lại, đầu óc nàng sẽ không ngừng nghĩ về những điều xảy ra vào đêm qua.

Lúc đó Xuân Hỷ hoảng loạn, bị Hạ Hà gọi ra ngoài cảnh báo, lúc trở về thì thấy cửa sổ và cửa ra vào đóng kín, phòng công tử cũng không có tiếng động gì cả.

Thiếu niên yếu ớt mỏng manh nằm vùi trong chăn, khuôn mặt non nớt bình thản, như thể đã sẵn sàng rời xa thế gian này bất cứ lúc nào.

Khi đó cả người Xuân Hỷ gần như gục ngã, trong đầu chỉ vang lên âm thanh "ong ong", nàng đưa tay, run rẩy kiểm tra hơi thở của Phức Tranh.

Nhưng khi chạm vào chỉ thấy một mảng lạnh lẽo, rõ ràng người trên giường đã không còn thở nữa.

Xuân Hỷ không nhớ nổi mình đã gào khóc và sụp đổ như thế nào, chỉ nhớ rằng nàng chạy khắp gian phòng trên thuyền, nhưng không thể tìm được người nào giúp đỡ.

Như thể chỉ sau một đêm, tất cả nha hoàn, thị vệ và các bà vú được phái đến hầu hạ công tử đều biến mất khỏi thuyền.

Nhưng nàng biết đó là chuyện không thể nào. Nhất định có người đã gọi họ đi, muốn nhân dịp này lấy mạng công tử.

Nhưng vì sao?

Vì sao nàng đã cố tình thay đổi độc dược thành loại thảo dược mà mọi chuyện vẫn diễn ra như cũ? Lẽ nào trên thuyền hoa này, ngoại trừ nàng và Hạ Hà, còn có tai mắt khác của Hoàng hậu?

Cớ sao một người quyền thế ngập trời như Thái tử lại không hề hay biết gì về điều này? Chẳng phải ngài ấy quan tâm đến công tử nhất sao?

Người mà Thái tử phái đến đều bị điều đi nơi khác, chẳng lẽ ngài ấy không hề hay biết gì?

Việc để công tử cô lập sống trên con thuyền giữa dòng sông này, nơi mà chẳng thể cầu cứu ai, liệu có phải là ý đồ của Thái tử không?

Lần đầu tiên Xuân Hỷ nảy ra vô vàn nghi vấn, nhưng nàng chỉ biết câm lặng, trái tim như bị ai đó đục lỗ, môi run rẩy không thể thốt lên lời.

Bởi nàng biết, nàng cũng là một trong những kẻ đồng lõa hại chết công tử, cũng tàn nhẫn và thấp hèn không khác gì bọn họ.

Để có thể mãi mãi hầu hạ bên công tử, nàng đã quy phục Thái tử, thậm chí đổi thuốc cho công tử, khiến cậu luôn bệnh tật nằm trên giường, chống cự việc tiếp xúc với người khác, từ đó nàng có thể trở thành người duy nhất ở bên cậu.

Công tử chẳng mảy may gì về điều này ư?

Không, công tử biết rất rõ. Nhưng cậu luôn lạnh nhạt, chưa bao giờ trách móc nàng, cũng chẳng quan tâm nàng đã làm gì.

Có lẽ trong lòng công tử, thế gian này đã không còn điều gì đáng lưu luyến nữa. Người thân duy nhất của công tử là Quốc sư đã quên mình vì nước, còn có Thái tử và Hoàng hậu, người cậu từng xem như tri kỷ, người mà cậu từng tin tưởng nhất, đều là những kẻ muốn lấy mạng cậu.

Suốt mười mấy năm bôn ba, bên cạnh cậu không một ai đáng tin, không một ai đáng để dựa dẫm, thậm chí cả nha hoàn đầy tớ cũng chỉ nghe theo lệnh của Hoàng hậu.

Lúc nàng liên tục nói tốt cho Thái tử, vì lợi ích riêng mà nhẫn tâm hạ thuốc công tử, cậu vẫn bình thản nhìn nàng, còn nói muốn ăn bánh ngọt, thậm chí không chút do dự uống thứ thuốc mà nàng mang tới.

