"Trân trọng em."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Gửi Du Hàn Châu.
Lần đầu gặp mặt, anh nghĩ rằng em sợ Thái tử, thật ra là em giả vờ.
Nếu em có thể chạy, có thể nhảy, tên cặn bã đó sớm đã bị em tát chết từ lâu rồi.
Thế tử An Định hầu thật sự chẳng là gì trước mặt Hoàng đế, thậm chí còn không bằng một Hoàng hậu đã thất sủng. Chỉ cần em có chút quyền lực, chuyện hạ độc, em nhất định phải khiến bà ta trả lại gấp bội, để bà ta nếm thử thứ độc dược ấy.
Nhưng em không làm được, vì thân thể em quá yếu.
Từ trước đến nay em luôn nghĩ thông suốt mọi chuyện, việc không làm được thì không ép buộc bản thân. Dù sao anh cũng đã báo thù cho em, em không muốn hao tổn tâm sức thêm, cũng chẳng có sở thích đi hành hạ người khác.
Anh đối xử với em rất tốt.
Tốt hơn tất cả những người mà em từng gặp.
Bên cạnh anh rất yên tĩnh, không ai làm phiền em. Em cảm thấy ở bên anh rất tốt. Mặc dù chết đi cũng là một sự giải thoát, nhưng anh khiến em nhận ra, sống mới là điều khiến em hạnh phúc nhất.
Hôm đó ở tửu lâu...
Phức Tranh dừng bút ở đây, cậu tựa má, cúi đầu nhìn những dòng chữ mực đen trên giấy, nhưng không quay lại nhìn sắc mặt của Du Hàn Châu.
Du Hàn Châu vốn thích những mỹ nhân kiêu kỳ ngọt ngào. Điều này có thể nhận ra từ cách hắn chọn y phục và trang sức cho Phức Tranh, hay cách bài trí ở viện chính của phủ Thừa tướng, đều phần nào thể hiện sự chú ý của hắn đến việc nuôi dưỡng tính cách và sở thích.
Trước đây Phức Tranh cũng diễn rất đạt, ít nhất là vừa thật vừa giả, lừa được chính mình, cũng lừa được cả Du Hàn Châu.
Nhưng cậu chưa bao giờ thẳng thắn nói ra những lời như thế trên giấy.
Kiếp này Phức Tranh sống theo ý mình, muốn làm gì thì làm, cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về mình.
Cậu không hề dụng tâm trong mối quan hệ này.
Phức Tranh đột nhiên buông bút, cúi mắt nhìn mực đen dần loang ra trên giấy.
Nhưng chỉ trong tích tắc, Du Hàn Châu đã lấy bút đi, cứu tờ giấy khỏi bị hủy hoại.
Người đàn ông lắc nhẹ trang giấy để mực khô, sau đó cúi xuống nắm cằm Phức Tranh, mỉm cười hỏi: "Sao thế? Viết được một nửa đã xấu hổ, muốn hủy tang vật à?"
Phức Tranh quay đầu nhìn hắn.
Chỉ thấy vừa rồi sắc mặt hắn còn âm trầm khó đoán, giờ lại cười nói vui vẻ, gương mặt tràn đầy sự mãn nguyện.
Phức Tranh không hiểu Du Hàn Châu đang vui điều gì. Cậu viết những lời này mà không bị đánh đã là may mắn rồi, ai ngờ Du Hàn Châu lại xem chúng như bảo vật.
"Anh thấy mấy lời em viết rồi sao?"
"Ừm." Du Hàn Châu mở ra xem, đáp: "Tranh Tranh giống hệt như ta tưởng tượng, không sai một chút nào."
Phức Tranh trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt ngây ngẩn, gương mặt đẹp đến mức không thể không chú ý.
Cậu nhịn hồi lâu, cuối cùng không nhịn nổi nữa, nói: "Hóa ra trong lòng anh, em là một kẻ cục mịch thế sao?"
Cậu cứ nghĩ mình đã duy trì được hình tượng mỹ nhân không nhuốm bụi trần, ít nhất là lúc ban đầu.
Du Hàn Châu cười khẽ, cố tình nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nói: "Vẻ đẹp thì từ đầu đến cuối không thay đổi, chỉ có tính cách hơi bất ngờ, nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán."
"Ồ, nghĩa là chỉ còn mỗi khuôn mặt này là chưa phá nát hình tượng." Phức Tranh lười biếng thả lỏng bản thân.
