"Em vẫn nhớ mười mấy năm mặc áo trắng vì người khác?"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Nói là chỉ đi tất, nhưng thực ra Du Hàn Châu đã chuẩn bị cả áo choàng và giày cho Phức Tranh.
Thiếu niên được đặt ngồi trên ghế, hai chân còn chưa chạm đất thì Du Hàn Châu đã ngồi xổm trước mặt, giơ tay trực tiếp nắm lấy chân cậu đặt lên đầu gối mình.
Đôi chân trắng nõn mảnh mai, nhìn kỹ còn có thể thấy những mạch máu xanh nhạt mờ mờ phía dưới da, bàn chân ấy đặt trong lòng bàn tay người nọ, cảm giác rất mịn màng mềm mại.
Phức Tranh thấy hơi lạnh, cậu không nhịn được đẩy chân vào lòng Du Hàn Châu, rồi ngượng ngùng mỉm cười với hắn.
Bàn chân cong lên đầy ẩn ý, lại bất giác đá nhẹ vào lòng hắn, vô tình khơi gợi lên những cảm xúc khó nói.
Yết hầu Du Hàn Châu khẽ động, hắn ép mình thu lại cảm xúc, rồi cúi mắt, im lặng giúp thiếu niên mang tất mỏng.
Đôi tất được làm từ vải nhẹ thoáng khí, mang vào tôn lên sắc trắng ngọc ngà vốn có của bàn chân.
Rõ ràng đây là kiểu dáng mà người phương Bắc yêu thích, Du Hàn Châu cũng đã quen thuộc, nhưng khi Phức Tranh đi vào, lại như mang theo một sức hấp dẫn rất khó hình dung.
Thiếu niên chẳng nhận ra điều này, cậu đá nhẹ mũi chân lên bụng Du Hàn Châu, hơi nhíu mày nói: "Tất mỏng quá, lạnh chết đi được. Trước đây Xuân Hỷ không cho em mang tất dày, bây giờ đến anh cũng vậy à?"
Du Hàn Châu bị động tác ấy làm cho chững lại, hắn nhanh chóng giữ lấy bàn chân cậu, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi, đáp: "Người phương Bắc vẫn luôn như thế. Giày giữ ấm tốt, sẽ không bị lạnh."
Những đôi giày thường được làm từ lông chồn, da sói hoặc lông cáo, giữ nhiệt rất tốt, thậm chí người trẻ tuổi khí huyết tràn đầy đôi khi còn cảm thấy nóng, vì vậy tất bên trong thường là loại mỏng để dễ thoáng khí.
Phức Tranh nhìn đôi giày dày cộp kia, cậu miễn cưỡng gật đầu: "Đây là giày mới sao?"
"Ừm." Du Hàn Châu gật đầu, bỗng nhớ tới những đôi giày trước đây của Phức Tranh, chỉ đẹp mà không giữ ấm được, hắn hơi nhíu mày: "Trời lạnh thì phải giữ ấm, đẹp xấu tính sau."
Phức Tranh nghe vậy, chớp chớp mắt đầy khó hiểu, nói: "Tất nhiên là em thích ấm rồi, chẳng qua có người cứ ép em mặc đồ theo kiểu Giang Nam."
Cụm "có người" kia không cần nói cũng biết là Thái tử.
Du Hàn Châu không vui, hắn giúp cậu mang xong giày rồi nắm nhẹ cổ chân như cảnh cáo: "Bây giờ đã rõ ai mới đối tốt với em chưa?"
Phức Tranh không nhịn được bật cười, nhưng lại cố tình quay mặt đi, đáp nhỏ nhẹ: "Du Hàn Châu tốt với em."
Người đàn ông mỉm cười, đứng dậy giúp cậu khoác áo choàng.
Phức Tranh nhìn chiếc áo choàng đỏ rực viền lông cáo, trực giác nói rằng trước đây trong tủ không hề có món đồ nào như vậy, ít nhất cậu chưa từng thấy qua. Đang định hỏi thì trong đầu đột nhiên hiện ra một loạt dòng chữ kỳ lạ.