Lúc đó công tử đang nghĩ gì?

Có lẽ công tử đã từ bỏ tất cả từ lâu rồi, đúng vậy, ngài ấy đã quá chán ghét mọi thứ.

Xuân Hỷ không dám nghĩ tiếp nữa, cơn đau trong lồng ngực khiến nàng chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Xuân Hỷ khóc không thành tiếng, vừa đập đầu vào cột nhà, vừa ôm chặt lấy ngực mình.

Nhưng hối hận cũng vô ích, nàng biết mình không thể buông bỏ, nàng phải cứu công tử...

Đúng vậy! Nàng nhất định phải cứu công tử! Chắc chắn vẫn còn cách!

Xuân Hỷ nhanh chóng chạy đến phòng thuốc, điên cuồng tìm kiếm các loại dược liệu.

Nàng vội vàng chuẩn bị thuốc, rồi lảo đảo đi đến lò bếp nhỏ sắc thuốc.

Khi ngọn lửa nhỏ bùng lên dưới đáy nồi, không biết vì sao nước mắt Xuân Hỷ lại tuôn rơi.

Nàng lắc đầu đứng dậy.

Bất kỳ ai hiểu chút ít về y học cũng biết rằng, với mạch tượng của công tử, không có loại thuốc nào có thể cứu cậu được nữa, huống hồ gì là một nơi thiếu thốn vắng vẻ như thuyền hoa.

Nàng không nên tiếp tục tự lừa mình dối người.

Xuân Hỷ đưa tay tát mình một cái thật mạnh, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nàng run rẩy trở về phòng, thay một bộ y phục gọn gàng, rồi nhanh chóng rời khỏi thuyền.

Sau khi phát hiện mái chèo và thuyền cứu hộ khẩn cấp trên thuyền đã biến mất, Xuân Hỷ không hề do dự nhảy xuống nước, định bơi qua bờ bên kia để cầu cứu.

Nào ngờ chỉ mới bơi được một lúc, nàng đã bị ai đó đánh ngất từ phía sau.

...

Lúc Xuân Hỷ tỉnh lại, nàng đang nằm trên chiếc thuyền hoa.

Sắc trời đã đổi, mưa như trút nước, gió thổi điên cuồng, sấm chớp đùng đoàng, những chiếc đèn lồng cung đình trên hành lang đều tắt ngấm, không thể nhìn thấy bờ bên kia, cũng chẳng thể xuống nước được nữa.

Xuân Hỷ gần như bò lết quay lại phòng của Phức Tranh, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến nàng sững sờ.

Cậu thiếu niên rõ ràng đã ngừng thở, giờ đây lại nằm yên ổn trên giường, được đắp chăn gọn gàng, trên trán phủ một miếng vải ấm, ngoài sắc hồng mỏng manh trên mặt thì không có gì bất thường.

Điều duy nhất thay đổi là bóng người mặc áo đen đứng bên cạnh công tử.

Thân hình hắn cao lớn, tay cầm một chiếc quạt gỗ đen viền vàng, mặc bộ triều phục màu vàng kim thêu hình mãng xà bốn móng*, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người khác khiếp sợ.



Khi đối phương quay đầu nhìn nàng một cách hờ hững, Xuân Hỷ chỉ nghe thấy âm thanh mình quỳ rạp xuống đất, tiếp đến là liên tục dập đầu bái lạy.

Đó chính là Thừa tướng Du Hàn Châu kiêm Thủ phụ Nội các, thống lĩnh toàn quân thiên hạ và Tổng quản nội bộ quân vụ.

Bộ triều phục độc nhất vô nhị, chiếc quạt gấp chưa từng mở ra, còn có viên huyết ngọc* bên hông, nàng không thể nào nhận nhầm được.