Cậu không cố giữ lưng thẳng nữa, toàn thân mềm nhũn ngã xuống.
Du Hàn Châu đang giữ mặt cậu, lập tức thuận thế đỡ lấy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay được nâng niu trong lòng bàn tay thô ráp của hắn, trông càng thêm mỏng manh tinh tế.
Phức Tranh thuận thế dụi cằm, nhắm mắt lại. Hồi lâu, cậu khẽ nói: "Hôm đó ở tửu lâu, anh đối xử với em... khác hẳn trước đây."
"Em nhận ra anh rất nghiêm túc, ít nhất là nghiêm túc hơn em nhiều."
"Vì vậy em không giả vờ nữa."
"Em không muốn dùng một gương mặt mà ngay cả chính em cũng không biết liệu có phải thật hay không để đối diện với anh."
"Em sống mơ màng vô định, cha mẹ dạy em tri thức, mong em thành tài, mong em bình an, nhưng em vẫn không biết mình là ai."
Cậu từng làm một người con hiếu thảo, một thiên tài khiến người ta xót xa khi nhắc đến, một tiểu yêu chăn bông sưởi ấm lòng người, một Thế tử bị hạ độc đến chết, một kẻ tính tình thất thường bị bệnh tật hành hạ.
Cậu từng là người trong lòng Du Hàn Châu, một kẻ bám dính lấy hắn.
Rõ ràng có nhiều thân phận để lựa chọn, nhưng cậu vẫn không thể sống trọn vẹn đời này.
Không thể độc lập, không có một nhân cách nào đủ mạnh mẽ để tự chống đỡ cuộc sống.
Nếu không phải Du Hàn Châu luôn tìm thứ để cậu học, có lẽ Phức Tranh đã sớm như chậu hoa cậu nuôi, héo tàn từ lâu.
Du Hàn Châu luôn vững vàng nâng đỡ Phức Tranh.
Sau một lúc lâu, hắn mới rảnh tay, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
"Đừng nghĩ gì cả, chỉ dựa vào ta thôi, biết đâu sẽ thoải mái hơn một chút?"
Phức Tranh ngẩng đầu lên.
Du Hàn Châu cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thiếu niên như để trấn an.
"Bổn tướng sống một cuộc đời thô kệch, cũng chẳng có yêu cầu đặc biệt gì đối với phu nhân, chỉ cần như em là được. Tính cách thật hay giả đều không quan trọng. Em thích sống thế nào thì cứ sống thế đấy, ta đều phối hợp với em."
Phức Tranh nhìn hắn chăm chú, cậu chống đỡ một hồi, cuối cùng không nhịn được mà mỉm cười, trên má lộ ra lúm đồng tiền ngây thơ ngọt ngào.
Nụ cười làm cậu trông trẻ trung hơn rất nhiều, không còn vẻ kiêu sa của một mỹ nhân lạnh lùng nữa.
Du Hàn Châu càng thích dáng vẻ này, hắn mê mẩn hôn lên lúm đồng tiền ấy.
Phức Tranh cũng không cự tuyệt.
Khoảng cách vô hình giữa hai người từ sau lần trở về từ tửu lâu, cuối cùng đã tan biến hoàn toàn.
Còn lá thư gửi cho Du Hàn Châu, Phức Tranh vẫn chưa viết xong.
Những lời cần nói đều đã nói hết, viết lên giấy làm sao so được với khoảnh khắc đầu tiên nói ra từ chính trái tim mình.
Từ đó về sau, Du Hàn Châu vẫn để ý rất kỹ đến Phức Tranh, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa.
Suy cho cùng qua bao lần tâm sự chân thành, Du Hàn Châu đã đoán được tám chín phần thân phận thật của Phức Tranh, chỉ còn thiếu một bước để xác nhận.
...
Lá thư Phức Tranh gửi ra ngoài cuối cùng cũng đến tay Thái tử.
Thái tử vốn đã khao khát có được cậu, dù trước đây Hoàng hậu tìm đủ cách ngăn cản hay gã từng vạch ra nhiều kế hoạch để lợi dụng Phức Tranh nhằm nắm thóp Du Hàn Châu, bước cuối cùng vẫn là đưa Phức Tranh trở lại bên mình.
Có lẽ vì chưa từng có được, nên mới cảm thấy không cam lòng.
Nhận được thư, tất nhiên Thái tử vô cùng vui sướng.
Nhưng khi đọc nội dung trong thư, sự vui mừng ấy nhanh chóng tan biến.