Tiến độ quyến rũ: 2/10.
Tiến độ quyến rũ: 3/10.
Phức Tranh không hiểu, hôm qua chẳng phải mới có tiến độ 1/10 sao?
Ngồi lên cơ bụng khiến Du Hàn Châu động lòng, tiến độ +1.
Đôi chân trần quyến rũ, tiến độ +1.
Phức Tranh trầm mặc, tự nhủ: Đây chẳng phải là loại quẻ tượng không thể miêu tả à?
Nó không ghi nhớ gì khác, chỉ nhớ mấy chuyện kỳ cục như thế.
Phức Tranh nghi ngờ, cái tuyến mệnh "Nghe theo Thái tử, đến chỗ Du Hàn Châu" trước đây của nguyên chủ, cũng từng có một thanh tiến độ kỳ lạ không kém.
Quẻ tượng: Tất nhiên là có. Giai đoạn đầu gọi là: Giữ thân như ngọc vì Du Hàn Châu, 10/10. Chỉ cần rơi xuống dưới 10 là thất bại.
Phức Tranh im lặng.
Hóa ra ý nghĩa của quẻ tượng là yêu cầu một người yêu thầm Thái tử như nguyên chủ phải hoàn toàn từ chối sự tiếp cận của gã ta, rồi giữ gìn sự trong sạch vì một người đàn ông xa lạ. Khó trách nguyên chủ cảm thấy cuộc đời vô nghĩa.
Nhưng nếu thế thì...
Phức Tranh do dự hỏi nhỏ: "Nguyên chủ chưa từng thân mật với chó Thái tử đúng không?"
Quẻ tượng: Không. Kể cả nhìn nhau cũng không được.
Phức Tranh đột nhiên cảm giác quẻ tượng này có lẽ là tay sai của Du Hàn Châu. Dù bản chất của nó là muốn dẫn cậu đến kết cục chôn cùng Du Hàn Châu.
Bị kéo đi một đoạn như vậy, biểu cảm trên mặt Phức Tranh cũng trở nên mơ hồ trong chốc lát.
Du Hàn Châu thấy cậu không nói gì, bèn cúi người buộc dây áo choàng cho cậu, hỏi: "Đang nghĩ gì thế? Không vội ra ngoài sao?"
Phức Tranh bừng tỉnh, cúi đầu nhìn lớp lông cáo mềm mại xinh đẹp, mới sực nhớ hỏi: "Áo choàng này mới mang về?"
"Ừm, mới mua, em thích không?" Du Hàn Châu đỡ lấy hai cánh tay thiếu niên, giúp cậu đứng dậy.
Phức Tranh vội níu chặt áo Du Hàn Châu, theo hắn bước đi vài bước, chợt thấy lớp lông cáo dưới ánh đèn lay động nhịp nhàng, lấp lánh ánh sáng đỏ rực như ngọn lửa đang nhảy múa.
Phức Tranh lộ ra vẻ kinh ngạc, cậu ngẩng đầu nhìn Du Hàn Châu, lại bất ngờ chạm phải ánh mắt sâu thẳm chăm chú của hắn.
Du Hàn Châu nhìn cậu thật lâu.
Mái tóc đen như mực, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng như tuyết, mắt sáng răng đều, ngay cả lớp áo choàng lông cáo lộng lẫy rực rỡ cũng không lấn át được vẻ đẹp kiều diễm của thiếu niên.
Du Hàn Châu mê mẩn ôm lấy Phức Tranh, cúi xuống khẽ chạm vào đôi môi mê hoặc rồi hôn một cái.
Phức Tranh chưa từng được ai hôn như vậy, cậu muốn lùi lại, nhưng eo đã bị siết chặt.