Trong khoảnh khắc đó, dường như Xuân Hỷ nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau, mang theo vẻ kính cẩn: "Đại nhân, trên thuyền không còn ai, có lẽ Hoàng hậu nương nương đã chuẩn bị kỹ càng, thay thế toàn bộ người của Thái tử."

Ngay sau đó là giọng nữ dịu dàng tiếp lời.

"Bẩm đại nhân, chất độc trong người Phức thế tử là do Hạ Hà và Xuân Hỷ ra tay. Hạ Hà hạ độc đã lâu, còn Xuân Hỷ chỉ dùng thuốc làm suy yếu cơ thể. Còn về chiếc thuyền này, dường như Thái tử đã thay đổi nhiều thứ, chỉ có gian phòng này là giữ nguyên, còn cố tình để Thế tử sống ở đây, cũng không rõ đang ấp ủ âm mưu gì..."

Vừa dứt lời, bóng người mặc áo đen cầm quạt đứng đó khẽ nghiêng đầu.

Xuân Hỷ nhìn rõ vết sẹo nơi chân mày sâu thẳm của người đàn ông, tựa như vết khắc của một lưỡi dao.

Ngay sau đó, giọng nam trầm ấm êm tai cất lên: "Âm mưu gì? Một kẻ tầm nhìn hạn hẹp, đến cả những chuyện vặt vãnh cũng không quản nổi, thế mà lòng dạ cũng xấu xa quá nhỉ."

Thuộc hạ đang quỳ trên đất lập tức phụ họa: "Đại nhân nói đúng. Thuộc hạ cũng không ngờ, đến cả một chiếc thuyền hoa mà Thái tử cũng không bảo vệ nổi, theo lý thì không nên như thế. Chẳng phải Thái tử rất coi trọng Phức thế tử ư? Sao có thể dễ dàng để Hoàng hậu nương nương ra tay như vậy? Đúng là hồ đồ."

Nghe vậy, bóng người áo đen bật cười, hỏi lại: "Gã không phải là không bảo vệ nổi, mà là không dám bảo vệ, cũng không dám điều tra."

Một Thái tử dựa vào thế lực nhà ngoại mới có thể đứng vững, căn bản không có thực quyền gì. Kể cả nghi ngờ đi nữa, liệu gã có dám nghi ngờ chính chỗ dựa của mình không?

Giang sơn và mỹ nhân, cuối cùng mỹ nhân cũng chẳng là gì cả.

Thuộc hạ hiểu ngay, vội nói: "Vậy là Thái tử đã quyết định bỏ mặc tiểu Thế tử rồi."

Người đàn ông nghe vậy, chân mày nhíu chặt.

Căn phòng đột nhiên chìm vào sự yên lặng đáng sợ.

Xuân Hỷ chỉ thấy cơ thể mình mềm nhũn, nhưng vẫn cố bò tới mấy bước, muốn chạm vào Phức Tranh đang nằm trên giường.

Nữ thuộc hạ ngay lập tức xuất hiện, giữ nàng lại, cảnh cáo: "Cô nương đừng cử động lung tung. Đại nhân đã cứu Thế tử rồi."

Cứu rồi?

Xuân Hỷ không rõ cảm xúc hiện tại của mình là gì, thậm chí quên cả việc chất vấn bọn họ đã cứu bằng cách nào, chỉ theo bản năng quay đầu về phía người đàn ông, liên tục dập đầu.

Nhưng người đó không nhìn nàng, chỉ bước về phía Phức Tranh, dường như đang ngắm nhìn gương mặt chàng thiếu niên an giấc trên giường.

Một lúc lâu sau, Xuân Hỷ mới nghe thấy giọng nói của người nọ vang lên: "Cả đời quốc sư vì nước quên mình, chết chẳng hối tiếc. Huyết mạch của ngài không thể tàn lụi ở đây, càng không thể bị sỉ nhục."

"Cao Trị."

Vừa dứt lời, người đàn ông đột nhiên cất cao giọng.

Thuộc hạ lập tức quỳ gối đáp lại: "Có thuộc hạ."

