"Em vốn dĩ là tiểu yêu chăn bông của ta mà."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Sau khi gỡ bỏ khúc mắc trong lòng, Du Hàn Châu xử lý chính sự trở nên cởi mở hơn rất nhiều. Đầu tiên là mạnh tay cải cách các chính sách lạc hậu từ triều trước, sau khi tình hình ổn định, hắn bắt đầu loại bỏ những quy định vô lý trong cung.
Trong việc cải cách triều chính, Phức Tranh cũng tham gia đóng góp không ít, đồng thời đưa ra nhiều ý kiến, chủ yếu tập trung vào sản xuất nông công nghiệp và cải cách kinh tế. Dù gì ở kiếp đầu tiên cậu cũng là một nhà khoa học thông thạo các lĩnh vực như vật lý, sinh học và hóa học.
Một số kiến thức do trước đây bị hạn chế bởi quẻ tượng mà có thể cậu đã quên, nhưng những điều cơ bản như cải tiến công cụ nông nghiệp, chế tạo thủy tinh, xi măng trong công nghiệp, hay khai thác dầu mỏ và khoáng sản cậu vẫn có thể nắm được.
Tuy nhiên, với người xưa thì những điều này hoàn toàn không thể xem là "nhẹ nhàng" hay "dễ dàng".
Thậm chí, trong những ngày gần đây, mỗi lần Phức Tranh hứng khởi lên triều, cậu luôn nhận được vài lời "tuyên dương cuồng nhiệt" kỳ lạ. Ánh mắt của các đại thần nhìn cậu chỉ thiếu điều quỳ xuống gọi cậu là thần.
Dẫu sao... khi cậu đề xuất phương pháp chế tạo xi măng, Công bộ Thượng thư đã quỳ lạy cậu rồi.
Hiện tại, Phức Tranh không khác gì đấng cứu thế, thiên mệnh chi tử, điều này khiến cậu cảm thấy phiền muộn vì luôn có quá nhiều người vây xem.
So với những cải cách lớn lao gây chấn động triều trước, việc chỉnh đốn nội cung diễn ra kín đáo hơn nhiều... ít nhất thì Phức Tranh nghĩ vậy.
Tất nhiên trong mắt người xưa, điều đó vẫn chưa từng có tiền lệ.
Điểm nổi bật nhất chính là cải cách chế độ nữ quan, bãi bỏ chế độ Thái giám và tuyển tú.
Chế độ nữ quan vốn đã tồn tại trong nội cung trước đây, chẳng hạn như Thái quý phi hiện tại từng giữ chức Tổng thượng cung.
Nhưng sau cải cách của Du Hàn Châu, nữ quan lục cung không còn do Hoàng hậu chỉ định, mà thông qua hệ thống khảo hạch của triều đình, đánh giá dựa trên sáu kỹ năng cơ bản và đức, dung, ngôn, công để chọn người xuất sắc nhất làm Tổng thượng cung, các lục cung khác cũng vậy.
Việc tuyển chọn nữ quan không giới hạn tuổi tác, nhưng từ hai mươi lăm tuổi trở đi, họ có thể rời cung tìm việc khác, trong thời gian làm việc có thể tự do thành hôn, Hoàng đế không được sủng ái nữ quan.
Ngoài ra, chế độ tuyển tú cũng bị bãi bỏ, thay vì dùng Thái giám và cung nữ thì chuyển sang chế độ ký khế ước lao động. Nam nữ đều có thể tham gia tuyển chọn lao động nội cung, nam giới không cần chịu cung hình, nữ giới không bị hạn chế xuất thân và tuổi tác. Sau khi trúng tuyển, họ sẽ phục vụ hoàng thất, được trả bổng lộc theo cấp bậc công việc.
Ngoài ra, các Thái phi cũng nhận bổng lộc theo phẩm cấp, mỗi người đều có những phúc lợi cơ bản, còn các cung phi thì không cần tham gia khảo hạch năng lực.
Chi tiêu trong cung không còn được xem là biểu tượng của sự xa hoa, bất kể là Hoàng đế hay phi tần, tất cả đều được quy định như các quan chức bình thường: chọn thực đơn bốn món mặn hai món canh hoặc sáu món mặn ba món canh tùy nhu cầu.
Các phi tần có thể dùng bữa cùng nhau, phần dư thừa mỗi năm sẽ được phủ Nội vụ thống kê, nếu vượt quá một mức nhất định sẽ được quy đổi thành điểm thành tích, sử dụng để xét thăng chức.