Dường như Du Hàn Châu chỉ muốn nếm thử vị ngọt trên đôi môi đỏ ấy, hắn lướt qua một lát rồi buông ra. Nhìn đôi môi hơi sưng đỏ, ánh mắt hắn nheo lại, sau đó nở nụ cười hài lòng.
Phức Tranh nhạy bén nhận ra, hình như đối phương có chút gì đó hơi khác.
Hôm qua lúc Du Hàn Châu thân mật với cậu, hắn còn mang theo sự nóng nảy và gấp gáp không thể giấu được, đến cả vẻ si mê cũng hiện lên rất rõ.
Nhưng từ sau khi cậu gọi Du Hàn Châu đến, rồi đắp chăn ngủ cùng tối qua, dường như Du Hàn Châu đã có thêm vô số sự kiên nhẫn, dù trong lòng rung động thì chỉ có thể nhẫn nhịn, ánh mắt nhìn cậu còn mang theo những cảm xúc khác lạ.
Tựa như thứ người đàn ông này mưu tính không chỉ là một mỹ nhân như cậu ở bên cạnh, mà còn nhiều hơn thế.
Phức Tranh không rõ rốt cuộc người đối diện muốn gì. Trước đây cậu còn có thể cho rằng hắn vì sắc đẹp hoặc tiếc thương cậu mà động lòng, nhưng bây giờ thì không.
"Bị dọa sợ rồi?" Đang suy nghĩ, bên má cậu đột nhiên xuất hiện một bàn tay, đầu ngón tay khẽ vuốt lên lúm đồng tiền của thiếu niên.
Phức Tranh lắc đầu, mong đợi nói: "Như thế này có phải đẹp lắm không?"
"Tuyệt sắc khuynh thành, không gì sánh được." Du Hàn Châu mỉm cười: "Sau này phải tìm thêm cho em vài bộ y phục rực rỡ hơn nữa."
"Em không thích những thứ quá lòe loẹt. Màu đen và đỏ là đủ rồi." Thẩm mỹ của Phức Tranh rất đơn giản.
"Không thích màu trắng?" Du Hàn Châu nhướng mày.
Mười mấy năm qua, đứa con chiêm tinh luôn mặc áo trắng.
"Đó chẳng phải là thứ Thái tử thích sao?" Phức Tranh đáp lại theo bản năng.
Du Hàn Châu nghe vậy, nét vui vẻ trên mặt chợt biến mất, hắn nhạt giọng nói: "Em vẫn nhớ mười mấy năm mặc áo trắng vì người khác?"
Mặc dù khi còn nhỏ, mọi chuyện ăn mặc sinh hoạt của Phức Tranh đều do người của Hoàng hậu sắp xếp, tất nhiên sẽ dựa theo sở thích của Thái tử, cậu không có cách nào tự mình quyết định. Nhưng sau khi biết chuyện, Phức Tranh vẫn chọn mặc áo trắng mà Thái tử yêu thích.
Trước đây Du Hàn Châu từng gặp Phức Tranh một lần, biết cậu không phải là người mình muốn tìm nên cũng không gặp lại nữa. Nhưng suy cho cùng gương mặt ấy giống y hệt, lại còn mang bộ mặt đó suốt ngày cười nói vui vẻ bên cạnh Thái tử, bất kể là ai cũng khó mà chấp nhận được.
Nét mặt người đàn ông không hề có ý cười, ánh mắt cũng không rõ ràng. Phức Tranh nghiêm túc quan sát một lát, rồi hỏi: "Không phải anh nói, anh không quan tâm em của trước đây, chỉ để ý đến em của hiện tại thôi sao?"
"Ừm." Du Hàn Châu khựng lại, như đang cân nhắc điều gì đó, rồi nghiêng người dỗ dành Phức Tranh: "Quá khứ kia ta chưa từng bận tâm. Hiện tại em ở bên ta, vậy là đủ rồi."
Phức Tranh nhìn dáng vẻ cẩn thận dỗ mình của hắn, như thể cơn ghen tuông trước đó chưa từng xuất hiện, cậu có hơi mềm lòng.