"Ngươi hãy xử lý người bên cạnh Phức Tranh, làm cho sạch sẽ, đừng để y biết, những thứ khác thì..."

Người đàn ông hơi dừng lại, cúi mắt nhìn Phức Tranh hồi lâu, rồi tháo chiếc ngọc huyết đeo bên hông xuống, cẩn thận đeo cho thiếu niên nằm trên giường, sau đó đứng dậy rời đi.

"Thái tử muốn dâng mỹ nhân, bổn tướng đâu thể phụ ý tốt của gã."

...

Những suy nghĩ hỗn loạn đến đây chợt biến mất.

Xuân Hỷ bước nhanh đến phòng Thái y, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh của chiếc ngọc bội xa lạ.

Trên đó có một chữ "Vạn" (卍) đỏ đậm, biểu thị sự may mắn.

Ai cũng biết, hiện nay Thánh thượng mong được trường sinh bất lão, tôn sùng đạo giáo, căm ghét Phật giáo. Triều đình không một ai dám mang vật liên quan đến Phật giáo bên mình, chùa chiền khắp nơi đều bị phá hủy, các tăng nhân cũng bị đuổi ra khỏi biên giới.

Thế nhưng Du tướng vẫn được phép giữ chiếc ngọc bội này, bởi vì bệ hạ niệm tình hắn trung thành, cho phép hắn mang bên người.

Chiếc ngọc bội này nếu rơi vào tay Phức thế tử, nhất định trở thành củ khoai nóng bỏng tay, chưa tới hai ngày sẽ bị phát hiện. Lúc đó, người quanh năm hầu hạ Thế tử như nàng chắc chắn không có kết cục tốt.

Đáng ra nàng phải báo ngay cho Thái tử.

Nhưng lần đầu tiên trong đời, Xuân Hỷ không muốn nói.

Dĩ nhiên, nàng cũng không thể nói.

Việc đêm qua đã định sẵn nàng chỉ có một con đường chết, nhưng Du tướng chỉ bảo người cho nàng uống thuốc độc, rồi để nàng tiếp tục hầu hạ công tử, còn yêu cầu nàng thay đổi cách xưng hô, không được gọi Phức Tranh là "công tử" nữa, mà phải gọi là "Thế tử".

Bất kể thế nào, giữ được mạng đã là may mắn, giờ nàng chỉ biết một điều, Du tướng đã cứu Thế tử một mạng.

Có lẽ sau này, Du tướng cũng là người duy nhất có thể cứu Thế tử, nàng không thể, cũng không được phép hủy đi đường sống duy nhất của Thế tử.

...

Chuyện đêm qua tựa như chưa từng xảy ra, sáng hôm sau, mọi người trên thuyền đều xuất hiện trở lại.

Chỉ có hai tên thị vệ hay chọc giận mạo phạm Phức Tranh, không biết vì sao lại biến mất không thấy đâu.

Song, Xuân Hỷ nhớ rất rõ, đêm qua hai người đó bị kéo lê đến cửa phòng công tử, cả người máu me bê bết, nhưng vẫn không thoát khỏi kết cục bị Du tướng bẻ gãy cổ.

Một kẻ đã chết, còn có Hạ Hà, người đã hạ độc Thế tử suốt mười mấy năm, và Đông Ngô, kẻ hạ độc vào đêm qua, cả hai đều bị tra tấn đến chết rồi quẳng xuống sông, sau đó mới được vớt xác lên.

Ai cũng nói Du Hàn Châu tàn nhẫn máu lạnh, nhưng Xuân Hỷ lại thấy vừa lòng hả dạ. Dù sau này có chết, nàng cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ mong Phức Tranh có thể bình an vô sự là được.

Nay mọi người trên thuyền đều thấp thỏm lo sợ, người của Du tướng sắp xếp vào cũng bắt đầu hành động, Xuân Hỷ vờ như không biết, dẫn Thái y đến xem bệnh cho Phức Tranh.