Bên cạnh đó cũng không còn hạn chế tự do cá nhân của các phi tần trong nội đình, nếu ai tự nguyện làm việc thiện như phát cháo cho dân nghèo hay đến viện từ thiện giúp đỡ, số lần tham gia sẽ được ghi nhận vào bảng đánh giá thăng chức.
Điều này có nghĩa là, ngay cả một cung nữ cấp thấp nhất cũng có cơ hội tự mình leo lên vị trí Quý phi.
Ngoài ra, chế độ tuẫn táng phi tần cũng bị bãi bỏ. Tất nhiên, vì Thái thượng hoàng hiện vẫn còn sống và đang an dưỡng tại hành cung, nên chính sách này tạm thời chưa công bố để tránh khiến Thái thượng hoàng nổi giận.
Ngoài những cải cách quan trọng trên, các quy chế khác cũng đã được cải thiện ít nhiều. Có thể nói rằng đây là một cuộc cải cách toàn diện.
Khi tất cả các chính sách được thực thi xong, thời gian đã trôi qua gần ba năm. Cơn gió thu lạnh lẽo thổi về, đánh dấu một mùa thu mới lại đến.
Theo thường lệ, mùa thu là thời gian để Hoàng đế tổ chức săn bắn, nhưng vì nghe theo lời khuyên của Phức Tranh, Du Hàn Châu đã ban hành chính sách bảo vệ động vật hoang dã, nên việc săn bắn đã bị bãi bỏ ngay từ năm đầu tiên.
Hiện tại, nông nghiệp và công nghiệp trong dân gian đều phát triển mạnh mẽ, mức độ thịnh vượng có thể sánh ngang nhau. Dân chúng an cư lạc nghiệp, các quan tham trước đây bị xử lý nghiêm khắc, lưu đày cửu tộc, phải lao động khổ sai tại các hầm mỏ để chuộc tội. Các vụ án oan gần như không còn.
Tuy nhiên, vẫn có một vấn đề.
Sau khi cải cách nội đình, vì đãi ngộ và phúc lợi dành cho các phi tần quá tốt mà Du Hàn Châu đã không nạp thêm một phi tần nào.
Ai cũng biết rằng Đương kim Thánh thượng anh minh thần võ, tuấn mỹ phi phàm, là một đấng quân vương trong sạch không vướng tạp niệm. Trở thành phi tần của bệ hạ là một nghề nghiệp có chế độ đãi ngộ cực tốt, lại dễ dàng thăng chức.
Những người muốn cạnh tranh để được vào cung không phải là không có, nhưng mỗi năm số tấu sớ yêu cầu Hoàng đế mở tuyển tú chỉ tầm vài trăm cái, không nhiều lắm.
Hơn nữa, một phần những tấu sớ đó còn là do Phức Tranh duyệt qua.
"Tuy con gái ngài rất có chí hướng, đến cả gả cho một người đoạn tụ cũng không ngại, nhưng ta không nỡ. Chi bằng tìm cho cô ấy một công việc tốt hơn đi. Người giàu nhất Hoài Bắc năm nay chẳng phải là một cô gái bình dân sao? Cô ấy dựa vào tài thêu thùa, làm việc từ sáng đến tối để nuôi sống năm em gái và mẹ già, thậm chí không có điều kiện đi học mà vẫn đạt được thành tựu như vậy. Các người không thể cố gắng hơn à?"
"Lý do này có phần miễn cưỡng quá. Nếu muốn vào cung để nâng cao bản thân thì đi thi nữ quan, đâu ai cấm em gái ngươi đi thi."
"Ta không phản đối lập luận kiếm cơm bằng nhan sắc của ngươi. Xinh đẹp cũng là phước trời ban, không có gì đáng xấu hổ. Nhưng bây giờ triều đình đã có nghề nghệ thuật rồi. Rất nhiều người nổi tiếng khắp cả nước, đâu nhất thiết phải vào cung. Nếu nhất định như vậy, trước tiên phải đẹp hơn ta đã, hạ ta xuống khỏi danh hiệu mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ rồi hãy nói với Du Hàn Châu."