Phức Tranh cau mày, một lát sau mới đưa tay ra, chậm rãi nắm lấy một ngón tay của Du Hàn Châu.
Lòng bàn tay mát lạnh áp lên ngón tay ấm áp, nhẹ nhàng lắc lắc: "Em biết ý anh mà, sẽ không hiểu lầm anh đâu."
Đôi mắt thiếu niên ánh lên vẻ kiêu ngạo, chậm rãi nói: "Mặc áo trắng cho người sống thì có gì tốt, không may mắn chút nào."
Nghe vậy, Du Hàn Châu giật mình, nhanh chóng nắm chặt tay Phức Tranh, bóp nhẹ lòng bàn tay cậu, thấp giọng mắng: "Sao lại nói mấy lời như thế?"
Mặc dù là "đưa tang" Thái tử đương triều, chuyện này nhìn có vẻ giống thật, nhưng cũng không nên để Phức Tranh nói ra.
Trong mắt Du Hàn Châu, Phức Tranh vốn là người đơn thuần, ít ra ở đây cậu vẫn rất ngây thơ, không phải loại người dễ dàng nói những lời như thế.
Thấy Du Hàn Châu định dạy dỗ mình, Phức Tranh bỗng ấm ức, mặt cậu hầm hầm.
Như muốn phá vỡ quan niệm của hắn, thiếu niên khẽ hừ một tiếng, ánh mắt kiêu ngạo lạnh lùng: "Gã đối xử với em chẳng tốt đẹp gì, mẹ gã còn muốn lấy mạng em. Em nói trước đây mặc áo trắng là để tiễn gã thì có gì sai đâu. Em là người xấu như vậy đấy, thích nguyền rủa gã đấy."
Nguyên chủ đã hại Phức Tranh không ít lần, lại còn mê muội mà chết vì Thái tử. Phức Tranh mắng gã vài câu thì sao chứ?
Nếu nói "người chết là lớn nhất", vậy khi Phức Tranh chưa xuyên không cũng đã chết rồi. Tại sao không thấy nguyên chủ tôn trọng ý muốn của cậu?
Nếu không nhờ Du Hàn Châu yêu thương Phức Tranh, giờ này cậu còn phải chịu khổ không biết bao nhiêu cho đủ.
"Những kẻ không tốt với em, em đều phải mắng chửi. Anh không thích thì đừng để ý em nữa." Phức Tranh hung hăng cào vào lòng bàn tay của người đàn ông, rõ ràng là đang tức giận.
Du Hàn Châu sững sờ, vội cúi xuống bế cậu lên, xoay một vòng như dỗ trẻ con, rồi hôn lên mi mắt cậu, dỗ dành: "Ta không có ý đó, sao em lại kết tội ta rồi?"
"Nhưng chẳng phải lỗi của anh sao?" Phức Tranh nghiêm túc, còn bấm ngón tay đếm: "Nếu không phải anh ghen, em cũng không nhớ ra trước đây mình mặc áo trắng vì Thái tử. Cũng sẽ không nhớ đến tên chó đó, không nhớ thì sẽ không muốn mắng gã, càng không nói lời ác độc nguyền rủa."
Phức Tranh trừng mắt nhìn Du Hàn Châu, đầy tố cáo nói: "Dù em có là người xấu, cũng là lỗi của anh. Em vốn dĩ rất hiền hòa, không mắng người."
Đôi mắt cậu long lanh ánh nước, trông vô cùng đáng thương.
Du Hàn Châu thực sự có hơi hối hận, hắn ôm chặt cậu rồi vỗ nhẹ như đang dỗ dành, dịu giọng: "Được, là lỗi của ta. Ta không nên ghen tuông lung tung. Dù Tranh Tranh có nói xấu Thái tử thì cũng chỉ để an ủi ta, ta không nên trách em."