Cứ tưởng lại nghe những lời lẽ sáo rỗng như "Tiểu công tử ốm yếu từ nhỏ, chỉ cần an tâm dưỡng bệnh là khỏi", nhưng nào ngờ lần này người luôn kê thuốc qua loa cho xong chuyện như Trần thái y lại nghiêm túc bắt mạch, sắc mặt tái xanh rồi lắc đầu, cũng không kê đơn nữa mà xách hộp thuốc đi luôn.

Xuân Hỷ hốt hoảng đuổi theo, chặn lại hỏi: "Trần thái y, bệnh của Thế tử..."

Vị Thái y trung niên lắc đầu, hai tay siết chặt, giọng nói nhỏ đi: "Tiểu Thế tử bị đầu độc quá lâu, lại tích tụ bệnh tật trong người, thân thể yếu ớt, đêm qua còn uống Đoạn Hồn Tán, lý ra giờ này không thể sống được, có lẽ là hồi quang phản chiếu... Cô nương nên chuẩn bị tinh thần đi."

Nghe vậy, Xuân Hỷ không kiềm nước mắt được nữa, cả người đờ đẫn.

Trần thái y thấy thế cũng chỉ lắc đầu, nghĩ đến những dấu hiệu kỳ lạ của Phức Tranh, bèn nói thêm vài câu: "Ta hành y nhiều năm, chưa từng thấy ai như Thế tử. Mạch của ngài ấy... vốn là tử mạch, theo lẽ thường, giờ này ngài ấy nên được an táng."

"Nhưng Thế tử vẫn có thể nói chuyện ăn uống, cơ thể cũng chưa lạnh, e là Du tướng đã dùng thứ gì đó để giữ mạng y, nếu không ta thực sự không thể nghĩ ra lý do nào khác."

"Nếu cô nương có lòng thì hãy đến cầu xin Du tướng, có lẽ ngài ấy vẫn còn cách."

Nói xong, Thái y cúi người hành lễ rồi rời đi.

Xuân Hỷ sững sờ, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất. Lúc ngẩng đầu lên, nàng thấy một thị vệ lạ mặt bước ra từ sau cánh cửa. Người đó im lặng đưa thẻ bài phủ Tướng quốc, lúc này Xuân Hỷ giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, vội đứng dậy đi về phía thị vệ.

...

Đợi khi trở về phòng, Phức Tranh đã tỉnh lại. Cậu không để ý đến ai, chỉ lười biếng giơ tay lên xoa nhẹ lồng ngực mình.

Nơi đó đau đến khó thở, như thể có người cố tình siết chặt tim cậu, khiến cậu không tài nào hít thở bình thường được.

Nhưng kỳ lạ là, trái tim ấy vẫn đập, tuy nhẹ nhưng rất rõ.

Phức Tranh buồn bã buông tay, cậu xoay người lại, cuộn mình trong chăn, cả người uể oải yếu đuối hơn bao giờ hết.

Cậu không thể hiểu nổi.

Mùi hương tối qua... giống hệt loại độc dược muốn lấy mạng cậu. Theo lẽ thường, cậu chắc chắn không thể sống sót, nhất là khi đã trải qua cảnh hồi quang phản chiếu và gặp lại cha mẹ mình ở kiếp đầu tiên.

Phức Tranh nhíu mày, cố gắng nhớ lại những ký ức cuối đời của nguyên chủ, xác định rõ ràng mình không nhầm lẫn – nguyên chủ đã chết do chất độc uống hơn mười năm qua.

Không lý nào cậu lại sống sót sau bao ngày trúng độc, thậm chí tối qua còn bị người ta hạ thêm độc dược cực mạnh, thế mà cậu vẫn chưa chết.

Thật kỳ lạ.

Phức Tranh nghĩ mãi không ra, cuối cùng đành cho rằng nguyên chủ không muốn cậu chết.

Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ cậu càng tức giận.

Nguyên chủ chết là hết đau khổ, nhưng lại để lại chấp niệm trong cơ thể này, khiến cậu cứ sống vất vưởng mà không thể nhắm mắt, còn phải chịu đựng nỗi đau đớn hằng ngày. Lương tâm nguyên chủ không day dứt chút nào ư?