"Hoài An vương gần đây rảnh rỗi quá nhỉ? Để ta sắp xếp ngày ngài lên kinh, cùng bàn luận vấn đề thu nhập vùng phong ấp của ngài năm ngoái thấp hơn mức trung bình cả nước. Ta biết Du Hàn Châu đã áp dụng phổ cập ngoại ngữ ở các nơi, đừng lấy lý do không biết chữ nữa."
...
Kể từ sau khi cải cách hoàn tất, Phức Tranh nhàn nhã đến mức luyện được kỹ năng mắng người thành thạo hơn hẳn.
Du Hàn Châu xử lý xong đống tấu chương của mình, bước sang bên cạnh nhìn Phức Tranh, rồi ôm thẳng người ấy đặt lên đùi mình.
"Viết lâu như vậy rồi, có mệt không?"
Phức Tranh vừa viết xong, bút trong tay đã bị lấy đi. Hai bàn tay nhanh chóng bị Du Hàn Châu nắm lấy, cẩn thận xoa bóp nhẹ nhàng.
Cậu thuận thế tựa lên vai người đàn ông nghỉ ngơi, ngáp một cái rồi nói: "Không mệt lắm. Mắng người rất giải trí."
Du Hàn Châu nghe xong bật cười bất đắc dĩ: "Những tấu chương đó đều là mấy chuyện lặp đi lặp lại. Nếu không thích thì vứt đi, nuông chiều bọn họ làm gì. Ngay cả việc Hoàng đế có phi tần hay không cũng muốn quản. Ta còn chưa chất vấn họ về chuyện trong nhà có năm thiếp thất, ba tiểu đồng đấy. Sớm muộn gì ta cũng sẽ thực thi chế độ một vợ một chồng, khiến họ trở tay không kịp."
"Quan niệm truyền thống về việc nối dõi tông đường, đông con nhiều phúc của người xưa rất khó loại bỏ hoàn toàn. Dù anh có thực hiện chính sách nghiêm ngặt, họ vẫn sẽ lén lút nuôi vợ bé. Đến lúc đó, chuyện ngoại tình cũng dẫn đến gia đình bất hạnh. Hiện tại, quy định nạp thiếp phải được phủ Nội vụ kiểm tra, đảm bảo đôi bên tình nguyện là đủ rồi." Phức Tranh nhún vai.
"Vả lại, bây giờ phụ nữ có thể tự đi làm, có thể hoà ly. Những gã đàn ông không chung thủy một đời một kiếp, họ cũng chẳng chọn, trừ phi chỉ quan tâm gia thế mà không màng tình cảm."
"Ừm, lời của Tranh Tranh rất đúng." Du Hàn Châu ôm cậu, nhìn tấu chương một lúc, sau đó cầm bút sửa đổi, mãi một hồi lâu mới nói: "Tháng sau ta định phong Thái quý phi làm Thái hậu, để nàng quản lý lục cung. Ba năm nay nàng làm rất tốt, quả là nhân tài."
"Ừm, anh nên phong từ sớm mới phải, em cũng chẳng hiểu sao anh cứ trì hoãn mãi. Con trai nàng với Đại Lý Tự thiếu khanh đã gần hai tuổi. Nếu không phong sớm, đến lúc Thái thượng hoàng hồi cung, phát hiện nàng ấy tự dưng có một Hoàng tử, chắc sẽ tức điên mất."
Hiện tại, quan hệ giữa Phức Tranh và Thái quý phi khá tốt, chủ yếu vì thường xuyên hợp tác trong công việc, nên đương nhiên không muốn nàng gặp chuyện.
Du Hàn Châu không mấy để tâm, hắn nhéo cằm Phức Tranh, nói: "Em tưởng ta không để ý những lời tâm sự nàng nói mỗi khi gặp em à? Ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, nhưng ta không nói là ta không ghen đâu."
"Trẻ con!" Phức Tranh hừ một tiếng.
Du Hàn Châu tùy ý cầm một bản tấu chương, mở ra xem kỹ, chỉ vào dòng chữ do Phức Tranh viết, nói: "Du Hàn Châu đoạn tụ, nhưng chỉ đoạn tụ vì Quốc sư. Ngươi không tin, ngày mai đưa đứa con trai được gọi là khuynh quốc khuynh thành của ngươi tới đây thử xem. Đến lúc đó có chuyện xảy ra, đừng trách người khác... Ồ? Tranh Tranh không ghen sao?"
Phức Tranh lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng một lúc rồi đáp: "Em chỉ đang mắng người thôi mà..."