Huống chi Phức Tranh mắng "Phức Tranh" trước đây, thực chất cũng là đang mắng chính mình, tính ra còn đáng thương hơn.
"Ta không cảm thấy Tranh Tranh có gì sai cả. Bọn họ đối xử ác với em, chẳng lẽ em phải làm Bồ Tát sao?"
Du Hàn Châu cố gắng cùng Phức Tranh "đồng lòng căm thù địch".
"Chúng ta cứ nguyền rủa Thái tử, bổn tướng sẽ giúp em trả thù."
Nghe vậy, Phức Tranh mới thấy dễ chịu hơn đôi chút, cậu mềm mại dựa vào vai Du Hàn Châu.
Cảm nhận được nụ hôn nhẹ của người đàn ông trên trán mình, cậu hỏi: "Anh không thích em mắng người sao?"
"Nào có chuyện đó." Du Hàn Châu bật cười: "Nếu là ta, đâu chỉ đơn giản là nguyền rủa vài câu, mà còn phải lấy mạng gã. Ta không muốn em nói những lời đó, là vì cảm thấy không đáng."
"Không đáng gì cơ?" Phức Tranh thắc mắc.
Du Hàn Châu nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng, "Phức Tranh của ta đẹp đẽ và trong sáng như vậy, nên sống vô lo vô nghĩ. Ta thà rằng em không hiểu, như thế, quá khứ sẽ không thể làm tổn thương em."
Thù hận có thể để Du Hàn Châu xử lý, nhưng những gì đã xảy ra thì không thể xóa bỏ, vì vậy hắn chỉ mong Phức Tranh đừng hiểu những thứ đó.
"Nhưng em hiểu." Phức Tranh nhìn Du Hàn Châu, nở một nụ cười nghịch ngợm: "Em biết bọn họ là kẻ xấu, nhưng em lười, không muốn để ý, nên giả vờ không biết."
Phức Tranh dùng ngón tay chạm nhẹ vào lồng ngực Du Hàn Châu, nói: "Em thấy anh không vui nên mới cố gắng mắng Thái tử, chứ em lười lắm, chẳng muốn mắng đâu."
Làm người xấu có gì hay, em muốn làm "sâu lười".
Du Hàn Châu vẫn nhìn chằm chằm vào ngón tay mảnh mai trắng nõn kia, cảm thấy nơi bị thiếu niên chạm vào dường như nóng bỏng lạ thường.
Hắn không nhịn được bật cười, phối hợp nói: "Được, ta biết rồi. Sau này không ghen tuông lung tung nữa, không làm phiền Tranh Tranh làm biếng."
Phức Tranh lấy tay che miệng Du Hàn Châu, nói: "Anh không được nói em lười. Ở đây em là mỹ nhân, là tổ tông nhỏ, là cục vàng."
Nghĩ ngợi một lúc, cậu lại yêu cầu: "Hay anh quên hết những gì em vừa nói đi, coi như em chưa nói gì."
Du Hàn Châu suýt bật cười, hắn khẽ ho vài tiếng, cố nhịn cười đáp: "Được, ta quên hết. Tranh Tranh là mỹ nhân không dính bụi trần."
Lúc này, Phức Tranh mới hài lòng rút tay lại.
Hành động "gây sự" ban nãy vốn chỉ là cảm xúc nhất thời, cậu bị Du Hàn Châu dỗ dành đến mức đầu óc quay cuồng tự đắc, giờ Du Hàn Châu đã đồng ý, Phức Tranh bình tĩnh trở lại, đột nhiên thấy có chút xấu hổ...
Cậu lặng lẽ vùi mặt vào vai hắn, giả vờ như đã ngủ.
Chỉ là gương mặt đỏ bừng và đôi tai ửng hồng hoàn toàn không thể che giấu được.
Làm một người thích "gây sự" đúng là ngượng chết đi được.
Lần sau dù Du Hàn Châu có nói lời hay ý đẹp để dỗ cậu vui, cậu cũng không mắc lừa nữa.