Điều khiến Phức Tranh thấy phiền hơn là, ngoài việc chưa chết, cậu còn phải chịu đựng một loại tra tấn mới – cơn đau thắt tim.

Cuộc sống này thật quá sức chịu đựng.

Xuân Hỷ thấy cậu xoa ngực, do dự một lúc rồi quyết định quỳ xuống, nhỏ giọng kể lại mọi chuyện xảy ra đêm qua, đồng thời tiết lộ thân phận thật của mình.

Chỉ có điều, nàng không nhắc đến Du Hàn Châu.

"Thế tử, sau chuyện tối qua, nô tỳ biết Thái tử không đáng tin. Vốn dĩ, chính gã đã làm sai với ngài, nô tỳ không nên mờ mắt mà giúp gã, càng không nên hạ thuốc, suýt nữa hại ngài mất mạng."

Nói xong, Xuân Hỷ cúi đầu đập mạnh xuống đất.

"Xuân Hỷ đúng là có mắt như mù, vì chút lợi ích mà hại ngài."

"Thế tử đừng để tâm mấy lời hoang đường của nô tỳ, ngài hãy chăm sóc bản thân cho tốt. Không có gì quan trọng hơn sức khỏe cả."

Phức Tranh nhìn Xuân Hỷ dập đầu, cậu đưa tay kéo chiếc khăn nóng trên đầu mình xuống, ném về phía nàng.

Xuân Hỷ dừng lại, nhặt lấy chiếc khăn, gấp gọn rồi đặt lên bàn, sau đó vắt một chiếc khăn mới đưa cho cậu.

Phức Tranh nhìn nàng cúi đầu, trán đã bầm tím rỉ máu nhưng vẫn định tiếp tục quỳ, cậu mệt mỏi xoa ngực, yếu ớt nói: "Đừng quỳ nữa, cũng đừng dập đầu."

Cậu vốn đã đau tim, giờ nhìn thấy nàng lại càng thêm nhức đầu.

Nhưng khi Xuân Hỷ nghe được lời đó, nước mắt lập tức trào ra, nàng dập đầu thêm vài lần nữa rồi mới đứng dậy xin lỗi, sau đó bưng chậu nước ra ngoài.

Lúc nàng quay lại, tay đã cầm theo bát thuốc mới.

"Thế tử, người cứu ngài đêm qua là một vị đại nhân quyền cao chức trọng, rất có bản lĩnh. Giờ đây, đối phương đã tặng ngài ngọc huyết, có người đó bảo vệ, không ai có thể hãm hại ngài nữa. Kể cả Thái tử, cũng chưa chắc đối phó được."

"Ừm." Phức Tranh đáp lại với vẻ chán nản, cúi đầu nhìn đôi tay gầy gò của mình, im lặng không nói gì.

Xuân Hỷ thấy cậu không vui lắm, đành nói thêm: "Thế tử, đây là thuốc mà vị đại nhân đó sai người đưa tới, nói rằng sẽ giúp ngài dễ chịu hơn. Nô tỳ đã thử, không có độc, ngài muốn thử không ạ?"

Nghe vậy, đôi mắt chán chường của Phức Tranh mới sáng lên một chút.

Cậu cố gắng ngồi dậy, cầm lấy bát thuốc, hỏi: "Uống cái này thật sự sẽ không đau nữa ư?"

Những loại thuốc giảm đau thông thường không có tác dụng với cậu.

Xuân Hỷ nhìn vào đôi mắt sáng rực của thiếu niên, như được ánh nến soi rọi, trên khuôn mặt tái nhợt bắt đầu ửng hồng, vô cùng đẹp đẽ, khác hẳn với vẻ u tịch lạnh lùng trước đó.

Nàng vui mừng khôn xiết, gật đầu: "Đại nhân đã cứu ngài thì nhất định cũng sẽ giúp ngài không phải chịu khổ nữa."

Phức Tranh nghe vậy, nửa tin nửa ngờ.