"Ừm, cứ mắng thoải mái, mắng nhiều một chút." Du Hàn Châu cười to.
Phức Tranh quay đầu lại đấm hắn một cái, bỏ tấu chương xuống định đứng dậy.
Du Hàn Châu nhanh chóng đứng lên, ôm cậu vào lòng, dìu từng bước một, nói: "Ta đã bảo đừng tùy tiện đứng dậy mà. Dù tình hình đã tốt hơn chút, nhưng vẫn chưa đến mức đi lại tùy ý. Nếu ngã thì làm sao đây?"
"Anh sẽ không để em ngã đâu. Chẳng lẽ em còn không biết thân thủ của anh?" Phức Tranh không chút lo lắng, chậm rãi đi vài bước, lẩm bẩm: "Không cảm thấy có sức lực gì mấy. Nếu không phải lo cơ teo lại, em cũng chẳng muốn động."
"Ngoan nào, mỗi ngày đi lại một chút là đủ. Em cứ dựa vào ta." Du Hàn Châu dỗ dành.
"Biết rồi mà." Phức Tranh tiếp tục bước đi.
Thực ra loại thuốc duy trì mạng sống của Du Hàn Châu không chỉ giúp làm chậm quá trình lão hóa, kéo dài tuổi thọ mà còn duy trì sự hoạt động của tế bào cơ thể. Đây cũng là lý do khiến cơ chân Phức Tranh không bị teo lại.
Nếu không nhìn cách cậu đi lại, không ai biết cậu là một bệnh nhân.
"Ngày nào cũng đi thế này, đi mấy chục năm, em phát chán mất." Phức Tranh bực bội nhíu mày.
Du Hàn Châu lại cười, xoay người đứng trước mặt cậu, ôm cậu rồi lùi từng bước.
Thân thể hai người kề sát, vô cùng thân mật. Phức Tranh bước một bước tới trước, Du Hàn Châu liền lùi một bước về sau.
"Nếu có thể cứ mãi như vậy mà dìu Tranh Tranh, ta sẵn lòng đi cả đời."
Phức Tranh đưa tay ôm lấy người đàn ông, cúi đầu tựa vào vai Du Hàn Châu, thì thầm: "Phải đi bao nhiêu năm đây? Anh vẫn không chịu nói, khiến em nghi ngờ không biết mình có biến thành tiểu yêu thật không. Trước đây thần y đến khám bệnh cho em, nói rằng tuổi xương của em gần như không tăng trưởng, mãi dừng ở năm mười tám tuổi. Đến khi mọi người đều già, còn em vẫn như thế này, lại chẳng chết được, có đáng sợ không chứ?"
Du Hàn Châu nghe vậy bật cười, an ủi cậu: "Tranh Tranh là người có khả năng chiêm tinh, không già cũng chẳng có gì lạ, không phải sao? Em vốn dĩ là tiểu yêu chăn bông của ta mà."
"Còn anh thì sao? Anh không già cũng thật kỳ quái. Chỉ vì anh cứ mãi như vậy nên mới có nhiều thiếu nữ si mê đến thế." Phức Tranh hừ nhẹ.
"Oan cho ta quá, những kẻ xếp hàng thổ lộ với Tranh Tranh, ta còn chẳng biết đã đuổi hết bao nhiêu, chẳng qua không để em hay thôi."
"Coi như hòa nhau." Phức Tranh cười.
"Già chậm một chút chẳng phải rất tốt sao? Như vậy Tranh Tranh sống bao lâu, ta cũng có thể ở bên em bấy lâu."
"Thế thì em có một suy nghĩ..." Vẻ mặt Phức Tranh kỳ lạ.
"Suy nghĩ gì?" Du Hàn Châu hỏi.
"Kiếp trước em là tiểu yêu, em biến mất rồi, có phải từ lúc đó anh đã nghĩ đến việc nghiên cứu thuốc trường sinh không?"
"Có thể nói là vậy." Hiếm khi Du Hàn Châu tỏ ra lúng túng.
"Tiểu yêu đều sống lâu. Ta lại không biết khi nào Tranh Tranh sẽ đầu thai, khi nào mới tìm được em. Không sống lâu một chút, làm sao có thời gian tìm kiếm? Nếu chẳng may đợi không được đã già mất thì sao?"
"Đúng nhỉ, thế thì anh cứ trường thọ mãi cho em."
Hết truyện