Bị nhốt ở Đông Cung vui lắm phải không?
Thái tử - người từng say mê tìm thế thân của Phức Tranh mà bị Hoàng đế cấm túc: "..."
Lúc giam ta trong thuyền hoa, ngươi có nghĩ đến ngày hôm nay không?
Thái tử - người luôn nghĩ mình bảo vệ Phức Tranh, thực chất chỉ muốn lợi dụng cậu: "..."
Mẹ ngươi sợ ta hủy hoại ngươi, một hai muốn lấy mạng ta, còn ngươi thì nghĩ đến chuyện đưa ta cho Du Hàn Châu. Có điều, làm nội gián cũng không tệ. Ta nghĩ kỹ rồi, thấy cũng rất tốt. Lần tới sẽ kể cho ngươi bí mật của Du Hàn Châu.
...
Hôm đó, chỉ một bức thư ngắn ngủi của Phức Tranh mà khiến Đông Cung Thái tử thay đổi sắc mặt không biết bao nhiêu lần, cuối cùng còn phun ra một ngụm máu.
Có lẽ đây là lần duy nhất trong đời gã ta cảm thấy hối hận.
Nếu như ngày đó gã không đối xử với Phức Tranh như vậy, phải chăng bây giờ cậu vẫn ở bên gã?
Dẫu sao hiện tại Phức Tranh đã là người của Du Hàn Châu, đây là sự thật không thể thay đổi được nữa.
Tuy nhiên, lời hứa của Phức Tranh rằng cậu sẽ làm nội gián lại thắp lên hy vọng cho Thái tử.
Gã nhanh chóng viết thư hồi âm, dặn dò Phức Tranh nhất định phải lấy được danh sách những người ủng hộ Du Hàn Châu trong triều, bao gồm cả những đại thần trung thành với hắn, đây là bước quan trọng nhất.
Bước thứ hai, lấy được ba tấm hổ phù trong tay Du Hàn Châu.
Bước cuối cùng, hạ độc hắn.
Dù Thái tử không có tài cán gì, lại vụng về trong việc đối đầu với Du Hàn Châu, nhưng gã rất rõ những thứ mà Du Hàn Châu dựa vào để đứng vững trong triều đình.
Lá thư chẳng mấy chốc đến tay Phức Tranh.
Nhưng phản ứng đầu tiên của cậu khi đọc xong là: "Tại sao cái tên Thái tử ngu dốt này lại nghĩ rằng Du Hàn Châu sẽ hồ đồ đến mức liệt kê thuộc hạ của mình thành danh sách?"
Chỉ riêng Lục bộ Thượng thư hiện nay, có ai mà không nghe lệnh Du Hàn Châu?
Từ lúc lão Hoàng đế giao quyền hành cho hắn, tất cả các đại thần trong triều đều đã không còn chịu sự kiểm soát của ông ta nữa rồi.
Nếu thực sự viết ra danh sách, không phải tất cả văn võ bá quan trong triều thì ít nhất cũng phải có mặt tám phần.
Phức Tranh cảm thấy mệt mỏi trước trí thông minh của Thái tử, nhưng dù sao cậu cũng phải hoàn thành nhiệm vụ truyền tin ba lần, nên ba yêu cầu này phải được thực hiện.
Phức Tranh ném lá thư sang một bên, cậu suy nghĩ rồi nhét nó dưới gối, tỏ vẻ như chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ.
Tối hôm đó, lúc Du Hàn Châu đưa cậu đến biệt viện suối nước nóng, Phức Tranh mới tìm được cơ hội.
Khi ấy bọn họ đang chèo thuyền trên hồ.
Lo Phức Tranh bị gió lạnh, Du Hàn Châu cẩn thận quấn kín áo choàng cho cậu, rồi bế cậu lên thuyền.
Trước đây Phức Tranh chỉ quen ngồi thuyền lớn như cung điện, đây là lần đầu cậu lên chiếc thuyền nhỏ xinh, có hơi chòng chành thế này.
Chỉ là khi bước lên thuyền, Du Hàn Châu hơi lảo đảo một chút, Phức Tranh đã hoảng hốt ôm chặt cổ hắn, khuôn mặt cũng vùi vào vai hắn.
Du Hàn Châu không nhịn được cười: "Tranh Tranh sợ rơi xuống nước sao? Em quên rồi à, bổn tướng biết khinh công mà."