Thực ra nếu không phải quá tuyệt vọng, trước đây cậu đã định nói với Xuân Hỷ rằng lẽ ra nàng không nên cứu mình, mà nên để mình chết đi cho thanh thản.

Với thân thể đã bị độc tố tàn phá như thế này, sống chỉ để chịu đựng thêm đau khổ mà thôi, nếu đã chẳng ai cứu nổi, thì thà rằng chết còn hơn.

Tuy nhiên, Xuân Hỷ nói rằng người đó có thể giúp cậu sống, thậm chí không phải chịu đựng đau đớn gì, chi bằng cứ thử xem, dù sao cậu cũng chẳng thiệt thòi.

Xuân Hỷ không biết Phức Tranh đang nghĩ gì, chỉ cẩn thận hầu hạ cậu uống thuốc súc miệng, sau đó lau mặt bằng khăn nóng và thay quần áo. Xong xuôi thì lui ra chuẩn bị cháo cho cậu.

Giờ đây thân thể Phức Tranh đã không còn hấp thụ được gì, ăn uống cũng chẳng có ý nghĩa, nhưng Xuân Hỷ vẫn kiên quyết không cho cậu ăn đồ ngọt. Phức Tranh ủ rũ tựa vào giường, vừa chờ thuốc phát huy tác dụng, vừa nghịch ngọc huyết bên hông.

Ngọc huyết mịn màng nặng tay, ánh lên sáng rực, hiển nhiên không phải vật phàm. Thậm chí còn ấm hơn cả thân nhiệt của cậu, chạm vào rất dễ chịu.

Phức Tranh vốn thích những món đồ làm từ đá quý hoặc bảo vật quý hiếm, cứ nghĩ đó chỉ là thứ mới mẻ dùng để giết thời gian, nhưng chơi một lát, cậu bỗng cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên.

Cơn đau như kim châm ở các khớp xương cũng dần giảm bớt.

Phức Tranh ngồi dậy, nhíu mày nhìn kỹ viên ngọc, nghĩ... phải chăng là tác dụng của thuốc?

Để kiểm chứng, cậu tháo ngọc huyết ra ném lên giường.

Nào ngờ vừa mới bỏ ra, hơi ấm liền tan biến, cơn đau trong xương khớp lại dâng trào.

Phức Tranh như đã chắc chắn điều gì đó, cậu nhíu mày, do dự rồi cầm viên ngọc, kéo áo ra đặt nó lên ngực.

Ngay lập tức, cơn đau tim dường như đã biến mất, như thể cậu chưa từng bị bệnh.

Phức Tranh thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận cơ thể không còn đau đớn nữa, cậu nở nụ cười nhẹ.

Đây là lần đầu tiên cậu mỉm cười kể từ khi xuyên không đến nay. Thậm chí trước đó, cậu còn rất ít nói, chưa bao giờ cười tươi như thế này, ánh mắt trong veo như dòng nước mùa thu, đôi môi khẽ cong, nụ cười đầy ngây thơ.

Xuân Hỷ vừa ngẩng đầu nhìn đã ngẩn ngơ, như kẻ mất hồn.

Phức Tranh có dung mạo tuyệt sắc, không cười thì như trăng sáng trên cao, tạo nên cảm giác xa xôi không thể với tới.

Xuân Hỷ chưa từng nghĩ đến việc Thế tử có thể cười thoải mái đến vậy, như thể mọi niềm vui trên đời này đều thuộc về cậu.

Thậm chí Xuân Hỷ còn không dám mở miệng hỏi han, chỉ buộc mình cúi đầu xuống, không muốn quấy rầy thiếu niên.

Thế tử đã quá khổ rồi, nàng không thể làm phiền ngài nữa.

Lời tác giả:

Cảnh báo nhỏ: Xuân Hỷ sẽ chết, tầm khoảng 90.000 chữ sau của truyện, Du Hàn Châu tạm thời giữ lại mạng cho cô ấy vì cổ vẫn còn tác dụng.

Bình luận

Truyện đang đọc