Phức Tranh cẩn thận quay lại nhìn mặt hồ đen kịt, khẽ nói: "Hồ tối thế này, lỡ anh sẩy chân thì sao? Chẳng phải anh đã bảo mình mệt rồi còn gì."
Tối nay vốn dĩ Phức Tranh không định ra ngoài, nhưng nghe Du Hàn Châu cứ luôn miệng nói rằng mình bận rộn suốt ngày, đến mức có phần mệt mỏi, Phức Tranh liền nghĩ nên đi theo hắn để thư giãn một chút.
Vừa nhắc đến, Du Hàn Châu bỗng nhớ ra cái cớ tạm thời mình vừa bịa...
Mệt mỏi ư? Làm gì có chuyện đó. Năm xưa ra trận, Du Hàn Châu có thể không ngủ không nghỉ suốt cả tháng, lại còn có thuộc hạ đến từ thế giới khác chuyên dùng dược thiện điều dưỡng cơ thể cho hắn. Mỗi ngày hắn đều tràn đầy năng lượng, thậm chí phải luyện võ để giải tỏa. Mệt ư? Không bao giờ.
Tuy nhiên, để tránh bị Phức Tranh nghi ngờ, Du Hàn Châu đành cười giả lả: "Phải, Tranh Tranh nói rất đúng. Bổn tướng cũng có hơi cạn kiệt sức lực, đành phải cẩn thận hơn."
Nói rồi, cả hai ngồi xuống đầu thuyền.
Phức Tranh nhìn mặt hồ đen kịt, không hiểu nổi ở đây có gì đáng xem... chẳng lẽ Du Hàn Châu định đưa cậu ra đây để nuôi muỗi?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu thì hồ nước tối đen trước mắt bỗng từ từ sáng lên.
Phức Tranh mở to đôi mắt, ngỡ ngàng quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy trên mặt hồ, lấy con thuyền nhỏ của họ làm trung tâm, từng chiếc đèn lồng nhỏ xinh lần lượt được thắp sáng.
Những chiếc đèn này nhỏ hơn đèn lồng thông thường rất nhiều, chúng được sắp xếp chặt chẽ, nhìn kỹ, dường như đang tạo thành một hình thù nào đó.
Phức Tranh ngồi dậy trong vòng tay Du Hàn Châu, cậu đổi hướng để quan sát những chiếc đèn, hồi lâu sau mới nhận ra chúng đang "vẽ" gì.
Một quả cam* khổng lồ hiện lên trong đêm với dáng vẻ ngộ nghĩnh, phía dưới là một người tí hon đang giơ hai tay, cố gắng nâng quả cam lên.
*Tên tiếng trung của Phức Tranh là 馥橙, trong đó chữ "橙" có nghĩa là quả cam.
Phức Tranh nhìn chăm chú hồi lâu, rồi ngước lên đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Du Hàn Châu, ngập ngừng nói: "Em đâu có béo thế này chứ..."
Nghe vậy, Du Hàn Châu lập tức bật cười sảng khoái, lồng ngực hắn run lên, đôi tay ôm chặt Phức Tranh cũng theo đó mà run nhẹ.
Trong ánh đèn, dáng vẻ kiêu ngạo của người đàn ông dưới màn đêm càng thêm phần tuấn tú, từng đường nét nơi khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập sự mãn nguyện.
Phức Tranh không nhịn được, vỗ nhẹ một cái lên người hắn, nói: "Không được, em muốn làm người tí hon ở dưới kia."
Du Hàn Châu vội ôm chặt lấy cậu, kéo vào lòng, nhẹ nhàng đung đưa, dỗ dành: "Sao mà được? Tranh Tranh phải được người ta nâng niu ở bất kỳ đâu, huống hồ..."
"Huống hồ gì?"
"Huống hồ người nâng quả cam đó là ta."
"Quả cam rất lớn, lớn hơn cả mười người tí hon gộp lại. Dù ta có sức lực vô tận, chẳng hề mệt mỏi, nhưng để giữ quả cam không rơi, không bị hỏng, không va phải thứ gì, ta cũng phải tập trung toàn bộ sức lực, không thể lơ là."
"Ngoài việc nhìn thấy em và con đường dưới chân mình, tất cả những thứ khác đều trở nên vô nghĩa."
Chỉ có như thế, Du Hàn Châu mới có thể toàn tâm toàn ý...
Ngưỡng mộ em.
Bảo vệ em.
Trân trọng em.
Và yêu em.